Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 133
“Khu nhà này quả thực không đáng tiền, lại thêm nữ chủ nhân của căn nhà này vẫn luôn bận bịu việc kinh doanh, cho nên cũng vẫn chưa cho thuê. Mãi cho đến khi bị chúng ta tìm được.
Quân Tường gật đầu nhìn về phía căn nhà cấp bốn phía trước mặt.
Bước chân vào trong.
Trần Nộ ở bên cạnh cất lời: “Khu nhà này đã quá cũ kỹ, cho nên camera giám sát từ mấy năm về trước không thể tìm được nữa”.
Quân Tường đi vào phía bên trong phòng.
Căn phòng mặc dù nhỏ nhưng bên trong lại khá trống trải.
Ngoài trừ bụi bặm ra chỉ còn lại vài chiếc ghê’dựa dựng lung tung.
Thậm chí đến cả ti vi hay điều hoà cũng đều không có.
Tấm kính và một số đồ gia dụng cũ kỹ vứt lung tung trong căn phòng, trước cửa còn có một vũng máu đỏ.
Nhìn thấy vệt máu đỏ, Trần Nộ lập tức nói.
“Tôi đã sắp xếp người lấy máu này đi xét nghiệm với mẫu máu của công chúa nhỏ, quả thưc là của Tôn hâu”.
Quân Tường nhìn nội thất trưng bày cũ kỹ bên trong căn phòng mà lòng đau như dao
cắt.
Năm đó, bị bọn người đuổi theo bắt bớ nên người kiêu ngạo như Khương Hân cũng đành phải chấp nhận cuộc sống trốn chui trốn lủi.
Trốn đến tận khu nhà nghèo
này.
Trong một môi trường ẩm thấp lạnh lẽo, hành động phải cực kỳ cẩn thận đế trốn khỏi đám người đuổi bẳt kia.
Hết lần này đến lần khác chịu đựng sự tuyệt vọng.
Cuối cùng cũng vẫn bị bọn chúng phát hiện, hốt hoảng bỏ chạy, hoặc là trong lúc hoảng loạn bị người ta bắt đi.
“Còn nữa, Chiến tôn, tôi đã kiểm tra hết các hộ gia đình cũ sống xung quanh đây”.
“Theo những gì hỏi được, có rất nhiều hàng xóm xung quanh đây đều trông thấy Tôn hậu hoảng hốt bỏ chạy, trên tay nhuốm đầy máu…”.
Trần Nộ báo lại kết quả điều
tra.
Quân Tường đứng yên tại chỗ, hai mắt khép chặt.
Năm đó Khương Hân rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu vất
vả khổ sổ…
“Đi điều tra sâu hơn, lấy hết tất cả các camera giám sát trong phạm vi hai mươi cây số quanh đây, cho dù là mò kim đáy bể thì cũng phải tìm được người về!”
Giọng nói của Quân Tường kiên định.
Trần Nộ gật đầu, lập tức sắp xếp người đi làm.
Quân Tường đi đến bên cạnh giường, mặc kệ lớp bụi bám trên đó.
Ngồi xuống.
“Haiz, Hân Hân, rốt cuộc hôm nay em đang ở đâu?”
“Chiến tôn, trong lúc chúng tôi tìm kiếm khẳp căn nhà này, phát hiện một cuốn nhật ký của Tôn hậu, tôi không dám mở ra xem”.
Quân Tường nhận lấy cuốn nhật ký.
Dứt khoát lật ra.
Nét chữ nhỏ nhắn thanh tú nhưng đầy vẻ kiêu ngạo của Khương Hân lọt vào tầm mắt.
Tên của khúc nhạc: lời trách chàng.
“Sau lần ly biệt, nhung nhớ hai nơi”.
“Trăm mối tương tư, ngàn nỗi mong chờ, lòng bất đắc dĩ trách chàng”.
“Cứ vội vàng, cánh hoa đào trôi theo con nước, cô đơn trơ trọi, cánh diều đứt dây”.
“í a, chàng ơi chàng”.
“Kiếp sau, chàng hãy là nữ và để em là nam”.
Từng chữ như rỉ máu, từng chữ như đẫm lệ.
Có thể tưởng tượng được năm đó Khương Hân sống trong căn nhà thuê lạnh lẽo khổ sở này, lòng cô đã tuyệt vọng biết nhường nào.
Quân Tường cất kỹ cuốn nhật ký, siết chặt nắm đấm.
“Anh đã từng đứng ở vị trí cao hơn hết thảy tất cả mọi người!”
“Quyền cao chức trọng, giàu sang phú quý”.
“Nhưng, lại đánh rơi mất
em .
Quân Tường thở dài một tiếng, đứng dậy lắc đầu.
Nhìn về phía Trần Nộ: “Điều tra đi, không nên bỏ qua bất cứ một manh mối nào dù chỉ là nhỏ nhất’
Trần Nộ lập tức hành quân lễ: “Tuân lệnh”.
Trong lòng Quân Tường vẫn đang đau đớn, một mình đi quanh khu dân nghèo.
Thành phố Giang Dương rất rộng.
Quân Tường gật đầu nhìn về phía căn nhà cấp bốn phía trước mặt.
Bước chân vào trong.
Trần Nộ ở bên cạnh cất lời: “Khu nhà này đã quá cũ kỹ, cho nên camera giám sát từ mấy năm về trước không thể tìm được nữa”.
Quân Tường đi vào phía bên trong phòng.
Căn phòng mặc dù nhỏ nhưng bên trong lại khá trống trải.
Ngoài trừ bụi bặm ra chỉ còn lại vài chiếc ghê’dựa dựng lung tung.
Thậm chí đến cả ti vi hay điều hoà cũng đều không có.
Tấm kính và một số đồ gia dụng cũ kỹ vứt lung tung trong căn phòng, trước cửa còn có một vũng máu đỏ.
Nhìn thấy vệt máu đỏ, Trần Nộ lập tức nói.
“Tôi đã sắp xếp người lấy máu này đi xét nghiệm với mẫu máu của công chúa nhỏ, quả thưc là của Tôn hâu”.
Quân Tường nhìn nội thất trưng bày cũ kỹ bên trong căn phòng mà lòng đau như dao
cắt.
Năm đó, bị bọn người đuổi theo bắt bớ nên người kiêu ngạo như Khương Hân cũng đành phải chấp nhận cuộc sống trốn chui trốn lủi.
Trốn đến tận khu nhà nghèo
này.
Trong một môi trường ẩm thấp lạnh lẽo, hành động phải cực kỳ cẩn thận đế trốn khỏi đám người đuổi bẳt kia.
Hết lần này đến lần khác chịu đựng sự tuyệt vọng.
Cuối cùng cũng vẫn bị bọn chúng phát hiện, hốt hoảng bỏ chạy, hoặc là trong lúc hoảng loạn bị người ta bắt đi.
“Còn nữa, Chiến tôn, tôi đã kiểm tra hết các hộ gia đình cũ sống xung quanh đây”.
“Theo những gì hỏi được, có rất nhiều hàng xóm xung quanh đây đều trông thấy Tôn hậu hoảng hốt bỏ chạy, trên tay nhuốm đầy máu…”.
Trần Nộ báo lại kết quả điều
tra.
Quân Tường đứng yên tại chỗ, hai mắt khép chặt.
Năm đó Khương Hân rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu vất
vả khổ sổ…
“Đi điều tra sâu hơn, lấy hết tất cả các camera giám sát trong phạm vi hai mươi cây số quanh đây, cho dù là mò kim đáy bể thì cũng phải tìm được người về!”
Giọng nói của Quân Tường kiên định.
Trần Nộ gật đầu, lập tức sắp xếp người đi làm.
Quân Tường đi đến bên cạnh giường, mặc kệ lớp bụi bám trên đó.
Ngồi xuống.
“Haiz, Hân Hân, rốt cuộc hôm nay em đang ở đâu?”
“Chiến tôn, trong lúc chúng tôi tìm kiếm khẳp căn nhà này, phát hiện một cuốn nhật ký của Tôn hậu, tôi không dám mở ra xem”.
Quân Tường nhận lấy cuốn nhật ký.
Dứt khoát lật ra.
Nét chữ nhỏ nhắn thanh tú nhưng đầy vẻ kiêu ngạo của Khương Hân lọt vào tầm mắt.
Tên của khúc nhạc: lời trách chàng.
“Sau lần ly biệt, nhung nhớ hai nơi”.
“Trăm mối tương tư, ngàn nỗi mong chờ, lòng bất đắc dĩ trách chàng”.
“Cứ vội vàng, cánh hoa đào trôi theo con nước, cô đơn trơ trọi, cánh diều đứt dây”.
“í a, chàng ơi chàng”.
“Kiếp sau, chàng hãy là nữ và để em là nam”.
Từng chữ như rỉ máu, từng chữ như đẫm lệ.
Có thể tưởng tượng được năm đó Khương Hân sống trong căn nhà thuê lạnh lẽo khổ sở này, lòng cô đã tuyệt vọng biết nhường nào.
Quân Tường cất kỹ cuốn nhật ký, siết chặt nắm đấm.
“Anh đã từng đứng ở vị trí cao hơn hết thảy tất cả mọi người!”
“Quyền cao chức trọng, giàu sang phú quý”.
“Nhưng, lại đánh rơi mất
em .
Quân Tường thở dài một tiếng, đứng dậy lắc đầu.
Nhìn về phía Trần Nộ: “Điều tra đi, không nên bỏ qua bất cứ một manh mối nào dù chỉ là nhỏ nhất’
Trần Nộ lập tức hành quân lễ: “Tuân lệnh”.
Trong lòng Quân Tường vẫn đang đau đớn, một mình đi quanh khu dân nghèo.
Thành phố Giang Dương rất rộng.