Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 148
Anh mỉm cười, đi vào biệt
thự.
“Nếu đã tới, thế nào cũng phải uống một ly”.
Sau khi Quân Tường bước vào biệt thự, mới phát hiện bên trong rất đặc biệt.
Bên trong của biệt thự được trang trí giống với khung cảnh Giang Nam.
Đình đài lầu các, khe suối uốn quanh hòn non bộ.
Khói mờ sương ảo, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Cách đó không xa, một đám người đang nâng ly cạn chén, chuyện trò với nhau.
Đây đúng là một bữa tiệc tối của gia tộc lớn điển hình.
Nhìn thấy Quân Tường và Bạch Tiểu Hoàng đi đến, một tên vệ sĩ vội vàng chạy tới.
“Xin hỏi anh có thiệp mời…”
Chưa kịp nói xong, tên vệ sĩ đã kinh ngạc nhìn Bạch Tiếu Hoàng: “Cô Hoàng?”
Vừa nói, tên vệ sĩ vừa cầm bộ đàm lên nói: “Mau tới đây”.
Kể từ khi Bạch Tiểu Hoàng từ chối đám cưới với Hàn Tam Thiên, và bị Quân Tường mang đi.
Nhà họ Bạch đã ra lệnh.
Bất kế ở đâu, chỉ cần nhìn thấy Bạch Tiểu Hoàng, nhất định phải bắt bằng được Bạch Tiểu Hoàng trớ về nhà họ Bạch!
Cho nên sau khi tên vệ sĩ này nói xong, tất cả các vệ sĩ xung quanh đều xông tới.
Cách đó không xa, một thanh niên mặc vest kẻ sọc cũng đi tới.
Nhìn Bạch Tiểu Hoàng với cặp mắt sáng rực: “Bạch Tiếu Hoàng, không ngờ cô còn dám xuất hiện”.
Bạch Tiểu Hoàng nhìn thấy người thanh niên kia, sắc mặt cũng trầm xuống: “Bạch Châu, tại sao tôi không dám xuất
“Cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, chỉ cần cô xuất hiện, sẽ bị bắt về nhà họ Bạch”.
Bạch Tiểu Hoàng tức giận cười một tiếng: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc cô coi thường tôn nghiêm và thể diện của nhà họ Bạch”, Bạch Châu lau mắt kính của mình, vẻ mặt âm trầm nói.
“Từ khi nào mặt mũi của nhà họ Bạch cần dựa vào một đứa con gái?”, Bạch Tiểu Hoàng phản bác lại một cách sắc bén.
Bạch Châu đột nhiên câm nín, nhìn Bạch Tiểu Hoàng bằng ánh mắt hung dữ: “Tôi không có thời gian nói nhảm với cô! Bắt lấy cô ta!”
Đêm trước khi Bạch Tiếu Hoàng bị Quân Tường đem đi, Bạch Trùng cửu và chú năm đã rời khỏi thành phố Thiên Nam.
Cho nên chuyện gì xảy ra sau đó, bao gồm cả việc nhà họ Hàn bị diệt vong, bọn họ đến nay vẫn không hề hay biết.
Vệ sĩ xung quanh lập tức xúm lại.
Quân Tường lắc đầu: “Nhà họ Bạch như thế này, thật sự phải suy vong”.
“Mày chính là tên khốn cướp mất Bạch Tiếu Hoàng, mày có tư cách gì nhận xét nhà họ Bạch?”, Bạch Châu nhìn Quân Tường nói.
“Chúng mày lên cho tao, tóm cố cả hai đứa nó!”, Bạch Châu cắn răng, giận dữ vung tay.
Vệ sĩ xung quanh trực tiếp xông lên.
Bịch…
Tên vệ sĩ đầu tiên lao lên và bị đánh bay ra ngoài như một viên đạn bắn.
Sau đó ngã vào hòn non bộ bên cạnh, khiến cho hòn non bộ
bị phá vỡ…
Bởi vì âm thanh quá lớn, tất cả người ở mặt ở bữa tiệc lập tức yên lặng.
Tất cả những tên vệ sĩ khác đều không dám bước tới.
Bạch Châu quay đầu nhìn tên vệ sĩ, hai mắt nheo lại: “Mày lại dám ở nhà họ Bạch gây chuyện?”
vẻ mặt Quân Tường bình thán, quay đầu lại nhìn về phía Bạch Châu.
“Nếu cậu nói một câu nữa, có tin tôi dám giết người ở nhà họ Bạch không?”
Giọng nói bình thản, thế những cũng đủ khiến cho Bạch Châu vừa muốn mở miệng lại lập tức im bặt.
Mặc dù người thanh niên này thoạt nhìn có vẻ bình thường.
Nhưng khí chất thực sực quá bức người.
Thậm chí.
Bạch Châu đã tưởng tượng ra cảnh hắn ta chỉ cần mớ miệng nói chuyện sẽ bị đối phương giết chết trong nháy mắt.
Mọi người đứng ở đỏ đều khiếp sợ, không khí trở lên yên lặng, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Quân Tường đang chậm rãi bước tới.
Quân Tường ngẩng đầu lên, vừa định nói liền nhìn thấy một người quen.
Quân Tường cau mày nói: “Sao lại ở đây?”
Người ngồi ở đại sảnh trong bữa tiệc của nhà họ Bạch không phải ai xa lạ.
Mà chính là Doanh Tiêu.
Chỉ huy trướng của tiểu đoàn đặc chủng Giao Long, đóng quân ở biên giới Đại Bắc.
Bộ đội đặc chủng của binh đoàn đặc chủng.
Một trong Tám đại Chiến tướng của Quân Tường.
Doanh Tiêu nghe Đào Hoa nói, Quân Tường hiện đang ở thành phô’ Giang Dương.
Vừa hay nhận nhiệm vụ ở chỗ này, liền tới thành phố Giang Dương trước để thăm hỏi Quân Tường.
Nhưng vừa đến thành phố Giang Dương, Doanh Tiêu đã bị thuộc hạ lôi kéo đến tham dự bữa tiệc của nhà họ Bạch.
Doanh Tiêu vốn muốn từ chối.
Nhưng Doanh Tiêu nghe Đào Hoa nói, dạo gần đây Chiến tôn quá bận rộn, cần phải sử dụng suối nước nóng dùng để ngâm thuốc tắm.
Doanh Tiêu nghe nói nhà họ Bạch có suối Thiên Thanh tốt nhất ở Giang Dương, cho nên đã đến đây.
Một vị Chiến tướng.
Đương nhiên sẽ được một đám người vây quanh.
Khắp nơi đều là nịnh nọt, muốn tìm Doanh Tiêu đểu tạo dựng quan hệ.
Bản thân Doanh Tiêu không phải là một người giỏi thao thiệp, đã sớm nóng ruột như ngồi trên đống lửa.
Nghe thấy giọng nói của Quân Tường.
Doanh Tiêu nhất thời sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một tia mừng rỡ.
Vừa muốn mở miệng nói, liền nghe người nhà họ Bạch ở bên cạnh đột nhiên thay đổi thái độ!
Chỉ vào Quân Tường nói: “To gan!”
“Láo xược!”
Bạch Tam Nương từ chồ ngồi, trực tiếp đứng phắt dậy.
thự.
“Nếu đã tới, thế nào cũng phải uống một ly”.
Sau khi Quân Tường bước vào biệt thự, mới phát hiện bên trong rất đặc biệt.
Bên trong của biệt thự được trang trí giống với khung cảnh Giang Nam.
Đình đài lầu các, khe suối uốn quanh hòn non bộ.
Khói mờ sương ảo, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Cách đó không xa, một đám người đang nâng ly cạn chén, chuyện trò với nhau.
Đây đúng là một bữa tiệc tối của gia tộc lớn điển hình.
Nhìn thấy Quân Tường và Bạch Tiểu Hoàng đi đến, một tên vệ sĩ vội vàng chạy tới.
“Xin hỏi anh có thiệp mời…”
Chưa kịp nói xong, tên vệ sĩ đã kinh ngạc nhìn Bạch Tiếu Hoàng: “Cô Hoàng?”
Vừa nói, tên vệ sĩ vừa cầm bộ đàm lên nói: “Mau tới đây”.
Kể từ khi Bạch Tiểu Hoàng từ chối đám cưới với Hàn Tam Thiên, và bị Quân Tường mang đi.
Nhà họ Bạch đã ra lệnh.
Bất kế ở đâu, chỉ cần nhìn thấy Bạch Tiểu Hoàng, nhất định phải bắt bằng được Bạch Tiểu Hoàng trớ về nhà họ Bạch!
Cho nên sau khi tên vệ sĩ này nói xong, tất cả các vệ sĩ xung quanh đều xông tới.
Cách đó không xa, một thanh niên mặc vest kẻ sọc cũng đi tới.
Nhìn Bạch Tiểu Hoàng với cặp mắt sáng rực: “Bạch Tiếu Hoàng, không ngờ cô còn dám xuất hiện”.
Bạch Tiểu Hoàng nhìn thấy người thanh niên kia, sắc mặt cũng trầm xuống: “Bạch Châu, tại sao tôi không dám xuất
“Cô đã bị đuổi khỏi nhà họ Bạch, chỉ cần cô xuất hiện, sẽ bị bắt về nhà họ Bạch”.
Bạch Tiểu Hoàng tức giận cười một tiếng: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc cô coi thường tôn nghiêm và thể diện của nhà họ Bạch”, Bạch Châu lau mắt kính của mình, vẻ mặt âm trầm nói.
“Từ khi nào mặt mũi của nhà họ Bạch cần dựa vào một đứa con gái?”, Bạch Tiểu Hoàng phản bác lại một cách sắc bén.
Bạch Châu đột nhiên câm nín, nhìn Bạch Tiểu Hoàng bằng ánh mắt hung dữ: “Tôi không có thời gian nói nhảm với cô! Bắt lấy cô ta!”
Đêm trước khi Bạch Tiếu Hoàng bị Quân Tường đem đi, Bạch Trùng cửu và chú năm đã rời khỏi thành phố Thiên Nam.
Cho nên chuyện gì xảy ra sau đó, bao gồm cả việc nhà họ Hàn bị diệt vong, bọn họ đến nay vẫn không hề hay biết.
Vệ sĩ xung quanh lập tức xúm lại.
Quân Tường lắc đầu: “Nhà họ Bạch như thế này, thật sự phải suy vong”.
“Mày chính là tên khốn cướp mất Bạch Tiếu Hoàng, mày có tư cách gì nhận xét nhà họ Bạch?”, Bạch Châu nhìn Quân Tường nói.
“Chúng mày lên cho tao, tóm cố cả hai đứa nó!”, Bạch Châu cắn răng, giận dữ vung tay.
Vệ sĩ xung quanh trực tiếp xông lên.
Bịch…
Tên vệ sĩ đầu tiên lao lên và bị đánh bay ra ngoài như một viên đạn bắn.
Sau đó ngã vào hòn non bộ bên cạnh, khiến cho hòn non bộ
bị phá vỡ…
Bởi vì âm thanh quá lớn, tất cả người ở mặt ở bữa tiệc lập tức yên lặng.
Tất cả những tên vệ sĩ khác đều không dám bước tới.
Bạch Châu quay đầu nhìn tên vệ sĩ, hai mắt nheo lại: “Mày lại dám ở nhà họ Bạch gây chuyện?”
vẻ mặt Quân Tường bình thán, quay đầu lại nhìn về phía Bạch Châu.
“Nếu cậu nói một câu nữa, có tin tôi dám giết người ở nhà họ Bạch không?”
Giọng nói bình thản, thế những cũng đủ khiến cho Bạch Châu vừa muốn mở miệng lại lập tức im bặt.
Mặc dù người thanh niên này thoạt nhìn có vẻ bình thường.
Nhưng khí chất thực sực quá bức người.
Thậm chí.
Bạch Châu đã tưởng tượng ra cảnh hắn ta chỉ cần mớ miệng nói chuyện sẽ bị đối phương giết chết trong nháy mắt.
Mọi người đứng ở đỏ đều khiếp sợ, không khí trở lên yên lặng, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Quân Tường đang chậm rãi bước tới.
Quân Tường ngẩng đầu lên, vừa định nói liền nhìn thấy một người quen.
Quân Tường cau mày nói: “Sao lại ở đây?”
Người ngồi ở đại sảnh trong bữa tiệc của nhà họ Bạch không phải ai xa lạ.
Mà chính là Doanh Tiêu.
Chỉ huy trướng của tiểu đoàn đặc chủng Giao Long, đóng quân ở biên giới Đại Bắc.
Bộ đội đặc chủng của binh đoàn đặc chủng.
Một trong Tám đại Chiến tướng của Quân Tường.
Doanh Tiêu nghe Đào Hoa nói, Quân Tường hiện đang ở thành phô’ Giang Dương.
Vừa hay nhận nhiệm vụ ở chỗ này, liền tới thành phố Giang Dương trước để thăm hỏi Quân Tường.
Nhưng vừa đến thành phố Giang Dương, Doanh Tiêu đã bị thuộc hạ lôi kéo đến tham dự bữa tiệc của nhà họ Bạch.
Doanh Tiêu vốn muốn từ chối.
Nhưng Doanh Tiêu nghe Đào Hoa nói, dạo gần đây Chiến tôn quá bận rộn, cần phải sử dụng suối nước nóng dùng để ngâm thuốc tắm.
Doanh Tiêu nghe nói nhà họ Bạch có suối Thiên Thanh tốt nhất ở Giang Dương, cho nên đã đến đây.
Một vị Chiến tướng.
Đương nhiên sẽ được một đám người vây quanh.
Khắp nơi đều là nịnh nọt, muốn tìm Doanh Tiêu đểu tạo dựng quan hệ.
Bản thân Doanh Tiêu không phải là một người giỏi thao thiệp, đã sớm nóng ruột như ngồi trên đống lửa.
Nghe thấy giọng nói của Quân Tường.
Doanh Tiêu nhất thời sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một tia mừng rỡ.
Vừa muốn mở miệng nói, liền nghe người nhà họ Bạch ở bên cạnh đột nhiên thay đổi thái độ!
Chỉ vào Quân Tường nói: “To gan!”
“Láo xược!”
Bạch Tam Nương từ chồ ngồi, trực tiếp đứng phắt dậy.