Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-905
Chương 928: Lập uy
Diệp Thiên nói cũng không phải đang cố làm ra vẻ, hắn nói rất đúng. Hiện giờ địa cầu đang bị vây ở thời đại mạt pháp, thiên địa linh khí thiếu thốn, ngoài những lão nhân dùng bí pháp như tín ngưỡng lực này sống ngàn năm, cho dù là giới tu đạo hay là dị năng giả nước ngoài, đều có người mới gia nhập.
Mà niên đại mà Jesus chúa cứu thế sống cũng là người mạnh xuất hiện lớp lớp, dù là tại thế giới phương Tây hay là Trung Quốc. Trong niên đại đó nhất định có nhiều câu chuyện phấn khích. Khiến người nhịn không được khát khao hướng tới.
- Lớn mật nhỉ, đích danh chủ nhân là ngươi có thể gọi thẳng à?
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Thiên, một vị kỵ sĩ bên cạnh Musharraf Witt lớn tiếng gầm lên.
- Ông ta chỉ là chủ nhân của các ông, có quan hệ gì cùng tôi đâu!
Diệp Thiên ung dung cười, Jesus giáo tuy rằng rất lớn, nhưng cùng thích ca mâu ni cũng không khác nhau, đều là đại thần thông tu giả, người như vậy tại Trung Quốc cũng có rất nhiều, Diệp Thiên tin tưởng Trương Tam Phong so với hai người này tuyệt đối là chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Chẳng qua những người của Trung Quốc đó. Nhiều người ẩn cư núi rừng, rất ít người hiển hiện tại thế gian, nếu không đừng nói như là những tu giả thượng cổ, ngay cả với tu vi của Diệp Thiên, muốn lưu bạch cốt tại dân gian, cũng không phải chuyện thực khó khăn. Chỉ cần hắn muốn, cũng có thể làm được như là thích ca mâu ni hoặc là Jesus chúa cứu thế.
Cho nên đối với những lớp người tiên hiền, Diệp Thiên nhiều nhất chỉ có thể gọi được với một tiếng kính ngưỡng, nhưng muốn cho hắn quỳ bái, cũng là không có khả năng , tu giả nghịch thiên tu hành, không sợ thiên địa quỷ thần. Lại có thể sẽ đi kính bái một pho tượng nước ngoài à?
- Tâm linh của ngươi đã bị ma quỷ ăn mòn , để ánh sáng của Chủ thần tinh lọc ngươi!
Trong mắt Musharraf Witt hiện lên một tia sáng, chân trái đi lên phía trước đạp một bước, tay phải rút ra trường kiếm chữ thập đeo bên hông. Khi hắn nhích người, hai kỵ sĩ bên cạnh đồng thời đi lên trước một bước, rút ra trường kiếm, ba thanh trường kiếm chỉ về Diệp Thiên, động tác phối hợp rất thành thạo.
- Thật là có chút kỹ thuật ...
Nhìn thấy động tác ba người, mắt Diệp Thiên nhảy nhót, nếu dùng tiêu chuẩn giới tu đạo đến phân chia cảnh giới ba người, Musharraf Witt có thể là tu vi tiên thiên trung kỳ, mà hai người khác, lại là tiên thiên sơ kỳ, bọn họ sở dĩ có thể sống lâu như vậy, có lẽ có liên quan cùng tín ngưỡng lực ngưng tụ trong cơ thể kia.
Nếu một mình đấu, Diệp Thiên tuyệt đối có thể giết bất cứ người nào bọn hắn trong một giây, nhưng ba người liên thủ, khí thế tăng vọt rất nhiều, cũng có xu thế chống đỡ được Diệp Thiên, hơn nữa kiếm chữ thập trong tay Musharraf Witt kia mũi nhọn ẩn hiện, hiển nhiên không phải một vật tầm thường.
Từ sau khi bước vào hội trường này, lần đầu tiên Diệp Thiên lộ ra vẻ trầm mặc, dưới chân trải ra tư thế, trăm ngàn năm qua, thế lực nước ngoài cố nhiên không thể tiến vào Trung Quốc, nhưng người tu đạo Trung Quốc cũng không phát triển ở hải ngoại, chứng minh vẫn có một nguyên nhân nhất định.
- Sát!
Trong miệng Musharraf Witt phát ra một tiếng gào to, trường kiếm vung lên, đánh xuống đầu Diệp Thiên, coi trường kiếm trở thành đại đao mà sử dùng, một tiếng rít phá không trung vang lên, sát khí tận trời từ kiếm tràn ra, hiển nhiên thanh trường kiếm này đã từng ăn no uống say không ít máu tươi con người.
Cùng lúc đó, hai trường kiếm trong tay hai kỵ sĩ khác lại giống như là độc xà, hướng về hai bên Diệp Thiên, để cho hắn tránh cũng không thể tránh được, người ở bên ngoài nhìn vào, ba thanh trường kiếm phong bế không gian trước người Diệp Thiên, ngoài một đường là lui về phía sau, diệp thiên không còn lựa chọn khác.
Trường kiếm chưa chạm vào thân, Diệp Thiên đã cảm giác được một tia kiếm khí nghênh ngang mà đến, trong lòng cũng tự nghiêm nghị, ngay cả tu luyện tới giả đan kỳ, hắn cũng là cơ thể huyết nhục, một kiếm này mang theo cương khí, luôn có thể gây tổn thương đến tính mạng của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng một trận chiến này ý định của Diệp Thiên là muốn lập uy, căn bản là không nghĩ sẽ lui về phía sau, lập tức thân hình bất động, ngón trỏ hai tay khẽ động, nhanh như thiểm điện từ trong người bắn ra trước, liên tiếp hai tiếng giòn vang, hai thanh kiếm thập tự bị chấn trụ bay cao lên.
Sau khi bắn ra hai ngón tay, Diệp Thiên lại tiến tới, thân hình nhanh như thiểm điện khi đến trước người Musharraf Witt, thu hồi cánh tay phải gấp khúc, một cái khửu tay đánh vào cổ Musharraf Witt, động tác tuy rằng không có gì mạnh, nhưng thực dụng cực kỳ.
- Lớn mật thật!
Cả đời này Musharraf Witt Nam chinh Bắc chiến, từ vũ khí lạnh đến vũ khí nóng, đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến đấu, kinh nghiệm của hắn cũng phong phú cực kỳ, thân thể nghiêng một bên, dùng vai trái cố đối kháng khửu tay Diệp Thiên đánh đến, tay phải run lên, bổ vào không trung làm cho trường kiếm quỷ dị di chuyển thành đường cong, tiếp tục hướng về phía tim của Diệp Thiên.
Một cử động kia của Musharraf Witt cực kỳ đột nhiên, ngay cả Diệp Thiên đều không nghĩ tới, đáy lòng báo động làm cho cơ bắp đầu vai hắn hoạt động, trái tim như là chợt tụt xuống hơn mười cm, ngay khi khửu tay phải của hắn đánh trúng bả vai Musharraf Witt, trường kiếm cũng đâm vào bên trong vai trái hắn.
Một tiếng cộng hưởng, thân thể hai người vừa chạm vào nhau liền phân ra, Musharraf Witt lướt ngang hướng phía bên phải ra ngoài bảy tám bước, mà Diệp Thiên lại bắn lên phía trước, để mà hóa giải kiếm khí đâm vào trong cơ thể.
Sau khi đứng lại, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, bên trong đan điền thực khí tuôn ra, nháy mắt đã đem kiếm khí xâm nhập trong cơ thể kia đuổi ra ngoài, đồng thời thịt sau cơ vai co duỗi, phong bế miệng vết thương lại.
- Được lắm, rất thủ đoạn, một người có được hai pháp bảo, ta thấy coi thường ngươi, cơ đốc giáo có thể có được nhiều tín đồ như vậy, truyền thừa nhiều năm như vậy, quả nhiên có chỗ độc đáo!
Trên mặt Diệp Thiên hiện ra một tia giận dữ, hắn phát hiện trong lần giao thủ này, chính mình đã bị chịu thiệt , bởi vì Musharraf Witt bị một khửu tay kia đánh ra, cả người tản mát ra một tầng màu trắng, bao phủ lên hắn, tuy rằng so với chính mình còn bị lùi xa hơn, nhưng không bị bất cứ cái gì thương tổn.
- Thủ thuật của Chủ thần, các ngươi có thể hiểu biết được à?
Bên trong màn hào quang màu trắng vờn quanh thân Musharraf Witt kia, lại được bộ khôi giáp màu trắng thời Trung cổ phụ trợ, càng phát ra vẻ thần thánh, vươn tay nhẹ nhàng bắn ra, chỗ mũi kiếm trường kiếm tay phải chảy xuống một tia máu tươi, cũng bị khôi giáp hấp thu đi vào.
- Diệp Thiên, chỉ cần ngươi giao ra bộ sách tà ác kia, ta nghĩ... Chủ thần sẽ tha thứ cho ngươi!
Lần này Musharraf Witt nói rất có khí phách, nhưng không có ai biết, lúc này trong lòng Musharraf Witt cũng đang khiếp sợ không thôi, khôi giáp hắn mặc trên người cùng trường kiếm trong tay đều rất mạnh, là thánh vật số lượng không nhiều lắm của giáo đình, truyền thuyết là năm đó mười hai môn đồ của Jesus mới có được .
Trường kiếm chủ công, nhưng đánh trúng Diệp Thiên, Musharraf Witt lại cảm giác như là đâm vào một cái gối bông, không chút nào bị lực áp, chỉ có thể nhè nhẹ chạm trên thân thể Diệp Thiên.
Khôi giáp chủ thủ, nhưng dưới một khửu tay kia, khôi giáp nội chứa tín ngưỡng lực lại thiếu chút nữa bị đánh tan, ngay cả có khôi giáp bảo hộ, Musharraf Witt vẫn cứ cảm giác ngũ tạng lục phủ đang bốc lên, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.
Có được hai thánh vật, Musharraf Witt đều thiếu chút nữa ăn đòn chí mạng, điều này làm cho trong lòng hắn sinh ý lui, chỉ cần Diệp Thiên đồng ý giao ra quyển sách kia, hắn cũng không muốn cùng đối phương đọ sinh tử đến cùng, sống tuổi tác càng lớn, người ta cũng lại càng quý trọng sinh mệnh của mình.
- Thật đúng là bởi vì tham vọng không sợ chết, đến hiện tại cũng không quên sách sinh tử được à?
Từ năm mười lăm tuổi đi theo sư phụ hành tẩu giang hồ, Diệp Thiên lần đầu tiên bị thiệt thòi lớn như vậy khi động thủ cùng người khác, trên mặt nụ cười đến mức gần như điên dại, há mồm vừa phun, một đạo ánh sáng bạch quanh quẩn ở tại quanh thân Diệp Thiên.
- Các ngươi có kiếm, Diệp mỗ cũng có kiếm, nhưng muốn nhìn kiếm ai càng thêm sắc bén!
Diệp Thiên khởi động thần thức, bản mạng phi kiếm trên không trung vẽ một tàn ảnh, hai kỵ sĩ đứng ở bên người Musharraf Witt chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào, cũng cảm giác vị trí cổ họng chợt lạnh, chóp mũi truyền đến một mùi máu tươi rói.
Musharraf Witt so với đồng bạn mau lẹ hơn, ngay khi Diệp Thiên phóng xuất ra phi kiếm, trong lòng liền dâng lên một cảm ứng nguy hiểm, vội vàng giơ thánh kiếm lên.
Nhưng trong tai chỉ truyền đến "keng" một tiếng, Musharraf Witt liền kinh hãi phát hiện, thánh kiếm có được tín ngưỡng lực từ vô số tín đồ kia, thế nhưng từ đoạn giữa gãy ra, ngay sau đó từ mi tâm đến chóp mũi và kéo dài đến ngực bụng, một hơi lạnh từ trên cao truyền xuống đến trong đầu óc.
- Chuyện gì xảy ra?
Từ khi Diệp Thiên thả ra phi kiếm tấn công địch đến lúc thu hồi, động tác cực nhanh giống như điện quang lóe lên, mọi người vây xem, thậm chí đều không thấy rõ bạch quang kia là cái gì.
Diệp Thiên nói cũng không phải đang cố làm ra vẻ, hắn nói rất đúng. Hiện giờ địa cầu đang bị vây ở thời đại mạt pháp, thiên địa linh khí thiếu thốn, ngoài những lão nhân dùng bí pháp như tín ngưỡng lực này sống ngàn năm, cho dù là giới tu đạo hay là dị năng giả nước ngoài, đều có người mới gia nhập.
Mà niên đại mà Jesus chúa cứu thế sống cũng là người mạnh xuất hiện lớp lớp, dù là tại thế giới phương Tây hay là Trung Quốc. Trong niên đại đó nhất định có nhiều câu chuyện phấn khích. Khiến người nhịn không được khát khao hướng tới.
- Lớn mật nhỉ, đích danh chủ nhân là ngươi có thể gọi thẳng à?
Sau khi nghe được lời nói của Diệp Thiên, một vị kỵ sĩ bên cạnh Musharraf Witt lớn tiếng gầm lên.
- Ông ta chỉ là chủ nhân của các ông, có quan hệ gì cùng tôi đâu!
Diệp Thiên ung dung cười, Jesus giáo tuy rằng rất lớn, nhưng cùng thích ca mâu ni cũng không khác nhau, đều là đại thần thông tu giả, người như vậy tại Trung Quốc cũng có rất nhiều, Diệp Thiên tin tưởng Trương Tam Phong so với hai người này tuyệt đối là chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Chẳng qua những người của Trung Quốc đó. Nhiều người ẩn cư núi rừng, rất ít người hiển hiện tại thế gian, nếu không đừng nói như là những tu giả thượng cổ, ngay cả với tu vi của Diệp Thiên, muốn lưu bạch cốt tại dân gian, cũng không phải chuyện thực khó khăn. Chỉ cần hắn muốn, cũng có thể làm được như là thích ca mâu ni hoặc là Jesus chúa cứu thế.
Cho nên đối với những lớp người tiên hiền, Diệp Thiên nhiều nhất chỉ có thể gọi được với một tiếng kính ngưỡng, nhưng muốn cho hắn quỳ bái, cũng là không có khả năng , tu giả nghịch thiên tu hành, không sợ thiên địa quỷ thần. Lại có thể sẽ đi kính bái một pho tượng nước ngoài à?
- Tâm linh của ngươi đã bị ma quỷ ăn mòn , để ánh sáng của Chủ thần tinh lọc ngươi!
Trong mắt Musharraf Witt hiện lên một tia sáng, chân trái đi lên phía trước đạp một bước, tay phải rút ra trường kiếm chữ thập đeo bên hông. Khi hắn nhích người, hai kỵ sĩ bên cạnh đồng thời đi lên trước một bước, rút ra trường kiếm, ba thanh trường kiếm chỉ về Diệp Thiên, động tác phối hợp rất thành thạo.
- Thật là có chút kỹ thuật ...
Nhìn thấy động tác ba người, mắt Diệp Thiên nhảy nhót, nếu dùng tiêu chuẩn giới tu đạo đến phân chia cảnh giới ba người, Musharraf Witt có thể là tu vi tiên thiên trung kỳ, mà hai người khác, lại là tiên thiên sơ kỳ, bọn họ sở dĩ có thể sống lâu như vậy, có lẽ có liên quan cùng tín ngưỡng lực ngưng tụ trong cơ thể kia.
Nếu một mình đấu, Diệp Thiên tuyệt đối có thể giết bất cứ người nào bọn hắn trong một giây, nhưng ba người liên thủ, khí thế tăng vọt rất nhiều, cũng có xu thế chống đỡ được Diệp Thiên, hơn nữa kiếm chữ thập trong tay Musharraf Witt kia mũi nhọn ẩn hiện, hiển nhiên không phải một vật tầm thường.
Từ sau khi bước vào hội trường này, lần đầu tiên Diệp Thiên lộ ra vẻ trầm mặc, dưới chân trải ra tư thế, trăm ngàn năm qua, thế lực nước ngoài cố nhiên không thể tiến vào Trung Quốc, nhưng người tu đạo Trung Quốc cũng không phát triển ở hải ngoại, chứng minh vẫn có một nguyên nhân nhất định.
- Sát!
Trong miệng Musharraf Witt phát ra một tiếng gào to, trường kiếm vung lên, đánh xuống đầu Diệp Thiên, coi trường kiếm trở thành đại đao mà sử dùng, một tiếng rít phá không trung vang lên, sát khí tận trời từ kiếm tràn ra, hiển nhiên thanh trường kiếm này đã từng ăn no uống say không ít máu tươi con người.
Cùng lúc đó, hai trường kiếm trong tay hai kỵ sĩ khác lại giống như là độc xà, hướng về hai bên Diệp Thiên, để cho hắn tránh cũng không thể tránh được, người ở bên ngoài nhìn vào, ba thanh trường kiếm phong bế không gian trước người Diệp Thiên, ngoài một đường là lui về phía sau, diệp thiên không còn lựa chọn khác.
Trường kiếm chưa chạm vào thân, Diệp Thiên đã cảm giác được một tia kiếm khí nghênh ngang mà đến, trong lòng cũng tự nghiêm nghị, ngay cả tu luyện tới giả đan kỳ, hắn cũng là cơ thể huyết nhục, một kiếm này mang theo cương khí, luôn có thể gây tổn thương đến tính mạng của hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng một trận chiến này ý định của Diệp Thiên là muốn lập uy, căn bản là không nghĩ sẽ lui về phía sau, lập tức thân hình bất động, ngón trỏ hai tay khẽ động, nhanh như thiểm điện từ trong người bắn ra trước, liên tiếp hai tiếng giòn vang, hai thanh kiếm thập tự bị chấn trụ bay cao lên.
Sau khi bắn ra hai ngón tay, Diệp Thiên lại tiến tới, thân hình nhanh như thiểm điện khi đến trước người Musharraf Witt, thu hồi cánh tay phải gấp khúc, một cái khửu tay đánh vào cổ Musharraf Witt, động tác tuy rằng không có gì mạnh, nhưng thực dụng cực kỳ.
- Lớn mật thật!
Cả đời này Musharraf Witt Nam chinh Bắc chiến, từ vũ khí lạnh đến vũ khí nóng, đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến đấu, kinh nghiệm của hắn cũng phong phú cực kỳ, thân thể nghiêng một bên, dùng vai trái cố đối kháng khửu tay Diệp Thiên đánh đến, tay phải run lên, bổ vào không trung làm cho trường kiếm quỷ dị di chuyển thành đường cong, tiếp tục hướng về phía tim của Diệp Thiên.
Một cử động kia của Musharraf Witt cực kỳ đột nhiên, ngay cả Diệp Thiên đều không nghĩ tới, đáy lòng báo động làm cho cơ bắp đầu vai hắn hoạt động, trái tim như là chợt tụt xuống hơn mười cm, ngay khi khửu tay phải của hắn đánh trúng bả vai Musharraf Witt, trường kiếm cũng đâm vào bên trong vai trái hắn.
Một tiếng cộng hưởng, thân thể hai người vừa chạm vào nhau liền phân ra, Musharraf Witt lướt ngang hướng phía bên phải ra ngoài bảy tám bước, mà Diệp Thiên lại bắn lên phía trước, để mà hóa giải kiếm khí đâm vào trong cơ thể.
Sau khi đứng lại, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, bên trong đan điền thực khí tuôn ra, nháy mắt đã đem kiếm khí xâm nhập trong cơ thể kia đuổi ra ngoài, đồng thời thịt sau cơ vai co duỗi, phong bế miệng vết thương lại.
- Được lắm, rất thủ đoạn, một người có được hai pháp bảo, ta thấy coi thường ngươi, cơ đốc giáo có thể có được nhiều tín đồ như vậy, truyền thừa nhiều năm như vậy, quả nhiên có chỗ độc đáo!
Trên mặt Diệp Thiên hiện ra một tia giận dữ, hắn phát hiện trong lần giao thủ này, chính mình đã bị chịu thiệt , bởi vì Musharraf Witt bị một khửu tay kia đánh ra, cả người tản mát ra một tầng màu trắng, bao phủ lên hắn, tuy rằng so với chính mình còn bị lùi xa hơn, nhưng không bị bất cứ cái gì thương tổn.
- Thủ thuật của Chủ thần, các ngươi có thể hiểu biết được à?
Bên trong màn hào quang màu trắng vờn quanh thân Musharraf Witt kia, lại được bộ khôi giáp màu trắng thời Trung cổ phụ trợ, càng phát ra vẻ thần thánh, vươn tay nhẹ nhàng bắn ra, chỗ mũi kiếm trường kiếm tay phải chảy xuống một tia máu tươi, cũng bị khôi giáp hấp thu đi vào.
- Diệp Thiên, chỉ cần ngươi giao ra bộ sách tà ác kia, ta nghĩ... Chủ thần sẽ tha thứ cho ngươi!
Lần này Musharraf Witt nói rất có khí phách, nhưng không có ai biết, lúc này trong lòng Musharraf Witt cũng đang khiếp sợ không thôi, khôi giáp hắn mặc trên người cùng trường kiếm trong tay đều rất mạnh, là thánh vật số lượng không nhiều lắm của giáo đình, truyền thuyết là năm đó mười hai môn đồ của Jesus mới có được .
Trường kiếm chủ công, nhưng đánh trúng Diệp Thiên, Musharraf Witt lại cảm giác như là đâm vào một cái gối bông, không chút nào bị lực áp, chỉ có thể nhè nhẹ chạm trên thân thể Diệp Thiên.
Khôi giáp chủ thủ, nhưng dưới một khửu tay kia, khôi giáp nội chứa tín ngưỡng lực lại thiếu chút nữa bị đánh tan, ngay cả có khôi giáp bảo hộ, Musharraf Witt vẫn cứ cảm giác ngũ tạng lục phủ đang bốc lên, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.
Có được hai thánh vật, Musharraf Witt đều thiếu chút nữa ăn đòn chí mạng, điều này làm cho trong lòng hắn sinh ý lui, chỉ cần Diệp Thiên đồng ý giao ra quyển sách kia, hắn cũng không muốn cùng đối phương đọ sinh tử đến cùng, sống tuổi tác càng lớn, người ta cũng lại càng quý trọng sinh mệnh của mình.
- Thật đúng là bởi vì tham vọng không sợ chết, đến hiện tại cũng không quên sách sinh tử được à?
Từ năm mười lăm tuổi đi theo sư phụ hành tẩu giang hồ, Diệp Thiên lần đầu tiên bị thiệt thòi lớn như vậy khi động thủ cùng người khác, trên mặt nụ cười đến mức gần như điên dại, há mồm vừa phun, một đạo ánh sáng bạch quanh quẩn ở tại quanh thân Diệp Thiên.
- Các ngươi có kiếm, Diệp mỗ cũng có kiếm, nhưng muốn nhìn kiếm ai càng thêm sắc bén!
Diệp Thiên khởi động thần thức, bản mạng phi kiếm trên không trung vẽ một tàn ảnh, hai kỵ sĩ đứng ở bên người Musharraf Witt chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào, cũng cảm giác vị trí cổ họng chợt lạnh, chóp mũi truyền đến một mùi máu tươi rói.
Musharraf Witt so với đồng bạn mau lẹ hơn, ngay khi Diệp Thiên phóng xuất ra phi kiếm, trong lòng liền dâng lên một cảm ứng nguy hiểm, vội vàng giơ thánh kiếm lên.
Nhưng trong tai chỉ truyền đến "keng" một tiếng, Musharraf Witt liền kinh hãi phát hiện, thánh kiếm có được tín ngưỡng lực từ vô số tín đồ kia, thế nhưng từ đoạn giữa gãy ra, ngay sau đó từ mi tâm đến chóp mũi và kéo dài đến ngực bụng, một hơi lạnh từ trên cao truyền xuống đến trong đầu óc.
- Chuyện gì xảy ra?
Từ khi Diệp Thiên thả ra phi kiếm tấn công địch đến lúc thu hồi, động tác cực nhanh giống như điện quang lóe lên, mọi người vây xem, thậm chí đều không thấy rõ bạch quang kia là cái gì.