Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 145
Tươi cười.
“Vậy ba triệu, trưa mai tôi sẽ đem tới”.
Thấy Quân Tường không lên tiếng, Thẩm Thiên liền tươi cười vẫy tay.
Ra hiệu cho đám vệ sĩ đem Thấm Thanh rời đi.
Quân Thiên đứng một bên nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiên rời đi hỏi: “Anh, mai hắn sẽ đem ba triệu tới thật ư?”
Quân Tường nheo mắt, nhìn vào khẩu súng trong tay mình.
“Đúng, nhưng mà ba triệu này sẽ hơi khó xơi đó”.
Quân Thiên trầm ngâm.
• • •
Nhà họ Thẩm
Nụ cười trên mặt Thẩm Thiên vụt tắt.
Chỉ còn lại vẻ u ám bao trùm khuôn mặt.
“Thẩm Thanh tên vô dụng, xử lý qua vết thương ở chân rồi quẳng hắn đi”.
“Vâng, cậu chủ, giờ tôi đi làm ngay đây”, tên đàn em bên cạnh khẽ nhìn rồi cúi đầu đáp.
Thấm Thiên khẽ xoa mũi mình, rồi nheo mắt và nói.
“Báo cho bác Hoàng, chuẩn bị gấp ba triệu tiền mặt, ngày mai cần dùng”.
“Cậu chủ, thật sự cho không tên đó ba triệu ư?”, tên đàn em bên cạnh chau mày, đầy tiếc nuối và nói.
Trên mặt Thấm Thiên lộ vẻ giễu cợt.
“Ba triệu đó có thể cho, nhưng còn phải coi tên đó có bản lĩnh đế lấy không!”
“Báo cho chú Năm, ngày mai đi điều tra thông tin về tên đó!”
“Nếu như tên đó thế lực lớn, vậy thì cúi đầu nhận lỗi rồi làm người thôi”.
Tên đàn em tiếp tục hỏi: “Vậy… Nếu như không có thế lực gì thì sao?”
Thẩm Thiên vẫn giữ vẻ giễu cợt.
Ánh mắt dần trở nên hung
tàn.
“Vậy thì tao sẽ cho nó thấy, dám đối đầu với nhà họ Thẩm sẽ có kết cục thế nào!”
“Tao sẽ lột da tên đó!”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Quân Tường rời khỏi giường liền cùng với Quân Thiên tập quyền.
Cơ thể khoan khoái dễ chịu, tinh thần cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Mẹ Quân đã chuẩn sẵn một ít thuốc bố, nhìn thấy Quân Thiên vừa luyện xong bài quyền liền đến bệnh viện cùng Quân Thiên.
Trần Nộ đi điều tra chuyện của Khương Hân, bởi vậy trong nhà chỉ còn có một mình Quân Tường.
Quân Tường chuấn bị đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm truyền đến.
Mở cửa thì nhìn thấy một nhóm nhân viên chấp pháp đang đứng ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc.
“Xin hỏi, anh có phải là chủ của căn biệt thự này không?”, người dẫn đầu lấy giấy tờ tùy thân ra, nghiêm mặt nói.
Quân Tường khẽ nhướn mẳt lên: “Sao vậy?”
“Căn biệt thự này bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ án, nên trước tiên chúng tôi sẽ phải niêm phong…”
Người này còn chưa kịp nói xong, Quân Tường đã hiểu.
Đây chính là thủ đoạn của nhà họ Thẩm.
Quân Tường lắc đầu hỏi: “Các anh thuộc bộ phận nào?”
“Bộ Tư pháp…
II
Quân Tường gật đầu: “Chờ một chút”.
Quân Tường lấy điện thoại trong túi ra và gọi cho Đào Hoa.
“Gọi cho Cục trưởng sở Tư pháp thành phố Giang Dương, lệnh cho ông ta đến gặp tôi ngay lập tức”.
Nói xong liền cúp máy, Quân Tường mỉm cười: “Các anh chờ một chút nhé!”
Nhóm nhân viên chấp pháp đứng ở cửa lập tức sửng sốt.
Nhìn về phía Quân Tường với ánh mắt quái dị.
Cục trưởng sở Tư pháp của thành phố Giang Dương được xem như một nhân vật tai to mặt lớn trong ngành.
Dưới một người trên cả vạn người!
Làm sao có thế muốn gọi liền gọi?
Nhưng, nhìn phong thái ung dung và khí chất ngút trời của Quân Tường, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một lát sau, mấy chiếc xe trực tiếp chạy tới.
Tất cả đều là xe chuyên biệt của cơ quan hành chính.
“Phó Cục trưởng, anh tới rồi ạ?”, nhân viên chấp pháp vội vàng chào hỏi.
Sắc mặt của Phó Cục trưởng hơi xanh xao, cao hơn 1 m8, nhìn qua có chút yếu đuối, nhưng đôi mắt lại sắc bén sáng ngời khiến cho người ta phải sợ hãi.
Vừa rồi hắn nhận được cuộc gọi từ Cục trưởng, muốn hắn tới đây xử lý chuyện này.
Nhìn thoáng qua Quân Tường, ánh mắt của Phó Cục trưởng Thẩm Ninh lóe lên một tia âm hiểm.
Tất cả chuyện ngày hôm nay đều do hắn bày ra.
“Vậy ba triệu, trưa mai tôi sẽ đem tới”.
Thấy Quân Tường không lên tiếng, Thẩm Thiên liền tươi cười vẫy tay.
Ra hiệu cho đám vệ sĩ đem Thấm Thanh rời đi.
Quân Thiên đứng một bên nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiên rời đi hỏi: “Anh, mai hắn sẽ đem ba triệu tới thật ư?”
Quân Tường nheo mắt, nhìn vào khẩu súng trong tay mình.
“Đúng, nhưng mà ba triệu này sẽ hơi khó xơi đó”.
Quân Thiên trầm ngâm.
• • •
Nhà họ Thẩm
Nụ cười trên mặt Thẩm Thiên vụt tắt.
Chỉ còn lại vẻ u ám bao trùm khuôn mặt.
“Thẩm Thanh tên vô dụng, xử lý qua vết thương ở chân rồi quẳng hắn đi”.
“Vâng, cậu chủ, giờ tôi đi làm ngay đây”, tên đàn em bên cạnh khẽ nhìn rồi cúi đầu đáp.
Thấm Thiên khẽ xoa mũi mình, rồi nheo mắt và nói.
“Báo cho bác Hoàng, chuẩn bị gấp ba triệu tiền mặt, ngày mai cần dùng”.
“Cậu chủ, thật sự cho không tên đó ba triệu ư?”, tên đàn em bên cạnh chau mày, đầy tiếc nuối và nói.
Trên mặt Thấm Thiên lộ vẻ giễu cợt.
“Ba triệu đó có thể cho, nhưng còn phải coi tên đó có bản lĩnh đế lấy không!”
“Báo cho chú Năm, ngày mai đi điều tra thông tin về tên đó!”
“Nếu như tên đó thế lực lớn, vậy thì cúi đầu nhận lỗi rồi làm người thôi”.
Tên đàn em tiếp tục hỏi: “Vậy… Nếu như không có thế lực gì thì sao?”
Thẩm Thiên vẫn giữ vẻ giễu cợt.
Ánh mắt dần trở nên hung
tàn.
“Vậy thì tao sẽ cho nó thấy, dám đối đầu với nhà họ Thẩm sẽ có kết cục thế nào!”
“Tao sẽ lột da tên đó!”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Quân Tường rời khỏi giường liền cùng với Quân Thiên tập quyền.
Cơ thể khoan khoái dễ chịu, tinh thần cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Mẹ Quân đã chuẩn sẵn một ít thuốc bố, nhìn thấy Quân Thiên vừa luyện xong bài quyền liền đến bệnh viện cùng Quân Thiên.
Trần Nộ đi điều tra chuyện của Khương Hân, bởi vậy trong nhà chỉ còn có một mình Quân Tường.
Quân Tường chuấn bị đi ra ngoài, liền nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm truyền đến.
Mở cửa thì nhìn thấy một nhóm nhân viên chấp pháp đang đứng ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc.
“Xin hỏi, anh có phải là chủ của căn biệt thự này không?”, người dẫn đầu lấy giấy tờ tùy thân ra, nghiêm mặt nói.
Quân Tường khẽ nhướn mẳt lên: “Sao vậy?”
“Căn biệt thự này bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ án, nên trước tiên chúng tôi sẽ phải niêm phong…”
Người này còn chưa kịp nói xong, Quân Tường đã hiểu.
Đây chính là thủ đoạn của nhà họ Thẩm.
Quân Tường lắc đầu hỏi: “Các anh thuộc bộ phận nào?”
“Bộ Tư pháp…
II
Quân Tường gật đầu: “Chờ một chút”.
Quân Tường lấy điện thoại trong túi ra và gọi cho Đào Hoa.
“Gọi cho Cục trưởng sở Tư pháp thành phố Giang Dương, lệnh cho ông ta đến gặp tôi ngay lập tức”.
Nói xong liền cúp máy, Quân Tường mỉm cười: “Các anh chờ một chút nhé!”
Nhóm nhân viên chấp pháp đứng ở cửa lập tức sửng sốt.
Nhìn về phía Quân Tường với ánh mắt quái dị.
Cục trưởng sở Tư pháp của thành phố Giang Dương được xem như một nhân vật tai to mặt lớn trong ngành.
Dưới một người trên cả vạn người!
Làm sao có thế muốn gọi liền gọi?
Nhưng, nhìn phong thái ung dung và khí chất ngút trời của Quân Tường, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Một lát sau, mấy chiếc xe trực tiếp chạy tới.
Tất cả đều là xe chuyên biệt của cơ quan hành chính.
“Phó Cục trưởng, anh tới rồi ạ?”, nhân viên chấp pháp vội vàng chào hỏi.
Sắc mặt của Phó Cục trưởng hơi xanh xao, cao hơn 1 m8, nhìn qua có chút yếu đuối, nhưng đôi mắt lại sắc bén sáng ngời khiến cho người ta phải sợ hãi.
Vừa rồi hắn nhận được cuộc gọi từ Cục trưởng, muốn hắn tới đây xử lý chuyện này.
Nhìn thoáng qua Quân Tường, ánh mắt của Phó Cục trưởng Thẩm Ninh lóe lên một tia âm hiểm.
Tất cả chuyện ngày hôm nay đều do hắn bày ra.