-
Chương 46: Hắn Là Hài Tử Của Ta
“A.” Tiếng kêu đau thật nhỏ, ở nơi đêm tối yên tĩnh trùng điệp này, có vẻ có mấy phần mập mờ.
Bàn tay thon dài trắng trẻo của Long Thiên Tuyệt, thuần thục ở trên người nàng nhanh chóng điểm mấy huyệt vị, nhất thời dừng lại đau đớn của nàng. Sau đó, nàng thấy thân thể chợt nhẹ, cả người liền rơi vào lồng ngực của hắn.
Vân Khê ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, ngữ điệu lạnh như băng nói: “Thả ta xuống”
Từ trên môi hắn bật ra một tiếng cười khẽ, thanh âm trầm thấp dễ nghe, mang theo vài phần mát mẻ cùng ưu nhã: “Nữ tử, đôi lúc có thể nhu nhược một chút. . . . . .”
Một câu nói nhẹ nhàng như có như không, nhưng lại như là một câu chú ngữ xâm nhập vào đầu nàng, thật sâu ở đáy lòng nàng. Làm cho bàn tay giấu ở trong tay áo nàng cũng dừng lại, ngân châm ở đầu ngón tay cũng thu theo.
Nữ tử, đôi lúc có thể nhu nhược một chút. . . . . .
Nàng thật có thể không? Nhưng nếu nàng nhu nhược, như vậy ai tới bảo vệ Tiểu Mặc của nàng, ai vì Tiểu Mặc của nàng mà chống lên một mảnh bầu trời?
Khẽ cười mỉa một tiếng, mái tóc đen hơi nghiêng, làm lộ ra nửa bên mặt ở dưới ánh trăng nhu hòa, làm sắc mặt trắng bệch của nàng phủ lên một tầng vàng óng ánh nhàn nhạt, càng tăng thêm mấy phần thần thái.
“Đừng nói chuyện.” Ngữ điệu của hắn rất thấp, lại có ma lực, làm cho không người nào có thể phản kháng.
Tại sao hắn không cho nói chuyện, thì nàng không nói chứ?
“Nam nhân, mau buông ta xuống” Ngân quang chợt lóe, ngân châm trong tay áo của nàng quả quyết hướng yếu huyệthắn.
Tiếng kêu rên từ trên đỉnh đầu truyền đến, nhưng tay hắn không có buông nàng xuống, chịu nhận lấy một châm của nàng.
“Ngươi” Vân Khê ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng thu hồi ngân châm, mục đích của nàng chỉ là muốn để cho hắn buông tay, nhưng không ngờ hắn thà bị đâm trúng, cũng không chịu buông tay.
“Hiện tại, chúng ta huề nhau.” Thanh âm của hắn nhẹ mà nhu hoà, giống như hũ rượu đã được phong ấn cất dấu cả trăm năm, thuần mà trầm thấp.
Trong lòng Vân Khê chấn động, biết ý hắn nói là chuyện vừa rồi đã ngộ thương mình, bởi vì hắn ngộ thương nàng nên cảm thấy tự trách, cho nên mới chịu một châm của nàng sao?
Giờ phút này. Là ai, đang nhẹ nhàng kích thích dây cung của lòng nàng…
Hắn lặng im không tiếng động, đột nhiên tay áo phiêu cuốn, tóc đen bay bay. Vân Khê theo hắn từ trên lầu nhanh nhẹn bay xuống, ở giữa không trung dạo bước như cưỡi mây, phiêu dật như tiên.
Vân Khê kinh dị phát hiện, mình hoàn toàn không có biện pháp biết thực lực chân chính của đối phương. Người như vậy, thâm trầm đáng sợ làm cho nội tâm nàng sinh ra đề phòng vô hình. Nhưng nếu là địch, vậy nàng vô cùng có khả năng sẽ giống như mới vừa rồi, chết không hay biết. . . . . .
“Đây là thuốc trị thương, thoa ngoài da cộng thêm uống thuốc, hai ngày liền thấy hiệu quả.”
Trên đầu giường đặt hai bình sứ, hắn đứng bất động ở trước giường cùng nàng chỉ cách một tấm màn trắng. Vân Khê hừ lạnh một tiếng, tức giận vì mình đấu không lại hắn, tức giận vì lòng mình không đủ hung ác tàn nhẫn, đối với hắn không hạ nặng tay được. Long Thiên Tuyệt tâm tình rất tốt nên cười khẽ một tiếng, rồi xoay người rời đi.
“Đợi đã…!” Thấy hắn phải đi, Vân Khê vội vàng gọi hắn lại. Cách một tấm màn, nàng nhìn hắn, có thể mơ hồ thấy được hình bóng, hắn nhìn nàng cũng thấy không quá rõ nét mặt. Một phòng an tĩnh, mùi thơm tràn ngập.
“Con ta đi lạc rồi, bé có thể sẽ tới tìm ngươi. . . . . .” giọng nói Vân Khê thật thấp, nàng vốn nghĩ im lặng đến, im lặng đi, không kinh động bất luận kẻ nào, chỉ cần xác nhận nhi tử có ở nơi này hay không như vậy đủ rồi, nhưng bây giờ, chuyện phát sinh biến hóa.
Nàng bị thương, bị thương không nhẹ, sợ là không có biện pháp tìm người khắp nơi. Hắn là phụ thân của Tiểu Mặc, nên quan tâm an nguy Tiểu Mặc.
Nàng tin tưởng với thực lực của hắn nếu muốn ở Thấm Dương thành tìm một người hẳn không phải là việc gì khó. Để cho nàng mở lời với hắn thì cần dũng khí rất lớn, song nàng đành phải vậy,vì an nguy của Tiểu Mặc mới là quan trọng nhất.
Giả như nàng không lừa Tiểu Mặc, nếu không phải nàng có ý lừa gạt, Tiểu Mặc cũng sẽ không một mình rời đi, đi tìm phụ thân của mình. Bé vẫn khát vọng có một phụ thân, nàng sớm đã hiểu rõ, lại cố ý quên đi, chỉ vì nàng không muốn mất đi nhi tử, chỉ vì nàng đối với nhi tử có tham muốn giữ lấy rất mãnh liệt.
Hoặc là, nàng quá mức ích kỷ.
Phía sau tấm màn không thấy rõ ánh mắt của hắn, thân hình của hắn vừa động đột nhiên sãi bước lên trước, bỗng dưng nhấc bức màn lên.
Trước mắt ánh sáng chợt chói, Vân Khê đột nhiên ngước mắt, ánh mắt thẳng tắp rơi vào một đôi con ngươi sâu thẳm. Mà lúc này nó càng đen chìm, sâu không thấy đáy tựa như được bao phủ bởi sương mù dày đặc.
“Nó là hài tử của ta?” giọng nói khẳng định.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Không phải.” tim Vân Khê cứng lại trái lương tâm nói ra hai tiếng này. Nàng nói với tốc độ cực nhanh cơ hồ như theo sát lời của hắn, giống như là đã chuẩn bị đáp án này từ lâu, nên bật thốt lên.
Hắn cười khẽ một tiếng, làm cho người ta nhớ lại tiếng xào xạc khi gió thổi qua rừng trúc mà phát ra, âm tiết va chạm ở giữa ẩn chứa kỳ lạ cùng ý vị.
“Cố gắng nghỉ ngơi, ta sẽ tìm được bé. . . . . .”
Hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, thật khiến Vân Khê liếc mắt.
Đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng Vân Khê rất tò mò, đầu tiên hắn trúng phấn ngứa của nàng, kế tiếp còn bị ngân châm đâm bị thương, thì hẳn phải khác thường mới đúng nhưng vì sao hắn vẫn giống như bình thường? Chẳng lẽ võ công của hắn thật đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, không có bất kỳ binh khí cùng thuốc độc nào có thể uy hiếp được hắn?
Xử lý xong vết thương, lại nghỉ ngơi một hồi đợi thể lực khôi phục, Vân Khê cố sức bò xuống giường. Hiện giờ Tiểu Mặc đang một mình lang thang ở Thấm Dương thành, lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm, nàng không cách nào yên lòng ở tại đây chờ đợi, nàng chỉ muốn tận mắt nhìn thấy nhi tử của nàng bình yên vô sự.
“Vân tiểu thư ngươi muốn đi đâu?”
Mới vừa đi ra cửa liền chạm mặt nữ tử áo đỏ lúc trước gặp ở Quỳnh Hoa Lâu.
Nàng ấy dung nhan lãnh diễm, không coi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có một phong cách đặc biệt, làm cho ánh mắt người ta chợt sáng. Một đầu tóc đen như nước chảy chỉ đơn giản búi buộc lại sau ót, dùng một cây trâm Phỉ Thúy toàn thân màu đỏ gài cố định tóc, sợi tóc rủ xuống trên quần áo màu đỏ, đen đỏ rõ ràng, khiến khí chất càng nổi bật.
Hấp dẫn người ta nhất chính là lạnh lùng của nàng nàng, mị hoặc của nàng, giống như trong sự khắc nghiệt lạnh lẽo của mùa đông, hàn mai vẫn nở rộ ngạo nghễ, hiển rõ sự xinh đẹp của nó.
Dường như bên cạnh hắn đều là loại nữ tử cực phẩm.
Nữ tử mới vừa rồi cùng hắn gặp gỡ trong đêm tối cũng thế.
Nghĩ đến chỗ này, Vân Khê hừ lạnh một tiếng xì mũi coi thường.
Hừ, nam nhân!
“Ta muốn đi ra ngoài tìm con ta, ngươi tránh ra!”
Băng hộ pháp đưa tay ngăn nàng, ánh mắt canh chừng nàng không sóng không gió, không có một tia tình cảm: “Ngươi không thể đi! Tôn chủ phân phó nhất định chờ ngươi thương thế tốt lên mới cho ngươi rời đi.”
“Nhường, đường!” Vân Khê lạnh lùng lên tiếng.
“Ta chỉ nghe theo lệnh của tôn chủ, ngươi muốn rời đi trừ phi ngươi có thể đánh thắng ta, từ trên thi thể của ta bước qua.”
Vân Khê híp mắt lại, ánh mắt hiện lạnh lẽo, nàng muốn làm cái gì còn chưa tới phiên những người khác xen vào.
“Đừng ép ta, ta thống hận nhất là người khác uy hiếp!” Ánh sáng lạnh lẽo ở đáy mắt Vân Khê lóe lên, nàng hiện tại tuy không cách nào động võ, thế nhưng không có nghĩa là nàng cũng không có biện pháp chế phục người trước mắt.
Giết người, có thể có ngàn vạn phương pháp, độc dược chính là một trong số đó
“Ngươi. . . . . .”
Gương mặt băng sương của Băng hộ pháp rốt cuộc có biến hóa, nàng còn chưa từng gặp qua nữ tử quật cường như vậy, đây chính là nguyên nhân tôn chủ đối với nàng khác với mọi người sao?
Nghĩ tới, trong lòng Băng hộ pháp buồn cực kỳ, đưa tay vững vàng kéo lại cánh tay của nàng, dùng sức, dùng lực: “Tóm lại ngươi không thể đi. Chuyện tôn chủ phân phó, ta nhất định phải làm được.”
Vân Khê trở tay, cùng với nàng kéo qua lại, móng tay kịp chạm đến tay của đối phương, độc phấn giấu giếm ở móng tay sắp buông ra. . . . . .
Lúc này, thanh âm thấp mà ưu nhã vang lên bên tai khiến Vân Khê ngưng tất cả cử động.
“Sao lại đi ra?”
“Tôn chủ”
Băng hộ pháp thấy tôn chủ tới, thì bộ dạng nàng cũng trở nên nhu hòa theo, đáy mắt gợn sóng lăn tăn.
Vân Khê ngoái đầu nhìn lại, thấy được không xa một nam tử đang đạp ánh trăng mà đến.
Hắn cất bước, không nhanh không chậm đi tới, mỗi một bước đều vững vàng như đạp ở trong ánh trăng, ưu nhã mà tôn quý. Ở phía sau hắn, là một vầng trăng non nhô lên cao từ lầu nhỏ, trong phút chốc, vô số ánh sáng cũng tập trung ở trên người của hắn, mà hắn thì nhàn nhạt cười, mang theo ánh mắt đen thâm thúy, hào quang tỏa ra khắp nơi, như mê như say đắm lòng ngưòi.
Thật là một yêu nghiệt a!
Vân Khê ở đáy lòng thở dài nói.
Bàn tay thon dài trắng trẻo của Long Thiên Tuyệt, thuần thục ở trên người nàng nhanh chóng điểm mấy huyệt vị, nhất thời dừng lại đau đớn của nàng. Sau đó, nàng thấy thân thể chợt nhẹ, cả người liền rơi vào lồng ngực của hắn.
Vân Khê ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, ngữ điệu lạnh như băng nói: “Thả ta xuống”
Từ trên môi hắn bật ra một tiếng cười khẽ, thanh âm trầm thấp dễ nghe, mang theo vài phần mát mẻ cùng ưu nhã: “Nữ tử, đôi lúc có thể nhu nhược một chút. . . . . .”
Một câu nói nhẹ nhàng như có như không, nhưng lại như là một câu chú ngữ xâm nhập vào đầu nàng, thật sâu ở đáy lòng nàng. Làm cho bàn tay giấu ở trong tay áo nàng cũng dừng lại, ngân châm ở đầu ngón tay cũng thu theo.
Nữ tử, đôi lúc có thể nhu nhược một chút. . . . . .
Nàng thật có thể không? Nhưng nếu nàng nhu nhược, như vậy ai tới bảo vệ Tiểu Mặc của nàng, ai vì Tiểu Mặc của nàng mà chống lên một mảnh bầu trời?
Khẽ cười mỉa một tiếng, mái tóc đen hơi nghiêng, làm lộ ra nửa bên mặt ở dưới ánh trăng nhu hòa, làm sắc mặt trắng bệch của nàng phủ lên một tầng vàng óng ánh nhàn nhạt, càng tăng thêm mấy phần thần thái.
“Đừng nói chuyện.” Ngữ điệu của hắn rất thấp, lại có ma lực, làm cho không người nào có thể phản kháng.
Tại sao hắn không cho nói chuyện, thì nàng không nói chứ?
“Nam nhân, mau buông ta xuống” Ngân quang chợt lóe, ngân châm trong tay áo của nàng quả quyết hướng yếu huyệthắn.
Tiếng kêu rên từ trên đỉnh đầu truyền đến, nhưng tay hắn không có buông nàng xuống, chịu nhận lấy một châm của nàng.
“Ngươi” Vân Khê ngẩn ngơ, sau đó nhanh chóng thu hồi ngân châm, mục đích của nàng chỉ là muốn để cho hắn buông tay, nhưng không ngờ hắn thà bị đâm trúng, cũng không chịu buông tay.
“Hiện tại, chúng ta huề nhau.” Thanh âm của hắn nhẹ mà nhu hoà, giống như hũ rượu đã được phong ấn cất dấu cả trăm năm, thuần mà trầm thấp.
Trong lòng Vân Khê chấn động, biết ý hắn nói là chuyện vừa rồi đã ngộ thương mình, bởi vì hắn ngộ thương nàng nên cảm thấy tự trách, cho nên mới chịu một châm của nàng sao?
Giờ phút này. Là ai, đang nhẹ nhàng kích thích dây cung của lòng nàng…
Hắn lặng im không tiếng động, đột nhiên tay áo phiêu cuốn, tóc đen bay bay. Vân Khê theo hắn từ trên lầu nhanh nhẹn bay xuống, ở giữa không trung dạo bước như cưỡi mây, phiêu dật như tiên.
Vân Khê kinh dị phát hiện, mình hoàn toàn không có biện pháp biết thực lực chân chính của đối phương. Người như vậy, thâm trầm đáng sợ làm cho nội tâm nàng sinh ra đề phòng vô hình. Nhưng nếu là địch, vậy nàng vô cùng có khả năng sẽ giống như mới vừa rồi, chết không hay biết. . . . . .
“Đây là thuốc trị thương, thoa ngoài da cộng thêm uống thuốc, hai ngày liền thấy hiệu quả.”
Trên đầu giường đặt hai bình sứ, hắn đứng bất động ở trước giường cùng nàng chỉ cách một tấm màn trắng. Vân Khê hừ lạnh một tiếng, tức giận vì mình đấu không lại hắn, tức giận vì lòng mình không đủ hung ác tàn nhẫn, đối với hắn không hạ nặng tay được. Long Thiên Tuyệt tâm tình rất tốt nên cười khẽ một tiếng, rồi xoay người rời đi.
“Đợi đã…!” Thấy hắn phải đi, Vân Khê vội vàng gọi hắn lại. Cách một tấm màn, nàng nhìn hắn, có thể mơ hồ thấy được hình bóng, hắn nhìn nàng cũng thấy không quá rõ nét mặt. Một phòng an tĩnh, mùi thơm tràn ngập.
“Con ta đi lạc rồi, bé có thể sẽ tới tìm ngươi. . . . . .” giọng nói Vân Khê thật thấp, nàng vốn nghĩ im lặng đến, im lặng đi, không kinh động bất luận kẻ nào, chỉ cần xác nhận nhi tử có ở nơi này hay không như vậy đủ rồi, nhưng bây giờ, chuyện phát sinh biến hóa.
Nàng bị thương, bị thương không nhẹ, sợ là không có biện pháp tìm người khắp nơi. Hắn là phụ thân của Tiểu Mặc, nên quan tâm an nguy Tiểu Mặc.
Nàng tin tưởng với thực lực của hắn nếu muốn ở Thấm Dương thành tìm một người hẳn không phải là việc gì khó. Để cho nàng mở lời với hắn thì cần dũng khí rất lớn, song nàng đành phải vậy,vì an nguy của Tiểu Mặc mới là quan trọng nhất.
Giả như nàng không lừa Tiểu Mặc, nếu không phải nàng có ý lừa gạt, Tiểu Mặc cũng sẽ không một mình rời đi, đi tìm phụ thân của mình. Bé vẫn khát vọng có một phụ thân, nàng sớm đã hiểu rõ, lại cố ý quên đi, chỉ vì nàng không muốn mất đi nhi tử, chỉ vì nàng đối với nhi tử có tham muốn giữ lấy rất mãnh liệt.
Hoặc là, nàng quá mức ích kỷ.
Phía sau tấm màn không thấy rõ ánh mắt của hắn, thân hình của hắn vừa động đột nhiên sãi bước lên trước, bỗng dưng nhấc bức màn lên.
Trước mắt ánh sáng chợt chói, Vân Khê đột nhiên ngước mắt, ánh mắt thẳng tắp rơi vào một đôi con ngươi sâu thẳm. Mà lúc này nó càng đen chìm, sâu không thấy đáy tựa như được bao phủ bởi sương mù dày đặc.
“Nó là hài tử của ta?” giọng nói khẳng định.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Không phải.” tim Vân Khê cứng lại trái lương tâm nói ra hai tiếng này. Nàng nói với tốc độ cực nhanh cơ hồ như theo sát lời của hắn, giống như là đã chuẩn bị đáp án này từ lâu, nên bật thốt lên.
Hắn cười khẽ một tiếng, làm cho người ta nhớ lại tiếng xào xạc khi gió thổi qua rừng trúc mà phát ra, âm tiết va chạm ở giữa ẩn chứa kỳ lạ cùng ý vị.
“Cố gắng nghỉ ngơi, ta sẽ tìm được bé. . . . . .”
Hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, thật khiến Vân Khê liếc mắt.
Đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong lòng Vân Khê rất tò mò, đầu tiên hắn trúng phấn ngứa của nàng, kế tiếp còn bị ngân châm đâm bị thương, thì hẳn phải khác thường mới đúng nhưng vì sao hắn vẫn giống như bình thường? Chẳng lẽ võ công của hắn thật đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, không có bất kỳ binh khí cùng thuốc độc nào có thể uy hiếp được hắn?
Xử lý xong vết thương, lại nghỉ ngơi một hồi đợi thể lực khôi phục, Vân Khê cố sức bò xuống giường. Hiện giờ Tiểu Mặc đang một mình lang thang ở Thấm Dương thành, lúc nào cũng có thể xảy ra nguy hiểm, nàng không cách nào yên lòng ở tại đây chờ đợi, nàng chỉ muốn tận mắt nhìn thấy nhi tử của nàng bình yên vô sự.
“Vân tiểu thư ngươi muốn đi đâu?”
Mới vừa đi ra cửa liền chạm mặt nữ tử áo đỏ lúc trước gặp ở Quỳnh Hoa Lâu.
Nàng ấy dung nhan lãnh diễm, không coi là khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có một phong cách đặc biệt, làm cho ánh mắt người ta chợt sáng. Một đầu tóc đen như nước chảy chỉ đơn giản búi buộc lại sau ót, dùng một cây trâm Phỉ Thúy toàn thân màu đỏ gài cố định tóc, sợi tóc rủ xuống trên quần áo màu đỏ, đen đỏ rõ ràng, khiến khí chất càng nổi bật.
Hấp dẫn người ta nhất chính là lạnh lùng của nàng nàng, mị hoặc của nàng, giống như trong sự khắc nghiệt lạnh lẽo của mùa đông, hàn mai vẫn nở rộ ngạo nghễ, hiển rõ sự xinh đẹp của nó.
Dường như bên cạnh hắn đều là loại nữ tử cực phẩm.
Nữ tử mới vừa rồi cùng hắn gặp gỡ trong đêm tối cũng thế.
Nghĩ đến chỗ này, Vân Khê hừ lạnh một tiếng xì mũi coi thường.
Hừ, nam nhân!
“Ta muốn đi ra ngoài tìm con ta, ngươi tránh ra!”
Băng hộ pháp đưa tay ngăn nàng, ánh mắt canh chừng nàng không sóng không gió, không có một tia tình cảm: “Ngươi không thể đi! Tôn chủ phân phó nhất định chờ ngươi thương thế tốt lên mới cho ngươi rời đi.”
“Nhường, đường!” Vân Khê lạnh lùng lên tiếng.
“Ta chỉ nghe theo lệnh của tôn chủ, ngươi muốn rời đi trừ phi ngươi có thể đánh thắng ta, từ trên thi thể của ta bước qua.”
Vân Khê híp mắt lại, ánh mắt hiện lạnh lẽo, nàng muốn làm cái gì còn chưa tới phiên những người khác xen vào.
“Đừng ép ta, ta thống hận nhất là người khác uy hiếp!” Ánh sáng lạnh lẽo ở đáy mắt Vân Khê lóe lên, nàng hiện tại tuy không cách nào động võ, thế nhưng không có nghĩa là nàng cũng không có biện pháp chế phục người trước mắt.
Giết người, có thể có ngàn vạn phương pháp, độc dược chính là một trong số đó
“Ngươi. . . . . .”
Gương mặt băng sương của Băng hộ pháp rốt cuộc có biến hóa, nàng còn chưa từng gặp qua nữ tử quật cường như vậy, đây chính là nguyên nhân tôn chủ đối với nàng khác với mọi người sao?
Nghĩ tới, trong lòng Băng hộ pháp buồn cực kỳ, đưa tay vững vàng kéo lại cánh tay của nàng, dùng sức, dùng lực: “Tóm lại ngươi không thể đi. Chuyện tôn chủ phân phó, ta nhất định phải làm được.”
Vân Khê trở tay, cùng với nàng kéo qua lại, móng tay kịp chạm đến tay của đối phương, độc phấn giấu giếm ở móng tay sắp buông ra. . . . . .
Lúc này, thanh âm thấp mà ưu nhã vang lên bên tai khiến Vân Khê ngưng tất cả cử động.
“Sao lại đi ra?”
“Tôn chủ”
Băng hộ pháp thấy tôn chủ tới, thì bộ dạng nàng cũng trở nên nhu hòa theo, đáy mắt gợn sóng lăn tăn.
Vân Khê ngoái đầu nhìn lại, thấy được không xa một nam tử đang đạp ánh trăng mà đến.
Hắn cất bước, không nhanh không chậm đi tới, mỗi một bước đều vững vàng như đạp ở trong ánh trăng, ưu nhã mà tôn quý. Ở phía sau hắn, là một vầng trăng non nhô lên cao từ lầu nhỏ, trong phút chốc, vô số ánh sáng cũng tập trung ở trên người của hắn, mà hắn thì nhàn nhạt cười, mang theo ánh mắt đen thâm thúy, hào quang tỏa ra khắp nơi, như mê như say đắm lòng ngưòi.
Thật là một yêu nghiệt a!
Vân Khê ở đáy lòng thở dài nói.