Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 160
Edit ực
Beta:Tieumanulk
Đôi mắt hoa đào lấp lánh kia của Đông Phương Thước nhìn xa xăm,sâu trong đáy mắt chứa sự cô đơn,do dự,nước mắt, tiếp tục nói “Diệp Vị Ương,khi đó……khi đó anh ta chỉ có một ý nghĩ,đó là em nhất định không thể chết!
Lần đầu tiên khi mà hắn nhìn thấy em,em một thân lễ phục màu hồng lộ vai như hoa hồng rực lửa tỏa sáng!
Lúc ở trong gian phòng của quầy rượu em cứ im lặng như vậy ngồi cạnh hắn,không hề lấy lòng cũng không có cười nịnh nọt lấy lòng.
Nếu như hắn không nhìn lầm,thời điểm đó ánh mắt cô như đang khinh thường đám bằng hữu mà anh kết giao,rồi ở lúc em nhìn Trường Tiễn Quốc đối diện đáy mắt kia chợt lóe lên một tia thất vọng không thể dấu dược rồi biến mất.A,hắn nói em là một cô gái đơn thuần vô cùng chỉ vì dựa vào ánh mắt,mà khi đó,khi đó hắn lại có một loại thúc đẩy muốn giải thích, hắn muốn hói hắn cùng với loại người như Trương Tiễn Quốc không thể là bạn mà là kẻ địch không đội trời chung!
Nhưng hắn đã không nhiều lời thêm một chữ.Hắn nói em không hiểu được phải che dấu suy nghĩ của mình thế nào,một cô gái như vậy phải làm thế nào để đứng vững trong cái nơi đầy thanh sắc thế này mà kiếm sống đây?
Em thuần khiết như tờ giấy trắng khiến cho hắn chỉ cần nhìn một cái đã nhìn thấu tận đáy.
Ngày đó,hắn biết rõ đối diện là con hồ ly giảo hoạt Trương Tiễn Quốc hành động của hắn hẳn không được phép lơ là nhưng hắn vẫn khôn nhịn được mà nghĩ, đã rơi vào bước đường cùng như thế nào mới có thể đưa cô gái như tờ giấy trắng bên cạnh bức vào một nơi không sạch sẽ thế này? Thói quen lạnh lùng,hắn cuối cùng cùng cũng chỉ nhíu mày,không nói một câu.
Nhưng sau đó,khi em chủ động đến gần tay hắn,khi một lần rồi lại một lần viết chữ trong lòng bàn tay hắn ám hiệu muốn hắn cẩn thận thế nhưng hắn lại không kiềm chế được chủ động nắm chặt tay em lại,hắn nói cảm giác em lúc đó đang run rẩy.
Em toàn tâm toàn ý hi vọng hắn có thể thoát khỏi nguy hiểm chứ không hề có ý đồ gì khác, lại khiến cho trái tim trước đây lạnh băng có một cỗ vô cùng ấm áp.Cho nên khi em làm việc nghĩ không chùn bước nhào tới thay hắn nhận viên đạn của đối phương,dòng máu tươi chảy xuống thì hắn…….vô cùng hoảng hốt!
Diệp Vị Ương,đó là lần đầu tiên hắn quan tâm tới một cô gái em biết không? Làm sao mà em có thể sống thoải mái trong nhiều năm đem hắn quên sạch sẽ như vậy?”
Thanh âm của hắn run rẩy,trên con người anh tuấn lộ ra sắc mặt xúc động cùng phẫn nộ, khiến nội tâm Diệp Vị Ương rối rắm không dứt,những lời tố cáo này giống như vô số nhưng mũi dao nhọn đâm thẳng vào nội tâm của Diệp Vị Ương,cô khẽ khóc nói ” Tôi…….tôi quả thực không cố ý quên anh ấy,tôi cũng không biết tại sao tôi quên Nam Cung Hạo đại ca,anh nói cho tôi biết,năm đó rốt cuộc anh ấy đã vì tôi làm chuyện gì? Tại sao tôi lại có tính lựa chọn mất trí nhớ? Còn có……………Anh ấy thật sự đã chết rồi sao? Sẽ không,anh gạt tôi có phải không? Năm đó mẹ tôi không có bên cạnh,dù tôi thay anh ấy trúng dạn nhưng trên thực tế anh ấy đã cứu tôi. Một người tốt như vậy anh ấy sẽ không chết có phải không? “
“A, Diệp Vị Ương, em cũng biết trên thực tế sau cùng vẫn là hắn cứu em? Hắn vốn lãnh khốc vô tình, làm chuyện máu tanh liên quan đến hắc đạo em thay hắn chịu một phát đạn,không đáng chút nào.Nếu như hắn đối đãi với em như những người khác không thèm ngó tới em, thì em đã chết từ lâu rồi!
Em nói hắn vì em làm cái gì? Hoàn toàn không nhớ chuyện khi đó? A, sao em không tự tìm lại trong lương tâm nhớ lại đi! Tôi chỉ hỏi em,em có phải là cô gái chí âm? Cô gái chí âm từ nhỏ đã có má đặc thù sợ lạnh,những biểu hiện này em đều có có phải hay không?”
Diệp Vị Ương rơi lệ gật đầu một cái,mặc dù cô không hề biết mình là cô gái chí âm lại có thể cảm thấy mình có thể chất đặc thù,từ nhỏ đã sợ lạnh,người khác rất có có thể nuôi sống những loại hoa cỏ nhưng trong tay cô chỉ cần chích một chút máu là có thể sống,cũng bời vì như vậy mà cô rất thích trồng những loại kì hoa dị thảo.
“Sau khi em bị thương anh tôi liền đưa em về biệt thự của hắn,khi đó hai mắt tôi cũng mất ngủ cùng hắn ở biệt thự,hắn cho người mời bác sĩ giỏi nhất về,vốn chỉ cần băng bó vết thương cho em nhưng đồng thời bác sĩ cũng chẩn đoán được em có chỉ máu âm, loại máu này kị lạnh vô cùng, năm đó em lại gầy yếu, nếu cứ như thế, bác sĩ kết luận em sẽ không sống qua 24 tuổi!
Anh tôi nghe xong rất lo lắng,hỏi bác sĩ phải làm thế nào để điều dưỡng cơ thể,hay hoặc là trực tiếp thay đổi cơ cấu cho em. Nhưng để thay đổi cơ cấu toàn thân cần phải có một cuộc giải phẫu lớn có nguy hiểm rất lớn,huống chi máu của em thực sự rất kỳ lạ rất khó đoán được loại máu nào có thể dung hợp được với thể của em,để sau khi hoàng thành giải phẫu sẽ không xuất hiện hiện tượng bài xích.
Bác sĩ nói muốn điều dưỡng cũng rất khó khắn, loại bệnh này rất kỳ lạ ,giống như cơ thể em bị hạ một loại thuốc độc lâu dài,khí lạnh cuối cùng cũng sẽ ăn mòn lục phủ ngũ tạng của em, về sau nếu không chết cũng sẽ bị liệt. Đáng sợ hơn là máu của em đối với em rất nguy hiểm, nhưng đối với người khác là là dược liệu trân quý ngàn vàng khó mua được,nếu bị những người khác biết không biết sẽ có hậu quả gì.
Lấy máu của một người cố định cho em là cách bổ huyết tốt nhất,cứ xem như là một loại thí nghiệm thử,bác sĩ vốn để cho anh tôi đi tìm một người khác có máu đặc thù một chút, lấy máu làm thuốc ấm dạ dày cho em uống nhưng anh tôi bình thường có thói quen thanh tịnh, biệt thự làm gì có người nười nào? Hắn cũng không muốn để người khác tùy ý vào nhà của hắn.
Lúc đó hắn rất gấp gáp,một khắc cũng không chậm trễ, lấy máu của chính hắn cho em uống, những điều này em cái gì cũng không biết! Trong lúc hôn mê em vẫn một mực gọi tên mẹ của em,anh tôi liền phái người đi dò la xem mẹ em ở nơi nào, không nghĩ tới người đàn ba kia ma lanh như vậy,không tham gia tới hết cuộc tranh tài người mẫu thì sống chết cũng không chịu về!
Sau đó,anh tôi đe dọa dụ dỗ đẻ mẹ của em trở về trước trước quy định hạn chót, điềunày khiến mẹ em rất bất mãn.Mà anh tôi cơ thể từ nhỏ đã yếu ớt liên tục nhiều ngày không gián đoạn vì em điều dưỡng,cơ thể em ngày càng có nhiều chuyển biến tốt thì sắc mặt của hắn lại càng tái nhợt theo ngày.
Sau khi tôi rời khỏi,mỗi ngày hắn gọi cho tôi một cuộc điện thoại, nói vết đạn bắn của em rốt cuộc cũng đã có chuyển biến tốt rồi,nói mấy ngày nữa có thể em sẽ tỉnh lại!
Trong lúc em hôn mê,một người cao cao tại thượng như vậy,một người cô độc lãnh ngạo như vậy lại tự mình cho em uống thuốc,vì em mà luôn ở bên cạnh em chăm sóc hai tư giờ mỗi ngày.
Diệp Vị Ương coi như em năm đó lớn lên ngọt ngào nhưng dù sao thì vẫn là quá gầy yếu, so với em còn nhiều mĩ nhân đẹp hơn gấp trăm ngàn lần mà,các loại thiếu nữ ai cũng muốn leo lên giường anh tôi,hắn không phải yêu về ngoài của em,hắn thực sự thích khí chất đơn luần lộ ra từ bên trong con người em!
Hắn nói với tôi,em chịu đỡ cho hắn một viên đạn như vậy hắn sẽ bảo vệ em cả đời! Tuyệt đối không để em lâm vào nguy hiểm nữa.
Hắn đến tột cùng tốt với em bao nhiêu,nếu như em có thể giữ lại trí nhơ khi đó, sau khi nhớ lại những ngaày kia,vậy thì chính em nên cảm nhận được loại đãi ngộ như công chúa đó, chỉnh bản thân em thấy rõ ràng nhất!
Tất cả,sao em có thể quên hết?
Đáng sợ hơn là khi trở về nước Z, tôi như người mù bị bắt cóc gặp phải nguy hiểm, anh tôi để bác sĩ tại biệt thự để bảo vệ em,tự mình dẫn người tới cứu tôi, bất hạnh bị nhiếm một loại độc trước khi chết bắt bọn ta đưa anh ta về gặp em một lần nhưng em vô tình cùng với mẹ em rời đi,một chữ cũngkhông lưu lại.
Biết em không một lời từ biệt,anh tôi hộc máu tại chỗ,không cầm cự được bao lâu liền khí tuyệt sinh vong!
Tôi vốn rất tự trách mình,cảm thấy anh tôi vì tôi mới trúng độc mà chết nhưng nước Z nổi tiếng có vị thần y anh túc sau khi chẩn đoán bệnh lại nói nguyên nhân chính khiến anh tôi chết là do lúc băng bó vết thương đạn bắn cho em bị nhiễm khí lạnh từ em nên bản thân mới mang khí độc!
Em chính là một loại bệnh độc! Là em hại chết anh tôi! Anh tôi dùng máu để kéo dài tuổi thọ cho em,em làm thế nào để báo đáp lại đây? Đi theo mẹ em sao?
Nực cười chính là anh tôi đến chết cũng không hối hận chỉ còn đầy tiếc nuối.Hắn vẫn nói em chính là cô gái nên xuất hiệntrong cuộc đời hắn mang lại hạnh phúc cho hắn.
Lúc còn sống hắn vẫn nói vời tôi về em từng li từng tý,sau khi chết lại một đời cô đơn!
Sau khi hắn chết khăng khăng đem giác mạc cho tôi để tôi tới tìm em,thậm chí tôi nhất định phải thay hắn chăm sóc em thật tốt.
Tôi vẫn không cam lòng tới tìm cô gái như em! Nhưng tôi lại muốn xem cô gái trong mắt hắn rốt cuộc có dáng vẻ thế nào,nếu như em đủ dối trá,đủ ghê tởm đủ hư hỏng, tôi nhất định phải bóp chết em!
Nhưng mà,nhưng mà…………..Diệp Vị Ương, em, làm sao em có thể………………”
Đông Phương Thước không nói được nữa,kể từ sau khi người anh họ tốt nhất đối với hắn chết đây là lần đầu tiên hắn rơi nước mắt.Giờ phút này hắn mảy may không hề mang theo thứ khí chất của một đại siêu sao côn đồ mà rất đau thương,rất tuấn mỹ,lại khiến cho người ta rất đau lòng.
“……….Thật xin lỗi,tôi thực sự không biết chuyện đã trở nên như vậy” Diệp Vị Ương cúi đầu tay chân luồng cuống rơi nước mắt thì ra rất nhiều năm trước đã có người vì cô mà bỏ ra quá nhiều như vậy,cho nên cô sống rất lâu như vậy là vì có người nghe lời nói của anh túc lão nhân lấy máu của mình cho cô uống vì để cô ấm dạ dày,đem khí lạnh cùng khí độc chuyền lên người mình.
Mặc dù vẫn không hiểu vì sao mình lại quyên mất đoạn ký ức về Nam Cung Hạo năm đó, nhưng rốt cuộc cô cũng hiểu lý do vì sao mà mẹ cô không thích cô.Năm đó, mẹ cô nhất định không để cô từ chối mạnh mẽ mang cô đi bởi vì Nam Cung Hạo ép mẹ trở về nước, nhất định đã khiến mẹ bỏ lợi cuộc tranh tài quan trọng nhất đời này.
Diệp Vị Ương thậm chí còn không nhịn được hoài nghi,năm đó cô quên mất sự tồn tại của một người quan trong là Nam Cung Hạo, có phải cũng là do mẹ cô động tay động chân không?
Nhưng thiên hạ làm gì có người mẹ nào độc ác như thế?
Đang lúc cô nghĩ đến xuất thần thì thanh âm yêu mị nhưng lãnh khốc của nữ thủ Ưu Việt của Huyết Sắc Điện Đường lên tiếng “Cô ở đây nghĩ cái gì? Tại sao cô lại nhíu mày? Hay hiện tại cùng tôi suy đoán một chút? Ha ha, Diệp Vị Ương cô nhất định là đang nghĩ tới mẹ của cô không phải là mẹ đẻ phải không? Cô nhất định cảm thấy không có người mẹ nào mà nhiều năm đối xử với con gái ruột thịt hà khắc nghiêm nghị lại keo kiệt không cho cô một lời khen, mộ cái ôm,bất kể cô có đói bụng không,có mệt không,mẹ của cô cho dù chỉ nói một câu ấm áp cũng không nhiều lời? Không sai,đây chính là nguyên nhân tôi hận cô! Vô luận là mẹ đẻ hay mẹ nuôi,hai người phụ nữ này đều khiến tôi vô cùng ghét! Muốn biết mẹ ruột của cô là ai không?Quỳ xuống cầu xin tôi đi!”
Beta:Tieumanulk
Đôi mắt hoa đào lấp lánh kia của Đông Phương Thước nhìn xa xăm,sâu trong đáy mắt chứa sự cô đơn,do dự,nước mắt, tiếp tục nói “Diệp Vị Ương,khi đó……khi đó anh ta chỉ có một ý nghĩ,đó là em nhất định không thể chết!
Lần đầu tiên khi mà hắn nhìn thấy em,em một thân lễ phục màu hồng lộ vai như hoa hồng rực lửa tỏa sáng!
Lúc ở trong gian phòng của quầy rượu em cứ im lặng như vậy ngồi cạnh hắn,không hề lấy lòng cũng không có cười nịnh nọt lấy lòng.
Nếu như hắn không nhìn lầm,thời điểm đó ánh mắt cô như đang khinh thường đám bằng hữu mà anh kết giao,rồi ở lúc em nhìn Trường Tiễn Quốc đối diện đáy mắt kia chợt lóe lên một tia thất vọng không thể dấu dược rồi biến mất.A,hắn nói em là một cô gái đơn thuần vô cùng chỉ vì dựa vào ánh mắt,mà khi đó,khi đó hắn lại có một loại thúc đẩy muốn giải thích, hắn muốn hói hắn cùng với loại người như Trương Tiễn Quốc không thể là bạn mà là kẻ địch không đội trời chung!
Nhưng hắn đã không nhiều lời thêm một chữ.Hắn nói em không hiểu được phải che dấu suy nghĩ của mình thế nào,một cô gái như vậy phải làm thế nào để đứng vững trong cái nơi đầy thanh sắc thế này mà kiếm sống đây?
Em thuần khiết như tờ giấy trắng khiến cho hắn chỉ cần nhìn một cái đã nhìn thấu tận đáy.
Ngày đó,hắn biết rõ đối diện là con hồ ly giảo hoạt Trương Tiễn Quốc hành động của hắn hẳn không được phép lơ là nhưng hắn vẫn khôn nhịn được mà nghĩ, đã rơi vào bước đường cùng như thế nào mới có thể đưa cô gái như tờ giấy trắng bên cạnh bức vào một nơi không sạch sẽ thế này? Thói quen lạnh lùng,hắn cuối cùng cùng cũng chỉ nhíu mày,không nói một câu.
Nhưng sau đó,khi em chủ động đến gần tay hắn,khi một lần rồi lại một lần viết chữ trong lòng bàn tay hắn ám hiệu muốn hắn cẩn thận thế nhưng hắn lại không kiềm chế được chủ động nắm chặt tay em lại,hắn nói cảm giác em lúc đó đang run rẩy.
Em toàn tâm toàn ý hi vọng hắn có thể thoát khỏi nguy hiểm chứ không hề có ý đồ gì khác, lại khiến cho trái tim trước đây lạnh băng có một cỗ vô cùng ấm áp.Cho nên khi em làm việc nghĩ không chùn bước nhào tới thay hắn nhận viên đạn của đối phương,dòng máu tươi chảy xuống thì hắn…….vô cùng hoảng hốt!
Diệp Vị Ương,đó là lần đầu tiên hắn quan tâm tới một cô gái em biết không? Làm sao mà em có thể sống thoải mái trong nhiều năm đem hắn quên sạch sẽ như vậy?”
Thanh âm của hắn run rẩy,trên con người anh tuấn lộ ra sắc mặt xúc động cùng phẫn nộ, khiến nội tâm Diệp Vị Ương rối rắm không dứt,những lời tố cáo này giống như vô số nhưng mũi dao nhọn đâm thẳng vào nội tâm của Diệp Vị Ương,cô khẽ khóc nói ” Tôi…….tôi quả thực không cố ý quên anh ấy,tôi cũng không biết tại sao tôi quên Nam Cung Hạo đại ca,anh nói cho tôi biết,năm đó rốt cuộc anh ấy đã vì tôi làm chuyện gì? Tại sao tôi lại có tính lựa chọn mất trí nhớ? Còn có……………Anh ấy thật sự đã chết rồi sao? Sẽ không,anh gạt tôi có phải không? Năm đó mẹ tôi không có bên cạnh,dù tôi thay anh ấy trúng dạn nhưng trên thực tế anh ấy đã cứu tôi. Một người tốt như vậy anh ấy sẽ không chết có phải không? “
“A, Diệp Vị Ương, em cũng biết trên thực tế sau cùng vẫn là hắn cứu em? Hắn vốn lãnh khốc vô tình, làm chuyện máu tanh liên quan đến hắc đạo em thay hắn chịu một phát đạn,không đáng chút nào.Nếu như hắn đối đãi với em như những người khác không thèm ngó tới em, thì em đã chết từ lâu rồi!
Em nói hắn vì em làm cái gì? Hoàn toàn không nhớ chuyện khi đó? A, sao em không tự tìm lại trong lương tâm nhớ lại đi! Tôi chỉ hỏi em,em có phải là cô gái chí âm? Cô gái chí âm từ nhỏ đã có má đặc thù sợ lạnh,những biểu hiện này em đều có có phải hay không?”
Diệp Vị Ương rơi lệ gật đầu một cái,mặc dù cô không hề biết mình là cô gái chí âm lại có thể cảm thấy mình có thể chất đặc thù,từ nhỏ đã sợ lạnh,người khác rất có có thể nuôi sống những loại hoa cỏ nhưng trong tay cô chỉ cần chích một chút máu là có thể sống,cũng bời vì như vậy mà cô rất thích trồng những loại kì hoa dị thảo.
“Sau khi em bị thương anh tôi liền đưa em về biệt thự của hắn,khi đó hai mắt tôi cũng mất ngủ cùng hắn ở biệt thự,hắn cho người mời bác sĩ giỏi nhất về,vốn chỉ cần băng bó vết thương cho em nhưng đồng thời bác sĩ cũng chẩn đoán được em có chỉ máu âm, loại máu này kị lạnh vô cùng, năm đó em lại gầy yếu, nếu cứ như thế, bác sĩ kết luận em sẽ không sống qua 24 tuổi!
Anh tôi nghe xong rất lo lắng,hỏi bác sĩ phải làm thế nào để điều dưỡng cơ thể,hay hoặc là trực tiếp thay đổi cơ cấu cho em. Nhưng để thay đổi cơ cấu toàn thân cần phải có một cuộc giải phẫu lớn có nguy hiểm rất lớn,huống chi máu của em thực sự rất kỳ lạ rất khó đoán được loại máu nào có thể dung hợp được với thể của em,để sau khi hoàng thành giải phẫu sẽ không xuất hiện hiện tượng bài xích.
Bác sĩ nói muốn điều dưỡng cũng rất khó khắn, loại bệnh này rất kỳ lạ ,giống như cơ thể em bị hạ một loại thuốc độc lâu dài,khí lạnh cuối cùng cũng sẽ ăn mòn lục phủ ngũ tạng của em, về sau nếu không chết cũng sẽ bị liệt. Đáng sợ hơn là máu của em đối với em rất nguy hiểm, nhưng đối với người khác là là dược liệu trân quý ngàn vàng khó mua được,nếu bị những người khác biết không biết sẽ có hậu quả gì.
Lấy máu của một người cố định cho em là cách bổ huyết tốt nhất,cứ xem như là một loại thí nghiệm thử,bác sĩ vốn để cho anh tôi đi tìm một người khác có máu đặc thù một chút, lấy máu làm thuốc ấm dạ dày cho em uống nhưng anh tôi bình thường có thói quen thanh tịnh, biệt thự làm gì có người nười nào? Hắn cũng không muốn để người khác tùy ý vào nhà của hắn.
Lúc đó hắn rất gấp gáp,một khắc cũng không chậm trễ, lấy máu của chính hắn cho em uống, những điều này em cái gì cũng không biết! Trong lúc hôn mê em vẫn một mực gọi tên mẹ của em,anh tôi liền phái người đi dò la xem mẹ em ở nơi nào, không nghĩ tới người đàn ba kia ma lanh như vậy,không tham gia tới hết cuộc tranh tài người mẫu thì sống chết cũng không chịu về!
Sau đó,anh tôi đe dọa dụ dỗ đẻ mẹ của em trở về trước trước quy định hạn chót, điềunày khiến mẹ em rất bất mãn.Mà anh tôi cơ thể từ nhỏ đã yếu ớt liên tục nhiều ngày không gián đoạn vì em điều dưỡng,cơ thể em ngày càng có nhiều chuyển biến tốt thì sắc mặt của hắn lại càng tái nhợt theo ngày.
Sau khi tôi rời khỏi,mỗi ngày hắn gọi cho tôi một cuộc điện thoại, nói vết đạn bắn của em rốt cuộc cũng đã có chuyển biến tốt rồi,nói mấy ngày nữa có thể em sẽ tỉnh lại!
Trong lúc em hôn mê,một người cao cao tại thượng như vậy,một người cô độc lãnh ngạo như vậy lại tự mình cho em uống thuốc,vì em mà luôn ở bên cạnh em chăm sóc hai tư giờ mỗi ngày.
Diệp Vị Ương coi như em năm đó lớn lên ngọt ngào nhưng dù sao thì vẫn là quá gầy yếu, so với em còn nhiều mĩ nhân đẹp hơn gấp trăm ngàn lần mà,các loại thiếu nữ ai cũng muốn leo lên giường anh tôi,hắn không phải yêu về ngoài của em,hắn thực sự thích khí chất đơn luần lộ ra từ bên trong con người em!
Hắn nói với tôi,em chịu đỡ cho hắn một viên đạn như vậy hắn sẽ bảo vệ em cả đời! Tuyệt đối không để em lâm vào nguy hiểm nữa.
Hắn đến tột cùng tốt với em bao nhiêu,nếu như em có thể giữ lại trí nhơ khi đó, sau khi nhớ lại những ngaày kia,vậy thì chính em nên cảm nhận được loại đãi ngộ như công chúa đó, chỉnh bản thân em thấy rõ ràng nhất!
Tất cả,sao em có thể quên hết?
Đáng sợ hơn là khi trở về nước Z, tôi như người mù bị bắt cóc gặp phải nguy hiểm, anh tôi để bác sĩ tại biệt thự để bảo vệ em,tự mình dẫn người tới cứu tôi, bất hạnh bị nhiếm một loại độc trước khi chết bắt bọn ta đưa anh ta về gặp em một lần nhưng em vô tình cùng với mẹ em rời đi,một chữ cũngkhông lưu lại.
Biết em không một lời từ biệt,anh tôi hộc máu tại chỗ,không cầm cự được bao lâu liền khí tuyệt sinh vong!
Tôi vốn rất tự trách mình,cảm thấy anh tôi vì tôi mới trúng độc mà chết nhưng nước Z nổi tiếng có vị thần y anh túc sau khi chẩn đoán bệnh lại nói nguyên nhân chính khiến anh tôi chết là do lúc băng bó vết thương đạn bắn cho em bị nhiễm khí lạnh từ em nên bản thân mới mang khí độc!
Em chính là một loại bệnh độc! Là em hại chết anh tôi! Anh tôi dùng máu để kéo dài tuổi thọ cho em,em làm thế nào để báo đáp lại đây? Đi theo mẹ em sao?
Nực cười chính là anh tôi đến chết cũng không hối hận chỉ còn đầy tiếc nuối.Hắn vẫn nói em chính là cô gái nên xuất hiệntrong cuộc đời hắn mang lại hạnh phúc cho hắn.
Lúc còn sống hắn vẫn nói vời tôi về em từng li từng tý,sau khi chết lại một đời cô đơn!
Sau khi hắn chết khăng khăng đem giác mạc cho tôi để tôi tới tìm em,thậm chí tôi nhất định phải thay hắn chăm sóc em thật tốt.
Tôi vẫn không cam lòng tới tìm cô gái như em! Nhưng tôi lại muốn xem cô gái trong mắt hắn rốt cuộc có dáng vẻ thế nào,nếu như em đủ dối trá,đủ ghê tởm đủ hư hỏng, tôi nhất định phải bóp chết em!
Nhưng mà,nhưng mà…………..Diệp Vị Ương, em, làm sao em có thể………………”
Đông Phương Thước không nói được nữa,kể từ sau khi người anh họ tốt nhất đối với hắn chết đây là lần đầu tiên hắn rơi nước mắt.Giờ phút này hắn mảy may không hề mang theo thứ khí chất của một đại siêu sao côn đồ mà rất đau thương,rất tuấn mỹ,lại khiến cho người ta rất đau lòng.
“……….Thật xin lỗi,tôi thực sự không biết chuyện đã trở nên như vậy” Diệp Vị Ương cúi đầu tay chân luồng cuống rơi nước mắt thì ra rất nhiều năm trước đã có người vì cô mà bỏ ra quá nhiều như vậy,cho nên cô sống rất lâu như vậy là vì có người nghe lời nói của anh túc lão nhân lấy máu của mình cho cô uống vì để cô ấm dạ dày,đem khí lạnh cùng khí độc chuyền lên người mình.
Mặc dù vẫn không hiểu vì sao mình lại quyên mất đoạn ký ức về Nam Cung Hạo năm đó, nhưng rốt cuộc cô cũng hiểu lý do vì sao mà mẹ cô không thích cô.Năm đó, mẹ cô nhất định không để cô từ chối mạnh mẽ mang cô đi bởi vì Nam Cung Hạo ép mẹ trở về nước, nhất định đã khiến mẹ bỏ lợi cuộc tranh tài quan trọng nhất đời này.
Diệp Vị Ương thậm chí còn không nhịn được hoài nghi,năm đó cô quên mất sự tồn tại của một người quan trong là Nam Cung Hạo, có phải cũng là do mẹ cô động tay động chân không?
Nhưng thiên hạ làm gì có người mẹ nào độc ác như thế?
Đang lúc cô nghĩ đến xuất thần thì thanh âm yêu mị nhưng lãnh khốc của nữ thủ Ưu Việt của Huyết Sắc Điện Đường lên tiếng “Cô ở đây nghĩ cái gì? Tại sao cô lại nhíu mày? Hay hiện tại cùng tôi suy đoán một chút? Ha ha, Diệp Vị Ương cô nhất định là đang nghĩ tới mẹ của cô không phải là mẹ đẻ phải không? Cô nhất định cảm thấy không có người mẹ nào mà nhiều năm đối xử với con gái ruột thịt hà khắc nghiêm nghị lại keo kiệt không cho cô một lời khen, mộ cái ôm,bất kể cô có đói bụng không,có mệt không,mẹ của cô cho dù chỉ nói một câu ấm áp cũng không nhiều lời? Không sai,đây chính là nguyên nhân tôi hận cô! Vô luận là mẹ đẻ hay mẹ nuôi,hai người phụ nữ này đều khiến tôi vô cùng ghét! Muốn biết mẹ ruột của cô là ai không?Quỳ xuống cầu xin tôi đi!”