Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 142
Nói rồi định ôm chặt lấy Quân Tường, giả vờ ra vẻ là một đôi tình nhân với Quân Tường.
Quân Tường đứng im bất động, nhưng bộ dạng lạnh lùng của anh lại khiến cô gái không dám tiến lên nữa.
Cô gái hơi mũm mĩm, gương mặt tròn xoe, buộc tóc hai bên, mặc bộ đồ kiểu thủy thủ, chân đi đỏi giày da màu đen kèm đôi tất cao cố màu trắng, sau lưng vẫn còn đeo chiếc ba lô nhỏ, cộng thêm một cặp kính tròn trên mặt.
Trông như cô nhóc nhà bên, rất đáng yêu.
“Cầu xin anh đó!”, cô gái chẳp hai tay lại trông như đang khấn phật cầu xin Quân Tường.
Quân Tường vẫn giữ thần thái lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh quét một lượt cô nhóc này.
“Đúng là làm người ta hết
hồn”.
Cô gái thấy xin giúp đỡ không có tác dụng bèn đảo mắt nhìn quanh hai bên, bỗng nhìn thấy bên cạnh có một đống thùng giấy.
Lập tức khởi động đôi chân nhỏ, chạy vọt tới đó.
Núp trong đống thùng giấy, còn cầm một chiếc hộp giấy to đội lên đầu mình.
Che kín đi thân hình nhỏ nhắn.
“Cô chủ đâu? Có phải chạy về phía đó không!”
“Nhanh lên nhanh lên! Phân chia nhau ra tìm đi!”
“Khu vui chơi! Phía trước có một khu vui chơi, chắc chắn cô chủ đến phía đó rồi!”
“Đuổi theo!”
Một vài vệ sĩ mặc âu phục màu đen chạy qua mặt Quân Tường.
Thấy đám vệ sĩ chạy đi rồi, cô gái nhỏ mới chui ra từ trong đống thùng giấy.
Đến bên cạnh Quân Tường, khí thê’ hung hăng.
Hai tay chống nạnh, nhìn Quân Tường hỏi: “Tại sao anh không giúp em?”
Quân Tường liếc cô nhóc một cái, không nói gì.
Tiếp tục đi về phía trước.
Cô nhóc bám theo sau Quân Tường, phùng mồm trợn má.
“Em đi theo anh làm gì?”, Quân Tường hỏi.
“Ai bảo anh không cứu em!”, cô gái nhỏ chống eo nói.
“Em còn đi theo anh nữa, có tin là anh sẽ đi báo cho vệ sĩ nhà em biết không?”, Quân Tường đột nhiên mỉm cười, nhìn về hướng mấy tay vệ sĩ vừa chạy đi.
“Anh
Cô gái sốt ruột dậm chân: “Ác ma!”
Nói xong, hùng hổ lườm Quân Tường một cái rồi huơ huơ nắm đấm nhỏ, quay người chạy mất.
Quân Tường mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Đây có lẽ là con cái nhà gia tộc lớn nào đó, đã chán với cảnh xa hoa sung sướng nên muốn trốn nhà ra ngoài chơi đây mà.
Lúc Quân Tường về đến nhà thì trời đã bắt đầu nhá nhem tối.
Mẹ Quân đã làm xong một bàn thức ăn rồi.
“Mẹ, con vừa đi thăm Tiểu Đao”, ngồi xuống trước mặt bàn, Quân Tường nói.
Mẹ Quân và Quân Thiên nhất thời sững sờ.
Ánh mắt của mẹ Quân trở nên xúc động nói: “Thằng nhóc đó từ nửa năm trước đã không còn gọi điện thoại cho mẹ nữa, mẹ gọi cho nó nhưng đều tẳt máy, mẹ còn tưởng nó đã xảy ra chuyện gì rồi nữa…”
Quân Tường gật đầu nói: “Quả thực là đã xảy ra chút chuyện rồi ạ!”
Mẹ Quân đang ngồi liền đứng phắt dậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Quân Tường kể lại chuyện đã xảy ra với Tiểu Đao cho mẹ Quân nghe.
Mẹ Quân đau lòng đến mức mắt đỏ hoe: “Năm đó Lý Tiểu Dung cũng vậy, vợ của Tiểu Đao giờ cũng như vậy, con nói xem con người bây giờ đều bị làm sao hết cả rồi? Âm mưu tiền tài thôi đã đành lại còn nhẫn tâm đến mức hại đến cả tính mạng”.
“Ngày mai mẹ phải đi thăm Tiếu Đao, thằng bé số khổ quá”.
Quân Tường gật đầu, bưng bát cơm lên đang định ăn.
Thì nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa rất gấp gáp bên ngoài vang lên.
Em trai anh, Quân Thiên đứng lên đi ra mở cửa, thì thấy vài người đàn ông trông rất hung hăng đứng ngoài cửa.
Đám đàn ông đi vào trong, quét mắt một lượt xem cách bố trí của biệt thự.
Căn biệt thự này là do Đào Hoa đặc biệt lựa chọn, bài trí tinh tế, phong cách đơn giản.
“Căn biệt thự này có thiết kế khéo léo, cậu chủ sắp về Giang Dương rồi, thời gian không kịp nữa đâu, căn nhà này được đó”.
Tên đồng bọn khác cũng gật đầu theo, sau đó tùy tiện móc ra một trăm nghìn nhân dân tệ.
Ném lên bàn trà bên cạnh.
Mấy tên này đến nhìn cũng không nhìn cả nhà Quân Tường một cái, chỉ lạnh lùng mở miệng nói.
Bàn tay cầm đũa của Quân Tường dừng giữa không trung.
Anh nghiêng đầu, nhìn về phía mấy tên côn đồ lực lưỡng kia.
“Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau cút đi!”, tên đầu trọc cầm đầu chừng to mắt, nhìn Quân Tường và nói.
Mẹ Quân bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Mấy người là ai, sao lại xông vào nhà dân?”
“Bớt nói nhảm lại, nếu chúng mày không giải quyết được, thì bọn tao giúp chúng mày giải quyết!1′, tên côn đồ đầu trọc xoa đầu của mình, quát lớn.
Quân Tường gắp một món thức ăn.
“Quân Thiên, bọn chúng có bao nhiêu người?”
Quân Thiên nhìn xung quanh, đáp: “Sáu người”.
“Trong vòng năm phút giải quyết bọn chúng, trực tiếp ném chúng ra ngoài đi”.
Quân Tường gắp một miếng trứng gà bỏ vào miệng, hoàn toàn không coi mấy lên côn đồ kia ra gì.
Hai mắt Quân Thiên sáng lên, ngón tay đan vào nhau, phát ra âm thanh răng rắc.
Một tiếng lách cách vang lên.
“Tao thấy chúng mày bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đó!”, tên cầm đầu xoa đầu mình rồi nói.
Vừa nói, hắn vừa hua hua nắm đấm, nhào về hướng Quân Thiên.
Quân Tường đứng im bất động, nhưng bộ dạng lạnh lùng của anh lại khiến cô gái không dám tiến lên nữa.
Cô gái hơi mũm mĩm, gương mặt tròn xoe, buộc tóc hai bên, mặc bộ đồ kiểu thủy thủ, chân đi đỏi giày da màu đen kèm đôi tất cao cố màu trắng, sau lưng vẫn còn đeo chiếc ba lô nhỏ, cộng thêm một cặp kính tròn trên mặt.
Trông như cô nhóc nhà bên, rất đáng yêu.
“Cầu xin anh đó!”, cô gái chẳp hai tay lại trông như đang khấn phật cầu xin Quân Tường.
Quân Tường vẫn giữ thần thái lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh quét một lượt cô nhóc này.
“Đúng là làm người ta hết
hồn”.
Cô gái thấy xin giúp đỡ không có tác dụng bèn đảo mắt nhìn quanh hai bên, bỗng nhìn thấy bên cạnh có một đống thùng giấy.
Lập tức khởi động đôi chân nhỏ, chạy vọt tới đó.
Núp trong đống thùng giấy, còn cầm một chiếc hộp giấy to đội lên đầu mình.
Che kín đi thân hình nhỏ nhắn.
“Cô chủ đâu? Có phải chạy về phía đó không!”
“Nhanh lên nhanh lên! Phân chia nhau ra tìm đi!”
“Khu vui chơi! Phía trước có một khu vui chơi, chắc chắn cô chủ đến phía đó rồi!”
“Đuổi theo!”
Một vài vệ sĩ mặc âu phục màu đen chạy qua mặt Quân Tường.
Thấy đám vệ sĩ chạy đi rồi, cô gái nhỏ mới chui ra từ trong đống thùng giấy.
Đến bên cạnh Quân Tường, khí thê’ hung hăng.
Hai tay chống nạnh, nhìn Quân Tường hỏi: “Tại sao anh không giúp em?”
Quân Tường liếc cô nhóc một cái, không nói gì.
Tiếp tục đi về phía trước.
Cô nhóc bám theo sau Quân Tường, phùng mồm trợn má.
“Em đi theo anh làm gì?”, Quân Tường hỏi.
“Ai bảo anh không cứu em!”, cô gái nhỏ chống eo nói.
“Em còn đi theo anh nữa, có tin là anh sẽ đi báo cho vệ sĩ nhà em biết không?”, Quân Tường đột nhiên mỉm cười, nhìn về hướng mấy tay vệ sĩ vừa chạy đi.
“Anh
Cô gái sốt ruột dậm chân: “Ác ma!”
Nói xong, hùng hổ lườm Quân Tường một cái rồi huơ huơ nắm đấm nhỏ, quay người chạy mất.
Quân Tường mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước.
Đây có lẽ là con cái nhà gia tộc lớn nào đó, đã chán với cảnh xa hoa sung sướng nên muốn trốn nhà ra ngoài chơi đây mà.
Lúc Quân Tường về đến nhà thì trời đã bắt đầu nhá nhem tối.
Mẹ Quân đã làm xong một bàn thức ăn rồi.
“Mẹ, con vừa đi thăm Tiểu Đao”, ngồi xuống trước mặt bàn, Quân Tường nói.
Mẹ Quân và Quân Thiên nhất thời sững sờ.
Ánh mắt của mẹ Quân trở nên xúc động nói: “Thằng nhóc đó từ nửa năm trước đã không còn gọi điện thoại cho mẹ nữa, mẹ gọi cho nó nhưng đều tẳt máy, mẹ còn tưởng nó đã xảy ra chuyện gì rồi nữa…”
Quân Tường gật đầu nói: “Quả thực là đã xảy ra chút chuyện rồi ạ!”
Mẹ Quân đang ngồi liền đứng phắt dậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Quân Tường kể lại chuyện đã xảy ra với Tiểu Đao cho mẹ Quân nghe.
Mẹ Quân đau lòng đến mức mắt đỏ hoe: “Năm đó Lý Tiểu Dung cũng vậy, vợ của Tiểu Đao giờ cũng như vậy, con nói xem con người bây giờ đều bị làm sao hết cả rồi? Âm mưu tiền tài thôi đã đành lại còn nhẫn tâm đến mức hại đến cả tính mạng”.
“Ngày mai mẹ phải đi thăm Tiếu Đao, thằng bé số khổ quá”.
Quân Tường gật đầu, bưng bát cơm lên đang định ăn.
Thì nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa rất gấp gáp bên ngoài vang lên.
Em trai anh, Quân Thiên đứng lên đi ra mở cửa, thì thấy vài người đàn ông trông rất hung hăng đứng ngoài cửa.
Đám đàn ông đi vào trong, quét mắt một lượt xem cách bố trí của biệt thự.
Căn biệt thự này là do Đào Hoa đặc biệt lựa chọn, bài trí tinh tế, phong cách đơn giản.
“Căn biệt thự này có thiết kế khéo léo, cậu chủ sắp về Giang Dương rồi, thời gian không kịp nữa đâu, căn nhà này được đó”.
Tên đồng bọn khác cũng gật đầu theo, sau đó tùy tiện móc ra một trăm nghìn nhân dân tệ.
Ném lên bàn trà bên cạnh.
Mấy tên này đến nhìn cũng không nhìn cả nhà Quân Tường một cái, chỉ lạnh lùng mở miệng nói.
Bàn tay cầm đũa của Quân Tường dừng giữa không trung.
Anh nghiêng đầu, nhìn về phía mấy tên côn đồ lực lưỡng kia.
“Nhìn gì mà nhìn? Còn không mau cút đi!”, tên đầu trọc cầm đầu chừng to mắt, nhìn Quân Tường và nói.
Mẹ Quân bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Mấy người là ai, sao lại xông vào nhà dân?”
“Bớt nói nhảm lại, nếu chúng mày không giải quyết được, thì bọn tao giúp chúng mày giải quyết!1′, tên côn đồ đầu trọc xoa đầu của mình, quát lớn.
Quân Tường gắp một món thức ăn.
“Quân Thiên, bọn chúng có bao nhiêu người?”
Quân Thiên nhìn xung quanh, đáp: “Sáu người”.
“Trong vòng năm phút giải quyết bọn chúng, trực tiếp ném chúng ra ngoài đi”.
Quân Tường gắp một miếng trứng gà bỏ vào miệng, hoàn toàn không coi mấy lên côn đồ kia ra gì.
Hai mắt Quân Thiên sáng lên, ngón tay đan vào nhau, phát ra âm thanh răng rắc.
Một tiếng lách cách vang lên.
“Tao thấy chúng mày bắt đầu mất kiên nhẫn rồi đó!”, tên cầm đầu xoa đầu mình rồi nói.
Vừa nói, hắn vừa hua hua nắm đấm, nhào về hướng Quân Thiên.