Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 117
Tất cả đám gia chủ ở đây đều ngây ra chẳng hiểu gì, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Quân Tường.
Quân Tường vần mỉm cười, trên mặt không nhìn ra chút mất hứng nào: “Mời các người xem bân pháo hoa trước”.
“Sau đó, lại tiễn các người lên đường!”
“Bùm!”, pháo hoa bắn khắp trời, trông vô cùng hút mắt.
Cả bầu trời đều là những màu sắc tuyệt đẹp.
Nhưng lúc này chỉ có Quân Tường và Trần Nhã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
“Đẹp quái”, Trần Nhã thốt
lên.
“Đẹp thì ngắm chút nữa đi!”, Quân Tường giơ tay lên đặt trên vai Trần Nhã, cười nói.
Trần Nhã cũng cười, gật đầu.
Tất cả các gia tộc xung quanh đều lạnh lùng nhìn nhau, cảm nhận được sự cảnh giác trong mắt đối phương.
Rốt cuộc đây là ai? Sao hoàn cảnh hiện giờ mà vẫn còn tâm trí tán tỉnh yêu đương?
Hàn Tam Thiên ngồi ở vị trí chính, chau mày lại. Còn mọi người thì sắc mặt xanh như tàu lá.
ở đây chỉ có Quân Tường và Trần Nhã đang tươi cười hớn hở, khác hoàn toàn với mọi người.
Pháo hoa trên bầu trời thì rực rỡ sắc màu, còn không khí bữa tiệc xung quanh lại vô cùng ảm đạm.
Quân Tường quay đầu lại nhìn các gia chủ đang mặt xanh như tàu lá, nói: “Cảnh sắc đẹp như này, sao mọi người không tận hưởng”.
Anh lắc đầu, nói tiếp: “Mặc dù mạnh mẽ nhưng tôi cũng không phải là loại người không biết đến hai chữ ‘quy tắc”’.
Quân Tường với dáng vẻ kiêu ngạo, lại nói: “Nhà họ Thôi, nhà họ Thương và nhà họ Kim đều tự tìm đường chết, chết cũng không có gì đáng tiếc”.
“Nhưng các người sợ tôi thế sao?”, Quân Tường lắc đầu, cười lạnh một tiếng hỏi lại.
Hàn Tam Thiên biết, mình không thế cứ hèn nhát như này mãi được. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì liên minh này sẽ bị hủy hoại bởi Quân Tường mất.
Vì vậy, hắn ta đứng lên định thần lại, nhìn Quân Tường nói: “Mày nói gì cũng vô dụng thôi. Mày chỉ là thằng đồ tế giết người”.
“Thành phố Thiên Nam trong mấy ngày ngắn ngủi mà có bốn năm gia tộc đều bại dưới bàn tay nhuốm máu của mày”.
“Là mày đã khuấy đâo thành phô’ Thiên Nam không còn ra bộ dạng ban đầu nữa”.
“Chính mày đã khiến các gia tộc thành phô’ Thiên Nam đứng ngồi không yên”.
“Và mày là kẻ đã phá vỡ tất cá quy tắc của thành phô’ này”, Hàn Tam Thiên càng nói càng lớn tiếng.
“Liên minh 22 gia tộc có mặt ở đây là để tiêu diệt tên gây hại như mày”, Hàn Tam Thiên nhìn Quân Tường, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng vậy! Không tiêu diệt được anh, chúng tôi đứng ngồi không yên”, bắt đầu có người phụ họa vào.
“Hôm nay anh nhất định phải chết”.
“Chúng tôi nhiều người như này, chắc chắn sẽ xé xác anh ra”.
“Là tự anh chui đầu vào rọ”.
Nhưng gia chủ của các gia tộc khác đều gật đầu, bắt đầu lớn tiếng nói.
Vệ sĩ xung quanh thuộc các gia tộc lúc này đều đứng hết dậy, giờ đây đã đứng chật sân nhà họ Hàn.
Quân Tường quét nhìn một lượt, ở đây cũng có tầm hơn trăm người.
Anh khẽ cười, nói: “Có tí người thế này mà cũng dám đấu với tôi ư?”
“Bớt nói khoác đi!”, Hàn Tam Thiên nheo mắt lại, sau đó trừng mắt nhìn Quân Tường, nói.
Hắn ta giơ tay lên nhìn đồng hồ. Các sát thủ mà các gia tộc mời đến chắc cũng sâp đến rồi.
Cùng lắm là mười phút nữa sẽ đến nhà họ Hàn!
Trong đó bao gồm cả lão Vân cảnh giới thứ tám trong võ đạo.
Còn có cả lão Trần đang ở cảnh giới thứ bảy nữa.
Có hai người này, Hàn Tam Thiên cũng câm thấy tự tin hơn hẳn.
Hắn ta nhìn về phía Quân Tường, ánh mắt có phần nào khinh bỉ.
“Thằng ở rể nhà họ Trần này?”
“Hôm nay tao muốn nhìn xem, rốt cuộc mày có thể hống hách được đến lúc nào nữa”.
Giọng nói của Hàn Tam Thiên hưng phấn hẳn lên, trong ánh mắt cũng toát lên sự dề chịu.
Theo như hắn ta thây, hôm nay có bao nhiêu thế lực thế này, chắc chắn sẽ khiến Quân Tường chết không có chỗ chôn.
Quân Tường đưa mắt nhìn về phía mọi người. Trên mặt tất cả những vệ sĩ của các gia tộc đều lộ ra vẻ tươi cười chứ không có gì hoảng sợ.
“Hàn Tam Thiên! Mày nghĩ rằng, đám người này thật sự có thể cân được tao sao?”, Quân Tường trầm giọng, nghiêng đầu nhìn Hàn Tam Thiên, nghiêm giọng nói.
Biếu cảm của Hàn Tam Thiên trước tiên là ngạc nhiên. Nhưng sau khi nhìn thấy bao nhiêu người ở đây thì hắn ta liền thấy điềm tĩnh lại.
“Vệ sĩ chồ tao cũng tầm hai ba trăm người đây”.
“Còn chúng mày chỉ có bốn người mà thôi”.
“Kể cả chúng mày có ba đầu sáu tay thì có thế đánh bại được bọn tao không?”, Hàn Tam Thiên gằn giọng, ánh mắt nhìn Quân Tường mang theo vẻ khinh bỉ.
Hai mươi hai gia tộc liên kết lại, đủ thấy thực lực mạnh đến đâu. Bao nhiêu vệ sĩ tập hợp, hòm nay vào nhà họ Hàn đều là những người được rèn luyện bài bản.
Vì vậy, bao nhiêu người như này cho Hàn Tam Thiên vẻ tự tin vô cùng lớn.
Quân Tường vần mỉm cười, trên mặt không nhìn ra chút mất hứng nào: “Mời các người xem bân pháo hoa trước”.
“Sau đó, lại tiễn các người lên đường!”
“Bùm!”, pháo hoa bắn khắp trời, trông vô cùng hút mắt.
Cả bầu trời đều là những màu sắc tuyệt đẹp.
Nhưng lúc này chỉ có Quân Tường và Trần Nhã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
“Đẹp quái”, Trần Nhã thốt
lên.
“Đẹp thì ngắm chút nữa đi!”, Quân Tường giơ tay lên đặt trên vai Trần Nhã, cười nói.
Trần Nhã cũng cười, gật đầu.
Tất cả các gia tộc xung quanh đều lạnh lùng nhìn nhau, cảm nhận được sự cảnh giác trong mắt đối phương.
Rốt cuộc đây là ai? Sao hoàn cảnh hiện giờ mà vẫn còn tâm trí tán tỉnh yêu đương?
Hàn Tam Thiên ngồi ở vị trí chính, chau mày lại. Còn mọi người thì sắc mặt xanh như tàu lá.
ở đây chỉ có Quân Tường và Trần Nhã đang tươi cười hớn hở, khác hoàn toàn với mọi người.
Pháo hoa trên bầu trời thì rực rỡ sắc màu, còn không khí bữa tiệc xung quanh lại vô cùng ảm đạm.
Quân Tường quay đầu lại nhìn các gia chủ đang mặt xanh như tàu lá, nói: “Cảnh sắc đẹp như này, sao mọi người không tận hưởng”.
Anh lắc đầu, nói tiếp: “Mặc dù mạnh mẽ nhưng tôi cũng không phải là loại người không biết đến hai chữ ‘quy tắc”’.
Quân Tường với dáng vẻ kiêu ngạo, lại nói: “Nhà họ Thôi, nhà họ Thương và nhà họ Kim đều tự tìm đường chết, chết cũng không có gì đáng tiếc”.
“Nhưng các người sợ tôi thế sao?”, Quân Tường lắc đầu, cười lạnh một tiếng hỏi lại.
Hàn Tam Thiên biết, mình không thế cứ hèn nhát như này mãi được. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì liên minh này sẽ bị hủy hoại bởi Quân Tường mất.
Vì vậy, hắn ta đứng lên định thần lại, nhìn Quân Tường nói: “Mày nói gì cũng vô dụng thôi. Mày chỉ là thằng đồ tế giết người”.
“Thành phố Thiên Nam trong mấy ngày ngắn ngủi mà có bốn năm gia tộc đều bại dưới bàn tay nhuốm máu của mày”.
“Là mày đã khuấy đâo thành phô’ Thiên Nam không còn ra bộ dạng ban đầu nữa”.
“Chính mày đã khiến các gia tộc thành phô’ Thiên Nam đứng ngồi không yên”.
“Và mày là kẻ đã phá vỡ tất cá quy tắc của thành phô’ này”, Hàn Tam Thiên càng nói càng lớn tiếng.
“Liên minh 22 gia tộc có mặt ở đây là để tiêu diệt tên gây hại như mày”, Hàn Tam Thiên nhìn Quân Tường, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng vậy! Không tiêu diệt được anh, chúng tôi đứng ngồi không yên”, bắt đầu có người phụ họa vào.
“Hôm nay anh nhất định phải chết”.
“Chúng tôi nhiều người như này, chắc chắn sẽ xé xác anh ra”.
“Là tự anh chui đầu vào rọ”.
Nhưng gia chủ của các gia tộc khác đều gật đầu, bắt đầu lớn tiếng nói.
Vệ sĩ xung quanh thuộc các gia tộc lúc này đều đứng hết dậy, giờ đây đã đứng chật sân nhà họ Hàn.
Quân Tường quét nhìn một lượt, ở đây cũng có tầm hơn trăm người.
Anh khẽ cười, nói: “Có tí người thế này mà cũng dám đấu với tôi ư?”
“Bớt nói khoác đi!”, Hàn Tam Thiên nheo mắt lại, sau đó trừng mắt nhìn Quân Tường, nói.
Hắn ta giơ tay lên nhìn đồng hồ. Các sát thủ mà các gia tộc mời đến chắc cũng sâp đến rồi.
Cùng lắm là mười phút nữa sẽ đến nhà họ Hàn!
Trong đó bao gồm cả lão Vân cảnh giới thứ tám trong võ đạo.
Còn có cả lão Trần đang ở cảnh giới thứ bảy nữa.
Có hai người này, Hàn Tam Thiên cũng câm thấy tự tin hơn hẳn.
Hắn ta nhìn về phía Quân Tường, ánh mắt có phần nào khinh bỉ.
“Thằng ở rể nhà họ Trần này?”
“Hôm nay tao muốn nhìn xem, rốt cuộc mày có thể hống hách được đến lúc nào nữa”.
Giọng nói của Hàn Tam Thiên hưng phấn hẳn lên, trong ánh mắt cũng toát lên sự dề chịu.
Theo như hắn ta thây, hôm nay có bao nhiêu thế lực thế này, chắc chắn sẽ khiến Quân Tường chết không có chỗ chôn.
Quân Tường đưa mắt nhìn về phía mọi người. Trên mặt tất cả những vệ sĩ của các gia tộc đều lộ ra vẻ tươi cười chứ không có gì hoảng sợ.
“Hàn Tam Thiên! Mày nghĩ rằng, đám người này thật sự có thể cân được tao sao?”, Quân Tường trầm giọng, nghiêng đầu nhìn Hàn Tam Thiên, nghiêm giọng nói.
Biếu cảm của Hàn Tam Thiên trước tiên là ngạc nhiên. Nhưng sau khi nhìn thấy bao nhiêu người ở đây thì hắn ta liền thấy điềm tĩnh lại.
“Vệ sĩ chồ tao cũng tầm hai ba trăm người đây”.
“Còn chúng mày chỉ có bốn người mà thôi”.
“Kể cả chúng mày có ba đầu sáu tay thì có thế đánh bại được bọn tao không?”, Hàn Tam Thiên gằn giọng, ánh mắt nhìn Quân Tường mang theo vẻ khinh bỉ.
Hai mươi hai gia tộc liên kết lại, đủ thấy thực lực mạnh đến đâu. Bao nhiêu vệ sĩ tập hợp, hòm nay vào nhà họ Hàn đều là những người được rèn luyện bài bản.
Vì vậy, bao nhiêu người như này cho Hàn Tam Thiên vẻ tự tin vô cùng lớn.