Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 146
Xem ra trái đất thật tròn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Ninh liếc nhìn Quân Tường, trong mắt đều hiện lên vẻ khinh thường.
Hôm nay cho dù có tìm được Cục trưởng, thì người tới cũng là Thẩm Ninh hắn.
Cho nên cái biệt thự này ngày hôm nay chắc chắn phải bị tịch thu!
“Nhìn cái gì vậy? Không phải các anh tới đế tịch thu nhà sao? Sao lại lề mề như vậy?”, Phó Cục trưởng Thẩm Ninh hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt u ám nói.
“Hả?”, vài nhân viên chấp pháp cho rằng Thẩm Ninh đến để can ngăn, nhưng nghe thấy Thẩm Ninh nói như vậy, toàn bộ đều hết sức kinh hãi.
Quay đầu nhìn Quân Tường với ánh mắt khinh thường.
Người thanh niên trẻ tuổi này đúng là ngựa non háu đá.
Lúc này sắc mặt của hắn tỏ ra u ám, bước đến trước mặt Quân Tường.
“Thưa anh, mời anh ký tên, chúng tôi chuấn bị dán giấy niêm phong”.
Quân Tường cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía Thấm Ninh.
Thấm Ninh mỉm cười, ánh mắt khinh thường.
Lại có một chiếc xe lao như tên bắn tới đây.
Nhìn thấy chiếc xe này, sắc mặt Thẩm Ninh trong nháy mắt liền biến đổi.
Đây là xe của Cục trưởng.
Xe chưa kịp dừng hẳn thì một người đàn ông trung niên đã nhảy xuống xe.
Người đàn ông trung niên bụng phệ, vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán.
Là Cục trưởng sở Tư pháp thành phố Giang Dương, theo lý mà nói, không có bất cứ chuyện gì có thể khiến ông ta bối rối như vậy.
Nhưng mà, mấy cuộc điện thoại cấp trên vừa gọi tới thật sự quá đáng sợ!
Cuộc điện thoại đầu tiên đến từ quân khu biên giới Đại Bắc.
Cuộc điện thoại thứ hai đến từ Đế Kinh.
Cuộc điện thoại thứ ba lại đến từ gia tộc Thiên Môn…
Ba cuộc điện thoại.
Làm cho ông ta trực tiếp hoảng sợ.
Đầu tiên, ông ta yêu cầu Phó Cục trưởng tới đây, sau đó ông ta lập tức dẫn một đám thuộc hạ đi tới nhà của Quân Tường.
“Xin hỏi, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Cục trưởng khom lưng, dè dặt từng li từng tí, nhìn Quân Tường với vẻ mặt cực kỳ tôn kính.
Ông ta biết, có thể dùng bao nhiêu thế lực như vậy để tìm mình, chắc chắn không phải người tầm thường.
Hơn nữa toàn bộ đều là mệnh lệnh hỏa tốc.
Quân Tường nhìn thoáng qua Thấm Ninh, sau đó lại nhìn sang Cục trưởng.
“Vì sao lại niêm phong nhà của tôi, tôi yêu cầu ông phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng”, ánh mắt Quân Tường rơi trên người Cục trưởng.
Cục trưởng đột nhiên cảm nhận được trách nhiệm nặng nề đang đè trên vai, ông ta vô thức nuốt nước miếng: “Vâng, tôi sẽ giải quyết ngay”.
Nói xong Cục trưởng quay đầu lại nhìn chung quanh với cặp mắt hung dữ.
“Là ai dám niêm phong ngôi biệt thự của anh ấy!”
Người đứng đầu nhóm nhân viên chấp pháp thận trọng liếc nhìn Phó Cục trưởng ở bên cạnh: “Chính là Phó Cục trưởng sáng nay đã nói, căn biệt thự này bị tình nghi dính líu đến một vụ án, cần phải phong tỏa để điều tra…”
Cục trưởng quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Ninh, tuôn ra một tràng chửi rủa thậm tệ.
“Thẩm Ninh! Ai bảo cậu niêm phong?”
“Cậu dùng quyền lực cá nhân để mưu đồ bất chính, làm xằng làm bậy! Tạm thời đình chỉ công tác và viết bản kiểm điểm cho tôi”.
Đôi mắt của Quân Tường khẽ nheo lại, liếc nhìn Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh cúi đầu, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Cục trưởng lập tức quay đầu lại, khúm lúm nói: “Xin lỗi anh, là chúng tỏi không làm tròn bổn phận, từ nay về sau chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này nữa đâu ạ”.
“Xin lỗi, xin lỗi, vô cùng xin lỗi!”
Tất cả mọi người, bao gồm cả Thẩm Ninh, đều nhìn về phía Cục trưởng.
Cục trưởng trước giờ chưa từng khép nép với bất kỳ ai như vậy.
cỏ thế thấy rõ quyền thế và bối cảnh của người này lớn đến mức nào.
“Nếu đã giải quyết xong, vậy mọi người có thể đi”.
Quân Tường lạnh nhạt nói.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều…”
Cục trưởng thở phào nhẹ nhõm, nếu người này thật sự tức giận, e rằng ngay cả bản thân ông ta cũng sẽ bị liên lụy.
“Chờ đã”, Quân Tường nói.
Tất cả mọi người đều đồng loạt dừng lại, Cục trưởng và Phó Cục trưởng Thẩm Ninh cũng quay đầu lại.
Quân Tường nhìn về phía Thẩm Ninh.
“Nói với nhà họ Thấm, ba triệu chưa đủ mà phải là sáu triệu”.
Thẩm Ninh đột nhiên run rẩy.
Hôm qua đúng là Thấm Thiên suốt đêm gọi điện cho hắn, muốn khiến cho người này nếm chút mùi vị đau khổ.
Nhưng lại bị người này trực tiếp phá vỡ…
Cả người Thẩm Ninh đều toát mồ hôi lạnh.
Hắn gật đầu, mặt cắt không còn giọt máu rời khỏi nhà họ Quân.
Sau khi trở lại đơn vị, Thẩm Ninh gọi điện cho Thẩm Thiên.
“Chú Năm, mọi việc xong xuôi chưa?”, Thẩm Thiên vừa ăn trái cây vừa nói.
Thấm Ninh nghiến răng: “Mày có biết bối cảnh của đối phương hay không?”
“Làm sao? Thế lực của đối phương mạnh lắm à?”, Thẩm Thiên nhổ trái cây trong miệng, ngồi bật dậy, hỏi với vẻ mặt căng thẳng.
“Ngay cả Cục trưởng cũng phải khúm núm với anh ta, mày nói xem anh ta có mạnh hay không?”
Thẩm Thiên cau mày lại: “Cháu biết rồi”.
“Phải rồi, anh ta muốn sáu triệu!”
Thẩm Thiên nhếch mép, sau đó gật đầu.
Nghĩ đến đây, Thẩm Ninh liếc nhìn Quân Tường, trong mắt đều hiện lên vẻ khinh thường.
Hôm nay cho dù có tìm được Cục trưởng, thì người tới cũng là Thẩm Ninh hắn.
Cho nên cái biệt thự này ngày hôm nay chắc chắn phải bị tịch thu!
“Nhìn cái gì vậy? Không phải các anh tới đế tịch thu nhà sao? Sao lại lề mề như vậy?”, Phó Cục trưởng Thẩm Ninh hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt u ám nói.
“Hả?”, vài nhân viên chấp pháp cho rằng Thẩm Ninh đến để can ngăn, nhưng nghe thấy Thẩm Ninh nói như vậy, toàn bộ đều hết sức kinh hãi.
Quay đầu nhìn Quân Tường với ánh mắt khinh thường.
Người thanh niên trẻ tuổi này đúng là ngựa non háu đá.
Lúc này sắc mặt của hắn tỏ ra u ám, bước đến trước mặt Quân Tường.
“Thưa anh, mời anh ký tên, chúng tôi chuấn bị dán giấy niêm phong”.
Quân Tường cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía Thấm Ninh.
Thấm Ninh mỉm cười, ánh mắt khinh thường.
Lại có một chiếc xe lao như tên bắn tới đây.
Nhìn thấy chiếc xe này, sắc mặt Thẩm Ninh trong nháy mắt liền biến đổi.
Đây là xe của Cục trưởng.
Xe chưa kịp dừng hẳn thì một người đàn ông trung niên đã nhảy xuống xe.
Người đàn ông trung niên bụng phệ, vừa đi vừa lau mồ hôi trên trán.
Là Cục trưởng sở Tư pháp thành phố Giang Dương, theo lý mà nói, không có bất cứ chuyện gì có thể khiến ông ta bối rối như vậy.
Nhưng mà, mấy cuộc điện thoại cấp trên vừa gọi tới thật sự quá đáng sợ!
Cuộc điện thoại đầu tiên đến từ quân khu biên giới Đại Bắc.
Cuộc điện thoại thứ hai đến từ Đế Kinh.
Cuộc điện thoại thứ ba lại đến từ gia tộc Thiên Môn…
Ba cuộc điện thoại.
Làm cho ông ta trực tiếp hoảng sợ.
Đầu tiên, ông ta yêu cầu Phó Cục trưởng tới đây, sau đó ông ta lập tức dẫn một đám thuộc hạ đi tới nhà của Quân Tường.
“Xin hỏi, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Cục trưởng khom lưng, dè dặt từng li từng tí, nhìn Quân Tường với vẻ mặt cực kỳ tôn kính.
Ông ta biết, có thể dùng bao nhiêu thế lực như vậy để tìm mình, chắc chắn không phải người tầm thường.
Hơn nữa toàn bộ đều là mệnh lệnh hỏa tốc.
Quân Tường nhìn thoáng qua Thấm Ninh, sau đó lại nhìn sang Cục trưởng.
“Vì sao lại niêm phong nhà của tôi, tôi yêu cầu ông phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng”, ánh mắt Quân Tường rơi trên người Cục trưởng.
Cục trưởng đột nhiên cảm nhận được trách nhiệm nặng nề đang đè trên vai, ông ta vô thức nuốt nước miếng: “Vâng, tôi sẽ giải quyết ngay”.
Nói xong Cục trưởng quay đầu lại nhìn chung quanh với cặp mắt hung dữ.
“Là ai dám niêm phong ngôi biệt thự của anh ấy!”
Người đứng đầu nhóm nhân viên chấp pháp thận trọng liếc nhìn Phó Cục trưởng ở bên cạnh: “Chính là Phó Cục trưởng sáng nay đã nói, căn biệt thự này bị tình nghi dính líu đến một vụ án, cần phải phong tỏa để điều tra…”
Cục trưởng quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Ninh, tuôn ra một tràng chửi rủa thậm tệ.
“Thẩm Ninh! Ai bảo cậu niêm phong?”
“Cậu dùng quyền lực cá nhân để mưu đồ bất chính, làm xằng làm bậy! Tạm thời đình chỉ công tác và viết bản kiểm điểm cho tôi”.
Đôi mắt của Quân Tường khẽ nheo lại, liếc nhìn Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh cúi đầu, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Cục trưởng lập tức quay đầu lại, khúm lúm nói: “Xin lỗi anh, là chúng tỏi không làm tròn bổn phận, từ nay về sau chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này nữa đâu ạ”.
“Xin lỗi, xin lỗi, vô cùng xin lỗi!”
Tất cả mọi người, bao gồm cả Thẩm Ninh, đều nhìn về phía Cục trưởng.
Cục trưởng trước giờ chưa từng khép nép với bất kỳ ai như vậy.
cỏ thế thấy rõ quyền thế và bối cảnh của người này lớn đến mức nào.
“Nếu đã giải quyết xong, vậy mọi người có thể đi”.
Quân Tường lạnh nhạt nói.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều…”
Cục trưởng thở phào nhẹ nhõm, nếu người này thật sự tức giận, e rằng ngay cả bản thân ông ta cũng sẽ bị liên lụy.
“Chờ đã”, Quân Tường nói.
Tất cả mọi người đều đồng loạt dừng lại, Cục trưởng và Phó Cục trưởng Thẩm Ninh cũng quay đầu lại.
Quân Tường nhìn về phía Thẩm Ninh.
“Nói với nhà họ Thấm, ba triệu chưa đủ mà phải là sáu triệu”.
Thẩm Ninh đột nhiên run rẩy.
Hôm qua đúng là Thấm Thiên suốt đêm gọi điện cho hắn, muốn khiến cho người này nếm chút mùi vị đau khổ.
Nhưng lại bị người này trực tiếp phá vỡ…
Cả người Thẩm Ninh đều toát mồ hôi lạnh.
Hắn gật đầu, mặt cắt không còn giọt máu rời khỏi nhà họ Quân.
Sau khi trở lại đơn vị, Thẩm Ninh gọi điện cho Thẩm Thiên.
“Chú Năm, mọi việc xong xuôi chưa?”, Thẩm Thiên vừa ăn trái cây vừa nói.
Thấm Ninh nghiến răng: “Mày có biết bối cảnh của đối phương hay không?”
“Làm sao? Thế lực của đối phương mạnh lắm à?”, Thẩm Thiên nhổ trái cây trong miệng, ngồi bật dậy, hỏi với vẻ mặt căng thẳng.
“Ngay cả Cục trưởng cũng phải khúm núm với anh ta, mày nói xem anh ta có mạnh hay không?”
Thẩm Thiên cau mày lại: “Cháu biết rồi”.
“Phải rồi, anh ta muốn sáu triệu!”
Thẩm Thiên nhếch mép, sau đó gật đầu.