Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 111
Quân Tường đứng sau Diệp Chỉ thì chú ý thấy nhân viên phục vụ này mặc dù trông rất khỏe mạnh nhưng đã hơn 30 tuổi rồi, chỉ có một cánh tay.
Anh ta được Diệp Chỉ đỡ lên thì mặt đỏ bừng, vô cùng ăn năn.
“Xin lồi, xin lồi anh”.
Cánh tay còn lại vội rút khăn giấy sạch trước ngực ra, định lau cho La Nghiệp.
“Cút, nhìn thấy mày đã buồn nôn!”
La Nghiệp đạp lên người nhân viên phục vụ bị tàn tật.
Nhân viên phục vụ lại ngã lăn ra.
La Nghiệp phẫn nộ nói: “Nhìn thấy mày đã bực, đây là bộ đồ tao mặc để lát nữa tham gia bữa tiệc!”
Hắn vừa nói vừa vỗ bàn: “Thật không biết tại sao ông chủ nhà hàng này lại thuê liệt sĩ làm phục vụ, hủy hết cả cảnh đẹp!”
Diệp Chỉ cau chặt mày nhìn La Nghiệp.
Hai người mặc dù là nghệ sĩ cùng công ty nhưng La Nghiệp đã nổi tiếng rất nhiều năm rồi.
Là người thuộc cấp bậc thiên vương.
Nhưng tính cách hắn rất nóng nảy, làm người lại hống hách nên Diệp Chỉ không có hảo cảm với hắn.
La Nghiệp không ngừng mắng mỏ.
“Tên tàn tật chết tiệt, mày có biết mày làm lỡ bao việc của tao rồi không?”
“Nếu đã tàn tật rồi sao không đi chết luôn đi!”
Lời nói cay nghiệt của La Nghiệp đâm thẳng vào tim người khác.
Nhân viên phục vụ tàn tật nhắm mắt lại, đường đường là người đàn ông lại chảy nước mắt.
Quân Tường bước đến bên cạnh anh ta, kéo ống tay trống rỗng của anh ta: “Anh mất cánh tay này thế nào?”
Nhân viên phục vụ là bộ đội đã rời ngũ, anh ta lau nước mắt, đôi mắt đỏ lên, nói.
“Lúc ở biên giới bị đạn bắn trúng, tình hình chiến đấu ác liệt, không kịp điều trị…”
Quân Tường nghe vậy thì gật đầu.
Vổ vai anh ta.
Sau đó anh ngẩng phắt đầu.
Nhìn chằm chằm vào La Nghiệp.
“Ai cho con hát như mày can đảm sỉ nhục một chiến sĩ như thế?”
La Nghiệp hống hách đã quen, tức giận nói: “Mày lại là thằng không biết điều nào đây?”
Quân Tường cười gằn: “Được lắm, hôm nay tao sẽ cho mày biết, thế nào là không biết điều thực thụ”.
Quân Tường chinh chiến nhiều năm.
Đều ở biên giới.
Chiến đấu ở biên giới khó khăn thế nào, chảy biết bao máu và nước mắt, anh biết rõ hơn ai hết.
Vì thế.
Anh phẫn nộ.
Vì sao một con hát lại dám quát tháo một binh lính rời ngũ có công với đất nước như thế!
Anh đứng dậy, khí thế tỏa ra xung quanh.
Nhân viên phục vụ tàn tật kéo góc áo Quân Tường: “Người anh em, thôi bỏ đi…”
La Nghiệp gằn giọng: “Lại có người dám nói chuyện với tao như thế”.
“Một tên lính rời ngũ mà thôi, đừng nói đánh hắn, tao giết hân thì đã sao?”
Mấy năm nay La Nghiệp luôn thuận buồm xuôi gió nên vô cùng kiêu căng.
Mặt lúc nào cũng vênh với trời.
Nói chuyện đương nhiên vô cùng ngông cuồng.
Diệp Chỉ vốn muốn khuyên nhủ nhưng La Nghiệp cứ hết lần này đến lần khác tìm chết.
Vì thế Diệp Chỉ lùi lại, đỡ lấy nhân viên tàn tật đi về sau.
“Mày có biết họ đều là người có công với đất nước hay không?”
Giọng nói Quân Tường lạnh lẽo, còn mang theo cá sự tức giận.
“Thì sao? ở đây tao là khách hàng, phật ý tao thì phải chịu bị đánh mắng!”, La Nghiệp bắt chéo chân, châm thuốc nói.
“Lý lẽ rác rưởi!”
Quân Tường bước từng bước lẽn trước, khí thế càng âm trầm.
“Các người còn đứng đây làm gì? Dạy dỗ cả nó cho tôi!”, La Nghiệp vung tay.
Ra hiệu cho các vệ sĩ bên mình hành động.
Bản thân hắn thì hút thuốc, nhả ra một ngụm khói, vẻ mặt kiêu căng.
Những vệ sĩ bên cạnh nghe thấy mệnh lệnh của La Nghiệp thì xông thẳng về phía Quân Tường.
“Không biết tự lượng sức!”
Quân Tường phóng thích khí thế của mình, vung tay một cái.
Một cơn gió lập tức ập tới đánh bay đám vệ sĩ.
Bóng người bay lên.
La Nghiệp đang hút thuốc thấy thế thì ngây ra.
“Mày… Mày đừng có đến đây! Tao còn vệ sĩ khác!”
Mặc dù hắn cô’ ra vẻ bình tĩnh nhưng cả người đã vô thức lui về sau.
Quân Tường cười gằn: “Mày hống hách nữa đi xem nào”.
Ánh mắt La Nghiệp lóe sáng, hắn ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Mọi người có gì từ từ nói, chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc…”
“Bàn bạc? Vừa rồi mày sỉ nhục anh ta có nghĩ đến bàn bạc hay không?”, Quân Tường đi đến trước mặt La Nghiệp.
Anh đứng từ cao nhìn xuống La Nghiệp.
La Nghiệp bị khí thế của Quân Tường bủa vây, căng thẳng đến nói lắp: “Một binh lính rời ngũ thôi mà, tôi có thế…”
Bốp!
Quân Tường đột nhiên ra tay!
Anh túm lấy đầu hắn, đập thẳng lên mặt bàn.
La Nghiệp bị đập mạnh đến mức gãy mũi.
Máu tươi phun ra!
“Chỉ là một binh lính rời ngũ?”
Quân Tường túm lấy tóc hắn kéo lên.
“Sao mày có thể không biết xấu hổ mà nói ra lời này?”
vẻ mặt Quân Tường lúc này vô cùng bi tráng.
Một tay anh túm La Ngôn lên, một tay chỉ vào anh liệt sĩ.
“Nếu không có bọn họ chiến đấu nơi tiền tiến thì giang sơn gấm vóc Võ Quốc sao được thế này!”
“Nếu bọn họ không sợ chết mà chiến đấu ở tiền tuyến thì Võ Quốc sao có được hòa bình?”
“Nếu không có bọn họ liều mạng nơi tiền tuyến thì nào có được Võ Quốc tươi đẹp như hôm nay!”
Quân Tường kéo La Nghiệp mặt đã đầy máu tươi lên: “Nhưng hôm nay mày lại nói chỉ là một binh lính rời ngũ bình thường mà thôi?”
“Ai cho mày can đảm?”
Quân Tường lại ấn đầu La Nghiệp lên mặt bàn.
Rầm một tiếng!
Mặt bàn và đầu La Nghiệp đều rung lên.
Lúc La Nghiệp ngẩng đầu lên fân nữa thì cá khuôn mặt đã sưng phồng, không nhìn ra dáng vẻ lúc trước nữa.
“Mày… Mày lại dám làm vậy với tao”, La Nghiệp há miệng phun ra một ngụm máu, phần nộ trừng Quân Tường, nói.
Vẻ mặt Quân Tường không thay đổi.
“Nếu bô’ mẹ mày đã không dạy mày làm người thì hôm nay tao dạy mày”.
Quân Tường lại đập đầu La Nghiệp xuống bàn.
La Nghiệp cả người váng vất.
Mặt hắn toàn máu, dính cả lên mặt bàn, trong miệng toàn là răng và máu.
“Xin lỗi!”
Quân Tường ngồi vào chiếc bàn đối diện với La Nghiệp.
Anh lạnh lùng nói.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, La Nghiệp nhìn vào mắt anh thì giật thót.
Hắn cố ngẩng đầu, mở mắt đã sưng phồng ra.
“Xin… Xin lỗi”.
La Nghiệp lúc này đã không còn vẻ huênh hoang nữa, cả người run rẩy, khúm núm nhìn Quân Tường.
Quân Tường vỗ bàn khiến hắn run rấy.
“Nói với anh ta!”
La Nghiệp lập tức quay sang nói với người liệt sĩ: “Xin lồi, xin lồi”.
Hắn đã bị đánh cho sợ, khuôn mặt sưng phù lên.
Đã không còn khí thế huênh hoang như hồi nãy nữa.
“Anh Nghiệp!”
“Anh Nghiệp, anh ở đâu?”
Tiếng bước chân và tiếng gọi vang lên từ bên ngoài.
La Nghiệp mang theo tiếng khóc nức nở mà gào lên: “Tôi ở trong này!”
Quân Tường lúc này mới chú ý tới hóa ra La Nghiệp lén lút dùng điện thoại cầu cứu.
Hơn mười người vệ sĩ từ ngoài tiến vào.
Anh ta được Diệp Chỉ đỡ lên thì mặt đỏ bừng, vô cùng ăn năn.
“Xin lồi, xin lồi anh”.
Cánh tay còn lại vội rút khăn giấy sạch trước ngực ra, định lau cho La Nghiệp.
“Cút, nhìn thấy mày đã buồn nôn!”
La Nghiệp đạp lên người nhân viên phục vụ bị tàn tật.
Nhân viên phục vụ lại ngã lăn ra.
La Nghiệp phẫn nộ nói: “Nhìn thấy mày đã bực, đây là bộ đồ tao mặc để lát nữa tham gia bữa tiệc!”
Hắn vừa nói vừa vỗ bàn: “Thật không biết tại sao ông chủ nhà hàng này lại thuê liệt sĩ làm phục vụ, hủy hết cả cảnh đẹp!”
Diệp Chỉ cau chặt mày nhìn La Nghiệp.
Hai người mặc dù là nghệ sĩ cùng công ty nhưng La Nghiệp đã nổi tiếng rất nhiều năm rồi.
Là người thuộc cấp bậc thiên vương.
Nhưng tính cách hắn rất nóng nảy, làm người lại hống hách nên Diệp Chỉ không có hảo cảm với hắn.
La Nghiệp không ngừng mắng mỏ.
“Tên tàn tật chết tiệt, mày có biết mày làm lỡ bao việc của tao rồi không?”
“Nếu đã tàn tật rồi sao không đi chết luôn đi!”
Lời nói cay nghiệt của La Nghiệp đâm thẳng vào tim người khác.
Nhân viên phục vụ tàn tật nhắm mắt lại, đường đường là người đàn ông lại chảy nước mắt.
Quân Tường bước đến bên cạnh anh ta, kéo ống tay trống rỗng của anh ta: “Anh mất cánh tay này thế nào?”
Nhân viên phục vụ là bộ đội đã rời ngũ, anh ta lau nước mắt, đôi mắt đỏ lên, nói.
“Lúc ở biên giới bị đạn bắn trúng, tình hình chiến đấu ác liệt, không kịp điều trị…”
Quân Tường nghe vậy thì gật đầu.
Vổ vai anh ta.
Sau đó anh ngẩng phắt đầu.
Nhìn chằm chằm vào La Nghiệp.
“Ai cho con hát như mày can đảm sỉ nhục một chiến sĩ như thế?”
La Nghiệp hống hách đã quen, tức giận nói: “Mày lại là thằng không biết điều nào đây?”
Quân Tường cười gằn: “Được lắm, hôm nay tao sẽ cho mày biết, thế nào là không biết điều thực thụ”.
Quân Tường chinh chiến nhiều năm.
Đều ở biên giới.
Chiến đấu ở biên giới khó khăn thế nào, chảy biết bao máu và nước mắt, anh biết rõ hơn ai hết.
Vì thế.
Anh phẫn nộ.
Vì sao một con hát lại dám quát tháo một binh lính rời ngũ có công với đất nước như thế!
Anh đứng dậy, khí thế tỏa ra xung quanh.
Nhân viên phục vụ tàn tật kéo góc áo Quân Tường: “Người anh em, thôi bỏ đi…”
La Nghiệp gằn giọng: “Lại có người dám nói chuyện với tao như thế”.
“Một tên lính rời ngũ mà thôi, đừng nói đánh hắn, tao giết hân thì đã sao?”
Mấy năm nay La Nghiệp luôn thuận buồm xuôi gió nên vô cùng kiêu căng.
Mặt lúc nào cũng vênh với trời.
Nói chuyện đương nhiên vô cùng ngông cuồng.
Diệp Chỉ vốn muốn khuyên nhủ nhưng La Nghiệp cứ hết lần này đến lần khác tìm chết.
Vì thế Diệp Chỉ lùi lại, đỡ lấy nhân viên tàn tật đi về sau.
“Mày có biết họ đều là người có công với đất nước hay không?”
Giọng nói Quân Tường lạnh lẽo, còn mang theo cá sự tức giận.
“Thì sao? ở đây tao là khách hàng, phật ý tao thì phải chịu bị đánh mắng!”, La Nghiệp bắt chéo chân, châm thuốc nói.
“Lý lẽ rác rưởi!”
Quân Tường bước từng bước lẽn trước, khí thế càng âm trầm.
“Các người còn đứng đây làm gì? Dạy dỗ cả nó cho tôi!”, La Nghiệp vung tay.
Ra hiệu cho các vệ sĩ bên mình hành động.
Bản thân hắn thì hút thuốc, nhả ra một ngụm khói, vẻ mặt kiêu căng.
Những vệ sĩ bên cạnh nghe thấy mệnh lệnh của La Nghiệp thì xông thẳng về phía Quân Tường.
“Không biết tự lượng sức!”
Quân Tường phóng thích khí thế của mình, vung tay một cái.
Một cơn gió lập tức ập tới đánh bay đám vệ sĩ.
Bóng người bay lên.
La Nghiệp đang hút thuốc thấy thế thì ngây ra.
“Mày… Mày đừng có đến đây! Tao còn vệ sĩ khác!”
Mặc dù hắn cô’ ra vẻ bình tĩnh nhưng cả người đã vô thức lui về sau.
Quân Tường cười gằn: “Mày hống hách nữa đi xem nào”.
Ánh mắt La Nghiệp lóe sáng, hắn ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Mọi người có gì từ từ nói, chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc…”
“Bàn bạc? Vừa rồi mày sỉ nhục anh ta có nghĩ đến bàn bạc hay không?”, Quân Tường đi đến trước mặt La Nghiệp.
Anh đứng từ cao nhìn xuống La Nghiệp.
La Nghiệp bị khí thế của Quân Tường bủa vây, căng thẳng đến nói lắp: “Một binh lính rời ngũ thôi mà, tôi có thế…”
Bốp!
Quân Tường đột nhiên ra tay!
Anh túm lấy đầu hắn, đập thẳng lên mặt bàn.
La Nghiệp bị đập mạnh đến mức gãy mũi.
Máu tươi phun ra!
“Chỉ là một binh lính rời ngũ?”
Quân Tường túm lấy tóc hắn kéo lên.
“Sao mày có thể không biết xấu hổ mà nói ra lời này?”
vẻ mặt Quân Tường lúc này vô cùng bi tráng.
Một tay anh túm La Ngôn lên, một tay chỉ vào anh liệt sĩ.
“Nếu không có bọn họ chiến đấu nơi tiền tiến thì giang sơn gấm vóc Võ Quốc sao được thế này!”
“Nếu bọn họ không sợ chết mà chiến đấu ở tiền tuyến thì Võ Quốc sao có được hòa bình?”
“Nếu không có bọn họ liều mạng nơi tiền tuyến thì nào có được Võ Quốc tươi đẹp như hôm nay!”
Quân Tường kéo La Nghiệp mặt đã đầy máu tươi lên: “Nhưng hôm nay mày lại nói chỉ là một binh lính rời ngũ bình thường mà thôi?”
“Ai cho mày can đảm?”
Quân Tường lại ấn đầu La Nghiệp lên mặt bàn.
Rầm một tiếng!
Mặt bàn và đầu La Nghiệp đều rung lên.
Lúc La Nghiệp ngẩng đầu lên fân nữa thì cá khuôn mặt đã sưng phồng, không nhìn ra dáng vẻ lúc trước nữa.
“Mày… Mày lại dám làm vậy với tao”, La Nghiệp há miệng phun ra một ngụm máu, phần nộ trừng Quân Tường, nói.
Vẻ mặt Quân Tường không thay đổi.
“Nếu bô’ mẹ mày đã không dạy mày làm người thì hôm nay tao dạy mày”.
Quân Tường lại đập đầu La Nghiệp xuống bàn.
La Nghiệp cả người váng vất.
Mặt hắn toàn máu, dính cả lên mặt bàn, trong miệng toàn là răng và máu.
“Xin lỗi!”
Quân Tường ngồi vào chiếc bàn đối diện với La Nghiệp.
Anh lạnh lùng nói.
Ánh mắt anh lạnh lẽo, La Nghiệp nhìn vào mắt anh thì giật thót.
Hắn cố ngẩng đầu, mở mắt đã sưng phồng ra.
“Xin… Xin lỗi”.
La Nghiệp lúc này đã không còn vẻ huênh hoang nữa, cả người run rẩy, khúm núm nhìn Quân Tường.
Quân Tường vỗ bàn khiến hắn run rấy.
“Nói với anh ta!”
La Nghiệp lập tức quay sang nói với người liệt sĩ: “Xin lồi, xin lồi”.
Hắn đã bị đánh cho sợ, khuôn mặt sưng phù lên.
Đã không còn khí thế huênh hoang như hồi nãy nữa.
“Anh Nghiệp!”
“Anh Nghiệp, anh ở đâu?”
Tiếng bước chân và tiếng gọi vang lên từ bên ngoài.
La Nghiệp mang theo tiếng khóc nức nở mà gào lên: “Tôi ở trong này!”
Quân Tường lúc này mới chú ý tới hóa ra La Nghiệp lén lút dùng điện thoại cầu cứu.
Hơn mười người vệ sĩ từ ngoài tiến vào.