Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 139
Máu tươi tóe ra.
Từ khoảnh khắc Quân Tường rút súng ra, tên cao kều liền biết đây là người mà hắn và Thượng Khả tuyệt đối không thế chọc vào.
Sau khi dập đầu 20 cái, trán của cả hai người đều đã tóe đầy máu, muốn bao nhiêu thảm hại có bấy nhiêu thảm hại.
Hai người quỳ dưới đất, chật vật bò ra khỏi phòng bệnh như hai con chó.
Quân Tường nhìn theo hai người, vẻ mặt vô cảm nói.
“Tuyệt đối đừng cố bỏ trốn, bằng không, tôi có thể truy sát hai người đến chân trời góc bể, giết hết cả gia tộc có liên quan đến hai người đó”.
Thượng Khả và tên cao kều như rơi xuống hố băng, khóc không ra nước mắt.
Run rẩy gật đầu, sau đó vội vàng cút ra khỏi phòng bệnh.
Quân Tường nhìn tên béo và y tá nói: “Lát nữa tôi sẽ đưa cho hai người một danh mục dược liệu, hai người giúp tôi đi mua một vài thứ”.
“Anh muốn làm gì?”, tên béo và y tá cùng đồng thanh hỏi.
Quân Tường nhìn Tiểu Đao đã trở thành người thực vật nằm trên giường, ánh mắt sáng rực.
“Tôi phải cứu sống cậu
Tiểu Ú và y tá đều nhìn Quân Tường bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc.
Trước đó lúc Quân Tường đóng viện phí một triệu nhân dân tệ đã khiến Tiểu ú kinh ngạc một lần.
Sau đó khí chất đủ để đàn áp Thượng Khả và tên cao kều khiến Tiểu ú kinh ngạc thêm lần nữa.
Lúc này Quân Tường nói muốn tri liêu cho Tiểu Đao.
Lại khiến Tiếu ú kinh ngạc thêm lần nữa.
Đôi mắt tí hon trên gương mặt không ngừng quan sát Quân Tường.
Đôi mẳt nhỏ xíu
Tràn đầy sự tò mò.
Anh Tường mấy năm mất tích rốt cuộc đã trải qua những
gì?
Ánh mắt của cô y tá nhìn Quân Tường một cách vô cùng sùng kính.
Người đàn ông này thật sự quá ưu tú.
Có tiền, có quyền lực.
Lúc này nói như vậy thì anh lại còn biết cả y thuật nữa sao?
Con nai con trong lòng bắt đầu nhảy tưng bừng, chớp chớp hàng lông mi dài, gương mặt đỏ bừng lên.
“Đi mau đi”, Quân Tường bắt đầu kiểm tra cho Tiểu Đao.
Tiểu Ú và y tá lập tức ra ngoài đi chuẩn bị.
Vừa nhìn thấy cơ thể của Tiểu Đao, sắc mặt Quân Tường liền trở nên khó coi.
Độc mà Tiểu Đao trúng là một loại độc thần kinh.
Sẽ khiến thần kinh não suy kiệt rồi dẫn đến tê liệt.
Mặc dù quá trình chậm nhưng cũng đủ khiến Tiểu Đao biến thành người thực vật.
Nếu không phải hàng ngày có thuốc thì e là sau này cho dù Tiểu Đao có tỉnh lại thì cũng biến thành một kẻ ngốc, hoặc là một người điên điên khùng khùng.
Giữa hai đầu lông mày của anh vô cùng âm trầm, sát khí trong ánh mắt dần dần ngưng trọng.
Đôi gian phu dâm phụ kia quả thực quá độc ác rồi!
Âm mưu sát hại đến tính mạng!
Còn độc ác hơn cả vợ của em trai anh trước đây.
Tục ngữ có câu, một ngày là vợ chồng tình nghĩa trăm năm.
Nhưng Quân Tường không thể hiểu được Thượng Khả sao lại có thể nhẫn tâm hạ độc nặng như vậy.
Ra tay tàn độc như vậy!
Quân Tường đặt ngón tay lên mạch đập của Tiểu Đao, suy nghĩ xem làm thê’ nào để cứu được Tiểu Đao.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Tiếu Ú và y tá ôm một đống đồ và dược liệu về.
Quân Tường xem qua đồ một lượt, không thiếu thứ gì.
Sau đó mới gật đầu.
“Anh Tường, anh thật sự chắc chắn có thể khiến Tiểu Đao tỉnh lại sao?”, Tiểu ú căng thẳng nắm chặt bàn tay mập mạp của mình, nhìn Quân Tường hỏi.
“80%”, Quân Tưởng nghiêng đầu qua nhìn Tiểu Đao nói.
Tiểu Ú chần chừ chốc lát, sau đó cắn răng nói: “Như vậy là có khả thi rồi!”
Vừa nhìn Tiếu Đao, Tiểu ú tiếp tục nói: “Em nghĩ Tiểu Đao cũng không muốn cả đời nằm trên giường thế này!”
Quân Tường không nói gì, anh đã bắt đầu rồi.
“… Bệnh tình của bệnh nhân này, ngay đến viện phó của chúng tôi cũng bó tay, chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì, anh có cách gì vậy?”
Y tá nhón chân lên nhìn động tác của Quân Tường.
Quân Tường cúi đầu, lấy ra một lọ thủy tinh, bắt đầu chế tạo nọc độc.
“Lấy độc trị độc”.
Y tá không nói nên lời, cảm thấy Quân Tường lại càng vĩ đại hơn.
Quân Tường từ từ thử nghiệm, không ngừng cho thêm một vài vị thuốc đông y khác vào.
Két két….
Cửa phòng bệnh được mở ra, một bác sĩ có kiểu tóc Địa Trung Hải đi vào.
“Các người đang làm gì vậy?”
Y tá nghe thấy âm thanh từ phía sau thì giật mình nhảy dựng lên.
Quay đầu lại nhìn thấy vị bác sĩ này, lập tức vô cùng hoảng sợ nói: “Viện phó, người này đang điều trị cho bệnh nhân
ạ…”
Giọng nói của y tá càng lúc càng nhỏ.
Biếu cảm của viện phó lập tức trở nên nghiêm túc, mấy sợi tóc kiểu Địa Trung Hải trên đầu vì tức giận mà run lẽn: “Đây đúng là làm càn mà!”
Nói rồi ông ta đi về phía Quân Tường, nói: “Hành động này của anh là hành động giết người! Anh có biết tình trạng bệnh của bệnh nhân này không!”
“Nơi này là bệnh viện! Tôi không cho phép anh làm xằng làm bậy!”
Viện phó chỉ vào Quân Tường nói.
Từ khoảnh khắc Quân Tường rút súng ra, tên cao kều liền biết đây là người mà hắn và Thượng Khả tuyệt đối không thế chọc vào.
Sau khi dập đầu 20 cái, trán của cả hai người đều đã tóe đầy máu, muốn bao nhiêu thảm hại có bấy nhiêu thảm hại.
Hai người quỳ dưới đất, chật vật bò ra khỏi phòng bệnh như hai con chó.
Quân Tường nhìn theo hai người, vẻ mặt vô cảm nói.
“Tuyệt đối đừng cố bỏ trốn, bằng không, tôi có thể truy sát hai người đến chân trời góc bể, giết hết cả gia tộc có liên quan đến hai người đó”.
Thượng Khả và tên cao kều như rơi xuống hố băng, khóc không ra nước mắt.
Run rẩy gật đầu, sau đó vội vàng cút ra khỏi phòng bệnh.
Quân Tường nhìn tên béo và y tá nói: “Lát nữa tôi sẽ đưa cho hai người một danh mục dược liệu, hai người giúp tôi đi mua một vài thứ”.
“Anh muốn làm gì?”, tên béo và y tá cùng đồng thanh hỏi.
Quân Tường nhìn Tiểu Đao đã trở thành người thực vật nằm trên giường, ánh mắt sáng rực.
“Tôi phải cứu sống cậu
Tiểu Ú và y tá đều nhìn Quân Tường bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc.
Trước đó lúc Quân Tường đóng viện phí một triệu nhân dân tệ đã khiến Tiểu ú kinh ngạc một lần.
Sau đó khí chất đủ để đàn áp Thượng Khả và tên cao kều khiến Tiểu ú kinh ngạc thêm lần nữa.
Lúc này Quân Tường nói muốn tri liêu cho Tiểu Đao.
Lại khiến Tiếu ú kinh ngạc thêm lần nữa.
Đôi mắt tí hon trên gương mặt không ngừng quan sát Quân Tường.
Đôi mẳt nhỏ xíu
Tràn đầy sự tò mò.
Anh Tường mấy năm mất tích rốt cuộc đã trải qua những
gì?
Ánh mắt của cô y tá nhìn Quân Tường một cách vô cùng sùng kính.
Người đàn ông này thật sự quá ưu tú.
Có tiền, có quyền lực.
Lúc này nói như vậy thì anh lại còn biết cả y thuật nữa sao?
Con nai con trong lòng bắt đầu nhảy tưng bừng, chớp chớp hàng lông mi dài, gương mặt đỏ bừng lên.
“Đi mau đi”, Quân Tường bắt đầu kiểm tra cho Tiểu Đao.
Tiểu Ú và y tá lập tức ra ngoài đi chuẩn bị.
Vừa nhìn thấy cơ thể của Tiểu Đao, sắc mặt Quân Tường liền trở nên khó coi.
Độc mà Tiểu Đao trúng là một loại độc thần kinh.
Sẽ khiến thần kinh não suy kiệt rồi dẫn đến tê liệt.
Mặc dù quá trình chậm nhưng cũng đủ khiến Tiểu Đao biến thành người thực vật.
Nếu không phải hàng ngày có thuốc thì e là sau này cho dù Tiểu Đao có tỉnh lại thì cũng biến thành một kẻ ngốc, hoặc là một người điên điên khùng khùng.
Giữa hai đầu lông mày của anh vô cùng âm trầm, sát khí trong ánh mắt dần dần ngưng trọng.
Đôi gian phu dâm phụ kia quả thực quá độc ác rồi!
Âm mưu sát hại đến tính mạng!
Còn độc ác hơn cả vợ của em trai anh trước đây.
Tục ngữ có câu, một ngày là vợ chồng tình nghĩa trăm năm.
Nhưng Quân Tường không thể hiểu được Thượng Khả sao lại có thể nhẫn tâm hạ độc nặng như vậy.
Ra tay tàn độc như vậy!
Quân Tường đặt ngón tay lên mạch đập của Tiểu Đao, suy nghĩ xem làm thê’ nào để cứu được Tiểu Đao.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Tiếu Ú và y tá ôm một đống đồ và dược liệu về.
Quân Tường xem qua đồ một lượt, không thiếu thứ gì.
Sau đó mới gật đầu.
“Anh Tường, anh thật sự chắc chắn có thể khiến Tiểu Đao tỉnh lại sao?”, Tiểu ú căng thẳng nắm chặt bàn tay mập mạp của mình, nhìn Quân Tường hỏi.
“80%”, Quân Tưởng nghiêng đầu qua nhìn Tiểu Đao nói.
Tiểu Ú chần chừ chốc lát, sau đó cắn răng nói: “Như vậy là có khả thi rồi!”
Vừa nhìn Tiếu Đao, Tiểu ú tiếp tục nói: “Em nghĩ Tiểu Đao cũng không muốn cả đời nằm trên giường thế này!”
Quân Tường không nói gì, anh đã bắt đầu rồi.
“… Bệnh tình của bệnh nhân này, ngay đến viện phó của chúng tôi cũng bó tay, chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì, anh có cách gì vậy?”
Y tá nhón chân lên nhìn động tác của Quân Tường.
Quân Tường cúi đầu, lấy ra một lọ thủy tinh, bắt đầu chế tạo nọc độc.
“Lấy độc trị độc”.
Y tá không nói nên lời, cảm thấy Quân Tường lại càng vĩ đại hơn.
Quân Tường từ từ thử nghiệm, không ngừng cho thêm một vài vị thuốc đông y khác vào.
Két két….
Cửa phòng bệnh được mở ra, một bác sĩ có kiểu tóc Địa Trung Hải đi vào.
“Các người đang làm gì vậy?”
Y tá nghe thấy âm thanh từ phía sau thì giật mình nhảy dựng lên.
Quay đầu lại nhìn thấy vị bác sĩ này, lập tức vô cùng hoảng sợ nói: “Viện phó, người này đang điều trị cho bệnh nhân
ạ…”
Giọng nói của y tá càng lúc càng nhỏ.
Biếu cảm của viện phó lập tức trở nên nghiêm túc, mấy sợi tóc kiểu Địa Trung Hải trên đầu vì tức giận mà run lẽn: “Đây đúng là làm càn mà!”
Nói rồi ông ta đi về phía Quân Tường, nói: “Hành động này của anh là hành động giết người! Anh có biết tình trạng bệnh của bệnh nhân này không!”
“Nơi này là bệnh viện! Tôi không cho phép anh làm xằng làm bậy!”
Viện phó chỉ vào Quân Tường nói.