Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 137
Thượng Khả và tên cao kều nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Quân Tường.
Cơ thể bất giác không kiềm chế được lùi về sau nửa bước.
Tên cao kều nắm chặt lấy tay của Thượng Khả.
“Hừ! Anh là cái thá gì chứ? Chuyện này đến lượt anh chen vào sao?”
Thượng Khả có chỗ dựa là tên cao kều, thái độ cũng dần trớ nên cứng rắn hơn: “Bất luận thế nào đây cũng là chuyện gia đình tôi, anh có tư cách gì mà khua chân múa tay ở đây?”
Quân Tường nhìn bộ dạng tiều tụy của Tiểu Đao, vô cùng đau lòng.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: “Dựa vào cái gì à?”
“Dựa vào tôi và cậu ấy là anh em!”
“Dựa vào việc tôi và cậu ấy cùng lớn lên với nhau!”
Thượng Khả khinh miệt nói: “Tôi khuyên anh nên thôi đi, đồ vô dụng chính là đồ vô dụng, người anh em bỏ đi thế này thì có thể mang lại lợi lộc gì chứ?”
Vừa nói vừa nhìn tên béo, Thượng Khả tiếp tục châm biếm hỏi: “Anh nói xem có đúng không, tên béo?”
Tên béo xấu hổ cúi gằm mặt không dám lên tiếng.
Trước đây anh ta hay đứng ra bênh Tiếu Đao nên đã không ít lần bị Thượng Khả xử lý.
Thượng Khả tiếp tục nói: “Người anh em này của anh năm đó quỳ xuống xin tôi gả cho anh ta, lúc cầu hôn còn nói, bằng lòng đưa hết tài sản trong nhà cho tôi”.
“Hiện giờ, anh ta sắp chết rồi, tôi tiếp nhận lại tài sản của anh ta thì có gì không thỏa đáng chứ?”
Càng nói, Thượng Khả càng lúc càng thấy hung hăng hơn.
“Tên vô dụng không có một chút khí phách này, nhìn thấy tôi giống như một con chó vậy, ai sẽ thích anh ta chứ?”
Tên béo đứng bên cạnh tức giận đến nồi toàn thân run lẽn: “Tiếu Đao thích cô!”
“Cậu ấy nâng cô như nâng trứng, hứng như hứng hoa!”
“Sao cô có thể…sao cô có thể nói cậu ấy như vậy chứ?”
Tên béo nhìn Thượng Khả, tức giận đến mức đỏ cả mắt.
Tiểu Đao đối xử rất tốt với Thượng Khả, việc đó rõ như ban ngày!
Nhưng, hiện giờ.
Thượng Khả lại chỉ cảm thấy Tiểu Đao vô dụng.
Coi tất cả những điểm tốt đó như sự vô năng của Tiểu Đao.
“Hừ, anh thấy tốt, nhưng tôi chỉ thấy coi thường mà thôi”, giọng điệu của Thượng Khả không chút lưu tình.
Tên cao kều đứng bẽn cạnh cũng gật đầu.
“Quá ti tiện rồi, làm sao có được tâm hồn của Thượng Khả chứ?”
“Có một vài người đàn ông vì quá ti tiện nên định sẵn là sẽ bị người ta dẵm dưới chân”, tên cao kều kiêu căng nói.
Quân Tường đứng bên cạnh, nhìn hai người, lắc đầu cười lạnh lùng.
“Các người đúng là xứng đáng được thiên trường địa cửu”.
Thượng Khả kiêu ngạo ngẩng đầu hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Quân Tường cười lạnh: “Thiên trường địa cửu”.
Thượng Khả:”…”
“Bớt nói nhảm với chúng tôi đi! Y tá, chuẩn bị dừng thuốc đi!”, tên cao kều sắc mặt lạnh lùng nói.
“Đây là một người còn đang sống sờ sờ, tôi xem ai dám dừng thuốc lại”.
“Hừ, một ngày anh ta dùng thuốc tốn mấy chục nghìn tệ, anh dựa vào đâu mà không cho anh ta dừng thuốc?”
Trước đó Quân Tường đi từ trong phòng trọ ra nên toàn thân bị dính tro bụi.
Cộng thêm da mặt anh lại trắng nõn nên lúc này ít nhiều trông cũng có chút nhếch nhác.
Cho nên vì vậy mà Thượng Khả và tên cao kều mới coi thường anh.
Quân Tường quay đầu lại nhìn nhân viên y tá bên cạnh.
“Cầm lấy thẻ này đi đóng thêm tiền viện phí thuốc men giúp tôi”.
Y tá nhận lấy chiếc thẻ, ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường, hỏi: “Anh đóng thêm bao nhiêu?”
“Tạm thời đóng trước một triệu nhân dân tệ”.
“Ha ha ha, thật sự chém gió chém đến cả bệnh viện rồi”, Thượng Khả liếc một lượt từ đầu xuống chân Quân Tường.
Cô ta chắc chắn cho rằng Quân Tường không thể tùy tiện là có thể bỏ ra một triệu nhân dân tệ.
Mặc dù nhân viên y tá cũng có chút nghi ngờ, nhưng nghe Quân Tường nói vậy thì vẫn vội vàng chạy ra ngoài đi quẹt thẻ đóng tiền viện phí giúp Quân Tường.
Quân Tường liếc qua Thượng Khả một cái, không thèm đế ý đến cô ta.
Không đến năm phút sau, y tá vẻ mặt kích động cầm thẻ trở
vê.
Cơ thể bất giác không kiềm chế được lùi về sau nửa bước.
Tên cao kều nắm chặt lấy tay của Thượng Khả.
“Hừ! Anh là cái thá gì chứ? Chuyện này đến lượt anh chen vào sao?”
Thượng Khả có chỗ dựa là tên cao kều, thái độ cũng dần trớ nên cứng rắn hơn: “Bất luận thế nào đây cũng là chuyện gia đình tôi, anh có tư cách gì mà khua chân múa tay ở đây?”
Quân Tường nhìn bộ dạng tiều tụy của Tiểu Đao, vô cùng đau lòng.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: “Dựa vào cái gì à?”
“Dựa vào tôi và cậu ấy là anh em!”
“Dựa vào việc tôi và cậu ấy cùng lớn lên với nhau!”
Thượng Khả khinh miệt nói: “Tôi khuyên anh nên thôi đi, đồ vô dụng chính là đồ vô dụng, người anh em bỏ đi thế này thì có thể mang lại lợi lộc gì chứ?”
Vừa nói vừa nhìn tên béo, Thượng Khả tiếp tục châm biếm hỏi: “Anh nói xem có đúng không, tên béo?”
Tên béo xấu hổ cúi gằm mặt không dám lên tiếng.
Trước đây anh ta hay đứng ra bênh Tiếu Đao nên đã không ít lần bị Thượng Khả xử lý.
Thượng Khả tiếp tục nói: “Người anh em này của anh năm đó quỳ xuống xin tôi gả cho anh ta, lúc cầu hôn còn nói, bằng lòng đưa hết tài sản trong nhà cho tôi”.
“Hiện giờ, anh ta sắp chết rồi, tôi tiếp nhận lại tài sản của anh ta thì có gì không thỏa đáng chứ?”
Càng nói, Thượng Khả càng lúc càng thấy hung hăng hơn.
“Tên vô dụng không có một chút khí phách này, nhìn thấy tôi giống như một con chó vậy, ai sẽ thích anh ta chứ?”
Tên béo đứng bên cạnh tức giận đến nồi toàn thân run lẽn: “Tiếu Đao thích cô!”
“Cậu ấy nâng cô như nâng trứng, hứng như hứng hoa!”
“Sao cô có thể…sao cô có thể nói cậu ấy như vậy chứ?”
Tên béo nhìn Thượng Khả, tức giận đến mức đỏ cả mắt.
Tiểu Đao đối xử rất tốt với Thượng Khả, việc đó rõ như ban ngày!
Nhưng, hiện giờ.
Thượng Khả lại chỉ cảm thấy Tiểu Đao vô dụng.
Coi tất cả những điểm tốt đó như sự vô năng của Tiểu Đao.
“Hừ, anh thấy tốt, nhưng tôi chỉ thấy coi thường mà thôi”, giọng điệu của Thượng Khả không chút lưu tình.
Tên cao kều đứng bẽn cạnh cũng gật đầu.
“Quá ti tiện rồi, làm sao có được tâm hồn của Thượng Khả chứ?”
“Có một vài người đàn ông vì quá ti tiện nên định sẵn là sẽ bị người ta dẵm dưới chân”, tên cao kều kiêu căng nói.
Quân Tường đứng bên cạnh, nhìn hai người, lắc đầu cười lạnh lùng.
“Các người đúng là xứng đáng được thiên trường địa cửu”.
Thượng Khả kiêu ngạo ngẩng đầu hỏi: “Anh nói gì cơ?”
Quân Tường cười lạnh: “Thiên trường địa cửu”.
Thượng Khả:”…”
“Bớt nói nhảm với chúng tôi đi! Y tá, chuẩn bị dừng thuốc đi!”, tên cao kều sắc mặt lạnh lùng nói.
“Đây là một người còn đang sống sờ sờ, tôi xem ai dám dừng thuốc lại”.
“Hừ, một ngày anh ta dùng thuốc tốn mấy chục nghìn tệ, anh dựa vào đâu mà không cho anh ta dừng thuốc?”
Trước đó Quân Tường đi từ trong phòng trọ ra nên toàn thân bị dính tro bụi.
Cộng thêm da mặt anh lại trắng nõn nên lúc này ít nhiều trông cũng có chút nhếch nhác.
Cho nên vì vậy mà Thượng Khả và tên cao kều mới coi thường anh.
Quân Tường quay đầu lại nhìn nhân viên y tá bên cạnh.
“Cầm lấy thẻ này đi đóng thêm tiền viện phí thuốc men giúp tôi”.
Y tá nhận lấy chiếc thẻ, ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường, hỏi: “Anh đóng thêm bao nhiêu?”
“Tạm thời đóng trước một triệu nhân dân tệ”.
“Ha ha ha, thật sự chém gió chém đến cả bệnh viện rồi”, Thượng Khả liếc một lượt từ đầu xuống chân Quân Tường.
Cô ta chắc chắn cho rằng Quân Tường không thể tùy tiện là có thể bỏ ra một triệu nhân dân tệ.
Mặc dù nhân viên y tá cũng có chút nghi ngờ, nhưng nghe Quân Tường nói vậy thì vẫn vội vàng chạy ra ngoài đi quẹt thẻ đóng tiền viện phí giúp Quân Tường.
Quân Tường liếc qua Thượng Khả một cái, không thèm đế ý đến cô ta.
Không đến năm phút sau, y tá vẻ mặt kích động cầm thẻ trở
vê.