Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 163
“Chuyện của Tiểu Ngưng Nhi làm xong rồi chú?”, Quân Tường không quay đầu lại mà nhìn đèn ở phía trước, hỏi.
“Dạ! Tên Tôn Khải kia cũng đáng gờm phết. Người của cục hôn nhân không dám làm thủ tục ly hôn cho hắn ta nhưng cuối cùng vẫn phải làm”. Hai tay Doanh Tiêu đặt sau đầu, vừa đi về trước vừa nói.
“ừm!”, Quân Tường gật đầu, sau đó cúi đầu rồi lại trầm tư.
“Chiến Tôn! Phía biên giới lại không được thái bình rồi”, Doanh Tiêu nhìn Quân Tường đang trầm ngâm nên tìm chủ đề để nói.
Quân Tường chau mày, ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Chúng không sợ chết sao?”
“Tôi cũng không biết nữa. Nghe nói, sau khi Chiến Tôn về quê thì chúng lại bắt đầu nổi loạn”.
“Nghe nói, Đế Đô chuẩn bị cử ra Đế Hình Thiên làm chỉ huy mới”.
Quân Tường nheo mắt lại, trong đầu lập tức xuất hiện một bóng hình: “Đế Hình Thiên chỉ huy cũng được nhưng vũ lực không đủ, vẫn cần hai mươi năm nữa đe trưởng thành”.
“Nhưng có thể để Đê’ Hình Thiên đến Đại Nam, để ông Hoắc đến Đại Bắc là có thể tạm hoãn được”, Quân Tường chậm rãi nói.
“Nhiệm vụ lần này của cậu, khi nào thì cậu quay về?”
“Chắc tầm năm ngày nữa. Nói là nhiệm vụ nhưng chẳng qua cũng chỉ là ý đồ xấu xa của đám người đó thôi”, Doanh Tiêu nói với giọng khinh bỉ.
Quân Tường không nói gì thêm. Xem ra, trước đó mình ‘đâm’ một dao vào Đế Đô không hoàn toàn khiến bọn chúng khiếp sợ.
Lúc quay về khách sạn, đám Tiểu Ú cũng bắt đầu chuẩn bị làm việc rồi.
Chỉ có Tô Diệc Viên đeo cặp sách nhỏ, đứng ở sảnh lớn của khách sạn rồi chơi đùa với những con cá vàng trong bể cá.
“Ôi! Anh về rồi?”, đôi mắt to tròn của Tô Diệc Viên lập tức sáng lên.
Bàn tay trắng nõn của cô nhóc xoa lên bụng, nói: “Cả ngày nay em không ăn gì rồi”.
Vừa nói cô nhóc vừa nũng nịu: “Bụng em sôi lên sùng sục đây nè…”.
Lúc này Quân Tường mới nhớ ra. Từ lúc sáng nhặt cô bé về đến bây giờ, hình như anh vẫn chưa đưa cô nhóc đi ăn cơm.
Lúc này Quân Tường có chút ái ngại nên day day mũi, nói: “Đi nào! Em muốn ăn gì?”
“Ăn lẩu ạ…”, giọng nói con nít rồi ngân dài âm ra.
Sau đó mấy người lập tức đi ra ngoài ăn cơm.
Lúc đến khu ăn lẩu, Doanh Tiêu kinh ngạc nhìn Quân Tường nói: “Chiến Tôn! Anh có nghĩ, cô nhóc này ăn nhưvậy sẽ đau bụng không?”
Quân Tường nhìn Tô Diệc Viên, ho khụ khụ mấy cái rồi nói: “Em ăn từ từ thôi ..”
ở bên cạnh Tô Diệc Viên lúc này đã có hơn chục cái đĩa trống rồi.
Hiện giờ Tô Diệc Viên giống như chú chuột nhỏ, hai má phồng lên gặm thịt cừu.
Cô nhóc nuốt ực miếng thịt rồi lại uống ngụm nước hoa quả.
Lúc này cô nhóc mới dê chịu rồi vỗ nhẹ lên bụng mình, đôi mắt to tròn nhìn Quân Tường như với ý thăm dò: “Bây giờ mới no được một chút. Em có thể ăn nữa không?”
Quân Tường khoát tay, nói: “Em cứ ăn đi!”
Doanh Tiêu ở bên cạnh lắc đầu, cười nói: “Có phải ở nhà bố mẹ em chê em ăn nhiều quá nên mới đuối ra khỏi nhà không?”
Nghe thấy vậy, Tô Diệc Viên lườm Doanh Tiêu một cái.
“Đại ca! Bọn chúng cũng ở đây!”, cách đó không xa truyền lại giọng nói.
Quân Tường ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đám côn đồ đang chỉ vào Doanh Tiêu, nói.
“Đúng lúc lắm…”.
Đám côn đồ này đều bị thương, bên cạnh còn có mấy tên đại ca nữa.
Thấy vậy, Doanh Tiêu và Tô Diệc Viên đều đứng cả dậy.
“Dạ! Tên Tôn Khải kia cũng đáng gờm phết. Người của cục hôn nhân không dám làm thủ tục ly hôn cho hắn ta nhưng cuối cùng vẫn phải làm”. Hai tay Doanh Tiêu đặt sau đầu, vừa đi về trước vừa nói.
“ừm!”, Quân Tường gật đầu, sau đó cúi đầu rồi lại trầm tư.
“Chiến Tôn! Phía biên giới lại không được thái bình rồi”, Doanh Tiêu nhìn Quân Tường đang trầm ngâm nên tìm chủ đề để nói.
Quân Tường chau mày, ánh mắt lạnh lùng hỏi: “Chúng không sợ chết sao?”
“Tôi cũng không biết nữa. Nghe nói, sau khi Chiến Tôn về quê thì chúng lại bắt đầu nổi loạn”.
“Nghe nói, Đế Đô chuẩn bị cử ra Đế Hình Thiên làm chỉ huy mới”.
Quân Tường nheo mắt lại, trong đầu lập tức xuất hiện một bóng hình: “Đế Hình Thiên chỉ huy cũng được nhưng vũ lực không đủ, vẫn cần hai mươi năm nữa đe trưởng thành”.
“Nhưng có thể để Đê’ Hình Thiên đến Đại Nam, để ông Hoắc đến Đại Bắc là có thể tạm hoãn được”, Quân Tường chậm rãi nói.
“Nhiệm vụ lần này của cậu, khi nào thì cậu quay về?”
“Chắc tầm năm ngày nữa. Nói là nhiệm vụ nhưng chẳng qua cũng chỉ là ý đồ xấu xa của đám người đó thôi”, Doanh Tiêu nói với giọng khinh bỉ.
Quân Tường không nói gì thêm. Xem ra, trước đó mình ‘đâm’ một dao vào Đế Đô không hoàn toàn khiến bọn chúng khiếp sợ.
Lúc quay về khách sạn, đám Tiểu Ú cũng bắt đầu chuẩn bị làm việc rồi.
Chỉ có Tô Diệc Viên đeo cặp sách nhỏ, đứng ở sảnh lớn của khách sạn rồi chơi đùa với những con cá vàng trong bể cá.
“Ôi! Anh về rồi?”, đôi mắt to tròn của Tô Diệc Viên lập tức sáng lên.
Bàn tay trắng nõn của cô nhóc xoa lên bụng, nói: “Cả ngày nay em không ăn gì rồi”.
Vừa nói cô nhóc vừa nũng nịu: “Bụng em sôi lên sùng sục đây nè…”.
Lúc này Quân Tường mới nhớ ra. Từ lúc sáng nhặt cô bé về đến bây giờ, hình như anh vẫn chưa đưa cô nhóc đi ăn cơm.
Lúc này Quân Tường có chút ái ngại nên day day mũi, nói: “Đi nào! Em muốn ăn gì?”
“Ăn lẩu ạ…”, giọng nói con nít rồi ngân dài âm ra.
Sau đó mấy người lập tức đi ra ngoài ăn cơm.
Lúc đến khu ăn lẩu, Doanh Tiêu kinh ngạc nhìn Quân Tường nói: “Chiến Tôn! Anh có nghĩ, cô nhóc này ăn nhưvậy sẽ đau bụng không?”
Quân Tường nhìn Tô Diệc Viên, ho khụ khụ mấy cái rồi nói: “Em ăn từ từ thôi ..”
ở bên cạnh Tô Diệc Viên lúc này đã có hơn chục cái đĩa trống rồi.
Hiện giờ Tô Diệc Viên giống như chú chuột nhỏ, hai má phồng lên gặm thịt cừu.
Cô nhóc nuốt ực miếng thịt rồi lại uống ngụm nước hoa quả.
Lúc này cô nhóc mới dê chịu rồi vỗ nhẹ lên bụng mình, đôi mắt to tròn nhìn Quân Tường như với ý thăm dò: “Bây giờ mới no được một chút. Em có thể ăn nữa không?”
Quân Tường khoát tay, nói: “Em cứ ăn đi!”
Doanh Tiêu ở bên cạnh lắc đầu, cười nói: “Có phải ở nhà bố mẹ em chê em ăn nhiều quá nên mới đuối ra khỏi nhà không?”
Nghe thấy vậy, Tô Diệc Viên lườm Doanh Tiêu một cái.
“Đại ca! Bọn chúng cũng ở đây!”, cách đó không xa truyền lại giọng nói.
Quân Tường ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đám côn đồ đang chỉ vào Doanh Tiêu, nói.
“Đúng lúc lắm…”.
Đám côn đồ này đều bị thương, bên cạnh còn có mấy tên đại ca nữa.
Thấy vậy, Doanh Tiêu và Tô Diệc Viên đều đứng cả dậy.