Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 162
Edit+Beta:Tieumanulk
“Ít chơi tâm cơ với tôi! Chờ một chút tôi sẽ cho cô gặp mặt một người,đến lúc đó tôi muốn thấy cô khóc lớn tiếng đau triệt nội tâm!”
Trên mặt nữ chủ Huyết Sắc Điện Đường Ưu Việt mặt mũi vặn vẹo u ám đáng sợ.
Diệp Vị Ương đã sớm không sợ hãi gì cả,cô hiện tại chỉ cần không liên lụy những người khác ngoài ra muốn sống muốn chết muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tùy ý. Vì vậy ánh mắt cô phức tạp nhìn Đông Phương Thước bị mình liên lụy,sau đó mắt lạnh lại nhìn về phía Ưu Việt,cười lạnh nói: “Muốn tôi khóc trước mặt cô? A, hôm nay tôi mỏi mắt chờ xem cô có năng lực đó không.”
Không đau đến tuyệt vọng,không đauđến tận cùng cô sẽ không dễ dàng rơi nước mắt. Ưu Việt muốn nhìn cô lần nửa khóc thút thít không dễ vậy đâu.
Ưu Việt đưa Diệp Vị Ương tới một phòng mật thất lớn mà Đông Phương Thước bị buộc ở lại bên ngoài,còn bị nhóm đông thủ hạ canh chừng không cho hắn tự do hoạt động.
Đông Phương Thước rất lo lắng Diệp Vị Ương nhưng hiện tại không có biện pháp giải cứu.
Trong mật thất trống rỗng trừ một màn hình tv ra chỉ có cánh cửa đóng chặt thông với nơi khác.
Ưu Việt đẩy mạnh Diệp Vị Ương vào trong mật thất thật lớn,mở lên màn hình,sau đó “rầm” một tiếng đóng chặt cửa lại để Diệp Vị Ương một mình bên trong.
Tiếng đóng cửa thật mạnh làm Diệp Vị Ương sợ hết hồn,tiếp theo lực chú ý của cô hoàn toàn bị thanh âm trên màn hình hấp dẫn.
Trên màn ảnh bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ trung niên nhìn thấy rất thùy mị,giọng trầm ấm nhìn qua còn rất trẻ tuổi,làn da bảo dưỡng rất tốt,khí chất rất tao nhã,đặc biệt mặc quần áo vô cùng có phong cách,chỉ liếc mắt nhìn thôi đủ làm đối phương khắc sâu ấn tượng.
Càng làm Diệp Vị Ương kinh ngạc chính là cô nhìn người phụ nữ xa lạ trên màn hình lại có cảm giác rất quen thuộc,rõ ràng chưa từng thấy qua lại cảm giác giống như đã từng gặp.Rốt cuộc giống người nào đâu? Lông mày kia,đôi mắt kia,phong độ kia,khí chất kia,khi nhíu mày cười mơ hồ có. . . . . . bóng dáng chính mình!
Trong màn hình người phụ nữ đó rốt cuộc là ai?
Diệp Vị Ương chưa kịp trấn định xao động,người phụ nữ trong màn hình vốn trầm mặc đau thương lại bắt đầu nói chuyện giống như đang kể câu chuyện xưa. Đây là đoạn video đã sớm thu tốt.
“Con gái,con nhất định cảm thấy chúng ta rất giống nhau đúng không? Mẹ len lén nhìn con vô số lần nhưng chưa lần nào thật sự được ôm con,cuộc đời của con từ lúc được sinh ra đã định sẵn đau khổ và ly biệt.”
“Con gái,mẹ nghĩ giờ phút này con nhất định cũng đang ở trong một gian mật thất? Mẹ thật xin lỗi xin lỗ i đã không bảo vệ tốt con!Con nhìn thử bốn phía trên tường,có phải phía trên treo hình con từ nhỏ đến lớn? Không cần hoài nghi tất cả hình đó do mẹ nhờ người chụp lén con.”
“Cả đời mẹ bị buộc làm rất nhiều chuyện xấu,không thể ở cùng con gái ruột thịt một chỗ chính là trừng phạt ông trời dành cho mẹ.”
“Con gái,bởi vì tội lỗi của mình mà ngày con ra đời,mẹ không thể không cùng mẹ nuôi con Diệp Như Trân trao đổi con.Hiazzz,đúng thật buồn cười,mẹ cùng cô gái Diệp Như Trân hai người đều có lòng dạ độc ác,tâm tựa rắn rết đã hại rất nhiều người,mẹ cùng cô ấy vốn là dạng người cùng thuyền tay nhuộm đầy máu tươi,chúng ta hẳn nên rất tin nhưng lại vì rất sợ chết,sợ bị đối phương bán đứng,sợ trên tay đối phương nắm giữ lợi thế uy hiếp lẫn nhau,cho nên khi mẹ và cô ấy đồng thời sinh con gái,chúng ta đã ký một hiệp nghị ngu xuẩn tàn nhẫn biến thái,hai chúng ta đã trao đổi đứa con ruột thịt cho nhau!
Mẹ và Diệp Như Trân đã giao hẹn,nếu như người nào bán đứng đối phương vậy thì bóp chết đứa con ruột thịt của đối phương để trả thù.Con có lẽ không biết, loại phụ nữ ác độc có thân phận bí ẩn như chúng ta có lúc rất cô đơn,rất coi trọng đứa con máu mủ của mình.Nhưng cuối cùng vì những chuyện tàn nhẫn mình đã làm ảnh hưởng đến đời sau.Vì vậy con đã trưởng thành nhiều năm,người mẹ ruột như ta lại không thể ở bên cạnh con.”
“Nếu như mẹ đoán không sai,nhiều năm qua Diệp Như Trân nhất định đối xử con không tốt,nhất định rất lãnh đạm,có lúc thậm chí mắng con đánh con không có trách nhiệm của một người mẹ đáng có?”
Những năm này,đứa con ruột của Diệp Như Trân gọi là Ưu Việt ở chỗ của mẹ,con bé rất biết điều cũng rất giỏi nhưng mẹ cũng không đối tốt với con bé,bởi vì mẹ hiểu Diệp Như Trân,mẹ hiểu cô ta cũng không đối xử tốt với con.”
“Con gái,cô ta đối xử con không tốt,mẹ cũng không đối tốt với con cô ta.Không có người nào có thể tùy tiện khi dễ con của mẹ!”
“Con gái,lúc con đến đây có phải rất hận mẹ,thậm chí rất xem thường mẹ,con nhất định sẽ biết tại sao ân oán đời trước ảnh hưởng đến tuổi ấu thơ không buồn không lo.Thật xin lỗi,mẹ không phải là cố ý,tất cả chỉ do thân bất do kỷ.
“Thật ra theo mẹ thì Diệp Như Trân cũng là người đáng thương,mới bắt đầu vì nhất thời sa đọa tham lam mà trở thành con cờ nước Z,đến khi muốn rút lui đã không kịp.Ngoại trừ tiếp tục hại người,tiếp tục đi con đường máu tanh không thuộc về mình ra không còn còn cách khác,chúng ta không muốn chết cho nên không có lựa chọn nào khác.
Năm đó mẹ bị buộc cùng Diệp Như Trân tráo đổi con rồi cách nhau thật xa,mặc dù cách nhau rất xa đối phương cũng không cho phép mẹ về thăm con,ngay cả việc muốn ôm con cũng là hy vọng xa vời,nhưng mẹ vẫn như cũ len lén chạy đến nhìn con,từ khoảng cách rất xa nhìn con từ nhỏ đến trưởng thành.
“Ha ha,Diệp Như Trân ngoài mặt là thân phận người mẫu thế giới nhưng sự thật cô ta là sát thủ,cô ta muốn lợi dụng con giúp cô ta đoạt được một món đồ quan trọng,tiêu hủy tội lỗi của cô ta,cho nên cô ta ép con đi thi người mẫu,ép con làm chuyện mà mình không thích.”
“Nếu cô ta đã ép con gái mẹ làm chuyện không thích,vậy mẹ cũng ép con gái cô ta từ nhỏ học cách giết người,con thấy đấy về phương diện trả thù mẹ cho tới bây giờ vẫn là người thắng lợi tàn nhẫn nhất.Thật ra con nhất định không biết,con được thừa hưởng di truyền tính cách của mẹ,ngoài thân phận sát thủ mẹ còn là nhà thiết kế nổi danh toàn thế giới.”
“Mẹ cùng Diệp Như Trân đều được lựa chọn trong đám người đặc huấn ưu tú để che giấu thân phận sát thủ.”
“Huyết Sắc Điện Đường do một tay mẹ sáng lập,mẹ gọi con gái Diệp Như Trân là Ưu Việt,mẹ cũng không thương đứa bé này.Đứa bé này từ nhỏ đã muốn mẹ thương yêu,nó thấy mẹ thiết kế tác phẩm rất đẹp muốn học nhưng mẹ chưa từng dạy con bé.”
“Mẹ chỉ dạy con bé giết người.Thái độ đối xử rất lãnh đạm.”
“Mẹ cố ý,bởi vì. . . . . . con,mẹ mỗi ngày mỗi ngày đều nhớ đến con,sợ quên đi con,sợ đem con gái đối thủ trở thành con.”
“Những năm qua mẹ hiểu được một đạo lý,nếu không cách nào thoát khỏi nước Z khống chế,không cách nào thoát khỏi cuộc sống tối tăm,vậy mẹ phải sáng tạo ra một cuộc sống mới,cuộc sống chỉ thuộc về mình,vậy tương lai lúc còn sống mới có thể ôm con,đứa con ruột của mẹ.”
“Con gái,con nhất định nhất định phải tha thứ mẹ,mẹ không phải không thương con.”
“Có một tấm hình chụp con lúc ba tuổi đến nhà trẻ,ngày đó đối mặt hoàn cảnh xa lạ con giống như rất sợ,con vấp ngã nằm trên mặt đất khóc thật lâu,không có ai đến ôm con,con khóc đến giọng khàn khàn.Con gái,con không biết lúc mẹ nhìn thấy tấm hình đó mẹ đau lòng cỡ nào,mẹ lại không thể ôm con,không thể giúp con phủi bụi bậm trên người,không thể giúp con lau nước mắt,không thể thả lại tóc đuôi sam giúp con thắt lại,lúc con khóc mẹ chỉ có thể nhìn hình con mà rơi lệ,chuyện gì cũng không làm được.”
“Sau ngày đó mẹ tự cắt bị thương tay mình,rồi nhìn tấm hình con bị thương khóc lóc nói,con gái,mẹ cũng đau giống con.”
“Thật đấy,con xem,mẹ không lừa con,trên cổ tay mẹ đến giờ vẫn còn mộ vết sẹo.”
——— Người phụ nữ ngồi trong mật thất nói tới đây nhẹ kéo lên ống tay áo, Diệp Vị Ương thấy thật sự có một vết sẹo mờ.
Giờ khắc hiện tại không thể ngay mặt gặp mẹ ruột chính mình,trong lòng cô bỗng nhiên chua xót muốn khóc.Cô cũng đã hiểu Ưu Việt sao lại căm hận cô,vì sao muốn hảm hại đẩy cô vào chỗ chết.Bởi vì Ưu Việt cũng giống cô,từ nhỏ không được cha mẹ yêu thương,mỗi ngày bị đối xử lạnh nhạt,tự sanh tự diệt,bị bắt làm chuyện mà mình không thích.Trở thành vật hy sinh đời trước,đánh mất tất cả vui vẻ tuổi thơ .
Nếu như nói điểm khác giữa cô và Ưu Việt,có lẽ trời sanh Ưu Việt trong lòng thêm một phần ghen tỵ tàn nhẫn hơn Diệp Vị Ương.
Diệp Vị Ương không được Diệp Như Trân thương yêu nhưng cô không từ bỏ mà cố gắng lay động tình cảm của mẹ, học cách xử lý khéo léo chứ không oán hận.
Còn Ưu Việt không được mẹ ruột Diệp Vị Ương …Ưu Nhược Lan thương yêu thì lại xoay chuyển dùng cách tàn nhẫn,trong tiềm thức có thể rất sớm ra quyết định, nhất định phải bắt Ưu Nhược Lan hối hận,chiếm đoạt hết thế lực của Ưu Nhược Lan,trả thù bằng cách đả kích cùng phá hủy tất cả những thứ thuộc về Ưu Nhược Lan.
Đến một ngày nọ Ưu Việt phát hiện Ưu Nhược Lan tốn một số tiền lớn nhờ thám tử tư chụp hình đứa bé trạc tuổi mình ở thành A,mỗi ngày nhìn hình chắc chắn rất hận người có tên Diệp Vi Ương.
Đây là một quá trình tích tụ thù hận lâu ngày.Ưu Việt thù hận không phải một sớm một chiều,nếu như không phải chưa đoạt hết quyền hành trong Huyết Sắc Điện Đường,sợ rằng Diệp Vị Ương đã sớm chết không dưới trăm lần.
“Ít chơi tâm cơ với tôi! Chờ một chút tôi sẽ cho cô gặp mặt một người,đến lúc đó tôi muốn thấy cô khóc lớn tiếng đau triệt nội tâm!”
Trên mặt nữ chủ Huyết Sắc Điện Đường Ưu Việt mặt mũi vặn vẹo u ám đáng sợ.
Diệp Vị Ương đã sớm không sợ hãi gì cả,cô hiện tại chỉ cần không liên lụy những người khác ngoài ra muốn sống muốn chết muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tùy ý. Vì vậy ánh mắt cô phức tạp nhìn Đông Phương Thước bị mình liên lụy,sau đó mắt lạnh lại nhìn về phía Ưu Việt,cười lạnh nói: “Muốn tôi khóc trước mặt cô? A, hôm nay tôi mỏi mắt chờ xem cô có năng lực đó không.”
Không đau đến tuyệt vọng,không đauđến tận cùng cô sẽ không dễ dàng rơi nước mắt. Ưu Việt muốn nhìn cô lần nửa khóc thút thít không dễ vậy đâu.
Ưu Việt đưa Diệp Vị Ương tới một phòng mật thất lớn mà Đông Phương Thước bị buộc ở lại bên ngoài,còn bị nhóm đông thủ hạ canh chừng không cho hắn tự do hoạt động.
Đông Phương Thước rất lo lắng Diệp Vị Ương nhưng hiện tại không có biện pháp giải cứu.
Trong mật thất trống rỗng trừ một màn hình tv ra chỉ có cánh cửa đóng chặt thông với nơi khác.
Ưu Việt đẩy mạnh Diệp Vị Ương vào trong mật thất thật lớn,mở lên màn hình,sau đó “rầm” một tiếng đóng chặt cửa lại để Diệp Vị Ương một mình bên trong.
Tiếng đóng cửa thật mạnh làm Diệp Vị Ương sợ hết hồn,tiếp theo lực chú ý của cô hoàn toàn bị thanh âm trên màn hình hấp dẫn.
Trên màn ảnh bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ trung niên nhìn thấy rất thùy mị,giọng trầm ấm nhìn qua còn rất trẻ tuổi,làn da bảo dưỡng rất tốt,khí chất rất tao nhã,đặc biệt mặc quần áo vô cùng có phong cách,chỉ liếc mắt nhìn thôi đủ làm đối phương khắc sâu ấn tượng.
Càng làm Diệp Vị Ương kinh ngạc chính là cô nhìn người phụ nữ xa lạ trên màn hình lại có cảm giác rất quen thuộc,rõ ràng chưa từng thấy qua lại cảm giác giống như đã từng gặp.Rốt cuộc giống người nào đâu? Lông mày kia,đôi mắt kia,phong độ kia,khí chất kia,khi nhíu mày cười mơ hồ có. . . . . . bóng dáng chính mình!
Trong màn hình người phụ nữ đó rốt cuộc là ai?
Diệp Vị Ương chưa kịp trấn định xao động,người phụ nữ trong màn hình vốn trầm mặc đau thương lại bắt đầu nói chuyện giống như đang kể câu chuyện xưa. Đây là đoạn video đã sớm thu tốt.
“Con gái,con nhất định cảm thấy chúng ta rất giống nhau đúng không? Mẹ len lén nhìn con vô số lần nhưng chưa lần nào thật sự được ôm con,cuộc đời của con từ lúc được sinh ra đã định sẵn đau khổ và ly biệt.”
“Con gái,mẹ nghĩ giờ phút này con nhất định cũng đang ở trong một gian mật thất? Mẹ thật xin lỗi xin lỗ i đã không bảo vệ tốt con!Con nhìn thử bốn phía trên tường,có phải phía trên treo hình con từ nhỏ đến lớn? Không cần hoài nghi tất cả hình đó do mẹ nhờ người chụp lén con.”
“Cả đời mẹ bị buộc làm rất nhiều chuyện xấu,không thể ở cùng con gái ruột thịt một chỗ chính là trừng phạt ông trời dành cho mẹ.”
“Con gái,bởi vì tội lỗi của mình mà ngày con ra đời,mẹ không thể không cùng mẹ nuôi con Diệp Như Trân trao đổi con.Hiazzz,đúng thật buồn cười,mẹ cùng cô gái Diệp Như Trân hai người đều có lòng dạ độc ác,tâm tựa rắn rết đã hại rất nhiều người,mẹ cùng cô ấy vốn là dạng người cùng thuyền tay nhuộm đầy máu tươi,chúng ta hẳn nên rất tin nhưng lại vì rất sợ chết,sợ bị đối phương bán đứng,sợ trên tay đối phương nắm giữ lợi thế uy hiếp lẫn nhau,cho nên khi mẹ và cô ấy đồng thời sinh con gái,chúng ta đã ký một hiệp nghị ngu xuẩn tàn nhẫn biến thái,hai chúng ta đã trao đổi đứa con ruột thịt cho nhau!
Mẹ và Diệp Như Trân đã giao hẹn,nếu như người nào bán đứng đối phương vậy thì bóp chết đứa con ruột thịt của đối phương để trả thù.Con có lẽ không biết, loại phụ nữ ác độc có thân phận bí ẩn như chúng ta có lúc rất cô đơn,rất coi trọng đứa con máu mủ của mình.Nhưng cuối cùng vì những chuyện tàn nhẫn mình đã làm ảnh hưởng đến đời sau.Vì vậy con đã trưởng thành nhiều năm,người mẹ ruột như ta lại không thể ở bên cạnh con.”
“Nếu như mẹ đoán không sai,nhiều năm qua Diệp Như Trân nhất định đối xử con không tốt,nhất định rất lãnh đạm,có lúc thậm chí mắng con đánh con không có trách nhiệm của một người mẹ đáng có?”
Những năm này,đứa con ruột của Diệp Như Trân gọi là Ưu Việt ở chỗ của mẹ,con bé rất biết điều cũng rất giỏi nhưng mẹ cũng không đối tốt với con bé,bởi vì mẹ hiểu Diệp Như Trân,mẹ hiểu cô ta cũng không đối xử tốt với con.”
“Con gái,cô ta đối xử con không tốt,mẹ cũng không đối tốt với con cô ta.Không có người nào có thể tùy tiện khi dễ con của mẹ!”
“Con gái,lúc con đến đây có phải rất hận mẹ,thậm chí rất xem thường mẹ,con nhất định sẽ biết tại sao ân oán đời trước ảnh hưởng đến tuổi ấu thơ không buồn không lo.Thật xin lỗi,mẹ không phải là cố ý,tất cả chỉ do thân bất do kỷ.
“Thật ra theo mẹ thì Diệp Như Trân cũng là người đáng thương,mới bắt đầu vì nhất thời sa đọa tham lam mà trở thành con cờ nước Z,đến khi muốn rút lui đã không kịp.Ngoại trừ tiếp tục hại người,tiếp tục đi con đường máu tanh không thuộc về mình ra không còn còn cách khác,chúng ta không muốn chết cho nên không có lựa chọn nào khác.
Năm đó mẹ bị buộc cùng Diệp Như Trân tráo đổi con rồi cách nhau thật xa,mặc dù cách nhau rất xa đối phương cũng không cho phép mẹ về thăm con,ngay cả việc muốn ôm con cũng là hy vọng xa vời,nhưng mẹ vẫn như cũ len lén chạy đến nhìn con,từ khoảng cách rất xa nhìn con từ nhỏ đến trưởng thành.
“Ha ha,Diệp Như Trân ngoài mặt là thân phận người mẫu thế giới nhưng sự thật cô ta là sát thủ,cô ta muốn lợi dụng con giúp cô ta đoạt được một món đồ quan trọng,tiêu hủy tội lỗi của cô ta,cho nên cô ta ép con đi thi người mẫu,ép con làm chuyện mà mình không thích.”
“Nếu cô ta đã ép con gái mẹ làm chuyện không thích,vậy mẹ cũng ép con gái cô ta từ nhỏ học cách giết người,con thấy đấy về phương diện trả thù mẹ cho tới bây giờ vẫn là người thắng lợi tàn nhẫn nhất.Thật ra con nhất định không biết,con được thừa hưởng di truyền tính cách của mẹ,ngoài thân phận sát thủ mẹ còn là nhà thiết kế nổi danh toàn thế giới.”
“Mẹ cùng Diệp Như Trân đều được lựa chọn trong đám người đặc huấn ưu tú để che giấu thân phận sát thủ.”
“Huyết Sắc Điện Đường do một tay mẹ sáng lập,mẹ gọi con gái Diệp Như Trân là Ưu Việt,mẹ cũng không thương đứa bé này.Đứa bé này từ nhỏ đã muốn mẹ thương yêu,nó thấy mẹ thiết kế tác phẩm rất đẹp muốn học nhưng mẹ chưa từng dạy con bé.”
“Mẹ chỉ dạy con bé giết người.Thái độ đối xử rất lãnh đạm.”
“Mẹ cố ý,bởi vì. . . . . . con,mẹ mỗi ngày mỗi ngày đều nhớ đến con,sợ quên đi con,sợ đem con gái đối thủ trở thành con.”
“Những năm qua mẹ hiểu được một đạo lý,nếu không cách nào thoát khỏi nước Z khống chế,không cách nào thoát khỏi cuộc sống tối tăm,vậy mẹ phải sáng tạo ra một cuộc sống mới,cuộc sống chỉ thuộc về mình,vậy tương lai lúc còn sống mới có thể ôm con,đứa con ruột của mẹ.”
“Con gái,con nhất định nhất định phải tha thứ mẹ,mẹ không phải không thương con.”
“Có một tấm hình chụp con lúc ba tuổi đến nhà trẻ,ngày đó đối mặt hoàn cảnh xa lạ con giống như rất sợ,con vấp ngã nằm trên mặt đất khóc thật lâu,không có ai đến ôm con,con khóc đến giọng khàn khàn.Con gái,con không biết lúc mẹ nhìn thấy tấm hình đó mẹ đau lòng cỡ nào,mẹ lại không thể ôm con,không thể giúp con phủi bụi bậm trên người,không thể giúp con lau nước mắt,không thể thả lại tóc đuôi sam giúp con thắt lại,lúc con khóc mẹ chỉ có thể nhìn hình con mà rơi lệ,chuyện gì cũng không làm được.”
“Sau ngày đó mẹ tự cắt bị thương tay mình,rồi nhìn tấm hình con bị thương khóc lóc nói,con gái,mẹ cũng đau giống con.”
“Thật đấy,con xem,mẹ không lừa con,trên cổ tay mẹ đến giờ vẫn còn mộ vết sẹo.”
——— Người phụ nữ ngồi trong mật thất nói tới đây nhẹ kéo lên ống tay áo, Diệp Vị Ương thấy thật sự có một vết sẹo mờ.
Giờ khắc hiện tại không thể ngay mặt gặp mẹ ruột chính mình,trong lòng cô bỗng nhiên chua xót muốn khóc.Cô cũng đã hiểu Ưu Việt sao lại căm hận cô,vì sao muốn hảm hại đẩy cô vào chỗ chết.Bởi vì Ưu Việt cũng giống cô,từ nhỏ không được cha mẹ yêu thương,mỗi ngày bị đối xử lạnh nhạt,tự sanh tự diệt,bị bắt làm chuyện mà mình không thích.Trở thành vật hy sinh đời trước,đánh mất tất cả vui vẻ tuổi thơ .
Nếu như nói điểm khác giữa cô và Ưu Việt,có lẽ trời sanh Ưu Việt trong lòng thêm một phần ghen tỵ tàn nhẫn hơn Diệp Vị Ương.
Diệp Vị Ương không được Diệp Như Trân thương yêu nhưng cô không từ bỏ mà cố gắng lay động tình cảm của mẹ, học cách xử lý khéo léo chứ không oán hận.
Còn Ưu Việt không được mẹ ruột Diệp Vị Ương …Ưu Nhược Lan thương yêu thì lại xoay chuyển dùng cách tàn nhẫn,trong tiềm thức có thể rất sớm ra quyết định, nhất định phải bắt Ưu Nhược Lan hối hận,chiếm đoạt hết thế lực của Ưu Nhược Lan,trả thù bằng cách đả kích cùng phá hủy tất cả những thứ thuộc về Ưu Nhược Lan.
Đến một ngày nọ Ưu Việt phát hiện Ưu Nhược Lan tốn một số tiền lớn nhờ thám tử tư chụp hình đứa bé trạc tuổi mình ở thành A,mỗi ngày nhìn hình chắc chắn rất hận người có tên Diệp Vi Ương.
Đây là một quá trình tích tụ thù hận lâu ngày.Ưu Việt thù hận không phải một sớm một chiều,nếu như không phải chưa đoạt hết quyền hành trong Huyết Sắc Điện Đường,sợ rằng Diệp Vị Ương đã sớm chết không dưới trăm lần.