Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-137
Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 137: Chương 137
Edior: thu thảo
Lương Diệp Thu mới vừa bước vào điện, lập tức cảm nhận được vô số đạo ánh mắt từ xung quanh nhìn tới, bước chân hắn hơi ngưng lại, sắc mặt lập trầm xuống, bước nhanh hơn tới góc khuất u ám, không hề chú ý tiếng Lý Vô Nhan gào to phía sau: "Phu quân, chờ ta với!"
Giọng nói của nàng ta thô lỗ khó nghe, trong lòng Lương Diệp Thu càng phiền muộn hơn, bước đi càng nhanh hơn.
Người xung quanh đang nhìn vào lập tức phát ra tiếng cười nhạo nhỏ, ánh mắt nóng bỏng cùng tiếng cười nhỏ rơi vào tai Lương Diệp Thu khiến cả người hắn khó chịu, thật vất vả mới đi tới góc khuất tối nhất Kim Hoa điện, hắn muốn tìm một chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu, lại ngạc nhiên khi trông thấy Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình ngồi bên cây cột trạm trổ hoa văn tinh xảo trong điện, Lạc Vân Hi vẫn mặc váy dài trắng, Tề Sính Đình lại mặc một chiếc váy dài màu lục, hai người cũng không dùng đồ trang sức hay thoa son phấn, mà nhan sắc đã khuynh thành, ngồi đối diện nhau, nhẹ nhàng nói chuyện.
Thấy Lương Diệp Thu chạy về hướng mình, ánh mắt Tề Sính Đình cong lên một đường cong, nở nụ cười tao nhã.
Lương Diệp Thu chợt cảm thấy có chút xấu hổ, miễn cưỡng dừng chân, kêu lên: "Tề trắc phi."
Tề Sính Đình gật đầu, Lương Diệp Thu mới nhanh chóng đi về một phía khác, chốn đến nơi tránh được những tiếng khó chịu truyền tới tai, hắn không dám liếc Lạc Vân Hi một cái, nhìn thấy bộ dáng Lạc Vân Hi hào phóng mỹ lệ, trong lòng càng là hối hận muốn chết, hiện nay đã tiến hành đám cưới này xong, thật khiến hắn sống không bằng chết!
"Sắp mở tiệc, Hi nhi, chúng ta trở về đi." Tề Sính Đình nắm cổ tay Lạc Vân Hi, cười khanh khách đứng lên.
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, cùng nàng ấy đi ra khỏi góc khuất, Lạc Vân Hi nhìn theo đến khi Tề Sính Đình tới bên cạnh thái tử, còn mình thì đi về ngồi bên cạnh Lạc Kính Văn.
Trước khi mở tiệc, thái hậu và hoàng đế, hoàng hậu đều thay nhau mời các vị triều thần một ly rượu nhạt, tiệc rượu mới coi như chính thức bắt đầu, hoàng đế hạ lệnh sắp xếp ca vũ vào điện múa.
Trong lúc quân thần ăn uống linh đình, vũ nữ mặc trang phục lộng lẫy như nước từ ngoài điện đi vào, hai hàng dài hội tụ, lúc 24 người liên giẫm chân lên sàn nhà ngọc thạch, tiếng nhạc ung dung duyên dáng cũng vang lên đúng lúc, các nàng nhảy theo nhạc, thành phong cảnh nổi bật nhất trên sân.
Lạc Vân Hi vừa dùng cốc nước hoa quả, một mặt ánh mắt tùy ý liếc nhìn điệu múa trong điện, thay đổi thần sắc quan sát thần sắc và động tác của những người xung quanh, đây là thói quen của nàng từ trước cho tới nay.
Theo điệu múa và tiếng nhạc, tiếng ồn ào trong điện rõ ràng cũng ít đi một chút, tiếng triều thần nói chuyện dần dần yếu đi, hứng thú chuyển đến những điệu múa.
Một điệu nhảy hoàn tất, dáng người vũ nữ yểu điệu cúi chào một cái cuối cùng, có thứ tự rời khỏi sàn diễn, lúc này hoàng đế nói: "Lương thị lang, nghe nói con trai của ngươi mấy ngày trước thành hôn, quý phi nương nương còn chưa từng thấy cháu dâu đấy, lần trước trẫm có, sẽ để nàng ấy gặp mặt châu dâu một lần."
Hoàng đế nói đến mức cực kỳ khách khí, nhưng Lạc Vân Hi lại nhanh chóng bắt được một tia giảo hoạt từ trong mắt hắn.
Hoàng đế này làm người như thế nào, nàng cũng có chút rõ ràng, thoạt nhìn thì cảm giác hắn rất nghiêm túc, nhưng thực ra lại là kẻ không ngừng bày mưu tính kế. Lương quý phi biết rõ ràng cháu dâu mình là cô gái xấu xí, sao có thể chọn lúc như thế này để xem mặt? Quá nửa là hoàng đế muốn xem thôi.
Lý Vô Nhan dựa theo nghi lễ trước khi vào cung học được tại Lương phủ, từng bước tiến lên hành lễ.
Lạc Vân Hi cũng không có tâm tư nghe những người này nói chuyện tào lao, rót cho mình một chén trà nóng, chậm rãi thưởng thức.
Đột nhiên, nàng lại nghe được tên của mình từ trong miệng thái hậu: "Lạc Vân Hi đâu, tới đây."
Nàng thả xuống trà, trong lòng thầm nghĩ, thật là nằm cũng trúng đạn, không chút hoang mang đứng lên, đang muốn tiến lên, vạt áo phải lại bị người khác lôi kéo, Lạc Kính Văn thấp giọng căn dặn: "Đừng nói lung tung, ít nói thôi."
Hắn buông tay ra, Lạc Vân Hi mới dùng tốc độ thật chậm đi tới dưới bậc, đứng sóng vai cùng Lý Vô Nhan, thực hào phóng khéo léo hành lễ: "Hoàng thượng vạn tuế, thái hậu thiên tuế, hoàng hậu cùng các vị chủ tử thiên tuế."
Nhưng trong đầu lại lạnh lùng trồi lên một câu: Thiên tuế sao? Những thứ này chỉ là cổ nhân thật là si tâm vọng tưởng mà thôi!
Thái hậu quan sát nàng tỉ mỉ, đáy mắt giống như bị sương mù che chắn, khiến người không thấy rõ là đang suy nghĩ gì: "Vừa rồi Lương quý phi nói, tuy Lương Diệp Thu vừa thành hôn, nhưng hôn ước của hắn và ngươi vẫn còn, tuy đã trả lại vật định thân, nhưng chưa có văn bản giải trừ, về phần ngươi viết tờ giấy kia, lại càng không có hiệu lực luật pháp gì, nên hôn sự giữa các ngươi vẫn chưa thể bỏ."
Tâm Lạc Vân Hi chìm xuống, rũ mắt xuống che đi châm chọc trong ánh mắt, thản nhiên hỏi: "Thái hậu nói tờ giấy kia, là hưu thư Hi nhi viết sao?"
Thái hậu "ừ" một tiếng, hoàng đế cười nói: "Nữ hưu nam, suốt trăm năm nay ở Thiên Dạ quốc mênh mông của trẫm, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nên không thể có kết quả được."
Hoàng đế nói chuyện, đồng thời đôi mắt nghiêm nghị chợt lóe lên ánh sáng, chăm chú nhìn sắc mặt Lạc Vân Hi, chợt phát hiện ngay cả lông mày nàng cũng không nhăn một cái, liền cảm thấy sửng sốt.
Ý lạnh trong mắt Lạc Vân Hi càng sâu, cũng không có ý định che giấu, ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng Lương quý phi: "Nương nương có ý gì vậy?"
Nụ cười của Lương quý phi xẹt qua sự vui vẻ khi trả thù,
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Edior: thu thảo
Lương Diệp Thu mới vừa bước vào điện, lập tức cảm nhận được vô số đạo ánh mắt từ xung quanh nhìn tới, bước chân hắn hơi ngưng lại, sắc mặt lập trầm xuống, bước nhanh hơn tới góc khuất u ám, không hề chú ý tiếng Lý Vô Nhan gào to phía sau: "Phu quân, chờ ta với!"
Giọng nói của nàng ta thô lỗ khó nghe, trong lòng Lương Diệp Thu càng phiền muộn hơn, bước đi càng nhanh hơn.
Người xung quanh đang nhìn vào lập tức phát ra tiếng cười nhạo nhỏ, ánh mắt nóng bỏng cùng tiếng cười nhỏ rơi vào tai Lương Diệp Thu khiến cả người hắn khó chịu, thật vất vả mới đi tới góc khuất tối nhất Kim Hoa điện, hắn muốn tìm một chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu, lại ngạc nhiên khi trông thấy Lạc Vân Hi.
Lạc Vân Hi và Tề Sính Đình ngồi bên cây cột trạm trổ hoa văn tinh xảo trong điện, Lạc Vân Hi vẫn mặc váy dài trắng, Tề Sính Đình lại mặc một chiếc váy dài màu lục, hai người cũng không dùng đồ trang sức hay thoa son phấn, mà nhan sắc đã khuynh thành, ngồi đối diện nhau, nhẹ nhàng nói chuyện.
Thấy Lương Diệp Thu chạy về hướng mình, ánh mắt Tề Sính Đình cong lên một đường cong, nở nụ cười tao nhã.
Lương Diệp Thu chợt cảm thấy có chút xấu hổ, miễn cưỡng dừng chân, kêu lên: "Tề trắc phi."
Tề Sính Đình gật đầu, Lương Diệp Thu mới nhanh chóng đi về một phía khác, chốn đến nơi tránh được những tiếng khó chịu truyền tới tai, hắn không dám liếc Lạc Vân Hi một cái, nhìn thấy bộ dáng Lạc Vân Hi hào phóng mỹ lệ, trong lòng càng là hối hận muốn chết, hiện nay đã tiến hành đám cưới này xong, thật khiến hắn sống không bằng chết!
"Sắp mở tiệc, Hi nhi, chúng ta trở về đi." Tề Sính Đình nắm cổ tay Lạc Vân Hi, cười khanh khách đứng lên.
Lạc Vân Hi "ừ" một tiếng, cùng nàng ấy đi ra khỏi góc khuất, Lạc Vân Hi nhìn theo đến khi Tề Sính Đình tới bên cạnh thái tử, còn mình thì đi về ngồi bên cạnh Lạc Kính Văn.
Trước khi mở tiệc, thái hậu và hoàng đế, hoàng hậu đều thay nhau mời các vị triều thần một ly rượu nhạt, tiệc rượu mới coi như chính thức bắt đầu, hoàng đế hạ lệnh sắp xếp ca vũ vào điện múa.
Trong lúc quân thần ăn uống linh đình, vũ nữ mặc trang phục lộng lẫy như nước từ ngoài điện đi vào, hai hàng dài hội tụ, lúc 24 người liên giẫm chân lên sàn nhà ngọc thạch, tiếng nhạc ung dung duyên dáng cũng vang lên đúng lúc, các nàng nhảy theo nhạc, thành phong cảnh nổi bật nhất trên sân.
Lạc Vân Hi vừa dùng cốc nước hoa quả, một mặt ánh mắt tùy ý liếc nhìn điệu múa trong điện, thay đổi thần sắc quan sát thần sắc và động tác của những người xung quanh, đây là thói quen của nàng từ trước cho tới nay.
Theo điệu múa và tiếng nhạc, tiếng ồn ào trong điện rõ ràng cũng ít đi một chút, tiếng triều thần nói chuyện dần dần yếu đi, hứng thú chuyển đến những điệu múa.
Một điệu nhảy hoàn tất, dáng người vũ nữ yểu điệu cúi chào một cái cuối cùng, có thứ tự rời khỏi sàn diễn, lúc này hoàng đế nói: "Lương thị lang, nghe nói con trai của ngươi mấy ngày trước thành hôn, quý phi nương nương còn chưa từng thấy cháu dâu đấy, lần trước trẫm có, sẽ để nàng ấy gặp mặt châu dâu một lần."
Hoàng đế nói đến mức cực kỳ khách khí, nhưng Lạc Vân Hi lại nhanh chóng bắt được một tia giảo hoạt từ trong mắt hắn.
Hoàng đế này làm người như thế nào, nàng cũng có chút rõ ràng, thoạt nhìn thì cảm giác hắn rất nghiêm túc, nhưng thực ra lại là kẻ không ngừng bày mưu tính kế. Lương quý phi biết rõ ràng cháu dâu mình là cô gái xấu xí, sao có thể chọn lúc như thế này để xem mặt? Quá nửa là hoàng đế muốn xem thôi.
Lý Vô Nhan dựa theo nghi lễ trước khi vào cung học được tại Lương phủ, từng bước tiến lên hành lễ.
Lạc Vân Hi cũng không có tâm tư nghe những người này nói chuyện tào lao, rót cho mình một chén trà nóng, chậm rãi thưởng thức.
Đột nhiên, nàng lại nghe được tên của mình từ trong miệng thái hậu: "Lạc Vân Hi đâu, tới đây."
Nàng thả xuống trà, trong lòng thầm nghĩ, thật là nằm cũng trúng đạn, không chút hoang mang đứng lên, đang muốn tiến lên, vạt áo phải lại bị người khác lôi kéo, Lạc Kính Văn thấp giọng căn dặn: "Đừng nói lung tung, ít nói thôi."
Hắn buông tay ra, Lạc Vân Hi mới dùng tốc độ thật chậm đi tới dưới bậc, đứng sóng vai cùng Lý Vô Nhan, thực hào phóng khéo léo hành lễ: "Hoàng thượng vạn tuế, thái hậu thiên tuế, hoàng hậu cùng các vị chủ tử thiên tuế."
Nhưng trong đầu lại lạnh lùng trồi lên một câu: Thiên tuế sao? Những thứ này chỉ là cổ nhân thật là si tâm vọng tưởng mà thôi!
Thái hậu quan sát nàng tỉ mỉ, đáy mắt giống như bị sương mù che chắn, khiến người không thấy rõ là đang suy nghĩ gì: "Vừa rồi Lương quý phi nói, tuy Lương Diệp Thu vừa thành hôn, nhưng hôn ước của hắn và ngươi vẫn còn, tuy đã trả lại vật định thân, nhưng chưa có văn bản giải trừ, về phần ngươi viết tờ giấy kia, lại càng không có hiệu lực luật pháp gì, nên hôn sự giữa các ngươi vẫn chưa thể bỏ."
Tâm Lạc Vân Hi chìm xuống, rũ mắt xuống che đi châm chọc trong ánh mắt, thản nhiên hỏi: "Thái hậu nói tờ giấy kia, là hưu thư Hi nhi viết sao?"
Thái hậu "ừ" một tiếng, hoàng đế cười nói: "Nữ hưu nam, suốt trăm năm nay ở Thiên Dạ quốc mênh mông của trẫm, chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nên không thể có kết quả được."
Hoàng đế nói chuyện, đồng thời đôi mắt nghiêm nghị chợt lóe lên ánh sáng, chăm chú nhìn sắc mặt Lạc Vân Hi, chợt phát hiện ngay cả lông mày nàng cũng không nhăn một cái, liền cảm thấy sửng sốt.
Ý lạnh trong mắt Lạc Vân Hi càng sâu, cũng không có ý định che giấu, ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng Lương quý phi: "Nương nương có ý gì vậy?"
Nụ cười của Lương quý phi xẹt qua sự vui vẻ khi trả thù,
Đọc nhanh tại Vietwriter.com