-
Trạc Nguyệt: Chương 7
Convert & Edit: Shu
Support: Namca
Chống đỡ suốt một đêm, bên ngoài cung thành truyền đến âm thanh chém giết.
Cửa cung điện bị phá đổ, các tướng sĩ bên ngoài xông vào, đập vào mắt họ chính là cảnh tượng như vậy.
Xác chết khắp nơi, khung cảnh yên lặng như tờ. Mặt trời vừa mới mọc nhưng lại không mang đến cho hoàng cung một chút nhiệt độ nào. Nhìn thấy cảnh này, ai mà không kinh sợ.
Tất cả đều do nữ tử tay đang cầm Hàn Ngọc trường kiếm cùng hoàng đế của bọn họ làm ra.
Trải qua một đêm chém giết khiến cho đôi mắt ngày thường vốn trong trẻo, lạnh lùng của Trạc Nguyệt nhuộm đầy sắc đỏ của máu. Cuối cùng, nàng quay đầu nhìn Tô Mục: “Viện quân đến rồi”. Bốn chữ vừa nói ra, nàng liền ngất đi.
Tô Mục vừa kinh ngạc vừa sợ hãi đỡ lấy nàng.
Ôm lấy nàng trong bộ áo giáp lạnh như băng, cảm nhận rõ hơi thở nặng nề hơn nhiều so với ngày thường. Hắn cảm thấy hối hận, đau lòng, còn có cả sự uất hận, hận bản thân mình quá bất lực.
Có lẽ bắt đầu từ khi đó, hắn đã thề với lòng mình rằng, nay mai hắn đăng cơ, nhất định sẽ dốc toàn lực để che chở cho nàng, bất luận như thế nào đi chăng nữa.
Nhưng tại sao bây giờ... Hắn lại để cho nàng bị thương, bởi vì cứu hắn mà bị thương...
“Trạc Nguyệt”.
“Ừ”.
Tô Mục cười một tiếng: “Chẳng trách nàng lại không chịu gả cho ta”.
Trong giọng nói mang ba phần khổ sở, bảy phần tự giễu.
“...” Trạc Nguyệt quả thực không hiểu nổi, tại sao vào thời điểm này mà Tô Mục lại nói những lời như vậy. “Sao vậy?”.
“Chỉ là đột nhiên cảm thấy, dù cho thân là hoàng đế, ta cũng không giúp được gì nhiều cho nàng”.
Lời nói này khiến Trạc Nguyệt ngẩn ra, nàng cứ thế nhìn Tô Mục, môi mím chặt, nhưng không nói tiếng nào. Trạc Nguyệt nhủ thầm trong lòng, Tô Mục đối với nàng, còn có chỗ nào không đủ tốt hay sao?
... Làm sao có thể.
Sự tồn tại của Tô Mục đối với nàng mà nói, chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.
Lúc trước Trạc Nguyệt đi theo tiên nhân, mỗi ngày đều thanh tu. Rốt cuộc, là quá mức lẻ loi và nhàm chán. Chính trong ngôi mộ tĩnh mịch gặp được Tô Mục, đến lúc đó nàng mới biết, hóa ra cuộc sống ở nhân gian có thể trở nên vui vẻ như vậy, có thể thản nhiên đối mặt với những đả kích to lớn, có thể ở trong nghịch cảnh gần như tuyệt vọng cười đón tương lai. Hắn để cho nàng biết, vốn dĩ cuộc đời phải sống sôi động như vậy, phải oai phong lẫm liệt, cháy sáng rực rỡ.
Tô Mục đã cho nàng cảm nhận được sự ấm áp. Nó lan tỏa từ trong ra ngoài, bao bọc lấy thân thể nàng. Ấm áp đến nỗi nàng cảm thấy bản thân không phải là một thanh linh kiếm Hàn Ngọc, mà là một con người đang sống, có thể yêu thương, có thể điên cuồng, yêu thứ mình yêu, ghét thứ mình ghét, một cuộc sống được là chính mình.
Tô Mục đối với nàng, chính là quan trọng như vậy, hắn cho nàng nhìn thấy thế giới mà trước giờ nàng chưa từng thấy qua.
Có thể, đến cuối cùng, nàng không phải là người, nàng đối với Tô Mục chỉ như một cây linh kiếm, cho nên mới có thể ở bên cạnh mà giúp đỡ hắn, che chở, bảo vệ cho hắn, vì hắn giành lại giang sơn, mở mang bờ cõi. Nếu nàng không sở hữu năng lực của một linh kiếm thì lấy gì để ở bên Tô Mục nữa? Nếu yêu Tô Mục, nàng sẽ mất đi tu vi, Tô Mục giữ nàng lại bên người thì còn có ý nghĩa gì chứ?
Nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng nàng không có gì khác ngoài việc bị bỏ rơi như một đôi giày cũ rách.
Cho nên, phải dứt khoát rời đi trước.
Trạc Nguyệt rũ mắt xuống, hạt mưa lớn như hạt đậu rơi trên người nàng, khiến nàng phải rùng mình. Thật ra thì, nàng đáng lẽ đã không cảm thấy lạnh.
Từ trên vách đá rơi xuống, cho dù có mang theo Tô Mục, nàng cũng không thể bị thương.
Là nàng động tình, đã rối loạn tu vi.
Có lẽ, nàng phải rời xa Tô Mục sớm hơn nàng nghĩ.