Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 143
Quân Thiên giờ đã không
còn là Quân Thiên của ngày xưa
_•
rồi.
Giờ đây Quân Thiên toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, làn da bánh mật khoẻ khoắn.
Giống như một vận động viên bơi lội cừ khôi vậy, chỉ cần khẽ cử động, cơ bắp toàn thân liên lập tức nối lên.
Nhìn thấy tên đầu trọc đang lao về phía mình.
Quân Thiên nhìn một lượt, trực tiếp tung ra nắm đấm!
Rầm…
Nắm đấm tung ra, âm thanh như xuyên thủng không khí.
Quân Tường đứng một bên gật đầu, thế chất của em trai anh đã có một sự cải thiện lớn.
Thiên phú kinh người.
Bản thân anh khi xưa đế đạt được cảnh giới như này cũng phải mất một năm.
Vậy mà em trai anh chỉ cần một tháng.
Thiên chất này thật sự khiến người khác kinh ngạc.
Tên đầu trọc bị đánh trúng bụng, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Cơ thể lơ lửng giữa không trung!
Quân Thiên nhấc một chân
lên.
Giống như một cây roi dài, đâm thẳng vào giữa không trung.
Rầm…
Một cước đánh trúng vào người tên đầu trọc.
Cột sống của tên đầu trọc gãy đôi, phát ra âm thanh răng rắc!
Năm tên còn lại vốn định xông lên, vừa thấy như vậy ngay lập tức dừng lại.
Bọn chúng nhìn Quân Thiên giống như nhìn thấy ma vậy.
Nhưng, Quân Thiên hoàn toàn không cho bọn chúng cơ hội.
Cơ thể giống như một cây cung lớn.
Tiếp tục đung đòn
Giống như một quả bóng hơi lớn.
Anh đi tới đâu, những tên côn đồ ở đó bị đánh bay ra ngoài.
Không cần tới ba phút.
Quân Thiên nắm chân của mấy tên côn đồ, quăng từng người một ra bên ngoài.
Mẹ Quân ngẩng đầu nhìn Quân Thiên.
Có chút kinh ngạc nhìn con trai mình, ánh mắt khẽ chuyển động, nhưng trong ánh mắt đó tràn ngập tự hào.
Con trai bà thay đổi một cách quá kinh ngạc.
Bà tuy vẫn còn chút lo lắng, nhưng phần nhiều vẫn là tự hào.
“Phế của chúng mỗi người một cánh tay, để bọn chúng biết, nếu còn lần sau thì tự chuẩn bị tang lễ cho mình đi”, Quân Tường chẳng thèm ngẩng đầu, gắp cho mẹ Quân một miếng thịt, vừa ăn vừa nói.
Tên đầu trọc nằm bên ngoài, qua khe cửa nhìn thấy Quân Tường anh tuấn đang ngồi một bên ăn uống.
Tuy rằng Quân Tường không ngẩng đầu lên.
Nhưng chỉ mới nói vài câu.
Đã đủ bộc lộ khí chất bản thân.
Bá đạo vô cùng! Khí chất lấn áp toàn bộ!
Nhắm mắt lại, tên đầu trọc cảm thấy hối hận vô cùng.
Hắn đúng là bị đui mà, sao lại dây vào gia đinh này chứ.
Cùng với một cơn đau truyền, Quân Thiên đánh gãy tay tên đầu trọc.
Tên đầu trọc đau tới mức ngất lịm.
Sau khi giải quyết xong, Quân Thiên trở lại phòng, thay đồ rửa tay, rồi tiếp tục quay lại bàn ăn.
“Quân Thiên, ngày mai đi thăm Tiếu Đao với mẹ”.
“OK anh”.
Sau khi Quân Thiên hồi phục, tính cách anh ta có sự thay đổi lớn, trở nên ít nói hơn.
Quân Tường cũng không nói nhiều, quay trở về phòng của mình.
Vừa nằm xuống, Bạch Tiếu Hoàng liền gọi điện tới.
“Anh đang làm gì vậy?”, ở đầu dây bên kia Bạch Tiểu Hoàng cất giọng đầy gợi cảm.
“ừ, vừa nằm xuống”.
“Anh cần phải ngâm mình trong bồn tắm dược liệu tiếp đó. Ngày mai tôi đem thuốc tới Giang Dương gặp anh”, Bạch Tiểu Hoàng quan tâm hỏi han tình hình sức khoẻ của Quân Tường.
Quân Tường cảm thấy được an ủi, đáp: “Vần có thế gắng gượng thêm vài ngày, tôi cũng chưa bảo Đào Hoa tìm suối nước nóng ở Giang Dương nữa”.
“Anh thật sự không biết, hay giả vờ không biết vậy?”, Bạch Tiếu Hoàng ở đầu dây bẽn kia có chút kinh ngạc.
“Cái gì?”
“Suối nước nóng tốt nhất ở Giang Dương là suối Thiên Thanh trên núi Thiên Thanh, còn núi Thiên Thanh chính là địa bàn của nhà họ Bạch.
“Nói qua nói lại, biệt thự trên núi Thiên Thanh đó vốn là của tôi đó, nhưng mà cũng không sao, tôi sẽ nhờ nhà họ Bạch để dùng suối Thiên Thanh dùng vài ngày”, Bạch Tiểu Hoàng vồ ngực nói.
Quân Tường khẽ cười nhẹ: “Là của cô sao lại còn phải mượn?”
Bạch Tiếu Hoàng có chút buồn bực đáp: “Tất cả con cháu nhà họ Bạch đều có tư cách thừa kế một phần tài sản, vốn là biệt thự trên núi Thiên Thanh chia cho tôi, nhưng vì tôi là con riêng, nên quyền thừa kế bị lấy lại roi”.
“Vậy còn mượn gì nữa? Trực tiếp lấy lại có phải nhanh không?”, Quân Tường đáp.
“Anh ở Thiên Nam đã gây hấn với không ít gia tộc rồi, giờ ở Giang Dương còn không chịu kín tiếng một chút à?”
Quân Tường ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà và nói: “Người không đụng tới tôi thì tôi cũng sẽ không đụng chạm tới bọn họ. Nhưng nếu bọn họ đã gây hấn với tôi rồi, thì đừng trách tôi độc ác”.
“Đúng là một người bá đạo!”, Bạch Tiểu Hoàng cười cười rồi cúp điện thoại.
“Anh, có người tìm anh”, Quân Thiên gõ cửa.
Quân Tường đi ra ngoài, nhìn thấy trong phòng khách, thấy em trai Quân Thiên đang cầm điện thoại bàn, vẻ mặt không mấy vui vẻ nhìn Quân Tường.
Quần Tường cầm lấy điện thoại mới hiểu vì sao em trai anh lại có vẻ mặt đó.
“Mày là chủ nhân của biệt thự đó?”
Trong điện thoại truyền tới âm thanh khàn khàn, độc đoán.
Quân Tường khẽ nheo mắt.
“Đúng, là tao”.
“Tao là quản gia nhà họ Thẩm – Thẩm Thanh, cho mày nửa tiếng, lập tức thu dọn đồ đạc, dọn dẹp biệt thự rồi tới nhà họ Thấm quỳ gối nhận lỗi”.
Giọng nói trong điện thoại đầy ngạo mạn, ra lệnh với Quân Tường.
Trên mặt Quân Tường lộ ra một nét cười nhẹ.
“Nếu không thì sao?”, Quân Tường hỏi ngược lại.
“Mày nghe cho kĩ, tao là người của nhà họ Thẩm ở Giang Dương!”
“Trong vòng nửa tiếng, nếu như không thấy mày tới nhà họ Thẩm nhận lỗi, thì đây không chỉ là chuyện dùng biệt thự của mày trong hai tuần nữa rồi”, người đàn ông trong điện thoại ngạo mạn uy hiếp Quân Tường.
Quân Tường bình thản, trầm giọng đáp: “Vậy tao cũng cho mày nửa tiếng”.
“Nửa tiếng làm gì?”, Thẩm Thanh thắc mắc.
“Trong vòng nửa tiếng, nếu như tao không thấy bọn mày tới đây quỳ gối xin lỗi, ngày mai tao sẽ tiêu diệt nhà họ Thẩm!”
Nói rồi, Quân Tường trực tiếp cúp điện thoại.
còn là Quân Thiên của ngày xưa
_•
rồi.
Giờ đây Quân Thiên toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, làn da bánh mật khoẻ khoắn.
Giống như một vận động viên bơi lội cừ khôi vậy, chỉ cần khẽ cử động, cơ bắp toàn thân liên lập tức nối lên.
Nhìn thấy tên đầu trọc đang lao về phía mình.
Quân Thiên nhìn một lượt, trực tiếp tung ra nắm đấm!
Rầm…
Nắm đấm tung ra, âm thanh như xuyên thủng không khí.
Quân Tường đứng một bên gật đầu, thế chất của em trai anh đã có một sự cải thiện lớn.
Thiên phú kinh người.
Bản thân anh khi xưa đế đạt được cảnh giới như này cũng phải mất một năm.
Vậy mà em trai anh chỉ cần một tháng.
Thiên chất này thật sự khiến người khác kinh ngạc.
Tên đầu trọc bị đánh trúng bụng, cả người bị đánh bay ra ngoài.
Cơ thể lơ lửng giữa không trung!
Quân Thiên nhấc một chân
lên.
Giống như một cây roi dài, đâm thẳng vào giữa không trung.
Rầm…
Một cước đánh trúng vào người tên đầu trọc.
Cột sống của tên đầu trọc gãy đôi, phát ra âm thanh răng rắc!
Năm tên còn lại vốn định xông lên, vừa thấy như vậy ngay lập tức dừng lại.
Bọn chúng nhìn Quân Thiên giống như nhìn thấy ma vậy.
Nhưng, Quân Thiên hoàn toàn không cho bọn chúng cơ hội.
Cơ thể giống như một cây cung lớn.
Tiếp tục đung đòn
Giống như một quả bóng hơi lớn.
Anh đi tới đâu, những tên côn đồ ở đó bị đánh bay ra ngoài.
Không cần tới ba phút.
Quân Thiên nắm chân của mấy tên côn đồ, quăng từng người một ra bên ngoài.
Mẹ Quân ngẩng đầu nhìn Quân Thiên.
Có chút kinh ngạc nhìn con trai mình, ánh mắt khẽ chuyển động, nhưng trong ánh mắt đó tràn ngập tự hào.
Con trai bà thay đổi một cách quá kinh ngạc.
Bà tuy vẫn còn chút lo lắng, nhưng phần nhiều vẫn là tự hào.
“Phế của chúng mỗi người một cánh tay, để bọn chúng biết, nếu còn lần sau thì tự chuẩn bị tang lễ cho mình đi”, Quân Tường chẳng thèm ngẩng đầu, gắp cho mẹ Quân một miếng thịt, vừa ăn vừa nói.
Tên đầu trọc nằm bên ngoài, qua khe cửa nhìn thấy Quân Tường anh tuấn đang ngồi một bên ăn uống.
Tuy rằng Quân Tường không ngẩng đầu lên.
Nhưng chỉ mới nói vài câu.
Đã đủ bộc lộ khí chất bản thân.
Bá đạo vô cùng! Khí chất lấn áp toàn bộ!
Nhắm mắt lại, tên đầu trọc cảm thấy hối hận vô cùng.
Hắn đúng là bị đui mà, sao lại dây vào gia đinh này chứ.
Cùng với một cơn đau truyền, Quân Thiên đánh gãy tay tên đầu trọc.
Tên đầu trọc đau tới mức ngất lịm.
Sau khi giải quyết xong, Quân Thiên trở lại phòng, thay đồ rửa tay, rồi tiếp tục quay lại bàn ăn.
“Quân Thiên, ngày mai đi thăm Tiếu Đao với mẹ”.
“OK anh”.
Sau khi Quân Thiên hồi phục, tính cách anh ta có sự thay đổi lớn, trở nên ít nói hơn.
Quân Tường cũng không nói nhiều, quay trở về phòng của mình.
Vừa nằm xuống, Bạch Tiếu Hoàng liền gọi điện tới.
“Anh đang làm gì vậy?”, ở đầu dây bên kia Bạch Tiểu Hoàng cất giọng đầy gợi cảm.
“ừ, vừa nằm xuống”.
“Anh cần phải ngâm mình trong bồn tắm dược liệu tiếp đó. Ngày mai tôi đem thuốc tới Giang Dương gặp anh”, Bạch Tiểu Hoàng quan tâm hỏi han tình hình sức khoẻ của Quân Tường.
Quân Tường cảm thấy được an ủi, đáp: “Vần có thế gắng gượng thêm vài ngày, tôi cũng chưa bảo Đào Hoa tìm suối nước nóng ở Giang Dương nữa”.
“Anh thật sự không biết, hay giả vờ không biết vậy?”, Bạch Tiếu Hoàng ở đầu dây bẽn kia có chút kinh ngạc.
“Cái gì?”
“Suối nước nóng tốt nhất ở Giang Dương là suối Thiên Thanh trên núi Thiên Thanh, còn núi Thiên Thanh chính là địa bàn của nhà họ Bạch.
“Nói qua nói lại, biệt thự trên núi Thiên Thanh đó vốn là của tôi đó, nhưng mà cũng không sao, tôi sẽ nhờ nhà họ Bạch để dùng suối Thiên Thanh dùng vài ngày”, Bạch Tiểu Hoàng vồ ngực nói.
Quân Tường khẽ cười nhẹ: “Là của cô sao lại còn phải mượn?”
Bạch Tiếu Hoàng có chút buồn bực đáp: “Tất cả con cháu nhà họ Bạch đều có tư cách thừa kế một phần tài sản, vốn là biệt thự trên núi Thiên Thanh chia cho tôi, nhưng vì tôi là con riêng, nên quyền thừa kế bị lấy lại roi”.
“Vậy còn mượn gì nữa? Trực tiếp lấy lại có phải nhanh không?”, Quân Tường đáp.
“Anh ở Thiên Nam đã gây hấn với không ít gia tộc rồi, giờ ở Giang Dương còn không chịu kín tiếng một chút à?”
Quân Tường ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà và nói: “Người không đụng tới tôi thì tôi cũng sẽ không đụng chạm tới bọn họ. Nhưng nếu bọn họ đã gây hấn với tôi rồi, thì đừng trách tôi độc ác”.
“Đúng là một người bá đạo!”, Bạch Tiểu Hoàng cười cười rồi cúp điện thoại.
“Anh, có người tìm anh”, Quân Thiên gõ cửa.
Quân Tường đi ra ngoài, nhìn thấy trong phòng khách, thấy em trai Quân Thiên đang cầm điện thoại bàn, vẻ mặt không mấy vui vẻ nhìn Quân Tường.
Quần Tường cầm lấy điện thoại mới hiểu vì sao em trai anh lại có vẻ mặt đó.
“Mày là chủ nhân của biệt thự đó?”
Trong điện thoại truyền tới âm thanh khàn khàn, độc đoán.
Quân Tường khẽ nheo mắt.
“Đúng, là tao”.
“Tao là quản gia nhà họ Thẩm – Thẩm Thanh, cho mày nửa tiếng, lập tức thu dọn đồ đạc, dọn dẹp biệt thự rồi tới nhà họ Thấm quỳ gối nhận lỗi”.
Giọng nói trong điện thoại đầy ngạo mạn, ra lệnh với Quân Tường.
Trên mặt Quân Tường lộ ra một nét cười nhẹ.
“Nếu không thì sao?”, Quân Tường hỏi ngược lại.
“Mày nghe cho kĩ, tao là người của nhà họ Thẩm ở Giang Dương!”
“Trong vòng nửa tiếng, nếu như không thấy mày tới nhà họ Thẩm nhận lỗi, thì đây không chỉ là chuyện dùng biệt thự của mày trong hai tuần nữa rồi”, người đàn ông trong điện thoại ngạo mạn uy hiếp Quân Tường.
Quân Tường bình thản, trầm giọng đáp: “Vậy tao cũng cho mày nửa tiếng”.
“Nửa tiếng làm gì?”, Thẩm Thanh thắc mắc.
“Trong vòng nửa tiếng, nếu như tao không thấy bọn mày tới đây quỳ gối xin lỗi, ngày mai tao sẽ tiêu diệt nhà họ Thẩm!”
Nói rồi, Quân Tường trực tiếp cúp điện thoại.