Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 120
Quân Tường quét nhìn một cái, trong ánh mắt lập tức lộ ra vẻ thất vọng.
Chẳng qua cũng chỉ vừa bước vào cảnh giới thứ tám mà thôi.
Quân Tường thu lại khí thế của mình khiến lão Vân nhìn không ra thực lực của anh.
Hàn Tam Thiên đứng dậy đi hai bước về phía trước, chắp tay nói: “Lão Vân! Mọi người đợi ông đã lâu”.
Lão Vân vổ vai Hàn Tam Thiên, nói: “Mọi người vất vả rồi”.
Lão Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Quân Tường.
“Cậu chính là tên ở rể gần đây hống hách ngông cuồng ở thành phố Thiên Nam?”
Quân Tường vắt vẻo hai
chân, ngón tay gõ xuống mặt bàn, nói với giọng rõ ràng: “Đúng vậy! Chính là tôi”.
Lão Vân hai tay chắp sau lưng, từng bước đi về phía Quân Tường.
“Vậy sao gặp tôi lại không quỳ xuống xin tha mạng?”, lão Vân ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin nói.
Quân Tường cười nói: “ố?
Ồng nghĩ mình xứng không?”
“Đúng là thằng nhóc hống hách! Có cá tính đấy! Yên tâm, ba chiêu là tôi chắc chắn lấy mạng cậu”, lão Vân nói đầy khí thế rồi từng bước áp sát về phía Quân Tường.
Nhưng phía Quân Tường vần như biển lớn, không hề sợ sệt bởi những câu nói của lão Vân.
Quân Tường lắc đầu nói: “Vậy thì tôi khác ông”.
Lão Vân có chút tò mò, hỏi: “Khác chỗ nào”.
Quân Tường nói: “Nếu tôi muốn lấy mạng chó của ông thì chỉ cần một chiêu là đủ”.
“Ha ha”, lão Vân cười lớn.
“Người trẻ tuổi có thể không biết điều nhưng không thế hống hách kiêu ngạo được. Hi vọng lát nữa có chết thì cậu vẫn cứng miệng được như này”.
Quân Tường nhìn lão Vân càng lúc càng tiến gần mình, thân người khẽ nhúc nhích.
Nhưng Đào Hoa ở bên cạnh thấy thú vị, nhếch lông mày rồi chỉ tay về phía lão Vân nói: “Lão già! Lại đây đi…”.
Lão Vân nheo mắt lại, ánh mắt nhìn về phía Quân Tường và Đào Hoa ở bên cạnh.
“Đ‘ô thối tha này! Đừng có vội, lát nữa tôi sẽ từ từ hành hạ các người đến chết”.
Bộ đồ nhà Đường màu trắng không có vết nhăn, khí thế trên người lão Vân bắt đầu nối lên.
Thậm chí, xung quanh lão Vân còn có những luồng khí quay vòng tròn, cách Quân Tường càng lúc càng gần.
Đám người Hàn Tam Thiên đều với vẻ mặt hưng phấn, thậm chí có gia chủ còn căng thẳng đứng dậy, nắm chặt nắm đấm, đợi lão Vân tiêu diệt Quân Tường đế xả nỗi hận trước đó trong lòng họ.
Còn có mấy gia chủ đã chuấn bị sẵn tâm lý, chỉ đợi Quân Tường bị đánh bại.
Họ đều bắt đầu hống hách và đắc ý hơn.
“Thằng nhóc! Lần này cậu chết chắc rồi, tôi xem cậu sẽ đánh lại kiểu gì?”, lão Vân đã đứng ở trước mặt Quân Tường, trong ánh mắt đều là vẻ kiêu ngạo.
ỏng ta giơ tay lên nắm chặt về phía Quân Tường.
Quân Tường vẫn ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên, nở nụ cười.
Cuối cùng, anh cũng không thu lại toàn thế khí thế trên người mình nữa. Lúc này, khí thế như con rồng vây xung quanh anh, khí thế ngút trời ngay lập tức chèn ép khiến lão Vân cảm thấy khó thở.
Lão Vân bị khí thế của Quân Tường vây chặt lại.
“Quỳ xuống!”, Quân Tường lên tiếng nói, giọng nói như sét đánh bên tai.
Bụp!
Quân Tường vung tay lên, thân người lão Vân lập tức bị khí thế của Quân Tường chèn ép nên đầu gối không chịu nổi sức ép liền quỳ sụp xuống đất.
Ông ta cô’ gắng giãy dụa vài lần, thậm chí còn không đứng dậy nổi, sắc mặt thì trở nên vô cùng khó coi.
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Một chiêu là có thể tiêu diệt người của ông”, Quân Tường từ trong túi lấy ra điếu thuốc.
Anh vừa đặt lên miệng thì Trần Nhã ở bên cạnh đã lấy ra bật lửa.
Xoẹt…
Ngọn lửa bốc lên, Trần Nhã châm điếu thuốc cho Quân Tường.
Quân Tường há miệng nhả ra làn khói trắng, nói tiếp: “Chẳng phải nói là ba chiêu có thể diệt được tôi sao? Đến đi!”
Hàn Tam Thiên đứng ở bên cạnh, mắt chớp chớp nhưng vần khó che giấu nỗi hoảng sợ trong lòng.
Lúc này, hắn ta thấy hoang mang và sợ hãi.
Lão Vân được tất cả mọi người trọng vọng lúc này lại quỳ trước mặt Quân Tường, còn Quân Tường lại ngồi chỗm chệ ở bàn bên cạnh.
Hai bên trái phải lại là hai người đẹp Trần Nhã và Đào Hoa, lúc này Quân Tường còn nở nụ cười mãn nguyện.
Hàn Tam Thiên cảm giác như bước vào hầm băng, thấy ớn lạnh từ tận xương tủy.
Hắn ta chớp chớp mắt, đảo mắt nhìn Quân Tường và lão Vân.
Lúc này hắn ta vẫn không thể hiếu nổi, tại sao lão Vân lại thua được.
Hơn nữa, lại thua rất thê thảm.
Cao thủ số một tỉnh Giang Bắc lại bị đánh bại trong giây lát…
Hàn Tam Thiên cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, thoắt cái ngồi bệt xuống chỗ ngồi.
Hàn Bát Bách ở bên cạnh cũng nhờ bám vào thứ gì đó mới không bị ngã xuống đất.
Lúc này hắn mới hiểu, chẳng trách Quân Tường vừa nghe thấy lão Vân đến là liền thấy hưng phấn hơn.
Chẳng trách họ có bốn người mà cũng dám vào nhà họ Hàn.
Hàn Tam Thiên lau mồ hôi trên trán, sau đó ấp úng nói: “Rốt cuộc… Rốt cuộc mày là ai?”
Trẻ tuổi, võ công cao cường, khí chất phi phàm…
Hàn Tam Thiên nghĩ thế nào cũng không hiểu, nhân vật như này sao có thể là người vô danh được?
Và tại sao lại đến thành phố Thiên Nam đế hành hạ họ?
Hàn Tam Thiên nghĩ mãi không ra.
Chẳng qua cũng chỉ vừa bước vào cảnh giới thứ tám mà thôi.
Quân Tường thu lại khí thế của mình khiến lão Vân nhìn không ra thực lực của anh.
Hàn Tam Thiên đứng dậy đi hai bước về phía trước, chắp tay nói: “Lão Vân! Mọi người đợi ông đã lâu”.
Lão Vân vổ vai Hàn Tam Thiên, nói: “Mọi người vất vả rồi”.
Lão Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Quân Tường.
“Cậu chính là tên ở rể gần đây hống hách ngông cuồng ở thành phố Thiên Nam?”
Quân Tường vắt vẻo hai
chân, ngón tay gõ xuống mặt bàn, nói với giọng rõ ràng: “Đúng vậy! Chính là tôi”.
Lão Vân hai tay chắp sau lưng, từng bước đi về phía Quân Tường.
“Vậy sao gặp tôi lại không quỳ xuống xin tha mạng?”, lão Vân ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin nói.
Quân Tường cười nói: “ố?
Ồng nghĩ mình xứng không?”
“Đúng là thằng nhóc hống hách! Có cá tính đấy! Yên tâm, ba chiêu là tôi chắc chắn lấy mạng cậu”, lão Vân nói đầy khí thế rồi từng bước áp sát về phía Quân Tường.
Nhưng phía Quân Tường vần như biển lớn, không hề sợ sệt bởi những câu nói của lão Vân.
Quân Tường lắc đầu nói: “Vậy thì tôi khác ông”.
Lão Vân có chút tò mò, hỏi: “Khác chỗ nào”.
Quân Tường nói: “Nếu tôi muốn lấy mạng chó của ông thì chỉ cần một chiêu là đủ”.
“Ha ha”, lão Vân cười lớn.
“Người trẻ tuổi có thể không biết điều nhưng không thế hống hách kiêu ngạo được. Hi vọng lát nữa có chết thì cậu vẫn cứng miệng được như này”.
Quân Tường nhìn lão Vân càng lúc càng tiến gần mình, thân người khẽ nhúc nhích.
Nhưng Đào Hoa ở bên cạnh thấy thú vị, nhếch lông mày rồi chỉ tay về phía lão Vân nói: “Lão già! Lại đây đi…”.
Lão Vân nheo mắt lại, ánh mắt nhìn về phía Quân Tường và Đào Hoa ở bên cạnh.
“Đ‘ô thối tha này! Đừng có vội, lát nữa tôi sẽ từ từ hành hạ các người đến chết”.
Bộ đồ nhà Đường màu trắng không có vết nhăn, khí thế trên người lão Vân bắt đầu nối lên.
Thậm chí, xung quanh lão Vân còn có những luồng khí quay vòng tròn, cách Quân Tường càng lúc càng gần.
Đám người Hàn Tam Thiên đều với vẻ mặt hưng phấn, thậm chí có gia chủ còn căng thẳng đứng dậy, nắm chặt nắm đấm, đợi lão Vân tiêu diệt Quân Tường đế xả nỗi hận trước đó trong lòng họ.
Còn có mấy gia chủ đã chuấn bị sẵn tâm lý, chỉ đợi Quân Tường bị đánh bại.
Họ đều bắt đầu hống hách và đắc ý hơn.
“Thằng nhóc! Lần này cậu chết chắc rồi, tôi xem cậu sẽ đánh lại kiểu gì?”, lão Vân đã đứng ở trước mặt Quân Tường, trong ánh mắt đều là vẻ kiêu ngạo.
ỏng ta giơ tay lên nắm chặt về phía Quân Tường.
Quân Tường vẫn ngồi tại chỗ, ngẩng đầu lên, nở nụ cười.
Cuối cùng, anh cũng không thu lại toàn thế khí thế trên người mình nữa. Lúc này, khí thế như con rồng vây xung quanh anh, khí thế ngút trời ngay lập tức chèn ép khiến lão Vân cảm thấy khó thở.
Lão Vân bị khí thế của Quân Tường vây chặt lại.
“Quỳ xuống!”, Quân Tường lên tiếng nói, giọng nói như sét đánh bên tai.
Bụp!
Quân Tường vung tay lên, thân người lão Vân lập tức bị khí thế của Quân Tường chèn ép nên đầu gối không chịu nổi sức ép liền quỳ sụp xuống đất.
Ông ta cô’ gắng giãy dụa vài lần, thậm chí còn không đứng dậy nổi, sắc mặt thì trở nên vô cùng khó coi.
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”
“Một chiêu là có thể tiêu diệt người của ông”, Quân Tường từ trong túi lấy ra điếu thuốc.
Anh vừa đặt lên miệng thì Trần Nhã ở bên cạnh đã lấy ra bật lửa.
Xoẹt…
Ngọn lửa bốc lên, Trần Nhã châm điếu thuốc cho Quân Tường.
Quân Tường há miệng nhả ra làn khói trắng, nói tiếp: “Chẳng phải nói là ba chiêu có thể diệt được tôi sao? Đến đi!”
Hàn Tam Thiên đứng ở bên cạnh, mắt chớp chớp nhưng vần khó che giấu nỗi hoảng sợ trong lòng.
Lúc này, hắn ta thấy hoang mang và sợ hãi.
Lão Vân được tất cả mọi người trọng vọng lúc này lại quỳ trước mặt Quân Tường, còn Quân Tường lại ngồi chỗm chệ ở bàn bên cạnh.
Hai bên trái phải lại là hai người đẹp Trần Nhã và Đào Hoa, lúc này Quân Tường còn nở nụ cười mãn nguyện.
Hàn Tam Thiên cảm giác như bước vào hầm băng, thấy ớn lạnh từ tận xương tủy.
Hắn ta chớp chớp mắt, đảo mắt nhìn Quân Tường và lão Vân.
Lúc này hắn ta vẫn không thể hiếu nổi, tại sao lão Vân lại thua được.
Hơn nữa, lại thua rất thê thảm.
Cao thủ số một tỉnh Giang Bắc lại bị đánh bại trong giây lát…
Hàn Tam Thiên cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, thoắt cái ngồi bệt xuống chỗ ngồi.
Hàn Bát Bách ở bên cạnh cũng nhờ bám vào thứ gì đó mới không bị ngã xuống đất.
Lúc này hắn mới hiểu, chẳng trách Quân Tường vừa nghe thấy lão Vân đến là liền thấy hưng phấn hơn.
Chẳng trách họ có bốn người mà cũng dám vào nhà họ Hàn.
Hàn Tam Thiên lau mồ hôi trên trán, sau đó ấp úng nói: “Rốt cuộc… Rốt cuộc mày là ai?”
Trẻ tuổi, võ công cao cường, khí chất phi phàm…
Hàn Tam Thiên nghĩ thế nào cũng không hiểu, nhân vật như này sao có thể là người vô danh được?
Và tại sao lại đến thành phố Thiên Nam đế hành hạ họ?
Hàn Tam Thiên nghĩ mãi không ra.