Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 157
Mặc dù chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “ồ đây chẳng phải là anh Quân mất tích mấy năm mà mọi người đều tưởng là đã chết rồi đó sao?”
“Sao thế, ở bên ngoài không chết, không lăn lộn được nữa nên về rồi hả?”, cổ Tiếu Lượng mỉa mai nói.
Quân Tường mỉm cười nhìn hắn: “Đúng vậy, bây giờ đánh mày vẫn có thể nhẹ nhàng như ngày xưa đó”.
Ánh mắt của Cổ Tiểu Lượng lập tức hung hăng: “Mày có biết bây giờ tao đang đi theo anh Tôn không?”
Cổ Tiểu Lượng giơ tay lên chỉ vào Quân Tường nói: “Ngày xưa là ngày xưa, bây giờ là bây giờ!”
“Chỉ một ngón tay của anh Tôn cũng có thể đè chết mày rồi!”
CỔ Tiểu Lượng hống hách nói.
Quét mắt nhìn xung quanh: “Tao biết đám nghèo hèn chúng mày không ưa tao, nhưng như vậy thì có thể làm gì?”
“Đi theo anh Tôn, tao có thể ăn ngon mặc đẹp!”
Nhìn tới Quân Tường, cổ Tiếu Lượng ra vẻ dữ tợn nói: “Tao khuyên mày nên nói năng với tao cẩn thận một chút, bằng không tao sẽ kêu anh Tôn đánh gãy chân của mày đó, có tin không hả?”
Cổ Tiểu Lượng hung hăng ngang ngược, coi trời bằng vung.
Giống như, anh Tôn là chỗ dựa của hắn, là đại ca của hắn nên hắn có thế muốn làm gì thì làm vậy.
Quân Tường mỉm cười, vừa hay nhìn thấy Doanh Tiêu dẫn theo một người tới.
Người này tai to mặt lớn, trên mặt vẫn còn vết máu, chắc chắn trên đường đi đã bị Doanh Tiêu chỉnh đốn một trận rồi.
Ném trên mặt đất, cả người hắn trông như một con chó chết, khắp mặt đầy vết máu, còn hộc cả bọt máu ra.
Doanh Tiêu nói: “Chiến Tôn, tôi đã mang Tôn Khải đến đây rồi .
Quân Tường nhìn Tôn Khải nằm dưới đất, đau đớn vật vã.
Sau đó ngẩng đầu lẻn, ánh mắt châm biếm, nhìn cổ Tiểu Lượng đang khiếp sợ.
“Mày nhìn đi, đây có phải là… anh Tôn có thể dùng một ngón tay là đè chết tao của mày không?”
cổ Tiểu Lượng há hốc miệng, tay chỉ về phía Tôn Khải toàn thân đều là máu, thê thảm vô cùng.
“Mày… Mày đã làm gì anh Tôn?”
“Mày không nhìn thấy sao?”
CỐ Tiểu Lượng không dám tin vào mắt mình. Ngày thường, anh Tôn uy danh là thế, sao hôm nay lại bị trói rồi thê thảm như con chó chết thế kia.
Doanh Tiêu nhìn Quân Tường, nhếch mép cười, nói: “Thằng ranh này cũng chơi bời lắm. Lúc tôi bắt được hắn thì hắn đang ở câu lạc bộ đấy”.
Toàn thân Cổ Tiểu Lượng run rẩy, nhìn Quân Tường có chút sợ hãi.
“Chuyện này…”, anh Tôn ho khụ khụ vài cái, ngẩng đầu lẽn, máu me đầy mặt khiến hắn ta trông thật thảm hại.
“Mày là ai? Tại sao lại trói tao?”, Tôn Khải nhìn về phía Doanh Tiêu, kinh ngạc hỏi.
Doanh Tiêu không thèm để ý đến hắn ta.
Ánh mắt Tôn Khải lại nhìn về phía CỔ Tiếu Lượng ở bên cạnh.
“Tiểu Lượng! Mau cởi trói cho tôi”.
CỐ Tiểu Lượng nghe thấy vậy lập tức lại định cởi trói cho Tôn Khải.
Lúc này, Quân Tường ho khụ khụ một cái, nói: “Mày dám động vào thì sẽ đánh gãy tay mày”.
Giọng nói không lớn nhưng Cổ Tiểu Lượng nghe thấy rất vang và đầy uy lực. Vì vậy, hắn đứng tại chỗ mà không dám cử động.
Từ nhỏ uy danh của Quân Tường đã khiến cố Tiểu Lượng quá sợ hãi.
“Tiểu Lượng! Mau cởi trói cho tôi!”, Tôn Khải cắn răng, nói.
“Sao thế, ở bên ngoài không chết, không lăn lộn được nữa nên về rồi hả?”, cổ Tiếu Lượng mỉa mai nói.
Quân Tường mỉm cười nhìn hắn: “Đúng vậy, bây giờ đánh mày vẫn có thể nhẹ nhàng như ngày xưa đó”.
Ánh mắt của Cổ Tiểu Lượng lập tức hung hăng: “Mày có biết bây giờ tao đang đi theo anh Tôn không?”
Cổ Tiểu Lượng giơ tay lên chỉ vào Quân Tường nói: “Ngày xưa là ngày xưa, bây giờ là bây giờ!”
“Chỉ một ngón tay của anh Tôn cũng có thể đè chết mày rồi!”
CỔ Tiểu Lượng hống hách nói.
Quét mắt nhìn xung quanh: “Tao biết đám nghèo hèn chúng mày không ưa tao, nhưng như vậy thì có thể làm gì?”
“Đi theo anh Tôn, tao có thể ăn ngon mặc đẹp!”
Nhìn tới Quân Tường, cổ Tiếu Lượng ra vẻ dữ tợn nói: “Tao khuyên mày nên nói năng với tao cẩn thận một chút, bằng không tao sẽ kêu anh Tôn đánh gãy chân của mày đó, có tin không hả?”
Cổ Tiểu Lượng hung hăng ngang ngược, coi trời bằng vung.
Giống như, anh Tôn là chỗ dựa của hắn, là đại ca của hắn nên hắn có thế muốn làm gì thì làm vậy.
Quân Tường mỉm cười, vừa hay nhìn thấy Doanh Tiêu dẫn theo một người tới.
Người này tai to mặt lớn, trên mặt vẫn còn vết máu, chắc chắn trên đường đi đã bị Doanh Tiêu chỉnh đốn một trận rồi.
Ném trên mặt đất, cả người hắn trông như một con chó chết, khắp mặt đầy vết máu, còn hộc cả bọt máu ra.
Doanh Tiêu nói: “Chiến Tôn, tôi đã mang Tôn Khải đến đây rồi .
Quân Tường nhìn Tôn Khải nằm dưới đất, đau đớn vật vã.
Sau đó ngẩng đầu lẻn, ánh mắt châm biếm, nhìn cổ Tiểu Lượng đang khiếp sợ.
“Mày nhìn đi, đây có phải là… anh Tôn có thể dùng một ngón tay là đè chết tao của mày không?”
cổ Tiểu Lượng há hốc miệng, tay chỉ về phía Tôn Khải toàn thân đều là máu, thê thảm vô cùng.
“Mày… Mày đã làm gì anh Tôn?”
“Mày không nhìn thấy sao?”
CỐ Tiểu Lượng không dám tin vào mắt mình. Ngày thường, anh Tôn uy danh là thế, sao hôm nay lại bị trói rồi thê thảm như con chó chết thế kia.
Doanh Tiêu nhìn Quân Tường, nhếch mép cười, nói: “Thằng ranh này cũng chơi bời lắm. Lúc tôi bắt được hắn thì hắn đang ở câu lạc bộ đấy”.
Toàn thân Cổ Tiểu Lượng run rẩy, nhìn Quân Tường có chút sợ hãi.
“Chuyện này…”, anh Tôn ho khụ khụ vài cái, ngẩng đầu lẽn, máu me đầy mặt khiến hắn ta trông thật thảm hại.
“Mày là ai? Tại sao lại trói tao?”, Tôn Khải nhìn về phía Doanh Tiêu, kinh ngạc hỏi.
Doanh Tiêu không thèm để ý đến hắn ta.
Ánh mắt Tôn Khải lại nhìn về phía CỔ Tiếu Lượng ở bên cạnh.
“Tiểu Lượng! Mau cởi trói cho tôi”.
CỐ Tiểu Lượng nghe thấy vậy lập tức lại định cởi trói cho Tôn Khải.
Lúc này, Quân Tường ho khụ khụ một cái, nói: “Mày dám động vào thì sẽ đánh gãy tay mày”.
Giọng nói không lớn nhưng Cổ Tiểu Lượng nghe thấy rất vang và đầy uy lực. Vì vậy, hắn đứng tại chỗ mà không dám cử động.
Từ nhỏ uy danh của Quân Tường đã khiến cố Tiểu Lượng quá sợ hãi.
“Tiểu Lượng! Mau cởi trói cho tôi!”, Tôn Khải cắn răng, nói.