Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 127
“Aiyo, còn biết về thăm bố cô cơ đấy?”, một giọng nói chua loét vang lên từ chỗ cầu thang.
Một bà lão tóc hoa râm, tay đeo đầy nhẫn bước xuống.
Đó chính là vợ sau của ông ngoại, mẹ kế của mẹ Quân Tường.
Bà cụ ngồi xuống bên cạnh ông ngoại rồi đánh giá mẹ Quân.
“Nhiều năm như vậy vẫn không khá hơn tý nào”, bà cụ nhìn quần áo trên người mẹ Quân rồi móc mỉa.
Quân Tường đang định lên tiếng thì thấy mấy người thanh niên đang đi đến đây.
“Ông ngoại, sinh nhật vui vẻ!”
Những thanh niên này đều là con của cậu và dì hai.
Ông ngoại tươi cười, lấy ra lì xì dày cộp: “Nào, phát cho mấy đứa”.
Theo phong tục của tỉnh Giang Bắc.
Ông đến sinh nhật thì đều phải phát lì xì cho các cháu.
Vì thế lì xì của ông ngoại cũng không ít, mỗi người ít cũng được khoảng năm nghìn tệ.
Mẹ Quân lúc này mới nhớ ra mình còn chưa giới thiệu Quân Tường và Quân Thiên.
“Bố, đây là hai con của con”.
“Quân Tường, Quân Thiên”.
Quân Tường nói sinh nhật vui vẻ với ông ngoại.
Mặc dù anh coi thường cả nhà ông ngoại.
Nhưng dù sao cũng phải nể mặt mẹ.
Vì thế Quân Tường cũng chuẩn bị một tờ chi phiếu 5 triệu làm quà tặng.
Anh vừa định lấy chi phiếu ra thì nghe thấy giọng nói khinh thường của bà cụ: “Con trai đã lớn vậy rồi còn đến xin tiền, đúng là nghèo hèn, không biết sự đời”.
Mẹ Quân vội xua tay, nói với ông ngoại: “Bố, con thật sự không phải…”
Ông ngoại gõ cây gậy chống xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Ồng ta lấy ra 500 tệ trong tập tiền.
Rồi vứt đến trước mặt Quân Tường.
“Đây là 500, anh em hai đứa cầm đi mà tiêu”, lúc ông ta nói chuyện còn không nhìn Quân Tường.
Anh quay sang nhìn em
trai.
Anh ta cười khẩy.
Đưa cho những đứa cháu khác 5 nghìn, đến anh em Quân Tường thì chỉ có 500, ông ngoại này đúng là công bằng.
Vẻ mặt mẹ Quân khó coi.
Bà đang định lên tiếng thì bà cụ nói.
“Tiền cho không thì không biết đủ”.
Ông ngoại cũng ngồi một bên, híp mắt nhìn.
“Ăn cơm rồi về đi, sau này đừng đến nữa”.
Giọng điệu lạnh lẽo, không hề có sự thân thiết.
“Chị xem, bố đã nói thế rồi, nhà họ Lâm không chào đón các chị”, cậu cả Lâm Chính không biết đi ra từ lúc nào, lạnh lùng nói.
“Đúng thế, đồ sao chổi”, dì hai Lâm Tuệ nói.
Cách đó không xa, một cô gái vừa tiến vào, nhìn thấy mẹ Quân thì mắt sáng lên.
“Chị cả, chị đến rồi!”
Dì út Lâm Tiêu là người duy nhất trong nhà họ Lâm chào đón mẹ Quân.
Cô ta chỉ hơn Quân Tường một tuổi, vừa vào phòng đã cảm thấy bầu không khí không bình thường.
Cô ta lập tức đánh vỡ bầu không khí này, nói: “Đều là người nhà cả mà, hôm nay lại là sinh nhật bố, vui vẻ lên nào”.
“Cô tư, lát nữa có khách quý đến, nhà bọn họ lỗ mãng lại khiến nhà họ Lâm chúng ta mất mặt”.
Lâm Tuệ ghét bỏ mà nhìn mẹ Quân, nói.
Mẹ Quân định lẽn tiếng mấy lần thì đều bị ngắt lời.
Cậu ba Lâm Thanh cũng nói: “Đúng thế, làm người thì phải biết rõ vị trí của mình, thấy sang bắt quàng làm họ thì có tác dụng gì? Đưa hai đứa con trai hơn 20 tuổi đến xin xỏ, thật không biết điều”.
Mẹ Quân cuối cùng cũng tức giận.
Lúc trước nói bà thì bà còn nhịn được.
Nhưng động đến hai con bà thì không! Bà vồ mạnh tay xuống mặt bàn.
“Mấy đồng tiền của các người tôi thèm vào”, mẹ Quân ánh mắt sắc lẹm nhìn những người em khác của mình, nói.
Quân Tường còn có vài tỷ kìa.
Một bà lão tóc hoa râm, tay đeo đầy nhẫn bước xuống.
Đó chính là vợ sau của ông ngoại, mẹ kế của mẹ Quân Tường.
Bà cụ ngồi xuống bên cạnh ông ngoại rồi đánh giá mẹ Quân.
“Nhiều năm như vậy vẫn không khá hơn tý nào”, bà cụ nhìn quần áo trên người mẹ Quân rồi móc mỉa.
Quân Tường đang định lên tiếng thì thấy mấy người thanh niên đang đi đến đây.
“Ông ngoại, sinh nhật vui vẻ!”
Những thanh niên này đều là con của cậu và dì hai.
Ông ngoại tươi cười, lấy ra lì xì dày cộp: “Nào, phát cho mấy đứa”.
Theo phong tục của tỉnh Giang Bắc.
Ông đến sinh nhật thì đều phải phát lì xì cho các cháu.
Vì thế lì xì của ông ngoại cũng không ít, mỗi người ít cũng được khoảng năm nghìn tệ.
Mẹ Quân lúc này mới nhớ ra mình còn chưa giới thiệu Quân Tường và Quân Thiên.
“Bố, đây là hai con của con”.
“Quân Tường, Quân Thiên”.
Quân Tường nói sinh nhật vui vẻ với ông ngoại.
Mặc dù anh coi thường cả nhà ông ngoại.
Nhưng dù sao cũng phải nể mặt mẹ.
Vì thế Quân Tường cũng chuẩn bị một tờ chi phiếu 5 triệu làm quà tặng.
Anh vừa định lấy chi phiếu ra thì nghe thấy giọng nói khinh thường của bà cụ: “Con trai đã lớn vậy rồi còn đến xin tiền, đúng là nghèo hèn, không biết sự đời”.
Mẹ Quân vội xua tay, nói với ông ngoại: “Bố, con thật sự không phải…”
Ông ngoại gõ cây gậy chống xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
Ồng ta lấy ra 500 tệ trong tập tiền.
Rồi vứt đến trước mặt Quân Tường.
“Đây là 500, anh em hai đứa cầm đi mà tiêu”, lúc ông ta nói chuyện còn không nhìn Quân Tường.
Anh quay sang nhìn em
trai.
Anh ta cười khẩy.
Đưa cho những đứa cháu khác 5 nghìn, đến anh em Quân Tường thì chỉ có 500, ông ngoại này đúng là công bằng.
Vẻ mặt mẹ Quân khó coi.
Bà đang định lên tiếng thì bà cụ nói.
“Tiền cho không thì không biết đủ”.
Ông ngoại cũng ngồi một bên, híp mắt nhìn.
“Ăn cơm rồi về đi, sau này đừng đến nữa”.
Giọng điệu lạnh lẽo, không hề có sự thân thiết.
“Chị xem, bố đã nói thế rồi, nhà họ Lâm không chào đón các chị”, cậu cả Lâm Chính không biết đi ra từ lúc nào, lạnh lùng nói.
“Đúng thế, đồ sao chổi”, dì hai Lâm Tuệ nói.
Cách đó không xa, một cô gái vừa tiến vào, nhìn thấy mẹ Quân thì mắt sáng lên.
“Chị cả, chị đến rồi!”
Dì út Lâm Tiêu là người duy nhất trong nhà họ Lâm chào đón mẹ Quân.
Cô ta chỉ hơn Quân Tường một tuổi, vừa vào phòng đã cảm thấy bầu không khí không bình thường.
Cô ta lập tức đánh vỡ bầu không khí này, nói: “Đều là người nhà cả mà, hôm nay lại là sinh nhật bố, vui vẻ lên nào”.
“Cô tư, lát nữa có khách quý đến, nhà bọn họ lỗ mãng lại khiến nhà họ Lâm chúng ta mất mặt”.
Lâm Tuệ ghét bỏ mà nhìn mẹ Quân, nói.
Mẹ Quân định lẽn tiếng mấy lần thì đều bị ngắt lời.
Cậu ba Lâm Thanh cũng nói: “Đúng thế, làm người thì phải biết rõ vị trí của mình, thấy sang bắt quàng làm họ thì có tác dụng gì? Đưa hai đứa con trai hơn 20 tuổi đến xin xỏ, thật không biết điều”.
Mẹ Quân cuối cùng cũng tức giận.
Lúc trước nói bà thì bà còn nhịn được.
Nhưng động đến hai con bà thì không! Bà vồ mạnh tay xuống mặt bàn.
“Mấy đồng tiền của các người tôi thèm vào”, mẹ Quân ánh mắt sắc lẹm nhìn những người em khác của mình, nói.
Quân Tường còn có vài tỷ kìa.