Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 119
Nói xong, Quân Tường kéo tay Trần Nhã ngồi xuống rồi ngửa đầu nhìn pháo hoa đầy trời và thật sự không thèm để ý đến phía Trần Nộ nữa.
Trần Nộ cởi quân phục không đeo huân chương trên vai, mắt quét một lượt, giọng nói khàn khàn rồi nhìn về phía các vệ sĩ, sau đó khinh bỉ nói: “Bộ quân phục của tôi chỉ nhuốm máu quân địch thôi”.
“Còn các người, các người còn không có tư cách nhuốm máu lên bọ quân phục này của tôi”.
Trần Nộ nói rất chậm nhưng giọng điệu nghiêm nghị.
Anh ta cởi quân phục ra, đặt gọn gàng ở bên cạnh, lộ ra chiếc áo gi-lê màu đen bên trong.
Lúc này trước mặt mọi người là một thân hình cơ bắp nổi lên cuồn cuộn giống như nhiều con rắn nhỏ đang quấn quanh một khúc gỗ.
Đúng là bạo long chốn nhân gian!
“Có lẽ hôm nay sẽ khiến tôi sướng lắm đây”, Trần Nộ nói với vẻ mặt phấn khích.
Sau đó anh ta bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Bụp!
Thân hình như con gấu thoắt cái đã lao về phía trước khiến hai tên vệ sĩ đứng gần Trần Nộ nhất bay mạnh ra ngoài, giống như con búp bê cũ rách bị ném lên không trung.
Một bàn tay lớn như cái quạt vung ra, ngay lập tức có mấy vệ sĩ đều bay ra ngoài.
Trong võ đạo, võ của Trần Nộ tượng trưng cho chữ ‘Liệt’. Động tác quyết liệt, ra tay chắc chắn.
Rất nhiều vệ sĩ bổ nhào về trước đều bị đánh bay ra ngoài.
Đúng là không có đối thủ!
Phải biết rằng, năm đó Trần Nộ là chủ quản quân sự trong quân đặc chủng Hổ Bôn.
Kỹ thuật giết địch của anh ta, đừng nói là hai ba trăm người, nếu cho Trần Nộ một binh khí lạnh thì kể cả bốn trăm người cũng không là gì.
Quân Tường đã nhận xét như vậy về Trần Nộ.
Nếu ở thời xưa, Trần Nộ chính là một người địch vạn người. Vì vậy anh ta mới nổi danh trên chiến trường như vậy.
Chưa đầy hai phút, vệ sĩ trong sân nhà họ Hàn đã bị đánh gục hơn nửa.
Những vệ sĩ còn lại thấy bóng dáng của Trần Nộ là đã run rấy không dám lên trước.
Sự khinh bỉ trong mắt Trần Nộ lại càng rõ ràng hơn.
Anh ta chưa dốc hết sức mà đám người này đã sợ đến mức không dám lên trước rồi.
Nếu so với trên chiến trường thì đây được coi là cách đánh ‘mềm mỏng’ của Trần Nộ.
Nếu thật sự trên chiến trường thì những vệ sĩ bay ra ngoài kia sẽ không còn được nguyên vẹn nữa rồi.
Hố Bôn sô’ một Đại Bắc!
Thân hình gấu nâu!
Một người địch vạn người!
Cỗ máy giết địch số một dưới trướng của Quân Tường!
Chính là Trần Nộ!
“Các người lên cả đi, chiêu thức hiểm độc thế nào tung hết ra!”, một gia chủ ở bàn bên cạnh nhìn Trân Nộ mà tức giận đứng dậy quát lớn.
Hơn một trăm vệ sĩ còn lại lập tức hung dữ, nắm chặt nắm đấm rồi xông lại phía Trân Nộ.
Nhưng….
Kết cục vần thế.
Trần Nộ vung hai tay, âm thanh như tiếng gió thổi mạnh. Trong nháy mắt, tên vệ sĩ cuối cùng đã bị Trần Nộ đánh bay ra ngoài.
Đào Hoa cúi đầu nhìn thời gian, nói: “Đại ca! Anh Nộ hoàn thành nhiệm vụ trong năm phút ba mươi giây”.
Nói xong, Đào Hoa lắc đầu nhìn về phía Trần Nộ nói: “Anh Nộ! Lần này anh ra tay nhẹ quá, chẳng giống anh chút nào”.
Trần Nộ lắc đầu, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tại họ yếu quá, không ra tay nổi”.
Hàn Tam Thiên:
Các gia chủ khác:
Các vệ sĩ kia:
Hàn Bát Bách ở bên cạnh đã kinh ngạc đến nỗi đơ như khúc gỗ, biểu cảm trên mặt cũng đờ đẫn hẳn đi.
Cũng giống những người ở đây, Hàn Bát Bách nằm mơ cũng không thể ngờ, người này có thể một mình đánh bại hai ba trăm người.
Hơn nữa…
Trần Nộ còn không bị tổn hại gì.
Nhưng điều phần nộ là, sau khi đánh xong, đám người Trần Nộ còn ra vẻ chưa đã lắm?
Đây đã là gì?
Hàn Bát Bách cho rằng, Trần Nộ lôi vệ sĩ của mình ra để đánh cho vui?
Tất cả gia chủ có mặt ở đây đều đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn về phía Quân Tường với vẻ mặt sợ hãi.
Người này rốt cuộc là ai?
Thuộc hạ của hắn đã có thế một mình địch vạn người rồi…
Quân Tường cảm thấy không khí có chút yên tĩnh, lại nghe thấy giọng nói của Đào Hoa nên liền gật đầu.
Anh cười quét nhìn tất cả gia chủ ở đây.
“Ôi chao! Thật sự xin lỗi nha, khiến mọi người thất vọng rồi”, Quân Tường nói nhẹ nhàng, còn mang theo kiểu bỡn cợt nữa.
“Người của các người kém quá, sáu phút mà cũng không kiên trì được”, Quân Tường lắc đầu, nói với vẻ mặt cứng rắn.
Lúc này, sắc mặt Hàn Tam Thiên đã sầm lại. Hắn ta nâm chặt nắm đấm, gân xanh nối lẽn cuồn cuộn.
“Nghe nói gần đây thành phố Thiên Nam có kẻ ngông cuồng lắm?”, giọng nói già nua từ bên ngoài cửa truyền vào khiến các gia chủ như Hàn Tam Thiên đều thấy hưng phấn hẳn lên.
Cứu tinh của họ đến rồi!
Quân Tường nhìn về phía cửa lớn của nhà họ Hàn!
Bên ngoài cửa, hai người chậm rãi đi về trước.
Hai người này đều già cả rồi, tầm hơn sáu mươi tuổi.
Mặc dù tóc tai bạc trắng nhưng hai mắt vần sáng.
Phong thái đi lại vẫn oai phong, vừa nhìn đã biết là cao thủ trong giới võ đạo.
Người đi đầu mặc đồ nhà Đường màu trắng, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ cao ngạo.
Đây chính là lão Vân, cao thủ số một tỉnh Giang Bắc.
Trần Nộ cởi quân phục không đeo huân chương trên vai, mắt quét một lượt, giọng nói khàn khàn rồi nhìn về phía các vệ sĩ, sau đó khinh bỉ nói: “Bộ quân phục của tôi chỉ nhuốm máu quân địch thôi”.
“Còn các người, các người còn không có tư cách nhuốm máu lên bọ quân phục này của tôi”.
Trần Nộ nói rất chậm nhưng giọng điệu nghiêm nghị.
Anh ta cởi quân phục ra, đặt gọn gàng ở bên cạnh, lộ ra chiếc áo gi-lê màu đen bên trong.
Lúc này trước mặt mọi người là một thân hình cơ bắp nổi lên cuồn cuộn giống như nhiều con rắn nhỏ đang quấn quanh một khúc gỗ.
Đúng là bạo long chốn nhân gian!
“Có lẽ hôm nay sẽ khiến tôi sướng lắm đây”, Trần Nộ nói với vẻ mặt phấn khích.
Sau đó anh ta bắt đầu màn biểu diễn của mình.
Bụp!
Thân hình như con gấu thoắt cái đã lao về phía trước khiến hai tên vệ sĩ đứng gần Trần Nộ nhất bay mạnh ra ngoài, giống như con búp bê cũ rách bị ném lên không trung.
Một bàn tay lớn như cái quạt vung ra, ngay lập tức có mấy vệ sĩ đều bay ra ngoài.
Trong võ đạo, võ của Trần Nộ tượng trưng cho chữ ‘Liệt’. Động tác quyết liệt, ra tay chắc chắn.
Rất nhiều vệ sĩ bổ nhào về trước đều bị đánh bay ra ngoài.
Đúng là không có đối thủ!
Phải biết rằng, năm đó Trần Nộ là chủ quản quân sự trong quân đặc chủng Hổ Bôn.
Kỹ thuật giết địch của anh ta, đừng nói là hai ba trăm người, nếu cho Trần Nộ một binh khí lạnh thì kể cả bốn trăm người cũng không là gì.
Quân Tường đã nhận xét như vậy về Trần Nộ.
Nếu ở thời xưa, Trần Nộ chính là một người địch vạn người. Vì vậy anh ta mới nổi danh trên chiến trường như vậy.
Chưa đầy hai phút, vệ sĩ trong sân nhà họ Hàn đã bị đánh gục hơn nửa.
Những vệ sĩ còn lại thấy bóng dáng của Trần Nộ là đã run rấy không dám lên trước.
Sự khinh bỉ trong mắt Trần Nộ lại càng rõ ràng hơn.
Anh ta chưa dốc hết sức mà đám người này đã sợ đến mức không dám lên trước rồi.
Nếu so với trên chiến trường thì đây được coi là cách đánh ‘mềm mỏng’ của Trần Nộ.
Nếu thật sự trên chiến trường thì những vệ sĩ bay ra ngoài kia sẽ không còn được nguyên vẹn nữa rồi.
Hố Bôn sô’ một Đại Bắc!
Thân hình gấu nâu!
Một người địch vạn người!
Cỗ máy giết địch số một dưới trướng của Quân Tường!
Chính là Trần Nộ!
“Các người lên cả đi, chiêu thức hiểm độc thế nào tung hết ra!”, một gia chủ ở bàn bên cạnh nhìn Trân Nộ mà tức giận đứng dậy quát lớn.
Hơn một trăm vệ sĩ còn lại lập tức hung dữ, nắm chặt nắm đấm rồi xông lại phía Trân Nộ.
Nhưng….
Kết cục vần thế.
Trần Nộ vung hai tay, âm thanh như tiếng gió thổi mạnh. Trong nháy mắt, tên vệ sĩ cuối cùng đã bị Trần Nộ đánh bay ra ngoài.
Đào Hoa cúi đầu nhìn thời gian, nói: “Đại ca! Anh Nộ hoàn thành nhiệm vụ trong năm phút ba mươi giây”.
Nói xong, Đào Hoa lắc đầu nhìn về phía Trần Nộ nói: “Anh Nộ! Lần này anh ra tay nhẹ quá, chẳng giống anh chút nào”.
Trần Nộ lắc đầu, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tại họ yếu quá, không ra tay nổi”.
Hàn Tam Thiên:
Các gia chủ khác:
Các vệ sĩ kia:
Hàn Bát Bách ở bên cạnh đã kinh ngạc đến nỗi đơ như khúc gỗ, biểu cảm trên mặt cũng đờ đẫn hẳn đi.
Cũng giống những người ở đây, Hàn Bát Bách nằm mơ cũng không thể ngờ, người này có thể một mình đánh bại hai ba trăm người.
Hơn nữa…
Trần Nộ còn không bị tổn hại gì.
Nhưng điều phần nộ là, sau khi đánh xong, đám người Trần Nộ còn ra vẻ chưa đã lắm?
Đây đã là gì?
Hàn Bát Bách cho rằng, Trần Nộ lôi vệ sĩ của mình ra để đánh cho vui?
Tất cả gia chủ có mặt ở đây đều đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn về phía Quân Tường với vẻ mặt sợ hãi.
Người này rốt cuộc là ai?
Thuộc hạ của hắn đã có thế một mình địch vạn người rồi…
Quân Tường cảm thấy không khí có chút yên tĩnh, lại nghe thấy giọng nói của Đào Hoa nên liền gật đầu.
Anh cười quét nhìn tất cả gia chủ ở đây.
“Ôi chao! Thật sự xin lỗi nha, khiến mọi người thất vọng rồi”, Quân Tường nói nhẹ nhàng, còn mang theo kiểu bỡn cợt nữa.
“Người của các người kém quá, sáu phút mà cũng không kiên trì được”, Quân Tường lắc đầu, nói với vẻ mặt cứng rắn.
Lúc này, sắc mặt Hàn Tam Thiên đã sầm lại. Hắn ta nâm chặt nắm đấm, gân xanh nối lẽn cuồn cuộn.
“Nghe nói gần đây thành phố Thiên Nam có kẻ ngông cuồng lắm?”, giọng nói già nua từ bên ngoài cửa truyền vào khiến các gia chủ như Hàn Tam Thiên đều thấy hưng phấn hẳn lên.
Cứu tinh của họ đến rồi!
Quân Tường nhìn về phía cửa lớn của nhà họ Hàn!
Bên ngoài cửa, hai người chậm rãi đi về trước.
Hai người này đều già cả rồi, tầm hơn sáu mươi tuổi.
Mặc dù tóc tai bạc trắng nhưng hai mắt vần sáng.
Phong thái đi lại vẫn oai phong, vừa nhìn đã biết là cao thủ trong giới võ đạo.
Người đi đầu mặc đồ nhà Đường màu trắng, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ cao ngạo.
Đây chính là lão Vân, cao thủ số một tỉnh Giang Bắc.