Tô Mục nửa đêm tỉnh giấc, không biết đã là lần thứ mấy hắn nửa đêm nằm mộng quay trở về thời khắc năm đó. Trên trán hơi rịn ra chút mồ hôi lạnh, hắn theo bản năng đi tới bên chiếc giường nhỏ lần tìm, đợi đến khi tay chạm vào Hàn Ngọc kiếm toàn thân lạnh lẽo mới từ từ bình phục hô hấp.
Là sự thật, Trạc Nguyệt đã cùng hắn bầu bạn, cùng hắn đi qua tất cả những năm tháng ấy, cho dù chỉ còn là quá khứ, nhưng thật sự đã từng tồn tại, không phải chỉ là một giấc mơ.
Lại một đêm nữa không ngủ . Đợi đến ngày hôm sau, khi sắp lâm triều mới có người đến hầu hạ hắn tỉnh dậy.
Hắn mang Hàn Ngọc kiếm theo bên mình, bước lên nấc thang trước vương điện, chợt hốt hoảng, nửa hư nửa thực. Dường như còn có một người luôn luôn đi theo phía sau hắn, nhưng đến khi quay đầu lại, sau lưng chỉ có một người hầu cuống quýt cúi đầu khom lưng.
Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng có thể tự tay xây dựng nên một cõi thái bình thịnh vượng. Nhưng mà thật đáng tiếc, không còn bất cứ người nào có thể sánh vai cùng hắn đứng tại nơi này, không còn ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn, càng không có người nào cùng hắn thưởng thức sự phồn thịnh
Hắn dõi mắt nhìn về phía xa, chỉ có ánh mặt trời ban mai cùng trời đất mênh mông.