Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 116
Khiến cả vòm trời này phải kinh hãi.
Lộp cộp.
Tiếng gót giày da đắt tiền được đặt làm riêng nện lên trên nền đất phát ra âm thanh chói tai.
Tất cả mọi người có mặt, người của liên minh hai mươi tư gia tộc cũng bất giác run bắn lên.
Thân hình cường tráng thẳng tắp.
Hai mắt rực sáng long lanh.
Một mình đi phía trước, khuôn mặt tươi cười, từ từ bước vào trong khuôn viên của nhà họ Hàn.
Hai tay đút túi quần, khí phách ngang tàng, dáng vóc như hổ, khí thế như rồng.
Khí chất siêu phàm, lấn át hết tất cả mọi người.
Mỗi hành động, mỗi bước đi của anh lộ rõ sự uy vũ và khí phách.
Khiến mọi người phải khiếp đảm.
Một ánh mắt quét ngang cũng đã đủ làm người ta run sợ.
Giọng nói của Quân Tường đều đều, bình tĩnh.
“Nghe nói, các người đang tìm tôi?”, trên mặt Quân Tường lộ ra ý cười, từ tốn cất lời.
Dưới ánh trăng.
Quân Tường một mình một bóng.
Cả hội trường lặng im phăng phắc.
Những người khác quay sang nhìn lẩn nhau.
Ánh mắt đầy kinh hãi, mặt biến sắc.
Sao lại ngược rồi?
Đáng lẽ anh ta phải chạy vắt giò lên cổ mới đúng chứ?
Thế nào mà lại chủ động chạy đến đây thế này?
Hàn Tam Thiên ngồi ở vị trí chủ toạ, sắc mặt vừa đen vừa trắng, hai nắm tay siết chặt, mắt khẽ nheo lại nhìn chằm chằm Quân Tường.
Người này, vì sao lại ngạo mạn như vậy!
“Thế nào? Không có lấy một người dám đứng ra nói chuyện à?”, mặt Quân Tường khẽ nở nụ cười, anh tiếp tục đi về phía trước.
Ý nghĩa trong lời nói toàn là châm chọc.
Một vị gia chủ đứng dậy đập bàn: “Con rể nhà họ Trần! Anh đừng có ngạo mạn như vậy!”
Quân Tường nhấc tay.
Đào Hoa phía sau hiểu ý, lập tức rút ra một tập tài liệu bắt đầu đọc.
“Bành Hành, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Bành, năm người con, ba người vợ, nhà họ Bành chủ yếu kinh doanh trong lĩnh vực du lịch, nắm hết một phần năm thị phần của thành phô’ Thiên Nam, hai phần mười thị phần của ngành cho thuê xe. Tài sản nhà họ Bành ước tính •
khoảng năm tỷ tệ”.
Quân Tường gật đầu, nhìn về phía Bành Hành.
Gương mặt nở nụ cười ôn hoà: “Rất vinh hạnh, ông là người đầu tiên đứng ra đối đầu với tôi, tôi cần phải thưởng cho ông .
Bành Hành nghe thấy Đào Hoa đọc đến tư liệu của nhà mình thì bất giác căng thẳng hẳn lên.
Cả người căng cứng.
Nghe thấy Quân Tường nói muốn thưởng cho mình liền hoang mang ngẩng đầu hỏi: “Thưởng cái gì?”
“Thưởng ông được chết toàn thây!”
Quân Tường vẩn mỉm cười nói, nhưng trong giọng nói đã lạnh như băng.
Trần Nộ đứng bên cạnh thẳng thừng ra tay.
Hàn Tam Thiên vội vàng mở miệng nói: “Ngăn anh ta lại!”
Hai ba bóng người nhào thẳng về phía Trần Nộ.
Bọn chúng đều là những cao thủ võ đạo khoảng cấp năm!
Nhưng.
Làm sao mà có thể ngăn được Trần Nộ?
Mấy tên nhào qua lập tức bị đánh bật ra.
Trần Nộ bước vài bước rộng đi thẳng đến bên cạnh người của Bành Hành.
Bàn tay thô to dứt khoát bóp chặt lấy cổ ông ta.
Hai ngón tay khẽ dùng sức liền bóp nát cuống họng của ông ta.
Bành Hành lập tức tắt thở.
Hiện trường lập tức yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, có chút khủng hoảng nhìn chằm chằm vào Trần Nộ.
Bên ngoài khoảng cách hai mét, các thớ cơ trên người đều đã căng cứng.
Người đàn ông vạm vỡ như một con gấu ngựa.
Một tay nhấc bổng gia chủ nhà họ Bành lên nhẹ nhàng như thế xách một con gà con.
Đánh mạnh vào thị giác của con người.
“Khụ khụ”, vẻ tái nhợt trên gương mặt Quân Tường càng tái đi vài phần.
Ho một hồi, ánh mắt quét qua đám người, vẫn giữ gương mặt tươi cười.
“Đúng là đáng tiếc, liên minh hai mươi hai gia tộc, bây giờ chỉ còn lại hai mươi mốt thôi”.
Tất cá mọi người có mặt đều cảm thấy run sợ.
Hàn Tam Thiên siết chặt nắm đấm: “Anh muốn làm cái gì?”
Quân Tường ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn ta, ý cười trên mặt không giảm: “Làm việc mà các người muốn làm đó”.
Mặc dù Quân Tường từ đầu đến cuối đều neo một nụ cười trên mặt.
Nhưng rất nhiều gia chủ có mặt tại đó lại không cả dám động đậy!
Trường năng lượng của
Quân Tường quá mức mạnh mẽ.
Quay đầu lại, kéo bàn tay nhỏ xinh của Trần Nhã từ từ đi đến vị trí chủ toạ.
Quân Tường từ từ ngồi xuống, ánh mắt quét qua đám gia chủ khác đang cực kỳ căng thẳng đứng dưới.
“Đừng căng thẳng như thế”.
Quân Tường mỉm cười, nhấc bàn tay lên khẽ gạt nhẹ.
“Tôi đã chuẩn bị một màn pháo hoa”.
Lộp cộp.
Tiếng gót giày da đắt tiền được đặt làm riêng nện lên trên nền đất phát ra âm thanh chói tai.
Tất cả mọi người có mặt, người của liên minh hai mươi tư gia tộc cũng bất giác run bắn lên.
Thân hình cường tráng thẳng tắp.
Hai mắt rực sáng long lanh.
Một mình đi phía trước, khuôn mặt tươi cười, từ từ bước vào trong khuôn viên của nhà họ Hàn.
Hai tay đút túi quần, khí phách ngang tàng, dáng vóc như hổ, khí thế như rồng.
Khí chất siêu phàm, lấn át hết tất cả mọi người.
Mỗi hành động, mỗi bước đi của anh lộ rõ sự uy vũ và khí phách.
Khiến mọi người phải khiếp đảm.
Một ánh mắt quét ngang cũng đã đủ làm người ta run sợ.
Giọng nói của Quân Tường đều đều, bình tĩnh.
“Nghe nói, các người đang tìm tôi?”, trên mặt Quân Tường lộ ra ý cười, từ tốn cất lời.
Dưới ánh trăng.
Quân Tường một mình một bóng.
Cả hội trường lặng im phăng phắc.
Những người khác quay sang nhìn lẩn nhau.
Ánh mắt đầy kinh hãi, mặt biến sắc.
Sao lại ngược rồi?
Đáng lẽ anh ta phải chạy vắt giò lên cổ mới đúng chứ?
Thế nào mà lại chủ động chạy đến đây thế này?
Hàn Tam Thiên ngồi ở vị trí chủ toạ, sắc mặt vừa đen vừa trắng, hai nắm tay siết chặt, mắt khẽ nheo lại nhìn chằm chằm Quân Tường.
Người này, vì sao lại ngạo mạn như vậy!
“Thế nào? Không có lấy một người dám đứng ra nói chuyện à?”, mặt Quân Tường khẽ nở nụ cười, anh tiếp tục đi về phía trước.
Ý nghĩa trong lời nói toàn là châm chọc.
Một vị gia chủ đứng dậy đập bàn: “Con rể nhà họ Trần! Anh đừng có ngạo mạn như vậy!”
Quân Tường nhấc tay.
Đào Hoa phía sau hiểu ý, lập tức rút ra một tập tài liệu bắt đầu đọc.
“Bành Hành, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Bành, năm người con, ba người vợ, nhà họ Bành chủ yếu kinh doanh trong lĩnh vực du lịch, nắm hết một phần năm thị phần của thành phô’ Thiên Nam, hai phần mười thị phần của ngành cho thuê xe. Tài sản nhà họ Bành ước tính •
khoảng năm tỷ tệ”.
Quân Tường gật đầu, nhìn về phía Bành Hành.
Gương mặt nở nụ cười ôn hoà: “Rất vinh hạnh, ông là người đầu tiên đứng ra đối đầu với tôi, tôi cần phải thưởng cho ông .
Bành Hành nghe thấy Đào Hoa đọc đến tư liệu của nhà mình thì bất giác căng thẳng hẳn lên.
Cả người căng cứng.
Nghe thấy Quân Tường nói muốn thưởng cho mình liền hoang mang ngẩng đầu hỏi: “Thưởng cái gì?”
“Thưởng ông được chết toàn thây!”
Quân Tường vẩn mỉm cười nói, nhưng trong giọng nói đã lạnh như băng.
Trần Nộ đứng bên cạnh thẳng thừng ra tay.
Hàn Tam Thiên vội vàng mở miệng nói: “Ngăn anh ta lại!”
Hai ba bóng người nhào thẳng về phía Trần Nộ.
Bọn chúng đều là những cao thủ võ đạo khoảng cấp năm!
Nhưng.
Làm sao mà có thể ngăn được Trần Nộ?
Mấy tên nhào qua lập tức bị đánh bật ra.
Trần Nộ bước vài bước rộng đi thẳng đến bên cạnh người của Bành Hành.
Bàn tay thô to dứt khoát bóp chặt lấy cổ ông ta.
Hai ngón tay khẽ dùng sức liền bóp nát cuống họng của ông ta.
Bành Hành lập tức tắt thở.
Hiện trường lập tức yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, có chút khủng hoảng nhìn chằm chằm vào Trần Nộ.
Bên ngoài khoảng cách hai mét, các thớ cơ trên người đều đã căng cứng.
Người đàn ông vạm vỡ như một con gấu ngựa.
Một tay nhấc bổng gia chủ nhà họ Bành lên nhẹ nhàng như thế xách một con gà con.
Đánh mạnh vào thị giác của con người.
“Khụ khụ”, vẻ tái nhợt trên gương mặt Quân Tường càng tái đi vài phần.
Ho một hồi, ánh mắt quét qua đám người, vẫn giữ gương mặt tươi cười.
“Đúng là đáng tiếc, liên minh hai mươi hai gia tộc, bây giờ chỉ còn lại hai mươi mốt thôi”.
Tất cá mọi người có mặt đều cảm thấy run sợ.
Hàn Tam Thiên siết chặt nắm đấm: “Anh muốn làm cái gì?”
Quân Tường ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn ta, ý cười trên mặt không giảm: “Làm việc mà các người muốn làm đó”.
Mặc dù Quân Tường từ đầu đến cuối đều neo một nụ cười trên mặt.
Nhưng rất nhiều gia chủ có mặt tại đó lại không cả dám động đậy!
Trường năng lượng của
Quân Tường quá mức mạnh mẽ.
Quay đầu lại, kéo bàn tay nhỏ xinh của Trần Nhã từ từ đi đến vị trí chủ toạ.
Quân Tường từ từ ngồi xuống, ánh mắt quét qua đám gia chủ khác đang cực kỳ căng thẳng đứng dưới.
“Đừng căng thẳng như thế”.
Quân Tường mỉm cười, nhấc bàn tay lên khẽ gạt nhẹ.
“Tôi đã chuẩn bị một màn pháo hoa”.