Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-169
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 169: Chương 164
Edior: thu thảo
Lạc Vân Hi ngạc nhiên, theo bản năng chặn cổ tay phải của hắn lại, tầm mắt hai người chạm nhau, không khí ngưng tụ trong chốc lát.
Nàng khẽ cau mày, mắt nhắm lại, hiện lên một chút hoài nghi.
Trần Quang dù thực sự ở độ tuổi khỏe mạnh, trình độ y học lại sâu, phẩm hạnh cao hơn người, cho nên rất được hoàng đế yêu thích, sao lại có dáng vẻ lang thang này?
Đột nhiên nhớ tới cái gì, lòng nàng "hồi hộp" một cái.
Trần Quang, mới từ Tuyết Các tới đây thì phải?
Mà người Vân Các cũng không biết hắn, chỉ vì tất cả sự việc phát triển theo hướng bình thường, người này đến cuối có phải là Trần Quang hay không cũng rất khó nói...
Nghĩ vậy, phản ứng trên tay Lạc Vân Hi lại không chậm chút nào, cổ tay trái nhanh chóng quay ngược trở lại, trực tiếp vặn gãy cổ tay "Trần đại phu", vọt người bay lên, chân đá ra liên tục, không lưu tình chút nào.
"A!" "Trần đại phu" kêu thảm một tiếng, lăn xuống giường, rồi lập tức bò lên.
Lạc Vân Hi nhảy xuống giường, một tay nắm lấy tóc dài tới mắt cá chân, tùy ý buộc lại, để ở trên vai, gò má càng ngày càng mặt hồng hào, hơi nước trong con ngươi lại tản ra khí lạnh cuồn cuộn: "Ngươi là ai?"
Nàng nhíu mày mà hỏi.
"Trần đại phu" hít một hơi thật sâu, tay phải dùng một chút lực, sau tiếng vang lanh lảnh, xương cổ tay đã được chỉnh lại ngay ngắn tại vị trí ban đầu, hắn nhịn đau, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi, có thêm vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
Người này không biết võ công, ngay lập tức Lạc Vân Hi khẳng định chắc chắn, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, Lạc Phi Dĩnh muốn tìm người hủy trông sạch của nàng, sao lại chọn người như vậy?
Một ý nghĩ đảo qua, liền nghe viện từ bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân.
"Đây là nơi ở của tam muội ta, gần đây người nàng có chút không thoải mái." Lạc Phi Dĩnh nói cười giống như trước.
Mắt Lạc Vân Hi trầm xuống, một bóng người bay qua trước mắt, nam tử kia thừa dịp nàng chưa sẵn sàng, chạy ngược tới.
Nàng đưa tay bắt, nhưng bắt hụt, nam tử nhảy lên trên giường nàng, đẩy áo ngoài của mình ra, làm ra vẻ như một lãng tử.
Lạc Vân Hi không ngờ hắn sẽ vô lại như vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm nhàn nhạt, đã không có thời gian đi xử lý chuyện này, bởi vì những bước chân kia thật nhanh, đã đến cửa phòng.
Mà Xuân Liễu nghe được động tĩnh bên trong phòng mặt thất sắc xông tới, thấy một màn khiến người cứng lưỡi như vậy, nàng áy vào đến, bọn người Lạc Phi Dĩnh càng dễ dàng vào, khiếm nhã không thông báo, trực tiếp đi vào.
Bảy tám thiên kim và quý phụ, nhìn thấy tình hình bên trong phòng cũng ngẩn ngơ, quý phụ còn tốt, các thiên kim sao có thể thấy qua loại tình cảnh này? Không khỏi kinh ngạc hét lên một tiếng.
"Tam muội, ngươi!" Mặt Lạc Phi Dĩnh giật mình chỉ vào nam nhân quần áo xốc xếch trên giường, cùng với, Lạc Vân Hi chỉ mặc một thân quần áo trong, lời nói cũng lắp bắp.
"Ngươi này đúng là tìm đường chết! Ngươi lại dám chạm vào tiểu thư nhà chúng ta!" Xuân Liễu kinh ngạc sững sờ, phản ứng kịp, tiện tay nắm lấy bình hoa trên bàn, ném tới nam tử trên giường, tức giận hét to.
Quý phụ và các thiên kim không đợi giải thích, vội vã rời khỏi phòng, cũng không chờ Lạc Phi Dĩnh gọi, bước chân vội vàng, nhanh chóng rời khỏi Vân Các.
Hậu viện có bí mật, vốn mịt mờ, vả lại vẫn là hậu viện nhà người khác.
Lạc Phi Dĩnh thấy thế, trong mắt lóe qua vẻ đắc ý, không dám ở thêm, nhanh chóng đuổi theo: "Tiền phu nhân, Cổ phu nhân... "
Mấy vị phu nhân và tiểu thư, nghe được giọng của nàng ta dừng bước, đã cách Vân Các một đoạn.
"Đại tiểu thư, nhận được chiêu đãi nhiệt tình của ngươi, hôm nay chúng ta rất vui vẻ, chẳng qua trong nhà còn có việc, nên phải về trước, hôm nào mời các ngươi đến phủ ta chơi sau." Cổ phu nhân nói.
Lạc Phi Dĩnh có nói một chút, thấy thật sự không giữ được, mới mỉm cười đáp lại, quý phụ và thiên kim khác cũng lục tục rời đi.
Lạc Phi Dĩnh nhẹ hất cằm, nhìn bóng lưng các nàng đi xa, ý cười trong mắt sâu thêm.
Mấy phụ nhân này, là nàng ta mời đến phủ làm khách, đưa các nàng đi dạo Lạc phủ, đi dạo đến Vân Các, nàng ta có ý nói thân thể Lạc Vân Hi không tốt, những người này theo lễ phép cùng mặt mũi, nói cái gì cũng phải đến hỏi thăm một chút, thấy sự việc tại Vân Các, trải qua mấy kẻ này, rất nhanh sẽ truyền ra noài.
Lạc Vân Hi, chẳng qua, ngươi so với ta tưởng tượng lợi hại hơn!
Nàng ta vốn tưởng rằng, côn đồ đầu đường này thật sự giỏi như lời hắn nói, rất có thủ đoạn đối phó với nữ nhân, giội nước tiêu nóng, làm vài thủ đoạn, lúc các nàng vào phòng, thấy hẳn phải là một màn cực kỳ ái muội.
Không đạt đến hiệu quả trong lòng suy nghĩ, Lạc Phi Dĩnh đành thở dài một hơi.
Chẳng qua bây giờ thế này, nàng ta cũng thỏa mãn.
Nữ tử chưa có vị hôn phu, theo đạo lý mà nói, khuê phòng không thể để nam nhân vào, trừ đại phu ra, nhưng coi như là đại phu, tiểu thư và đại phu không thể lộ ra ngoài chuyện việc phát sinh, sau khi truyền ra, cũng là chuột chạy qua đường, đối tượng ai nấy đều chửi đánh.
Ổn định tâm tư, nàng ta quay đầu đi về hướng thư phòng Lạc Kính Văn.
Lại nói Lạc Vân Hi ngăn cản Xuân Liễu, chỉ sợ nàng ấy bị thương tổn, đẩy tay phải, nói: "Đi ra ngoài trước đi!"
Giọng nói của nàng vô cùng kiên định, ở nơi này khí thế của của nàn rất mạnh mẽ, Xuân Liễu đành phải lui ra khỏi chủ phòng, mặt đầy e ngại.
Thấy nàng ấy rời khỏi, mặt nhỏ nhắn của Lạc Vân Hi "xoạt" một cái rầm xuống, nói từng chữ với nam tử trên giường: "Cút, xuống dưới!"
Tên lưu manh thấy nhiệm vụ hoàn thành, thật cẩn thận xuống giường, một mặt đánh giá Lạc Vân Hi, thần sắc trên mặt hắn lại không hề nhẹ nhàng.
Lạc Vân Hi đứng không nhúc nhích, đôi mắt nghiêm nghị tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo, làm người khác nổi da gà!
Nghĩ đến việc nàng vừa mới lưu loát kiên quyết bẻ trật cổ tay mình, liên tục đạp về phía mình, lòng tên lưu manh nặng hơn một ít, một tay lấy một bình nước tiêu nóng ra từ trong túi tiền, chậm rãi lui về phía sau mép giường.
Là kẻ chuyên đánh nhau ở đầu đườn xó chợ, thân thủ Lạc Vân Hi tốt như vậy, hắn cũng chưa từng thấy, cho nên, thời khắc mấu chốt, liền muốn dùng chút thủ đoạn then chốt.
Hắn giơ ống tay áo lên, dựa vào ống tay áo rộng thung thình ngăn tầm mắt thấy động tác lấy nước tiêu nóng, nhưng đã bị Lạc Vân Hi biết được rõ ràng, miệng nàng cong lên, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười lạnh, quát một tiếng "chạy đi đâu", nhún người nhào lên.
Tên lưu manh đã lùi tới sau giường gỗ, đang muốn chạy về phía cửa phòng, Lạc Vân Hi vừa gọi, hắn liền quýnh lên, dùng hết sức tạt một bình nước tiêu nóng tới.
Lạc Vân Hi sớm có phòng ngừa, mới đàu nhào một cái này chỉ là hư chiêu, thấy vai phải hắn trầm xuống, liền biết nên hành động, thân hình nghiêng một cái, đá xoáy vào xà nhà bên giường, vung ống tay áo lên, làm tất cả chất lỏng bắn toé đang lao tới bị đánh ngược lại.
Tất cả chỉ phát sinh trong chớp mắt, tên lưu manh kêu thảm một tiếng, một tay che ở mắt trái, vài giọt nước tiêu nóng đang văng vào trong mắt hắn.
Nhưng hắn vẫn chạy ra ngoài, Lạc Vân Hi rút Tuyết Cẩm ra, vung một cái, liền làm nam tử vấp ngã xuống đất.
Tiếng động cực lớn, Xuân Liễu cũng không để ý sẽ bị trách cứ, "đông" một tiếng, mở toang cửa phòng khép hờ ra: "Tiểu thư, tiểu thư!"
Cổ tay phải Lạc Vân Hi khẽ xoáy, dựa vào độ co dãn của Tuyết Cẩm, cuốn tên lưu manh tới, buộc chặt chẽ vững vàng, cũng không sợ hắn sẽ nổi lên ý hại người khác, mới gật đầu với Xuân Liễu: "Ta không sao."
Chuyển mắt nhìn về phía giường, nàng nhíu mày lại, mặt đầy ghét bỏ, lạnh lùng nói: "Đổi hết chăn đệm cho ta!"
Xuân Liễu dạ một tiếng, tiến lên thu thập.
Lạc Vân Hi còn cảm giác chưa đủ, nghĩ tới vừa rồi nam nhân buồn nôn kia nằm trên giường nàng, đá một cái vào tầng đá, làm tên lưu manh bị đá trên mặt đất lăn lộn mấy vòng."Chăn đệm mới, không cần mang tới đây, ngược lại cũng ở không được mấy ngày, lót giường ở đối diện kia thành ngủ đi!"
Xuân Liễu cũng không yên tâm về gian phòng bên này, luôn miệng đồng ý.
Lạc Vân Hi tiến lên, xách tên lưu manh từ trên mặt đất lên, làm cho hắn nhìn lên phía trên.
"Tam tiểu thư, ta sai rồi, ta chỉ muốn đùa với ngươi thôi." Mặt tên lưu manh đầy ý cười lấy lòng, nói.
"Ngươi là ai? Trả lời ta!"
"Tiểu nhân là cô nhi ở Tây thành, từ nhỏ đã ăn quỵt ở đầu đường, học được chút y thuật, có lúc cũng ăn mặc như đại phu, ra người chẩn bệnh cho người khác." Tên lưu manh không thể động đậy, đành phải nói.
"Ngươi dám giả mạo ngự y của thái y viện, đây chính là tội chết!" Giọng Lạc Vân Hi trầm xuống nói.
Tên lưu manh bị doạ tới luôn miệng cầu xin: "Không phải, không phải như vậy, ta không giả mạo ai, ta vốn là do Lạc đại tiểu thư tìm đến để khám bệnh, sau này nàng ta thân thể tam tiểu thư trong phủ cũng không khỏe, gọi ta đến xem thử, lúc ta tới, các nàng đã gọi ta là Trần thái y, ta cũng không biết "Trần thái y" là ai, dù sao cũng là do đại tiểu thư gọi ta tới xem bệnh cho ngươi!"
"Đi chữa bệnh ở đầu đường, Đại tỷ của ta sẽ mời ngươi tới xem bệnh sao?" Khóe miệng Lạc Vân Hi lộ ra ý cười sáng tỏ, đáy mắt xẹt qua sát ý.
Tên lưu manh ấp úng không nói được gì hết.
"Tiểu thư, chúng ta nên xử phạt hắn thế nào đây?" Xuân Liễu vừa ôm cái chăn ra ngoài, nàng ấy giận đùng chạy vào mà hỏi.
Tên lưu manh nghe vậy hai chữ "xử phạt", nhanh chóng ngẩng đầu lên nói: "Tam tiểu thư, ta xin lỗi ngươi, ta nhất thời hồ đồ, động tay động chân với ngươi, xin ngươi tha thứ cho ta!"
Xuân Liễu tức giận đến hàm răng cũng bị nghiến lệch: "Tha cho ngươi sao? Tha cho ngươi có tác dụng gì! Cũng bị người khác nhìn thấy rồi! Ngươi đồ lưu manh này, thật sự là không thể để ngươi chết tử tế được!"
Nói rồi, nàng ấy xông lên, tát mạnh một bạt tai lên mặt tên lưu manh.
Con ngươi tên lưu manh lộ ác ý, nhung rất nhanh đã thu lại, đau buồn nói: "Tam tiểu thư, thật sự là bộ dạng ngươi rất đẹp, ta nhất thời nhìn sững sờ, mới có thể mơ hồ làm chút chuyện chính mình cũng không thể khống chế... ngươi đưa ta đi gặp quan phủ đi!"
Lạc Vân Hi cười lạnh: "Ngươi muốn ta đưa ngươi đi gặp quan sao?"
Tên lưu manh có chút sững sờ nhìn nàng: "Vậy tam tiểu thư muốn thả ta đi sao?"
"Tiểu thư, muốn thả hắn đi sao?" Xuân Liễu gấp gáp hỏi.
"Thả hắn đi, là không thể." Khóe mắt Lạc Vân Hi liếc nhìn tên lưu manh, có một tầng ý lạnh: "Người này đi ra khỏi cửa lớn Lạc phủ, tuyệt đối sẽ không sống quá đêm nay."
Tên lưu manh lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, từng thấy đủ mọi loại người, bản lĩnh nhận thức vẫn có, mới đầu chỉ vì Lạc Vân Hi giả bộ bệnh, hắn mới không nhìn ra, vào lúc này thấy nàng tuổi tuy nhỏ, nhưng lộ ra thần sắc kiên nghị trấn định không hợp với tuổi tác, nói chuyện lại càng có khí phách, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Mà khi hắn nghe được kết luận khẳng định "không sống hơn đêm nay" như vậy, vẫn nhịn không được hỏi: "Tại sao?"
Xuân Liễu cũng khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, ai muốn giết hắn?"
"Người gọi hắn tới." Lạc Vân Hi thản nhiên nói: "Lạc đại tiểu thư và ngươi bày kế lớn như vậy hại ta, là vì cái gì, ngươi từng nghĩ chưa?"
Tên lưu manh giữ im lặng, trong lòng lại bởi vì lời Lạc Vân Hi lên nói dâng lên sóng lớn vạn trượng.
Lạc Vân Hi không để ý lắm, nói: "Chẳng qua là muốn hủy danh dự của ta! Ngươi cũng không suy nghĩ một chút, ngươi hãm hại ta, phụ thân ta, Lạc Thái Úy sẽ bỏ qua ngươi sao?"
Tên lưu manh lắc lắc đầu, mặt đầy tự tin nói: "Không đâu, đại tiểu thư nói rồi, tam tiểu thư đã từng lui hôn, hơn nữa còn làm chuyện lớn như viết hưu thư, Thái Úy Đại Nhân sớm đã không quản ngươi, đã định là không ai thèm lấy ngươi. Mà nếu như ta và ngươi truyền ra một số chuyện nhưu vậy, Thái Úy Đại Nhân chỉ có thể gả ngươi cho ta. Tứ tiểu thư của quý phủ không phải cũng vì như vậy mà gả ra ngoài sao?"
Lạc Vân Hi chán ghét dời ánh mắt đi chỗ khác.
Xuân Liễu tức giận nói: "Gả cho ngươi sao? Ngươi kẻ cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga này! Ta đánh chết ngươi!" Nàng ấy vừa đánh vừa đá, hung hăng đánh trên người tên lưu manh.
Một cái người bình thường không có võ công, lại bị trói không thể động đậy, tất nhiên nàng ất không hề sợ hãi chút nào.
Lạc Vân Hi hừ một tiếng, nói: "Đây đương nhiên là một cách hay, nhưng Đại tỷ của ta, nàng ta hận ta như vậy, muốn nhất chính là ta thân bại danh liệt. Nếu như ngươi ra khỏi Lạc phủ, lại biến mất, ngươi đoán, mấy phu nhân hôm nay sau khi rời khỏi đây sẽ nói thế nào? Các nàng chỉ có thể nói, ta thấy sự tình bại lộ, giết ngươi diệt khẩu. Trên đầu ta cả đời gánh chịu thanh danh ác độc như vậy, Đại tỷ của ta mới có thể hài lòng! Mà không phải gả ta cho ngươi, là xong hết mọi chuyện!"
Tên lưu manh nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Lạc Phi Dĩnh, đối với muội muội mình cũng dùng tâm cơ như vậy, giết hắn, thật sự là chuyện nàng ta có thể làm được, không khỏi lạnh cả sống lưng.
Lạc tam tiểu thư này, nghĩ thật sự sâu xa! Quả nhiên không giống truyền thuyết trước đây chút nào!
Lạc Vân Hi đang muốn nói gì, cửa sổ "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, một bóng người nhảy vào.
"Ai?" Xuân Liễu mẫn cảm kêu một tiếng.
Quân Lan Phong mặc áo bào màu tím, chậm rãi vào đây, cũng không có cấm kỵ gì.
Thấy là hắn, Xuân Liễu vội vàng im miệng, Lạc Vân Hi theo thói quen giựt giựt khóe miệng, người này, đúng là ra vào như thường, hắn coi đây là nhà mình sao?
Tên lưu manh cũng là kinh ngạc, hắn nhận biết đây là Trung Sơn Vương, nhưng Trung Sơn Vương không quen biết hắn, cho nên hắn giữ yên lặng, nghĩ thầm, Trung Sơn Vương sao lại ở chỗ này?
Quân Lan Phong ở bên ngoài đã nghe Lạc Vân Hi nói, trong lòng tê dại, bước nhanh tới, thấy nàng chỉ mặc quần áo trong đứng trên tấm thảm dưới sàn nhà, lập tức quở trách nói: "Người bắt hắn rồi, thời gian mặc thêm kiện quần áo cũng không có sao? Không phải ngươi thích sinh bệnh chứ?"
Hắn cầm lấy áo khoác treo trên kệ áo bọc thân thể Lạc Vân Hi lại, dáng người nữ tử gầy gò, hắn thấy cực kỳ đau lòng, buộc chặt đai lưng và cổ áo cho nàng, nhìn hai gò má nàngđã không còn sắc hồng, hắn chế nhạo cười nói: "Nhìn ngươi, y hệt bị toả hết nhiệt vậy, lần sau còn không yêu quý chính mình như vậy, ta phải trừng phạt ngươi."
Lạc Vân Hi cắn môi dưới, có chút không tự nhiên quay mặt, khi nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của tên lưu manh, lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì, còn nhìn, ta móc mắt ngươi!"
Tên lưu manh sợ hãi cúi đầu, hắn chỉ biết Trung Sơn Vương từng dạy lễ nghi cho Lạc Vân Hi, việc này đã sớm truyền khắp Dạ Đô, trở thành chuyện được nói nhiều nhất, nhưng chẳng thể nghĩ tới, quan hệ của hai người lại đến trình độ này!
Nhưng ngẫm lại, hắn lại dám đùa bỡn nữ nhân của Trung Sơn Vương, đại não liền có cảm giác trống rỗng, thời khắc này, hắn thực sự là rất sợ, thân thể không khống chế được mà run lên.
Quân Lan Phong lại như không nhìn thấy hắn, ngưng mắt nhìn Lạc Vân Hi, thấp giọng tự trách: "Là lỗi của ta, không nên để Vô Tràng đi bắt tên phu xe kia, không ngờ, có tặc tử dám ban ngày ban mặt làm loạn Vân Các!"
Lạc Vân Hi cười nói: "Ta ứng phó được rồi, Vô Tràng từng thấy phu xe, để hắn đi xử lý chuyện này là tốt nhất, đây là quyết định của ta, không trách ngươi được."
Sáng nay, nàng đã bảo Vô Tràng đi phụ trách việc này, Vô Tràng thấy nàng ở Vân Các, nên đã yên lòng rời đi, chỉ là có lẽ Lạc Phi Dĩnh đã quyết tâm, hận không thể giết nàng cho vui.
Không chờ Quân Lan Phong hỏi, Lạc Vân Hi đã đơn giản tóm tắt hết mọi chuyện. Sắc mặt Quân Lan Phong càng ngày càng tái nhợt, bỗng nhiên hỏi: "Mấy nữ nhân vừa mới tới, là người nhà ai vậy, nàng còn nhớ không?"
Mày Lạc Vân Hi hơi nhíu lại, những người kia, nàng cũng không quen biết.
"Không cần, hôm nay ai tới Lạc phủ, ta trở về điều tra liền biết, chỉ cần dán miệng của các nàng, thì sẽ không có những chuyện phiền toái khác." Quân Lan Phong nói: "Người đâu!"
"Chờ một chút." Lạc Vân Hi kéo tay áo của hắn một cái: "Tuy ta không biết được bọn họ, nhưng có thể nhớ chút tướng mạo của các nàng."
Nàng dựa vào bản lĩnh đã gặp qua là không quên, nói tỷ mỉ tướng mạo, kiểu tóc, cách ăn mặc của mấy cái nữ nhân kia, những năm này Quân Lan Phong ở bề ngoài không hỏi chuyện trong triều, kì thực, dùng sự thông minh của hắn, phàm là người từng thấy, cũng không sao quên nổi.
Nói thí dụ như, Tam di nương, ở trước mặt hắn, xem như nhân vật nhỏ, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ.
Nghe Lạc Vân Hi nói xong, mấy nữ nhân kia đến từ mấy phủ nào, trong lòng hắn đã có mấy người, nói với Cửu Sát: "An bài xong xuôi, lập tức lệnh cho mấy người này ngoan ngoãn im lặng cho bổn vương, nếu ai dám nói loạn ra một chữ, bổn vương sẽ khiến nàng ta biến mất ở Dạ Đô!"
Tiếng nói của hắn vừa phải, rất trầm thấp, nhưng cả người lại toát ra khí thế cao cao tại thượng lạnh lùng cao quý, bễ nghễ thiên hạ, nhưng khí lạnh thì không giảm bớt chút nào.
Trong lòng Lạc Vân Hi ấm áp, việc này, nàng vốn không để trong lòng.
Những người kia nói như thế nào là chuyện của các nàng, không có chứng cớ, cũng không tính là gì, dù sao, chuyện ngày hôm nay, cũng chỉ có mấy người nhìn thấy, mà không giống chuyện của Lạc Băng Linh, gần như tất cả tầng lớp quý tộc đều chính mắt thấy. Nhưng phương thức Quân Lan Phong xử lý như vậy, nàng càng hài lòng hơn.
Cửu Sát lĩnh mệnh mà đi, bên trong phòng im lặng trong chốc lát, bất chợt, Xuân Liễu nghi hoặc hỏi: "Có mùi gì vậy?" Nàng ấy che mũi miệng lại, đi tìm hướng mùi lạ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Edior: thu thảo
Lạc Vân Hi ngạc nhiên, theo bản năng chặn cổ tay phải của hắn lại, tầm mắt hai người chạm nhau, không khí ngưng tụ trong chốc lát.
Nàng khẽ cau mày, mắt nhắm lại, hiện lên một chút hoài nghi.
Trần Quang dù thực sự ở độ tuổi khỏe mạnh, trình độ y học lại sâu, phẩm hạnh cao hơn người, cho nên rất được hoàng đế yêu thích, sao lại có dáng vẻ lang thang này?
Đột nhiên nhớ tới cái gì, lòng nàng "hồi hộp" một cái.
Trần Quang, mới từ Tuyết Các tới đây thì phải?
Mà người Vân Các cũng không biết hắn, chỉ vì tất cả sự việc phát triển theo hướng bình thường, người này đến cuối có phải là Trần Quang hay không cũng rất khó nói...
Nghĩ vậy, phản ứng trên tay Lạc Vân Hi lại không chậm chút nào, cổ tay trái nhanh chóng quay ngược trở lại, trực tiếp vặn gãy cổ tay "Trần đại phu", vọt người bay lên, chân đá ra liên tục, không lưu tình chút nào.
"A!" "Trần đại phu" kêu thảm một tiếng, lăn xuống giường, rồi lập tức bò lên.
Lạc Vân Hi nhảy xuống giường, một tay nắm lấy tóc dài tới mắt cá chân, tùy ý buộc lại, để ở trên vai, gò má càng ngày càng mặt hồng hào, hơi nước trong con ngươi lại tản ra khí lạnh cuồn cuộn: "Ngươi là ai?"
Nàng nhíu mày mà hỏi.
"Trần đại phu" hít một hơi thật sâu, tay phải dùng một chút lực, sau tiếng vang lanh lảnh, xương cổ tay đã được chỉnh lại ngay ngắn tại vị trí ban đầu, hắn nhịn đau, ánh mắt nhìn về phía Lạc Vân Hi, có thêm vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
Người này không biết võ công, ngay lập tức Lạc Vân Hi khẳng định chắc chắn, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, Lạc Phi Dĩnh muốn tìm người hủy trông sạch của nàng, sao lại chọn người như vậy?
Một ý nghĩ đảo qua, liền nghe viện từ bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân.
"Đây là nơi ở của tam muội ta, gần đây người nàng có chút không thoải mái." Lạc Phi Dĩnh nói cười giống như trước.
Mắt Lạc Vân Hi trầm xuống, một bóng người bay qua trước mắt, nam tử kia thừa dịp nàng chưa sẵn sàng, chạy ngược tới.
Nàng đưa tay bắt, nhưng bắt hụt, nam tử nhảy lên trên giường nàng, đẩy áo ngoài của mình ra, làm ra vẻ như một lãng tử.
Lạc Vân Hi không ngờ hắn sẽ vô lại như vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm nhàn nhạt, đã không có thời gian đi xử lý chuyện này, bởi vì những bước chân kia thật nhanh, đã đến cửa phòng.
Mà Xuân Liễu nghe được động tĩnh bên trong phòng mặt thất sắc xông tới, thấy một màn khiến người cứng lưỡi như vậy, nàng áy vào đến, bọn người Lạc Phi Dĩnh càng dễ dàng vào, khiếm nhã không thông báo, trực tiếp đi vào.
Bảy tám thiên kim và quý phụ, nhìn thấy tình hình bên trong phòng cũng ngẩn ngơ, quý phụ còn tốt, các thiên kim sao có thể thấy qua loại tình cảnh này? Không khỏi kinh ngạc hét lên một tiếng.
"Tam muội, ngươi!" Mặt Lạc Phi Dĩnh giật mình chỉ vào nam nhân quần áo xốc xếch trên giường, cùng với, Lạc Vân Hi chỉ mặc một thân quần áo trong, lời nói cũng lắp bắp.
"Ngươi này đúng là tìm đường chết! Ngươi lại dám chạm vào tiểu thư nhà chúng ta!" Xuân Liễu kinh ngạc sững sờ, phản ứng kịp, tiện tay nắm lấy bình hoa trên bàn, ném tới nam tử trên giường, tức giận hét to.
Quý phụ và các thiên kim không đợi giải thích, vội vã rời khỏi phòng, cũng không chờ Lạc Phi Dĩnh gọi, bước chân vội vàng, nhanh chóng rời khỏi Vân Các.
Hậu viện có bí mật, vốn mịt mờ, vả lại vẫn là hậu viện nhà người khác.
Lạc Phi Dĩnh thấy thế, trong mắt lóe qua vẻ đắc ý, không dám ở thêm, nhanh chóng đuổi theo: "Tiền phu nhân, Cổ phu nhân... "
Mấy vị phu nhân và tiểu thư, nghe được giọng của nàng ta dừng bước, đã cách Vân Các một đoạn.
"Đại tiểu thư, nhận được chiêu đãi nhiệt tình của ngươi, hôm nay chúng ta rất vui vẻ, chẳng qua trong nhà còn có việc, nên phải về trước, hôm nào mời các ngươi đến phủ ta chơi sau." Cổ phu nhân nói.
Lạc Phi Dĩnh có nói một chút, thấy thật sự không giữ được, mới mỉm cười đáp lại, quý phụ và thiên kim khác cũng lục tục rời đi.
Lạc Phi Dĩnh nhẹ hất cằm, nhìn bóng lưng các nàng đi xa, ý cười trong mắt sâu thêm.
Mấy phụ nhân này, là nàng ta mời đến phủ làm khách, đưa các nàng đi dạo Lạc phủ, đi dạo đến Vân Các, nàng ta có ý nói thân thể Lạc Vân Hi không tốt, những người này theo lễ phép cùng mặt mũi, nói cái gì cũng phải đến hỏi thăm một chút, thấy sự việc tại Vân Các, trải qua mấy kẻ này, rất nhanh sẽ truyền ra noài.
Lạc Vân Hi, chẳng qua, ngươi so với ta tưởng tượng lợi hại hơn!
Nàng ta vốn tưởng rằng, côn đồ đầu đường này thật sự giỏi như lời hắn nói, rất có thủ đoạn đối phó với nữ nhân, giội nước tiêu nóng, làm vài thủ đoạn, lúc các nàng vào phòng, thấy hẳn phải là một màn cực kỳ ái muội.
Không đạt đến hiệu quả trong lòng suy nghĩ, Lạc Phi Dĩnh đành thở dài một hơi.
Chẳng qua bây giờ thế này, nàng ta cũng thỏa mãn.
Nữ tử chưa có vị hôn phu, theo đạo lý mà nói, khuê phòng không thể để nam nhân vào, trừ đại phu ra, nhưng coi như là đại phu, tiểu thư và đại phu không thể lộ ra ngoài chuyện việc phát sinh, sau khi truyền ra, cũng là chuột chạy qua đường, đối tượng ai nấy đều chửi đánh.
Ổn định tâm tư, nàng ta quay đầu đi về hướng thư phòng Lạc Kính Văn.
Lại nói Lạc Vân Hi ngăn cản Xuân Liễu, chỉ sợ nàng ấy bị thương tổn, đẩy tay phải, nói: "Đi ra ngoài trước đi!"
Giọng nói của nàng vô cùng kiên định, ở nơi này khí thế của của nàn rất mạnh mẽ, Xuân Liễu đành phải lui ra khỏi chủ phòng, mặt đầy e ngại.
Thấy nàng ấy rời khỏi, mặt nhỏ nhắn của Lạc Vân Hi "xoạt" một cái rầm xuống, nói từng chữ với nam tử trên giường: "Cút, xuống dưới!"
Tên lưu manh thấy nhiệm vụ hoàn thành, thật cẩn thận xuống giường, một mặt đánh giá Lạc Vân Hi, thần sắc trên mặt hắn lại không hề nhẹ nhàng.
Lạc Vân Hi đứng không nhúc nhích, đôi mắt nghiêm nghị tràn đầy ánh sáng lạnh lẽo, làm người khác nổi da gà!
Nghĩ đến việc nàng vừa mới lưu loát kiên quyết bẻ trật cổ tay mình, liên tục đạp về phía mình, lòng tên lưu manh nặng hơn một ít, một tay lấy một bình nước tiêu nóng ra từ trong túi tiền, chậm rãi lui về phía sau mép giường.
Là kẻ chuyên đánh nhau ở đầu đườn xó chợ, thân thủ Lạc Vân Hi tốt như vậy, hắn cũng chưa từng thấy, cho nên, thời khắc mấu chốt, liền muốn dùng chút thủ đoạn then chốt.
Hắn giơ ống tay áo lên, dựa vào ống tay áo rộng thung thình ngăn tầm mắt thấy động tác lấy nước tiêu nóng, nhưng đã bị Lạc Vân Hi biết được rõ ràng, miệng nàng cong lên, trong cổ họng tràn ra một tiếng cười lạnh, quát một tiếng "chạy đi đâu", nhún người nhào lên.
Tên lưu manh đã lùi tới sau giường gỗ, đang muốn chạy về phía cửa phòng, Lạc Vân Hi vừa gọi, hắn liền quýnh lên, dùng hết sức tạt một bình nước tiêu nóng tới.
Lạc Vân Hi sớm có phòng ngừa, mới đàu nhào một cái này chỉ là hư chiêu, thấy vai phải hắn trầm xuống, liền biết nên hành động, thân hình nghiêng một cái, đá xoáy vào xà nhà bên giường, vung ống tay áo lên, làm tất cả chất lỏng bắn toé đang lao tới bị đánh ngược lại.
Tất cả chỉ phát sinh trong chớp mắt, tên lưu manh kêu thảm một tiếng, một tay che ở mắt trái, vài giọt nước tiêu nóng đang văng vào trong mắt hắn.
Nhưng hắn vẫn chạy ra ngoài, Lạc Vân Hi rút Tuyết Cẩm ra, vung một cái, liền làm nam tử vấp ngã xuống đất.
Tiếng động cực lớn, Xuân Liễu cũng không để ý sẽ bị trách cứ, "đông" một tiếng, mở toang cửa phòng khép hờ ra: "Tiểu thư, tiểu thư!"
Cổ tay phải Lạc Vân Hi khẽ xoáy, dựa vào độ co dãn của Tuyết Cẩm, cuốn tên lưu manh tới, buộc chặt chẽ vững vàng, cũng không sợ hắn sẽ nổi lên ý hại người khác, mới gật đầu với Xuân Liễu: "Ta không sao."
Chuyển mắt nhìn về phía giường, nàng nhíu mày lại, mặt đầy ghét bỏ, lạnh lùng nói: "Đổi hết chăn đệm cho ta!"
Xuân Liễu dạ một tiếng, tiến lên thu thập.
Lạc Vân Hi còn cảm giác chưa đủ, nghĩ tới vừa rồi nam nhân buồn nôn kia nằm trên giường nàng, đá một cái vào tầng đá, làm tên lưu manh bị đá trên mặt đất lăn lộn mấy vòng."Chăn đệm mới, không cần mang tới đây, ngược lại cũng ở không được mấy ngày, lót giường ở đối diện kia thành ngủ đi!"
Xuân Liễu cũng không yên tâm về gian phòng bên này, luôn miệng đồng ý.
Lạc Vân Hi tiến lên, xách tên lưu manh từ trên mặt đất lên, làm cho hắn nhìn lên phía trên.
"Tam tiểu thư, ta sai rồi, ta chỉ muốn đùa với ngươi thôi." Mặt tên lưu manh đầy ý cười lấy lòng, nói.
"Ngươi là ai? Trả lời ta!"
"Tiểu nhân là cô nhi ở Tây thành, từ nhỏ đã ăn quỵt ở đầu đường, học được chút y thuật, có lúc cũng ăn mặc như đại phu, ra người chẩn bệnh cho người khác." Tên lưu manh không thể động đậy, đành phải nói.
"Ngươi dám giả mạo ngự y của thái y viện, đây chính là tội chết!" Giọng Lạc Vân Hi trầm xuống nói.
Tên lưu manh bị doạ tới luôn miệng cầu xin: "Không phải, không phải như vậy, ta không giả mạo ai, ta vốn là do Lạc đại tiểu thư tìm đến để khám bệnh, sau này nàng ta thân thể tam tiểu thư trong phủ cũng không khỏe, gọi ta đến xem thử, lúc ta tới, các nàng đã gọi ta là Trần thái y, ta cũng không biết "Trần thái y" là ai, dù sao cũng là do đại tiểu thư gọi ta tới xem bệnh cho ngươi!"
"Đi chữa bệnh ở đầu đường, Đại tỷ của ta sẽ mời ngươi tới xem bệnh sao?" Khóe miệng Lạc Vân Hi lộ ra ý cười sáng tỏ, đáy mắt xẹt qua sát ý.
Tên lưu manh ấp úng không nói được gì hết.
"Tiểu thư, chúng ta nên xử phạt hắn thế nào đây?" Xuân Liễu vừa ôm cái chăn ra ngoài, nàng ấy giận đùng chạy vào mà hỏi.
Tên lưu manh nghe vậy hai chữ "xử phạt", nhanh chóng ngẩng đầu lên nói: "Tam tiểu thư, ta xin lỗi ngươi, ta nhất thời hồ đồ, động tay động chân với ngươi, xin ngươi tha thứ cho ta!"
Xuân Liễu tức giận đến hàm răng cũng bị nghiến lệch: "Tha cho ngươi sao? Tha cho ngươi có tác dụng gì! Cũng bị người khác nhìn thấy rồi! Ngươi đồ lưu manh này, thật sự là không thể để ngươi chết tử tế được!"
Nói rồi, nàng ấy xông lên, tát mạnh một bạt tai lên mặt tên lưu manh.
Con ngươi tên lưu manh lộ ác ý, nhung rất nhanh đã thu lại, đau buồn nói: "Tam tiểu thư, thật sự là bộ dạng ngươi rất đẹp, ta nhất thời nhìn sững sờ, mới có thể mơ hồ làm chút chuyện chính mình cũng không thể khống chế... ngươi đưa ta đi gặp quan phủ đi!"
Lạc Vân Hi cười lạnh: "Ngươi muốn ta đưa ngươi đi gặp quan sao?"
Tên lưu manh có chút sững sờ nhìn nàng: "Vậy tam tiểu thư muốn thả ta đi sao?"
"Tiểu thư, muốn thả hắn đi sao?" Xuân Liễu gấp gáp hỏi.
"Thả hắn đi, là không thể." Khóe mắt Lạc Vân Hi liếc nhìn tên lưu manh, có một tầng ý lạnh: "Người này đi ra khỏi cửa lớn Lạc phủ, tuyệt đối sẽ không sống quá đêm nay."
Tên lưu manh lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, từng thấy đủ mọi loại người, bản lĩnh nhận thức vẫn có, mới đầu chỉ vì Lạc Vân Hi giả bộ bệnh, hắn mới không nhìn ra, vào lúc này thấy nàng tuổi tuy nhỏ, nhưng lộ ra thần sắc kiên nghị trấn định không hợp với tuổi tác, nói chuyện lại càng có khí phách, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.
Mà khi hắn nghe được kết luận khẳng định "không sống hơn đêm nay" như vậy, vẫn nhịn không được hỏi: "Tại sao?"
Xuân Liễu cũng khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, ai muốn giết hắn?"
"Người gọi hắn tới." Lạc Vân Hi thản nhiên nói: "Lạc đại tiểu thư và ngươi bày kế lớn như vậy hại ta, là vì cái gì, ngươi từng nghĩ chưa?"
Tên lưu manh giữ im lặng, trong lòng lại bởi vì lời Lạc Vân Hi lên nói dâng lên sóng lớn vạn trượng.
Lạc Vân Hi không để ý lắm, nói: "Chẳng qua là muốn hủy danh dự của ta! Ngươi cũng không suy nghĩ một chút, ngươi hãm hại ta, phụ thân ta, Lạc Thái Úy sẽ bỏ qua ngươi sao?"
Tên lưu manh lắc lắc đầu, mặt đầy tự tin nói: "Không đâu, đại tiểu thư nói rồi, tam tiểu thư đã từng lui hôn, hơn nữa còn làm chuyện lớn như viết hưu thư, Thái Úy Đại Nhân sớm đã không quản ngươi, đã định là không ai thèm lấy ngươi. Mà nếu như ta và ngươi truyền ra một số chuyện nhưu vậy, Thái Úy Đại Nhân chỉ có thể gả ngươi cho ta. Tứ tiểu thư của quý phủ không phải cũng vì như vậy mà gả ra ngoài sao?"
Lạc Vân Hi chán ghét dời ánh mắt đi chỗ khác.
Xuân Liễu tức giận nói: "Gả cho ngươi sao? Ngươi kẻ cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga này! Ta đánh chết ngươi!" Nàng ấy vừa đánh vừa đá, hung hăng đánh trên người tên lưu manh.
Một cái người bình thường không có võ công, lại bị trói không thể động đậy, tất nhiên nàng ất không hề sợ hãi chút nào.
Lạc Vân Hi hừ một tiếng, nói: "Đây đương nhiên là một cách hay, nhưng Đại tỷ của ta, nàng ta hận ta như vậy, muốn nhất chính là ta thân bại danh liệt. Nếu như ngươi ra khỏi Lạc phủ, lại biến mất, ngươi đoán, mấy phu nhân hôm nay sau khi rời khỏi đây sẽ nói thế nào? Các nàng chỉ có thể nói, ta thấy sự tình bại lộ, giết ngươi diệt khẩu. Trên đầu ta cả đời gánh chịu thanh danh ác độc như vậy, Đại tỷ của ta mới có thể hài lòng! Mà không phải gả ta cho ngươi, là xong hết mọi chuyện!"
Tên lưu manh nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Lạc Phi Dĩnh, đối với muội muội mình cũng dùng tâm cơ như vậy, giết hắn, thật sự là chuyện nàng ta có thể làm được, không khỏi lạnh cả sống lưng.
Lạc tam tiểu thư này, nghĩ thật sự sâu xa! Quả nhiên không giống truyền thuyết trước đây chút nào!
Lạc Vân Hi đang muốn nói gì, cửa sổ "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, một bóng người nhảy vào.
"Ai?" Xuân Liễu mẫn cảm kêu một tiếng.
Quân Lan Phong mặc áo bào màu tím, chậm rãi vào đây, cũng không có cấm kỵ gì.
Thấy là hắn, Xuân Liễu vội vàng im miệng, Lạc Vân Hi theo thói quen giựt giựt khóe miệng, người này, đúng là ra vào như thường, hắn coi đây là nhà mình sao?
Tên lưu manh cũng là kinh ngạc, hắn nhận biết đây là Trung Sơn Vương, nhưng Trung Sơn Vương không quen biết hắn, cho nên hắn giữ yên lặng, nghĩ thầm, Trung Sơn Vương sao lại ở chỗ này?
Quân Lan Phong ở bên ngoài đã nghe Lạc Vân Hi nói, trong lòng tê dại, bước nhanh tới, thấy nàng chỉ mặc quần áo trong đứng trên tấm thảm dưới sàn nhà, lập tức quở trách nói: "Người bắt hắn rồi, thời gian mặc thêm kiện quần áo cũng không có sao? Không phải ngươi thích sinh bệnh chứ?"
Hắn cầm lấy áo khoác treo trên kệ áo bọc thân thể Lạc Vân Hi lại, dáng người nữ tử gầy gò, hắn thấy cực kỳ đau lòng, buộc chặt đai lưng và cổ áo cho nàng, nhìn hai gò má nàngđã không còn sắc hồng, hắn chế nhạo cười nói: "Nhìn ngươi, y hệt bị toả hết nhiệt vậy, lần sau còn không yêu quý chính mình như vậy, ta phải trừng phạt ngươi."
Lạc Vân Hi cắn môi dưới, có chút không tự nhiên quay mặt, khi nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của tên lưu manh, lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì, còn nhìn, ta móc mắt ngươi!"
Tên lưu manh sợ hãi cúi đầu, hắn chỉ biết Trung Sơn Vương từng dạy lễ nghi cho Lạc Vân Hi, việc này đã sớm truyền khắp Dạ Đô, trở thành chuyện được nói nhiều nhất, nhưng chẳng thể nghĩ tới, quan hệ của hai người lại đến trình độ này!
Nhưng ngẫm lại, hắn lại dám đùa bỡn nữ nhân của Trung Sơn Vương, đại não liền có cảm giác trống rỗng, thời khắc này, hắn thực sự là rất sợ, thân thể không khống chế được mà run lên.
Quân Lan Phong lại như không nhìn thấy hắn, ngưng mắt nhìn Lạc Vân Hi, thấp giọng tự trách: "Là lỗi của ta, không nên để Vô Tràng đi bắt tên phu xe kia, không ngờ, có tặc tử dám ban ngày ban mặt làm loạn Vân Các!"
Lạc Vân Hi cười nói: "Ta ứng phó được rồi, Vô Tràng từng thấy phu xe, để hắn đi xử lý chuyện này là tốt nhất, đây là quyết định của ta, không trách ngươi được."
Sáng nay, nàng đã bảo Vô Tràng đi phụ trách việc này, Vô Tràng thấy nàng ở Vân Các, nên đã yên lòng rời đi, chỉ là có lẽ Lạc Phi Dĩnh đã quyết tâm, hận không thể giết nàng cho vui.
Không chờ Quân Lan Phong hỏi, Lạc Vân Hi đã đơn giản tóm tắt hết mọi chuyện. Sắc mặt Quân Lan Phong càng ngày càng tái nhợt, bỗng nhiên hỏi: "Mấy nữ nhân vừa mới tới, là người nhà ai vậy, nàng còn nhớ không?"
Mày Lạc Vân Hi hơi nhíu lại, những người kia, nàng cũng không quen biết.
"Không cần, hôm nay ai tới Lạc phủ, ta trở về điều tra liền biết, chỉ cần dán miệng của các nàng, thì sẽ không có những chuyện phiền toái khác." Quân Lan Phong nói: "Người đâu!"
"Chờ một chút." Lạc Vân Hi kéo tay áo của hắn một cái: "Tuy ta không biết được bọn họ, nhưng có thể nhớ chút tướng mạo của các nàng."
Nàng dựa vào bản lĩnh đã gặp qua là không quên, nói tỷ mỉ tướng mạo, kiểu tóc, cách ăn mặc của mấy cái nữ nhân kia, những năm này Quân Lan Phong ở bề ngoài không hỏi chuyện trong triều, kì thực, dùng sự thông minh của hắn, phàm là người từng thấy, cũng không sao quên nổi.
Nói thí dụ như, Tam di nương, ở trước mặt hắn, xem như nhân vật nhỏ, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ.
Nghe Lạc Vân Hi nói xong, mấy nữ nhân kia đến từ mấy phủ nào, trong lòng hắn đã có mấy người, nói với Cửu Sát: "An bài xong xuôi, lập tức lệnh cho mấy người này ngoan ngoãn im lặng cho bổn vương, nếu ai dám nói loạn ra một chữ, bổn vương sẽ khiến nàng ta biến mất ở Dạ Đô!"
Tiếng nói của hắn vừa phải, rất trầm thấp, nhưng cả người lại toát ra khí thế cao cao tại thượng lạnh lùng cao quý, bễ nghễ thiên hạ, nhưng khí lạnh thì không giảm bớt chút nào.
Trong lòng Lạc Vân Hi ấm áp, việc này, nàng vốn không để trong lòng.
Những người kia nói như thế nào là chuyện của các nàng, không có chứng cớ, cũng không tính là gì, dù sao, chuyện ngày hôm nay, cũng chỉ có mấy người nhìn thấy, mà không giống chuyện của Lạc Băng Linh, gần như tất cả tầng lớp quý tộc đều chính mắt thấy. Nhưng phương thức Quân Lan Phong xử lý như vậy, nàng càng hài lòng hơn.
Cửu Sát lĩnh mệnh mà đi, bên trong phòng im lặng trong chốc lát, bất chợt, Xuân Liễu nghi hoặc hỏi: "Có mùi gì vậy?" Nàng ấy che mũi miệng lại, đi tìm hướng mùi lạ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com