Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-873
Chương 896: Đấu giá (Hạ)
Lôi Hổ bộ dáng thô kệch dữ tợn, khiến nhiều người đánh trống thu quân, dù sao đây cũng chỉ là một trường đấu giá từ thiện, cũng không phải là đấu tiền.
Hơn nữa trong tràng phần lớn biết lai lịch của Lôi Hổ cùng Diệp Thiên hai người, cũng biết vừa rồi Diệp Thiên cùng Lý Đường hai người từ trong đi ra, sau khi Hanh Lợi hô giá ba lần, chiếc vòng kim cương này lại bị Diệp Thiên đấu giá được.
- Không cần phải xoắn gì cả, trước tiên tiêu hết 500 ngàn usd kia rồi nói sau!
Diệp Thiên hôm nay tham gia đấu giá, thứ nhất là muốn nhờ tay Hà tước sĩ chuyển tới đồng bào gặp thiên tai ở đại lục một chút đồ cứu chợ, bởi vì Diệp Thiên biết chế độ chính trị ở đại lục, tiền này nếu gửi đi có đến nửa rơi vào túi của bọn tham nhũng hại nước hại dân.
Thứ hai, Diệp Thiên cũng muốn đánh bóng thanh danh Ma Y đường, hắn làm việc tùy tâm sở dục, không phải xoắn gì cả, tất cả hơn mười kiện vật phẩm về sau đều được hắn mua đứt luôn, hơn nữa giá đều là cao vãi shit.
- Sư phụ, chúng ta chừa lại một vài món cho mọi người đi!
Chu Khiếu Thiên ngồi bên cạnh Diệp Thiên cảm giác rất không tự nhiên, Diệp Thiên hành động như thế, thật giống như một trận mạt sát danh dự của đám phú hào trong trường đấu giá này, Chu Khiếu Thiên cảm thấy vài ánh mắt bất thiện đang hướng về bên này.
- Ờ, tiền tiêu cũng đu đủ rồi, thôi nhường lại vài món cho bọn họ đấu giá đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, 500 ngàn dola tương đương mấy chục triệu đôla Hồng Kông, coi như là hắn vì đồng bào gặp thiên tai tích chút công đức đi.
Nhưng cho dù Diệp Thiên đã tạm thời lui khỏi cuộc đấu giá, nhưng hắn vẫn khiến buổi đấu giá hôm nay tiến triển theo nốt nhạc mà hắn đã đánh, những vật phẩm sau đó được đưa ra, giá cả cũng đều cao hơn trước gấp mấy lần, đấu giá mới tiến hành được một nửa đã thu được khoảng 7 8 triệu đô Hồng Kông.
- Ớ, viên đá này có điểm cổ quái.
Trịnh thị châu bảo xuất ra một khối nguyên thạch để đấu giá, khiến cho Diệp Thiên hứng thú, bởi hắn tuy rằng nhìn không ra bên trong viên nguyên thạch này là cái gì cũng có thể cảm nhận được một tầng linh khí mỏng bên ngoài.
Hơn nữa khỏa nguyên thạch này còn có chút lai lịch, là của vị Trịnh Khải Hành là Trịnh thị châu bảo người sáng lập năm đó đánh cuộc mà đoạt được, đối với người trịnh gia thì vật này có giá trị như một đồ kỉ niệm, đương nhiên, nếu là viên đá do thắng cược mà có, nguyên thạch mặt ngoài hẳn là không có gì đặc biệt, vì thế sau khi xuất ra, một lúc lâu sau cũng không có người nào ra giá.
Đang lúc Diệp Thiên muốn tùy tiện hô giá, thì tại một góc khuất Trang Duệ vẫn luôn ngồi yên đột nhiên đứng dậy nói:
- Tôi muốn nhìn khối nguyên thạch này.
- Thật sự là không có nhãn lực mà, một viên đá như vậy mà cũng phải nhìn?
- Nếu là, muốn cổ vũ Trịnh tiên sinh, trực tiếp kêu cái giá là được, cần gì mà phải nhìn chứ.
Trong trường, người làm nghề châu bảo cũng không phải ít, Trang Duệ hành vi khiến bọn họ có chút xem thường, hôm nay nhiều đồ vật đấu giá như vậy, nhưng đây là vật đầu tiên người mua đòi được giám định vật phẩm trước.
- Ta trả 50 ngàn đôla!
Trang Duệ nhìn tảng đá một hồi, sau đó hô lên.
- Hắc, tiểu tử này thật sự là có chút thú vị nhỉ, không lẽ dị năng của hắn là có thể nhìn xuyên qua nguyên thạch nhìn đến bên trong?
Ngay khi Trang Duệ quan sát nguyên thạch, Diệp Thiên cũng thông qua sự giao động khí tức cảm ứng được, cỗ năng lượng trong thể nội Trang Duệ chuyển động tới phía trên nguyên thạch, điều này cũng làm Diệp Thiên minh bạch năng lực của Trang Duệ.
- Được, cho hắn chiếm một chút tiện nghi đi.
Diệp Thiên cười cười, lại không có ra tay quấy rối, đây cũng là quy tắc giang hồ mà thôi.
- Trang Duệ, đây chỉ là một viên đá vỡ, anh mua làm gì?
Cô gái trẻ tuổi đi theo bên cạnh Trang Duệ, đối với hành vi của bạn trai không hiểu được, những người trong tràng ngoài Diệp Thiên cũng đang nhìn hắn với ánh mắt như vậy, khiến cô gái có cảm giác có chút hơi thộn.
- Cục nguyên liệu luyện kim này bên trong còn có nguyên liệu tốt, khẳng định là thứ không tồi…
Thanh niên Trang Duệ kia thập phần trấn định, căn bản không để ý tới những ánh mắt từ xung quanh của đán cậu ấm cô chiêu, chỉ thấp giọng hướng người bạn gái bên cạnh giải thích.
- Vị tiên sinh này ra giá 50 ngàn đôla, còn ai trả giá cao hơn không?
Loại vật phẩm giá trị không cao lắm này, Hanh Lợi cũng không có mất nhiều tinh lực giới thiệu, sau ba lần hỏi không ai tăng giá, đấu giá trùy rất nhanh nện xuống, người bên ngoài cũng chỉ có thể hoài nghi nhìn Trang Duệ, lúc này đã dành được đồ vật kì lạ nọ.
- Trang tiên sinh phải không?
Đang lúc Hanh Lợi chuẩn bị tiến hành đấu giá vật phẩm tiếp theo, Diệp Thiên đột nhiên chen vào nói:
- Trở về cắt vật phẩm đó ra, có thể cho ta biết bên trong là thứ gì không?
Nghe được lời Diệp Thiên, Trang Duệ sắc mặt không khỏi biến đổi, lắc lắc đầu nói:
- Ớ? Vị tiên sinh này, tục ngữ nói thần tiên cũng khó mà đoạt được ngọc quý, tôi cũng đâu có biết bên trong có gì, chỉ là đánh cuộc vận may mà thôi.
- Ha ha, vậy cũng chưa chắc, Trang tiên sinh hôm nay kiếm trác cũng không ít đâu!
Diệp Thiên ha ha cười khoát tay áo, đối với Hanh Lợi nói:
- Tiếp tục đấu giá đi, Hanh Lợi, thứ tốt bị ông bán với giá một củ cải trắng rồi, ha ha!
Lúc này lời nói của Diệp Thiên, đều khiến mọi người trong tràng tò mò, tiếng cười vừa dứt, ánh mắt mọi người không khỏi tập trung lại trên đồng nguyên thạch kia, ngay cả Liễu Hi Quốc cũng nén kinh ngạc đến bên người Diệp Thiên nói:
- Tiểu thúc, người biết bên trong là thứ tốt, tại sao không đấu giá ạ?
Loại phỉ thúy châu bảo vô cùng chân quý, hiện tại còn rất hiếm nữa, nguyên thạch kia tuy rằng thể tích không lớn, nhưng chỉ cần một lượng phỉ thúy bằng cái móng tay thôi, cũng có giá trị trăm ngàn vạn, so với 50 ngàn đôla bỏ ra đấu giá, không biết là gấp hơn bao nhiêu lần.
Diệp Thiên nghe vậy cười nói:
- Hi Quốc, trưởng bối của người nọ, cùng Tống lão gia tử là bạn bè thâm giao, đều là những lão nhân trong quân đội, tôi như thế nào không biết xấu hổ đi tranh đoạt của cháu người ta đây?
- Hóa ra lại có chuyện như vậy à?
Nghe được lời giải thích của Diệp Thiên, Liễu Hi Quốc nhất thời không nói gì nữa, hắn biết ngoại công Diệp Thiên là ai, trưởng bối của Trang Duệ kia, nói vậy cũng là người cùng một cấp bậc, thật sự là không cần phải vì một chút phỉ thúy cùng người ta trở mặt.
Vật giá cỡ 50 ngàn đôla, ở hội đấu giá nào cũng có, đấu giá rất nhanh tiếp tục tiến hành, nhưng Diệp Thiên đều là đang ngồi xem, cũng không có xuất thủ đấu giá.
- Diệp tiên sinh, tiếp theo đến phiên ngài, xin hỏi ngài lần này sẽ xuất ra vật phẩm gì để tiến hành đấu giá đây?
Trong lúc bất tri bất giác, đấu giá trường đã tới lượt Diệp Thiên, theo thanh âm của Hanh Lợi, ngọn đèn cũng chiếu tới chỗ Diệp Thiên ngồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Hanh Lợi, tâm nhãn thật sự không lớn nhỉ?
Lời nói của Hanh Lợi khiến Diệp Thiên cười cười, Ma Y đường người lo đối ngoại là Lôi Hổ, theo lý thuyết hắn phải hỏi Lôi Hổ mới đúng, hắn lại trực tiếp hỏi mình, xem ra là đối với việc mình vừa nói hắn bán rẻ đồ vừa nãy mà trả thù.
- Tôi cũng không có cái gì để lấy ra đấu giá, thôi lấy nó ra dùng đi.
Diệp Thiên lật tay xuất ra một cái bình ngọc, bình ngọc cả vật thể màu trắng nhạt, chất ngọc mặc dù không phải loại thường, nhưng trạm trổ lại thập phần thô kệch:
- Bên trong có một viên thuốc, không dùng để trị bệnh, nhưng ăn vào cũng không có chết người, coi như là phách phẩm đấu giá của tôi đi.
- Diệp tiên sinh, dược vật này không giống với những vật khác, có thể có tính nguy hại, ngài lấy ra đấu giá, liệu có thỏa đáng không?
Mượn quyền hạn của một đấu giá sư, Hanh Lợi cũng không có ngại trả một chút tư thù đối với Diệp Thiên.
- Ơ, Ngài không đồng ý?
Diệp Thiên cười, lật tay thu bình ngọc vào nói:
- Quên đi, tôi đổi món đồ khác vậy!
- Đừng, không thể đổi!
Diệp Thiên còn chưa dứt lời, bỗng nhiên từ trong đám phú hào đứng lên một người.
- Chức trách của ngươi chẳng qua là đấu giá sư, khách nhân muốn đấu giá vật gì, là quyền của họ, ngươi có quyền gì mà được mới không được?
Đứng lên nói chuyện chính là Lý Siêu, hắn mất một đống thể diện mới cầu xin được Diệp Thiên xuất ra một viên thuốc, nếu như bị Hanh Lợi phá rối, sợ là Lý Siêu có thể giận tới mức giết người hả giận quá.
- Lý bá phụ đây là chuyện gì vậy?
- Đúng vậy, rất ít khi thấy ông ấy tức giận như vậy!
- Có thể là vì giao hảo của ông ta và Diệp Thiên, chẳng phải lúc trước họ cùng đi ra từ bên trong sao?
Hành động của Lý Siêu, cũng làm cho toàn trường trầm xuống, phải biết rằng, với thân thế của hắn, thuận miệng nói ra một câu có thể khiến thị trường chứng khoán rung chuyển, cho nên bình thường rất ít khi nói một lời, đại bộ phận người ở đây chưa từng một lần thấy ông ta phát hỏa như vậy.
Lôi Hổ bộ dáng thô kệch dữ tợn, khiến nhiều người đánh trống thu quân, dù sao đây cũng chỉ là một trường đấu giá từ thiện, cũng không phải là đấu tiền.
Hơn nữa trong tràng phần lớn biết lai lịch của Lôi Hổ cùng Diệp Thiên hai người, cũng biết vừa rồi Diệp Thiên cùng Lý Đường hai người từ trong đi ra, sau khi Hanh Lợi hô giá ba lần, chiếc vòng kim cương này lại bị Diệp Thiên đấu giá được.
- Không cần phải xoắn gì cả, trước tiên tiêu hết 500 ngàn usd kia rồi nói sau!
Diệp Thiên hôm nay tham gia đấu giá, thứ nhất là muốn nhờ tay Hà tước sĩ chuyển tới đồng bào gặp thiên tai ở đại lục một chút đồ cứu chợ, bởi vì Diệp Thiên biết chế độ chính trị ở đại lục, tiền này nếu gửi đi có đến nửa rơi vào túi của bọn tham nhũng hại nước hại dân.
Thứ hai, Diệp Thiên cũng muốn đánh bóng thanh danh Ma Y đường, hắn làm việc tùy tâm sở dục, không phải xoắn gì cả, tất cả hơn mười kiện vật phẩm về sau đều được hắn mua đứt luôn, hơn nữa giá đều là cao vãi shit.
- Sư phụ, chúng ta chừa lại một vài món cho mọi người đi!
Chu Khiếu Thiên ngồi bên cạnh Diệp Thiên cảm giác rất không tự nhiên, Diệp Thiên hành động như thế, thật giống như một trận mạt sát danh dự của đám phú hào trong trường đấu giá này, Chu Khiếu Thiên cảm thấy vài ánh mắt bất thiện đang hướng về bên này.
- Ờ, tiền tiêu cũng đu đủ rồi, thôi nhường lại vài món cho bọn họ đấu giá đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, 500 ngàn dola tương đương mấy chục triệu đôla Hồng Kông, coi như là hắn vì đồng bào gặp thiên tai tích chút công đức đi.
Nhưng cho dù Diệp Thiên đã tạm thời lui khỏi cuộc đấu giá, nhưng hắn vẫn khiến buổi đấu giá hôm nay tiến triển theo nốt nhạc mà hắn đã đánh, những vật phẩm sau đó được đưa ra, giá cả cũng đều cao hơn trước gấp mấy lần, đấu giá mới tiến hành được một nửa đã thu được khoảng 7 8 triệu đô Hồng Kông.
- Ớ, viên đá này có điểm cổ quái.
Trịnh thị châu bảo xuất ra một khối nguyên thạch để đấu giá, khiến cho Diệp Thiên hứng thú, bởi hắn tuy rằng nhìn không ra bên trong viên nguyên thạch này là cái gì cũng có thể cảm nhận được một tầng linh khí mỏng bên ngoài.
Hơn nữa khỏa nguyên thạch này còn có chút lai lịch, là của vị Trịnh Khải Hành là Trịnh thị châu bảo người sáng lập năm đó đánh cuộc mà đoạt được, đối với người trịnh gia thì vật này có giá trị như một đồ kỉ niệm, đương nhiên, nếu là viên đá do thắng cược mà có, nguyên thạch mặt ngoài hẳn là không có gì đặc biệt, vì thế sau khi xuất ra, một lúc lâu sau cũng không có người nào ra giá.
Đang lúc Diệp Thiên muốn tùy tiện hô giá, thì tại một góc khuất Trang Duệ vẫn luôn ngồi yên đột nhiên đứng dậy nói:
- Tôi muốn nhìn khối nguyên thạch này.
- Thật sự là không có nhãn lực mà, một viên đá như vậy mà cũng phải nhìn?
- Nếu là, muốn cổ vũ Trịnh tiên sinh, trực tiếp kêu cái giá là được, cần gì mà phải nhìn chứ.
Trong trường, người làm nghề châu bảo cũng không phải ít, Trang Duệ hành vi khiến bọn họ có chút xem thường, hôm nay nhiều đồ vật đấu giá như vậy, nhưng đây là vật đầu tiên người mua đòi được giám định vật phẩm trước.
- Ta trả 50 ngàn đôla!
Trang Duệ nhìn tảng đá một hồi, sau đó hô lên.
- Hắc, tiểu tử này thật sự là có chút thú vị nhỉ, không lẽ dị năng của hắn là có thể nhìn xuyên qua nguyên thạch nhìn đến bên trong?
Ngay khi Trang Duệ quan sát nguyên thạch, Diệp Thiên cũng thông qua sự giao động khí tức cảm ứng được, cỗ năng lượng trong thể nội Trang Duệ chuyển động tới phía trên nguyên thạch, điều này cũng làm Diệp Thiên minh bạch năng lực của Trang Duệ.
- Được, cho hắn chiếm một chút tiện nghi đi.
Diệp Thiên cười cười, lại không có ra tay quấy rối, đây cũng là quy tắc giang hồ mà thôi.
- Trang Duệ, đây chỉ là một viên đá vỡ, anh mua làm gì?
Cô gái trẻ tuổi đi theo bên cạnh Trang Duệ, đối với hành vi của bạn trai không hiểu được, những người trong tràng ngoài Diệp Thiên cũng đang nhìn hắn với ánh mắt như vậy, khiến cô gái có cảm giác có chút hơi thộn.
- Cục nguyên liệu luyện kim này bên trong còn có nguyên liệu tốt, khẳng định là thứ không tồi…
Thanh niên Trang Duệ kia thập phần trấn định, căn bản không để ý tới những ánh mắt từ xung quanh của đán cậu ấm cô chiêu, chỉ thấp giọng hướng người bạn gái bên cạnh giải thích.
- Vị tiên sinh này ra giá 50 ngàn đôla, còn ai trả giá cao hơn không?
Loại vật phẩm giá trị không cao lắm này, Hanh Lợi cũng không có mất nhiều tinh lực giới thiệu, sau ba lần hỏi không ai tăng giá, đấu giá trùy rất nhanh nện xuống, người bên ngoài cũng chỉ có thể hoài nghi nhìn Trang Duệ, lúc này đã dành được đồ vật kì lạ nọ.
- Trang tiên sinh phải không?
Đang lúc Hanh Lợi chuẩn bị tiến hành đấu giá vật phẩm tiếp theo, Diệp Thiên đột nhiên chen vào nói:
- Trở về cắt vật phẩm đó ra, có thể cho ta biết bên trong là thứ gì không?
Nghe được lời Diệp Thiên, Trang Duệ sắc mặt không khỏi biến đổi, lắc lắc đầu nói:
- Ớ? Vị tiên sinh này, tục ngữ nói thần tiên cũng khó mà đoạt được ngọc quý, tôi cũng đâu có biết bên trong có gì, chỉ là đánh cuộc vận may mà thôi.
- Ha ha, vậy cũng chưa chắc, Trang tiên sinh hôm nay kiếm trác cũng không ít đâu!
Diệp Thiên ha ha cười khoát tay áo, đối với Hanh Lợi nói:
- Tiếp tục đấu giá đi, Hanh Lợi, thứ tốt bị ông bán với giá một củ cải trắng rồi, ha ha!
Lúc này lời nói của Diệp Thiên, đều khiến mọi người trong tràng tò mò, tiếng cười vừa dứt, ánh mắt mọi người không khỏi tập trung lại trên đồng nguyên thạch kia, ngay cả Liễu Hi Quốc cũng nén kinh ngạc đến bên người Diệp Thiên nói:
- Tiểu thúc, người biết bên trong là thứ tốt, tại sao không đấu giá ạ?
Loại phỉ thúy châu bảo vô cùng chân quý, hiện tại còn rất hiếm nữa, nguyên thạch kia tuy rằng thể tích không lớn, nhưng chỉ cần một lượng phỉ thúy bằng cái móng tay thôi, cũng có giá trị trăm ngàn vạn, so với 50 ngàn đôla bỏ ra đấu giá, không biết là gấp hơn bao nhiêu lần.
Diệp Thiên nghe vậy cười nói:
- Hi Quốc, trưởng bối của người nọ, cùng Tống lão gia tử là bạn bè thâm giao, đều là những lão nhân trong quân đội, tôi như thế nào không biết xấu hổ đi tranh đoạt của cháu người ta đây?
- Hóa ra lại có chuyện như vậy à?
Nghe được lời giải thích của Diệp Thiên, Liễu Hi Quốc nhất thời không nói gì nữa, hắn biết ngoại công Diệp Thiên là ai, trưởng bối của Trang Duệ kia, nói vậy cũng là người cùng một cấp bậc, thật sự là không cần phải vì một chút phỉ thúy cùng người ta trở mặt.
Vật giá cỡ 50 ngàn đôla, ở hội đấu giá nào cũng có, đấu giá rất nhanh tiếp tục tiến hành, nhưng Diệp Thiên đều là đang ngồi xem, cũng không có xuất thủ đấu giá.
- Diệp tiên sinh, tiếp theo đến phiên ngài, xin hỏi ngài lần này sẽ xuất ra vật phẩm gì để tiến hành đấu giá đây?
Trong lúc bất tri bất giác, đấu giá trường đã tới lượt Diệp Thiên, theo thanh âm của Hanh Lợi, ngọn đèn cũng chiếu tới chỗ Diệp Thiên ngồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Hanh Lợi, tâm nhãn thật sự không lớn nhỉ?
Lời nói của Hanh Lợi khiến Diệp Thiên cười cười, Ma Y đường người lo đối ngoại là Lôi Hổ, theo lý thuyết hắn phải hỏi Lôi Hổ mới đúng, hắn lại trực tiếp hỏi mình, xem ra là đối với việc mình vừa nói hắn bán rẻ đồ vừa nãy mà trả thù.
- Tôi cũng không có cái gì để lấy ra đấu giá, thôi lấy nó ra dùng đi.
Diệp Thiên lật tay xuất ra một cái bình ngọc, bình ngọc cả vật thể màu trắng nhạt, chất ngọc mặc dù không phải loại thường, nhưng trạm trổ lại thập phần thô kệch:
- Bên trong có một viên thuốc, không dùng để trị bệnh, nhưng ăn vào cũng không có chết người, coi như là phách phẩm đấu giá của tôi đi.
- Diệp tiên sinh, dược vật này không giống với những vật khác, có thể có tính nguy hại, ngài lấy ra đấu giá, liệu có thỏa đáng không?
Mượn quyền hạn của một đấu giá sư, Hanh Lợi cũng không có ngại trả một chút tư thù đối với Diệp Thiên.
- Ơ, Ngài không đồng ý?
Diệp Thiên cười, lật tay thu bình ngọc vào nói:
- Quên đi, tôi đổi món đồ khác vậy!
- Đừng, không thể đổi!
Diệp Thiên còn chưa dứt lời, bỗng nhiên từ trong đám phú hào đứng lên một người.
- Chức trách của ngươi chẳng qua là đấu giá sư, khách nhân muốn đấu giá vật gì, là quyền của họ, ngươi có quyền gì mà được mới không được?
Đứng lên nói chuyện chính là Lý Siêu, hắn mất một đống thể diện mới cầu xin được Diệp Thiên xuất ra một viên thuốc, nếu như bị Hanh Lợi phá rối, sợ là Lý Siêu có thể giận tới mức giết người hả giận quá.
- Lý bá phụ đây là chuyện gì vậy?
- Đúng vậy, rất ít khi thấy ông ấy tức giận như vậy!
- Có thể là vì giao hảo của ông ta và Diệp Thiên, chẳng phải lúc trước họ cùng đi ra từ bên trong sao?
Hành động của Lý Siêu, cũng làm cho toàn trường trầm xuống, phải biết rằng, với thân thế của hắn, thuận miệng nói ra một câu có thể khiến thị trường chứng khoán rung chuyển, cho nên bình thường rất ít khi nói một lời, đại bộ phận người ở đây chưa từng một lần thấy ông ta phát hỏa như vậy.