Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 24: Hội đấu giá
Lúc Dạ Nhược Ly bước ra từ phòng Lam Hinh thì ánh trăng đã treo lên rồi, nàng quay đầu lại nhìn Lam Hinh và Bắc Ảnh Thần, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười ấm áp sau đó trở về phòng mình. Ánh trăng bao phủ khắp phủ tướng quân đặc biệt yên tĩnh, chỉ là chuyện hôm nay xả ra đã khắc thật sâu trong lòng Dạ Nhược Ly. Xem ra nàng phải nhanh chóng tăng cường thực lực, nếu như thực lực của nàng đủ cường đại sẽ không cần dựa vào Huyền Báo và Huyền Ưng để tránh một kiếp nạn, hơn nữa nàng cũng không quên ngoài gia tộc Bắc Ảnh còn có một gia tộc khác nữa.
Nắm chặt bàn tay, thần sắc Dạ Nhược Ly ngưng trọng, ngay lúc đó liền phát hiện ra Lăng và Gia nhi đứng ở cửa, biểu hiện trên mặt nàng dần dần trở lại bình thường nhưng chưa kịp nói lời nào Gia Nhi chạy đến chỗ nàng đụng vào ngực nàng thật mạnh.
Bước chân lui về sau hai bước, Dạ Nhược Ly ổn định thân thể, khó hiểu trừng mắt nhìn Gia Nhi: “Gia Nhi, em…”
“Tiểu thư, em đã nghe Lăng nói qua sự việc ngày hôm nay…” Gia Nhi dụi dụi con mắt, gương mặt thanh tú ngẩng lên, trong mắt còn ánh lệ: “Ngươi có bị thương ở đâu không? Mấy tên hỗn đản đáng chết, dám đến phủ tướng quân gây rối, về sau nếu để Gia Nhi gặp bọn chúng nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn!”
Dạ Nhược Ly nhìn Gia Nhi dương dương cánh tay nhỏ còn làm bộ dạng hung dữ không khỏi bật cười, chợt ánh mắt nhìn về phía Lăng đứng đó không xa: “Lăng, đồ ta muốn đâu?”
“Tiểu thư, Hoàng kim ta đã giúp người đổi thành ngân phiếu, Huyền thú ta cũng đem về đây.” Lăng chậm rãi tiến đến đưa cho Dạ Nhược Ly một đống ngân phiếu sau đó lại lôi ra một cái lồng sắt hiện ra một thân hồ lt trắng như tuyết.
Toàn thân hồ ly toàn là máu, da thịt tràn ra, mắt xanh như biển trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, nếu như không phải bị giam trong lồng sắt đoán chừng nó ra nhào về phía Dạ Nhược Ly mà cắn xé một phen.
Dạ Nhược Ly ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn vào những vết thương chồng chất trên thân hồ ly, hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Hừ!” Tuyết Hồ lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu, cặp mắt xanh đậm mang đầy hận ý: “Con người, nếu đã bắt ta đem tới đây thì không cần nói chuyện khách khí như thế, ta đường đường là một Tuyết Hồ không phải là dạng ham sống sợ chết, ngươi có phải muốn ta thần phục ngươi? Ta cho ngươi biết, ngươi nằm mơ đi, ta dù có chết cũng không khuất phục!”
Đứng thẳng người lên, Dạ Nhược Ly phủi phủi áo trắng, khoé môi cong lên: “Ngươi có phải hiểu lầm gì đó rồi không? Cũng không phải là ta bắt ngươi, ta chỉ dùng thứ ta có chuộc ngươi về, nếu ngươi không muốn ở lại ta đây sẽ để ngươi đi.”
Trường kiếm vung lên “Keng” một tiếng, lồng sắt cắt thành hai đoạn, Dạ Nhược Ly cầm trường kiếm một hồi rồi mới cho vào chuôi kiếm, thần sắc ngạo nghễ nhìn Tuyết Hồ: “Dạ Nhược Ly ta chưa từng cưỡng ép bất kì sinh vật nào, tôn nghiêm của ta không cho phép ta làm như vậy, ngươi nếu muốn rời đi thì bây giờ có thể đi, thế nhưng ngươi bị trọng thương thì ù có rời khỏi đây cũng khó thoát khỏi ma chưởng của người khác, cho nên ta khuyên ngươi một câu nên đợi vết thương lành lại rồi hãy rời đi, khi đó số người có thể bắt được ngươi cũng không nhiều.”
Tuyết Hồ kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly, con người này thật sự tốt bụng muốn thả nó đi? Con người không phải đều tham lam ích kỉ sao? Vì sao nàng ta lại không như thế?
“Gia Nhi, giúp ta chuẩn bị bữa tối, mặt khác…” Dạ Nhược Ly liếc nhìn Tuyết Hồ nhàn nhạt phân phó nói: “Chuẩn bị cho nó một phần, hơn nữa nói với người phủ tướng quân biết nó là khách trong phủ nên có thể tự do ra vào.”
Dứt lời, cũng không hề quay lại bước thẳng vào phòng bỏ mặc Tuyết Hồ với vẻ mặt mê muội.
Đóng cửa phòng, Dạ Nhược Ly nhìn về phía vòng ngọc: “Thanh Long, ngươi có phát hiện được gì không?”
Vòng ngọc ánh lên màu xanh, Thanh Long xoay quanh trên không trung, cặp mắt trong veo như hồ nước loé lên: “Chủ nhân, người muốn nói tới Tuyết Hồ sao? Con Tuyết Hồ kia thật xinh đẹp nha, nhất là bộ lông dày như thế, mùa đông có thể sưởi ấm, vì thế mà chủ nhân muốn ta tha cho nó?”
Khoé môi thoáng run rẩy, Dạ Nhược Ly bất đắc dĩ thở dài, nàng quên mất trong đầu Thanh Long chỉ biết ăn, nói chuyện cùng nó đúng là đàn gảy tai trâu.
“Nó không phải là Tuyết Hồ bình thường.” Dạ Nhược Ly liếc nhìn Thanh Long, tiếp tục nói: “Nếu ta đoán không sai thì nó chính là Tuyết Hồ ở trong Tuyết Vân Hồ, ta đã từng đọc qua loại Tuyết Hồ này, nghe nói Tuyết Vân Hồ thiên phú rất tốt, đứng đầu trong bảng danh sách Huyền thú, vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy nó, ta biết nó sinh ra chưa được mười năm, chưa được mười năm mà đã là Huyền thú cấp 15, không phải Tuyết Vân Hồ thì là gì?”
Nghe Dạ Nhược Ly nói thế Thanh Long mới phát hiện ra chuyện gì không đúng, lúc này mới ngạc nhiên không nói lên lời.
“Ha ha” cười nhẹ một tiếng, con mắt Dạ Nhược Ly rũ xuống hiện vẻ trào phúng vui vẻ: “Chỉ sợ là Hiên Viên Bình nếu biết được chuyện này sẽ tức hộc máu mất, dùng nhãn lực của mình mà lại không nhìn Tuyết Vân Hồ, lại cho nó là loại Tuyết Hồ bình thường đưa cho ta, thật buồn cười!” Đáng tiếc đối với kẻ thù nàng nhất định sẽ không thay đổi thái độ nên không có khả năng nhắc nhở hắn chuyện này.
“Chủ nhân , người không sợ con Tuyết Hồ kia sẽ rời đi sao?”
“Nó rất thông minh, nếu vết thương chưa phục hồi nhất định sẽ không rời đi, sau khi nó hoàn toàn bình phục ta sẽ có biện pháp giữ nó lại.”
Dạ Nhược Ly nở nụ cười, nếu muốn giữ Tuyết Hồ lại nàng có rất nhiều cách nên hoàn toàn không sợ nó sẽ bỏ đi. Mấy ngày sau người của gia tộc Bắc Ảnh không thấy tới quấy rầy cũng không thể làm tâm trạng Dạ Nhược Ly buông lỏng mà toàn bộ phủ tướng quân cũng rất lo lắng, dưới tình trạng này hội đấu giá cuối cùng cũng tới,
Bởi vì Dạ Nhược Ly chỉ có nửa tháng tuyên truyền nên chỉ có mấy nước nho nhỏ xung quanh Hiên Viên quốc, còn mấy nước xa xa mặc dù rất muốn tới nhưng thời gian chỉ có nửa tháng không đủ để lên đường. Ngày hôm đó, bên ngoài hội đấu giá, người như thuỷ triều bắt đầu nhao nhao bất tuyệt.
Dạ Nhược Ly định một mình bước về phía trước, cuối cùng vẫn bị Bắc Ảnh thần kéo tới, về phần lam Hinh thì ở nhà dưỡng thai, phủ tướng quân có Huyền Báo và Huyền Ưng trông chừng nên Dạ Nhược ly rất yên tâm, dù sao ở Hiên Viên quốc có thể đánh thắng bọn họ cũng chỉ có mấy người.
Khi Dạ Nhược Ly và Bắc Ảnh Thần bước vào hội trường đấu giá ngay lập tức nghe thấy âm thanh mang theo tia hận thù: “Bắc Ảnh tướng quân, không ngờ ngươi cũng tới tham gia hội đấu giá.”
Nhướng mày, Bắc Ảnh Thần phóng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, khoé môi hiện ra nụ cười lạnh: “Bình an vương gia ngươi có thể tới, sao ta lại không thể tới chứ?”
“Hừ, đan dược kia nhất định phải là của ta.” Hiên Viên Bình hưng hăng phất ống tay, lạnh lùng nhìn Bắc Ảnh Thần rồi lại nhìn Dạ Nhược Ly ở phía sau, híp híp con ngươi: “Còn có, đan dược quý như vậy không phải kẻ nào cũng xứng đáng có được.”
Bắc Ảnh Thần cũng không tức giận, mỉm cười, mà bộ dạng không coi air a gì của hắn làm Hiên Viên Bình nổi giận lôi đình.
“Bắc Ảnh Thần, chúng ta chờ xem!” Nắm chặt nấm đấm, Hiên Viên Bình hung ác trừng mắt liếc Bắc Ảnh Thần sau đó quay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng dần xa của Hiên Viên Bình, Bắc Ảnh Thần khẽ cười nói: “Ta không hề có hứng thú với đan dược đột phá thực lực võ giả kia, ta chỉ hiếu kì hội đấu giá này không biết có nhìn thấy Luyện Đan sư, tiểu Ly nhi, chúng ta có thể có được cơ duyên đó không nhỉ?”
Nghe vậy, Dạ Nhược Ly cuối đầu thật thấp, nếu Bắc Ảnh Thần biết Luyện Đan sư bây giờ đang đứng ngay cạnh hắn không biết hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Nắm chặt bàn tay, thần sắc Dạ Nhược Ly ngưng trọng, ngay lúc đó liền phát hiện ra Lăng và Gia nhi đứng ở cửa, biểu hiện trên mặt nàng dần dần trở lại bình thường nhưng chưa kịp nói lời nào Gia Nhi chạy đến chỗ nàng đụng vào ngực nàng thật mạnh.
Bước chân lui về sau hai bước, Dạ Nhược Ly ổn định thân thể, khó hiểu trừng mắt nhìn Gia Nhi: “Gia Nhi, em…”
“Tiểu thư, em đã nghe Lăng nói qua sự việc ngày hôm nay…” Gia Nhi dụi dụi con mắt, gương mặt thanh tú ngẩng lên, trong mắt còn ánh lệ: “Ngươi có bị thương ở đâu không? Mấy tên hỗn đản đáng chết, dám đến phủ tướng quân gây rối, về sau nếu để Gia Nhi gặp bọn chúng nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn!”
Dạ Nhược Ly nhìn Gia Nhi dương dương cánh tay nhỏ còn làm bộ dạng hung dữ không khỏi bật cười, chợt ánh mắt nhìn về phía Lăng đứng đó không xa: “Lăng, đồ ta muốn đâu?”
“Tiểu thư, Hoàng kim ta đã giúp người đổi thành ngân phiếu, Huyền thú ta cũng đem về đây.” Lăng chậm rãi tiến đến đưa cho Dạ Nhược Ly một đống ngân phiếu sau đó lại lôi ra một cái lồng sắt hiện ra một thân hồ lt trắng như tuyết.
Toàn thân hồ ly toàn là máu, da thịt tràn ra, mắt xanh như biển trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, nếu như không phải bị giam trong lồng sắt đoán chừng nó ra nhào về phía Dạ Nhược Ly mà cắn xé một phen.
Dạ Nhược Ly ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn vào những vết thương chồng chất trên thân hồ ly, hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Hừ!” Tuyết Hồ lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu, cặp mắt xanh đậm mang đầy hận ý: “Con người, nếu đã bắt ta đem tới đây thì không cần nói chuyện khách khí như thế, ta đường đường là một Tuyết Hồ không phải là dạng ham sống sợ chết, ngươi có phải muốn ta thần phục ngươi? Ta cho ngươi biết, ngươi nằm mơ đi, ta dù có chết cũng không khuất phục!”
Đứng thẳng người lên, Dạ Nhược Ly phủi phủi áo trắng, khoé môi cong lên: “Ngươi có phải hiểu lầm gì đó rồi không? Cũng không phải là ta bắt ngươi, ta chỉ dùng thứ ta có chuộc ngươi về, nếu ngươi không muốn ở lại ta đây sẽ để ngươi đi.”
Trường kiếm vung lên “Keng” một tiếng, lồng sắt cắt thành hai đoạn, Dạ Nhược Ly cầm trường kiếm một hồi rồi mới cho vào chuôi kiếm, thần sắc ngạo nghễ nhìn Tuyết Hồ: “Dạ Nhược Ly ta chưa từng cưỡng ép bất kì sinh vật nào, tôn nghiêm của ta không cho phép ta làm như vậy, ngươi nếu muốn rời đi thì bây giờ có thể đi, thế nhưng ngươi bị trọng thương thì ù có rời khỏi đây cũng khó thoát khỏi ma chưởng của người khác, cho nên ta khuyên ngươi một câu nên đợi vết thương lành lại rồi hãy rời đi, khi đó số người có thể bắt được ngươi cũng không nhiều.”
Tuyết Hồ kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly, con người này thật sự tốt bụng muốn thả nó đi? Con người không phải đều tham lam ích kỉ sao? Vì sao nàng ta lại không như thế?
“Gia Nhi, giúp ta chuẩn bị bữa tối, mặt khác…” Dạ Nhược Ly liếc nhìn Tuyết Hồ nhàn nhạt phân phó nói: “Chuẩn bị cho nó một phần, hơn nữa nói với người phủ tướng quân biết nó là khách trong phủ nên có thể tự do ra vào.”
Dứt lời, cũng không hề quay lại bước thẳng vào phòng bỏ mặc Tuyết Hồ với vẻ mặt mê muội.
Đóng cửa phòng, Dạ Nhược Ly nhìn về phía vòng ngọc: “Thanh Long, ngươi có phát hiện được gì không?”
Vòng ngọc ánh lên màu xanh, Thanh Long xoay quanh trên không trung, cặp mắt trong veo như hồ nước loé lên: “Chủ nhân, người muốn nói tới Tuyết Hồ sao? Con Tuyết Hồ kia thật xinh đẹp nha, nhất là bộ lông dày như thế, mùa đông có thể sưởi ấm, vì thế mà chủ nhân muốn ta tha cho nó?”
Khoé môi thoáng run rẩy, Dạ Nhược Ly bất đắc dĩ thở dài, nàng quên mất trong đầu Thanh Long chỉ biết ăn, nói chuyện cùng nó đúng là đàn gảy tai trâu.
“Nó không phải là Tuyết Hồ bình thường.” Dạ Nhược Ly liếc nhìn Thanh Long, tiếp tục nói: “Nếu ta đoán không sai thì nó chính là Tuyết Hồ ở trong Tuyết Vân Hồ, ta đã từng đọc qua loại Tuyết Hồ này, nghe nói Tuyết Vân Hồ thiên phú rất tốt, đứng đầu trong bảng danh sách Huyền thú, vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy nó, ta biết nó sinh ra chưa được mười năm, chưa được mười năm mà đã là Huyền thú cấp 15, không phải Tuyết Vân Hồ thì là gì?”
Nghe Dạ Nhược Ly nói thế Thanh Long mới phát hiện ra chuyện gì không đúng, lúc này mới ngạc nhiên không nói lên lời.
“Ha ha” cười nhẹ một tiếng, con mắt Dạ Nhược Ly rũ xuống hiện vẻ trào phúng vui vẻ: “Chỉ sợ là Hiên Viên Bình nếu biết được chuyện này sẽ tức hộc máu mất, dùng nhãn lực của mình mà lại không nhìn Tuyết Vân Hồ, lại cho nó là loại Tuyết Hồ bình thường đưa cho ta, thật buồn cười!” Đáng tiếc đối với kẻ thù nàng nhất định sẽ không thay đổi thái độ nên không có khả năng nhắc nhở hắn chuyện này.
“Chủ nhân , người không sợ con Tuyết Hồ kia sẽ rời đi sao?”
“Nó rất thông minh, nếu vết thương chưa phục hồi nhất định sẽ không rời đi, sau khi nó hoàn toàn bình phục ta sẽ có biện pháp giữ nó lại.”
Dạ Nhược Ly nở nụ cười, nếu muốn giữ Tuyết Hồ lại nàng có rất nhiều cách nên hoàn toàn không sợ nó sẽ bỏ đi. Mấy ngày sau người của gia tộc Bắc Ảnh không thấy tới quấy rầy cũng không thể làm tâm trạng Dạ Nhược Ly buông lỏng mà toàn bộ phủ tướng quân cũng rất lo lắng, dưới tình trạng này hội đấu giá cuối cùng cũng tới,
Bởi vì Dạ Nhược Ly chỉ có nửa tháng tuyên truyền nên chỉ có mấy nước nho nhỏ xung quanh Hiên Viên quốc, còn mấy nước xa xa mặc dù rất muốn tới nhưng thời gian chỉ có nửa tháng không đủ để lên đường. Ngày hôm đó, bên ngoài hội đấu giá, người như thuỷ triều bắt đầu nhao nhao bất tuyệt.
Dạ Nhược Ly định một mình bước về phía trước, cuối cùng vẫn bị Bắc Ảnh thần kéo tới, về phần lam Hinh thì ở nhà dưỡng thai, phủ tướng quân có Huyền Báo và Huyền Ưng trông chừng nên Dạ Nhược ly rất yên tâm, dù sao ở Hiên Viên quốc có thể đánh thắng bọn họ cũng chỉ có mấy người.
Khi Dạ Nhược Ly và Bắc Ảnh Thần bước vào hội trường đấu giá ngay lập tức nghe thấy âm thanh mang theo tia hận thù: “Bắc Ảnh tướng quân, không ngờ ngươi cũng tới tham gia hội đấu giá.”
Nhướng mày, Bắc Ảnh Thần phóng mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, khoé môi hiện ra nụ cười lạnh: “Bình an vương gia ngươi có thể tới, sao ta lại không thể tới chứ?”
“Hừ, đan dược kia nhất định phải là của ta.” Hiên Viên Bình hưng hăng phất ống tay, lạnh lùng nhìn Bắc Ảnh Thần rồi lại nhìn Dạ Nhược Ly ở phía sau, híp híp con ngươi: “Còn có, đan dược quý như vậy không phải kẻ nào cũng xứng đáng có được.”
Bắc Ảnh Thần cũng không tức giận, mỉm cười, mà bộ dạng không coi air a gì của hắn làm Hiên Viên Bình nổi giận lôi đình.
“Bắc Ảnh Thần, chúng ta chờ xem!” Nắm chặt nấm đấm, Hiên Viên Bình hung ác trừng mắt liếc Bắc Ảnh Thần sau đó quay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng dần xa của Hiên Viên Bình, Bắc Ảnh Thần khẽ cười nói: “Ta không hề có hứng thú với đan dược đột phá thực lực võ giả kia, ta chỉ hiếu kì hội đấu giá này không biết có nhìn thấy Luyện Đan sư, tiểu Ly nhi, chúng ta có thể có được cơ duyên đó không nhỉ?”
Nghe vậy, Dạ Nhược Ly cuối đầu thật thấp, nếu Bắc Ảnh Thần biết Luyện Đan sư bây giờ đang đứng ngay cạnh hắn không biết hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào?