Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-182
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 182: Chương 176
Gã sai vặt nghe Lạc Vân Hi nói chuyện vô cùn chắ chắn, giọng nói vang dội cũng rất có khí thế, cũng không nói nhiều, đi vào bẩm báo.
Chẳng mấy chốc, mấy người vội vã ra ngoài phủ, cầm đầu là nam tử trung niên nhìn có vẻ trắng trẻo, mặt tròn, là tướng có phúc có hậu.
"Ca!" Hai gò Tam di nương má kích động đến đỏ bừng, ánh mắt tập trung nhìn người đang tới.
Trung niên nam tử, tên là Thế Nhiệm, nhìn khi thấy nàng ấy, mặt đầy kinh ngạc "Duyệt Nhi ư? Ngươi là Duyệt Nhi phải không?"
Tam di nương nghe được xưng hô thân thiết đó, nước mắt ào ào rơi xuống, gật đầu liên tục.
Mắt người phụ nữ trung niên bên cạnh Thế Nhiệm đỏ lên nói: "Duyệt Nhi trở lại tốt rồi, đi vào trước đi!"
"Chị dâu, thực xin lỗi." Mặt Tam di nương đầy xấu hổ nhìn về phía người phụ nữ đó.
Trong mắt Đại phu nhân chứa lệ, khoát khoát tay, nhìn về phía Lạc Vân Hi, bên trong mấy người này, thiếu nữ này là chói mắt nhất.
Tam di nương liền tranh thủ kéo Lạc Vân Hi qua giới thiệu: "Đây là con gái ta, Hi nhi, đây là cậu mợ ngươi."
"Chào cữu cữu, mợ." Lạc Vân Hi tiến lên một bước, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, quỳ gối, hành lễ đến nơi đến chốn.
Thế Nhiệm gật đầu, dẫn mấy người vào phủ.
Ở phòng khách của Đại gia, trong lúc Thế Nhiệm và Tam di nương ôn chuyện, Lạc Vân Hi cũng biết được chuyện đã xảy ra trước kia.
Đại gia từ nhỏ đã nghèo, bán Tam di nương cho Nhan gia làm nha hoàn, sau này nàng ấy không nghe ca ca và chị dâu cảnh cáo, vì một chuyện khác mà trở mặt với Nhan phủ, trốn đi, chỉ liên quan đến Đại gia, nhưng cũng cắt đứt liên hệ, cho tới bây giờ, mười mấy năm qua đi, cũng không đến gặp bọn hắn một lần.
"Ta làm thiếp cho Lạc Thái Úy, trong phủ không hề có địa vị. Vốn đã làm ra chuyện trái ý ca và tẩu, sau này sống không tốt, lại sợ liên lụy ca tẩu, vẫn muốn để sau này gặp lại." Tam di nương vẫn khóc rưng rức.
"Sống không tốt" theo lời nàng ấy quá nửa là chỉ chuyện gặp phải đám người Đại phu nhân không thích, sợ ảnh hưởng tới nhà mẹ đẻ.
"Vậy tiểu thư ngươi thì sao?" Thế Nhiệm thở dài hỏi: "Nàng ấy chết thật rồi sao?"
Tam di nương dùng khăn nhỏ lau nước mắt, nhìn về phía Lạc Vân Hi: "Hi nhi, ngươi đi xem phòng một chút, chờ ta một lúc rồi đi ngủ."
Lạc Vân Hi "vâng" một tiếng, theo quản gia đi ra khỏi phòng khách. Dường như Tam di nương không muốn để nàng biết, nàng cũng không muốn ép.
Thế Nhiệm, dựa vào sức một người, làm tại Lại bộ, tuy địa vị không cao, nhưng tục ngữ nói quan lại kinh thành mạnh hơn quan địa phương, hắn tích trữ nhiều năm, ngược lại cũng tích được chút bạc, mới mua được chỗ ở này.
Dạ Đô đều là tấc đất tấc vàng, sau khi Đại gia mua tòa nhà liền sa sút, miệng cọp gan thỏ, nhìn từ bề ngoài thì rực rỡ, nhưng bên trong sớm đã nỏi dông bão, mỗi bước khó khăn, từ trên xuống dưới Đại gia từ đồ ăn, vật dụng, có thể thấy được thói quen tiết kiệm.
Tuy vậy, vợ chồng Thế Nhiệm đối với Tam di nương mang theo gánh nặng nhờ vả vẫn cứ cảm thấy vô cùng cao hứng, lúc bữa tối cũng an bài không ít thức ăn ngon chiêu đãi.
Trên bàn cơm, ăn uống linh đình, phòng khách tuy nhỏ, nhưng bầu không khí rất náo nhiệt.
Đại Văn Quyên là con gái duy nhất của vợ chồng Thế Nhiệm, có hơi muộn, cùng tuổi lại nhỏ hơn Lạc Vân Hi vài tháng, sinh ra cũng thanh tú, lúc ăn cơm không ngừng nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi khó hiểu, mỉm cười hỏi nàng ấy: "Vì sa Văn Quyên nhìn ta vậy?"
Mặt Đại Văn Quyên đỏ lên, liếc nhìn mẹ mình, có chút xấu hổ nói: "Ta thấy bộ dạng biểu tỷ thật xinh đẹp."
Đại phu nhân cũng cười khanh khách nhìn Lạc Vân Hi, nghĩ thầm, tiểu thư của thế gia quả là không giống còn nhà bình thường.
Tuy kinh thành có lời đồn về tam tiểu thư phế vật của Lạc gia đến tai nàng ấy cũng chẳng phải lần một lần hai, nhưng chưa từng nghĩ, kia sẽ là cháu gái của mình . . . Hôm nay gặp mặt, mới biết mắt thấy là thực, tai nghe là giả!
Thiếu nữ trên người đầ khí chất cao quý, ngồi phía sau yên tĩnh ăn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh nến chiếu rọi nhìn cực kỳ tinh xảo, cử chỉ ung dung rộng lượng, biểu lộ hết phong cách quý phái, lại giống không làm bộ chút nào.
Tiếc thay, việc hưu thư hai năm trước huyên náo sôi sùng sục, làm thanh danh nàng tổn thất lớn.
Đại phu nhân có chút thương tiếc hỏi: "Duyệt Nhi, Hi nhi hiện tại có hôn ước không?" Nàng ấy cũng không tiện trực tiếp nhắc tới vấn đề hưu thư.
Sắc mặt Tam di nương âm u, lắc đầu nói: "Thanh danh Hi nhi là phế vật truyền nhiều năm như vậy, sớm đã in sâu vào lòng người. Đều tại ta, vốn tưởng rằng cùng Lương gia đặt ra hôn ước từ bé liền hết chuyện, Lương gia Đại thiếu gia dù cho hiểu nhầm một chút, nhưng sau khi thành hôn sẽ phát hiện nó tốt, quý trọng gấp đôi, lại không nghĩ rằng sự việc diễn ra như vậy." Nàng ấy thở dài.
"Biểu tỷ không phải phế vật, cần gì phải giả trang chứ?" Đại Văn Quyên tò mò hỏi.
Tam di nương không nói, Đại phu nhân trừng mắt
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Gã sai vặt nghe Lạc Vân Hi nói chuyện vô cùn chắ chắn, giọng nói vang dội cũng rất có khí thế, cũng không nói nhiều, đi vào bẩm báo.
Chẳng mấy chốc, mấy người vội vã ra ngoài phủ, cầm đầu là nam tử trung niên nhìn có vẻ trắng trẻo, mặt tròn, là tướng có phúc có hậu.
"Ca!" Hai gò Tam di nương má kích động đến đỏ bừng, ánh mắt tập trung nhìn người đang tới.
Trung niên nam tử, tên là Thế Nhiệm, nhìn khi thấy nàng ấy, mặt đầy kinh ngạc "Duyệt Nhi ư? Ngươi là Duyệt Nhi phải không?"
Tam di nương nghe được xưng hô thân thiết đó, nước mắt ào ào rơi xuống, gật đầu liên tục.
Mắt người phụ nữ trung niên bên cạnh Thế Nhiệm đỏ lên nói: "Duyệt Nhi trở lại tốt rồi, đi vào trước đi!"
"Chị dâu, thực xin lỗi." Mặt Tam di nương đầy xấu hổ nhìn về phía người phụ nữ đó.
Trong mắt Đại phu nhân chứa lệ, khoát khoát tay, nhìn về phía Lạc Vân Hi, bên trong mấy người này, thiếu nữ này là chói mắt nhất.
Tam di nương liền tranh thủ kéo Lạc Vân Hi qua giới thiệu: "Đây là con gái ta, Hi nhi, đây là cậu mợ ngươi."
"Chào cữu cữu, mợ." Lạc Vân Hi tiến lên một bước, khóe miệng nhếch lên mỉm cười, quỳ gối, hành lễ đến nơi đến chốn.
Thế Nhiệm gật đầu, dẫn mấy người vào phủ.
Ở phòng khách của Đại gia, trong lúc Thế Nhiệm và Tam di nương ôn chuyện, Lạc Vân Hi cũng biết được chuyện đã xảy ra trước kia.
Đại gia từ nhỏ đã nghèo, bán Tam di nương cho Nhan gia làm nha hoàn, sau này nàng ấy không nghe ca ca và chị dâu cảnh cáo, vì một chuyện khác mà trở mặt với Nhan phủ, trốn đi, chỉ liên quan đến Đại gia, nhưng cũng cắt đứt liên hệ, cho tới bây giờ, mười mấy năm qua đi, cũng không đến gặp bọn hắn một lần.
"Ta làm thiếp cho Lạc Thái Úy, trong phủ không hề có địa vị. Vốn đã làm ra chuyện trái ý ca và tẩu, sau này sống không tốt, lại sợ liên lụy ca tẩu, vẫn muốn để sau này gặp lại." Tam di nương vẫn khóc rưng rức.
"Sống không tốt" theo lời nàng ấy quá nửa là chỉ chuyện gặp phải đám người Đại phu nhân không thích, sợ ảnh hưởng tới nhà mẹ đẻ.
"Vậy tiểu thư ngươi thì sao?" Thế Nhiệm thở dài hỏi: "Nàng ấy chết thật rồi sao?"
Tam di nương dùng khăn nhỏ lau nước mắt, nhìn về phía Lạc Vân Hi: "Hi nhi, ngươi đi xem phòng một chút, chờ ta một lúc rồi đi ngủ."
Lạc Vân Hi "vâng" một tiếng, theo quản gia đi ra khỏi phòng khách. Dường như Tam di nương không muốn để nàng biết, nàng cũng không muốn ép.
Thế Nhiệm, dựa vào sức một người, làm tại Lại bộ, tuy địa vị không cao, nhưng tục ngữ nói quan lại kinh thành mạnh hơn quan địa phương, hắn tích trữ nhiều năm, ngược lại cũng tích được chút bạc, mới mua được chỗ ở này.
Dạ Đô đều là tấc đất tấc vàng, sau khi Đại gia mua tòa nhà liền sa sút, miệng cọp gan thỏ, nhìn từ bề ngoài thì rực rỡ, nhưng bên trong sớm đã nỏi dông bão, mỗi bước khó khăn, từ trên xuống dưới Đại gia từ đồ ăn, vật dụng, có thể thấy được thói quen tiết kiệm.
Tuy vậy, vợ chồng Thế Nhiệm đối với Tam di nương mang theo gánh nặng nhờ vả vẫn cứ cảm thấy vô cùng cao hứng, lúc bữa tối cũng an bài không ít thức ăn ngon chiêu đãi.
Trên bàn cơm, ăn uống linh đình, phòng khách tuy nhỏ, nhưng bầu không khí rất náo nhiệt.
Đại Văn Quyên là con gái duy nhất của vợ chồng Thế Nhiệm, có hơi muộn, cùng tuổi lại nhỏ hơn Lạc Vân Hi vài tháng, sinh ra cũng thanh tú, lúc ăn cơm không ngừng nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi khó hiểu, mỉm cười hỏi nàng ấy: "Vì sa Văn Quyên nhìn ta vậy?"
Mặt Đại Văn Quyên đỏ lên, liếc nhìn mẹ mình, có chút xấu hổ nói: "Ta thấy bộ dạng biểu tỷ thật xinh đẹp."
Đại phu nhân cũng cười khanh khách nhìn Lạc Vân Hi, nghĩ thầm, tiểu thư của thế gia quả là không giống còn nhà bình thường.
Tuy kinh thành có lời đồn về tam tiểu thư phế vật của Lạc gia đến tai nàng ấy cũng chẳng phải lần một lần hai, nhưng chưa từng nghĩ, kia sẽ là cháu gái của mình . . . Hôm nay gặp mặt, mới biết mắt thấy là thực, tai nghe là giả!
Thiếu nữ trên người đầ khí chất cao quý, ngồi phía sau yên tĩnh ăn cơm, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh nến chiếu rọi nhìn cực kỳ tinh xảo, cử chỉ ung dung rộng lượng, biểu lộ hết phong cách quý phái, lại giống không làm bộ chút nào.
Tiếc thay, việc hưu thư hai năm trước huyên náo sôi sùng sục, làm thanh danh nàng tổn thất lớn.
Đại phu nhân có chút thương tiếc hỏi: "Duyệt Nhi, Hi nhi hiện tại có hôn ước không?" Nàng ấy cũng không tiện trực tiếp nhắc tới vấn đề hưu thư.
Sắc mặt Tam di nương âm u, lắc đầu nói: "Thanh danh Hi nhi là phế vật truyền nhiều năm như vậy, sớm đã in sâu vào lòng người. Đều tại ta, vốn tưởng rằng cùng Lương gia đặt ra hôn ước từ bé liền hết chuyện, Lương gia Đại thiếu gia dù cho hiểu nhầm một chút, nhưng sau khi thành hôn sẽ phát hiện nó tốt, quý trọng gấp đôi, lại không nghĩ rằng sự việc diễn ra như vậy." Nàng ấy thở dài.
"Biểu tỷ không phải phế vật, cần gì phải giả trang chứ?" Đại Văn Quyên tò mò hỏi.
Tam di nương không nói, Đại phu nhân trừng mắt
Đọc nhanh tại Vietwriter.com