Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-148
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 148: Chương 145.2
Ánh mắt Lạc Vân Hi lại đảo qua mặt những người khác trong điện, Lạc Kính Văn cũng không ở đây, ánh mắt hướng về cửa lớn, nàng đứng lên, muốn rời khỏi nội cung, ra bên ngoài đi một chút.
Không có chuyện gì mà ngồi cùng đám nữ nhân này ngẩn người, nàng cũng không thích.
Thấy nàng đứng lên, ánh mắt sắc bén của Đỗ Linh theo sát tới, nàng ta cười một tiếng, nói: "Tỷ phu, nghe nói mấy hôm nay ngươi thay thái hậu quản giáo Lạc tam tiểu thư, không biết hiệu quả như thế nào?"
Quân Lan Phong khẽ cau mày, không trả lời.
Thái hậu liếc nhìn Lạc Vân Hi, quay đầu: "Không phải ngươi nhao nhao muốn gặp Lạc Vân Hi sao? Hiện tại người cũng đến đây, ngươi giáo hãy kiểm tra nàng đi."
Lạc Vân Hi nghe các nàng đối thoại, trong lòng hiểu được, thì ra, thái hậu mời nàng tiến cung là chuyện tốt Đỗ Linh làm.
Nàng sửa lại vạt áo ngay ngắn, chậm rãi đi tới, hành lễ xin cáo lui: "Thái hậu, Vương gia, ở đây không có chuyện gì, ta muốn đi ra ngoài điện trước."
Nhìn gương mặt như hoa như ngọc kia, trong lòng Đỗ Linh trong ghen tỵ như dây leo sinh trưởng, nàng ta vụng trộm liếc mắt nhìn Quân Lan Phong, trong lòng càng khó chịu.
Lẽ nào tỷ phu dạy nàng lễ nghi, chẳng qua là nhìn bộ dạng xinh đẹp của nàng, nên động tâm tư không đáng có sao?
Lạc Vân Hi giương gương mặt diễm lệ, tư thái khéo léo hào phóng, không thể nghi ngờ là đã làm cho Đỗ Linh sinh ra loại ý nghĩ đáng sợ này, mặc dù Trung Sơn Vương là người chính trực, tự chủ mạnh, cũng không ngăn cản được nàng ta miên man suy nghĩ.
Ngay lập tức, ánh mắt Đỗ Linh không tự chủ có thêm chút xem thường, chỉ thoáng qua rồi biến mất, nghiêng đầu nói: "Thái hậu, ta muốn để nàng rót cho ta một chén trà."
Thái hậu mỉm cười ngầm đồng ý.
Cung nữ bên cạnh vội vàng đi lấy đồ dùng ở nhà bếp, Lạc Vân Hi mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: "Thái hậu, thần nữ rót cho ngài một chén trà!"
Đỗ Linh ngẩn ra, Lạc Vân Hi trước mặt nhiều người cự tuyệt yêu cầu của mình, rõ ràng là xem thường mình! Sắc mặt nàng ta càng kém hơn, nhưng vẫn không cách nào phản bác gì.
Thái hậu nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, "ừ" một tiếng.
Lạc Vân Hi với tay cầm ấm trà Long Tỉnh bằng phỉ thúy, tay cảm giác mát lạnh, là trà Càn thanh cung chuẩn bị riêng cho khách mời hôm nay, cũng là trà thái hậu thích uống nhất.
Nàng ưu nhã đứng thẳng trước bàn, ba ngón tay phải giữ quai bình trà, tay trái dời qua cầm lấy chén trà, cổ tay trái hơi nghiêng, nước trà vững vàng từ miệng bình chảy xuống.
Động tác châm trà nhìn như ai cũng làm được, nhưng cũng có thể nhìn ra là người có tu dưỡng.
Tất cả phu nhân thấy Lạc Vân Hi làm các động tác thuần thục liên tiếp, một giọt nước trà cũng không tràn ra ngoài cốc, động tác thả ấm cốc cũng vô cùng nhẹ, không truyền ra âm thanh, cảm thấy khá kinh ngạc.
Lúc này hai tay Lạc Vân Hi mới nâng chén trà lên, đi đến trước mặt thái hậu ba bước thì dừng lại, nói: "Thái hậu, xin mời dùng trà."
Tay Quân Lan Phong khẽ run lên, ở sau lưng ta nắm chặt thành nắm đấm.
Lễ nghi của Hi nhi cực kỳ tốt, đây là chuyện hắn đã sớm biết, khí chất của nàng, xưa nay đều khác với tất cả mọi người! Thế cho nên, hắn không muốn nhìn nàng như vậy, làm trái lương tâm đi hầu hạ người khác! Gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng hờ hững như vậy, làm lòng hắn vừa đau lại càng yêu hơn.
"Bưng lại đây." Ánh mắt thái hậu trầm định nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, đôi mắt trong sáng tinh khiết không chút tì vết, ngay cả mình, ở hoàng cung lăn lộn bao nhiê năm, cũng không nhìn thấu tâm tư sau tròng mắt kia.
Sắc mặt Lạc Vân Hi dường như biến đổi rất nhanh.
Đỗ Linh thấy thái hậu lên tiếng, lập tức tiến một bước cướp trà từ trong tay Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi đưa chén ngọc đến tay nàng ta, nói một tiếng: "Đỗ tiểu thư, xin hãy cầm lấy, không thể không tiếp nổi nhé."
Lực đạo trong tay trầm xuống, trong lúc Đỗ Linh ngơ ngẩn, mới thu hồi lực chú ý từ ánh mắt lạnh nhạt của Lạc Vân Hi, theo bản năng nắm chặt chén trà, vừa thẹn vừa cáu trừng mắt nhìn Lạc Vân Hi.
Vừa rồi, bị nàng liếc mắt nhìn một chút, lại không ngờ, tâm tư đã bị nàng nói thấu.
Đỗ Linh tiếp nhận chén trà, xoay người cười nói: "Thái hậu, ta từng uống quen nhiều loại trà, nhưng vẫn thấy trà long tỉnh dễ uống, dùng nước sôi ngâm. . . "
Nàng tav còn chưa dứt lời, bỗng nhiên "ôi chao" một tiếng, hai tay quăng vội ra như bị điện giật, chén trà bằng ngọc lập tức rơi xuống, những người đang ngồi bên cạnh cũng giật mình hét lên.
Thế mà, tiếng ngọc vỡ không vang lên theo dự liệu, Lạc Vân Hi đã nhanh chóng bước tới một bước, vừa gập đầu gối, đưa tay, đã vững vàng đỡ được chén trà, đứng lên, giữa lông mày có chút không vui: "Đỗ tiểu thư, dân trà cho thái hậu là phải toàn tâm toàn ý, đừng phân tâm như vậy!"
Mặt Đỗ Linh đỏ bừng lên, không thể nói gì.
Cả phòng yên tĩnh, có mấy vị phu nhân vốn nóng nảy vừa mới đứng lên, giờ khắc này lại nhìn chằm chặp cốc trà ở trong tay Lạc Vân Hi.
Nếu như không phải được tận mắt thấy nàng pha một ly trà, mọi người sẽ cho rằng chén trà không có nước, bởi vì, Lạc Vân Hi đỡ được chén trà, mà một giọt nước trà cũng không chảy ra. Ánh mắt các nàng nhìn về phía Lạc Vân Hi thêm mấy phần kính nể và tìm tòi nghiên cứu.
Đỗ Linh lập tức nâng ngón tay vừa rồi như bị kim châm đến trước mắt kiểm tra, thế mà, không phát hiện bất kỳ cái gì khác thường.
Thần sắc của nàng ta cực kỳ quỷ dị, hai mắt trợn to cho thấy nàng ta khó hiểu, lẩm bẩm kêu một tiếng : "Thái hậu."
Thái hậu không nói, mà nhận chén ngọc Lạc Vân Hi đưa tới, hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân cốc, ngọc bích nhẵn nhụi bóng, bên trong lại là trà đá mát lạnh, không có khả năng tồn tại tình huống phỏng tay, nhưng Đỗ Linh suýt nữa làm rơi nó, điều này làm cho đáy lòng nàng ta có chút không thoải mái, mà Lạc Vân Hi đỡ được, càng làm nàng ta khiếp sợ.
Lạc Phi Dĩnh và Đại phu nhân cũng bị giật mình, các nàng không hẹn mà cùng nhớ tới việc châm trà trước đây, rất giống việc hôm nay, hai người liếc nhau một cái, thấy được sự hoảng sợ trong ánh mắt của nhau.
Lạc Vân Hi, lại dám ở trước mặt thái hậu dở trò! Thế nhưng, nàng dở trò, lại không ai có thể vạch trần, bao gồm cả mẹ con các nàng, cũng không có biện pháp tìm ra nguyên nhân.
Đầu Thái hậu lấm tấm mồ hôi chớp mắt nhìn Lạc Vân Hi, tiếp nhận chén trà, ngón út bên tay khảm ngọc hơi nâng đẩy ra nắp ấm trà, khẽ nhấp một cái, dông trà mát lạnh thấm thẳng vào ruột gan.
Nàng ta có chút hài lòng nói với Quân Lan Phong: "Lan Phong, ngươi ở trên chiến trường được xưng chiến thần Đại, quả nhiên có biện pháp dạy người."
Gương mặt vẫn lạnh lẽo của Quân Lan Phong cử động, khóe miệng kéo nhẹ, nứt ra một chút ý cười nhẹ nhàng, trực tiếp dời chủ đề: "Thái hậu, nếm thử nho đi."
Hắn vươn ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng bóc vỏ một quả nho (nguyên văn là quả bồ đòa), lấy quả nho để ở trong đĩa trái cây trước mặt thái hậu, xoay mặt nói với Lạc Vân Hi: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Sắc mặt Đỗ Linh trắng bệch, một chữ cũng chẳng nói ra được, gò má nóng rực, như bị Lạc Vân Hi trực tiếp tát một cái trên mặt, thật không thể chịu nổi.
Dù cho thái
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Ánh mắt Lạc Vân Hi lại đảo qua mặt những người khác trong điện, Lạc Kính Văn cũng không ở đây, ánh mắt hướng về cửa lớn, nàng đứng lên, muốn rời khỏi nội cung, ra bên ngoài đi một chút.
Không có chuyện gì mà ngồi cùng đám nữ nhân này ngẩn người, nàng cũng không thích.
Thấy nàng đứng lên, ánh mắt sắc bén của Đỗ Linh theo sát tới, nàng ta cười một tiếng, nói: "Tỷ phu, nghe nói mấy hôm nay ngươi thay thái hậu quản giáo Lạc tam tiểu thư, không biết hiệu quả như thế nào?"
Quân Lan Phong khẽ cau mày, không trả lời.
Thái hậu liếc nhìn Lạc Vân Hi, quay đầu: "Không phải ngươi nhao nhao muốn gặp Lạc Vân Hi sao? Hiện tại người cũng đến đây, ngươi giáo hãy kiểm tra nàng đi."
Lạc Vân Hi nghe các nàng đối thoại, trong lòng hiểu được, thì ra, thái hậu mời nàng tiến cung là chuyện tốt Đỗ Linh làm.
Nàng sửa lại vạt áo ngay ngắn, chậm rãi đi tới, hành lễ xin cáo lui: "Thái hậu, Vương gia, ở đây không có chuyện gì, ta muốn đi ra ngoài điện trước."
Nhìn gương mặt như hoa như ngọc kia, trong lòng Đỗ Linh trong ghen tỵ như dây leo sinh trưởng, nàng ta vụng trộm liếc mắt nhìn Quân Lan Phong, trong lòng càng khó chịu.
Lẽ nào tỷ phu dạy nàng lễ nghi, chẳng qua là nhìn bộ dạng xinh đẹp của nàng, nên động tâm tư không đáng có sao?
Lạc Vân Hi giương gương mặt diễm lệ, tư thái khéo léo hào phóng, không thể nghi ngờ là đã làm cho Đỗ Linh sinh ra loại ý nghĩ đáng sợ này, mặc dù Trung Sơn Vương là người chính trực, tự chủ mạnh, cũng không ngăn cản được nàng ta miên man suy nghĩ.
Ngay lập tức, ánh mắt Đỗ Linh không tự chủ có thêm chút xem thường, chỉ thoáng qua rồi biến mất, nghiêng đầu nói: "Thái hậu, ta muốn để nàng rót cho ta một chén trà."
Thái hậu mỉm cười ngầm đồng ý.
Cung nữ bên cạnh vội vàng đi lấy đồ dùng ở nhà bếp, Lạc Vân Hi mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: "Thái hậu, thần nữ rót cho ngài một chén trà!"
Đỗ Linh ngẩn ra, Lạc Vân Hi trước mặt nhiều người cự tuyệt yêu cầu của mình, rõ ràng là xem thường mình! Sắc mặt nàng ta càng kém hơn, nhưng vẫn không cách nào phản bác gì.
Thái hậu nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, "ừ" một tiếng.
Lạc Vân Hi với tay cầm ấm trà Long Tỉnh bằng phỉ thúy, tay cảm giác mát lạnh, là trà Càn thanh cung chuẩn bị riêng cho khách mời hôm nay, cũng là trà thái hậu thích uống nhất.
Nàng ưu nhã đứng thẳng trước bàn, ba ngón tay phải giữ quai bình trà, tay trái dời qua cầm lấy chén trà, cổ tay trái hơi nghiêng, nước trà vững vàng từ miệng bình chảy xuống.
Động tác châm trà nhìn như ai cũng làm được, nhưng cũng có thể nhìn ra là người có tu dưỡng.
Tất cả phu nhân thấy Lạc Vân Hi làm các động tác thuần thục liên tiếp, một giọt nước trà cũng không tràn ra ngoài cốc, động tác thả ấm cốc cũng vô cùng nhẹ, không truyền ra âm thanh, cảm thấy khá kinh ngạc.
Lúc này hai tay Lạc Vân Hi mới nâng chén trà lên, đi đến trước mặt thái hậu ba bước thì dừng lại, nói: "Thái hậu, xin mời dùng trà."
Tay Quân Lan Phong khẽ run lên, ở sau lưng ta nắm chặt thành nắm đấm.
Lễ nghi của Hi nhi cực kỳ tốt, đây là chuyện hắn đã sớm biết, khí chất của nàng, xưa nay đều khác với tất cả mọi người! Thế cho nên, hắn không muốn nhìn nàng như vậy, làm trái lương tâm đi hầu hạ người khác! Gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng hờ hững như vậy, làm lòng hắn vừa đau lại càng yêu hơn.
"Bưng lại đây." Ánh mắt thái hậu trầm định nhìn chằm chằm Lạc Vân Hi, đôi mắt trong sáng tinh khiết không chút tì vết, ngay cả mình, ở hoàng cung lăn lộn bao nhiê năm, cũng không nhìn thấu tâm tư sau tròng mắt kia.
Sắc mặt Lạc Vân Hi dường như biến đổi rất nhanh.
Đỗ Linh thấy thái hậu lên tiếng, lập tức tiến một bước cướp trà từ trong tay Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi đưa chén ngọc đến tay nàng ta, nói một tiếng: "Đỗ tiểu thư, xin hãy cầm lấy, không thể không tiếp nổi nhé."
Lực đạo trong tay trầm xuống, trong lúc Đỗ Linh ngơ ngẩn, mới thu hồi lực chú ý từ ánh mắt lạnh nhạt của Lạc Vân Hi, theo bản năng nắm chặt chén trà, vừa thẹn vừa cáu trừng mắt nhìn Lạc Vân Hi.
Vừa rồi, bị nàng liếc mắt nhìn một chút, lại không ngờ, tâm tư đã bị nàng nói thấu.
Đỗ Linh tiếp nhận chén trà, xoay người cười nói: "Thái hậu, ta từng uống quen nhiều loại trà, nhưng vẫn thấy trà long tỉnh dễ uống, dùng nước sôi ngâm. . . "
Nàng tav còn chưa dứt lời, bỗng nhiên "ôi chao" một tiếng, hai tay quăng vội ra như bị điện giật, chén trà bằng ngọc lập tức rơi xuống, những người đang ngồi bên cạnh cũng giật mình hét lên.
Thế mà, tiếng ngọc vỡ không vang lên theo dự liệu, Lạc Vân Hi đã nhanh chóng bước tới một bước, vừa gập đầu gối, đưa tay, đã vững vàng đỡ được chén trà, đứng lên, giữa lông mày có chút không vui: "Đỗ tiểu thư, dân trà cho thái hậu là phải toàn tâm toàn ý, đừng phân tâm như vậy!"
Mặt Đỗ Linh đỏ bừng lên, không thể nói gì.
Cả phòng yên tĩnh, có mấy vị phu nhân vốn nóng nảy vừa mới đứng lên, giờ khắc này lại nhìn chằm chặp cốc trà ở trong tay Lạc Vân Hi.
Nếu như không phải được tận mắt thấy nàng pha một ly trà, mọi người sẽ cho rằng chén trà không có nước, bởi vì, Lạc Vân Hi đỡ được chén trà, mà một giọt nước trà cũng không chảy ra. Ánh mắt các nàng nhìn về phía Lạc Vân Hi thêm mấy phần kính nể và tìm tòi nghiên cứu.
Đỗ Linh lập tức nâng ngón tay vừa rồi như bị kim châm đến trước mắt kiểm tra, thế mà, không phát hiện bất kỳ cái gì khác thường.
Thần sắc của nàng ta cực kỳ quỷ dị, hai mắt trợn to cho thấy nàng ta khó hiểu, lẩm bẩm kêu một tiếng : "Thái hậu."
Thái hậu không nói, mà nhận chén ngọc Lạc Vân Hi đưa tới, hai bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thân cốc, ngọc bích nhẵn nhụi bóng, bên trong lại là trà đá mát lạnh, không có khả năng tồn tại tình huống phỏng tay, nhưng Đỗ Linh suýt nữa làm rơi nó, điều này làm cho đáy lòng nàng ta có chút không thoải mái, mà Lạc Vân Hi đỡ được, càng làm nàng ta khiếp sợ.
Lạc Phi Dĩnh và Đại phu nhân cũng bị giật mình, các nàng không hẹn mà cùng nhớ tới việc châm trà trước đây, rất giống việc hôm nay, hai người liếc nhau một cái, thấy được sự hoảng sợ trong ánh mắt của nhau.
Lạc Vân Hi, lại dám ở trước mặt thái hậu dở trò! Thế nhưng, nàng dở trò, lại không ai có thể vạch trần, bao gồm cả mẹ con các nàng, cũng không có biện pháp tìm ra nguyên nhân.
Đầu Thái hậu lấm tấm mồ hôi chớp mắt nhìn Lạc Vân Hi, tiếp nhận chén trà, ngón út bên tay khảm ngọc hơi nâng đẩy ra nắp ấm trà, khẽ nhấp một cái, dông trà mát lạnh thấm thẳng vào ruột gan.
Nàng ta có chút hài lòng nói với Quân Lan Phong: "Lan Phong, ngươi ở trên chiến trường được xưng chiến thần Đại, quả nhiên có biện pháp dạy người."
Gương mặt vẫn lạnh lẽo của Quân Lan Phong cử động, khóe miệng kéo nhẹ, nứt ra một chút ý cười nhẹ nhàng, trực tiếp dời chủ đề: "Thái hậu, nếm thử nho đi."
Hắn vươn ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng bóc vỏ một quả nho (nguyên văn là quả bồ đòa), lấy quả nho để ở trong đĩa trái cây trước mặt thái hậu, xoay mặt nói với Lạc Vân Hi: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Sắc mặt Đỗ Linh trắng bệch, một chữ cũng chẳng nói ra được, gò má nóng rực, như bị Lạc Vân Hi trực tiếp tát một cái trên mặt, thật không thể chịu nổi.
Dù cho thái
Đọc nhanh tại Vietwriter.com