Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại - Chương 66: Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu
Tên em họ vô dụng đang định nói tiếp nhưng lập tức dừng lại.
Chưa kịp phản ứng lại, em họ liền nhìn thấy Tần Mộ với vẻ mặt nhiệt tình đi đến bên cạnh Quân Tường.
“Anh đến từ khi nào đấy ạ? Không thông báo cho chúng tôi một tiếng?”
Quân Tường gật đầu với Tần Mộ một cái. Mấy ngày không gặp mà khí chất của cô gái này đã có chút thay đổi.
Không còn là nhân viên phòng kinh doanh rụt rè, mặc cho người khác bắt nạt nữa rồi.
“Tôi vừa mới đến”, Quân Tường nói.
Tần Mộ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Quân Tường toát lên vẻ sùng bái.
Quân Tường của ngày hôm đó cứ như một tia chớp xẹt ngang chân trời, để lại trong cô ta ấn tượng sâu sắc.
Vì vậy, cô ta mới sùng bái vô điều kiện như vậy.
Nhưng cậu em họ kia nhìn Quân Tường rồi lại nhìn Tần Mộ, nói: “Chủ quản! Cô có nhận nhầm không đấy, rõ ràng
hắn là tên nghèo rớt mà…”.
Sắc mặt Tần Mộ lạnh lùng, quay đầu lại nhìn tên em họ, nói: “Câm mồm! Mau xin lỗi anh ấy đi!”
“Đây là vị khách tôn quý nhất của biệt thự Vân Đỉnh đấy”, biểu cảm trên mặt Tần Mộ vô cùng nghiêm khắc.
Bộ dạng thê thảm của chủ quản phòng kinh doanh hôm đó vẫn còn in sâu trong tâm trí cô ta.
Tần Mộ kính trọng Quân Tường từ tận đáy lòng, vì vậy tất nhiên sẽ không để bất cứ ai sỉ nhục anh.
“Hắn đúng là tên nghèo rớt mà. Cô nhìn chìa khóa xe trong tay hắn xem, cũng chỉ là chìa khóa xe bình dân nhất thôi”,
em họ vội giải thích.
Quân Tường mỉm cười, thật không ngờ thằng em họ vô dụng của mình lại ‘có mắt nhìn’ thế. Đồ tốt mà nó nhìn kiểu gì
vậy không biết?
Tần Mộ lập tức lên tiếng phản bác: “Đó là lựa chọn của anh ấy! Tôi hỏi cậu, cậu có xin lỗi không?”
Vừa nói, Tần Mộ vừa lạnh lùng nhìn em họ vô dụng kia.
Toàn thân tên em họ cảm thấy có áp lực vô hình đè nặng lên người mình.
Vốn tưởng rằng đến đây có thể giẫm nát Quân Tường ở dưới chân, muốn để Quân Tường biết được mình và hắn
cách biệt lớn thế nào.
Mình sẽ tát mạnh vào mặt Quân Tường và cho cả nhà hắn phải ngước mắt lên mà nhìn mình.
Nhưng thật không ngờ, giả bộ không thành công mà còn mất mặt nữa.
Quân Thiên cũng thầm biết được thực lực của anh trai mình nên cũng không lấy gì làm lạ lắm. Còn bố Quân mẹ
Quân khi nhìn thấy con trai mình khí thế như vậy thì trên mặt họ cũng toát lên vẻ tự hào.
Bà cô chua ngoa kia nhìn Quân Tường mà kinh hãi nói không nên lời.
Bố mẹ Từ Minh Nguyệt cũng liếc mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.
“Xin lỗi!”, em họ vô dụng cúi đầu xuống, cắn chặt răng, sau đó nói lời xin lỗi với Quân Tường.
Quân Tường chỉ cười, thản nhiên nói: “Đây mà cũng gọi là xin lỗi á?”
“Anh…”, em họ vô dụng ngẩng đầu lên, nhìn Quân Tường rồi ấp úng nói.
Tần Mộ ở bên cạnh chau mày, nói: “Xin lỗi hẳn hoi!”
Em họ đành phải nghe theo, khom lưng nói: “Xin lỗi!”
Quân Tường lắc đầu, nói: “Giọng nhỏ quá!”
Em họ cảm thấy như một nỗi sỉ nhục bao trùm lấy mình. Hắn ta trợn trừng mắt nhìn Quân Tường nhưng nghĩ đến
công việc của mình thì vẫn cố nuốt cục hận vào trong.
Một lát sau, hắn ta lại khom người, nói to hơn: “Xin lỗi”.
Quân Tường ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Nói lại lần nữa”.
“Xin lỗi”.
Lúc này Quân Tường mới gật đầu, nói: “Ừm! Tao nghe thấy lời xin lỗi của mày rồi”.
Em họ nghe thấy vậy thì như được trút gánh nặng, cúi đầu thở hổn hển.
“Nhưng tao không chấp nhận lời xin lỗi của mày”, Quân Tường cười, nói.
Em họ: “…”.
Quân Tường nghiêm túc gật đầu nói: “Không chấp nhận chút nào”.
Tần Mộ ở bên cạnh cũng gật đầu, nói với người em họ vô dụng đó: “Cậu… Bị đuổi việc rồi! Trả đồng phục cho phòng
nhân sự rồi làm thủ tục bàn giao đi”.
Hành động gọn gàng dứt khoát…
Quân Tường không thích người này nên cho nghỉ ngay lập tức.
Anh khoát tay một cái, khẽ cười với em họ: “Đi làm ngày đầu tiên đã bị đuổi việc, thật đáng tiếc”.
“Dựa vào cái gì mà đuổi việc tôi? Tôi được tập đoàn tuyển vào. Muốn đuổi tôi thì tập đoàn mới quyết định được”, em
họ quay đầu lại nhìn Tần Mộ, lớn tiếng nói.
Tần Mộ lạnh lùng nói: “Bởi vì cậu đã chọc giận anh ấy”.
“Chọc giận hắn?”, em họ quay đầu nhìn Quân Tường, vẻ mặt không dám tin.
“Đừng nói là phòng kinh doanh của biệt thự Vân Đỉnh này mà ngay cả tập đoàn, ai chọc giận anh ấy, anh ấy chỉ cần
một câu nói là đuổi được ngay. Cậu đi đi, ở đây không hoan nghênh cậu”, Tần Mộ tiếp tục nói.
Một câu nói của Tần Mộ khiến tên em họ kia như trúng tiếng sét ngang tai.
Tần Mộ không thể nói dối được…
Vậy thì… Người anh họ này của mình nhất định có một thế lực vô cùng hùng mạnh.
“Bốp”, tên em họ vô dụng tát lên mặt mình một cái, sau đó khom lưng nói với Quân Tường: “Anh họ! Em sai rồi! Xin
lỗi anh, anh tha cho em lần này đi! Xin hãy cho em một cơ hội”.
Đúng là câu trước câu sau thay đổi 180 độ.
Đúng là diễn còn xuất sắc hơn cả diễn viên.
Bà cô đanh đá kia cũng hùa vào, nói: “Phải đó Tiểu Tường! Chúng ta đều là người một nhà mà, cùng chung dòng
máu ai lại nỡ làm thế”.
Lật mặt như lật bánh tráng, đúng là lưỡi không xương trăm đường lắt léo!
Quân Tường cười, nói: “Giờ lại coi chúng tôi là người nhà rồi à?”, mặc dù cười nhưng giọng nói của anh lạnh lùng
cực độ.
“Người làm trời biết! Hôm nay các người làm gì mà các người quên rồi sao?”
Tần Mộ lập tức gọi bảo vệ: “Lập tức dẫn hai người này ra ngoài ngay”.
Bảo vệ liền kéo bà cô chua ngoa và tên em họ vô dụng ra ngoài.
Quân Tường nhìn theo, thản nhiên nói: “Làm người, tốt nhất đừng tự rước họa vào thân”.
Bố Quân mẹ Quân ở bên cạnh đều thở dài nhưng không ai đứng ra nói đỡ cho bà cô kia.
Ban nãy, bà cô đanh đá kia nói những lời cay nghiệt với hai anh em Quân Tường và Quân Thiên thì coi như tình thân
giữa họ cũng không còn nữa.
Cả nhà Từ Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì ngây người tại chỗ, thật sự không biết nên làm như thế nào?
Sau đó, Quân Thiên bước lại lên tiếng: “Thật ngại quá, chuyện gia đình khiến mọi người chê cười rồi. Sau này có cơ
hội sẽ gặp lại”.
Từ Minh Nguyệt thấy lòng nặng trĩu. Người con trai đã nói ra câu này, có nghĩa là từ chối mình rồi.
Nhưng cô gái này cũng rất hiểu biết, giơ tay ra nói: “Sau này vẫn có thể làm bạn”.
Quân Thiên cũng gật đầu rồi bắt tay Từ Minh Nguyệt.
Cô gái này cũng được đấy chứ!”, Quân Tường ở bên cạnh cười rồi đứng dậy nói.
“Từ Minh Nguyệt! Lát nữa cô đến phòng nhân sự một lát, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ là quản lý chi nhánh của chúng
tôi”, Tần Mộ nói.
Từ Minh Nguyệt thấy may mắn, lập tức ngây người ra.
“Được rồi! Để cô ấy dẫn cả nhà tôi đi xem biệt thự khác đi”.
“Minh Nguyệt! Dẫn anh ấy đi xem biệt thự Đế Vương đi”.
Từ Minh Nguyệt lập tức lấy lại tinh thần.
Hóa ra, đây chính là chủ nhân của biệt thự Đế Vương, chẳng trách uy phong đến vậy.
“Phải rồi thưa anh! Gia chủ cũng ở Vân Đỉnh…”, Tần Mộ chau mày ngập ngừng nói.
Quân Tường nhìn thấy sự do dự trong mắt Tần Mộ nên hỏi: “Sao thế?”
“Có lẽ gia chủ sẽ gặp chút phiền phức nhỏ ạ…”.
“Ố? Vậy dẫn tôi đi xem sao”, Quân Tường có chút tò mò, nói.
Ở thành phố Thiên Nam, còn ai có thể gây phiền phức cho Trần Nhã, gia chủ nhà họ Trần và cũng là phó hội trưởng
của hiệp hội thương mại Kim Vận.
Chưa kịp phản ứng lại, em họ liền nhìn thấy Tần Mộ với vẻ mặt nhiệt tình đi đến bên cạnh Quân Tường.
“Anh đến từ khi nào đấy ạ? Không thông báo cho chúng tôi một tiếng?”
Quân Tường gật đầu với Tần Mộ một cái. Mấy ngày không gặp mà khí chất của cô gái này đã có chút thay đổi.
Không còn là nhân viên phòng kinh doanh rụt rè, mặc cho người khác bắt nạt nữa rồi.
“Tôi vừa mới đến”, Quân Tường nói.
Tần Mộ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Quân Tường toát lên vẻ sùng bái.
Quân Tường của ngày hôm đó cứ như một tia chớp xẹt ngang chân trời, để lại trong cô ta ấn tượng sâu sắc.
Vì vậy, cô ta mới sùng bái vô điều kiện như vậy.
Nhưng cậu em họ kia nhìn Quân Tường rồi lại nhìn Tần Mộ, nói: “Chủ quản! Cô có nhận nhầm không đấy, rõ ràng
hắn là tên nghèo rớt mà…”.
Sắc mặt Tần Mộ lạnh lùng, quay đầu lại nhìn tên em họ, nói: “Câm mồm! Mau xin lỗi anh ấy đi!”
“Đây là vị khách tôn quý nhất của biệt thự Vân Đỉnh đấy”, biểu cảm trên mặt Tần Mộ vô cùng nghiêm khắc.
Bộ dạng thê thảm của chủ quản phòng kinh doanh hôm đó vẫn còn in sâu trong tâm trí cô ta.
Tần Mộ kính trọng Quân Tường từ tận đáy lòng, vì vậy tất nhiên sẽ không để bất cứ ai sỉ nhục anh.
“Hắn đúng là tên nghèo rớt mà. Cô nhìn chìa khóa xe trong tay hắn xem, cũng chỉ là chìa khóa xe bình dân nhất thôi”,
em họ vội giải thích.
Quân Tường mỉm cười, thật không ngờ thằng em họ vô dụng của mình lại ‘có mắt nhìn’ thế. Đồ tốt mà nó nhìn kiểu gì
vậy không biết?
Tần Mộ lập tức lên tiếng phản bác: “Đó là lựa chọn của anh ấy! Tôi hỏi cậu, cậu có xin lỗi không?”
Vừa nói, Tần Mộ vừa lạnh lùng nhìn em họ vô dụng kia.
Toàn thân tên em họ cảm thấy có áp lực vô hình đè nặng lên người mình.
Vốn tưởng rằng đến đây có thể giẫm nát Quân Tường ở dưới chân, muốn để Quân Tường biết được mình và hắn
cách biệt lớn thế nào.
Mình sẽ tát mạnh vào mặt Quân Tường và cho cả nhà hắn phải ngước mắt lên mà nhìn mình.
Nhưng thật không ngờ, giả bộ không thành công mà còn mất mặt nữa.
Quân Thiên cũng thầm biết được thực lực của anh trai mình nên cũng không lấy gì làm lạ lắm. Còn bố Quân mẹ
Quân khi nhìn thấy con trai mình khí thế như vậy thì trên mặt họ cũng toát lên vẻ tự hào.
Bà cô chua ngoa kia nhìn Quân Tường mà kinh hãi nói không nên lời.
Bố mẹ Từ Minh Nguyệt cũng liếc mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào.
“Xin lỗi!”, em họ vô dụng cúi đầu xuống, cắn chặt răng, sau đó nói lời xin lỗi với Quân Tường.
Quân Tường chỉ cười, thản nhiên nói: “Đây mà cũng gọi là xin lỗi á?”
“Anh…”, em họ vô dụng ngẩng đầu lên, nhìn Quân Tường rồi ấp úng nói.
Tần Mộ ở bên cạnh chau mày, nói: “Xin lỗi hẳn hoi!”
Em họ đành phải nghe theo, khom lưng nói: “Xin lỗi!”
Quân Tường lắc đầu, nói: “Giọng nhỏ quá!”
Em họ cảm thấy như một nỗi sỉ nhục bao trùm lấy mình. Hắn ta trợn trừng mắt nhìn Quân Tường nhưng nghĩ đến
công việc của mình thì vẫn cố nuốt cục hận vào trong.
Một lát sau, hắn ta lại khom người, nói to hơn: “Xin lỗi”.
Quân Tường ngoáy ngoáy lỗ tai, nói: “Nói lại lần nữa”.
“Xin lỗi”.
Lúc này Quân Tường mới gật đầu, nói: “Ừm! Tao nghe thấy lời xin lỗi của mày rồi”.
Em họ nghe thấy vậy thì như được trút gánh nặng, cúi đầu thở hổn hển.
“Nhưng tao không chấp nhận lời xin lỗi của mày”, Quân Tường cười, nói.
Em họ: “…”.
Quân Tường nghiêm túc gật đầu nói: “Không chấp nhận chút nào”.
Tần Mộ ở bên cạnh cũng gật đầu, nói với người em họ vô dụng đó: “Cậu… Bị đuổi việc rồi! Trả đồng phục cho phòng
nhân sự rồi làm thủ tục bàn giao đi”.
Hành động gọn gàng dứt khoát…
Quân Tường không thích người này nên cho nghỉ ngay lập tức.
Anh khoát tay một cái, khẽ cười với em họ: “Đi làm ngày đầu tiên đã bị đuổi việc, thật đáng tiếc”.
“Dựa vào cái gì mà đuổi việc tôi? Tôi được tập đoàn tuyển vào. Muốn đuổi tôi thì tập đoàn mới quyết định được”, em
họ quay đầu lại nhìn Tần Mộ, lớn tiếng nói.
Tần Mộ lạnh lùng nói: “Bởi vì cậu đã chọc giận anh ấy”.
“Chọc giận hắn?”, em họ quay đầu nhìn Quân Tường, vẻ mặt không dám tin.
“Đừng nói là phòng kinh doanh của biệt thự Vân Đỉnh này mà ngay cả tập đoàn, ai chọc giận anh ấy, anh ấy chỉ cần
một câu nói là đuổi được ngay. Cậu đi đi, ở đây không hoan nghênh cậu”, Tần Mộ tiếp tục nói.
Một câu nói của Tần Mộ khiến tên em họ kia như trúng tiếng sét ngang tai.
Tần Mộ không thể nói dối được…
Vậy thì… Người anh họ này của mình nhất định có một thế lực vô cùng hùng mạnh.
“Bốp”, tên em họ vô dụng tát lên mặt mình một cái, sau đó khom lưng nói với Quân Tường: “Anh họ! Em sai rồi! Xin
lỗi anh, anh tha cho em lần này đi! Xin hãy cho em một cơ hội”.
Đúng là câu trước câu sau thay đổi 180 độ.
Đúng là diễn còn xuất sắc hơn cả diễn viên.
Bà cô đanh đá kia cũng hùa vào, nói: “Phải đó Tiểu Tường! Chúng ta đều là người một nhà mà, cùng chung dòng
máu ai lại nỡ làm thế”.
Lật mặt như lật bánh tráng, đúng là lưỡi không xương trăm đường lắt léo!
Quân Tường cười, nói: “Giờ lại coi chúng tôi là người nhà rồi à?”, mặc dù cười nhưng giọng nói của anh lạnh lùng
cực độ.
“Người làm trời biết! Hôm nay các người làm gì mà các người quên rồi sao?”
Tần Mộ lập tức gọi bảo vệ: “Lập tức dẫn hai người này ra ngoài ngay”.
Bảo vệ liền kéo bà cô chua ngoa và tên em họ vô dụng ra ngoài.
Quân Tường nhìn theo, thản nhiên nói: “Làm người, tốt nhất đừng tự rước họa vào thân”.
Bố Quân mẹ Quân ở bên cạnh đều thở dài nhưng không ai đứng ra nói đỡ cho bà cô kia.
Ban nãy, bà cô đanh đá kia nói những lời cay nghiệt với hai anh em Quân Tường và Quân Thiên thì coi như tình thân
giữa họ cũng không còn nữa.
Cả nhà Từ Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì ngây người tại chỗ, thật sự không biết nên làm như thế nào?
Sau đó, Quân Thiên bước lại lên tiếng: “Thật ngại quá, chuyện gia đình khiến mọi người chê cười rồi. Sau này có cơ
hội sẽ gặp lại”.
Từ Minh Nguyệt thấy lòng nặng trĩu. Người con trai đã nói ra câu này, có nghĩa là từ chối mình rồi.
Nhưng cô gái này cũng rất hiểu biết, giơ tay ra nói: “Sau này vẫn có thể làm bạn”.
Quân Thiên cũng gật đầu rồi bắt tay Từ Minh Nguyệt.
Cô gái này cũng được đấy chứ!”, Quân Tường ở bên cạnh cười rồi đứng dậy nói.
“Từ Minh Nguyệt! Lát nữa cô đến phòng nhân sự một lát, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ là quản lý chi nhánh của chúng
tôi”, Tần Mộ nói.
Từ Minh Nguyệt thấy may mắn, lập tức ngây người ra.
“Được rồi! Để cô ấy dẫn cả nhà tôi đi xem biệt thự khác đi”.
“Minh Nguyệt! Dẫn anh ấy đi xem biệt thự Đế Vương đi”.
Từ Minh Nguyệt lập tức lấy lại tinh thần.
Hóa ra, đây chính là chủ nhân của biệt thự Đế Vương, chẳng trách uy phong đến vậy.
“Phải rồi thưa anh! Gia chủ cũng ở Vân Đỉnh…”, Tần Mộ chau mày ngập ngừng nói.
Quân Tường nhìn thấy sự do dự trong mắt Tần Mộ nên hỏi: “Sao thế?”
“Có lẽ gia chủ sẽ gặp chút phiền phức nhỏ ạ…”.
“Ố? Vậy dẫn tôi đi xem sao”, Quân Tường có chút tò mò, nói.
Ở thành phố Thiên Nam, còn ai có thể gây phiền phức cho Trần Nhã, gia chủ nhà họ Trần và cũng là phó hội trưởng
của hiệp hội thương mại Kim Vận.