Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 178
Quân Tường quay đầu, nhìn Lâm Tiêu và nói: “Tôi không có người cậu này”.
“Được thôi, đều là do Lâm Ngôn Niên chọc vào Lý Uy, tên khốn Lý Uy đó vừa mở miệng liền đòi nhà họ Lâm năm triệu…”
“Nhưng mà nhà họ Lâm làm
gì có?”
“Thế nên tên Lý Uy đó mới năm lần bảy lượt tới quấy nhiễu tôi…”
Lâm Tiêu ngẩng đầu, nhìn trộm Quân Tường một phát.
“Aiya, không nói mấy cái này nữa, tôi đưa cậu đi tham quan đại học Giang Dương”.
Quân Tường hôm qua mới chỉ tới thư viện, vì vậy vẫn chưa quen với trường đại học Giang Dương này.
Vì thế khi Lâm Tiêu vừa mở lời anh liền lập tức đồng ý.
Hai người sánh vai, dạo quanh trường đại học Giang Dương.
Lâm Tiêu thấy Quân Tường không nói gì, cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng.
“Tôi nhớ ngày trước từng nghe chị cả nói, cậu mất tích mà nhỉ”, Lâm Tiêu gợi chuyện.
“Không phải mất tích, mà là nhập ngũ”, Quân Tường nhìn cô ta và đáp.
“Nhập ngũ? Nhập ngũ gì chứ?”, Lâm Tiêu hiếu kì hỏi.
Quân Tường chau mày đáp: “Bí mật”.
Lâm Tiêu biết, dù cô ta có tiếp tục hỏi thì cũng không có tác dụng.
Bầu không khí lại tiếp tục trở nên ngượng ngùng, trước mặt là thư viện, Lâm Tiêu chỉ về hướng thư viện và nói: “Cậu biết không, hôm qua minh tinh Diệp Chỉ đã tới đây đó”.
Quân Tường bình thản gật
đầu.
“Minh tinh nổi tiếng Diệp Chỉ đó? Cậu không biết sao?”, Lâm Tiêu hiếu kì tiếp tục hỏi.
Quân Tường gật đầu: “Rất thân”.
Lâm Tiêu không hiểu ý rất thân của Quân Tường, tiếp tục nói: “Hôm qua bạn học của tôi ở đây, nói cô ấy hôm qua ngất xỉu, suýt chút nữa thì mất mạng, sau đó bạn trai cô ấy tới cô ấy mới khoẻ lại đó”.
“Tất cả đều nói anh ta đẹp trai lắm, đường nét sắc sảo, cơ bắp cuồn cuộn”.
“Không phải bạn trai”.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn Quân Tường, hỏi: “Sao cậu biết không phải bạn trai?”
Quân Tường quay đầu, xoa xoa mũi rồi nhìn dì út của mình và nói: “Nếu tôi nói chàng trai hôm qua là tôi, cô có tin không?”
Lâm Tiêu nhìn Quân Tường rồi bật cười: “Tôi không tin”.
Quân Tường bình thản, cũng không tranh cãi gì nữa.
“Dì út! Cô không sao chứ!”
Từ phía xa một chàng trai trẻ tuổi chạy tới, nhìn thấy Lâm Tiêu lập tức vẫy tay và nói.
Chàng trai trẻ mặc bộ vest, trông khá điển trai.
Nhưng, cơ thể có chút gầy guộc, vừa nhìn là thấy thuộc dạng yếu đuối không nên ra gió.
“Lâm Ngôn Niên, tôi không phải dì út của anh”, nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi, Lâm Tiêu nghiến răng đáp.
“Aiya, dì út, chúng ta là người một nhà mà”, Lâm Ngôn Niên mặt mày tươi cười tinh nghịch.
“Nói đi, anh tìm tôi có việc gì?”, Lâm Tiêu đanh mặt đáp.
Lâm Ngôn Niên trong mặt hiện lên vẻ vui mừng đáp: “Tất nhiên là có tin tốt rồi”.
“Ban nãy tôi vừa đi cầu xin cậu Lý rồi, chỉ cần dì út ngủ với cậu Lý một đêm, cậu Lý có thể bớt cho nhà chúng ta 500 ngàn”.
“500 ngàn, dì út cô chỉ cần ngủ với cậu Lý mười lần, là hết nợ rồi”.
Lâm Ngôn Niên mặt mày nghiêm túc, nói.
Lâm Tiêu bị chọc tức điên, trừng mắt nhìn Lâm Ngôn Niên.
Bốp.
Một cái tát trực tiếp tát thẳng lên mặt Lâm Ngôn Niên.
“Lâm Ngôn Niên! Anh có còn biết xấu hổ không vậy!”, Lâm Tiêu tức giận nhìn Lâm Ngôn Niên và quát.
“Cô dám đánh tôi?”, Lâm Ngôn Niên nghiến răng nói.
Hắn ta trực tiếp tát ngược lại vào mặt Lâm Tiêu một cái.
“Mẹ khiếp, ngủ với cậu Lý cũng có chết được đâu? Tôi hỏi ông nội rồi, ông nội cũng không nói gì, cô còn dám đánh tôi?”
“Hôm nay tôi có bẳt trói cô cũng phải đem cô tới gặp cậu Lý!”
Lâm Ngôn Niên nhổ một bãi nước bọt, mở miệng nói.
Hắn ta vươn tay, tính bắt lấy Lâm Tiêu.
Quân Tường lắc đầu, nhớ đến ông ngoại, rồi nhìn Lâm Ngôn Niên trước mặt.
“Đúng là một nhà cặn bã”.
“Được thôi, đều là do Lâm Ngôn Niên chọc vào Lý Uy, tên khốn Lý Uy đó vừa mở miệng liền đòi nhà họ Lâm năm triệu…”
“Nhưng mà nhà họ Lâm làm
gì có?”
“Thế nên tên Lý Uy đó mới năm lần bảy lượt tới quấy nhiễu tôi…”
Lâm Tiêu ngẩng đầu, nhìn trộm Quân Tường một phát.
“Aiya, không nói mấy cái này nữa, tôi đưa cậu đi tham quan đại học Giang Dương”.
Quân Tường hôm qua mới chỉ tới thư viện, vì vậy vẫn chưa quen với trường đại học Giang Dương này.
Vì thế khi Lâm Tiêu vừa mở lời anh liền lập tức đồng ý.
Hai người sánh vai, dạo quanh trường đại học Giang Dương.
Lâm Tiêu thấy Quân Tường không nói gì, cảm thấy bầu không khí có chút ngượng ngùng.
“Tôi nhớ ngày trước từng nghe chị cả nói, cậu mất tích mà nhỉ”, Lâm Tiêu gợi chuyện.
“Không phải mất tích, mà là nhập ngũ”, Quân Tường nhìn cô ta và đáp.
“Nhập ngũ? Nhập ngũ gì chứ?”, Lâm Tiêu hiếu kì hỏi.
Quân Tường chau mày đáp: “Bí mật”.
Lâm Tiêu biết, dù cô ta có tiếp tục hỏi thì cũng không có tác dụng.
Bầu không khí lại tiếp tục trở nên ngượng ngùng, trước mặt là thư viện, Lâm Tiêu chỉ về hướng thư viện và nói: “Cậu biết không, hôm qua minh tinh Diệp Chỉ đã tới đây đó”.
Quân Tường bình thản gật
đầu.
“Minh tinh nổi tiếng Diệp Chỉ đó? Cậu không biết sao?”, Lâm Tiêu hiếu kì tiếp tục hỏi.
Quân Tường gật đầu: “Rất thân”.
Lâm Tiêu không hiểu ý rất thân của Quân Tường, tiếp tục nói: “Hôm qua bạn học của tôi ở đây, nói cô ấy hôm qua ngất xỉu, suýt chút nữa thì mất mạng, sau đó bạn trai cô ấy tới cô ấy mới khoẻ lại đó”.
“Tất cả đều nói anh ta đẹp trai lắm, đường nét sắc sảo, cơ bắp cuồn cuộn”.
“Không phải bạn trai”.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn Quân Tường, hỏi: “Sao cậu biết không phải bạn trai?”
Quân Tường quay đầu, xoa xoa mũi rồi nhìn dì út của mình và nói: “Nếu tôi nói chàng trai hôm qua là tôi, cô có tin không?”
Lâm Tiêu nhìn Quân Tường rồi bật cười: “Tôi không tin”.
Quân Tường bình thản, cũng không tranh cãi gì nữa.
“Dì út! Cô không sao chứ!”
Từ phía xa một chàng trai trẻ tuổi chạy tới, nhìn thấy Lâm Tiêu lập tức vẫy tay và nói.
Chàng trai trẻ mặc bộ vest, trông khá điển trai.
Nhưng, cơ thể có chút gầy guộc, vừa nhìn là thấy thuộc dạng yếu đuối không nên ra gió.
“Lâm Ngôn Niên, tôi không phải dì út của anh”, nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi, Lâm Tiêu nghiến răng đáp.
“Aiya, dì út, chúng ta là người một nhà mà”, Lâm Ngôn Niên mặt mày tươi cười tinh nghịch.
“Nói đi, anh tìm tôi có việc gì?”, Lâm Tiêu đanh mặt đáp.
Lâm Ngôn Niên trong mặt hiện lên vẻ vui mừng đáp: “Tất nhiên là có tin tốt rồi”.
“Ban nãy tôi vừa đi cầu xin cậu Lý rồi, chỉ cần dì út ngủ với cậu Lý một đêm, cậu Lý có thể bớt cho nhà chúng ta 500 ngàn”.
“500 ngàn, dì út cô chỉ cần ngủ với cậu Lý mười lần, là hết nợ rồi”.
Lâm Ngôn Niên mặt mày nghiêm túc, nói.
Lâm Tiêu bị chọc tức điên, trừng mắt nhìn Lâm Ngôn Niên.
Bốp.
Một cái tát trực tiếp tát thẳng lên mặt Lâm Ngôn Niên.
“Lâm Ngôn Niên! Anh có còn biết xấu hổ không vậy!”, Lâm Tiêu tức giận nhìn Lâm Ngôn Niên và quát.
“Cô dám đánh tôi?”, Lâm Ngôn Niên nghiến răng nói.
Hắn ta trực tiếp tát ngược lại vào mặt Lâm Tiêu một cái.
“Mẹ khiếp, ngủ với cậu Lý cũng có chết được đâu? Tôi hỏi ông nội rồi, ông nội cũng không nói gì, cô còn dám đánh tôi?”
“Hôm nay tôi có bẳt trói cô cũng phải đem cô tới gặp cậu Lý!”
Lâm Ngôn Niên nhổ một bãi nước bọt, mở miệng nói.
Hắn ta vươn tay, tính bắt lấy Lâm Tiêu.
Quân Tường lắc đầu, nhớ đến ông ngoại, rồi nhìn Lâm Ngôn Niên trước mặt.
“Đúng là một nhà cặn bã”.