Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 188
Người con gái quá xinh đẹp thường không có bạn, câu nói này quả không sai.
Trước đây Trần Nhã chính là Hoa khôi ở trường.
Dung nhan xinh đẹp đánh bật toàn bộ các bạn học nữ khác.
Cho nên lúc đi học, Trần Nhã không có bất kỳ người bạn tốt nào.
Các bạn học trên bàn sôi nổi bàn tán, Trần Nhã và Quân Tường không khỏi cảm thấy có chút nhạt nhẽo.
Trần Nhã nẳm lấy tay Quân Tường, miệng ghé sát vào lỗ tai anh thì thầm.
“Anh có cảm thấy buồn chán không”.
Quân Tường mỉm cười, siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô ta, gật đầu.
“Em cũng cảm thấy nhàm chán, lát nữa ăn qua loa mấy miếng rồi chúng mình đi chỗ khác”, Trần Nhã nhỏ giọng nói.
Vốn dĩ, lý do tới tham gia họp lớp chủ yếu là vì muốn giới thiệu Quân Tường.
Hon nữa đã nhiều năm trôi qua, tình cảm bạn bè cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Trần Nhã cũng cảm thấy buồn chán.
Trần Nhã thì thầm bên tai Quân Tường.
Bị các bạn học khác nhìn thấy, lập tức có người trêu ghẹo nói.
“Hoa khôi ơi, ở chỗ này mà vẫn còn tình chàng ý thiếp”.
“Phải đấy phải đấy, đúng là cho bọn tớ ăn cơm chó ngập mặt mà”.
“Hà hà, đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ”.
Trần Nhã bị người ta nói như vậy, có chút ngượng ngùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẻ mặt thẹn thùng xấu hổ.
Mà Quân Tường vẫn nở nụ cười thản nhiên như trước, nhưng khuôn mặt của anh lại toát ra sự tự tin cùng khí chất ngút trời.
Những người ngồi ở đây liền cảm thấy anh không hề giống như người bình thường.
Lâm Thăng càng thêm khẳng định, đây chính là người đàn ông tàn nhẫn nhất thành phố Thiên Nam, con rế vô song của nhà họ Trần.
Lau mồ hôi, Lâm Thăng nói với các bạn học xung quanh muốn đi ra bên ngoài, vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút.
ở thành phố Thiên Nam, ai mà không biết con rể nhà họ Trần tàn nhẫn đến mức nào?
Thật sự quá tàn nhẫn!
Cho nên Lâm Thăng tự nhắc nhở bản thân, ngàn vạn lần không nên chọc vào con rể nhà họ Trần.
Thấy Lâm Thăng ra đến cửa, Lưu Luân cũng đi theo.
Đi tới bên cạnh Lâm Thăng, Lưu Luân mở vòi nước rửa tay một cái, rồi quay sang hỏi Lâm Thăng: “Người đàn ông bên cạnh Trần Nhã là ai?”
Lâm Thăng lau mặt, quay đầu nhìn về phía Lưu Luân.
Hơi nhíu mày: “Đó là con rể của nhà họ Trần”.
“Con rể?”, Lưu Luân cau mày.
“Phải, con rể nhà họ Trần…”, Lâm Thăng một giới thiệu một chút.
Nhưng vừa mới nói một chút liền thấy Lưu Luân đi ra khỏi nhà vệ sinh với khuôn mặt khinh thường.
“Hừ… Một thằng ở rể mà cũng dám vênh váo như thế?”
Hoàn toàn không thèm đặt Quân Tường vào mắt.
Lâm Thăng đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của Lưu Luân.
Anh ta lẽ nào không nghe được mình còn chưa kịp nói hết sao?
Đây có phải là muốn chọc vào con rể nhà họ Trần không?
Đúng là chán sống?
Trước đây Trần Nhã chính là Hoa khôi ở trường.
Dung nhan xinh đẹp đánh bật toàn bộ các bạn học nữ khác.
Cho nên lúc đi học, Trần Nhã không có bất kỳ người bạn tốt nào.
Các bạn học trên bàn sôi nổi bàn tán, Trần Nhã và Quân Tường không khỏi cảm thấy có chút nhạt nhẽo.
Trần Nhã nẳm lấy tay Quân Tường, miệng ghé sát vào lỗ tai anh thì thầm.
“Anh có cảm thấy buồn chán không”.
Quân Tường mỉm cười, siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô ta, gật đầu.
“Em cũng cảm thấy nhàm chán, lát nữa ăn qua loa mấy miếng rồi chúng mình đi chỗ khác”, Trần Nhã nhỏ giọng nói.
Vốn dĩ, lý do tới tham gia họp lớp chủ yếu là vì muốn giới thiệu Quân Tường.
Hon nữa đã nhiều năm trôi qua, tình cảm bạn bè cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Trần Nhã cũng cảm thấy buồn chán.
Trần Nhã thì thầm bên tai Quân Tường.
Bị các bạn học khác nhìn thấy, lập tức có người trêu ghẹo nói.
“Hoa khôi ơi, ở chỗ này mà vẫn còn tình chàng ý thiếp”.
“Phải đấy phải đấy, đúng là cho bọn tớ ăn cơm chó ngập mặt mà”.
“Hà hà, đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ”.
Trần Nhã bị người ta nói như vậy, có chút ngượng ngùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vẻ mặt thẹn thùng xấu hổ.
Mà Quân Tường vẫn nở nụ cười thản nhiên như trước, nhưng khuôn mặt của anh lại toát ra sự tự tin cùng khí chất ngút trời.
Những người ngồi ở đây liền cảm thấy anh không hề giống như người bình thường.
Lâm Thăng càng thêm khẳng định, đây chính là người đàn ông tàn nhẫn nhất thành phố Thiên Nam, con rế vô song của nhà họ Trần.
Lau mồ hôi, Lâm Thăng nói với các bạn học xung quanh muốn đi ra bên ngoài, vào nhà vệ sinh rửa mặt một chút.
ở thành phố Thiên Nam, ai mà không biết con rể nhà họ Trần tàn nhẫn đến mức nào?
Thật sự quá tàn nhẫn!
Cho nên Lâm Thăng tự nhắc nhở bản thân, ngàn vạn lần không nên chọc vào con rể nhà họ Trần.
Thấy Lâm Thăng ra đến cửa, Lưu Luân cũng đi theo.
Đi tới bên cạnh Lâm Thăng, Lưu Luân mở vòi nước rửa tay một cái, rồi quay sang hỏi Lâm Thăng: “Người đàn ông bên cạnh Trần Nhã là ai?”
Lâm Thăng lau mặt, quay đầu nhìn về phía Lưu Luân.
Hơi nhíu mày: “Đó là con rể của nhà họ Trần”.
“Con rể?”, Lưu Luân cau mày.
“Phải, con rể nhà họ Trần…”, Lâm Thăng một giới thiệu một chút.
Nhưng vừa mới nói một chút liền thấy Lưu Luân đi ra khỏi nhà vệ sinh với khuôn mặt khinh thường.
“Hừ… Một thằng ở rể mà cũng dám vênh váo như thế?”
Hoàn toàn không thèm đặt Quân Tường vào mắt.
Lâm Thăng đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của Lưu Luân.
Anh ta lẽ nào không nghe được mình còn chưa kịp nói hết sao?
Đây có phải là muốn chọc vào con rể nhà họ Trần không?
Đúng là chán sống?
Bình luận facebook