Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-20
Vạn vật trên đời, lòng người khó đoán.
Quân Thiên nhìn hai người đang nằm bò trên đất ăn vạ, chỉ cảm thấy lúc này tất cả tình cảm trước đây đều tan biến.
Kết hôn hơn một năm, chuyện gì anh ta cũng thuận theo ý vợ, cốt chỉ muốn làm một người chồng tốt. Nhưng cuối cùng anh ta phát hiện ra, tấm chân tình của mình không đổi lại được sự thật lòng của người vợ.
Hóa ra, trước khi kết hôn, Lý Tiểu Dung đã gian díu với Mã Triết rồi, mình chẳng qua chỉ là kẻ đổ vỏ mà thôi.
Hóa ra, sau khi kết hôn cô ta cứ có vẻ ghét bỏ chê bai mình, thật ra là có nguyên do cả.
Vì vậy, khi Quân Thiên bắt quả tang đôi nam nữ chó chết này lăn lộn trên giường thì chúng đã có ý định đâm chết anh ta.
Khóe mắt Quân Thiên đỏ ửng. Người xưa đã nói ‘Một ngày vợ chồng, tình nghĩa trăm năm’. Vậy tại sao người đàn bà này lại ác độc đến thế?
Bây giờ nhìn thấy ả ta, trong mắt Quân Thiên chỉ có hai chữ ‘ghê tởm’.
Từng cái tát tay vang lên tát lên mặt bà mẹ vợ chua ngoa.
Trần Nộ ở bên cạnh lấy tiền ra: “Một trăm năm mươi ngàn”.
“Hai trăm ngàn tệ”.
Bà mẹ vợ bị tát đến mức răng bay ra đầy đất, toàn thân như mơ hồ.
Nhưng lúc này Quân Thiên không thể ra tay được tiếp.
Quân Tường biết suy nghĩ của Quân Thiên, dù sao thì anh ta cũng chưa từng trải qua sóng gió gì nên sợ xảy ra án mạng.
“Tiểu Thiên! Nếu như anh không quay về thì nhà chúng ta sẽ thành ra cái gì?”, Quân Tường nói.
Quân Thiên vốn dĩ tiêu tan lửa giận nhưng giờ lại lấy lại trạng thái ban nãy, lập tức nắm chặt nắm đấm.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía hai mẹ con chua ngoa kia, sự phẫn nộ lại bốc lên ngùn ngụt.
Mình biến thành người thực vật thì hai mẹ con nhà này chắc chắn sẽ ra sức ức hiếp mẹ của mình cho mà xem.
Tiền bố mẹ vất vả cả đời kiếm được đều đã bị Lý Tiểu Dung lấy đi hết, sau đó đôi nam nữ chó chết này còn vung phí đủ thứ…
Quân Thiên nắm chặt cổ áo của Lý Tiểu Dung, biểu cảm dữ tợn: “Tôi đối xử với cô còn không tốt sao? Tại sao cô lại làm như vậy?”
Lý Tiểu Dung nhìn Quân Thiên mà hốt hoảng, nhưng vừa nghĩ tới có Mã Triết đứng phía sau thì cô ta lập tức yên tâm hơn phần nào. Lúc này gân cổ lên nói: “Ai bảo anh là một thằng đần, ai bảo anh nghèo! Dựa vào loại như anh mà cũng muốn lấy tôi á? Cả nhà các người chỉ xứng rửa chân cho tôi thôi”.
Nghĩ tới mẹ già tóc tai bạc phơ còn phải thấp giọng nhún nhường khi ở nhà họ, còn bị mẹ con nhà này sỉ nhục mà Quân Thiên không chịu nổi liền giơ tay tát mạnh Lý Tiểu Dung một cái.
Lúc này, mặt Lý Tiểu Dung sưng vù lên càng lúc càng rõ.
Nửa bên mặt ửng đỏ, cô ta sợ hãi nhìn Quân Thiên: “Đồ phế vật này… Anh dám ra tay với tôi”.
“Ha ha…”, Quân Tường ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng thú vị. Anh cúi người xuống nhặt hai xấp tiền lên đập vào mặt Lý Tiểu Dung.
Cô ta theo bản năng cũng khom người xuống nhặt tiền, sau đó nhét vào trong ngực.
“Dám chửi nhà họ Quân, đúng là to gan!”, Quân Tường chậm rãi đi lên trước.
Anh quay đầu lại nhìn tiền đang chất như ngọn núi nhỏ.
Lúc này trên mặt Quân Tường có chút ngạo mạn, hung dữ nói: “Muốn tiền đúng không? Được! Chỗ tiền này cho các người hết, nhưng phải xem các người còn giữ được tính mạng để mang đi không?”
“Trần Nộ! Bảo mấy người nữa ra tay đi”, nói xong Quân Tường kéo tay em trai ngồi trên ghế ở trong sân.
Mấy vệ binh bên cạnh Trần Nộ nắm chặt lấy đám người Lý Tiểu Dung.
Trần Nộ cười lạnh một tiếng rồi đi đến trước mặt mẹ con Lý Tiểu Dung, ban nãy anh ta đã nghe hiểu mọi chuyện.
Dám bất kính với nhà họ Quân thì đủ để khép vào tội chết.
Lòng bàn tay Trần Nộ mở to như cái quạt rồi tát xuống. Nếu không phải bên cạnh có vệ binh nắm chặt tay của hai mẹ con chua ngoa kia thì chỉ sợ lúc này họ sớm đã bị tát bay ra ngoài rồi.
“Thêm năm mươi ngàn!”, Trần Nộ vừa quát vừa tát hai bên.
“Thêm năm mươi ngàn!”
“Thêm năm mươi ngàn!”
“Thêm năm mươi ngàn!”
“Cầu xin anh! Tôi không cần tiền nữa, thả tôi ra, thả tôi đi đi…”, Lý Tiểu Dung nhìn thấy mẹ mình bị đánh rồi lại nhìn những vệ binh hung dữ xung quanh thì sợ đến chết khiếp, liên tục lắc đầu, thân người không ngừng giãy dụa.
“Muốn đi ư? Muộn rồi!”, giọng nói Trần Nộ mang theo sự phẫn nộ.
Tiếng tát vào miệng kêu lên vang giòn, không bao lâu sau, Lý Tiểu Dung bị tát mặt sưng vù như cái đầu lợn.
Quân Thiên ở bên cạnh nhìn anh trai, trong lòng có chút cảm xúc khó hiểu.
“Anh à…”.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh trai của mình thành ra như này. Vẻ lạnh lùng này khiến Quân Thiên có chút không dám đến gần.
Quân Tường vỗ vai Quân Thiên, sau đó nói: “Bất luận như thế nào thì anh đều là anh trai của em, sẽ không có ai dám bắt nạt nhà chúng ta nữa đâu”.
“Vậy phải xử lý họ thế nào ạ?”, Quân Thiên nhìn hai kẻ đã bị đánh thành đầu lợn thì liền hỏi.
“Nhà này thật ghê tởm, đánh gãy tứ chi”, Quân Tường sắc mặt bình thản, nói.
Nhà này đúng là ghê tởm, đi đâu cũng muốn lừa tiền của người khác.
Nếu như mình không quay về thì chỉ e bố mẹ mình sẽ bị ức hiếp đến nỗi không thể ngóc đầu lên được.
Trần Nộ đã tát đỏ tay, Quân Thiên ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía hai người đã không còn ra hồn người.
“Đánh gãy tứ chi!”
Vệ binh lập tức ấn cả nhà này xuống đất.
Bà mẹ vợ điên cuồng giãy dụa: “Đừng… Tôi không cần tiền nữa, thả tôi ra, thả tôi ra đi”.
Lý Tiểu Dung sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi”.
Nhưng Trần Nộ đâu có nghe, chân cứ giẫm hết cái này đến cái kia, đến cuối cùng đánh gãy tứ chi mới thôi. Lúc này, hai mẹ con chua ngoa kia đau đớn kêu gào.
“Còn kêu thì cắt lưỡi luôn”, Quân Tường quát lớn.
Lúc này, hai mẹ con kia đều im mồm lại, nước mắt giàn giụa, cắn chặt môi mà không dám lên tiếng.
Ác có ác báo!
Quân Tường nhìn cả nhà đó ngoan ngoãn nghe lời như một con chó. Lúc này, anh nhìn với ánh mắt khinh bỉ: “Thích tiền đúng không, vậy thì tôi sẽ đốt cho các người xem”.
“Trần Nộ! Được bao nhiêu tiền rồi”.
“Dạ! Chưa được hai triệu”.
“Lấy ra hai triệu rưỡi, đốt trước mặt họ”.
Trần Nộ lập tức lấy ra hai triệu rưỡi, sau đó ném trước mặt Lý Tiểu Dung rồi đốt hết.
Nhìn lửa bốc lên mà hai mẹ con Lý Tiểu Dung khóc lóc đau khổ.
“Các người chẳng phải thích tiền lắm sao? Đến lấy đi! Cho các người hết đấy”, Quân Tường nói với giọng điệu bình thản nhưng như đâm vào tim họ.
Bà mẹ vợ nhìn tiền đã bị đốt sạch thì đau lòng đến mức phụt máu.
Bà ta định giơ tay ra vồ lại tiền trong đống lửa nhưng hai tay đã bị đánh gãy, căn bản không nhấc lên nổi.
Nhìn biểu cảm đau khổ của hai mẹ con này, ban nãy Quân Tường còn chau mày nhưng giờ đây thả lỏng ra nhiều.
Anh vì nước nhà bao nhiêu năm, giữ vững biên cương mà bị thương vô số lần mà không một lời oán trách.
Nhưng tại sao người nhà anh lại phải chịu những uất ức đó?
Vì vậy, Quân Tường muốn để tất cả mọi người biết, kẻ nào dám sỉ nhục ức hiếp người nhà anh thì đều phải trả giá.
“Được rồi! Ném hết ra ngoài đi, tôi nhìn thấy mà buồn nôn”.
Vệ binh kéo cả nhà này ra ngoài, có vệ binh bắt đầu dọn dẹp sạch vết máu.
“Anh à! Nhà Lý Tiểu Dung không có thế lực gì, nhưng tên Mã Triết thì…”.
Quân Tường đứng lên, khí thế ngút ngàn, nói: “Từ nay về sau, ở thành phố Thiên Nam này, nhà chúng ta mới là thế lực lớn nhất”.
“Nói về tên Mã Triết kia đi”, Quân Tường nhìn Trần Nộ dẫn người đi ra nên quay sang hỏi Quân Thiên.
“Nhà họ Mã cũng được coi có chút thế lực nhỏ. Vốn dĩ em cũng từng làm việc ở công ty của hắn, cũng được coi như anh em với hắn…”, nói đến từ ‘anh em’ mà Quân Thiên nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt uất hận.
“Đến bây giờ em mới biết, năm đó chính Mã Triết giới thiệu Lý Tiểu Dung cho em, chẳng trách mà ban đầu em thấy giữa họ có rất nhiều chuyện khác thường. Thì ra, ngay từ khi bắt đầu, đây đã là một cái bẫy”.
Quân Thiên nhớ lại những chuyện đã qua mà càng nghĩ càng hận đôi nam nữ chó chết đó.
Tất cả chỉ là cái bẫy, vậy mà sau khi đâm xe cho mình thành người thực vật lại còn định đến đây vòi tiền.
Sao lại có người ác độc đến thế?
Nghĩ đến đây, Quân Thiên nắm chặt nắm đấm.
Nhìn sắc mặt vẫn lấm tấm máu của em trai và dáng vẻ hung dữ nghiến răng nghiến lợi mà Quân Tường đứng phắt dậy, nói: “Đi theo anh!”
“Anh à! Đi đâu vậy anh?”
“Kẻ ức hiếp em trai anh thì sao có thể để hắn sống qua tối nay được”.
Quân Tường dẫn Quân Thiên đi ra khỏi nhà, Trần Nộ ở bên cạnh nhìn thấy Quân Tường đi ra ngoài nên lập tức sắp xếp mấy vệ binh canh giữ nhà họ Quân, sau đó cũng đi theo hai người họ.
Mã Triết có một xưởng sửa xe ô tô, cũng được coi là bá đạo ở thành phố này.
Giá trị tài sản cũng được mấy triệu tệ, ở bên ngoài còn bao nuôi mấy tiểu tam nữa. Nhưng vợ cả quá ghê gớm nên hắn đành phải giới thiệu Lý Tiểu Dung cho Quân Thiên.
Thế nào gọi là ác độc?
Giới thiệu tình nhân của mình cho người anh em, sau đó cắm sừng anh em mình, cuối cùng khi bị phát hiện thì đâm xe biến người ta thành người thực vật, còn rắp tâm lừa tất cả tiền của nhà họ.
Đây chính là ác độc!
Trên thực tế, khi Quân Tường vừa đến nhà đá bay bà mẹ vợ của Quân Thiên ra thì Mã Triết đã nhận được điện thoại của Lý Tiểu Dung, còn những chuyện sau đó thì hắn không biết gì nữa.
Mã Triết đang định dẫn vài người đến nhà họ Quân giúp Lý Tiểu Dung.
Nhưng lúc này Mã Triết nhìn thấy Quân Thiên khắp mặt đều là máu thì biểu cảm trên mặt liền đơ ra.
“Tên phế vật này chẳng phải đã biến thành người thực vật rồi sao? Sao lại tỉnh rồi?”
Nhưng thoắt cái, trên mặt Mã Triết liền đổi sang vẻ âm trầm. Hắn nhìn Quân Thiên, quát: “Trộm đồ của tao mà còn dám quay về đây”.
Vừa nói, Mã Triết vừa đi lên trước định đánh Quân Thiên để không cho Quân Thiên nói lung tung.
“Thằng ăn trộm này, đánh nó cho tao!”
“Rầm!”, Quân Tường ra tay, nắm chặt nắm đấm của Mã Triết.
Anh vặn tay một cái, thân người Mã Triết bị đập mạnh xuống đất, chảy ra vệt máu dài.
Quân Tường dùng chân giẫm lên đầu của Mã Triết.
“Muốn ra tay đúng không?”
Quân Tường hỏi với giọng điệu bình thản nhưng nghe chói tai khiến Mã Triết không dám phản kháng nữa.
“Mày… Mày là kẻ nào?”, Mã Triết không quen Quân Tường, run rẩy hỏi.
“Mày không xứng được biết tao là ai?”, Quân Tường dùng lực ở chân rồi đá về trước, đá bay Mã Triết ra ngoài.
Đám người đứng phía sau Mã Triết đều giật mình, trong tay cầm đồ sửa xe lúc này cũng không dám nói gì.
Quân Thiên vẻ mặt dữ tợn xông về phía Mã Triết, túm lấy cổ áo hắn rồi xách lên.
Mã Triết đã không còn khí thế gì nữa, giãy dụa ấp úng nói: “Người anh em… Người anh em… Có gì từ từ nói”.
Quân Thiên kéo Mã Triết lại gần, nhìn Mã Triết nói: “Anh em? Anh em mà ban đầu bày ra cái bẫy cho tao chui vào? Sau khi gian díu với nhau bị tao bắt gặp mà còn đâm xe hại tao?”
Anh ta giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Mã Triết, lúc này Mã Triết chảy hết máu mồm máu mũi.
Quân Thiên nhìn Mã Triết, lại nhớ lại lúc đầu mình bị ức hiếp và sỉ nhục mà chỉ cảm thấy trong lòng mình dấy lên lửa hận.
Anh ta điên cuồng đấm lên mặt Mã Triết.
Quân Tường ở bên cạnh nhìn em trai giơ nắm đấm lên thì anh giơ tay ra hiệu.
Trần Nộ lập tức hiểu ý nên bắt đầu ‘dọn dẹp’ tòa nhà.
Không bao lâu, tất cả mọi người ở mười tầng đều được dọn sạch.
Lúc này Mã Triết không còn ra bộ dạng của con người nữa, hắn quỳ trên đất, dập đầu với Quân Thiên: “Xin lỗi người anh em! Xin anh tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa, không bao giờ dám nữa…”.
Mã Triết quỳ trên đất cầu xin mà không còn chút khí phách gì.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi tặng vợ tôi cho anh ‘chơi’ thoải mái được không? Tôi vẫn còn mấy cô bồ nữa, cho anh hết đấy…”.
“Đồ cặn bã!”, Quân Thiên ra tay đấm hắn nằm gục trên đất.
“Tôi cho anh tiền, tôi có rất nhiều tiền”, Mã Triết cầu xin.
“Ồ! Hóa ra mày cũng có nhiều tiền vậy à?”, Quân Tường ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt thú vị.
“Anh… Anh định làm gì?”
Lúc này Quân Tường không để ý đến mà quay đầu liếc mắt ra hiệu với Trần Nộ.
Trần Nộ lập tức lấy xăng ra đổ đầy đất.
“Tiểu Thiên! Đánh gãy chân hắn”, Quân Tường đút tay túi quần, nói.
Quân Thiên sớm đã tức điên lên. Khi nghe thấy anh trai nói như vậy thì cầm dụng cụ sửa xe bên cạnh rồi đập về phía xương chân tay của Mã Triết.
Bùm! Bùm!
Tiếng xương gãy vang lên, Quân Thiên dùng hai tay và cả chân mình đập về phía Mã Triết.
Mã Triết chỉ còn lại cái đầu còn nhận thức nên điên cuồng lắc đầu gào thét.
Lúc này hắn hận thấu xương loại đàn bà như Lý Tiểu Dung, tại sao lại dây vào anh em nhà họ Quân? Mã Triết không thể ngờ, kết cục của Lý Tiểu Dung cũng không hơn hắn là mấy.
“Châm lửa! Chuẩn bị về nhà!”, đối với nhân vật nhỏ như này, Quân Tường không thấy có hứng thú.
Nhìn Quân Thiên đã bắt đầu trừng phạt hắn mà Quân Tường không muốn lãng phí chút thời gian nào.
Lúc dẫn Quân Thiên đi ra khỏi xưởng sửa chữa ô tô, Quân Tường lấy ra cái bật lửa rồi đưa cho em trai.
Trên mặt Quân Thiên toát lên vẻ hung dữ, cầm bật lửa rồi dùng sức ném vào bên trong xưởng ô tô đó.
Bùm!
Ngọn lửa bốc lên ngút trời, cả xưởng phát ra tiếng nổ lớn.
Bên trong vẫn có thể truyền ra Mã Triết đang kêu gào thê thảm.
Không bao lâu, toàn xưởng đều bị đốt nhẵn nhụi không còn gì.
Quân Tường không quay đầu lại mà nói: “Hôm nay tâm trạng tốt nên không giết nhà hắn”.
Quân Thiên: “…”.
Trần Nộ ở bên cạnh gật đầu, nói: “Là anh ấy nhân từ đó”.
Quân Thiên: “…”.
“Gọi điện thoại cho chính quyền, bảo ông ta xử lý mấy chuyện phía sau đi”, Quân Tường dẫn Quân Thiên đi lên xe.
Quân Thiên kinh ngạc nhìn anh trai mình. Mất tích mấy năm nhưng sao anh ấy lại có thay đổi ngoạn mục như này?
Lúc này, Quân Thiên mới nhận ra anh trai mình khủng bố đến mức nào.
Chuyện lớn thế này mà một cuộc điện thoại đã giải quyết được rồi…
Nhưng Quân Thiên không thể ngờ được, anh ta tưởng rằng mình đã hiểu hết anh trai rồi, thật ra chỉ đang hiểu được một phần nổi của tảng băng thôi.
Vầng trăng sáng trên cao, sân nhỏ của nhà họ Quân đã được dọn sạch sẽ.
Mẹ Quân đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, nhìn thấy con trai cả quay về và con thứ hai mới hồi phục, bà kích động đến nỗi khóe mắt đỏ ửng.
Mấy ngày này, mẹ Quân thật sự phải chịu áp lực quá lớn, bà bị nhà Lý Tiểu Dung chèn ép đến nỗi sắp không thở nổi.
Mấy ngày này hai ông bà tóc cũng bạc đi nhiều, ban đêm không biết đã thầm khóc bao nhiêu lần.
Hôm nay thì tốt rồi, con trai cả đã quay về, con thứ cũng hồi phục, trong nhà có thêm con cháu khiến tay bà kích động không ngừng run rẩy.
“Bà ơi! Bà đừng khóc”, Tiểu Khương Quân rất hiểu chuyện, dùng bàn tay trắng nõn của mình lau nước mắt cho bà nội.
“Tiểu Khương Quân ngoan quá!”, mẹ Quân ôm cô bé, thể hiện sự yêu quý của mình.
“Sao bố vẫn chưa về ạ?”, Quân Tường ngồi bên bàn ăn, nhìn mẹ và con gái mình chơi cùng nhau nên trong lòng thấy ấm áp. Bất luận bên ngoài uy thế đến đâu, chiến lực mạnh mức nào nhưng chỉ có ở nhà mới cảm thấy an tâm.
“Bố con đi ra ngoài tìm cô của con để mượn tiền rồi. Mẹ đã gọi điện thoại cho ông ấy, chắc ngày mai là về thôi”, mẹ Quân nhìn con trai, nói với giọng hiền từ.
“Vậy thì con yên tâm rồi!”
Xa quê bao nhiêu năm, nhìn mái tóc mẹ đã bạc đi nhiều, nếp nhăn cũng nhiều hơn khiến Quân Tường không khỏi thở dài.
Mẹ Quân thấy Quân Tường thở dài thì trong lòng căng thẳng. Bà nghiêng người về trước, sốt sắng nói: “Sao thế? Con về được mấy ngày là phải đi luôn sao?”
Quân Tường nhìn ánh mắt mong đợi của mẹ mình thì trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
“Mẹ yên tâm! Lần này con về rồi, nếu không có việc gì thì con sẽ không đi đâu”.
Mẹ Quân lập tức nở nụ cười: “Không đi thì tốt, không đi thì tốt…”.
“Anh à! Xin lỗi anh! Anh đi mấy năm mà em không chăm sóc tốt cho mẹ”, Quân Thiên bưng chén rượu lên, nói với Quân Tường.
Bởi vì một người phụ nữ mà khiến trong nhà gặp bao nhiêu chuyện, Quân Thiên cảm thấy tự trách, khóe mắt cũng ửng đỏ.
“Không trách em được! Sau này mạnh mẽ lên là được”, Quân Tường nhìn em trai mình, trong mắt đều là ý cười.
Mới ban nãy, anh quan sát cậu em trai mình thì phát hiện sau khi Quân Thiên thành người thực vật thì dường như phá bỏ giới hạn của mình trước đây, giờ đây mạnh mẽ đến kinh ngạc.
Thậm chí còn sắp đạt được trình độ của mình rồi. Điều này khiến Quân Tường vui mừng khôn xiết. Anh quyết định đến lúc sẽ dạy em trai mình, có lẽ sẽ đào tạo ra một chiến thần mới.
Sau khi ăn uống no nê, Quân Tường quay về phòng cũ của mình.
Bao nhiêu năm trôi qua, mọi thứ trong phòng mình vẫn không có gì thay đổi, moị thứ vẫn như năm nào. Điều này càng khiến Quân Tường cảm thấy năm đó tức giận rời khỏi nhà đúng là bất hiếu.
Tiểu Khương Quân khóc lóc muốn ngủ cùng bà nội nên trong phòng chỉ còn một mình Quân Tường.
Quân Tường cởi áo ra rồi ngồi theo kiểu ngồi thiền.
Nếu như có ai nhìn thấy thì đúng là cảm thấy kinh hãi. Vì vết thương của Quân Tường thật sự có chút đáng sợ.
Vào quân đội bao nhiêu năm, Quân Tường luôn xông pha ở tiền tuyến, vô số vết thương, toàn thân dường như đều phủ kín vết sẹo.
Nhưng cũng may thân hình Quân Tường cường tráng, vết sẹo chằng chịt trên người càng khiến anh trở nên bá đạo hơn, khí thế cũng ngút ngàn hơn.
Hôm đó, một mình anh tiêu diệt mười tám kẻ địch nên gia tăng phần nào vết thương trên người.
Quân Tường hiểu rõ sức khỏe của anh đã ở mức báo động. Thậm chí kinh mạch trên người đã đứt đoạn, cần tu dưỡng và trị liệu rồi.
Anh ho một hơi, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Lúc này thấy cổ họng có chút gì đó, và rồi khóe miệng có máu chảy ra.
Anh tiện tay mở túi thuốc ở bên cạnh rồi lấy ít thuốc ra.
Nếu có người nào nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cảm thấy chấn động.
Bởi vì chỗ thuốc này đều là thứ khó tìm thấy trên thị trường.
Nhân sâm ngàn năm của Đông Bắc.
Thiên Sơn Tuyết Liên.
Linh chi đỏ.
…
Hơn mười loại, toàn bộ đều vô cùng giá trị trong Đông y.
Quân Tường lấy kim ra rồi cắm lên ngực của mình.
Lúc kim châm vào cơ thể, Quân Tường mới cảm thấy ổn hơn chút.
Nhưng Quân Tường cũng hiểu, tình hình sức khỏe của mình càng lúc càng nghiêm trọng.
Nhất định phải tìm ra cách chữa, nếu không thì mình sẽ không trụ được bao lâu.
Mặc dù biết ngày tháng của mình không còn nhiều nhưng biểu cảm Quân Tường vẫn không biến đổi.
Anh nắm chắc kim trong tay rồi châm lên ngực, lúc này hơi thở cũng đều hơn.
Anh lại giơ tay ra cầm nhân sâm ngàn năm, sau đó khẽ dùng lực, nhân sâm liền biến thành bột. Quân Tường há miệng rồi nuốt ực chỗ bột nhân sâm này.
Một cảm giác nóng hừng hực từ đan điền dâng lên, tác dụng của thuốc bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể.
Sắc mặt Quân Tường cũng ửng hồng hơn. Dùng bao nhiêu thuốc quý như này, chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thời gian.
Nhưng đây cũng là cách duy nhất mà hiện giờ Quân Tường có thể làm được.
Dù sao thì đây cũng là nhân sâm ngàn năm, tác dụng lan tỏa khắp người. Không bao lâu, Quân Tường đã cảm thấy toàn thân mình toát hết mồ hôi, trên đỉnh đầu còn bốc khói.
Quân Tường không dừng lại mà lại nghiền linh chi đỏ thành bột rồi lại nuốt hết.
Tác dụng của thuốc khiến toàn thân Quân Tường lại một lần nữa đạt được sức lực đỉnh cao.
Nếu như có ai nhìn thấy thì sẽ cảm thấy dường như trong mắt Quân Tường có những ngôi sao đang bay với ánh sáng lấp lánh.
Chỉ ngồi thiền mà khí thế ngút ngàn khiến người bình thường cũng cảm thấy áp lực.
Thậm chí sát ý tản ra xung quanh khiến sâu bọ chuột ếch trong phạm vi mười mét đều không ngừng run rẩy, không dám chạy lung tung.
Dù sao đây cũng là một vị chiến thần, khí thế hơn người mà.
Quân Tường rút kim ra rồi vận động thân thể một cái, thân người phát ra tiếng ken két, dễ chịu vô cùng.
Sau một hồi, điện thoại của Quân Tường reo lên.
Đó là Trần Nộ.
“Nói đi!”, Quân Tường thản nhiên nói.
“Anh Tường! Nhà Mộ Dung trong Thiên Môn muốn nói chuyện với anh”.
“Thiên Môn?”, Quân Tường chau mày suy nghĩ. Có thể được gọi là Thiên Môn thì đều là những gia tộc lớn đẳng cấp trong nước. Nhà Mộ Dung là một trong chín gia tộc lớn trong Thiên Môn.
“Tại sao?”, Quân Tường hỏi.
“Thế hệ thanh niên của nhà Mộ Dung đều là người bất tài nên họ muốn liên hôn với anh”.
“Đồng thời những gia tộc khác cũng có suy nghĩ này. Mặc dù không phải là trong Thiên Môn nhưng cũng là gia tộc hạng một”.
“Nhưng…”, Trần Nộ ấp úng.
“Nhưng cái gì?”, Quân Tường chau mày hỏi lại.
“Những gia tộc này đều muốn… Đều muốn anh ở rể nhà họ”.
Quân Tường cười lạnh một tiếng, nói: “Đây là thấy tôi bệnh sắp chết nên muốn lôi kéo thế lực phía sau tôi sao?”
Giọng nói của anh dần trở nên lạnh lùng rồi nói với Trần Nộ trong điện thoại: “Bất luận là Thiên Môn hay gia tộc hạng một nào thì gọi điện thoại lại cho họ, nói là, Quân Tường tôi bảo họ…”.
“Cút hết đi!"
Trong một ngày mà ở thành phố Thiên Nam này đã xảy ra quá nhiều chuyện kinh thiên động địa.
Đầu tiên là tứ đại gia tộc luôn đi liền với nhau là Tiền, Vương, Lý, Tôn đều bị người nào đó tấn công.
Gia chủ của nhà họ Tôn thì bị nghiền xương thành bụi sau đó vứt tro cốt đi, cậu cả nhà họ Tiền bị người ta dẫm nát ngực, đến cả nhà họ Lý và nhà họ Vương cũng bị doạ cho kinh hồn táng đởm.
Sau lại thêm vụ cháy lớn ở xưởng sửa xe ô tô Mã Triết, mặc dù sau đó ngọn lửa đã được khống chế rất nhanh nhưng cũng khiến cho rất nhiều người cảm thấy sợ hãi.
Người này rốt cuộc là ai? Sao mà vừa mới trở về đã có thể khiến cho cả cái thành phố Thiên Nam này rung chuyển như vậy?
Thậm chí còn san bằng nhà họ Tôn và nhà họ Tiền, lại thêm vụ phóng hoả đốt nhà, thế mà các quan chức của thành phố Thiên Nam lại dứt khoát ém hết thông tin về những chuyện này ngay lập tức.
Chẳng lẽ người này có địa vị và thế lực che trời hay sao?
Không chỉ là những người còn sống sót của nhà họ Tiền, người của nhà họ Lý và nhà họ Vương cũng không khỏi sợ hãi đến phát run.
Những gia tộc khác của thành phố Thiên Nam cũng bắt đầu đi nghe ngóng tất cả các thông tin về Quân Tường.
Nhưng kết quả lại khiến người ta cực kỳ bất ngờ, bất luận là đám gia tộc ở thành phố Thiên Nam này dùng đủ mọi cách để đi nghe ngóng thì cũng không thể moi ra được bất cư thông tin cụ thể gì về Quân Tường, cho dù có tìm đến những người quen biết thì ai cũng đều ngậm chặt miệng không hé răng nửa lời.
Cho nên tất cả mọi người đều không biết, thành phố Thiên Nam này rốt cuộc đang có một vị thần nào giáng lâm.
Thành phố Thiên Nam, bên trong căn phòng bí mật của nhà họ Vương, ngoại trừ nhà họ Tôn ra thì gia chủ của ba nhà còn lại đều có mặt, sắc mặt ai nấy đều tỏ ra nghiêm trọng.
“Chuyện ngày hôm qua mọi người đều đã biết cả, phải làm gì? Làm thế nào? Chúng ta cần phải tìm ra được một ý kiến xử lý”, gia chủ nhà họ Vương, Vương Thiên Cuồng uống một ngụm trà, từ tốn cất lời.
“Còn làm thế nào được nữa? Dứt khoát tìm người ngăn anh ta lại! Ở thành phố Thiên Nam này chẳng lẽ còn có thể sống không có phép tắc pháp luật gì hay sao?”, gia chủ của nhà họ Tiền vừa chết một đứa con trai, liền xiết chặt nắm đấm, hai mắt bắn ra lửa nghiến răng nói.
“Đánh? Vậy thì nhà họ Tiền các ông tự đi mà chặn anh ta lại đi, tôi đã quyết định đi xin lỗi rồi”, gia chủ nhà họ Lý rút một điếu xì gà đốt lên rồi phả ra một hơi khói, nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà họ Tôn ngày hôm đó, đến bây giờ ông ta vẫn còn thấy sợ.
“Nhà họ Vương chúng tôi cũng có ý này, người này ra tay quá mức độc ác, hơn nữa bản lĩnh cực cao, sợ là nhà họ Vương chúng tôi không chọc vào được, chút nữa tôi sẽ mang quà tạ lỗi đến xin lỗi người ta”.
“Một đám lá gan chuột nhắt!”, gia chủ của nhà họ Tiền chết một đứa con trai, nhìn vào hai đồng minh lúc trước tỏ vẻ khinh bỉ sau đó đứng dậy mở cửa bỏ đi.
Bên trong căn phòng bí mật chỉ còn lại hai gia chủ của nhà họ Lý và nhà họ Vương.
Hai tên cáo già đưa mắt nhìn nhau rồi thở dài nói: “Thủ đoạn của người này quá mức phi thường, chúng ta nếu có thể khuất phục cúi đầu thì cứ nghe lời anh ta đi”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy, so với sĩ diện thì rõ ràng mạng sống quan trọng hơn nhiều”.
“Đúng vậy”.
Đúng vào lúc hai nhà này thương lượng xong phải mang quà đến tạ lỗi như thế nào thì Quân Tường cũng tỉnh dậy.
Lúc đôi mắt ấy mở ra, như thể có tia sáng từ đó bắn ra ngoài, cả người anh cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Mẹ anh và Quân Thiên đã tỉnh dậy từ lâu, Quân Tường đi vào căn phòng phía bên trong liền nhìn thấy Tiểu Khương Quân vẫn đang say giấc.
Cơ thể nhỏ bé co lại như con tôm, đôi tay bé xíu thì nắm chặt lấy một góc của chiếc chăn.
Khoé miệng khẽ mím, lông mày hơi nhíu, cho dù đang trong giấc mộng thì cơ thể thỉnh thoảng vẫn giật nhẹ một cái.
Quân Tường biết, đây chính là biểu hiện của sự thiếu cảm giác an toàn.
Cảm giác ân hận dâng trào lên trong lòng anh.
Quân Tường nhìn ngắm Tiểu Khương Quân, đứa nhỏ này rốt cuộc đã phải chịu khổ ra sao, đã phải chịu đựng sự dày vò thế nào đây.
Cô bé ngoan ngoãn nghe lời khiến người ta thương xót.
“Yên tâm, bố chắc chắn sẽ sớm tìm được mẹ con, sau đó bố sẽ không để cho hai mẹ con con phải chịu oan ức thêm nữa”.
Đắp lại tấm chăn lên người Tiểu Khương Quân, Quân Tường đi ra khỏi phòng.
Vừa mới đi ra đến cửa phòng liền nhìn thấy bên ngoài sân của nhà họ Quân có một đám người đang quỳ dưới đất.
Đi đầu là hai người thanh niên nam nữ, người nam thanh niên thì Quân Tường nhận ra, đó chính là Lý Uy, gia chủ của nhà họ Lý, người nữ còn lại đang quỳ trên mặt đất thì anh chưa từng gặp mặt.
Người phụ nữ nọ mặc một bộ sườn xám màu trắng, các đường cong trên cơ thể cực kỳ hấp dẫn, môi đánh son hồng, điểm nốt chu sa trên trán, đôi mắt hoa đào long lanh đầy phong tình.
Nhìn thấy Quân Tường xuất hiện, Lý Uy hai mắt đỏ ngầu lập tức quỳ lạy trên đất: “Lý Uy nhà họ Lý hôm nay đến đây tạ lỗi với anh”.
Người phụ nữ mặc sườn xám cũng quỳ lạy trên đất: “Vương Ấu Vy nhà họ Vương, đến tạ lỗi với anh”.
Hai người cùng quỳ lạy trên đất, những người còn lại cũng lập tức rào rào lạy theo.
“Nhà họ Lý đến để tạ lỗi với anh”.
“Nhà họ Vương đến để tạ lỗi với anh”.
Nói xong, Lý Uy và Vương Ấu Vy dập đầu lên mặt đất ba cái vang dội.
Trán của Lý Uy đã rịn ra một ít máu, còn trán của Vương Ấu Vy cũng ửng đỏ lên.
Nhìn Quân Tường vẫn đứng nguyên tại chỗ không nói gì, Lý Uy vẫn quỳ trên mặt đất rồi cất tiếng, nói: “Nhà họ Lý bằng lòng nộp phí bồi thường là năm mươi triệu tệ tiền mặt, đồng thời đóng cửa ngành nghề giải trí, cho nổ câu lạc bộ Chu Tước, chỉ mong anh có thể tha lỗi cho gia đình chúng tôi”.
Phải biết là, một gia tộc ở cái thành phố bé tẹo thế này, số lượng tiền mặt có thể rút ra được cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.
Cho nên lần này nhà họ Lý cũng coi như có thành ý xin lỗi.
Vương Ấu Vy bên cạnh cũng vội vàng tiếp lời: “Nhà họ Lý bằng lòng bồi thường năm mươi triệu tệ tiền mặt, tôi với tư cách là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Vương, bằng lòng gả cho anh… làm vợ lẽ”.
Trước đó Vương Ấu Vy cũng coi như một trong số ít cô chủ nổi tiếng của thành phố Thiên Nam với bối cảnh hào môn danh vọng, là nữ thần trong lòng các cậu chủ con nhà giàu có.
Lúc này cô ta lại đang quỳ trên đất cầu xin gả cho người ta làm vợ lẽ, cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Cho nên sau khi nói xong, mặt Vương Ấu Vy đỏ lựng, hai mắt sóng sánh ánh nước.
Quân Tường lập tức đứng thẳng người dậy, châm một điếu thuốc rồi nhìn đám người đang quỳ trước cửa.
Anh không ngờ đến nhà họ Lý và nhà họ Vương sẽ nói ra những lời như vậy, lại phái đám con trẻ nhà mình đến hết đây quỳ lạy trước cửa cầu xin tha lỗi.
Ngước mắt lên, biểu cảm trên mặt Quân Tường không hề thay đổi nhưng ánh sáng trong đáy mắt lại có chút khiến người ta khiếp đảm.
“Năm mươi triệu tệ thì tôi nhận, nhưng mà…”.
Quân Tường còn chưa nói hết câu, Lý Uy đã dứt khoát dập đầu xuống đất: “Từ nay về sau, nhà họ Lý bằng lòng trở thành một con chó trung thành của anh”.
Lời nói trần trụi không hề giữ lại chút sĩ diện nào cho mình.
Nhưng mà người của đám gia tộc lớn ai ai cũng thành tinh hết.
Ông cụ gia chủ của nhà họ Lý và gia của nhà họ Vương cũng là người rất quyết đoán.
Quân Tường bây giờ hoành hành bá đạo như vậy, hầu như không hề biết sợ mấy gia tộc này, chỉ điều này thôi đã đủ để thấy được, Quân Tường chẳng thèm để ý đến bọn họ!
Như vậy thì quyền thế của anh lớn đến mức nào? Nếu mà không thần phục anh thì cũng chết, thế thì chẳng bằng bây giờ dứt khoát lựa chọn làm một con chó trung thành để bảo toàn mạng sống của cả gia tộc hay sao.
Quân Tường đương nhiên có thể đoán được suy tính của hai gia tộc này cho nên mới bật cười lạnh lùng: “Hai nhà mấy người cũng khá là thông minh đấy”.
Cơ thể anh tiến về phía trước, khí thế hào hùng như sóng cuộn trào.
Cảm thấy được Quân Tường đang tiến đến, Lý Uy và Vương Ấu Vy không kiềm được phát run, vì quá sợ hãi trước khí thế của Quân Tường.
“Năm mươi triệu tệ tôi nhận, nhưng muốn làm con chó của tôi thì nhà họ Lý vẫn chưa đủ tư cách”.
Lại quay đầu sang nhìn về phía Vương Ấu Vy.
Ngón tay đặt lên cằm Vương Ấu Vy rồi từ từ nâng mặt cô ta.
Quân Tường nhìn Vương Ấu Vy một cái.
Người đẹp hiếm có của thành phố Thiên Nam, nữ thần trong mộng của vô số người.
Giọng điệu của Quân Tường không đổi, nhưng lời nói lại khiến cho Vương Ấu Vy xấu hổ không thôi.
“Cô, còn chưa đủ tư cách làm vợ lẽ của tôi”.
Vương Ấu Vy có xinh đẹp không? Rất xinh!
Mày liễu cong cong, mắt hạnh long lanh, nhất là khi mặc bộ sườn xám trắng lên người đã hoàn toàn phác hoạ lên đường cong cơ thể vô cùng quyến rũ của cô ta.
Ở Thiên Nam Thành, Vương Ấu Vy chính là một trong tứ đại nữ thần.
Có vô số người xin được quỳ gối dưới gấu váy của cô ta, số người mong được gần cô ta hơn phải xếp hàng dài đến mấy vòng xung quanh thành phố Thiên Nam.
Một nữ thần như vậy mag Quân Tường lại thẳng thừng nói là cô ta còn không có tư cách làm vợ lẽ.
Vương Ấu Vy quỳ trên đất có chút ngượng quá hoá giận, nhưng nghĩ lại mình bây giờ vẫn còn đang phải cầu xin người ta cho nên chỉ đành cúi thấp đầu xuống.
Thân là nữ thần được mọi người ngưỡng mộ, đã bao giờ cô ta phải chịu uất ức thế này đâu, cho nên vành mắt lập tức ửng đỏ nhưng từ đầu đến cuối đều không dám bật khóc thành tiếng.
Quân Tường chẳng thèm để tâm đến cảm xúc nhỏ nhặt này của Vương Ấu Vy, vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn một đám người trước mặt đang quỳ trên đất.
“Chỉ xin anh tha cho nhà họ Vương và nhà họ Lý”, Vương Ấu Vy quỳ trên đất, nói bằng giọng run run.
“Đúng vậy, hai nhà chúng tôi đã biết sai rồi, xin anh tha cho nhà họ Lý, nhà họ Vương…”, Lý Uy run như cầy sấy, đầu cúi sát xuống đất nói.
“Coi như cũng có mắt”, Quân Tường chắp một tay sau lưng, giọng nói bình tĩnh.
Nếu không phải vì buổi tạ lỗi ngày hôm nay thì chắc chắn hai nhà này sẽ có kết cục rất thê thảm.
Cho nên Quân Tường chuẩn bị cho hai nhà này một cơ hội sống: “Hai nhà các người, ngày hôm nay cút ra khỏi thành phố Thiên Bắc, tôi sẽ tha cho các người”.
Lý Uy và Vương Ấu Vy giật mình ngẩng đầu rồi ngây ra nhìn anh.
Thành phố Thiên Nam là gốc rễ của bọn họ, nếu như cả gia tộc phải rời đi… vậy thì sẽ khó mà gánh được hậu quả này.
“Xin anh rộng lượng, có thể đừng bắt chúng tôi phải rời đi…”.
“Đúng vậy, thưa anh, nếu như chúng tôi dời đi thì cả gia tộc sẽ…”, Vương Ấu Vy lập tức tái mét mặt, biểu cảm kinh hoàng.
Quân Tường khẽ nghiêng đầu, khí thế bao quanh người anh phút chốc tuôn ra ào ạt.
Ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh: “Các người bây giờ là đang… đàm phán điều kiện với tôi?”
Ánh mắt sắc lạnh như dao khiến người người khiếp sợ.
Vương Ấu Vy đang định cãi lại vài câu nhưng lại bị Lý Uy ở bên cạnh kéo lại, sau đó Lý Uy lập tức nói: “Chúng tôi xin nghe theo lời anh, bây giờ chúng tôi quay về chuẩn bị, đêm nay lập tức rời khỏi thành phố Thiên Nam”.
Nói xong, Lý Uy dứt khoát lôi Vương Ấu Vy từ từ lùi về sau, năm mươi triệu tệ tiền mặt của mỗi gia tộc được xếp ngay ngắn trước cửa nhà họ Quân.
Sau khi bước ra khỏi con ngõ của nhà họ Quân, Vương Ấu Vy quay đầu lại nhìn Lý Uy: “Anh điên rồi à? Sao anh lại có thể đồng ý chuyển nhà?”
Trên mặt Lý Uy vẫn còn vương nỗi sợ hãi: “Bất kể là có chuyển hay không, cũng phải rời khỏi đây trước đã, ngộ nhỡ Diêm vương kia giết chết chúng ta thì sao!”
Nói xong câu này, mồ hôi lạnh đã chảy đầy trên mặt Lý Uy, hắn ta chỉ sợ bị Quân Tường nghe thấy: “Hơn nữa, cô không để ý đến à, trong sân nhà bọn họ còn có một chỗ tàn tích vì bị lửa thiêu, trong các khe của viên gạch trong vườn là mảnh vụn của tiền”.
“Diện tích lớn như vậy, ít nhất cũng phải có đến mấy triệu tệ… mấy triệu tệ còn bị đốt một cách tuỳ ý như thế, hai nhà chúng ta làm sao mà trêu chọc vào được?”
Vương Ấu Vy thở dài một cái, vừa rồi cô ta đã bị doạ cho sợ mất mật, hầu như không thể để ý được đến những tiểu tiết như vậy, lập tức dựa cả người vào bên ghế lái phụ, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy đầy sau lưng: “Chẳng trách mà anh ta nói, tôi còn chẳng có tư cách để làm vợ lẽ của anh ta”.
Hai người nghĩ đi nghĩ lại thì càng cảm thấy Quân Tường này quá mức khủng bố, khiến người ta run sợ.
Quay sang nhìn nhau một cái, hai người lập tức quay trở về nhà nói lại việc này cho các vị trưởng bối trong nhà nghe.
Bên này Quân Tường ăn sáng xong rồi chơi với Tiểu Khương Quân một hồi sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Có người biết điều thì cũng có người cố tình thích đâm đầu vào đá.
Nhà họ Tiền chính là loại người này.
Đầu tiên là cậu cả nhà họ Tiền bị giết, sau đến một đám vệ sĩ của nhà họ Tiền bị Trần Nộ giải quyết, rất rõ ràng, cơn tức này bọn họ không hề có ý định nín nhịn.
Quân Tường không bất ngờ, dù sao thì vẫn luôn có người thích đâm đầu vào chỗ chết.
Đi ra khỏi cửa phòng, Quân Tường nhìn về phía Trần Nộ đang đứng bên cạnh.
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
Trần Nộ nghe thấy Quân Tường hỏi thì lập tức gật đầu: “Chiến tôn, đã chuẩn bị xong hết rồi”.
“Gọi điện đi, hôm nay tôi muốn khiến cho nhà họ Tiền sống không bằng chết”.
Giọng nói của Quân Tường rất bình tĩnh, như thể không phải là anh đang quyết định sự sống chết của cả một gia tộc mà chẳng qua chỉ là nghiền chết một con kiến.
Nhà họ Tiền lúc nãy đã ở vào tư thế phòng bị cao độ nhất, tất cả mọi người đều chuẩn bị tâm trạng đối mặt với quân địch mạnh mẽ.
“Chú ba, nhà họ Tiền phải nhờ hết vào chú rồi”, gia chủ nhà họ Tiền cung kính nhìn về phía một ông cụ, nhiệt huyết hừng hực nơi đầu mày.
Chú ba nhà họ Tiền, một vị hoá thạch sống của nhà họ Tiền.
Cũng là cây Định hải Thần châm của nhà họ Tiền!
Tu vi của ông ta đã bước vào cảnh giới thứ ba của Võ đạo, là một trong số những cao thủ đếm được trên đầu ngón tay của thành phố Thiên Nam!
Đây cũng là con át chủ bài cuối cùng của nhà họ Tiền.
Gia chủ của nhà họ Tiền tóc trắng hoa râm lúc này đang dùng ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo và hung ác, hy vọng Quân Tường mau đến đây, sau đó để ông ta được trả thù rửa hận.
“Reng reng reng…”.
Chiếc điện thoại bàn siêu to bên trong phòng làm việc reo lên, gia chủ nhà họ Tiền nhận điện thoại, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng gào khóc: “Gia chủ, không xong rồi, các sản nghiệp của nhà chúng ta đều đã bị niêm phong kiểm tra hết rồi, người ta không nói nguyên nhân cho tôi, chỉ nói là chúng ta đã chọc vào một người không nên chọc đến!”
Tiếng chân bước vội vàng từ bên ngoài cũng lập tức truyền đến: “Gia chủ không xong rồi, hàng hoá lúc trước của chúng ta bị tra ra có vấn đề, số hàng hai trăm triệu tệ đều bị tịch thu hết”.
“Không xong rồi gia chủ, giá cổ phiếu của chúng ta bắt đầu giảm giá, đã giảm sàn rồi!”
“Gia chủ, mười tám đối tác làm ăn ngoại tỉnh của nhà họ Tiền chúng ta đồng thời đưa ra thông báo dừng hợp tác”.
Từng hồi báo cáo truyền đến tai.
Khiến gia chủ nhà họ Tiền tức khắc ngây ra như phỗng.
Điện thoại trượt khỏi tay, nhìn tất cả mọi thứ bên ngoài, biểu cảm trên mặt gia chủ nhà họ Tiền cực kỳ hay ho, mới phút chốc thời gian thôi, thế này là sao?
Cây đổ bầy khỉ tan? Giậu đổ thì bìm leo hay sao?
Việc này là ra làm sao?
Nhưng đến đây vẫn chưa tính là xong, vì lại có người chạy vào không ngừng hò hét: “Gia chủ, cổ đông lớn vừa mới gọi điện thoại đến, nói muốn rút cổ phần”.
Mặt gia chủ nhà họ Tiền đột nhiên tái mét, nếu như sự đả kích trước đó đối với ông ta mà nói là còn từ từ để tiếp thu được.
Thì bây giờ, đến cả cổ đông lớn cũng muốn rút vốn thì chắc chắn nhà họ Tiền sẽ không còn có cơ hội để trở mình nữa rồi!
Gia chủ nhà họ Tiền lập tức gọi điện thoại cho cổ đông lớn.
Tiếng chuông vang lên, đầu dây bên kia dứt khoát gào lên chửi bới: “Cái đồ ngu nhà mày, mày còn chưa hiểu ra đã chọc vào người nào à!”
Nói xong liền ngắt luôn điện thoại, chỉ để lại từng tiếng tút dài vô cảm.
Gia chủ nhà họ Tiền như vừa bị sét đánh, sắc mặt tiều tuỵ hẳn lên.
Đối phương rốt cuộc có xuất thân thế nào mà sao chỉ chốc lát đã có thể khiến cho nhà họ Tiền đối mặt với việc phá sản, vĩnh viễn không còn cơ hội trở mình?
Rốt cuộc là người có sức mạnh hùng hậu ra sao?
Tất cả những điều này khiến cho gia chủ nhà họ Tiền cảm nhận được sự sợ hãi khôn cùng.
Quay đầu lại, nhìn về chú ba của nhà họ Tiền ở bên cạnh, ông ta hơi cảm thấy yên tâm một chút, hít sâu một hơi, sự sợ hãi trên mặt biến thành âm hiểm tàn bạo.
“Chú ba, hắn ta đã huỷ nhà họ Tiền chúng ta, hắn ta đến rồi, hãy nghiền nát xương hắn thành bụi rồi vứt đi”.
“Ồ, muốn nghiền xương tôi thành bụi rồi vứt đi hả?”, Quân Tường từ từ bước vào cửa, trên mặt mang theo chút ý cười nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy áp lực cực lớn, khiến họ phải thần phục trước anh.
“Ông cảm thấy, nhà họ Tiền các người xứng không?”
Gia chủ nhà họ Tiền lập tức ngây người ra, toàn thân theo bản năng mà lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trong ánh mắt là sự kinh hãi, sau đó là sự choáng váng.
Bởi vì biết hôm nay Quân Tường sẽ đến, vì vậy đã cố ý bố trí sắp xếp ổn thỏa không sơ hở chút nào.
Đã chọn hơn trăm vệ sĩ, nhưng sao Quân Tường lại vào được văn phòng của mình mà không ai biết?
Nghĩ đến đây, trên trán gia chủ nhà họ Tiền bắt đầu toát hết mồ hôi.
Quay đầu nhìn chú ba của nhà họ Tiền, lúc này Tiền Tề, gia chủ nhà họ Tiền mới thấy an tâm phần nào.
Chú ba nhà họ Tiền trong ánh mắt lóe lên tia sáng, huyệt thái dương khẽ nhếch lên, râu dưới cằm khẽ phe phẩy, đúng với dáng vẻ của một người cao ngạo.
Mặc dù cũng thấy sốc khi Quân Tường có thể dễ dàng vào được đây nhưng vẻ mặt chú ba vẫn vô cùng ngạo mạn.
“Không biết thằng nhóc từ đâu đến, xem dáng vẻ cũng được đó. Nếu tính trong cảnh giới võ học thì cũng vào cảnh giới thứ nhất rồi. Chi bằng đến nhà họ Tiền làm nô lệ sát sườn của tôi đi”.
Nghe thấy chú ba nói như vậy thì trong lòng Tiền Tề cũng có phần chắc chắn hơn.
Chú ba trước nay luôn là cao thủ hàng đầu của thành phố Thiên Nam. Hiện giờ chú ba đã nói như vậy thì chắc chắn không có gì để sợ thằng nhóc họ Quân này rồi.
Tiền Tề ho một hơi, cảm thấy mình đứng cũng thẳng hơn.
“Chú ba đang tiếc nhân tài đấy! Thằng nhóc này, còn không mau dập đầu nhận sai đi. Đến lúc đó chú ba sẽ ‘trân trọng’ mày đấy”.
Trong nhà họ Tiền, ai cũng biết sở thích đặc biệt của chú ba nên không ai né tránh vấn đề này.
Quân Tường không nói gì, còn Trần Nộ đứng sau lưng anh lúc này đã tức đến đỏ bừng mặt.
Thật không ngờ, trên đời này lại có kẻ muốn chết đến thế.
Không ngờ thấy Quân Tường tướng mạo tuấn tú tài năng nên nảy sinh ý đồ thấp hèn đó…
Trần Nộ nhìn chú ba nhà họ Tiền, lập tức cảm thấy lão già này có chút đáng thương. Bởi vì một lát nữa, ông ta sẽ chết rất thê thảm.
“Đồ không biết điều kia! Chú ba cho mày cơ hội mà không biết trân trọng”.
Tiền Tề có chú ba chống lưng nên lập tức ngạo mạn, nói.
Ánh mắt Quân Tường dần lạnh lùng đi, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.
Bao nhiêu năm nay không có ai dám ăn nói với anh như vậy.
Anh nhìn về phía chú ba nhà họ Tiền, ánh mắt dần âm trầm hơn.
Lão chó già với sở thích đặc biệt này, muốn thu nhận mình làm nô lệ sát sườn ư?
Đúng là không biết chữ ‘chết’ viết thế nào rồi?
Nhìn sát khí trong mắt Quân Tường, chú ba hừ lạnh một tiếng, quần áo trên người cũng xộc xệch, nói: “Tôi chỉ thấy cậu tướng mạo tuấn tú thôi, cho thể diện mà lại không biết điều”.
“Đúng thế! Chú ba là tuyệt đỉnh cao thủ cảnh giới thứ ba trong võ đạo. Tao thấy thằng nhóc mày đúng là muốn chết mà”, Tiền Tề ở bên cạnh nói với giọng uy hiếp. Đặc biệt là sự thay đổi của chú ba khiến ông ta càng cảm thấy chú ba chèn ép Quân Tường dễ như trở bàn tay.
“Cảnh giới thứ ba trong võ đạo? Đúng là cao thủ ở cảnh giới cao quá”, Quân Tường cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói.
“Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi. Đến lúc đó hãy quỳ trước mặt rồi nghe lời nhé”, chú ba nhà họ Tiền lập tức ra tay.
Trước mặt Tiền Tề, quyền chú ba đánh ra như tiếng sét trên trời, bá đạo mà uy lực, uy lực không thể cản nổi. Đừng nói là thằng nhóc họ Quân kia, ngay cả hòn đá lớn thì chú ba cũng nghiền nát được.
Nhưng trước mặt Quân Tường thì động tác của lão già này chậm vô cùng.
Quân Tường không ra tay, vì anh cảm thấy lão già này có chút ghê tởm.
Anh nhấc chân lên rồi đá ra.
Giống như một con cừu chạy lung tung rồi bị đâm vào tàu cao tốc, chú ba nhà họ Tiền bay ra ngoài như quả đại bác.
Thân người bay lên không trung, sau đó lại đập mạnh lên trên đất, giống như con búp bê rách rơi xuống đất rồi phun ra ngụm máu tươi, sau đó đập lên vách tường ở phía sau.
Vách tường vang lên rầm một tiếng, thân người chú ba như chạm khắc trên đó luôn.
Tiền Tề mở to hai mắt, há hốc mồm, cổ quay ngược nhìn lại.
Chú ba ban nãy còn ngạo mạn, lúc này ngực bị lõm một lỗ lớn nhưng biểu cảm trên mặt vẫn giữ vẻ uy nghiêm như lúc chuẩn bị ra tay.
Giết người trong tích tắc!
Tiền Tề chỉ thấy cảm giác lạnh băng từ đỉnh đầu truyền xuống gót chân, toàn thân không kìm được mà bắt đầu run rẩy.
“Phụp!”, Tiền Tề quỳ sụp trên đất, ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường: “Xin lỗi, xin lỗi, nhà họ Tiền biết lỗi rồi”.
“Tài sản của nhà họ Tiền đều cho cậu hết, nhà họ Tiền sẽ làm con chó cho cậu, chúng tôi sẽ cho cậu hết”. Để giữ lại cái mạng già này mà Tiền Tề bất chấp tất cả.
Ông ta quỳ trên đất rồi dập đầu với Quân Tường, chỉ cầu xin anh có thể tha cho cái mạng chó của ông ta.
Quân Tường nhìn Tiền Tề quỳ trên đất như một con chó mà trên mặt không có chút nào xót thương nào.
Anh quay đầu nhìn Trần Nộ ở bên cạnh, nói: “Tòa nhà này của nhà họ Tiền cũng được đấy, rộng bao nhiêu?”
“Thuộc hạ cũng không biết! Có cần phải đi đo hết không ạ?”, Trần Nộ trước đó chưa chuẩn bị về phương diện nên lúc này cũng khó trả lời Quân Tường.
“Tòa nhà này là từ tổ tiên, được coi là nhà cổ lớn nhất của thành phố Thiên Nam, cũng phải rộng đến…”, Tiền Tề ở bên cạnh ngẩng đầu lên, điên cuồng nói.
Nhưng Quân Tường lại ngắt lời ông ta, nói: “Tôi không có hứng thú muốn biết cụ thể nó rộng bao nhiêu. Trần Nộ! Quay về hãy giải tỏa chỗ này làm công viên đi”.
Tiền Tề: “…”.
Trần Nộ gật đầu, sau đó nhìn Tiền Tề với vẻ mặt hoài nghi: “Anh Tường! Vậy người nhà họ Tiền phải làm thế nào?”
Quân Tường khoát tay, chỉ lạnh lùng nói: “Diệt môn!”
Tiền Tề ở bên cạnh lập tức dập đầu, nói: “Cầu xin cậu, cầu xin cậu đừng, đừng làm thế”.
Khóe miệng Quân Tường nhếch lên nụ cười lạnh, nói: “Tôi từng cho ông cơ hội nhưng ông không trân trọng”.
Câu nói này ban nãy do chính miệng Tiền Tề nói, bây giờ Quân Tường chỉ trả lại y như vậy thôi.
Tiền Tề sợ chết khiếp, một lát sau trực tiếp đập vào ngực mình, một ngụm máu lớn phun ra.
Quân Tường khinh bỉ nhìn lại: “Tự gây nghiệp thì không được sống!”
Vẫn chưa đến buổi trưa, nhà họ Tiền đã bị xóa sổ hoàn toàn. Và rồi hơn chục chiếc xe ủi đất xông thẳng vào nhà họ Tiền và bắt đầu san bằng tòa nhà cổ mấy trăm năm này…
Nhà họ Vương và nhà họ Lý vốn với thái độ đứng bên quan sát thì lúc này đều vô cùng hoảng hốt.
Đến buổi chiều kêu gọi hết tất cả mọi người chuyển nhà. Hai nhà cun cút rời khỏi thành phố Thiên Nam, chỉ bởi vì một câu nói của Quân Tường.
Còn Quân Tường không quan tâm đến mấy gia tộc nhỏ này mà để cho Trần Nộ đi làm hết.
Tổ chức tình báo của Quân Tường sau hai ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng có câu trả lời.
Nhưng điều khiến Quân Tường khó hiểu là cả Võ Quốc này lại không có con cháu con nhà giàu nào tên là Thanh Thiếu.
Hơn nữa những thông tin liên quan đến Khương Hân cũng gần như bốc hơi hết.
Điều này khiến Quân Tường khó hiểu, lập tức chau mày suy nghĩ.
“Không xong rồi! Anh Tường! Ở nhà truyền tin đến, bố anh về rồi nhưng…”.
“Nhưng sao?”, Quân Tường đang tức giận, khí thế ngút trời.
“Ông cụ… Bị thương rồi ạ”.
“Cái gì? Bố tôi bị thương?”, Quân Tường ngay lập tức quay đầu lại, khí thế như sóng biển.
Kể cả Trần Nộ có kinh nghiệm chiến đấu sa trường nhưng cũng không đỡ được khí thế lúc này của Quân Tường. Anh ta không kìm được mà lùi về sau mấy bước.
Sau đó chắp tay, cẩn thận nói: “Là vệ binh trong nhà truyền tin đến ạ”.
Quân Tường xoay người rời đi, xe ô tô rít lên một tiếng rồi phóng vụt đi.
Năm đó, Quân Tường cãi nhau với bố nên bỏ nhà ra đi.
Xa cách nhiều năm không gặp, giờ nghe thấy bố bị thương thì trong lòng Quân Tường vô cùng sốt sắng, lập tức phóng xe về nhà luôn.
Về đến nhà, Quân Tường nhìn thấy một tay bố mình bó bột và đang đeo dây trên cổ.
Hai bố con nhìn nhau, Quân Tường nhìn bố mà trong lòng kích động.
Mái tóc bố anh đã bạc trắng, lưng cũng còng hơn, nếp nhăn trên mặt nhiều hơn, thậm chí đôi mắt cũng không còn minh mẫn như xưa.
Bố nhìn thấy Quân Tường thì cũng có chút kích động, ánh mắt sáng lên nhìn anh một lượt rồi hỏi: “Về rồi đấy à?”
Quân Tường chỉ gật đầu.
Bố Quân bật cười, nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
Bố mẹ anh đều không phải những người hay nói, thấy con trai về là mãn nguyện lắm rồi. Tất cả chỉ nghĩ đến con trai, ngay cả vết thương trên tay cũng không còn đau nữa.
“Bố ơi! Đây là sao ạ?”, Quân Tường chau mày hỏi.
Cánh tay của bố Quân vừa nhìn đã biết là gãy xương nhưng bố anh chỉ đến nhà cô thôi mà, sao lại bị thương được?
“Lúc bố con về, mải suy nghĩ quá nên bị xe đâm”, mẹ Quân ở bên cạnh vừa sửa sang lại quần áo cho bố Quân vừa nói với Quân Tường, trong ánh mắt đều là sự xót xa.
“Cũng may có một cô gái ở bên cạnh kéo bố con một cái, nếu không thì bố con đã bị đâm bay ra ngoài rồi”, mẹ Quân nói với vẻ may mắn.
“Ố? Cô gái đó ở đâu ạ?”, người đã cứu bố mình thì tất nhiên Quân Tường sẽ coi là ân nhân nên vội hỏi mẹ về cô gái đó.
“Vì kéo bố con một cái nên cô gái đó cũng bị ngã, đang ở trong phòng sửa sang lại quần áo”, mẹ Quân chỉ vào trong phòng rồi nói với Quân Tường.
“Bố ơi! Đâm vào bố là xe gì ạ?”, Quân Tường đè nén tức giận, hỏi.
“Là xe thể thao của Thôi Hoan. Các người đừng đi tìm nữa, hắn ta quen thói hống hách rồi. Hiện giờ người không sao là may rồi”, ở trong phòng truyền lại giọng nói trong veo.
Giọng nói còn mang theo sự dịu dàng nhẹ nhàng của vùng đất Giang Nam.
Quân Tường quay đầu lại thì lập tức đơ người ra.
Chinh chiến lâu năm nhưng chưa bao giờ Quân Tường lại thất thần như lúc này.
“Khương… Khương Hân?”
Bởi vì người con gái trước mặt này chính là Khương Hân, vợ chưa cưới của anh.
“Anh nói ai cơ?”, sắc mặt cô gái đờ đẫn, có chút hiếu kỳ nhìn Quân Tường.
Biểu cảm này vẫn như xưa, vì vậy Quân Tường lên trước nhìn cô gái rồi nói: “Hân Hân! Là anh đây…”.
“Hân Hân gì? Có phải anh nhận nhầm người rồi không?”
Cô gái lùi về sau, nói với Quân Tường.
Quân Tường nhìn khắp người cô gái một lượt.
Đôi lông mày cong cong, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ tò mò, lông mày dài chớp chớp, mũi cao thẳng, môi tô son quyến rũ, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh hút mắt vô cùng.
Giữa hai hàng lông mày lộ ra khí chất thần tiên, giống như tiên nữ hạ phàm, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp đến nao lòng.
Cộng với chiếc váy trắng đầy khí chất, hoàn toàn giống với dáng vẻ của Khương Hân.
Quân Tường lắc đầu, nói: “Làm sao không phải là Hân Hân được?”
“Chắc anh nhận nhầm người rồi. Tôi tên là Trần Nhã, chứ không phải là Hân Hân mà anh đang tìm”.
Quân Tường nhìn kỹ một lượt, nhìn thật kỹ cô gái này.
Cuối cùng anh phát hiện ra có một điểm nhỏ không giống, Khương Hân là mắt đan phượng còn cô gái tên Trần Nhã này là mắt hoa anh đào.
Nhưng ngoài điểm này ra thì hai người dường như không có gì khác nhau cả.
Thậm chí cả tư thế đứng hoặc những biểu cảm cũng hoàn toàn giống nhau.
Hy vọng của Quân Tường lập tức bị dập tắt. Anh thở dài rồi nhìn Trần Nhã, ánh mắt chứa đựng sự áy náy, nói: “Xin lỗi! Tôi nhận nhầm người”.
“Không sao đâu! Anh… Cũng đừng quá đau lòng”, Trần Nhã nhìn ra sự thất vọng trong mắt Quân Tường nên cũng có chút xót xa. Nhưng hai người lần đầu gặp mặt nên cô ta cũng không nói gì nhiều mà chỉ an ủi một câu.
“Nếu mọi người không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”, Trần Nhã quay đầu lại, nhìn bố Quân rồi chậm rãi nói.
Dường như vẫn còn chút lo lắng cho bố Quân nên cô ta lập tức nói: “Bác nhớ thay thuốc, đừng uống rượu đấy”, nói xong cô ta mới rời khỏi nhà họ Quân.
Đúng là cô gái dịu dàng tốt tính, chỉ tiếc cô ta không phải là Khương Hân.
Quân Tường thở dài một hơi, trong lòng lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Trước đó, sự xuất hiện của Trần Nhã khiến trái tim vốn bình lặng của anh như dậy sóng. Vì vậy, lúc Trần Nhã rời đi anh cũng không biết.
Đúng là không ai hiểu con bằng bố, bố Quân nhìn Trần Nhã, sau đó lại nhìn Quân Tường mà thở dài một cái rồi lắc đầu.
“Trần Nộ!”, Quân Tường dường như nhớ tới gì đó, sau đó ngẩng đầu nói.
Trần Nộ đứng cách 2m lập tức từ bên ngoài sân chạy vào.
“Đi điều tra một chút về gia cảnh của Trần Nhã và mối liên quan với Khương Hân. Còn cả tên Thôi Hoan kia có lai lịch như nào nữa?”
“Tuân lệnh!”, Trần Nộ nhận lệnh rồi rời đi.
Quân Tường hít một hơi thật sâu, nhìn bóng lưng Trần Nhã rời đi. Túi xách hàng hiệu của cô ta vì cứu bố mình mà bị mài hỏng nhưng Trần Nhã vẫn không nói gì. Đúng là cô gái lương thiện.
Anh đưa bố mình đi kiểm tra rồi cho bệnh viện xử lý vết thương. Cánh tay bị gãy xương thì lúc này đã băng bó, dưỡng thương một thời gian là khỏi.
Đến tối, Trần Nộ đã điều tra ra và đi vào trong nhà.
“Anh Tường! Đã điều tra được rồi”.
Quân Tường chau mày lại, bởi vì tốc độ điều tra thật sự quá chậm.
Trần Nộ nhìn ra cảm xúc của Quân Tường nên lập tức khom người chắp tay nói: “Anh Tường! Người của chúng ta ở thành phố Thiên Nam vốn rất ít, cộng với việc hiện giờ chỉ có thể huy động vệ binh nên…”.
Quân Tường gật đầu nói một câu: “Tôi biết rồi”.
Dù sao cũng không còn là thống soái vô song nữa nên Trần Nộ có thể huy động tất cả lực lượng và làm được như này đã là rất tốt rồi.
“Nói đi!”
“Trần Nhã được mọi người gọi là người đẹp số một thành phố Thiên Nam, là con gái của nhà họ Trần, một gia tộc nhỏ ở Thiên Nam. Nhưng lúc này nhà họ Trần đang gặp chút sóng gió. Có một số gia tộc muốn lấy Trần Nhã, chắc là làm vợ lẽ với ý đồ nuốt trọn tài sản nhà họ Trần chăng? Nhưng gia chủ nhà họ Trần không đồng ý nên đang chuẩn bị chọn người ở rể để chặn mưu đồ của mấy gia tộc này”.
“Theo như điều tra thì Trần Nhã và nhà họ Trần không có liên quan gì đến cô Khương cả. Thuộc hạ đoán, chỉ là ngoại hình giống nhau thôi”.
“Thôi Hoan cũng thuộc gia tộc nhỏ ở thành phố Thiên Nam. Thôi Hoan đã có hai vợ rồi, định lấy Trần Nhã làm vợ lẽ tiếp nhưng bị nhà họ Trần từ chối, vì chúng muốn nuốt trọn nhà họ Trần”.
Quân Tường gật đầu với ý là mình đã hiểu. Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng sáng: “Ánh trăng vẫn như năm xưa, liệu người còn giống năm đó không?”
“Ở rể à? Thú vị đấy…”.
Buổi tối, ba bố con Quân Tường ngồi quanh bàn ăn.
Trên bàn toàn là những món hợp khẩu vị mà mẹ Quân làm. Mặc dù nguyên liệu đơn giản nhưng lại ngon hơn nhiều bất cứ những món mà Quân Tường từng ăn trước đây.
Mặc dù bị thương không thể uống rượu nhưng bố Quân vẫn vui vẻ rót cho mình cốc bia, nhìn hai đứa con trai của mình mà trong lòng vui mừng khôn xiết.
Ở phía bên kia bàn, mẹ Quân đang ôm Tiểu Khương Quân ăn cơm.
Mặc dù Tiểu Khương Quân chưa lớn lắm nhưng ăn cơm đã rất ra dáng, tay nhỏ cầm chặt đũa, đang gặp thức ăn, trông rất ngoan.
Mấy người ngồi quây quần ăn cơm, không khí ấm cúng vô cùng.
“Con có dự định gì không?”, bố Quân nhìn con trai với thay đổi lớn của mình, lời nói đè nén trong lúc hồi lâu mới nói ra.
“Dự định ạ?”
“Chính là, có cho Tiểu Khương Quân đi học không hoặc là con có muốn làm việc gì không? Chứ không thể cứ đi đánh nhau mãi chứ?”, mẹ Quân nhìn Quân Tường nói với vẻ trách mắng.
Lúc này Quân Tường mới nhận ra, Tiểu Khương Quân đã đến tuổi đi học rồi.
Hơn nữa nhà của nhà họ Quân cũng quá nhỏ, cần phải đổi sang nhà khác mới được. Bản thân anh cũng phải tìm thuốc để bắt đầu chữa trị bệnh của mình.
Quân Tường cười với mẹ rồi gật đầu, nói: “Vâng! Con cũng có dự định rồi, ngày mai con sẽ đưa Tiểu Khương Quân đi học”.
“Ngày mai con cũng đi tìm việc”, Quân Thiên ở bên cạnh ăn cơm rồi cũng nói với mẹ.
“Tiểu Thiên không cần vội, anh còn có chuyện giao cho em làm”, Quân Tường gắp một miếng rồi nói với em trai.
“Vâng!”, trải qua chuyện của Lý Tiểu Dung, Quân Thiên cũng trầm tính hơn. Anh ta gắp một món rồi không nói gì nữa.
Đêm dài trôi qua, sáng sớm hôm sau Quân Tường vừa mới tỉnh dậy thì đã nhìn thấy một bóng hình rất quen thuộc đang ngồi trong sân chơi với Tiểu Khương Quân.
“Đào Hoa!”, Quân Tường nhìn bóng lưng đó, khẽ cười rồi gọi.
“Đại ca!”, nghe thấy giọng nói của Quân Tường, Đào Hoa lập tức đứng thẳng người, quay đầu lại chào Quân Tường theo nghi thức quân đội, sau đó mới nở nụ cười.
Đào Hoa là chiến tướng của tứ đại Thiên Vương dưới trướng Quân Tường, chuyên phụ trách tình báo.
Đào Hoa cũng là người duy nhất gọi Quân Tường là đại ca.
“Đây là con gái của tôi, tên là Khương Quân. Từ nay về sau cô sẽ phụ trách an toàn của con bé”, Quân Tường nói.
“Trước đó anh Nộ cũng nói với tôi rồi, hai mươi nữ binh tôi dẫn đến cũng đã bắt đầu chấp hành mệnh lệnh. Bắt đầu từ hôm nay chúng tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của cô chủ”, Đào Hoa chắc chắn nói.
Quân Tường ngồi xổm, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Khương Quân, hỏi: “Chị ấy có xinh không?”
Đào Hoa có làn da màu lúa mạch, tóc buộc sau đầu, mặc bộ đồ sặc sỡ, chân dài đi đôi giày chiến đấu. Thoạt nhìn rất có khí phách.
Tiểu Khương Quân ngẩng đầu lên nhìn Đào Hoa một cái rồi nói: “Có ạ!”
“Bắt đầu từ hôm nay, chị ấy sẽ chơi cùng với con được không?”
“Hay quá hay quá!”, Tiểu Khương Quân chưa bao giờ vui đến vậy, cô bé vỗ tay vào nhau rồi vui mừng nói.
“Đi nào! Đi đến trường mẫu giáo với tôi một chuyến”, Quân Tường nói với Đào Hoa.
Đào Hoa gật đầu, sau đó nắm tay Tiểu Khương Quân đi ra nhà họ Quân.
“Đại ca! Nửa đêm qua tôi đến thành phố Thiên Nam, tôi đã điều tra tất cả trường mẫu giáo của cả thành phố Thiên Nam. Trường này là phù hợp nhất”, Đào Hoa vừa nói vừa đưa tài liệu chuẩn bị từ hôm qua cho Quân Tường xem.
Đào Hoa làm việc vẫn luôn chắc chắn nên Quân Tường liền khoát tay, nói: “Nếu cô đã chọn thì tôi không cần xem nữa”.
Đào Hoa nhìn Quân Tường một cái thì lập tức nói: “Hơn nữa, giáo viên ở trường này cũng rất xinh”.
Quân Tường cười, nói: “Mấy ngày không gặp, cô đúng là muốn ăn đánh mà”.
Đào Hoa lập tức thấy phấn khích, sau đó vỗ mông mình, nói: “Đi nào!”
Quân Tường quay đầu lại rồi không bận tâm nữa.
Đào Hoa ở phía sau làm vẻ mặt xấu khiến Tiểu Khương Quân nhìn thấy mà buồn cười.
Trong tám đại chiến tướng, tứ đại Thiên vương thì Đào Hoa nhỏ tuổi nhất, tính cách cũng hoạt bát nhất nên mọi người đều cưng chiều cô ta. Vì vậy, có lúc Quân Tường cũng tỏ ra nuông chiều một chút.
“Đến rồi ạ!”, Đào Hoa chỉ vào trường mẫu giáo phía trước rồi dần dừng xe lại.
Quân Tường dẫn Tiểu Khương Quân xuống xe.
Nhìn các bạn nhỏ xung quanh nên Tiểu Khương Quân có chút lạ lẫm, cô bé nhút nhát nấp sau lưng bố, đôi mắt hiếu kỳ nhìn trường phía trước mặt.
“Không sao đâu! Bố ở đây rồi”, Quân Tường xoa nhẹ đầu Tiểu Khương Quân, nói.
Lúc này cô bé mới mạnh dạn đi theo Quân Tường chậm rãi đi về trước.
“Tít…”, tiếng còi xe từ xa truyền đến, Quân Tường quay đầu lại thì nhìn thấy có một chiếc siêu xe lái về phía cổng trường mẫu giáo.
Nhưng chiếc xe này không hề giảm tốc độ khi thấy ở cổng có nhiều trẻ nhỏ.
Phụ huynh và các em nhỏ xung quanh đều hoảng hốt chạy sang một bên, lúc này chiếc xe mới chầm chậm dừng lại.
Nữ tài xế bước xuống lớn tiếng mắng: “Mù hết rồi à? Không nhìn thấy xe sao?”
Nữ tài xế với thân hình cao to, ngoại hình xấu xí vô cùng, đã thế còn trợn trừng mắt lên. Vừa nhìn đã thấy là loại người không tốt đẹp gì.
Rõ ràng, nữ tài xế này đã là ác mộng của trường mẫu giáo, những phụ huynh ở xung quanh nhìn thấy ả ta đều tránh xa. Ánh mắt nhìn ả ta như nhìn thấy sao chổi.
Nữ tài xế vẫn rất hống hách, quay đầu lại lắc lư cái mông dẫn con mình đi về trước.
Nhìn thấy Quân Tường và Tiểu Khương Quân vẫn đứng tại chỗ mà không nhường đường, ả ta phẫn nộ quát: “Đồ mắt mù kia, không nhìn thấy tôi đi lại đó sao?”
Nhìn thấy Quân Tường không tránh đường, ả ta giơ tay lên định đánh anh: “Đồ thối tha, không nghe thấy tôi nói gì sao?”
Nhưng tay vẫn chưa vung lên thì đã bị Đào Hoa ở bên cạnh nắm chặt cánh tay.
Quân Tường quay đầu lại, nhìn nữ tài xế xấu xí này, hỏi: “Cô chửi tôi?”
Bao nhiêu năm nay Quân Tường không thể ngờ lại có người dám chửi mình như thế. Vì vậy, ngay từ đầu còn tưởng ả ta đang nói người khác.
“Đồ chó chết này, lại dám vặn tay tôi. Đúng là to gan”, ả ta hống hách, ăn nói bá đạo vô cùng.
Quân Tường không thể ngờ, ở trước cổng trường lại gặp loại không có mắt này.
Đào Hoa vặn tay một cái rồi tát cho ả ta một cái.
Bốp một tiếng khiến người phụ nữ kia giật mình, trợn trừng mắt nhìn Quân Tường và Đào Hoa, nói: “Các người dám đánh tôi?”
Những phụ huynh khác có mặt ở đây cũng giật mình. Bởi đây là vợ của cậu chủ nhà họ Thôi, ả ta hống hách bá đạo ở đây thời gian dài rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng bị đánh, đúng là vui quá đi!
Rất nhiều phụ huynh đều thấy sảng khoái hơn nhiều.
Có người còn nhìn về phía Đào Hoa và Quân Tường, trong ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối. Vì động vào vợ của nhà họ Thôi thì không chết cũng bị lột da thôi.
Có những người đúng là ếch ngồi đáy giếng, mãi mãi không biết trời cao đất dày là gì.
Bà Thôi chính là loại người đó. Kể cả chồng bà ta đã dặn dò, gần đây thành phố Thiên Nam có một tên ‘sao chổi’, làm gì cũng phải khiêm tốn chút nhưng bà ta không để ý.
Từ nhỏ đến lớn bà ta được chiều hư quen rồi, thói quen này thật sự khó sửa.
Bị Đào Hoa tát một cái khiến bà ta cảm thấy bị sỉ nhục.
Bà ta quay đầu nhìn Đào Hoa, nói tục vài câu rồi hỏi: “Cô dám đánh tôi?”
Đào Hoa sắc mặt lạnh lùng, giơ tay lại tát một cái nữa khiến nữ tài xế này bị tát sấp mặt xuống đất.
Quân Tường ở bên cạnh giơ tay lên che mắt Tiểu Khương Quân lại.
“Bố ơi! Chị Đào Hoa đang làm gì đấy?”, Tiểu Khương Quân tò mò hỏi.
Quân Tường dùng một tay khác xoa đầu Tiểu Khương Quân, nói: “Chị ấy đang trừng phạt kẻ xấu đó con”.
“Tôi bảo này! Các người to gan thật đấy! Vẫn còn đứng đây, không mau đi đi. Nhà họ Thôi đâu phải nhà mà chúng ta dây vào được?”, thấy Quân Tường vẫn ở bên cạnh xem náo nhiệt nên có phụ huynh nhiệt tình bước lại, khẽ nói.
“Đúng thế! Nhà họ Thôi bá đạo hống hách lắm, không đi là không kịp đâu”, ở phía sau Quân Tường cũng có người có lòng tốt nhắc nhở.
Quân Tường cười nói: “Tôi muốn nhìn xem nhà họ Thôi đó rốt cuộc hống hách đến đâu?”
“Ôi! Sao anh không nghe lời khuyên vậy?”
“Sẽ phải chịu thiệt đó”.
Mấy phụ huynh thấy Quân Tường không nghe nên đều dẫn con mình tránh ra xa.
Ở bên này, bà Thôi bị tát hai cái, hai mắt đỏ ửng, dường như con chó muốn cắn người.
“Dám đánh tôi! Các người cứ đợi đấy”.
“Bốp!”, Đào Hoa là người nóng tính rồi lại tát cái nữa. Sau đó cô ta hếch cằm lên, hỏi: “Thế thì đã làm sao?”
“Nhà họ Thôi của tôi…”.
Bốp!
“Nhà họ Thôi thì đã làm sao?”
“Này! Cô có tin…”.
Bốp!
“Tôi không tin cái gì cả”.
“Cô…”.
Bốp!
Đào Hoa cứ tát hai bên trái phải, mặt mũi bà Thôi bị tát đến mức sưng vù lên.
Những phụ huynh xung quanh nhìn thấy đều đờ đẫn người ra. Ngày thường họ chỉ thấy ả đàn bà kia hống hách nhưng nay không ngờ lại bị ăn nhiều cái tát như vậy.
Tát cho bà Thôi sưng vù như đầu lợn, lúc này Đào Hoa mới dừng tay rồi xé khăn quàng cổ hàng hiệu của bà ta lau tay, sau đó mới bước lại.
Bởi vì có Đào Hoa ở đây nên từ đầu đến cuối, Quân Tường không thèm nhìn bà Thôi một cái.
Thấy Đào Hoa quay lại nên Quân Tường đi vào trong để làm thủ tục nhập học cho Tiểu Khương Quân.
Còn bà Thôi ngồi trên đất, vội lấy điện thoại ra gọi: “Alo! Chồng ơi, em bị người ta đánh, anh mau đến đây đi!”
Giọng nói vô cùng thê thảm, dường như chịu rất nhiều uất ức.
Thấy những phụ huynh ở xung quanh đứng nhìn mình nên bà Thôi lúc này đanh đá hẳn lên, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn! Có tin tôi bảo chồng tôi cho cả các người một trận không?”
Những phụ huynh có mặt ở đây đều rụt cổ lại rồi rời đi.
Có người thì nhìn bóng lưng của Quân Tường và Đào Hoa mà thở dài.
Dây vào nhà họ Thôi mà còn không chạy, chỉ e là xui xẻo rồi.
Không bao lâu sau, mấy siêu xe từ xa lái tới rồi dừng trước cổng trường mẫu giáo.
“Kẻ nào bắt nạt vợ tôi?”, một gã đầu trọc từ trên xe nhảy xuống, nhìn thấy vợ mình bị đánh sưng vù mặt lên thì lập tức phẫn nộ, vung văng cây gậy trong tay, nói.
Gã đầu trọc đó tên là Thôi Lâm, là họ hàng xa của nhà họ Thôi, làm chức tổng quản nhỏ trong nhà họ Thôi. Ngày thường đều tác oai tác quái vì dựa vào uy danh của nhà họ Thôi.
Thấy Thôi Lâm xuất hiện, phụ huynh ở cổng đều thấy run rẩy, nhanh bước đi ra khỏi trường.
“Mẹ kiếp! Nhìn thấy ông đây mà tránh cái méo gì?”, Thôi Lâm nắm chặt cổ một phụ huynh, kéo đến bên cạnh hỏi: “Có nhìn thấy kẻ nào đánh vợ tôi không?”
“Tôi… Tôi thật sự không biết”, phụ huynh này cũng nhát gan nên sợ chết khiếp.
“Mẹ kiếp! Đồ phế vật”, Thôi Lâm đá bay phụ huynh đó ra ngoài, sau đó tiếp tục nắm chặt một phụ huynh khác.
“Tôi cũng không nhìn thấy…”, phụ huynh nữ này sợ đến nỗi biến sắc, thân người lùi về sau.
“Phế vật”, Thôi Lâm nắm tóc của nữ phụ huynh đó khiến cô ta đau đến chảy nước mắt mà không dám nói gì nữa.
Bà Thôi lắc lư thân hình béo ú rồi cố gắng đứng dậy, nói: “Chồng ơi! Em thấy chúng đi vào trong trường đó”.
Nhìn vào trong trường mẫu giáo, Thôi Lâm cũng là người biết phân biệt. Bởi gã biết bối cảnh phía sau trường này thật sự quá mạnh. Tác oai tác oai ở cổng trường thì còn được, chứ nếu vào trong gây chuyện thì chắc chắn sẽ có vấn đề. Vì vậy, gã ngẫm nghĩ chút rồi nói: “Vậy chúng ta đợi hắn ở đây. Sau đó đánh gãy chân hắn”.
Làm thủ tục nhập học rất nhanh, hôm nay có thể vào trường rồi.
Trước tiên cho Tiểu Khương Quân nhận lớp đã rồi Quân Tường và Đào Hoa chầm chậm đi ra ngoài.
“Đại ca! Thật ra chúng ta có thể đi thử tất cả những trường có nền giáo dục tốt trong nước. Chứ cô chủ học ở đây có phải thiệt thòi không?”, lúc này Đào Hoa đột nhiên lên tiếng.
“Ngày trước Tiểu Khương Quân khổ quá rồi, vì vậy tôi muốn cả đời này con bé sẽ không phải lo nghĩ gì. Không cần phải nghĩ nhiều quá đâu, thành phố Thiên Nam là tốt rồi”, Quân Tường chậm rãi nói.
Đào Hoa như có chút suy nghĩ rồi cũng gật đầu.
Vừa đi ra khỏi cửa lớn của trường mẫu giáo thì nghe thấy giọng nói của bà Thôi truyền lại.
Các phụ huynh đều nhìn về phía Quân Tường, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Toi rồi, toi rồi! Hai người này xui xẻo rồi”.
“Dây vào ai không dây lại đi dây vào nhà họ Thôi”.
“Dây vào nhà họ Thôi còn không chạy đi, đúng là tự tìm cái chết mà”.
Mọi người đều bàn luận, Thôi Lâm lấy gậy ra đi về phía Quân Tường.
Vừa nhìn thấy mặt Quân Tường thì gậy trong tay Thôi Lâm rơi bốp xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Hôm đó trong bữa tiệc của Tôn Thanh Ảnh, Thôi Lâm cũng là một trong những khách mời. Hôm đó bị ăn chục cái tát, đến giờ mặt vẫn còn đau. Tất nhiên gã biết Quân Tường khủng khiếp đến mức nào.
Vì vậy, vừa nhìn thấy Quân Tường thì gã đã sợ run lẩy bẩy. Vị tổ tông này, có một trăm Thôi Lâm cũng không dám dây vào.
“Chồng à! Đây chính là hai tên chó chết đó! Anh mau giúp em dạy dỗ chúng đi”, bà Thôi ở phía sau đi ra rồi chỉ vào Đào Hoa, nói.
Phụ huynh ở xung quanh nhìn đám người Quân Tường với ánh mắt đáng thương.
Hai người này dây vào nhà họ Thôi thì sau này sẽ khó sống rồi.
Nhưng một giây sau động tác của Thôi Lâm khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Thôi Lâm xoay người lại, đá một cái lên người bà Thôi, lớn tiếng mắng: “Đồ ngu này! Mau xin lỗi đi!”
Bà Thôi mặt sưng vù như đầu lợn ngây người ra hỏi: “Chồng à! Anh nghe nhầm…?”
Thôi Lâm lại đá một cái nữa, sợ hãi quát: “Mau xin lỗi đi!”
Hành động này của Thôi Lâm khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sốc.
Phụ huynh có mặt ở đây đều không thể ngờ, vợ chồng nhà họ Thôi lại có ngày quỳ xuống nhận sai với người khác.
Họ phải quỳ xuống, cầu xin còn không bằng con chó, hơn nữa đối phương lại không thèm để ý đến họ.
Bà Thôi không hiểu Thôi Lâm có ý gì nhưng từ trước đến nay bà ta chưa từng thấy Thôi Lâm sợ hãi như này, biểu cảm trên mặt cũng dữ tợn hơn.
Lúc này, Thôi Lâm cũng quỳ trên đất rồi điên cuồng dập đầu về phía Quân Tường: “Tôi xin đền tội với anh, xin lỗi, tôi dập đầu trước anh đây”.
Đầu gã đập trên nền đá cẩm thạch, trán bị đập rách một mảng, máu tươi cũng không ngừng chảy ra.
Bà Thôi ở bên cạnh nhìn thấy chồng của mình như vậy thì lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.
Lúc này đầu ả ta cũng đập trên đất, toàn thân vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”.
Tất cả phụ huynh ở đây đều đờ đẫn người.
“Sao… Nhà họ Thôi lại có ngày hôm nay?”
“Cũng không biết hai người trẻ tuổi này có thế lực gì?”
“Nhưng phải nói là nhìn cảnh tượng này rất đã”.
Phụ huynh thì thầm to nhỏ nhưng Quân Tường chỉ liếc nhìn Thôi Lâm một cái.
Thôi Lâm lập tức thấy toàn thân toát hết mồ hôi, không dám ngẩng đầu lên mà vẫn quỳ dưới đất, còn không dám phát ngôn.
“Sau này nhớ mang theo mắt, nếu như lần sau còn như này tôi sẽ cắt lưỡi đấy”, Đào Hoa đi đến bên cạnh bà Thôi, lạnh lùng nói.
Bà Thôi lập tức điên cuồng gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Sau này tôi nhất định sẽ dụi mắt thật sáng, thật sạch…”.
Đào Hoa không rảnh nghe bà Thôi nói mấy lời thừa, liền cùng Quân Tường rời khỏi trường mẫu giáo.
“Đại ca! Tôi đi mua cho cô chủ chút đồ”, Đào Hoa nhìn Quân Tường lên xe, sau đó nói.
Quân Tường biết, Tiểu Khương Quân vừa mới đi học nên cần mua một chút đồ cần thiết, vì vậy gật đầu để Đào Hoa đi trước.
Quân Tường khởi động xe rồi lái về nhà.
Tài năng thiên bẩm của em trai Quân Tường đã bộc lộ, nếu như không luyện võ thì đúng là lãng phí một thiên tài.
Vì vậy, Quân Tường định những lúc nhàn rỗi sẽ dạy võ cho Quân Thiên.
Nhưng xe chưa đi được bao lâu thì Quân Tường nhìn thấy phía trước có hai xe đâm nhau, dừng lại ở bên đường.
Nếu như người bình thường thì Quân Tường sẽ không để ý. Nhưng một người trong đó chính là Trần Nhã có ngoại hình giống với Khương Hân.
Quân Tường chầm chậm dừng xe lại rồi xuống xe.
Hai xe phía trước va vào nhau nhìn rất thê thảm, thoạt nhìn thì xe của Trần Nhã đang đi bình thường, còn chiếc xe bên cạnh ép xe của Trần Nhã dừng lại.
Trần Nhã đang đứng trước một người trẻ tuổi mặc vest, thoạt nhìn cũng giống như ‘tra nam’.
Lúc này, người trẻ tuổi này đang chậm rãi áp sát Trần Nhã, giọng nói có chút cực đoan: “Trần Nhã! Ngoài tôi ra, em còn lựa chọn nào khác không?”
“Hôn sự của tôi không phiền cậu chủ Thôi phải lo”, Trần Nhã dần lùi về sau, khuôn mặt như tiên nữ đều là vẻ kiên quyết.
“Sao? Em thà tìm một tên ở rể chứ không chịu gả cho tôi?”, người trẻ tuổi hếch cằm lên, nói với vẻ hống hách.
Trần Nhã chau mày, nói: “Nếu cậu chủ Thôi không còn việc gì nữa thì tôi đi trước”.
“Hừ! Trần Nhã! Tôi nói cho em biết, tôi muốn nhìn xem nhà họ Trần sẽ tìm chàng ở rể kiểu gì, kẻ nào dám vào ở rể nhà họ Trần thì tôi sẽ tiêu diệt cả nhà kẻ đó”.
Nói xong, người trẻ tuổi mà Trần Nhã gọi là cậu chủ Thôi liền quay đầu rời đi.
Sau đó, hắn ta lái chiếc xe đã va chạm hỏng đầu rời đi.
Trần Nhã đứng tại chỗ rồi thở dài.
Nhà họ Trần thật sự quá yếu nên chịu rất nhiều uy hiếp.
Vì mình xinh đẹp sao? Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta kèm theo chút u sầu.
Cô ta vừa định lên xe thì nhìn thấy một người có chút quen mặt đang nhìn mình.
“Hắn ta uy hiếp cô sao?”, Quân Tường đi lại thì người trẻ tuổi kia đã lái xe rời đi xa, vì vậy Quân Tường chỉ nghe thấy câu cuối cùng của họ.
Nghe thấy giọng nói của Quân Tường, lúc này Trần Nhã mới nhận ra người nói là ai, khuôn mặt kinh ngạc, hỏi: “Là anh?”
“Tôi đang hỏi cô, hắn ta uy hiếp cô sao?”, Quân Tường hỏi lại.
Trần Nhã chưa từng gặp người đàn ông nào lạnh lùng như này, cô ta lập tức đáp: “Thôi Hoan là người của gia tộc lớn nên hắn ta vẫn luôn hống hách thế…”.
“Hắn ta chính là Thôi Hoan sao?”, cái tên này có chút quen thuộc. Quân Tường ngẫm nghĩ một chút rồi mới nhớ ra. Đây chính là kẻ trước đó đã đâm xe vào bố mình.
“Đúng thế! Nhưng anh đừng nghĩ đến chuyện báo thù. Thực lực của nhà họ Thôi không phải là chúng ta có thể đối đầu được đâu”, Trần Nhã nhìn ra vẻ âm trầm trong mắt Quân Tường nên lập tức nói.
Dáng vẻ căng thẳng của Trần Nhã giống y hệt với Khương Hân.
Ánh mắt Quân Tường có chút dao động.
“Anh nhớ đừng đi tìm nhà họ Thôi đấy…”.
“Trong mắt tôi, nhà họ Thôi không đáng nhắc tới”, Quân Tường nói, trong ánh mắt chứa đầy sự bá đạo.
“Cái con người này! Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh mà anh còn chém gió với tôi”, Trần Nhã chỉ nghĩ Quân Tường đang chém gió nên nhún vai, nói.
Quân Tường nhìn Trần Nhã, càng nhìn càng thấy cô ta giống Khương Hân. Trừ mỗi cái mắt là khác còn lại đều giống y hệt.
“Những lời tôi nói đều là thật”, Quân Tường chậm rãi nói.
“Ngoài ra! Chẳng phải nhà họ Trần đang tuyển rể sao? Cô thấy tôi được không?”, Quân Tường nhìn khuôn mặt của Trần Nhã mà trong lòng ấm áp.
“Cái gì? Anh không sợ chết sao? Cả thành phố Thiên Nam đều biết, hiện giờ ai làm rể nhà tôi đều sẽ chết rất thảm”, Trần Nhã trợn trừng mắt nhìn Quân Tường, trong mắt có chút hiếu kỳ.
Cô ta nói đều là thật. Kể cả Trần Nhã là người đẹp số một thành phố Thiên Nam nhưng thay vì có được người đẹp thì giữ được mạng vẫn quan trọng hơn. Trước đó cũng có mấy người trẻ tuổi rất được nhưng cuối cùng, kẻ bị giết chết, kẻ thì bỏ trốn trong đêm.
Tất cả mọi người đều biết hiện giờ nhà họ Trần như một hố lửa, ai nhảy vào thì người đó sẽ chết. Đây đã là chuyện truyền khắp thành phố Thiên Nam rồi.
Quân Tường nhìn Trần Nhã, nói: “Cô cứu bố tôi, vì vậy tôi nợ cô”.
Lông mày thon dài của Trần Nhã, trong ánh mắt như những vì sao, miệng tô son đỏ khiến cô ta trông rất quyến rũ, trông như một nữ thần. Lúc này, Trần Nhã liền từ chối: “Không cần đâu! Hiện giờ nhà họ Trần như một hố lửa, ai vào cũng sẽ chết, nhà tôi chỉ có thể tự cứu mình thôi…”.
Trần Nhã ở bên cạnh nói, nhìn thấy Quân Tường kéo tay mình lại. Cô ta theo bản năng ngẩng đầu lên, có chút hoảng loạn, nói: “Anh làm gì vậy?”
“Chuyện mà tôi đã nói thì trước nay chưa bị ai từ chối, cũng không cho phép người khác từ chối như vậy”.
Nói xong, Quân Tường kéo tay Trần Nhã rồi lên xe.
“Anh định làm gì?”, Trần Nhã quay đầu lại nhìn Quân Tường.
“Đi đến nhà cô, cầu hôn”.
Trần Nhã lập tức đơ người, chàng trai này làm sao vậy, làm ở rể bá đạo vậy sao?
Quân Thiên nhìn hai người đang nằm bò trên đất ăn vạ, chỉ cảm thấy lúc này tất cả tình cảm trước đây đều tan biến.
Kết hôn hơn một năm, chuyện gì anh ta cũng thuận theo ý vợ, cốt chỉ muốn làm một người chồng tốt. Nhưng cuối cùng anh ta phát hiện ra, tấm chân tình của mình không đổi lại được sự thật lòng của người vợ.
Hóa ra, trước khi kết hôn, Lý Tiểu Dung đã gian díu với Mã Triết rồi, mình chẳng qua chỉ là kẻ đổ vỏ mà thôi.
Hóa ra, sau khi kết hôn cô ta cứ có vẻ ghét bỏ chê bai mình, thật ra là có nguyên do cả.
Vì vậy, khi Quân Thiên bắt quả tang đôi nam nữ chó chết này lăn lộn trên giường thì chúng đã có ý định đâm chết anh ta.
Khóe mắt Quân Thiên đỏ ửng. Người xưa đã nói ‘Một ngày vợ chồng, tình nghĩa trăm năm’. Vậy tại sao người đàn bà này lại ác độc đến thế?
Bây giờ nhìn thấy ả ta, trong mắt Quân Thiên chỉ có hai chữ ‘ghê tởm’.
Từng cái tát tay vang lên tát lên mặt bà mẹ vợ chua ngoa.
Trần Nộ ở bên cạnh lấy tiền ra: “Một trăm năm mươi ngàn”.
“Hai trăm ngàn tệ”.
Bà mẹ vợ bị tát đến mức răng bay ra đầy đất, toàn thân như mơ hồ.
Nhưng lúc này Quân Thiên không thể ra tay được tiếp.
Quân Tường biết suy nghĩ của Quân Thiên, dù sao thì anh ta cũng chưa từng trải qua sóng gió gì nên sợ xảy ra án mạng.
“Tiểu Thiên! Nếu như anh không quay về thì nhà chúng ta sẽ thành ra cái gì?”, Quân Tường nói.
Quân Thiên vốn dĩ tiêu tan lửa giận nhưng giờ lại lấy lại trạng thái ban nãy, lập tức nắm chặt nắm đấm.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía hai mẹ con chua ngoa kia, sự phẫn nộ lại bốc lên ngùn ngụt.
Mình biến thành người thực vật thì hai mẹ con nhà này chắc chắn sẽ ra sức ức hiếp mẹ của mình cho mà xem.
Tiền bố mẹ vất vả cả đời kiếm được đều đã bị Lý Tiểu Dung lấy đi hết, sau đó đôi nam nữ chó chết này còn vung phí đủ thứ…
Quân Thiên nắm chặt cổ áo của Lý Tiểu Dung, biểu cảm dữ tợn: “Tôi đối xử với cô còn không tốt sao? Tại sao cô lại làm như vậy?”
Lý Tiểu Dung nhìn Quân Thiên mà hốt hoảng, nhưng vừa nghĩ tới có Mã Triết đứng phía sau thì cô ta lập tức yên tâm hơn phần nào. Lúc này gân cổ lên nói: “Ai bảo anh là một thằng đần, ai bảo anh nghèo! Dựa vào loại như anh mà cũng muốn lấy tôi á? Cả nhà các người chỉ xứng rửa chân cho tôi thôi”.
Nghĩ tới mẹ già tóc tai bạc phơ còn phải thấp giọng nhún nhường khi ở nhà họ, còn bị mẹ con nhà này sỉ nhục mà Quân Thiên không chịu nổi liền giơ tay tát mạnh Lý Tiểu Dung một cái.
Lúc này, mặt Lý Tiểu Dung sưng vù lên càng lúc càng rõ.
Nửa bên mặt ửng đỏ, cô ta sợ hãi nhìn Quân Thiên: “Đồ phế vật này… Anh dám ra tay với tôi”.
“Ha ha…”, Quân Tường ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng thú vị. Anh cúi người xuống nhặt hai xấp tiền lên đập vào mặt Lý Tiểu Dung.
Cô ta theo bản năng cũng khom người xuống nhặt tiền, sau đó nhét vào trong ngực.
“Dám chửi nhà họ Quân, đúng là to gan!”, Quân Tường chậm rãi đi lên trước.
Anh quay đầu lại nhìn tiền đang chất như ngọn núi nhỏ.
Lúc này trên mặt Quân Tường có chút ngạo mạn, hung dữ nói: “Muốn tiền đúng không? Được! Chỗ tiền này cho các người hết, nhưng phải xem các người còn giữ được tính mạng để mang đi không?”
“Trần Nộ! Bảo mấy người nữa ra tay đi”, nói xong Quân Tường kéo tay em trai ngồi trên ghế ở trong sân.
Mấy vệ binh bên cạnh Trần Nộ nắm chặt lấy đám người Lý Tiểu Dung.
Trần Nộ cười lạnh một tiếng rồi đi đến trước mặt mẹ con Lý Tiểu Dung, ban nãy anh ta đã nghe hiểu mọi chuyện.
Dám bất kính với nhà họ Quân thì đủ để khép vào tội chết.
Lòng bàn tay Trần Nộ mở to như cái quạt rồi tát xuống. Nếu không phải bên cạnh có vệ binh nắm chặt tay của hai mẹ con chua ngoa kia thì chỉ sợ lúc này họ sớm đã bị tát bay ra ngoài rồi.
“Thêm năm mươi ngàn!”, Trần Nộ vừa quát vừa tát hai bên.
“Thêm năm mươi ngàn!”
“Thêm năm mươi ngàn!”
“Thêm năm mươi ngàn!”
“Cầu xin anh! Tôi không cần tiền nữa, thả tôi ra, thả tôi đi đi…”, Lý Tiểu Dung nhìn thấy mẹ mình bị đánh rồi lại nhìn những vệ binh hung dữ xung quanh thì sợ đến chết khiếp, liên tục lắc đầu, thân người không ngừng giãy dụa.
“Muốn đi ư? Muộn rồi!”, giọng nói Trần Nộ mang theo sự phẫn nộ.
Tiếng tát vào miệng kêu lên vang giòn, không bao lâu sau, Lý Tiểu Dung bị tát mặt sưng vù như cái đầu lợn.
Quân Thiên ở bên cạnh nhìn anh trai, trong lòng có chút cảm xúc khó hiểu.
“Anh à…”.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh trai của mình thành ra như này. Vẻ lạnh lùng này khiến Quân Thiên có chút không dám đến gần.
Quân Tường vỗ vai Quân Thiên, sau đó nói: “Bất luận như thế nào thì anh đều là anh trai của em, sẽ không có ai dám bắt nạt nhà chúng ta nữa đâu”.
“Vậy phải xử lý họ thế nào ạ?”, Quân Thiên nhìn hai kẻ đã bị đánh thành đầu lợn thì liền hỏi.
“Nhà này thật ghê tởm, đánh gãy tứ chi”, Quân Tường sắc mặt bình thản, nói.
Nhà này đúng là ghê tởm, đi đâu cũng muốn lừa tiền của người khác.
Nếu như mình không quay về thì chỉ e bố mẹ mình sẽ bị ức hiếp đến nỗi không thể ngóc đầu lên được.
Trần Nộ đã tát đỏ tay, Quân Thiên ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía hai người đã không còn ra hồn người.
“Đánh gãy tứ chi!”
Vệ binh lập tức ấn cả nhà này xuống đất.
Bà mẹ vợ điên cuồng giãy dụa: “Đừng… Tôi không cần tiền nữa, thả tôi ra, thả tôi ra đi”.
Lý Tiểu Dung sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi”.
Nhưng Trần Nộ đâu có nghe, chân cứ giẫm hết cái này đến cái kia, đến cuối cùng đánh gãy tứ chi mới thôi. Lúc này, hai mẹ con chua ngoa kia đau đớn kêu gào.
“Còn kêu thì cắt lưỡi luôn”, Quân Tường quát lớn.
Lúc này, hai mẹ con kia đều im mồm lại, nước mắt giàn giụa, cắn chặt môi mà không dám lên tiếng.
Ác có ác báo!
Quân Tường nhìn cả nhà đó ngoan ngoãn nghe lời như một con chó. Lúc này, anh nhìn với ánh mắt khinh bỉ: “Thích tiền đúng không, vậy thì tôi sẽ đốt cho các người xem”.
“Trần Nộ! Được bao nhiêu tiền rồi”.
“Dạ! Chưa được hai triệu”.
“Lấy ra hai triệu rưỡi, đốt trước mặt họ”.
Trần Nộ lập tức lấy ra hai triệu rưỡi, sau đó ném trước mặt Lý Tiểu Dung rồi đốt hết.
Nhìn lửa bốc lên mà hai mẹ con Lý Tiểu Dung khóc lóc đau khổ.
“Các người chẳng phải thích tiền lắm sao? Đến lấy đi! Cho các người hết đấy”, Quân Tường nói với giọng điệu bình thản nhưng như đâm vào tim họ.
Bà mẹ vợ nhìn tiền đã bị đốt sạch thì đau lòng đến mức phụt máu.
Bà ta định giơ tay ra vồ lại tiền trong đống lửa nhưng hai tay đã bị đánh gãy, căn bản không nhấc lên nổi.
Nhìn biểu cảm đau khổ của hai mẹ con này, ban nãy Quân Tường còn chau mày nhưng giờ đây thả lỏng ra nhiều.
Anh vì nước nhà bao nhiêu năm, giữ vững biên cương mà bị thương vô số lần mà không một lời oán trách.
Nhưng tại sao người nhà anh lại phải chịu những uất ức đó?
Vì vậy, Quân Tường muốn để tất cả mọi người biết, kẻ nào dám sỉ nhục ức hiếp người nhà anh thì đều phải trả giá.
“Được rồi! Ném hết ra ngoài đi, tôi nhìn thấy mà buồn nôn”.
Vệ binh kéo cả nhà này ra ngoài, có vệ binh bắt đầu dọn dẹp sạch vết máu.
“Anh à! Nhà Lý Tiểu Dung không có thế lực gì, nhưng tên Mã Triết thì…”.
Quân Tường đứng lên, khí thế ngút ngàn, nói: “Từ nay về sau, ở thành phố Thiên Nam này, nhà chúng ta mới là thế lực lớn nhất”.
“Nói về tên Mã Triết kia đi”, Quân Tường nhìn Trần Nộ dẫn người đi ra nên quay sang hỏi Quân Thiên.
“Nhà họ Mã cũng được coi có chút thế lực nhỏ. Vốn dĩ em cũng từng làm việc ở công ty của hắn, cũng được coi như anh em với hắn…”, nói đến từ ‘anh em’ mà Quân Thiên nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt uất hận.
“Đến bây giờ em mới biết, năm đó chính Mã Triết giới thiệu Lý Tiểu Dung cho em, chẳng trách mà ban đầu em thấy giữa họ có rất nhiều chuyện khác thường. Thì ra, ngay từ khi bắt đầu, đây đã là một cái bẫy”.
Quân Thiên nhớ lại những chuyện đã qua mà càng nghĩ càng hận đôi nam nữ chó chết đó.
Tất cả chỉ là cái bẫy, vậy mà sau khi đâm xe cho mình thành người thực vật lại còn định đến đây vòi tiền.
Sao lại có người ác độc đến thế?
Nghĩ đến đây, Quân Thiên nắm chặt nắm đấm.
Nhìn sắc mặt vẫn lấm tấm máu của em trai và dáng vẻ hung dữ nghiến răng nghiến lợi mà Quân Tường đứng phắt dậy, nói: “Đi theo anh!”
“Anh à! Đi đâu vậy anh?”
“Kẻ ức hiếp em trai anh thì sao có thể để hắn sống qua tối nay được”.
Quân Tường dẫn Quân Thiên đi ra khỏi nhà, Trần Nộ ở bên cạnh nhìn thấy Quân Tường đi ra ngoài nên lập tức sắp xếp mấy vệ binh canh giữ nhà họ Quân, sau đó cũng đi theo hai người họ.
Mã Triết có một xưởng sửa xe ô tô, cũng được coi là bá đạo ở thành phố này.
Giá trị tài sản cũng được mấy triệu tệ, ở bên ngoài còn bao nuôi mấy tiểu tam nữa. Nhưng vợ cả quá ghê gớm nên hắn đành phải giới thiệu Lý Tiểu Dung cho Quân Thiên.
Thế nào gọi là ác độc?
Giới thiệu tình nhân của mình cho người anh em, sau đó cắm sừng anh em mình, cuối cùng khi bị phát hiện thì đâm xe biến người ta thành người thực vật, còn rắp tâm lừa tất cả tiền của nhà họ.
Đây chính là ác độc!
Trên thực tế, khi Quân Tường vừa đến nhà đá bay bà mẹ vợ của Quân Thiên ra thì Mã Triết đã nhận được điện thoại của Lý Tiểu Dung, còn những chuyện sau đó thì hắn không biết gì nữa.
Mã Triết đang định dẫn vài người đến nhà họ Quân giúp Lý Tiểu Dung.
Nhưng lúc này Mã Triết nhìn thấy Quân Thiên khắp mặt đều là máu thì biểu cảm trên mặt liền đơ ra.
“Tên phế vật này chẳng phải đã biến thành người thực vật rồi sao? Sao lại tỉnh rồi?”
Nhưng thoắt cái, trên mặt Mã Triết liền đổi sang vẻ âm trầm. Hắn nhìn Quân Thiên, quát: “Trộm đồ của tao mà còn dám quay về đây”.
Vừa nói, Mã Triết vừa đi lên trước định đánh Quân Thiên để không cho Quân Thiên nói lung tung.
“Thằng ăn trộm này, đánh nó cho tao!”
“Rầm!”, Quân Tường ra tay, nắm chặt nắm đấm của Mã Triết.
Anh vặn tay một cái, thân người Mã Triết bị đập mạnh xuống đất, chảy ra vệt máu dài.
Quân Tường dùng chân giẫm lên đầu của Mã Triết.
“Muốn ra tay đúng không?”
Quân Tường hỏi với giọng điệu bình thản nhưng nghe chói tai khiến Mã Triết không dám phản kháng nữa.
“Mày… Mày là kẻ nào?”, Mã Triết không quen Quân Tường, run rẩy hỏi.
“Mày không xứng được biết tao là ai?”, Quân Tường dùng lực ở chân rồi đá về trước, đá bay Mã Triết ra ngoài.
Đám người đứng phía sau Mã Triết đều giật mình, trong tay cầm đồ sửa xe lúc này cũng không dám nói gì.
Quân Thiên vẻ mặt dữ tợn xông về phía Mã Triết, túm lấy cổ áo hắn rồi xách lên.
Mã Triết đã không còn khí thế gì nữa, giãy dụa ấp úng nói: “Người anh em… Người anh em… Có gì từ từ nói”.
Quân Thiên kéo Mã Triết lại gần, nhìn Mã Triết nói: “Anh em? Anh em mà ban đầu bày ra cái bẫy cho tao chui vào? Sau khi gian díu với nhau bị tao bắt gặp mà còn đâm xe hại tao?”
Anh ta giơ nắm đấm lên đấm vào mặt Mã Triết, lúc này Mã Triết chảy hết máu mồm máu mũi.
Quân Thiên nhìn Mã Triết, lại nhớ lại lúc đầu mình bị ức hiếp và sỉ nhục mà chỉ cảm thấy trong lòng mình dấy lên lửa hận.
Anh ta điên cuồng đấm lên mặt Mã Triết.
Quân Tường ở bên cạnh nhìn em trai giơ nắm đấm lên thì anh giơ tay ra hiệu.
Trần Nộ lập tức hiểu ý nên bắt đầu ‘dọn dẹp’ tòa nhà.
Không bao lâu, tất cả mọi người ở mười tầng đều được dọn sạch.
Lúc này Mã Triết không còn ra bộ dạng của con người nữa, hắn quỳ trên đất, dập đầu với Quân Thiên: “Xin lỗi người anh em! Xin anh tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa, không bao giờ dám nữa…”.
Mã Triết quỳ trên đất cầu xin mà không còn chút khí phách gì.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi tặng vợ tôi cho anh ‘chơi’ thoải mái được không? Tôi vẫn còn mấy cô bồ nữa, cho anh hết đấy…”.
“Đồ cặn bã!”, Quân Thiên ra tay đấm hắn nằm gục trên đất.
“Tôi cho anh tiền, tôi có rất nhiều tiền”, Mã Triết cầu xin.
“Ồ! Hóa ra mày cũng có nhiều tiền vậy à?”, Quân Tường ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt thú vị.
“Anh… Anh định làm gì?”
Lúc này Quân Tường không để ý đến mà quay đầu liếc mắt ra hiệu với Trần Nộ.
Trần Nộ lập tức lấy xăng ra đổ đầy đất.
“Tiểu Thiên! Đánh gãy chân hắn”, Quân Tường đút tay túi quần, nói.
Quân Thiên sớm đã tức điên lên. Khi nghe thấy anh trai nói như vậy thì cầm dụng cụ sửa xe bên cạnh rồi đập về phía xương chân tay của Mã Triết.
Bùm! Bùm!
Tiếng xương gãy vang lên, Quân Thiên dùng hai tay và cả chân mình đập về phía Mã Triết.
Mã Triết chỉ còn lại cái đầu còn nhận thức nên điên cuồng lắc đầu gào thét.
Lúc này hắn hận thấu xương loại đàn bà như Lý Tiểu Dung, tại sao lại dây vào anh em nhà họ Quân? Mã Triết không thể ngờ, kết cục của Lý Tiểu Dung cũng không hơn hắn là mấy.
“Châm lửa! Chuẩn bị về nhà!”, đối với nhân vật nhỏ như này, Quân Tường không thấy có hứng thú.
Nhìn Quân Thiên đã bắt đầu trừng phạt hắn mà Quân Tường không muốn lãng phí chút thời gian nào.
Lúc dẫn Quân Thiên đi ra khỏi xưởng sửa chữa ô tô, Quân Tường lấy ra cái bật lửa rồi đưa cho em trai.
Trên mặt Quân Thiên toát lên vẻ hung dữ, cầm bật lửa rồi dùng sức ném vào bên trong xưởng ô tô đó.
Bùm!
Ngọn lửa bốc lên ngút trời, cả xưởng phát ra tiếng nổ lớn.
Bên trong vẫn có thể truyền ra Mã Triết đang kêu gào thê thảm.
Không bao lâu, toàn xưởng đều bị đốt nhẵn nhụi không còn gì.
Quân Tường không quay đầu lại mà nói: “Hôm nay tâm trạng tốt nên không giết nhà hắn”.
Quân Thiên: “…”.
Trần Nộ ở bên cạnh gật đầu, nói: “Là anh ấy nhân từ đó”.
Quân Thiên: “…”.
“Gọi điện thoại cho chính quyền, bảo ông ta xử lý mấy chuyện phía sau đi”, Quân Tường dẫn Quân Thiên đi lên xe.
Quân Thiên kinh ngạc nhìn anh trai mình. Mất tích mấy năm nhưng sao anh ấy lại có thay đổi ngoạn mục như này?
Lúc này, Quân Thiên mới nhận ra anh trai mình khủng bố đến mức nào.
Chuyện lớn thế này mà một cuộc điện thoại đã giải quyết được rồi…
Nhưng Quân Thiên không thể ngờ được, anh ta tưởng rằng mình đã hiểu hết anh trai rồi, thật ra chỉ đang hiểu được một phần nổi của tảng băng thôi.
Vầng trăng sáng trên cao, sân nhỏ của nhà họ Quân đã được dọn sạch sẽ.
Mẹ Quân đã chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, nhìn thấy con trai cả quay về và con thứ hai mới hồi phục, bà kích động đến nỗi khóe mắt đỏ ửng.
Mấy ngày này, mẹ Quân thật sự phải chịu áp lực quá lớn, bà bị nhà Lý Tiểu Dung chèn ép đến nỗi sắp không thở nổi.
Mấy ngày này hai ông bà tóc cũng bạc đi nhiều, ban đêm không biết đã thầm khóc bao nhiêu lần.
Hôm nay thì tốt rồi, con trai cả đã quay về, con thứ cũng hồi phục, trong nhà có thêm con cháu khiến tay bà kích động không ngừng run rẩy.
“Bà ơi! Bà đừng khóc”, Tiểu Khương Quân rất hiểu chuyện, dùng bàn tay trắng nõn của mình lau nước mắt cho bà nội.
“Tiểu Khương Quân ngoan quá!”, mẹ Quân ôm cô bé, thể hiện sự yêu quý của mình.
“Sao bố vẫn chưa về ạ?”, Quân Tường ngồi bên bàn ăn, nhìn mẹ và con gái mình chơi cùng nhau nên trong lòng thấy ấm áp. Bất luận bên ngoài uy thế đến đâu, chiến lực mạnh mức nào nhưng chỉ có ở nhà mới cảm thấy an tâm.
“Bố con đi ra ngoài tìm cô của con để mượn tiền rồi. Mẹ đã gọi điện thoại cho ông ấy, chắc ngày mai là về thôi”, mẹ Quân nhìn con trai, nói với giọng hiền từ.
“Vậy thì con yên tâm rồi!”
Xa quê bao nhiêu năm, nhìn mái tóc mẹ đã bạc đi nhiều, nếp nhăn cũng nhiều hơn khiến Quân Tường không khỏi thở dài.
Mẹ Quân thấy Quân Tường thở dài thì trong lòng căng thẳng. Bà nghiêng người về trước, sốt sắng nói: “Sao thế? Con về được mấy ngày là phải đi luôn sao?”
Quân Tường nhìn ánh mắt mong đợi của mẹ mình thì trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
“Mẹ yên tâm! Lần này con về rồi, nếu không có việc gì thì con sẽ không đi đâu”.
Mẹ Quân lập tức nở nụ cười: “Không đi thì tốt, không đi thì tốt…”.
“Anh à! Xin lỗi anh! Anh đi mấy năm mà em không chăm sóc tốt cho mẹ”, Quân Thiên bưng chén rượu lên, nói với Quân Tường.
Bởi vì một người phụ nữ mà khiến trong nhà gặp bao nhiêu chuyện, Quân Thiên cảm thấy tự trách, khóe mắt cũng ửng đỏ.
“Không trách em được! Sau này mạnh mẽ lên là được”, Quân Tường nhìn em trai mình, trong mắt đều là ý cười.
Mới ban nãy, anh quan sát cậu em trai mình thì phát hiện sau khi Quân Thiên thành người thực vật thì dường như phá bỏ giới hạn của mình trước đây, giờ đây mạnh mẽ đến kinh ngạc.
Thậm chí còn sắp đạt được trình độ của mình rồi. Điều này khiến Quân Tường vui mừng khôn xiết. Anh quyết định đến lúc sẽ dạy em trai mình, có lẽ sẽ đào tạo ra một chiến thần mới.
Sau khi ăn uống no nê, Quân Tường quay về phòng cũ của mình.
Bao nhiêu năm trôi qua, mọi thứ trong phòng mình vẫn không có gì thay đổi, moị thứ vẫn như năm nào. Điều này càng khiến Quân Tường cảm thấy năm đó tức giận rời khỏi nhà đúng là bất hiếu.
Tiểu Khương Quân khóc lóc muốn ngủ cùng bà nội nên trong phòng chỉ còn một mình Quân Tường.
Quân Tường cởi áo ra rồi ngồi theo kiểu ngồi thiền.
Nếu như có ai nhìn thấy thì đúng là cảm thấy kinh hãi. Vì vết thương của Quân Tường thật sự có chút đáng sợ.
Vào quân đội bao nhiêu năm, Quân Tường luôn xông pha ở tiền tuyến, vô số vết thương, toàn thân dường như đều phủ kín vết sẹo.
Nhưng cũng may thân hình Quân Tường cường tráng, vết sẹo chằng chịt trên người càng khiến anh trở nên bá đạo hơn, khí thế cũng ngút ngàn hơn.
Hôm đó, một mình anh tiêu diệt mười tám kẻ địch nên gia tăng phần nào vết thương trên người.
Quân Tường hiểu rõ sức khỏe của anh đã ở mức báo động. Thậm chí kinh mạch trên người đã đứt đoạn, cần tu dưỡng và trị liệu rồi.
Anh ho một hơi, sắc mặt càng trở nên tái nhợt. Lúc này thấy cổ họng có chút gì đó, và rồi khóe miệng có máu chảy ra.
Anh tiện tay mở túi thuốc ở bên cạnh rồi lấy ít thuốc ra.
Nếu có người nào nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cảm thấy chấn động.
Bởi vì chỗ thuốc này đều là thứ khó tìm thấy trên thị trường.
Nhân sâm ngàn năm của Đông Bắc.
Thiên Sơn Tuyết Liên.
Linh chi đỏ.
…
Hơn mười loại, toàn bộ đều vô cùng giá trị trong Đông y.
Quân Tường lấy kim ra rồi cắm lên ngực của mình.
Lúc kim châm vào cơ thể, Quân Tường mới cảm thấy ổn hơn chút.
Nhưng Quân Tường cũng hiểu, tình hình sức khỏe của mình càng lúc càng nghiêm trọng.
Nhất định phải tìm ra cách chữa, nếu không thì mình sẽ không trụ được bao lâu.
Mặc dù biết ngày tháng của mình không còn nhiều nhưng biểu cảm Quân Tường vẫn không biến đổi.
Anh nắm chắc kim trong tay rồi châm lên ngực, lúc này hơi thở cũng đều hơn.
Anh lại giơ tay ra cầm nhân sâm ngàn năm, sau đó khẽ dùng lực, nhân sâm liền biến thành bột. Quân Tường há miệng rồi nuốt ực chỗ bột nhân sâm này.
Một cảm giác nóng hừng hực từ đan điền dâng lên, tác dụng của thuốc bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể.
Sắc mặt Quân Tường cũng ửng hồng hơn. Dùng bao nhiêu thuốc quý như này, chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thời gian.
Nhưng đây cũng là cách duy nhất mà hiện giờ Quân Tường có thể làm được.
Dù sao thì đây cũng là nhân sâm ngàn năm, tác dụng lan tỏa khắp người. Không bao lâu, Quân Tường đã cảm thấy toàn thân mình toát hết mồ hôi, trên đỉnh đầu còn bốc khói.
Quân Tường không dừng lại mà lại nghiền linh chi đỏ thành bột rồi lại nuốt hết.
Tác dụng của thuốc khiến toàn thân Quân Tường lại một lần nữa đạt được sức lực đỉnh cao.
Nếu như có ai nhìn thấy thì sẽ cảm thấy dường như trong mắt Quân Tường có những ngôi sao đang bay với ánh sáng lấp lánh.
Chỉ ngồi thiền mà khí thế ngút ngàn khiến người bình thường cũng cảm thấy áp lực.
Thậm chí sát ý tản ra xung quanh khiến sâu bọ chuột ếch trong phạm vi mười mét đều không ngừng run rẩy, không dám chạy lung tung.
Dù sao đây cũng là một vị chiến thần, khí thế hơn người mà.
Quân Tường rút kim ra rồi vận động thân thể một cái, thân người phát ra tiếng ken két, dễ chịu vô cùng.
Sau một hồi, điện thoại của Quân Tường reo lên.
Đó là Trần Nộ.
“Nói đi!”, Quân Tường thản nhiên nói.
“Anh Tường! Nhà Mộ Dung trong Thiên Môn muốn nói chuyện với anh”.
“Thiên Môn?”, Quân Tường chau mày suy nghĩ. Có thể được gọi là Thiên Môn thì đều là những gia tộc lớn đẳng cấp trong nước. Nhà Mộ Dung là một trong chín gia tộc lớn trong Thiên Môn.
“Tại sao?”, Quân Tường hỏi.
“Thế hệ thanh niên của nhà Mộ Dung đều là người bất tài nên họ muốn liên hôn với anh”.
“Đồng thời những gia tộc khác cũng có suy nghĩ này. Mặc dù không phải là trong Thiên Môn nhưng cũng là gia tộc hạng một”.
“Nhưng…”, Trần Nộ ấp úng.
“Nhưng cái gì?”, Quân Tường chau mày hỏi lại.
“Những gia tộc này đều muốn… Đều muốn anh ở rể nhà họ”.
Quân Tường cười lạnh một tiếng, nói: “Đây là thấy tôi bệnh sắp chết nên muốn lôi kéo thế lực phía sau tôi sao?”
Giọng nói của anh dần trở nên lạnh lùng rồi nói với Trần Nộ trong điện thoại: “Bất luận là Thiên Môn hay gia tộc hạng một nào thì gọi điện thoại lại cho họ, nói là, Quân Tường tôi bảo họ…”.
“Cút hết đi!"
Trong một ngày mà ở thành phố Thiên Nam này đã xảy ra quá nhiều chuyện kinh thiên động địa.
Đầu tiên là tứ đại gia tộc luôn đi liền với nhau là Tiền, Vương, Lý, Tôn đều bị người nào đó tấn công.
Gia chủ của nhà họ Tôn thì bị nghiền xương thành bụi sau đó vứt tro cốt đi, cậu cả nhà họ Tiền bị người ta dẫm nát ngực, đến cả nhà họ Lý và nhà họ Vương cũng bị doạ cho kinh hồn táng đởm.
Sau lại thêm vụ cháy lớn ở xưởng sửa xe ô tô Mã Triết, mặc dù sau đó ngọn lửa đã được khống chế rất nhanh nhưng cũng khiến cho rất nhiều người cảm thấy sợ hãi.
Người này rốt cuộc là ai? Sao mà vừa mới trở về đã có thể khiến cho cả cái thành phố Thiên Nam này rung chuyển như vậy?
Thậm chí còn san bằng nhà họ Tôn và nhà họ Tiền, lại thêm vụ phóng hoả đốt nhà, thế mà các quan chức của thành phố Thiên Nam lại dứt khoát ém hết thông tin về những chuyện này ngay lập tức.
Chẳng lẽ người này có địa vị và thế lực che trời hay sao?
Không chỉ là những người còn sống sót của nhà họ Tiền, người của nhà họ Lý và nhà họ Vương cũng không khỏi sợ hãi đến phát run.
Những gia tộc khác của thành phố Thiên Nam cũng bắt đầu đi nghe ngóng tất cả các thông tin về Quân Tường.
Nhưng kết quả lại khiến người ta cực kỳ bất ngờ, bất luận là đám gia tộc ở thành phố Thiên Nam này dùng đủ mọi cách để đi nghe ngóng thì cũng không thể moi ra được bất cư thông tin cụ thể gì về Quân Tường, cho dù có tìm đến những người quen biết thì ai cũng đều ngậm chặt miệng không hé răng nửa lời.
Cho nên tất cả mọi người đều không biết, thành phố Thiên Nam này rốt cuộc đang có một vị thần nào giáng lâm.
Thành phố Thiên Nam, bên trong căn phòng bí mật của nhà họ Vương, ngoại trừ nhà họ Tôn ra thì gia chủ của ba nhà còn lại đều có mặt, sắc mặt ai nấy đều tỏ ra nghiêm trọng.
“Chuyện ngày hôm qua mọi người đều đã biết cả, phải làm gì? Làm thế nào? Chúng ta cần phải tìm ra được một ý kiến xử lý”, gia chủ nhà họ Vương, Vương Thiên Cuồng uống một ngụm trà, từ tốn cất lời.
“Còn làm thế nào được nữa? Dứt khoát tìm người ngăn anh ta lại! Ở thành phố Thiên Nam này chẳng lẽ còn có thể sống không có phép tắc pháp luật gì hay sao?”, gia chủ của nhà họ Tiền vừa chết một đứa con trai, liền xiết chặt nắm đấm, hai mắt bắn ra lửa nghiến răng nói.
“Đánh? Vậy thì nhà họ Tiền các ông tự đi mà chặn anh ta lại đi, tôi đã quyết định đi xin lỗi rồi”, gia chủ nhà họ Lý rút một điếu xì gà đốt lên rồi phả ra một hơi khói, nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà họ Tôn ngày hôm đó, đến bây giờ ông ta vẫn còn thấy sợ.
“Nhà họ Vương chúng tôi cũng có ý này, người này ra tay quá mức độc ác, hơn nữa bản lĩnh cực cao, sợ là nhà họ Vương chúng tôi không chọc vào được, chút nữa tôi sẽ mang quà tạ lỗi đến xin lỗi người ta”.
“Một đám lá gan chuột nhắt!”, gia chủ của nhà họ Tiền chết một đứa con trai, nhìn vào hai đồng minh lúc trước tỏ vẻ khinh bỉ sau đó đứng dậy mở cửa bỏ đi.
Bên trong căn phòng bí mật chỉ còn lại hai gia chủ của nhà họ Lý và nhà họ Vương.
Hai tên cáo già đưa mắt nhìn nhau rồi thở dài nói: “Thủ đoạn của người này quá mức phi thường, chúng ta nếu có thể khuất phục cúi đầu thì cứ nghe lời anh ta đi”.
“Tôi cũng nghĩ như vậy, so với sĩ diện thì rõ ràng mạng sống quan trọng hơn nhiều”.
“Đúng vậy”.
Đúng vào lúc hai nhà này thương lượng xong phải mang quà đến tạ lỗi như thế nào thì Quân Tường cũng tỉnh dậy.
Lúc đôi mắt ấy mở ra, như thể có tia sáng từ đó bắn ra ngoài, cả người anh cực kỳ thoải mái dễ chịu.
Mẹ anh và Quân Thiên đã tỉnh dậy từ lâu, Quân Tường đi vào căn phòng phía bên trong liền nhìn thấy Tiểu Khương Quân vẫn đang say giấc.
Cơ thể nhỏ bé co lại như con tôm, đôi tay bé xíu thì nắm chặt lấy một góc của chiếc chăn.
Khoé miệng khẽ mím, lông mày hơi nhíu, cho dù đang trong giấc mộng thì cơ thể thỉnh thoảng vẫn giật nhẹ một cái.
Quân Tường biết, đây chính là biểu hiện của sự thiếu cảm giác an toàn.
Cảm giác ân hận dâng trào lên trong lòng anh.
Quân Tường nhìn ngắm Tiểu Khương Quân, đứa nhỏ này rốt cuộc đã phải chịu khổ ra sao, đã phải chịu đựng sự dày vò thế nào đây.
Cô bé ngoan ngoãn nghe lời khiến người ta thương xót.
“Yên tâm, bố chắc chắn sẽ sớm tìm được mẹ con, sau đó bố sẽ không để cho hai mẹ con con phải chịu oan ức thêm nữa”.
Đắp lại tấm chăn lên người Tiểu Khương Quân, Quân Tường đi ra khỏi phòng.
Vừa mới đi ra đến cửa phòng liền nhìn thấy bên ngoài sân của nhà họ Quân có một đám người đang quỳ dưới đất.
Đi đầu là hai người thanh niên nam nữ, người nam thanh niên thì Quân Tường nhận ra, đó chính là Lý Uy, gia chủ của nhà họ Lý, người nữ còn lại đang quỳ trên mặt đất thì anh chưa từng gặp mặt.
Người phụ nữ nọ mặc một bộ sườn xám màu trắng, các đường cong trên cơ thể cực kỳ hấp dẫn, môi đánh son hồng, điểm nốt chu sa trên trán, đôi mắt hoa đào long lanh đầy phong tình.
Nhìn thấy Quân Tường xuất hiện, Lý Uy hai mắt đỏ ngầu lập tức quỳ lạy trên đất: “Lý Uy nhà họ Lý hôm nay đến đây tạ lỗi với anh”.
Người phụ nữ mặc sườn xám cũng quỳ lạy trên đất: “Vương Ấu Vy nhà họ Vương, đến tạ lỗi với anh”.
Hai người cùng quỳ lạy trên đất, những người còn lại cũng lập tức rào rào lạy theo.
“Nhà họ Lý đến để tạ lỗi với anh”.
“Nhà họ Vương đến để tạ lỗi với anh”.
Nói xong, Lý Uy và Vương Ấu Vy dập đầu lên mặt đất ba cái vang dội.
Trán của Lý Uy đã rịn ra một ít máu, còn trán của Vương Ấu Vy cũng ửng đỏ lên.
Nhìn Quân Tường vẫn đứng nguyên tại chỗ không nói gì, Lý Uy vẫn quỳ trên mặt đất rồi cất tiếng, nói: “Nhà họ Lý bằng lòng nộp phí bồi thường là năm mươi triệu tệ tiền mặt, đồng thời đóng cửa ngành nghề giải trí, cho nổ câu lạc bộ Chu Tước, chỉ mong anh có thể tha lỗi cho gia đình chúng tôi”.
Phải biết là, một gia tộc ở cái thành phố bé tẹo thế này, số lượng tiền mặt có thể rút ra được cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi.
Cho nên lần này nhà họ Lý cũng coi như có thành ý xin lỗi.
Vương Ấu Vy bên cạnh cũng vội vàng tiếp lời: “Nhà họ Lý bằng lòng bồi thường năm mươi triệu tệ tiền mặt, tôi với tư cách là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Vương, bằng lòng gả cho anh… làm vợ lẽ”.
Trước đó Vương Ấu Vy cũng coi như một trong số ít cô chủ nổi tiếng của thành phố Thiên Nam với bối cảnh hào môn danh vọng, là nữ thần trong lòng các cậu chủ con nhà giàu có.
Lúc này cô ta lại đang quỳ trên đất cầu xin gả cho người ta làm vợ lẽ, cũng cảm thấy rất xấu hổ.
Cho nên sau khi nói xong, mặt Vương Ấu Vy đỏ lựng, hai mắt sóng sánh ánh nước.
Quân Tường lập tức đứng thẳng người dậy, châm một điếu thuốc rồi nhìn đám người đang quỳ trước cửa.
Anh không ngờ đến nhà họ Lý và nhà họ Vương sẽ nói ra những lời như vậy, lại phái đám con trẻ nhà mình đến hết đây quỳ lạy trước cửa cầu xin tha lỗi.
Ngước mắt lên, biểu cảm trên mặt Quân Tường không hề thay đổi nhưng ánh sáng trong đáy mắt lại có chút khiến người ta khiếp đảm.
“Năm mươi triệu tệ thì tôi nhận, nhưng mà…”.
Quân Tường còn chưa nói hết câu, Lý Uy đã dứt khoát dập đầu xuống đất: “Từ nay về sau, nhà họ Lý bằng lòng trở thành một con chó trung thành của anh”.
Lời nói trần trụi không hề giữ lại chút sĩ diện nào cho mình.
Nhưng mà người của đám gia tộc lớn ai ai cũng thành tinh hết.
Ông cụ gia chủ của nhà họ Lý và gia của nhà họ Vương cũng là người rất quyết đoán.
Quân Tường bây giờ hoành hành bá đạo như vậy, hầu như không hề biết sợ mấy gia tộc này, chỉ điều này thôi đã đủ để thấy được, Quân Tường chẳng thèm để ý đến bọn họ!
Như vậy thì quyền thế của anh lớn đến mức nào? Nếu mà không thần phục anh thì cũng chết, thế thì chẳng bằng bây giờ dứt khoát lựa chọn làm một con chó trung thành để bảo toàn mạng sống của cả gia tộc hay sao.
Quân Tường đương nhiên có thể đoán được suy tính của hai gia tộc này cho nên mới bật cười lạnh lùng: “Hai nhà mấy người cũng khá là thông minh đấy”.
Cơ thể anh tiến về phía trước, khí thế hào hùng như sóng cuộn trào.
Cảm thấy được Quân Tường đang tiến đến, Lý Uy và Vương Ấu Vy không kiềm được phát run, vì quá sợ hãi trước khí thế của Quân Tường.
“Năm mươi triệu tệ tôi nhận, nhưng muốn làm con chó của tôi thì nhà họ Lý vẫn chưa đủ tư cách”.
Lại quay đầu sang nhìn về phía Vương Ấu Vy.
Ngón tay đặt lên cằm Vương Ấu Vy rồi từ từ nâng mặt cô ta.
Quân Tường nhìn Vương Ấu Vy một cái.
Người đẹp hiếm có của thành phố Thiên Nam, nữ thần trong mộng của vô số người.
Giọng điệu của Quân Tường không đổi, nhưng lời nói lại khiến cho Vương Ấu Vy xấu hổ không thôi.
“Cô, còn chưa đủ tư cách làm vợ lẽ của tôi”.
Vương Ấu Vy có xinh đẹp không? Rất xinh!
Mày liễu cong cong, mắt hạnh long lanh, nhất là khi mặc bộ sườn xám trắng lên người đã hoàn toàn phác hoạ lên đường cong cơ thể vô cùng quyến rũ của cô ta.
Ở Thiên Nam Thành, Vương Ấu Vy chính là một trong tứ đại nữ thần.
Có vô số người xin được quỳ gối dưới gấu váy của cô ta, số người mong được gần cô ta hơn phải xếp hàng dài đến mấy vòng xung quanh thành phố Thiên Nam.
Một nữ thần như vậy mag Quân Tường lại thẳng thừng nói là cô ta còn không có tư cách làm vợ lẽ.
Vương Ấu Vy quỳ trên đất có chút ngượng quá hoá giận, nhưng nghĩ lại mình bây giờ vẫn còn đang phải cầu xin người ta cho nên chỉ đành cúi thấp đầu xuống.
Thân là nữ thần được mọi người ngưỡng mộ, đã bao giờ cô ta phải chịu uất ức thế này đâu, cho nên vành mắt lập tức ửng đỏ nhưng từ đầu đến cuối đều không dám bật khóc thành tiếng.
Quân Tường chẳng thèm để tâm đến cảm xúc nhỏ nhặt này của Vương Ấu Vy, vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn một đám người trước mặt đang quỳ trên đất.
“Chỉ xin anh tha cho nhà họ Vương và nhà họ Lý”, Vương Ấu Vy quỳ trên đất, nói bằng giọng run run.
“Đúng vậy, hai nhà chúng tôi đã biết sai rồi, xin anh tha cho nhà họ Lý, nhà họ Vương…”, Lý Uy run như cầy sấy, đầu cúi sát xuống đất nói.
“Coi như cũng có mắt”, Quân Tường chắp một tay sau lưng, giọng nói bình tĩnh.
Nếu không phải vì buổi tạ lỗi ngày hôm nay thì chắc chắn hai nhà này sẽ có kết cục rất thê thảm.
Cho nên Quân Tường chuẩn bị cho hai nhà này một cơ hội sống: “Hai nhà các người, ngày hôm nay cút ra khỏi thành phố Thiên Bắc, tôi sẽ tha cho các người”.
Lý Uy và Vương Ấu Vy giật mình ngẩng đầu rồi ngây ra nhìn anh.
Thành phố Thiên Nam là gốc rễ của bọn họ, nếu như cả gia tộc phải rời đi… vậy thì sẽ khó mà gánh được hậu quả này.
“Xin anh rộng lượng, có thể đừng bắt chúng tôi phải rời đi…”.
“Đúng vậy, thưa anh, nếu như chúng tôi dời đi thì cả gia tộc sẽ…”, Vương Ấu Vy lập tức tái mét mặt, biểu cảm kinh hoàng.
Quân Tường khẽ nghiêng đầu, khí thế bao quanh người anh phút chốc tuôn ra ào ạt.
Ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh: “Các người bây giờ là đang… đàm phán điều kiện với tôi?”
Ánh mắt sắc lạnh như dao khiến người người khiếp sợ.
Vương Ấu Vy đang định cãi lại vài câu nhưng lại bị Lý Uy ở bên cạnh kéo lại, sau đó Lý Uy lập tức nói: “Chúng tôi xin nghe theo lời anh, bây giờ chúng tôi quay về chuẩn bị, đêm nay lập tức rời khỏi thành phố Thiên Nam”.
Nói xong, Lý Uy dứt khoát lôi Vương Ấu Vy từ từ lùi về sau, năm mươi triệu tệ tiền mặt của mỗi gia tộc được xếp ngay ngắn trước cửa nhà họ Quân.
Sau khi bước ra khỏi con ngõ của nhà họ Quân, Vương Ấu Vy quay đầu lại nhìn Lý Uy: “Anh điên rồi à? Sao anh lại có thể đồng ý chuyển nhà?”
Trên mặt Lý Uy vẫn còn vương nỗi sợ hãi: “Bất kể là có chuyển hay không, cũng phải rời khỏi đây trước đã, ngộ nhỡ Diêm vương kia giết chết chúng ta thì sao!”
Nói xong câu này, mồ hôi lạnh đã chảy đầy trên mặt Lý Uy, hắn ta chỉ sợ bị Quân Tường nghe thấy: “Hơn nữa, cô không để ý đến à, trong sân nhà bọn họ còn có một chỗ tàn tích vì bị lửa thiêu, trong các khe của viên gạch trong vườn là mảnh vụn của tiền”.
“Diện tích lớn như vậy, ít nhất cũng phải có đến mấy triệu tệ… mấy triệu tệ còn bị đốt một cách tuỳ ý như thế, hai nhà chúng ta làm sao mà trêu chọc vào được?”
Vương Ấu Vy thở dài một cái, vừa rồi cô ta đã bị doạ cho sợ mất mật, hầu như không thể để ý được đến những tiểu tiết như vậy, lập tức dựa cả người vào bên ghế lái phụ, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy đầy sau lưng: “Chẳng trách mà anh ta nói, tôi còn chẳng có tư cách để làm vợ lẽ của anh ta”.
Hai người nghĩ đi nghĩ lại thì càng cảm thấy Quân Tường này quá mức khủng bố, khiến người ta run sợ.
Quay sang nhìn nhau một cái, hai người lập tức quay trở về nhà nói lại việc này cho các vị trưởng bối trong nhà nghe.
Bên này Quân Tường ăn sáng xong rồi chơi với Tiểu Khương Quân một hồi sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Có người biết điều thì cũng có người cố tình thích đâm đầu vào đá.
Nhà họ Tiền chính là loại người này.
Đầu tiên là cậu cả nhà họ Tiền bị giết, sau đến một đám vệ sĩ của nhà họ Tiền bị Trần Nộ giải quyết, rất rõ ràng, cơn tức này bọn họ không hề có ý định nín nhịn.
Quân Tường không bất ngờ, dù sao thì vẫn luôn có người thích đâm đầu vào chỗ chết.
Đi ra khỏi cửa phòng, Quân Tường nhìn về phía Trần Nộ đang đứng bên cạnh.
“Đã chuẩn bị xong chưa?”
Trần Nộ nghe thấy Quân Tường hỏi thì lập tức gật đầu: “Chiến tôn, đã chuẩn bị xong hết rồi”.
“Gọi điện đi, hôm nay tôi muốn khiến cho nhà họ Tiền sống không bằng chết”.
Giọng nói của Quân Tường rất bình tĩnh, như thể không phải là anh đang quyết định sự sống chết của cả một gia tộc mà chẳng qua chỉ là nghiền chết một con kiến.
Nhà họ Tiền lúc nãy đã ở vào tư thế phòng bị cao độ nhất, tất cả mọi người đều chuẩn bị tâm trạng đối mặt với quân địch mạnh mẽ.
“Chú ba, nhà họ Tiền phải nhờ hết vào chú rồi”, gia chủ nhà họ Tiền cung kính nhìn về phía một ông cụ, nhiệt huyết hừng hực nơi đầu mày.
Chú ba nhà họ Tiền, một vị hoá thạch sống của nhà họ Tiền.
Cũng là cây Định hải Thần châm của nhà họ Tiền!
Tu vi của ông ta đã bước vào cảnh giới thứ ba của Võ đạo, là một trong số những cao thủ đếm được trên đầu ngón tay của thành phố Thiên Nam!
Đây cũng là con át chủ bài cuối cùng của nhà họ Tiền.
Gia chủ của nhà họ Tiền tóc trắng hoa râm lúc này đang dùng ánh mắt mang theo sự lạnh lẽo và hung ác, hy vọng Quân Tường mau đến đây, sau đó để ông ta được trả thù rửa hận.
“Reng reng reng…”.
Chiếc điện thoại bàn siêu to bên trong phòng làm việc reo lên, gia chủ nhà họ Tiền nhận điện thoại, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng gào khóc: “Gia chủ, không xong rồi, các sản nghiệp của nhà chúng ta đều đã bị niêm phong kiểm tra hết rồi, người ta không nói nguyên nhân cho tôi, chỉ nói là chúng ta đã chọc vào một người không nên chọc đến!”
Tiếng chân bước vội vàng từ bên ngoài cũng lập tức truyền đến: “Gia chủ không xong rồi, hàng hoá lúc trước của chúng ta bị tra ra có vấn đề, số hàng hai trăm triệu tệ đều bị tịch thu hết”.
“Không xong rồi gia chủ, giá cổ phiếu của chúng ta bắt đầu giảm giá, đã giảm sàn rồi!”
“Gia chủ, mười tám đối tác làm ăn ngoại tỉnh của nhà họ Tiền chúng ta đồng thời đưa ra thông báo dừng hợp tác”.
Từng hồi báo cáo truyền đến tai.
Khiến gia chủ nhà họ Tiền tức khắc ngây ra như phỗng.
Điện thoại trượt khỏi tay, nhìn tất cả mọi thứ bên ngoài, biểu cảm trên mặt gia chủ nhà họ Tiền cực kỳ hay ho, mới phút chốc thời gian thôi, thế này là sao?
Cây đổ bầy khỉ tan? Giậu đổ thì bìm leo hay sao?
Việc này là ra làm sao?
Nhưng đến đây vẫn chưa tính là xong, vì lại có người chạy vào không ngừng hò hét: “Gia chủ, cổ đông lớn vừa mới gọi điện thoại đến, nói muốn rút cổ phần”.
Mặt gia chủ nhà họ Tiền đột nhiên tái mét, nếu như sự đả kích trước đó đối với ông ta mà nói là còn từ từ để tiếp thu được.
Thì bây giờ, đến cả cổ đông lớn cũng muốn rút vốn thì chắc chắn nhà họ Tiền sẽ không còn có cơ hội để trở mình nữa rồi!
Gia chủ nhà họ Tiền lập tức gọi điện thoại cho cổ đông lớn.
Tiếng chuông vang lên, đầu dây bên kia dứt khoát gào lên chửi bới: “Cái đồ ngu nhà mày, mày còn chưa hiểu ra đã chọc vào người nào à!”
Nói xong liền ngắt luôn điện thoại, chỉ để lại từng tiếng tút dài vô cảm.
Gia chủ nhà họ Tiền như vừa bị sét đánh, sắc mặt tiều tuỵ hẳn lên.
Đối phương rốt cuộc có xuất thân thế nào mà sao chỉ chốc lát đã có thể khiến cho nhà họ Tiền đối mặt với việc phá sản, vĩnh viễn không còn cơ hội trở mình?
Rốt cuộc là người có sức mạnh hùng hậu ra sao?
Tất cả những điều này khiến cho gia chủ nhà họ Tiền cảm nhận được sự sợ hãi khôn cùng.
Quay đầu lại, nhìn về chú ba của nhà họ Tiền ở bên cạnh, ông ta hơi cảm thấy yên tâm một chút, hít sâu một hơi, sự sợ hãi trên mặt biến thành âm hiểm tàn bạo.
“Chú ba, hắn ta đã huỷ nhà họ Tiền chúng ta, hắn ta đến rồi, hãy nghiền nát xương hắn thành bụi rồi vứt đi”.
“Ồ, muốn nghiền xương tôi thành bụi rồi vứt đi hả?”, Quân Tường từ từ bước vào cửa, trên mặt mang theo chút ý cười nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy áp lực cực lớn, khiến họ phải thần phục trước anh.
“Ông cảm thấy, nhà họ Tiền các người xứng không?”
Gia chủ nhà họ Tiền lập tức ngây người ra, toàn thân theo bản năng mà lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trong ánh mắt là sự kinh hãi, sau đó là sự choáng váng.
Bởi vì biết hôm nay Quân Tường sẽ đến, vì vậy đã cố ý bố trí sắp xếp ổn thỏa không sơ hở chút nào.
Đã chọn hơn trăm vệ sĩ, nhưng sao Quân Tường lại vào được văn phòng của mình mà không ai biết?
Nghĩ đến đây, trên trán gia chủ nhà họ Tiền bắt đầu toát hết mồ hôi.
Quay đầu nhìn chú ba của nhà họ Tiền, lúc này Tiền Tề, gia chủ nhà họ Tiền mới thấy an tâm phần nào.
Chú ba nhà họ Tiền trong ánh mắt lóe lên tia sáng, huyệt thái dương khẽ nhếch lên, râu dưới cằm khẽ phe phẩy, đúng với dáng vẻ của một người cao ngạo.
Mặc dù cũng thấy sốc khi Quân Tường có thể dễ dàng vào được đây nhưng vẻ mặt chú ba vẫn vô cùng ngạo mạn.
“Không biết thằng nhóc từ đâu đến, xem dáng vẻ cũng được đó. Nếu tính trong cảnh giới võ học thì cũng vào cảnh giới thứ nhất rồi. Chi bằng đến nhà họ Tiền làm nô lệ sát sườn của tôi đi”.
Nghe thấy chú ba nói như vậy thì trong lòng Tiền Tề cũng có phần chắc chắn hơn.
Chú ba trước nay luôn là cao thủ hàng đầu của thành phố Thiên Nam. Hiện giờ chú ba đã nói như vậy thì chắc chắn không có gì để sợ thằng nhóc họ Quân này rồi.
Tiền Tề ho một hơi, cảm thấy mình đứng cũng thẳng hơn.
“Chú ba đang tiếc nhân tài đấy! Thằng nhóc này, còn không mau dập đầu nhận sai đi. Đến lúc đó chú ba sẽ ‘trân trọng’ mày đấy”.
Trong nhà họ Tiền, ai cũng biết sở thích đặc biệt của chú ba nên không ai né tránh vấn đề này.
Quân Tường không nói gì, còn Trần Nộ đứng sau lưng anh lúc này đã tức đến đỏ bừng mặt.
Thật không ngờ, trên đời này lại có kẻ muốn chết đến thế.
Không ngờ thấy Quân Tường tướng mạo tuấn tú tài năng nên nảy sinh ý đồ thấp hèn đó…
Trần Nộ nhìn chú ba nhà họ Tiền, lập tức cảm thấy lão già này có chút đáng thương. Bởi vì một lát nữa, ông ta sẽ chết rất thê thảm.
“Đồ không biết điều kia! Chú ba cho mày cơ hội mà không biết trân trọng”.
Tiền Tề có chú ba chống lưng nên lập tức ngạo mạn, nói.
Ánh mắt Quân Tường dần lạnh lùng đi, trong ánh mắt tràn đầy sát khí.
Bao nhiêu năm nay không có ai dám ăn nói với anh như vậy.
Anh nhìn về phía chú ba nhà họ Tiền, ánh mắt dần âm trầm hơn.
Lão chó già với sở thích đặc biệt này, muốn thu nhận mình làm nô lệ sát sườn ư?
Đúng là không biết chữ ‘chết’ viết thế nào rồi?
Nhìn sát khí trong mắt Quân Tường, chú ba hừ lạnh một tiếng, quần áo trên người cũng xộc xệch, nói: “Tôi chỉ thấy cậu tướng mạo tuấn tú thôi, cho thể diện mà lại không biết điều”.
“Đúng thế! Chú ba là tuyệt đỉnh cao thủ cảnh giới thứ ba trong võ đạo. Tao thấy thằng nhóc mày đúng là muốn chết mà”, Tiền Tề ở bên cạnh nói với giọng uy hiếp. Đặc biệt là sự thay đổi của chú ba khiến ông ta càng cảm thấy chú ba chèn ép Quân Tường dễ như trở bàn tay.
“Cảnh giới thứ ba trong võ đạo? Đúng là cao thủ ở cảnh giới cao quá”, Quân Tường cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói.
“Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi. Đến lúc đó hãy quỳ trước mặt rồi nghe lời nhé”, chú ba nhà họ Tiền lập tức ra tay.
Trước mặt Tiền Tề, quyền chú ba đánh ra như tiếng sét trên trời, bá đạo mà uy lực, uy lực không thể cản nổi. Đừng nói là thằng nhóc họ Quân kia, ngay cả hòn đá lớn thì chú ba cũng nghiền nát được.
Nhưng trước mặt Quân Tường thì động tác của lão già này chậm vô cùng.
Quân Tường không ra tay, vì anh cảm thấy lão già này có chút ghê tởm.
Anh nhấc chân lên rồi đá ra.
Giống như một con cừu chạy lung tung rồi bị đâm vào tàu cao tốc, chú ba nhà họ Tiền bay ra ngoài như quả đại bác.
Thân người bay lên không trung, sau đó lại đập mạnh lên trên đất, giống như con búp bê rách rơi xuống đất rồi phun ra ngụm máu tươi, sau đó đập lên vách tường ở phía sau.
Vách tường vang lên rầm một tiếng, thân người chú ba như chạm khắc trên đó luôn.
Tiền Tề mở to hai mắt, há hốc mồm, cổ quay ngược nhìn lại.
Chú ba ban nãy còn ngạo mạn, lúc này ngực bị lõm một lỗ lớn nhưng biểu cảm trên mặt vẫn giữ vẻ uy nghiêm như lúc chuẩn bị ra tay.
Giết người trong tích tắc!
Tiền Tề chỉ thấy cảm giác lạnh băng từ đỉnh đầu truyền xuống gót chân, toàn thân không kìm được mà bắt đầu run rẩy.
“Phụp!”, Tiền Tề quỳ sụp trên đất, ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường: “Xin lỗi, xin lỗi, nhà họ Tiền biết lỗi rồi”.
“Tài sản của nhà họ Tiền đều cho cậu hết, nhà họ Tiền sẽ làm con chó cho cậu, chúng tôi sẽ cho cậu hết”. Để giữ lại cái mạng già này mà Tiền Tề bất chấp tất cả.
Ông ta quỳ trên đất rồi dập đầu với Quân Tường, chỉ cầu xin anh có thể tha cho cái mạng chó của ông ta.
Quân Tường nhìn Tiền Tề quỳ trên đất như một con chó mà trên mặt không có chút nào xót thương nào.
Anh quay đầu nhìn Trần Nộ ở bên cạnh, nói: “Tòa nhà này của nhà họ Tiền cũng được đấy, rộng bao nhiêu?”
“Thuộc hạ cũng không biết! Có cần phải đi đo hết không ạ?”, Trần Nộ trước đó chưa chuẩn bị về phương diện nên lúc này cũng khó trả lời Quân Tường.
“Tòa nhà này là từ tổ tiên, được coi là nhà cổ lớn nhất của thành phố Thiên Nam, cũng phải rộng đến…”, Tiền Tề ở bên cạnh ngẩng đầu lên, điên cuồng nói.
Nhưng Quân Tường lại ngắt lời ông ta, nói: “Tôi không có hứng thú muốn biết cụ thể nó rộng bao nhiêu. Trần Nộ! Quay về hãy giải tỏa chỗ này làm công viên đi”.
Tiền Tề: “…”.
Trần Nộ gật đầu, sau đó nhìn Tiền Tề với vẻ mặt hoài nghi: “Anh Tường! Vậy người nhà họ Tiền phải làm thế nào?”
Quân Tường khoát tay, chỉ lạnh lùng nói: “Diệt môn!”
Tiền Tề ở bên cạnh lập tức dập đầu, nói: “Cầu xin cậu, cầu xin cậu đừng, đừng làm thế”.
Khóe miệng Quân Tường nhếch lên nụ cười lạnh, nói: “Tôi từng cho ông cơ hội nhưng ông không trân trọng”.
Câu nói này ban nãy do chính miệng Tiền Tề nói, bây giờ Quân Tường chỉ trả lại y như vậy thôi.
Tiền Tề sợ chết khiếp, một lát sau trực tiếp đập vào ngực mình, một ngụm máu lớn phun ra.
Quân Tường khinh bỉ nhìn lại: “Tự gây nghiệp thì không được sống!”
Vẫn chưa đến buổi trưa, nhà họ Tiền đã bị xóa sổ hoàn toàn. Và rồi hơn chục chiếc xe ủi đất xông thẳng vào nhà họ Tiền và bắt đầu san bằng tòa nhà cổ mấy trăm năm này…
Nhà họ Vương và nhà họ Lý vốn với thái độ đứng bên quan sát thì lúc này đều vô cùng hoảng hốt.
Đến buổi chiều kêu gọi hết tất cả mọi người chuyển nhà. Hai nhà cun cút rời khỏi thành phố Thiên Nam, chỉ bởi vì một câu nói của Quân Tường.
Còn Quân Tường không quan tâm đến mấy gia tộc nhỏ này mà để cho Trần Nộ đi làm hết.
Tổ chức tình báo của Quân Tường sau hai ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng có câu trả lời.
Nhưng điều khiến Quân Tường khó hiểu là cả Võ Quốc này lại không có con cháu con nhà giàu nào tên là Thanh Thiếu.
Hơn nữa những thông tin liên quan đến Khương Hân cũng gần như bốc hơi hết.
Điều này khiến Quân Tường khó hiểu, lập tức chau mày suy nghĩ.
“Không xong rồi! Anh Tường! Ở nhà truyền tin đến, bố anh về rồi nhưng…”.
“Nhưng sao?”, Quân Tường đang tức giận, khí thế ngút trời.
“Ông cụ… Bị thương rồi ạ”.
“Cái gì? Bố tôi bị thương?”, Quân Tường ngay lập tức quay đầu lại, khí thế như sóng biển.
Kể cả Trần Nộ có kinh nghiệm chiến đấu sa trường nhưng cũng không đỡ được khí thế lúc này của Quân Tường. Anh ta không kìm được mà lùi về sau mấy bước.
Sau đó chắp tay, cẩn thận nói: “Là vệ binh trong nhà truyền tin đến ạ”.
Quân Tường xoay người rời đi, xe ô tô rít lên một tiếng rồi phóng vụt đi.
Năm đó, Quân Tường cãi nhau với bố nên bỏ nhà ra đi.
Xa cách nhiều năm không gặp, giờ nghe thấy bố bị thương thì trong lòng Quân Tường vô cùng sốt sắng, lập tức phóng xe về nhà luôn.
Về đến nhà, Quân Tường nhìn thấy một tay bố mình bó bột và đang đeo dây trên cổ.
Hai bố con nhìn nhau, Quân Tường nhìn bố mà trong lòng kích động.
Mái tóc bố anh đã bạc trắng, lưng cũng còng hơn, nếp nhăn trên mặt nhiều hơn, thậm chí đôi mắt cũng không còn minh mẫn như xưa.
Bố nhìn thấy Quân Tường thì cũng có chút kích động, ánh mắt sáng lên nhìn anh một lượt rồi hỏi: “Về rồi đấy à?”
Quân Tường chỉ gật đầu.
Bố Quân bật cười, nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
Bố mẹ anh đều không phải những người hay nói, thấy con trai về là mãn nguyện lắm rồi. Tất cả chỉ nghĩ đến con trai, ngay cả vết thương trên tay cũng không còn đau nữa.
“Bố ơi! Đây là sao ạ?”, Quân Tường chau mày hỏi.
Cánh tay của bố Quân vừa nhìn đã biết là gãy xương nhưng bố anh chỉ đến nhà cô thôi mà, sao lại bị thương được?
“Lúc bố con về, mải suy nghĩ quá nên bị xe đâm”, mẹ Quân ở bên cạnh vừa sửa sang lại quần áo cho bố Quân vừa nói với Quân Tường, trong ánh mắt đều là sự xót xa.
“Cũng may có một cô gái ở bên cạnh kéo bố con một cái, nếu không thì bố con đã bị đâm bay ra ngoài rồi”, mẹ Quân nói với vẻ may mắn.
“Ố? Cô gái đó ở đâu ạ?”, người đã cứu bố mình thì tất nhiên Quân Tường sẽ coi là ân nhân nên vội hỏi mẹ về cô gái đó.
“Vì kéo bố con một cái nên cô gái đó cũng bị ngã, đang ở trong phòng sửa sang lại quần áo”, mẹ Quân chỉ vào trong phòng rồi nói với Quân Tường.
“Bố ơi! Đâm vào bố là xe gì ạ?”, Quân Tường đè nén tức giận, hỏi.
“Là xe thể thao của Thôi Hoan. Các người đừng đi tìm nữa, hắn ta quen thói hống hách rồi. Hiện giờ người không sao là may rồi”, ở trong phòng truyền lại giọng nói trong veo.
Giọng nói còn mang theo sự dịu dàng nhẹ nhàng của vùng đất Giang Nam.
Quân Tường quay đầu lại thì lập tức đơ người ra.
Chinh chiến lâu năm nhưng chưa bao giờ Quân Tường lại thất thần như lúc này.
“Khương… Khương Hân?”
Bởi vì người con gái trước mặt này chính là Khương Hân, vợ chưa cưới của anh.
“Anh nói ai cơ?”, sắc mặt cô gái đờ đẫn, có chút hiếu kỳ nhìn Quân Tường.
Biểu cảm này vẫn như xưa, vì vậy Quân Tường lên trước nhìn cô gái rồi nói: “Hân Hân! Là anh đây…”.
“Hân Hân gì? Có phải anh nhận nhầm người rồi không?”
Cô gái lùi về sau, nói với Quân Tường.
Quân Tường nhìn khắp người cô gái một lượt.
Đôi lông mày cong cong, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ tò mò, lông mày dài chớp chớp, mũi cao thẳng, môi tô son quyến rũ, dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh hút mắt vô cùng.
Giữa hai hàng lông mày lộ ra khí chất thần tiên, giống như tiên nữ hạ phàm, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đẹp đến nao lòng.
Cộng với chiếc váy trắng đầy khí chất, hoàn toàn giống với dáng vẻ của Khương Hân.
Quân Tường lắc đầu, nói: “Làm sao không phải là Hân Hân được?”
“Chắc anh nhận nhầm người rồi. Tôi tên là Trần Nhã, chứ không phải là Hân Hân mà anh đang tìm”.
Quân Tường nhìn kỹ một lượt, nhìn thật kỹ cô gái này.
Cuối cùng anh phát hiện ra có một điểm nhỏ không giống, Khương Hân là mắt đan phượng còn cô gái tên Trần Nhã này là mắt hoa anh đào.
Nhưng ngoài điểm này ra thì hai người dường như không có gì khác nhau cả.
Thậm chí cả tư thế đứng hoặc những biểu cảm cũng hoàn toàn giống nhau.
Hy vọng của Quân Tường lập tức bị dập tắt. Anh thở dài rồi nhìn Trần Nhã, ánh mắt chứa đựng sự áy náy, nói: “Xin lỗi! Tôi nhận nhầm người”.
“Không sao đâu! Anh… Cũng đừng quá đau lòng”, Trần Nhã nhìn ra sự thất vọng trong mắt Quân Tường nên cũng có chút xót xa. Nhưng hai người lần đầu gặp mặt nên cô ta cũng không nói gì nhiều mà chỉ an ủi một câu.
“Nếu mọi người không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây”, Trần Nhã quay đầu lại, nhìn bố Quân rồi chậm rãi nói.
Dường như vẫn còn chút lo lắng cho bố Quân nên cô ta lập tức nói: “Bác nhớ thay thuốc, đừng uống rượu đấy”, nói xong cô ta mới rời khỏi nhà họ Quân.
Đúng là cô gái dịu dàng tốt tính, chỉ tiếc cô ta không phải là Khương Hân.
Quân Tường thở dài một hơi, trong lòng lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Trước đó, sự xuất hiện của Trần Nhã khiến trái tim vốn bình lặng của anh như dậy sóng. Vì vậy, lúc Trần Nhã rời đi anh cũng không biết.
Đúng là không ai hiểu con bằng bố, bố Quân nhìn Trần Nhã, sau đó lại nhìn Quân Tường mà thở dài một cái rồi lắc đầu.
“Trần Nộ!”, Quân Tường dường như nhớ tới gì đó, sau đó ngẩng đầu nói.
Trần Nộ đứng cách 2m lập tức từ bên ngoài sân chạy vào.
“Đi điều tra một chút về gia cảnh của Trần Nhã và mối liên quan với Khương Hân. Còn cả tên Thôi Hoan kia có lai lịch như nào nữa?”
“Tuân lệnh!”, Trần Nộ nhận lệnh rồi rời đi.
Quân Tường hít một hơi thật sâu, nhìn bóng lưng Trần Nhã rời đi. Túi xách hàng hiệu của cô ta vì cứu bố mình mà bị mài hỏng nhưng Trần Nhã vẫn không nói gì. Đúng là cô gái lương thiện.
Anh đưa bố mình đi kiểm tra rồi cho bệnh viện xử lý vết thương. Cánh tay bị gãy xương thì lúc này đã băng bó, dưỡng thương một thời gian là khỏi.
Đến tối, Trần Nộ đã điều tra ra và đi vào trong nhà.
“Anh Tường! Đã điều tra được rồi”.
Quân Tường chau mày lại, bởi vì tốc độ điều tra thật sự quá chậm.
Trần Nộ nhìn ra cảm xúc của Quân Tường nên lập tức khom người chắp tay nói: “Anh Tường! Người của chúng ta ở thành phố Thiên Nam vốn rất ít, cộng với việc hiện giờ chỉ có thể huy động vệ binh nên…”.
Quân Tường gật đầu nói một câu: “Tôi biết rồi”.
Dù sao cũng không còn là thống soái vô song nữa nên Trần Nộ có thể huy động tất cả lực lượng và làm được như này đã là rất tốt rồi.
“Nói đi!”
“Trần Nhã được mọi người gọi là người đẹp số một thành phố Thiên Nam, là con gái của nhà họ Trần, một gia tộc nhỏ ở Thiên Nam. Nhưng lúc này nhà họ Trần đang gặp chút sóng gió. Có một số gia tộc muốn lấy Trần Nhã, chắc là làm vợ lẽ với ý đồ nuốt trọn tài sản nhà họ Trần chăng? Nhưng gia chủ nhà họ Trần không đồng ý nên đang chuẩn bị chọn người ở rể để chặn mưu đồ của mấy gia tộc này”.
“Theo như điều tra thì Trần Nhã và nhà họ Trần không có liên quan gì đến cô Khương cả. Thuộc hạ đoán, chỉ là ngoại hình giống nhau thôi”.
“Thôi Hoan cũng thuộc gia tộc nhỏ ở thành phố Thiên Nam. Thôi Hoan đã có hai vợ rồi, định lấy Trần Nhã làm vợ lẽ tiếp nhưng bị nhà họ Trần từ chối, vì chúng muốn nuốt trọn nhà họ Trần”.
Quân Tường gật đầu với ý là mình đã hiểu. Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng sáng: “Ánh trăng vẫn như năm xưa, liệu người còn giống năm đó không?”
“Ở rể à? Thú vị đấy…”.
Buổi tối, ba bố con Quân Tường ngồi quanh bàn ăn.
Trên bàn toàn là những món hợp khẩu vị mà mẹ Quân làm. Mặc dù nguyên liệu đơn giản nhưng lại ngon hơn nhiều bất cứ những món mà Quân Tường từng ăn trước đây.
Mặc dù bị thương không thể uống rượu nhưng bố Quân vẫn vui vẻ rót cho mình cốc bia, nhìn hai đứa con trai của mình mà trong lòng vui mừng khôn xiết.
Ở phía bên kia bàn, mẹ Quân đang ôm Tiểu Khương Quân ăn cơm.
Mặc dù Tiểu Khương Quân chưa lớn lắm nhưng ăn cơm đã rất ra dáng, tay nhỏ cầm chặt đũa, đang gặp thức ăn, trông rất ngoan.
Mấy người ngồi quây quần ăn cơm, không khí ấm cúng vô cùng.
“Con có dự định gì không?”, bố Quân nhìn con trai với thay đổi lớn của mình, lời nói đè nén trong lúc hồi lâu mới nói ra.
“Dự định ạ?”
“Chính là, có cho Tiểu Khương Quân đi học không hoặc là con có muốn làm việc gì không? Chứ không thể cứ đi đánh nhau mãi chứ?”, mẹ Quân nhìn Quân Tường nói với vẻ trách mắng.
Lúc này Quân Tường mới nhận ra, Tiểu Khương Quân đã đến tuổi đi học rồi.
Hơn nữa nhà của nhà họ Quân cũng quá nhỏ, cần phải đổi sang nhà khác mới được. Bản thân anh cũng phải tìm thuốc để bắt đầu chữa trị bệnh của mình.
Quân Tường cười với mẹ rồi gật đầu, nói: “Vâng! Con cũng có dự định rồi, ngày mai con sẽ đưa Tiểu Khương Quân đi học”.
“Ngày mai con cũng đi tìm việc”, Quân Thiên ở bên cạnh ăn cơm rồi cũng nói với mẹ.
“Tiểu Thiên không cần vội, anh còn có chuyện giao cho em làm”, Quân Tường gắp một miếng rồi nói với em trai.
“Vâng!”, trải qua chuyện của Lý Tiểu Dung, Quân Thiên cũng trầm tính hơn. Anh ta gắp một món rồi không nói gì nữa.
Đêm dài trôi qua, sáng sớm hôm sau Quân Tường vừa mới tỉnh dậy thì đã nhìn thấy một bóng hình rất quen thuộc đang ngồi trong sân chơi với Tiểu Khương Quân.
“Đào Hoa!”, Quân Tường nhìn bóng lưng đó, khẽ cười rồi gọi.
“Đại ca!”, nghe thấy giọng nói của Quân Tường, Đào Hoa lập tức đứng thẳng người, quay đầu lại chào Quân Tường theo nghi thức quân đội, sau đó mới nở nụ cười.
Đào Hoa là chiến tướng của tứ đại Thiên Vương dưới trướng Quân Tường, chuyên phụ trách tình báo.
Đào Hoa cũng là người duy nhất gọi Quân Tường là đại ca.
“Đây là con gái của tôi, tên là Khương Quân. Từ nay về sau cô sẽ phụ trách an toàn của con bé”, Quân Tường nói.
“Trước đó anh Nộ cũng nói với tôi rồi, hai mươi nữ binh tôi dẫn đến cũng đã bắt đầu chấp hành mệnh lệnh. Bắt đầu từ hôm nay chúng tôi sẽ bảo vệ sự an toàn của cô chủ”, Đào Hoa chắc chắn nói.
Quân Tường ngồi xổm, vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Khương Quân, hỏi: “Chị ấy có xinh không?”
Đào Hoa có làn da màu lúa mạch, tóc buộc sau đầu, mặc bộ đồ sặc sỡ, chân dài đi đôi giày chiến đấu. Thoạt nhìn rất có khí phách.
Tiểu Khương Quân ngẩng đầu lên nhìn Đào Hoa một cái rồi nói: “Có ạ!”
“Bắt đầu từ hôm nay, chị ấy sẽ chơi cùng với con được không?”
“Hay quá hay quá!”, Tiểu Khương Quân chưa bao giờ vui đến vậy, cô bé vỗ tay vào nhau rồi vui mừng nói.
“Đi nào! Đi đến trường mẫu giáo với tôi một chuyến”, Quân Tường nói với Đào Hoa.
Đào Hoa gật đầu, sau đó nắm tay Tiểu Khương Quân đi ra nhà họ Quân.
“Đại ca! Nửa đêm qua tôi đến thành phố Thiên Nam, tôi đã điều tra tất cả trường mẫu giáo của cả thành phố Thiên Nam. Trường này là phù hợp nhất”, Đào Hoa vừa nói vừa đưa tài liệu chuẩn bị từ hôm qua cho Quân Tường xem.
Đào Hoa làm việc vẫn luôn chắc chắn nên Quân Tường liền khoát tay, nói: “Nếu cô đã chọn thì tôi không cần xem nữa”.
Đào Hoa nhìn Quân Tường một cái thì lập tức nói: “Hơn nữa, giáo viên ở trường này cũng rất xinh”.
Quân Tường cười, nói: “Mấy ngày không gặp, cô đúng là muốn ăn đánh mà”.
Đào Hoa lập tức thấy phấn khích, sau đó vỗ mông mình, nói: “Đi nào!”
Quân Tường quay đầu lại rồi không bận tâm nữa.
Đào Hoa ở phía sau làm vẻ mặt xấu khiến Tiểu Khương Quân nhìn thấy mà buồn cười.
Trong tám đại chiến tướng, tứ đại Thiên vương thì Đào Hoa nhỏ tuổi nhất, tính cách cũng hoạt bát nhất nên mọi người đều cưng chiều cô ta. Vì vậy, có lúc Quân Tường cũng tỏ ra nuông chiều một chút.
“Đến rồi ạ!”, Đào Hoa chỉ vào trường mẫu giáo phía trước rồi dần dừng xe lại.
Quân Tường dẫn Tiểu Khương Quân xuống xe.
Nhìn các bạn nhỏ xung quanh nên Tiểu Khương Quân có chút lạ lẫm, cô bé nhút nhát nấp sau lưng bố, đôi mắt hiếu kỳ nhìn trường phía trước mặt.
“Không sao đâu! Bố ở đây rồi”, Quân Tường xoa nhẹ đầu Tiểu Khương Quân, nói.
Lúc này cô bé mới mạnh dạn đi theo Quân Tường chậm rãi đi về trước.
“Tít…”, tiếng còi xe từ xa truyền đến, Quân Tường quay đầu lại thì nhìn thấy có một chiếc siêu xe lái về phía cổng trường mẫu giáo.
Nhưng chiếc xe này không hề giảm tốc độ khi thấy ở cổng có nhiều trẻ nhỏ.
Phụ huynh và các em nhỏ xung quanh đều hoảng hốt chạy sang một bên, lúc này chiếc xe mới chầm chậm dừng lại.
Nữ tài xế bước xuống lớn tiếng mắng: “Mù hết rồi à? Không nhìn thấy xe sao?”
Nữ tài xế với thân hình cao to, ngoại hình xấu xí vô cùng, đã thế còn trợn trừng mắt lên. Vừa nhìn đã thấy là loại người không tốt đẹp gì.
Rõ ràng, nữ tài xế này đã là ác mộng của trường mẫu giáo, những phụ huynh ở xung quanh nhìn thấy ả ta đều tránh xa. Ánh mắt nhìn ả ta như nhìn thấy sao chổi.
Nữ tài xế vẫn rất hống hách, quay đầu lại lắc lư cái mông dẫn con mình đi về trước.
Nhìn thấy Quân Tường và Tiểu Khương Quân vẫn đứng tại chỗ mà không nhường đường, ả ta phẫn nộ quát: “Đồ mắt mù kia, không nhìn thấy tôi đi lại đó sao?”
Nhìn thấy Quân Tường không tránh đường, ả ta giơ tay lên định đánh anh: “Đồ thối tha, không nghe thấy tôi nói gì sao?”
Nhưng tay vẫn chưa vung lên thì đã bị Đào Hoa ở bên cạnh nắm chặt cánh tay.
Quân Tường quay đầu lại, nhìn nữ tài xế xấu xí này, hỏi: “Cô chửi tôi?”
Bao nhiêu năm nay Quân Tường không thể ngờ lại có người dám chửi mình như thế. Vì vậy, ngay từ đầu còn tưởng ả ta đang nói người khác.
“Đồ chó chết này, lại dám vặn tay tôi. Đúng là to gan”, ả ta hống hách, ăn nói bá đạo vô cùng.
Quân Tường không thể ngờ, ở trước cổng trường lại gặp loại không có mắt này.
Đào Hoa vặn tay một cái rồi tát cho ả ta một cái.
Bốp một tiếng khiến người phụ nữ kia giật mình, trợn trừng mắt nhìn Quân Tường và Đào Hoa, nói: “Các người dám đánh tôi?”
Những phụ huynh khác có mặt ở đây cũng giật mình. Bởi đây là vợ của cậu chủ nhà họ Thôi, ả ta hống hách bá đạo ở đây thời gian dài rồi.
Hôm nay cuối cùng cũng bị đánh, đúng là vui quá đi!
Rất nhiều phụ huynh đều thấy sảng khoái hơn nhiều.
Có người còn nhìn về phía Đào Hoa và Quân Tường, trong ánh mắt lộ ra vẻ tiếc nuối. Vì động vào vợ của nhà họ Thôi thì không chết cũng bị lột da thôi.
Có những người đúng là ếch ngồi đáy giếng, mãi mãi không biết trời cao đất dày là gì.
Bà Thôi chính là loại người đó. Kể cả chồng bà ta đã dặn dò, gần đây thành phố Thiên Nam có một tên ‘sao chổi’, làm gì cũng phải khiêm tốn chút nhưng bà ta không để ý.
Từ nhỏ đến lớn bà ta được chiều hư quen rồi, thói quen này thật sự khó sửa.
Bị Đào Hoa tát một cái khiến bà ta cảm thấy bị sỉ nhục.
Bà ta quay đầu nhìn Đào Hoa, nói tục vài câu rồi hỏi: “Cô dám đánh tôi?”
Đào Hoa sắc mặt lạnh lùng, giơ tay lại tát một cái nữa khiến nữ tài xế này bị tát sấp mặt xuống đất.
Quân Tường ở bên cạnh giơ tay lên che mắt Tiểu Khương Quân lại.
“Bố ơi! Chị Đào Hoa đang làm gì đấy?”, Tiểu Khương Quân tò mò hỏi.
Quân Tường dùng một tay khác xoa đầu Tiểu Khương Quân, nói: “Chị ấy đang trừng phạt kẻ xấu đó con”.
“Tôi bảo này! Các người to gan thật đấy! Vẫn còn đứng đây, không mau đi đi. Nhà họ Thôi đâu phải nhà mà chúng ta dây vào được?”, thấy Quân Tường vẫn ở bên cạnh xem náo nhiệt nên có phụ huynh nhiệt tình bước lại, khẽ nói.
“Đúng thế! Nhà họ Thôi bá đạo hống hách lắm, không đi là không kịp đâu”, ở phía sau Quân Tường cũng có người có lòng tốt nhắc nhở.
Quân Tường cười nói: “Tôi muốn nhìn xem nhà họ Thôi đó rốt cuộc hống hách đến đâu?”
“Ôi! Sao anh không nghe lời khuyên vậy?”
“Sẽ phải chịu thiệt đó”.
Mấy phụ huynh thấy Quân Tường không nghe nên đều dẫn con mình tránh ra xa.
Ở bên này, bà Thôi bị tát hai cái, hai mắt đỏ ửng, dường như con chó muốn cắn người.
“Dám đánh tôi! Các người cứ đợi đấy”.
“Bốp!”, Đào Hoa là người nóng tính rồi lại tát cái nữa. Sau đó cô ta hếch cằm lên, hỏi: “Thế thì đã làm sao?”
“Nhà họ Thôi của tôi…”.
Bốp!
“Nhà họ Thôi thì đã làm sao?”
“Này! Cô có tin…”.
Bốp!
“Tôi không tin cái gì cả”.
“Cô…”.
Bốp!
Đào Hoa cứ tát hai bên trái phải, mặt mũi bà Thôi bị tát đến mức sưng vù lên.
Những phụ huynh xung quanh nhìn thấy đều đờ đẫn người ra. Ngày thường họ chỉ thấy ả đàn bà kia hống hách nhưng nay không ngờ lại bị ăn nhiều cái tát như vậy.
Tát cho bà Thôi sưng vù như đầu lợn, lúc này Đào Hoa mới dừng tay rồi xé khăn quàng cổ hàng hiệu của bà ta lau tay, sau đó mới bước lại.
Bởi vì có Đào Hoa ở đây nên từ đầu đến cuối, Quân Tường không thèm nhìn bà Thôi một cái.
Thấy Đào Hoa quay lại nên Quân Tường đi vào trong để làm thủ tục nhập học cho Tiểu Khương Quân.
Còn bà Thôi ngồi trên đất, vội lấy điện thoại ra gọi: “Alo! Chồng ơi, em bị người ta đánh, anh mau đến đây đi!”
Giọng nói vô cùng thê thảm, dường như chịu rất nhiều uất ức.
Thấy những phụ huynh ở xung quanh đứng nhìn mình nên bà Thôi lúc này đanh đá hẳn lên, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn! Có tin tôi bảo chồng tôi cho cả các người một trận không?”
Những phụ huynh có mặt ở đây đều rụt cổ lại rồi rời đi.
Có người thì nhìn bóng lưng của Quân Tường và Đào Hoa mà thở dài.
Dây vào nhà họ Thôi mà còn không chạy, chỉ e là xui xẻo rồi.
Không bao lâu sau, mấy siêu xe từ xa lái tới rồi dừng trước cổng trường mẫu giáo.
“Kẻ nào bắt nạt vợ tôi?”, một gã đầu trọc từ trên xe nhảy xuống, nhìn thấy vợ mình bị đánh sưng vù mặt lên thì lập tức phẫn nộ, vung văng cây gậy trong tay, nói.
Gã đầu trọc đó tên là Thôi Lâm, là họ hàng xa của nhà họ Thôi, làm chức tổng quản nhỏ trong nhà họ Thôi. Ngày thường đều tác oai tác quái vì dựa vào uy danh của nhà họ Thôi.
Thấy Thôi Lâm xuất hiện, phụ huynh ở cổng đều thấy run rẩy, nhanh bước đi ra khỏi trường.
“Mẹ kiếp! Nhìn thấy ông đây mà tránh cái méo gì?”, Thôi Lâm nắm chặt cổ một phụ huynh, kéo đến bên cạnh hỏi: “Có nhìn thấy kẻ nào đánh vợ tôi không?”
“Tôi… Tôi thật sự không biết”, phụ huynh này cũng nhát gan nên sợ chết khiếp.
“Mẹ kiếp! Đồ phế vật”, Thôi Lâm đá bay phụ huynh đó ra ngoài, sau đó tiếp tục nắm chặt một phụ huynh khác.
“Tôi cũng không nhìn thấy…”, phụ huynh nữ này sợ đến nỗi biến sắc, thân người lùi về sau.
“Phế vật”, Thôi Lâm nắm tóc của nữ phụ huynh đó khiến cô ta đau đến chảy nước mắt mà không dám nói gì nữa.
Bà Thôi lắc lư thân hình béo ú rồi cố gắng đứng dậy, nói: “Chồng ơi! Em thấy chúng đi vào trong trường đó”.
Nhìn vào trong trường mẫu giáo, Thôi Lâm cũng là người biết phân biệt. Bởi gã biết bối cảnh phía sau trường này thật sự quá mạnh. Tác oai tác oai ở cổng trường thì còn được, chứ nếu vào trong gây chuyện thì chắc chắn sẽ có vấn đề. Vì vậy, gã ngẫm nghĩ chút rồi nói: “Vậy chúng ta đợi hắn ở đây. Sau đó đánh gãy chân hắn”.
Làm thủ tục nhập học rất nhanh, hôm nay có thể vào trường rồi.
Trước tiên cho Tiểu Khương Quân nhận lớp đã rồi Quân Tường và Đào Hoa chầm chậm đi ra ngoài.
“Đại ca! Thật ra chúng ta có thể đi thử tất cả những trường có nền giáo dục tốt trong nước. Chứ cô chủ học ở đây có phải thiệt thòi không?”, lúc này Đào Hoa đột nhiên lên tiếng.
“Ngày trước Tiểu Khương Quân khổ quá rồi, vì vậy tôi muốn cả đời này con bé sẽ không phải lo nghĩ gì. Không cần phải nghĩ nhiều quá đâu, thành phố Thiên Nam là tốt rồi”, Quân Tường chậm rãi nói.
Đào Hoa như có chút suy nghĩ rồi cũng gật đầu.
Vừa đi ra khỏi cửa lớn của trường mẫu giáo thì nghe thấy giọng nói của bà Thôi truyền lại.
Các phụ huynh đều nhìn về phía Quân Tường, bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“Toi rồi, toi rồi! Hai người này xui xẻo rồi”.
“Dây vào ai không dây lại đi dây vào nhà họ Thôi”.
“Dây vào nhà họ Thôi còn không chạy đi, đúng là tự tìm cái chết mà”.
Mọi người đều bàn luận, Thôi Lâm lấy gậy ra đi về phía Quân Tường.
Vừa nhìn thấy mặt Quân Tường thì gậy trong tay Thôi Lâm rơi bốp xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Hôm đó trong bữa tiệc của Tôn Thanh Ảnh, Thôi Lâm cũng là một trong những khách mời. Hôm đó bị ăn chục cái tát, đến giờ mặt vẫn còn đau. Tất nhiên gã biết Quân Tường khủng khiếp đến mức nào.
Vì vậy, vừa nhìn thấy Quân Tường thì gã đã sợ run lẩy bẩy. Vị tổ tông này, có một trăm Thôi Lâm cũng không dám dây vào.
“Chồng à! Đây chính là hai tên chó chết đó! Anh mau giúp em dạy dỗ chúng đi”, bà Thôi ở phía sau đi ra rồi chỉ vào Đào Hoa, nói.
Phụ huynh ở xung quanh nhìn đám người Quân Tường với ánh mắt đáng thương.
Hai người này dây vào nhà họ Thôi thì sau này sẽ khó sống rồi.
Nhưng một giây sau động tác của Thôi Lâm khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Thôi Lâm xoay người lại, đá một cái lên người bà Thôi, lớn tiếng mắng: “Đồ ngu này! Mau xin lỗi đi!”
Bà Thôi mặt sưng vù như đầu lợn ngây người ra hỏi: “Chồng à! Anh nghe nhầm…?”
Thôi Lâm lại đá một cái nữa, sợ hãi quát: “Mau xin lỗi đi!”
Hành động này của Thôi Lâm khiến tất cả mọi người đều cảm thấy sốc.
Phụ huynh có mặt ở đây đều không thể ngờ, vợ chồng nhà họ Thôi lại có ngày quỳ xuống nhận sai với người khác.
Họ phải quỳ xuống, cầu xin còn không bằng con chó, hơn nữa đối phương lại không thèm để ý đến họ.
Bà Thôi không hiểu Thôi Lâm có ý gì nhưng từ trước đến nay bà ta chưa từng thấy Thôi Lâm sợ hãi như này, biểu cảm trên mặt cũng dữ tợn hơn.
Lúc này, Thôi Lâm cũng quỳ trên đất rồi điên cuồng dập đầu về phía Quân Tường: “Tôi xin đền tội với anh, xin lỗi, tôi dập đầu trước anh đây”.
Đầu gã đập trên nền đá cẩm thạch, trán bị đập rách một mảng, máu tươi cũng không ngừng chảy ra.
Bà Thôi ở bên cạnh nhìn thấy chồng của mình như vậy thì lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.
Lúc này đầu ả ta cũng đập trên đất, toàn thân vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy, nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”.
Tất cả phụ huynh ở đây đều đờ đẫn người.
“Sao… Nhà họ Thôi lại có ngày hôm nay?”
“Cũng không biết hai người trẻ tuổi này có thế lực gì?”
“Nhưng phải nói là nhìn cảnh tượng này rất đã”.
Phụ huynh thì thầm to nhỏ nhưng Quân Tường chỉ liếc nhìn Thôi Lâm một cái.
Thôi Lâm lập tức thấy toàn thân toát hết mồ hôi, không dám ngẩng đầu lên mà vẫn quỳ dưới đất, còn không dám phát ngôn.
“Sau này nhớ mang theo mắt, nếu như lần sau còn như này tôi sẽ cắt lưỡi đấy”, Đào Hoa đi đến bên cạnh bà Thôi, lạnh lùng nói.
Bà Thôi lập tức điên cuồng gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Sau này tôi nhất định sẽ dụi mắt thật sáng, thật sạch…”.
Đào Hoa không rảnh nghe bà Thôi nói mấy lời thừa, liền cùng Quân Tường rời khỏi trường mẫu giáo.
“Đại ca! Tôi đi mua cho cô chủ chút đồ”, Đào Hoa nhìn Quân Tường lên xe, sau đó nói.
Quân Tường biết, Tiểu Khương Quân vừa mới đi học nên cần mua một chút đồ cần thiết, vì vậy gật đầu để Đào Hoa đi trước.
Quân Tường khởi động xe rồi lái về nhà.
Tài năng thiên bẩm của em trai Quân Tường đã bộc lộ, nếu như không luyện võ thì đúng là lãng phí một thiên tài.
Vì vậy, Quân Tường định những lúc nhàn rỗi sẽ dạy võ cho Quân Thiên.
Nhưng xe chưa đi được bao lâu thì Quân Tường nhìn thấy phía trước có hai xe đâm nhau, dừng lại ở bên đường.
Nếu như người bình thường thì Quân Tường sẽ không để ý. Nhưng một người trong đó chính là Trần Nhã có ngoại hình giống với Khương Hân.
Quân Tường chầm chậm dừng xe lại rồi xuống xe.
Hai xe phía trước va vào nhau nhìn rất thê thảm, thoạt nhìn thì xe của Trần Nhã đang đi bình thường, còn chiếc xe bên cạnh ép xe của Trần Nhã dừng lại.
Trần Nhã đang đứng trước một người trẻ tuổi mặc vest, thoạt nhìn cũng giống như ‘tra nam’.
Lúc này, người trẻ tuổi này đang chậm rãi áp sát Trần Nhã, giọng nói có chút cực đoan: “Trần Nhã! Ngoài tôi ra, em còn lựa chọn nào khác không?”
“Hôn sự của tôi không phiền cậu chủ Thôi phải lo”, Trần Nhã dần lùi về sau, khuôn mặt như tiên nữ đều là vẻ kiên quyết.
“Sao? Em thà tìm một tên ở rể chứ không chịu gả cho tôi?”, người trẻ tuổi hếch cằm lên, nói với vẻ hống hách.
Trần Nhã chau mày, nói: “Nếu cậu chủ Thôi không còn việc gì nữa thì tôi đi trước”.
“Hừ! Trần Nhã! Tôi nói cho em biết, tôi muốn nhìn xem nhà họ Trần sẽ tìm chàng ở rể kiểu gì, kẻ nào dám vào ở rể nhà họ Trần thì tôi sẽ tiêu diệt cả nhà kẻ đó”.
Nói xong, người trẻ tuổi mà Trần Nhã gọi là cậu chủ Thôi liền quay đầu rời đi.
Sau đó, hắn ta lái chiếc xe đã va chạm hỏng đầu rời đi.
Trần Nhã đứng tại chỗ rồi thở dài.
Nhà họ Trần thật sự quá yếu nên chịu rất nhiều uy hiếp.
Vì mình xinh đẹp sao? Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta kèm theo chút u sầu.
Cô ta vừa định lên xe thì nhìn thấy một người có chút quen mặt đang nhìn mình.
“Hắn ta uy hiếp cô sao?”, Quân Tường đi lại thì người trẻ tuổi kia đã lái xe rời đi xa, vì vậy Quân Tường chỉ nghe thấy câu cuối cùng của họ.
Nghe thấy giọng nói của Quân Tường, lúc này Trần Nhã mới nhận ra người nói là ai, khuôn mặt kinh ngạc, hỏi: “Là anh?”
“Tôi đang hỏi cô, hắn ta uy hiếp cô sao?”, Quân Tường hỏi lại.
Trần Nhã chưa từng gặp người đàn ông nào lạnh lùng như này, cô ta lập tức đáp: “Thôi Hoan là người của gia tộc lớn nên hắn ta vẫn luôn hống hách thế…”.
“Hắn ta chính là Thôi Hoan sao?”, cái tên này có chút quen thuộc. Quân Tường ngẫm nghĩ một chút rồi mới nhớ ra. Đây chính là kẻ trước đó đã đâm xe vào bố mình.
“Đúng thế! Nhưng anh đừng nghĩ đến chuyện báo thù. Thực lực của nhà họ Thôi không phải là chúng ta có thể đối đầu được đâu”, Trần Nhã nhìn ra vẻ âm trầm trong mắt Quân Tường nên lập tức nói.
Dáng vẻ căng thẳng của Trần Nhã giống y hệt với Khương Hân.
Ánh mắt Quân Tường có chút dao động.
“Anh nhớ đừng đi tìm nhà họ Thôi đấy…”.
“Trong mắt tôi, nhà họ Thôi không đáng nhắc tới”, Quân Tường nói, trong ánh mắt chứa đầy sự bá đạo.
“Cái con người này! Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh mà anh còn chém gió với tôi”, Trần Nhã chỉ nghĩ Quân Tường đang chém gió nên nhún vai, nói.
Quân Tường nhìn Trần Nhã, càng nhìn càng thấy cô ta giống Khương Hân. Trừ mỗi cái mắt là khác còn lại đều giống y hệt.
“Những lời tôi nói đều là thật”, Quân Tường chậm rãi nói.
“Ngoài ra! Chẳng phải nhà họ Trần đang tuyển rể sao? Cô thấy tôi được không?”, Quân Tường nhìn khuôn mặt của Trần Nhã mà trong lòng ấm áp.
“Cái gì? Anh không sợ chết sao? Cả thành phố Thiên Nam đều biết, hiện giờ ai làm rể nhà tôi đều sẽ chết rất thảm”, Trần Nhã trợn trừng mắt nhìn Quân Tường, trong mắt có chút hiếu kỳ.
Cô ta nói đều là thật. Kể cả Trần Nhã là người đẹp số một thành phố Thiên Nam nhưng thay vì có được người đẹp thì giữ được mạng vẫn quan trọng hơn. Trước đó cũng có mấy người trẻ tuổi rất được nhưng cuối cùng, kẻ bị giết chết, kẻ thì bỏ trốn trong đêm.
Tất cả mọi người đều biết hiện giờ nhà họ Trần như một hố lửa, ai nhảy vào thì người đó sẽ chết. Đây đã là chuyện truyền khắp thành phố Thiên Nam rồi.
Quân Tường nhìn Trần Nhã, nói: “Cô cứu bố tôi, vì vậy tôi nợ cô”.
Lông mày thon dài của Trần Nhã, trong ánh mắt như những vì sao, miệng tô son đỏ khiến cô ta trông rất quyến rũ, trông như một nữ thần. Lúc này, Trần Nhã liền từ chối: “Không cần đâu! Hiện giờ nhà họ Trần như một hố lửa, ai vào cũng sẽ chết, nhà tôi chỉ có thể tự cứu mình thôi…”.
Trần Nhã ở bên cạnh nói, nhìn thấy Quân Tường kéo tay mình lại. Cô ta theo bản năng ngẩng đầu lên, có chút hoảng loạn, nói: “Anh làm gì vậy?”
“Chuyện mà tôi đã nói thì trước nay chưa bị ai từ chối, cũng không cho phép người khác từ chối như vậy”.
Nói xong, Quân Tường kéo tay Trần Nhã rồi lên xe.
“Anh định làm gì?”, Trần Nhã quay đầu lại nhìn Quân Tường.
“Đi đến nhà cô, cầu hôn”.
Trần Nhã lập tức đơ người, chàng trai này làm sao vậy, làm ở rể bá đạo vậy sao?