Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Trước mắt Vân Liên Y giờ phút này có chỉ có duy nhất một màu đen, ngoài bóng tối ra không còn gì khác, linh hồn của nàng bay bay, như chiếc lá khô buông theo làn gió, không biết sẽ bay về phương nào.
Nàng, đã chết rồi.
Mùi máu gay mũi, não người nổ tung, còn có nước mắt nóng hổi của ba, Vân Liên Y nhắm hai mắt lại, để linh hồn của mình tự trôi đi, nàng không biết sẽ đi về đâu, nhưng nàng biết, nàng đã chết, đã chết thật rồi.
Bóng tối không biên giới, giống như động đen không đáy, quanh linh hồn Vân Liên Y tản ra ánh sáng yếu ớt, giống như một đốm nhỏ trong hàng ngàn những vì sao, mỏng manh như thế, nhưng lại toả ra hi vọng sống.
Lập tức, một dòng nước ấm bao quanh Linh hồn Vân Liên Y, nước ấm kia giống như một bàn tay mềm nhẹ vô cùng, dẫn dắt linh hồn nàng, khiến nàng không đi lạc lối, mà dừng lại tại một khắc này.
Ai, là ai? Vân Liên Y từ từ mở hai mắt, lọt vào trong tầm mắt không phải là bóng đêm, ở phía xa có một chút ánh sáng, Vân Liên Y nheo hai mắt nhìn chấm sáng kia, dòng nước ấm quanh thân lúc này bắt đầu hoạt động, đưa người nàng không ngừng tiến về phía trước, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Đây là, đi đâu...
Vân Liên Y nghĩ, khi đến chỗ điểm sáng kia, một lực hút mạnh mẽ xuất hiện, linh hồn như tờ giấy mỏng bị cuốn vào trong đó, giãy dụa cũng vô ích, Vân Liên Y chỉ cảm thấy linh hồn phiêu đãng hư không bị lực lớn kéo vào, sau đó bị nhét vào một chiếc lọ, nháy mắt, như cảm thấy quay lại thể xác một lần nữa, Vân Liên Y hoảng hốt nghĩ, cho đến khi ở chỗ sâu trong linh hồn như có tiếng vỡ vụn, một nỗi đau xuyên tâm rót vào tâm trí.
Đau...!
Linh hồn bị giam cầm, Vân Liên Y muốn giãy dụa nhưng vô dụng, hồi ức như cơn sóng bủa vây, tâm trí nàng như mở lớn miệng, hút lấy toàn bộ chúng, đoạn ký ức rõ ràng đến thế, giống như chính nàng đã trải qua, nhưng Vân Liên Y biết, khuôn mặt xa lạ của cô bé trong hình ảnh này, không phải là mình.
Vân Phong... Trong lòng khẽ lẩm bẩm cái tên này, hình ảnh liên tiếp trôi qua trong đầu Vân Liên Y như một bộ phim, tình cảnh cả đời của bé gái cùng vài phần cảm xúc khó hiểu Vân Liên Y đều thu hết vào đáy lòng.
Họ Tên: Vân Phong
Xuất thân: Vân gia suy tàn
Gia đình: Đại ca, phụ thân
Trong lòng Vân Liên Y có uất ức, có phẫn hận, nàng biết cảm xúc này là của bé gái tên Vân Phong để lại, cô bé đã chết, cũng giống như nàng kiếp trước, cô bé tên Vân Phong này đã chết rồi.
Nhận lấy tất cả ký ức của thân thể này, linh hồn Vân Liên Y cũng dần dần hòa hợp với thân xác này, trong lòng cũng dần thấy đồng cảm.
“Phong Nhi, Phong Nhi, nếu muội nghe thấy đại ca, muội hãy mở mắt ra được không, Phong Nhi kiên cường nhất mà, Phong Nhi...” Một giọng nói khàn khàn quanh quẩn bên tai Vân Liên Y, ý thức của nàng dần thanh tỉnh, cũng cảm nhận được đau đớn tận xương truyền đến từ thân thể, sau khi tiếp nhận trí nhớ của Vân Phong nàng biết, người đang gọi nàng là đại ca của cô bé, Vân Thăng.
Một đôi tay thô ráp run rẩy lướt qua mặt nàng, đáy lòng Vân Liên Y thắt lại, một dòng nước ấm từ từ thấm vào, Vân Thăng, người đại ca yêu nàng hơn cả tính mạng, người anh nguyện ý làm mọi chuyện vì nàng!
“Thăng Nhi, đừng như vậy...” Giọng nói đau thương vang lên, mang theo giận dữ và hối hận không thể khống chế, linh hồn Vân Liên Y lại run lên, đó là phụ thân, người ba từ nhỏ đã yêu thương nàng!
“Con muốn giết chết thằng nhóc kia, con muốn lột da nó!”
“Vân Thăng! Con câm miệng cho ta!” Gầm lên một tiếng, làm cho Vân Thăng im bặt, chỉ còn lại tiếng thở dốc, Vân Liên Y lẳng lặng nằm ở nơi đó, đáy lòng chua xót.
“Thăng Nhi, Vân gia chỉ còn lại con thôi, vì Vân gia con không thể làm như vậy!” Giọng nói già nua có phần bất đắc dĩ, cũng có phần là tôn nghiêm và trách nhiệm Gia chủ Vân gia, Vân Thăng không thèm nhắc lại, nhưng Vân Liên Y đang nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận được cơn giận cùng với đau đớn và hối hận truyền đến từ người anh trai này!
“Vân gia có con là đủ rồi, thù của Phong Nhi hãy để vi phụ đi báo!” Giọng nói già nua đó bỗng vang lên, “Kẻ làm hại Phong Nhi, một người vi phụ cũng không bỏ qua!” Dằn xuống từng chữ, mạnh mẽ hùng hồn, giống như một thanh sắt sắc nhọn tạc những lời này lên đá, phát ra nhiều tia lửa nhỏ.
“Phụ thân!” Vân Thăng kinh ngạc, tiếp đó giọng nói đau thương lại lần nữa vang lên, “Thăng Nhi, con lập tức đi khỏi đây, vi phụ vì báo thù cho Phong Nhi, đã chuẩn bị ngọc nát đá tan rồi! Vì Vân gia, con phải sống, dù có thế nào con cũng phải sống!”
Ở sâu trong linh hồn vang lên tiếng kêu thảm thiết, Vân Liên Y lẳng lặng lắng nghe, trong lòng như núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, kiếp trước nàng và ba mình sống nương tựa lẫn nhau, ba chính là tất cả của nàng, tình thân đâm rễ trong lòng Vân Liên Y, phụ thân và đại ca của Vân Phong bảo vệ nàng như mạng, vì nàng, có thể không màng đến sinh tử! Giờ phút này mình chính là Vân Phong, Vân Phong là mình!
Trong linh hồn phát ra sức mạnh, thúc dục Vân Liên Y mở mí mắt nặng trịch ra, nàng muốn nhìn đại ca, muốn thấy phụ thân một lần!
Trong khoảnh khắc ánh sáng chiếu thẳng vào đáy mắt, đồng tử Vân Liên Y theo phản xạ đóng chặt lại, thích ứng với ánh sáng rồi, ánh vào mi mắt là hình ảnh một chàng trai cao gầy, hình ảnh kia tràn ngập sự cô đơn và thê lương, hắn nắm chặt hai đấm gân xanh nhô lên.
Trong phòng lúc này chỉ còn mình chàng thanh niên, người đàn ông vừa nói chuyện đã đi mất, Vân Liên Y mấp máy môi một chút, giống như phá được cấm chế, giọng nói khàn khàn vang lên, “Đại, ca...”
Toàn thân chàng thanh niên bỗng chấn động, như không thể tin vào tiếng nói mình nghe được. Vân Phong mở mắt nhìn chằm chằm bóng dáng kia, trong lòng có vị đắng không nói được thành lời, muốn gọi một tiếng, lại phát hiện cổ họng như không chịu hợp tác, một ngọn lửa cháy mãnh liệt bên trong cuống họng.
Một giây sau chàng trai đột nhiên xoay người, Vân Liên Y bỗng thấy một khuôn mặt vui buồn đan xen, đôi mắt đầy tơ máu, chàng thanh niên ngũ quan tuấn lãng mang theo một nét rạng rỡ, nhìn Vân Liên Y mở mắt ra, lại không nói nên lời.
Bỗng nhiên, chàng thanh niên nhào người đến, lao đến bên giường Vân Liên Y, bàn tay run rẩy từ từ chạm vào gương mặt Vân Liên Y, “Phong Nhi tỉnh, Phong Nhi tỉnh rồi...”
Nhìn gương mặt sắp khóc của chàng trai, Vân Liên Y cảm thấy cay mũi, mắt cũng rưng rưng, tình thân dâng lên trong lòng, trước mắt là người thân của nàng, là người đại ca yêu nàng nhất đời này!
“À đúng rồi, huynh phải nói cho phụ thân, phụ thân...!” Chàng trai vui mừng xong đột nhiên nghĩ tới gì đó, trên mặt toàn lo lắng, nhưng cũng không có hành động gì, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào Vân Liên Y đang mở hai mắt, sợ đây chỉ là một giấc mộng, sợ tất cả chỉ là ảo giác của hắn.
Vân Liên Y chỉ thấy từng dòng nước ấm tràn vào lòng, tình cảm gia đình không tròn vẹn lúc này đây như được lấp đầy, giây phút này Vân Liên Y không thể mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt nói cho chàng trai biết, nàng không sao cả, nàng còn sống.
Chàng thanh niên nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng xác định được chuyện muội muội còn sống là sự thật, lập tức không dám chậm trễ nữa, đưa tay lau mắt, vội vàng đứng dậy, “Phong Nhi đợi nhé, huynh đi tìm phụ thân!” Lời vừa dứt, người đã biến mất khỏi căn phòng, Vân Liên Y nhìn bóng dáng chàng trai rời đi, khóe miệng khẽ cong lên, tuy nàng không biết đây là chuyện gì, nhưng cũng hiểu được mình đã sớm thành người chết, nếu nàng sống lại một lần nữa, Vân Phong... Hãy để ta sống thay em, anh trai của em, ba của em, người của Vân gia, ta sẽ bảo vệ thay em, những kẻ đã hại em, tất nhiên một người cũng không bỏ qua!
Nàng, đã chết rồi.
Mùi máu gay mũi, não người nổ tung, còn có nước mắt nóng hổi của ba, Vân Liên Y nhắm hai mắt lại, để linh hồn của mình tự trôi đi, nàng không biết sẽ đi về đâu, nhưng nàng biết, nàng đã chết, đã chết thật rồi.
Bóng tối không biên giới, giống như động đen không đáy, quanh linh hồn Vân Liên Y tản ra ánh sáng yếu ớt, giống như một đốm nhỏ trong hàng ngàn những vì sao, mỏng manh như thế, nhưng lại toả ra hi vọng sống.
Lập tức, một dòng nước ấm bao quanh Linh hồn Vân Liên Y, nước ấm kia giống như một bàn tay mềm nhẹ vô cùng, dẫn dắt linh hồn nàng, khiến nàng không đi lạc lối, mà dừng lại tại một khắc này.
Ai, là ai? Vân Liên Y từ từ mở hai mắt, lọt vào trong tầm mắt không phải là bóng đêm, ở phía xa có một chút ánh sáng, Vân Liên Y nheo hai mắt nhìn chấm sáng kia, dòng nước ấm quanh thân lúc này bắt đầu hoạt động, đưa người nàng không ngừng tiến về phía trước, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Đây là, đi đâu...
Vân Liên Y nghĩ, khi đến chỗ điểm sáng kia, một lực hút mạnh mẽ xuất hiện, linh hồn như tờ giấy mỏng bị cuốn vào trong đó, giãy dụa cũng vô ích, Vân Liên Y chỉ cảm thấy linh hồn phiêu đãng hư không bị lực lớn kéo vào, sau đó bị nhét vào một chiếc lọ, nháy mắt, như cảm thấy quay lại thể xác một lần nữa, Vân Liên Y hoảng hốt nghĩ, cho đến khi ở chỗ sâu trong linh hồn như có tiếng vỡ vụn, một nỗi đau xuyên tâm rót vào tâm trí.
Đau...!
Linh hồn bị giam cầm, Vân Liên Y muốn giãy dụa nhưng vô dụng, hồi ức như cơn sóng bủa vây, tâm trí nàng như mở lớn miệng, hút lấy toàn bộ chúng, đoạn ký ức rõ ràng đến thế, giống như chính nàng đã trải qua, nhưng Vân Liên Y biết, khuôn mặt xa lạ của cô bé trong hình ảnh này, không phải là mình.
Vân Phong... Trong lòng khẽ lẩm bẩm cái tên này, hình ảnh liên tiếp trôi qua trong đầu Vân Liên Y như một bộ phim, tình cảnh cả đời của bé gái cùng vài phần cảm xúc khó hiểu Vân Liên Y đều thu hết vào đáy lòng.
Họ Tên: Vân Phong
Xuất thân: Vân gia suy tàn
Gia đình: Đại ca, phụ thân
Trong lòng Vân Liên Y có uất ức, có phẫn hận, nàng biết cảm xúc này là của bé gái tên Vân Phong để lại, cô bé đã chết, cũng giống như nàng kiếp trước, cô bé tên Vân Phong này đã chết rồi.
Nhận lấy tất cả ký ức của thân thể này, linh hồn Vân Liên Y cũng dần dần hòa hợp với thân xác này, trong lòng cũng dần thấy đồng cảm.
“Phong Nhi, Phong Nhi, nếu muội nghe thấy đại ca, muội hãy mở mắt ra được không, Phong Nhi kiên cường nhất mà, Phong Nhi...” Một giọng nói khàn khàn quanh quẩn bên tai Vân Liên Y, ý thức của nàng dần thanh tỉnh, cũng cảm nhận được đau đớn tận xương truyền đến từ thân thể, sau khi tiếp nhận trí nhớ của Vân Phong nàng biết, người đang gọi nàng là đại ca của cô bé, Vân Thăng.
Một đôi tay thô ráp run rẩy lướt qua mặt nàng, đáy lòng Vân Liên Y thắt lại, một dòng nước ấm từ từ thấm vào, Vân Thăng, người đại ca yêu nàng hơn cả tính mạng, người anh nguyện ý làm mọi chuyện vì nàng!
“Thăng Nhi, đừng như vậy...” Giọng nói đau thương vang lên, mang theo giận dữ và hối hận không thể khống chế, linh hồn Vân Liên Y lại run lên, đó là phụ thân, người ba từ nhỏ đã yêu thương nàng!
“Con muốn giết chết thằng nhóc kia, con muốn lột da nó!”
“Vân Thăng! Con câm miệng cho ta!” Gầm lên một tiếng, làm cho Vân Thăng im bặt, chỉ còn lại tiếng thở dốc, Vân Liên Y lẳng lặng nằm ở nơi đó, đáy lòng chua xót.
“Thăng Nhi, Vân gia chỉ còn lại con thôi, vì Vân gia con không thể làm như vậy!” Giọng nói già nua có phần bất đắc dĩ, cũng có phần là tôn nghiêm và trách nhiệm Gia chủ Vân gia, Vân Thăng không thèm nhắc lại, nhưng Vân Liên Y đang nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận được cơn giận cùng với đau đớn và hối hận truyền đến từ người anh trai này!
“Vân gia có con là đủ rồi, thù của Phong Nhi hãy để vi phụ đi báo!” Giọng nói già nua đó bỗng vang lên, “Kẻ làm hại Phong Nhi, một người vi phụ cũng không bỏ qua!” Dằn xuống từng chữ, mạnh mẽ hùng hồn, giống như một thanh sắt sắc nhọn tạc những lời này lên đá, phát ra nhiều tia lửa nhỏ.
“Phụ thân!” Vân Thăng kinh ngạc, tiếp đó giọng nói đau thương lại lần nữa vang lên, “Thăng Nhi, con lập tức đi khỏi đây, vi phụ vì báo thù cho Phong Nhi, đã chuẩn bị ngọc nát đá tan rồi! Vì Vân gia, con phải sống, dù có thế nào con cũng phải sống!”
Ở sâu trong linh hồn vang lên tiếng kêu thảm thiết, Vân Liên Y lẳng lặng lắng nghe, trong lòng như núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, kiếp trước nàng và ba mình sống nương tựa lẫn nhau, ba chính là tất cả của nàng, tình thân đâm rễ trong lòng Vân Liên Y, phụ thân và đại ca của Vân Phong bảo vệ nàng như mạng, vì nàng, có thể không màng đến sinh tử! Giờ phút này mình chính là Vân Phong, Vân Phong là mình!
Trong linh hồn phát ra sức mạnh, thúc dục Vân Liên Y mở mí mắt nặng trịch ra, nàng muốn nhìn đại ca, muốn thấy phụ thân một lần!
Trong khoảnh khắc ánh sáng chiếu thẳng vào đáy mắt, đồng tử Vân Liên Y theo phản xạ đóng chặt lại, thích ứng với ánh sáng rồi, ánh vào mi mắt là hình ảnh một chàng trai cao gầy, hình ảnh kia tràn ngập sự cô đơn và thê lương, hắn nắm chặt hai đấm gân xanh nhô lên.
Trong phòng lúc này chỉ còn mình chàng thanh niên, người đàn ông vừa nói chuyện đã đi mất, Vân Liên Y mấp máy môi một chút, giống như phá được cấm chế, giọng nói khàn khàn vang lên, “Đại, ca...”
Toàn thân chàng thanh niên bỗng chấn động, như không thể tin vào tiếng nói mình nghe được. Vân Phong mở mắt nhìn chằm chằm bóng dáng kia, trong lòng có vị đắng không nói được thành lời, muốn gọi một tiếng, lại phát hiện cổ họng như không chịu hợp tác, một ngọn lửa cháy mãnh liệt bên trong cuống họng.
Một giây sau chàng trai đột nhiên xoay người, Vân Liên Y bỗng thấy một khuôn mặt vui buồn đan xen, đôi mắt đầy tơ máu, chàng thanh niên ngũ quan tuấn lãng mang theo một nét rạng rỡ, nhìn Vân Liên Y mở mắt ra, lại không nói nên lời.
Bỗng nhiên, chàng thanh niên nhào người đến, lao đến bên giường Vân Liên Y, bàn tay run rẩy từ từ chạm vào gương mặt Vân Liên Y, “Phong Nhi tỉnh, Phong Nhi tỉnh rồi...”
Nhìn gương mặt sắp khóc của chàng trai, Vân Liên Y cảm thấy cay mũi, mắt cũng rưng rưng, tình thân dâng lên trong lòng, trước mắt là người thân của nàng, là người đại ca yêu nàng nhất đời này!
“À đúng rồi, huynh phải nói cho phụ thân, phụ thân...!” Chàng trai vui mừng xong đột nhiên nghĩ tới gì đó, trên mặt toàn lo lắng, nhưng cũng không có hành động gì, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào Vân Liên Y đang mở hai mắt, sợ đây chỉ là một giấc mộng, sợ tất cả chỉ là ảo giác của hắn.
Vân Liên Y chỉ thấy từng dòng nước ấm tràn vào lòng, tình cảm gia đình không tròn vẹn lúc này đây như được lấp đầy, giây phút này Vân Liên Y không thể mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt nói cho chàng trai biết, nàng không sao cả, nàng còn sống.
Chàng thanh niên nhìn một lúc lâu, cuối cùng cũng xác định được chuyện muội muội còn sống là sự thật, lập tức không dám chậm trễ nữa, đưa tay lau mắt, vội vàng đứng dậy, “Phong Nhi đợi nhé, huynh đi tìm phụ thân!” Lời vừa dứt, người đã biến mất khỏi căn phòng, Vân Liên Y nhìn bóng dáng chàng trai rời đi, khóe miệng khẽ cong lên, tuy nàng không biết đây là chuyện gì, nhưng cũng hiểu được mình đã sớm thành người chết, nếu nàng sống lại một lần nữa, Vân Phong... Hãy để ta sống thay em, anh trai của em, ba của em, người của Vân gia, ta sẽ bảo vệ thay em, những kẻ đã hại em, tất nhiên một người cũng không bỏ qua!