Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 131
Mẹ Quân càng nói càng thất vọng: “Sao các người có thể không biết xấu hổ như vậy!”
Tôn Chiến Tướng ở bên cạnh, ho khan một tiếng.
Sau đó mở miệng nói: “Vốn dĩ việc gia đình, tôi không nên lắm lời”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn về phía mẹ Quân: “Dù thê’ nào đi nữa, bố mẹ sao có thể vứt bỏ? Chị làm như vậy là không đúng”.
Tôn Chiến Tướng và Lâm Chính có qua lại với nhau trên phương diện làm ăn.
Cho nên trực tiếp chọn đứng ở phía của Lâm Chính, trách mắng mẹ Quân.
Lâm Chính lập tức nở nụ cười, nhìn về phía mẹ Quân với vẻ đắc ý.
Chẳng qua chỉ là nhà giàu mới nổi thôi mà.
Làm sao cỏ sức lực để đối đầu với một vị Chiến Tướng Võ Quốc 6 sao cơ chứ?
Nhưng.
Chuyện phát sinh tiếp theo làm cho Lâm Chính trong nháy mắt ngấn người.
Nghe thấy Tôn Chiến Tướng nói như vậy, Quân Tường trực tiếp đi tới trước mặt Tôn Chiến Tướng.
Hai tay đút túi, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Chiến Tướng 6 sao, dưới quyền của ai?”
Tôn Chiến Tướng nhìn Quân Tường, sắc mặt không vui: “ở đâu ra thằng oắt con? Dám nói chuyện với tao như vậy!”
Quân Tường cười nhạt.
Lấy từ trong ngực ra một khẩu súng.
Đặt vào tay ông ta.
“Biết khấu súng này không?”
Thân súng có màu trắng tuyết với những đường nét tinh
tế.
ở thân súng có khắc hai chữ: “Võ Xương”.
Khẩu súng lục Võ Xương, ngụ ý cho sự trường tồn của Võ Quốc.
Tôn Chiến Tướng kinh ngạc nhìn khấu súng lục.
Xuất thân trong quân đội, ông ta đương nhiên biết được “sức nặng” của khẩu súng lục này.
Cả nước chỉ có một khẩu duy nhất.
Có thể tùy ý giết bất cứ ai!
Giống như thượng phương bảo kiếm của vua thời cố đại…
Ánh mắt của Tôn Chiến Tướng lập tức lóe lên.
Nghe đồn, chẳng phải khẩu súng lục này được trao tặng cho ông cụ Nhất Phương ở biên giới sao?
Làm sao có thể xuất hiện trong tay người thanh niên trước mặt?
Tôn Chiến Tướng đổ mồ hôi lạnh, ánh mẳt lóe lên nhìn Quân Tường.
“Tôn Chiến Tướng, người này tàng trữ vũ khí, mau tóm lấy cậu ta!”, Lâm Chính ở một bên cạnh mở miệng nói.
“Câm miệng cho tôi!”, Tôn Chiến Tướng quay đầu hét vào mặt Lâm Chính.
Đây là lần đầu tiên Lâm Chính nhìn thấy Tôn Chiến Tướng hung hãn như vậy, lập tức lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt, trên mặt có chút hoảng hốt.
Quân Tường đã lấy lại khẩu súng lục Võ Xương.
“Nhận ra là tốt rồi, ai cho ông dũng khí để ông không phân rõ phải trái, lộng ngôn như vậy?”
Giọng nói của Quân Tường cực kỳ bình tĩnh nhưng cũng mang theo sự lạnh lùng nghiêm nghị.
Làm cho Tôn Chiến Tướng không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ dám đứng thẳng, không hề nhúc nhích.
“Thuộc hạ không dám”, Tôn Chiến Tướng nói với vẻ mặt cực kỳ khổ sở.
Hết thảy người nhà họ Lâm đều nhìn Quân Tường, trong ánh mắt đều là vẻ khiếp sợ.
Trong mắt nhà họ Lâm
Tôn Chiến Tướng đã là nhân vật quyền lực nhất mà họ có thể tiếp xúc.
Nhưng, một nhân vật lớn như vậy.
Lại ở trước mặt Quân Tường, ngoan như một con chó.
Đứng im tại chỗ, ngay cả động đậy cũng không dám.
“Vốn dĩ, tôi không muốn ức hiếp ông, nhưng đây là do ông tự mình đụng vào”.
Tôn Chiến Tướng cúi đầu, thậm chí còn không dám lau mồ hôi lạnh trên trán.
Bất kể có phải là cấp trên trong quân đội hay không.
cầm khấu súng lục Võ Xương trong tay, cho dù có bắn chết ông ta, cũng không hề hến
gì!
Quân Tường quay đầu lại liếc toàn bộ gia đinh ông ngoại.
Tôn Chiến Tướng ở bên cạnh, ho khan một tiếng.
Sau đó mở miệng nói: “Vốn dĩ việc gia đình, tôi không nên lắm lời”
Vừa nói, ông ta vừa nhìn về phía mẹ Quân: “Dù thê’ nào đi nữa, bố mẹ sao có thể vứt bỏ? Chị làm như vậy là không đúng”.
Tôn Chiến Tướng và Lâm Chính có qua lại với nhau trên phương diện làm ăn.
Cho nên trực tiếp chọn đứng ở phía của Lâm Chính, trách mắng mẹ Quân.
Lâm Chính lập tức nở nụ cười, nhìn về phía mẹ Quân với vẻ đắc ý.
Chẳng qua chỉ là nhà giàu mới nổi thôi mà.
Làm sao cỏ sức lực để đối đầu với một vị Chiến Tướng Võ Quốc 6 sao cơ chứ?
Nhưng.
Chuyện phát sinh tiếp theo làm cho Lâm Chính trong nháy mắt ngấn người.
Nghe thấy Tôn Chiến Tướng nói như vậy, Quân Tường trực tiếp đi tới trước mặt Tôn Chiến Tướng.
Hai tay đút túi, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
“Chiến Tướng 6 sao, dưới quyền của ai?”
Tôn Chiến Tướng nhìn Quân Tường, sắc mặt không vui: “ở đâu ra thằng oắt con? Dám nói chuyện với tao như vậy!”
Quân Tường cười nhạt.
Lấy từ trong ngực ra một khẩu súng.
Đặt vào tay ông ta.
“Biết khấu súng này không?”
Thân súng có màu trắng tuyết với những đường nét tinh
tế.
ở thân súng có khắc hai chữ: “Võ Xương”.
Khẩu súng lục Võ Xương, ngụ ý cho sự trường tồn của Võ Quốc.
Tôn Chiến Tướng kinh ngạc nhìn khấu súng lục.
Xuất thân trong quân đội, ông ta đương nhiên biết được “sức nặng” của khẩu súng lục này.
Cả nước chỉ có một khẩu duy nhất.
Có thể tùy ý giết bất cứ ai!
Giống như thượng phương bảo kiếm của vua thời cố đại…
Ánh mắt của Tôn Chiến Tướng lập tức lóe lên.
Nghe đồn, chẳng phải khẩu súng lục này được trao tặng cho ông cụ Nhất Phương ở biên giới sao?
Làm sao có thể xuất hiện trong tay người thanh niên trước mặt?
Tôn Chiến Tướng đổ mồ hôi lạnh, ánh mẳt lóe lên nhìn Quân Tường.
“Tôn Chiến Tướng, người này tàng trữ vũ khí, mau tóm lấy cậu ta!”, Lâm Chính ở một bên cạnh mở miệng nói.
“Câm miệng cho tôi!”, Tôn Chiến Tướng quay đầu hét vào mặt Lâm Chính.
Đây là lần đầu tiên Lâm Chính nhìn thấy Tôn Chiến Tướng hung hãn như vậy, lập tức lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt, trên mặt có chút hoảng hốt.
Quân Tường đã lấy lại khẩu súng lục Võ Xương.
“Nhận ra là tốt rồi, ai cho ông dũng khí để ông không phân rõ phải trái, lộng ngôn như vậy?”
Giọng nói của Quân Tường cực kỳ bình tĩnh nhưng cũng mang theo sự lạnh lùng nghiêm nghị.
Làm cho Tôn Chiến Tướng không dám ngẩng đầu lên.
Chỉ dám đứng thẳng, không hề nhúc nhích.
“Thuộc hạ không dám”, Tôn Chiến Tướng nói với vẻ mặt cực kỳ khổ sở.
Hết thảy người nhà họ Lâm đều nhìn Quân Tường, trong ánh mắt đều là vẻ khiếp sợ.
Trong mắt nhà họ Lâm
Tôn Chiến Tướng đã là nhân vật quyền lực nhất mà họ có thể tiếp xúc.
Nhưng, một nhân vật lớn như vậy.
Lại ở trước mặt Quân Tường, ngoan như một con chó.
Đứng im tại chỗ, ngay cả động đậy cũng không dám.
“Vốn dĩ, tôi không muốn ức hiếp ông, nhưng đây là do ông tự mình đụng vào”.
Tôn Chiến Tướng cúi đầu, thậm chí còn không dám lau mồ hôi lạnh trên trán.
Bất kể có phải là cấp trên trong quân đội hay không.
cầm khấu súng lục Võ Xương trong tay, cho dù có bắn chết ông ta, cũng không hề hến
gì!
Quân Tường quay đầu lại liếc toàn bộ gia đinh ông ngoại.