Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại - Chương 39: Khom lưng xin lỗi.
Tiết Đào có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, người có được chiếc thẻ Nộ Long này lại ở thành phố Thiên Nam và
còn ở rể cho một gia tộc nhỏ bé?
Nghe thấy Quân Tường nói như vậy, Tiết Đào lùi về sau hai bước, vội lắc đầu.
“Không dám, không dám! Chắc chắn đủ rồi”, Tiết Đào toát hết mồ hôi lạnh rồi nhìn Quân Tường với ánh mắt chứa
đầy vẻ khiếp sợ.
Hắn ta vừa nói vừa lùi bước về sau định rời khỏi đây.
Nhưng Quân Tường thu lại thẻ rồi nhìn về phía Tiết Đào.
“Định đi như vậy sao?”, Quân Tường thản nhiên hỏi.
Nhưng cách nói này chắc như đinh khiến Tiết Đào như bị đóng chặt tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Tiết Đào toát hết mồ hôi rồi lập tức quay đầu lại. Hắn ta nhìn tất cả khách quý có mặt ở đây rồi lạnh lùng nói: “Tất cả
mọi người nể mặt nhà họ Tiết một chút, mọi người ra ngoài trước đi”.
Mọi người đều không biết Tiết Đào có ý gì nhưng nghe thấy hắn ta nói như vậy nên vẫn đứng cả lên rồi lần lượt đi ra
khỏi phòng, bao gồm cả MC. Lúc này mọi người đi hết ra ngoài.
Trong phòng lớn chỉ còn lại Quân Tường, Trần Nhã và hai người nhà họ Tiết.
“Trước đó thái độ của tôi không tốt, anh đại lượng…”, Tiết Đào khom người xin lỗi, không có vẻ gì không chân thành
cả.
Vẻ nham hiểm trên mặt trước đó đều tan biến, giờ đây biến thành vẻ cung kính.
Thậm chí trong ánh mắt vẫn còn toát lên vẻ hoảng sợ.
Thấy Tiết Đào khom người xin lỗi, Trần Nhã và mọi người có mặt đều ngây người ra. Thậm chí quản gia cũng sắc
mặt ngưng trọng.
Sao tình thế thoắt cái đã thay đổi thế này?
Không phải là điều tra ra nhà họ Trần không đủ tiền nên sẽ bị hiệp hội thương mại Kim Vận đuổi ra ngoài sao?
Sao giờ lại…
Sao lại biến thành Tiết Đào khom người xin lỗi?
Quân Tường vắt vẻo hai chân rồi ngồi lên bàn.
Ở cách đó không xa, Tiết Đào khom người 90 độ, vẫn đang khom lưng cung kính với Quân Tường.
Thậm chí, không có cái gật đầu của Quân Tường, Tiết Đào còn không dám thẳng lưng lên.
Tất cả đều quá chấn động và kỳ lạ!
Trước đó, Trần Nhã đã đặt Quân Tường ở vị trí rất cao rất cao rồi.
Nhưng cảnh tượng hôm nay dường như phá bỏ hoàn toàn tất cả những suy nghĩ trước đây của cô ta.
Kể cả đặt ở vị trí cao nhất thì cũng vẫn đánh giá thấp Quân Tường.
Nhưng hôm nay chỉ dựa vào một chiếc thẻ cũng đủ để cậu chủ nhà họ Tiết quyền thế ngút trời phải khom lưng nhận
sai!
Đây rốt cuộc là người như thế nào?
Trần Nhã cũng theo bản năng quay đầu lại nhìn Quân Tường.
Lúc này, anh chỉ cười nhìn cô ta với ánh mắt thản nhiên.
Tiết Đào cảm thấy lưng mình đau kinh khủng nhưng vẫn không dám đứng thẳng người lên.
Thân phận này, đừng nói là hắn ta mà ngay cả bố hắn ta đến đây cũng phải khom lưng ý chứ.
Quản gia nhìn Tiết Đào một cái rồi lại nhìn Quân Tường.
Nhất thời, không khí như chìm vào yên tĩnh. Thậm chí một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Quân Tường giơ ngón tay lên gõ xuống bàn vài cái, phát ra âm thanh cộc cộc.
Trên trán Tiết Đào đều là mồ hôi, cũng không dám đứng thẳng.
“Hôm nay anh rất hỗn láo! Tôi thật sự thấy không vui”, Quân Tường lúc này mới lên tiếng, nói.
Nghe thấy lời này của Quân Tường nên sống lưng Tiết Đào lạnh toát, toàn thân như sắp không đứng vững.
“Cây trâm này…”, Quân Tường giơ tay lên rồi chỉ vào cây trâm đấu giá ban nãy.
“Cây trâm này tặng cho anh đấy ạ”, Tiết Đào vừa nói vừa cảm thấy trong lòng đau xót.
Trong hiệp hội thương mại Kim Vận có một quy tắc, bất luận là ai đấu giá được, chỉ cần định giá rồi thì nhất định phải
làm theo quy trình. Vì vậy, kể cả hôm nay Tiết Đào muốn có cây trâm này thì cũng phải lấy ra ba tỷ trước.
Đúng là mất cả chì lẫn chài!
Mặc dù ba tỷ này đối với nhà họ Tiết cũng không phải số tiền quá lớn nhưng cũng đủ gây tác động đến tài chính của
gia tộc.
“Cây trâm này và cả ba tỷ”, Quân Tường tiếp tục nói.
Tiết Đào: “…”.
“Sao? Không bằng lòng à?”, Quân Tường nghiêng người về trước, nhìn Tiết Đào với vẻ mặt tươi cười.
“Bằng lòng, bằng lòng chứ ạ”, Tiết Đào vội gật đầu đáp.
Dù sao thì chiếc thẻ Nộ Long kia đã nói lên tất cả.
Nhân vật như này, đừng nói là nhà họ Tiết, ngay cả tất cả mọi người ở thành phố Thiên Nam này cộng lại cũng không
đáng để Quân Tường giẫm một cái.
Vì vậy, sao Tiết Đào không dám không nghe được?
Tính cả trước lẫn sau lên đến sáu tỷ rồi…
Trái tim Tiết Đào như đang chảy máu.
“Mau đi! Cầm cây trâm lại đây”, hắn ta quay đầu nói với quản gia.
Quản gia vội chạy đến bục sân khấu rồi cầm cây trâm lại, sau đó nhanh chóng đưa đến tay Quân Tường.
Quân Tường cầm lấy rồi quay đầu nhìn Trần Nhã.
Khi Trần Nhã mười mấy tuổi, mẹ cô ta đã qua đời. Vì vậy, vừa nhìn thấy cây trâm này, hai mắt cô ta lập tức đỏ ửng
lên.
Quân Tường giơ tay rồi vén mái tóc dài của Trần Nhã lên.
Sau đó, anh khẽ cài cây trâm vào trong mái tóc.
Một lát sau, anh tấm tắc khen: “Đẹp thật!”
Nhìn biểu cảm vui mừng của Quân Tường mà Tiết Đào cũng được thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện của tôi và anh coi như không tính toán nữa”, Quân Tường nói.
Nghe thấy câu nói này, cuối cùng Tiết Đào cũng dám đứng thẳng dậy.
Nhưng sau đó, hắn ta lại không dám nhìn thẳng vào Quân Tường mà chỉ cúi đầu xuống.
“Nhưng…”, Quân Tường lại nói tiếp.
Nghe thấy vậy, Tiết Đào và quản gia lại thấy căng thẳng, trong lòng không ngừng run rẩy.
“Chuyện giữa anh và Trần Nhã thì vẫn chưa xong”.
Tiết Đào lập tức hiểu ý, nói: “Xin lỗi gia chủ Trần! Trước đó là chủ ý của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi xin tạ lỗi với
cô”, hắn ta lập tức khom người xin lỗi Trần Nhã.
Thái độ xin lỗi rất thành khẩn, vẻ nham hiểm trước đó hoàn toàn biến mất.
Trần Nhã quay đầu lại nhìn Quân Tường.
Đây là Tiết Đào, là cậu chủ nhà họ Tiết và cũng là phó hội trưởng của hiệp hội thương mại Kim Vận!
Hôm nay người này lại khom lưng xin lỗi mình?
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Nhã, Quân Tường lại mỉm cười.
Anh xoa đầu cô ta rồi đang định đứng lên rời đi.
“Ba tỷ kia, muộn nhất là ngày mai tôi sẽ gửi đến chỗ anh”, thấy Quân Tường đứng lên định đi nên Tiết Đào biết, đây
là cơ hội của mình.
Sau đó hắn ta mặt dày, nói tiếp: “Chi bằng anh ở lại đây dùng bữa tối đi ạ”.
“Tôi không thích quá nhiều người biết hành tung của tôi, anh hiểu chứ?”, Quân Tường nheo mắt lại, quay đầu nhìn
Tiết Đào nói.
Hắn ta lập tức gật đầu, nói: “Chuyện ngày hôm nay chỉ có tôi và anh biết thôi ạ”.
“Chỉ có điều, khách quý tới thì nhà họ Tiết chúng tôi muốn thiết đãi thật thịnh tình thôi ạ”.
“Ngoài ra, bữa tiệc tối nay mới đấu giá những sản phẩm quý giá”.
“Đá quý, thuốc quý, bất động sản, đồ cổ, sách cổ…”.
Quân Tường nghe thấy thuốc quý thì lập tức gật đầu, nói: “Vậy thì anh đi sắp xếp đi. Chỉ có điều, tôi không thích
người khác quấy rầy”.
“Tôi hiểu, tôi hiểu ạ! Mời anh đi theo tôi”, Tiết Đào lập tức khom người dẫn Quân Tường đến phòng nghỉ ngơi.
Tiết Đào từ trong phòng nghỉ đi ra mà toàn thân ướt đẫm.
Mặc dù sắc mặt bình tĩnh nhưng thỉnh thoảng hắn ta còn lộ ra nụ cười.
Nhưng khí thế kia vẫn khiến hắn ta sợ hãi mà không dám nói lớn.
Hắn ta nhìn quản gia của mình rồi nói: “Hiện giờ bố tôi đang ở đâu?”
“Gia chủ đang họp ạ”.
Tiết Đào thở dài một hơi, ngó đầu nhìn về phía phòng nghỉ ngơi mà có chút sợ hãi, nói: “Bảo tạm dừng đi! Nói là tôi
có việc quan trọng cần tìm ông ấy”.
còn ở rể cho một gia tộc nhỏ bé?
Nghe thấy Quân Tường nói như vậy, Tiết Đào lùi về sau hai bước, vội lắc đầu.
“Không dám, không dám! Chắc chắn đủ rồi”, Tiết Đào toát hết mồ hôi lạnh rồi nhìn Quân Tường với ánh mắt chứa
đầy vẻ khiếp sợ.
Hắn ta vừa nói vừa lùi bước về sau định rời khỏi đây.
Nhưng Quân Tường thu lại thẻ rồi nhìn về phía Tiết Đào.
“Định đi như vậy sao?”, Quân Tường thản nhiên hỏi.
Nhưng cách nói này chắc như đinh khiến Tiết Đào như bị đóng chặt tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Tiết Đào toát hết mồ hôi rồi lập tức quay đầu lại. Hắn ta nhìn tất cả khách quý có mặt ở đây rồi lạnh lùng nói: “Tất cả
mọi người nể mặt nhà họ Tiết một chút, mọi người ra ngoài trước đi”.
Mọi người đều không biết Tiết Đào có ý gì nhưng nghe thấy hắn ta nói như vậy nên vẫn đứng cả lên rồi lần lượt đi ra
khỏi phòng, bao gồm cả MC. Lúc này mọi người đi hết ra ngoài.
Trong phòng lớn chỉ còn lại Quân Tường, Trần Nhã và hai người nhà họ Tiết.
“Trước đó thái độ của tôi không tốt, anh đại lượng…”, Tiết Đào khom người xin lỗi, không có vẻ gì không chân thành
cả.
Vẻ nham hiểm trên mặt trước đó đều tan biến, giờ đây biến thành vẻ cung kính.
Thậm chí trong ánh mắt vẫn còn toát lên vẻ hoảng sợ.
Thấy Tiết Đào khom người xin lỗi, Trần Nhã và mọi người có mặt đều ngây người ra. Thậm chí quản gia cũng sắc
mặt ngưng trọng.
Sao tình thế thoắt cái đã thay đổi thế này?
Không phải là điều tra ra nhà họ Trần không đủ tiền nên sẽ bị hiệp hội thương mại Kim Vận đuổi ra ngoài sao?
Sao giờ lại…
Sao lại biến thành Tiết Đào khom người xin lỗi?
Quân Tường vắt vẻo hai chân rồi ngồi lên bàn.
Ở cách đó không xa, Tiết Đào khom người 90 độ, vẫn đang khom lưng cung kính với Quân Tường.
Thậm chí, không có cái gật đầu của Quân Tường, Tiết Đào còn không dám thẳng lưng lên.
Tất cả đều quá chấn động và kỳ lạ!
Trước đó, Trần Nhã đã đặt Quân Tường ở vị trí rất cao rất cao rồi.
Nhưng cảnh tượng hôm nay dường như phá bỏ hoàn toàn tất cả những suy nghĩ trước đây của cô ta.
Kể cả đặt ở vị trí cao nhất thì cũng vẫn đánh giá thấp Quân Tường.
Nhưng hôm nay chỉ dựa vào một chiếc thẻ cũng đủ để cậu chủ nhà họ Tiết quyền thế ngút trời phải khom lưng nhận
sai!
Đây rốt cuộc là người như thế nào?
Trần Nhã cũng theo bản năng quay đầu lại nhìn Quân Tường.
Lúc này, anh chỉ cười nhìn cô ta với ánh mắt thản nhiên.
Tiết Đào cảm thấy lưng mình đau kinh khủng nhưng vẫn không dám đứng thẳng người lên.
Thân phận này, đừng nói là hắn ta mà ngay cả bố hắn ta đến đây cũng phải khom lưng ý chứ.
Quản gia nhìn Tiết Đào một cái rồi lại nhìn Quân Tường.
Nhất thời, không khí như chìm vào yên tĩnh. Thậm chí một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Quân Tường giơ ngón tay lên gõ xuống bàn vài cái, phát ra âm thanh cộc cộc.
Trên trán Tiết Đào đều là mồ hôi, cũng không dám đứng thẳng.
“Hôm nay anh rất hỗn láo! Tôi thật sự thấy không vui”, Quân Tường lúc này mới lên tiếng, nói.
Nghe thấy lời này của Quân Tường nên sống lưng Tiết Đào lạnh toát, toàn thân như sắp không đứng vững.
“Cây trâm này…”, Quân Tường giơ tay lên rồi chỉ vào cây trâm đấu giá ban nãy.
“Cây trâm này tặng cho anh đấy ạ”, Tiết Đào vừa nói vừa cảm thấy trong lòng đau xót.
Trong hiệp hội thương mại Kim Vận có một quy tắc, bất luận là ai đấu giá được, chỉ cần định giá rồi thì nhất định phải
làm theo quy trình. Vì vậy, kể cả hôm nay Tiết Đào muốn có cây trâm này thì cũng phải lấy ra ba tỷ trước.
Đúng là mất cả chì lẫn chài!
Mặc dù ba tỷ này đối với nhà họ Tiết cũng không phải số tiền quá lớn nhưng cũng đủ gây tác động đến tài chính của
gia tộc.
“Cây trâm này và cả ba tỷ”, Quân Tường tiếp tục nói.
Tiết Đào: “…”.
“Sao? Không bằng lòng à?”, Quân Tường nghiêng người về trước, nhìn Tiết Đào với vẻ mặt tươi cười.
“Bằng lòng, bằng lòng chứ ạ”, Tiết Đào vội gật đầu đáp.
Dù sao thì chiếc thẻ Nộ Long kia đã nói lên tất cả.
Nhân vật như này, đừng nói là nhà họ Tiết, ngay cả tất cả mọi người ở thành phố Thiên Nam này cộng lại cũng không
đáng để Quân Tường giẫm một cái.
Vì vậy, sao Tiết Đào không dám không nghe được?
Tính cả trước lẫn sau lên đến sáu tỷ rồi…
Trái tim Tiết Đào như đang chảy máu.
“Mau đi! Cầm cây trâm lại đây”, hắn ta quay đầu nói với quản gia.
Quản gia vội chạy đến bục sân khấu rồi cầm cây trâm lại, sau đó nhanh chóng đưa đến tay Quân Tường.
Quân Tường cầm lấy rồi quay đầu nhìn Trần Nhã.
Khi Trần Nhã mười mấy tuổi, mẹ cô ta đã qua đời. Vì vậy, vừa nhìn thấy cây trâm này, hai mắt cô ta lập tức đỏ ửng
lên.
Quân Tường giơ tay rồi vén mái tóc dài của Trần Nhã lên.
Sau đó, anh khẽ cài cây trâm vào trong mái tóc.
Một lát sau, anh tấm tắc khen: “Đẹp thật!”
Nhìn biểu cảm vui mừng của Quân Tường mà Tiết Đào cũng được thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện của tôi và anh coi như không tính toán nữa”, Quân Tường nói.
Nghe thấy câu nói này, cuối cùng Tiết Đào cũng dám đứng thẳng dậy.
Nhưng sau đó, hắn ta lại không dám nhìn thẳng vào Quân Tường mà chỉ cúi đầu xuống.
“Nhưng…”, Quân Tường lại nói tiếp.
Nghe thấy vậy, Tiết Đào và quản gia lại thấy căng thẳng, trong lòng không ngừng run rẩy.
“Chuyện giữa anh và Trần Nhã thì vẫn chưa xong”.
Tiết Đào lập tức hiểu ý, nói: “Xin lỗi gia chủ Trần! Trước đó là chủ ý của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi xin tạ lỗi với
cô”, hắn ta lập tức khom người xin lỗi Trần Nhã.
Thái độ xin lỗi rất thành khẩn, vẻ nham hiểm trước đó hoàn toàn biến mất.
Trần Nhã quay đầu lại nhìn Quân Tường.
Đây là Tiết Đào, là cậu chủ nhà họ Tiết và cũng là phó hội trưởng của hiệp hội thương mại Kim Vận!
Hôm nay người này lại khom lưng xin lỗi mình?
Nhìn thấy ánh mắt của Trần Nhã, Quân Tường lại mỉm cười.
Anh xoa đầu cô ta rồi đang định đứng lên rời đi.
“Ba tỷ kia, muộn nhất là ngày mai tôi sẽ gửi đến chỗ anh”, thấy Quân Tường đứng lên định đi nên Tiết Đào biết, đây
là cơ hội của mình.
Sau đó hắn ta mặt dày, nói tiếp: “Chi bằng anh ở lại đây dùng bữa tối đi ạ”.
“Tôi không thích quá nhiều người biết hành tung của tôi, anh hiểu chứ?”, Quân Tường nheo mắt lại, quay đầu nhìn
Tiết Đào nói.
Hắn ta lập tức gật đầu, nói: “Chuyện ngày hôm nay chỉ có tôi và anh biết thôi ạ”.
“Chỉ có điều, khách quý tới thì nhà họ Tiết chúng tôi muốn thiết đãi thật thịnh tình thôi ạ”.
“Ngoài ra, bữa tiệc tối nay mới đấu giá những sản phẩm quý giá”.
“Đá quý, thuốc quý, bất động sản, đồ cổ, sách cổ…”.
Quân Tường nghe thấy thuốc quý thì lập tức gật đầu, nói: “Vậy thì anh đi sắp xếp đi. Chỉ có điều, tôi không thích
người khác quấy rầy”.
“Tôi hiểu, tôi hiểu ạ! Mời anh đi theo tôi”, Tiết Đào lập tức khom người dẫn Quân Tường đến phòng nghỉ ngơi.
Tiết Đào từ trong phòng nghỉ đi ra mà toàn thân ướt đẫm.
Mặc dù sắc mặt bình tĩnh nhưng thỉnh thoảng hắn ta còn lộ ra nụ cười.
Nhưng khí thế kia vẫn khiến hắn ta sợ hãi mà không dám nói lớn.
Hắn ta nhìn quản gia của mình rồi nói: “Hiện giờ bố tôi đang ở đâu?”
“Gia chủ đang họp ạ”.
Tiết Đào thở dài một hơi, ngó đầu nhìn về phía phòng nghỉ ngơi mà có chút sợ hãi, nói: “Bảo tạm dừng đi! Nói là tôi
có việc quan trọng cần tìm ông ấy”.