Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 149
Nheo mắt lại nhìn Bạch Tiểu Hoàng đang ở bên cạnh Quân Tường.
Vừa mở miệng liền nghe thấy sự chua ngoa: “Hay cho con ranh con, dám mang theo gã đàn ông đầu đường xó chợ tới nhà họ Bạch giở thói ngang ngược!”
“Nếu mày đã quấy rầy khách quý của nhà họ Bạch chúng tao, mày chính là tội nhân của nhà họ Bạch!”
Bạch Tam Nương nói với cái giọng nói the thé cực kỳ chói tai.
Những người khác đến dự tiệc ở nhà Bạch cũng bắt đầu phụ họa.
“Không biết sống chết! Không biết nơi này là nhà họ Bạch sao!”
“Thật sự cho rằng một đám rác rưởi đều có thế tới nhà họ Bạch ngang ngược sao!”
“Còn không mau cút đi?”
Âm thanh liên tiếp không ngừng, tất cả đều chửi rủa thậm tệ Quân Tường và Bạch Tiểu Hoàng.
Quân Tường không thể ngờ rằng, chính mình kéo đến nhiều chỉ trích như vậy.
Anh đưa mắt về phía Doanh Tiêu, ra hiệu cho anh ta đừng lên tiếng.
Khuôn mặt Quân Tường khẽ mỉm cười: “Sao? ở nhà họ Bạch, nói một câu cũng không được à?”
“Cậu thật đúng là không biết tự lượng sức mình, nhà họ Bạch là nơi cậu có thể tùy tiện giương oai sao”, Bạch Tam Nương chống nạnh nói.
Quân Tường mặt không biến sắc, tiến lên phía trước một bước.
“Nhưng, tôi có ngang ngược đâu”.
“Rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt!1′, dáng dấp của Bạch Tam Nương cũng được coi là xinh đẹp, chỉ có điều xương gò má nhô cao, nhìn qua liền cho thấy đây là một người phụ nữ cay nghiệt.
Bạch Tam Nương nhìn Quân Tường bằng ánh mắt khinh miệt.
“Cứ tưởng rằng mình có thể làm giời làm đất ở thành phố Thiên nam, nhưng cậu đừng quên, đây là Giang Dương!”
“Còn có, em trai của tôi đang nhậm chức ở tiếu đoàn đặc chủng Giao Long, biên giới Đại Bắc kìa!”
Bạch Tam Nương quay đâu, ngón tay xẹt qua vị trí của Doanh Tiêu: “Còn có vị này là chỉ huy trưởng của tiểu đoàn đặc chủng Giao Long, bộ đội đặc chủng của binh đoàn đặc chủng”.
“Có thể tùy ý bóp chết cậu, không khác gì một con chó chết”.
“ố? Thật không?”, Quân Tường nở nụ cười, nhìn thoáng qua Doanh Tiêu.
Sắc mặt của Doanh Tiêu nhất thời tái nhợt, muốn mở miệng nói nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Quân Tường, anh ta chỉ dám nín nhịn, ngậm chặt miệng.
“Đùng dùng sự ngu dốt của anh đế khiêu chiến tính nhẫn nại cua tôi .
Người thanh niên bên cạnh Doanh Tiêu, cau mày nhìn về phía Quân Tường nói.
Hắn ta là Tào Vũ – đội trưởng của một tiểu đội ở tiểu đoàn đặc chủng Giao Long, nhìn thấy dáng vẻ bất cần của Quân Tường, hắn ta đột nhiên mở miệng quát tháo Quân Tường.
Quân Tường liếc qua quân hàm trên vai hắn ta: “Vậy tôi muốn khiêu chiến với anh thì sao?”
Đôi mắt Tào Vũ nheo lại, cơ bắp trên cơ thể rắn chắc của hẳn ta lập tức siết chặt.
“Vậy đừng trách tôi vô tình!”
Tào Vũ tỏa ra khí thế sát phạt dày đặc, nhiệt độ trong phòng dường như lạnh lẽo hơn một vài phần.
Bạch Tam Nương nhìn Tào Vũ, vẻ mặt vô cùng kích động.
Em trai tham gia quân ngũ, hơn nữa lại còn ở trong chiến tuyến Đại Bắc.
Chỉ cần báo danh, ai mà không dám cho vài phần mặt mũi?
Đây là nhà họ Bạch của bà ta, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất.
Bạch Châu nhìn về phía cậu mình với ánh mắt cực kỳ sùng bái.
ở trong ấn tượng của hắn ta, cậu không có chuyện gì là không giải quyết được.
Những vị khách khác ở đây cũng nhìn về phía Quân Tường với vẻ mặt âm trầm.
Trong ánh mắt đều thể hiện sự chế nhạo.
Thằng ngố này, chọc vào ai không chọc, lại chọc trúng vào người của tiểu đoàn đặc chủng Giao Long!
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi Tào Vũ dằn mặt Quân Tường.
Quân Tường ngược lại không một chút hoang mang.
Thậm chí còn kéo một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống.
Chân bắt chéo, lấy từ trong túi quần ra một điếu thuốc.
Đặt vào miệng rồi bắt đầu châm thuốc.
Sau đó anh mới nhìn về phía Tào Vũ, vẻ mặt bình thản như cũ: “Vậy anh vô tình như thế nào
đây”.
Giống như thế bề trên đang trêu chọc một đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch.
Tào Vũ cảm thấy mình bị sỉ nhục, trực tiếp bóp chặt tay.
“Lớn mật!”, nói xong liền đứng phắt dậy, xông thẳng tới chỗ Quân Tường.
“Tào Vũ!”
Doanh Tiêu ở bên cạnh lập tức vỗ một cái xuống bàn!
Da dẻ Doanh Tiêu trắng hồng, tuy rằng không thể coi là đẹp trai xuất chúng nhưng khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, đặc biệt là nụ cười tỏa nắng.
Tào Vũ cũng chưa từng nhìn thấy Doanh Tiêu giận dữ như vậy.
Thân thế đột nhiên căng thẳng, quay đầu lại nhìn với vẻ mặt kinh ngạc: “Thủ trưởng?”
Đôi mắt Doanh Tiêu nheo lại, con mắt tràn ngập phẫn nộ.
“Cậu có biết lai lịch của tiểu đoàn Giao Long không?”
Tào Vũ không biết tại sao thủ trưởng lại đột nhiên hỏi câu này.
Nhưng vẫn vô thức đáp rằng.
“Biên giới Võ Quốc giao tranh liên miên, biên giới Đại Bắc nhiều lần bị đánh phá cho đến khi Chiến tôn ngày nay xuất hiện sáng lập ra 6 tiểu đoàn đặc chủng chiến đấu như: đặc chủng Giao Long, Hổ Bôn, Toan Nghê, Xích Ưng…”.
“Năm đó tổng chỉ huy chiến tuyến Đại Bắc, từng tự mình chỉ đạo tiểu đoàn Giao Long, tập kích ba nghìn dặm, đánh một trận lớn để thống nhất biên giới Võ Quốc ngày nay”.
“Giang sơn vạn dặm của Võ Quốc, lục địa Đại Bắc khởi đầu từ Giao Long”.
Tào Vũ lần lượt mở miệng
nói.
Doanh Tiêu siết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tào Vũ.
“Cậu có biết, tổng chỉ huy biên giới Đại Bắc là ai không?”
Tào Vũ lập tức dõng dạc, tôn kính nói: “Chiến thần Quân Tường mạnh nhất Võ Quốc, Quân Chiến tôn!”
“Vậy cậu có biết, câu bây giờ đang nói lời ngông cuồng với ai không?”
Tào Vũ nhướn mày, quay đầu nhìn về phía Quắn Tường, lại há hốc mồm: “Ai?”
Quân Tường mỉm cười, phun ra mấy chữ.
“Thật trùng hợp, tôi cũng được gọi là Quân Tường”.
Tào Vũ:
Hắn ta trợn tròn mắt, quay lại nhìn về phía Doanh Tiêu.
Doanh Tiêu đứng dậy, chào Quân Tường theo nghi thức quân đội.
“Chiến tướng 6 sao, tiểu đoàn đặc chủng Giao Long biên giới Đại Bắc – Doanh Tiêu, bái kiến Chiến tôn!”
Tào Vũ như nằm trong mộng, cả người đứng không vững.
Sau đó run rẩy, rặn ra từng chữ: “Chiến hiệu 4 sao, tiểu đoàn đặc chủng Giao Long biên giới Đại Bắc – Tào Vũ, bái kiến Chiến tôn!”
Quân Tường nhếch miệng.
Ngoắc tay về phía Tào Vũ ra hiệu.
“Nào, cho bản Chiến tôn, xem anh vô tình như thế nào”.
Trán Tào Vũ đổ đầy mô hôi lạnh.
Tào Vũ ngước mắt lên nhìn Quân Tường.
Vẻ mặt Quân Tường tươi cười, duỗi bàn tay ra, dáng vẻ như muốn nói bắt đầu màn biểu diễn của cậu đi.
Tào Vũ quay sang nhìn Doanh Tiêu bên cạnh với ánh mắt cầu cứu.
Sắc mặt Doanh Tiêu âm trầm, cũng không đế ý đến anh ta.
Từ ngày Tào Vũ nhập ngũ, điều được nghe nhiều nhất chính là truyền thuyết về Quân Tường.
Lúc này lại trạm chán với Quân Tường người thật việc thật, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí còn không nói nên lời.
Nụ cười của Quân Tường từ từ biến mất.
Cơ thể Doanh Tiêu lập tức căng cứng lại, bắt đầu trớ nên căng thẳng.
“Cho cậu mặc trên người bộ quân phục này là vì điều gì?”
Quân Tường nhìn Tào Vũ, ánh mắt đầy sự chất vấn.
Vừa mở miệng liền nghe thấy sự chua ngoa: “Hay cho con ranh con, dám mang theo gã đàn ông đầu đường xó chợ tới nhà họ Bạch giở thói ngang ngược!”
“Nếu mày đã quấy rầy khách quý của nhà họ Bạch chúng tao, mày chính là tội nhân của nhà họ Bạch!”
Bạch Tam Nương nói với cái giọng nói the thé cực kỳ chói tai.
Những người khác đến dự tiệc ở nhà Bạch cũng bắt đầu phụ họa.
“Không biết sống chết! Không biết nơi này là nhà họ Bạch sao!”
“Thật sự cho rằng một đám rác rưởi đều có thế tới nhà họ Bạch ngang ngược sao!”
“Còn không mau cút đi?”
Âm thanh liên tiếp không ngừng, tất cả đều chửi rủa thậm tệ Quân Tường và Bạch Tiểu Hoàng.
Quân Tường không thể ngờ rằng, chính mình kéo đến nhiều chỉ trích như vậy.
Anh đưa mắt về phía Doanh Tiêu, ra hiệu cho anh ta đừng lên tiếng.
Khuôn mặt Quân Tường khẽ mỉm cười: “Sao? ở nhà họ Bạch, nói một câu cũng không được à?”
“Cậu thật đúng là không biết tự lượng sức mình, nhà họ Bạch là nơi cậu có thể tùy tiện giương oai sao”, Bạch Tam Nương chống nạnh nói.
Quân Tường mặt không biến sắc, tiến lên phía trước một bước.
“Nhưng, tôi có ngang ngược đâu”.
“Rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt!1′, dáng dấp của Bạch Tam Nương cũng được coi là xinh đẹp, chỉ có điều xương gò má nhô cao, nhìn qua liền cho thấy đây là một người phụ nữ cay nghiệt.
Bạch Tam Nương nhìn Quân Tường bằng ánh mắt khinh miệt.
“Cứ tưởng rằng mình có thể làm giời làm đất ở thành phố Thiên nam, nhưng cậu đừng quên, đây là Giang Dương!”
“Còn có, em trai của tôi đang nhậm chức ở tiếu đoàn đặc chủng Giao Long, biên giới Đại Bắc kìa!”
Bạch Tam Nương quay đâu, ngón tay xẹt qua vị trí của Doanh Tiêu: “Còn có vị này là chỉ huy trưởng của tiểu đoàn đặc chủng Giao Long, bộ đội đặc chủng của binh đoàn đặc chủng”.
“Có thể tùy ý bóp chết cậu, không khác gì một con chó chết”.
“ố? Thật không?”, Quân Tường nở nụ cười, nhìn thoáng qua Doanh Tiêu.
Sắc mặt của Doanh Tiêu nhất thời tái nhợt, muốn mở miệng nói nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Quân Tường, anh ta chỉ dám nín nhịn, ngậm chặt miệng.
“Đùng dùng sự ngu dốt của anh đế khiêu chiến tính nhẫn nại cua tôi .
Người thanh niên bên cạnh Doanh Tiêu, cau mày nhìn về phía Quân Tường nói.
Hắn ta là Tào Vũ – đội trưởng của một tiểu đội ở tiểu đoàn đặc chủng Giao Long, nhìn thấy dáng vẻ bất cần của Quân Tường, hắn ta đột nhiên mở miệng quát tháo Quân Tường.
Quân Tường liếc qua quân hàm trên vai hắn ta: “Vậy tôi muốn khiêu chiến với anh thì sao?”
Đôi mắt Tào Vũ nheo lại, cơ bắp trên cơ thể rắn chắc của hẳn ta lập tức siết chặt.
“Vậy đừng trách tôi vô tình!”
Tào Vũ tỏa ra khí thế sát phạt dày đặc, nhiệt độ trong phòng dường như lạnh lẽo hơn một vài phần.
Bạch Tam Nương nhìn Tào Vũ, vẻ mặt vô cùng kích động.
Em trai tham gia quân ngũ, hơn nữa lại còn ở trong chiến tuyến Đại Bắc.
Chỉ cần báo danh, ai mà không dám cho vài phần mặt mũi?
Đây là nhà họ Bạch của bà ta, cũng là chỗ dựa vững chắc nhất.
Bạch Châu nhìn về phía cậu mình với ánh mắt cực kỳ sùng bái.
ở trong ấn tượng của hắn ta, cậu không có chuyện gì là không giải quyết được.
Những vị khách khác ở đây cũng nhìn về phía Quân Tường với vẻ mặt âm trầm.
Trong ánh mắt đều thể hiện sự chế nhạo.
Thằng ngố này, chọc vào ai không chọc, lại chọc trúng vào người của tiểu đoàn đặc chủng Giao Long!
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi Tào Vũ dằn mặt Quân Tường.
Quân Tường ngược lại không một chút hoang mang.
Thậm chí còn kéo một cái ghế, trực tiếp ngồi xuống.
Chân bắt chéo, lấy từ trong túi quần ra một điếu thuốc.
Đặt vào miệng rồi bắt đầu châm thuốc.
Sau đó anh mới nhìn về phía Tào Vũ, vẻ mặt bình thản như cũ: “Vậy anh vô tình như thế nào
đây”.
Giống như thế bề trên đang trêu chọc một đứa trẻ con vắt mũi chưa sạch.
Tào Vũ cảm thấy mình bị sỉ nhục, trực tiếp bóp chặt tay.
“Lớn mật!”, nói xong liền đứng phắt dậy, xông thẳng tới chỗ Quân Tường.
“Tào Vũ!”
Doanh Tiêu ở bên cạnh lập tức vỗ một cái xuống bàn!
Da dẻ Doanh Tiêu trắng hồng, tuy rằng không thể coi là đẹp trai xuất chúng nhưng khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, đặc biệt là nụ cười tỏa nắng.
Tào Vũ cũng chưa từng nhìn thấy Doanh Tiêu giận dữ như vậy.
Thân thế đột nhiên căng thẳng, quay đầu lại nhìn với vẻ mặt kinh ngạc: “Thủ trưởng?”
Đôi mắt Doanh Tiêu nheo lại, con mắt tràn ngập phẫn nộ.
“Cậu có biết lai lịch của tiểu đoàn Giao Long không?”
Tào Vũ không biết tại sao thủ trưởng lại đột nhiên hỏi câu này.
Nhưng vẫn vô thức đáp rằng.
“Biên giới Võ Quốc giao tranh liên miên, biên giới Đại Bắc nhiều lần bị đánh phá cho đến khi Chiến tôn ngày nay xuất hiện sáng lập ra 6 tiểu đoàn đặc chủng chiến đấu như: đặc chủng Giao Long, Hổ Bôn, Toan Nghê, Xích Ưng…”.
“Năm đó tổng chỉ huy chiến tuyến Đại Bắc, từng tự mình chỉ đạo tiểu đoàn Giao Long, tập kích ba nghìn dặm, đánh một trận lớn để thống nhất biên giới Võ Quốc ngày nay”.
“Giang sơn vạn dặm của Võ Quốc, lục địa Đại Bắc khởi đầu từ Giao Long”.
Tào Vũ lần lượt mở miệng
nói.
Doanh Tiêu siết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tào Vũ.
“Cậu có biết, tổng chỉ huy biên giới Đại Bắc là ai không?”
Tào Vũ lập tức dõng dạc, tôn kính nói: “Chiến thần Quân Tường mạnh nhất Võ Quốc, Quân Chiến tôn!”
“Vậy cậu có biết, câu bây giờ đang nói lời ngông cuồng với ai không?”
Tào Vũ nhướn mày, quay đầu nhìn về phía Quắn Tường, lại há hốc mồm: “Ai?”
Quân Tường mỉm cười, phun ra mấy chữ.
“Thật trùng hợp, tôi cũng được gọi là Quân Tường”.
Tào Vũ:
Hắn ta trợn tròn mắt, quay lại nhìn về phía Doanh Tiêu.
Doanh Tiêu đứng dậy, chào Quân Tường theo nghi thức quân đội.
“Chiến tướng 6 sao, tiểu đoàn đặc chủng Giao Long biên giới Đại Bắc – Doanh Tiêu, bái kiến Chiến tôn!”
Tào Vũ như nằm trong mộng, cả người đứng không vững.
Sau đó run rẩy, rặn ra từng chữ: “Chiến hiệu 4 sao, tiểu đoàn đặc chủng Giao Long biên giới Đại Bắc – Tào Vũ, bái kiến Chiến tôn!”
Quân Tường nhếch miệng.
Ngoắc tay về phía Tào Vũ ra hiệu.
“Nào, cho bản Chiến tôn, xem anh vô tình như thế nào”.
Trán Tào Vũ đổ đầy mô hôi lạnh.
Tào Vũ ngước mắt lên nhìn Quân Tường.
Vẻ mặt Quân Tường tươi cười, duỗi bàn tay ra, dáng vẻ như muốn nói bắt đầu màn biểu diễn của cậu đi.
Tào Vũ quay sang nhìn Doanh Tiêu bên cạnh với ánh mắt cầu cứu.
Sắc mặt Doanh Tiêu âm trầm, cũng không đế ý đến anh ta.
Từ ngày Tào Vũ nhập ngũ, điều được nghe nhiều nhất chính là truyền thuyết về Quân Tường.
Lúc này lại trạm chán với Quân Tường người thật việc thật, bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí còn không nói nên lời.
Nụ cười của Quân Tường từ từ biến mất.
Cơ thể Doanh Tiêu lập tức căng cứng lại, bắt đầu trớ nên căng thẳng.
“Cho cậu mặc trên người bộ quân phục này là vì điều gì?”
Quân Tường nhìn Tào Vũ, ánh mắt đầy sự chất vấn.