Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-410
Chương 410
Thành Hồng Nhân nằm ở biên giới phía nam của Thiên triều, tiếp giáp với nước Đại Phong.
Vào lúc này, trong phủ thành chủ của thành Hồng Nham.
Một binh lính toàn thân đầy máu lửa giận sải bước đi tới, nhìn nam nhân trung niên đang ngồi trên ghế khoai thai thường thức trà, trên mặt lộ ra vẻ sát ý không thể che giấu, vỗ cái bàn trước mặt, gắt gao hỏi: “Chu thành chủ, ông làm vậy là có ý gì? “
“Giặc nước Đại Phong đang ở bên ngoài thành. Chủ soái kỵ binh Cổ Trọng Cung đã đích thân dẫn quân tinh nhuệ giúp chúng ta đánh bại kẻ thù, chúng ta là quân phòng thủ thành Hồng Nham lại chui rúc ở bên trong đóng cửa thành, đây cũng được xem là quân nhân sao?”
Người nói là tổng tư lệnh của thành Hồng Nham.
Do vị trí địa lý đặc biệt của thành Hồng Nham cho nên nơi đây có một lực lượng đồn trú thường trực đểphòng ngừa bất cứ điều gì có thể xảy ra.
Ngồi trên ghế, Chu Thanh Kỳ thường như không cảm nhận được sự tức giản chất chứa của người trước mất, nhẹ nhàng uống cạn ly trà trong các rồi phát ra âm thanh thỏa mãn.
Sau đó ông ta nhưởng mắt, cười dịu dàng ” Tác từ lệnh, anh biết nói đùa thật đấy…”
“Theo mệnh lệnh của cấp trên, chúng ta chỉ cần bảo vệ tuyến phòng thủ cuối cùng ở thành Hồng Nham. Anh và binh lính của mình đã thể hiện rất tốt, đến lúc đó, tôi gửi lời khen các anh với quân bộ.”
“Chu thành chủ”
Giọng nói của Tác Vĩnh khô “Xin đừng đổi chủ đề ” khỏi đề cao thêm: “Tôi chỉ muốn biết rằng chống lại kẻ thù ngoại quốc ban đầu là trách nhiệm của quân phòng thủ thành Hồng Nham, nhưng tại sao nó lại trở thành trách nhiệm của lang kỵ phía Nam?”
“Khi họ đang ra sức chiến đấu với kẻ thù, tại sao chúng ta lại chọn trốn đẳng sau cửa thành?”
“Họ cũng là đồng đội của tôi.”
Đối mặt với sự chất vấn của Tác Vĩnh, nụ cười trên mặt Chu Thanh Kỳ dẫn tắt.Anh ta nhìn về phía Tác Vĩnh, giọng nói cũng trở nên có chút lãnh đạm: “Tác quân trường”
“Anh là tổng chỉ huy của quân phòng thủ thành Hồng Nhan, còn tôi là thành chủ của Hồng Nhân. Chỉ hai chúng ta mới được xem là đồng đội “Còn nhóm lang kỵ phía Nam mà anh nói Một tia khinh thường xẹt qua mặt Chu Thanh Kỳ. “Một đảm binh lính linh tinh có thể chết ở bên ngoài bất cứ lúc nào, sao có thể so sánh với những người như anh và tôi?”
“Tác quân trưởng, anh là con cháu của Hồng môn, được định sẵn là một người sẽ trở nên thăng quan tiến chức, vậy tại sao phải bận tâm đến đám người kém còi này?”
Chu Thanh Kỳ nói đúng, quân hệ của Thiền triều đại khái chia làm hai loại.
Một là binh chủng nội địa. Các thủ lĩnh của họ về cơ bản là con cháu của các gia tộc lớn. Họ không tiếp xúc với chiến tranh, không trải qua rèn luyện. Tác Vĩnh thuộc vào loại này.
Một loại khác giống như ở năm chiến khu lớn ở biên cương, nơi xảy ra chiến tranh loạn lạc lâu dài, không biết bao nhiêu người dùng xương máu và tính mạng của mình để canh giữ cho an nguy của đất nước.Ở đây, dù là chủ soái hay binh lính, cách duy nhất để vượt lên chính là dựa vào những chiến công lấy lừng của mình.
Tuy rằng cả hai loại người đều là quân nhân, nhưng về bản chất, có một sự khác biệt rất lớn.
Nhưng mà, nghe được Chu Thanh Kỳ nói như vậy, Tác Vĩnh lập tức siết chặt tay.
Anh ta tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Chu Thanh Kỳ, vẻ mặt khó coi, gần từng chữ: “Chu thành chủ.”
“Hình như anh nghĩ sai một chuyện.”
“Tác Vĩnh tôi trước nay chưa bao giờ là một quý tộc, và bọn họ cũng chưa bao giờ là ng thấp kém.”
“Khi mặc vào bộ đồ này, chỉ có một điểm chung duy nhất “Đó là người lính bảo vệ đất nước.”
“Vùng lãnh thổ phía Nam hàng ngàn dặm cằn cỗi, lang kỵ của chủ soái chỉ có 200..
người. Dưới vô số điều kiện khó khăn, nó giống như một cây định hải thần châm trấn thủ, bảo vệ lãnh thổ phía Nam, bảy tỉnh hòa bình. “
“Theo những gì tôi biết, mỗi năm lang kỵ phía Nam phải trải qua hàng trăm trận chiến. Ở vùng đấtcần cởi đó, mỗi ngày đều đang có những người lính của chúng ta chết đi “Máu của họ nhuộm đỏ sa mạc, thấm vào bờ bién.”
“Nếu không có sự bảo vệ của họ, Chu thành chủ lấy đâu ra sự an nhàn như bây giờ?”
“Trong trái tim tôi, họ là những người hùng mà tôi ngưỡng mộ nhất “
“Nếu có một sự lựa chọn, so với Chu thành chủ sống an nhàn trong thành, tôi sẵn sàng coi họ như những người đồng đội, yên tâm để họ bảo vệ phía sau lưng mình.”
“Tác Vĩnh, anh…”
Trước sự mìa mai tàn nhẫn của Tác Vĩnh, Chu Thanh Kỳ run lên vì tức giận.
Nhưng mà, nhìn vóc dáng uy nghiêm cao hơn mình, anh ta phất tay áo hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Tác quân trưởng.”
“Anh là quân nhân. Có bổn phận phải tuân lệnh.”
“Đừng quên, đây là mệnh lệnh trực tiếp của quân đôi.”
“Phía trên yêu cầu như thế nào, anh nghe theo thể đó là được.””Về phần những người khác, anh không cần lo lang.”
“Tôi còn có việc chính sự bận rộn, không thể tiếp Tác quân trường. Đi thong thả, không tiến Chu Thanh Kỳ hạ lệnh đuổi khách, Tác Vĩnh lạnh cả mặt.
Nước Đại Phong xâm lược thành Hồng Nham, anh ta là người đầu tiên biết chuyện.
Sau đó ngay lập tức báo cáo với bộ chỉ huy quân sự, bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng ra khỏi thành đề chiến đấu, nhưng mệnh lệnh họ nhận được là phải cạnh phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không được phép ra khỏi thành.
Sau đó, nghe nói chủ soái phía nam Cổ Trọng Cung dẫn đội quân tinh nhuệ đến, vì vậy, Tác Vĩnh cũng vui mừng nghĩ rằng mình có cơ hội được sát cánh chiến đấu với vị chiến thần đã ngưỡng mộ từ lâu này.
Tuy nhiên, điều mà anh ta không bao giờ ngờ tới là khi Cổ Trọng Cung và những người khác bằng qua thành Hồng Nham và tiến vào cửa Lạc Thần, toàn bộ thành Hồng Nham đã bước vào tình trạng báo động cấp độ 1. Nghiêm cấm mọi binh lính tùy ý ra vào.
Đặc biệt là đường thông duy nhất với cửa LạcThần bị kiểm soát nghiêm ngặt, thậm chí ngay cả anh ta cũng không đủ tư cách ra vào, Hàng loạt thay đổi này khiến trong lòng Tác Vĩnh phát sinh lo lắng.
Tuy nhiên, Chu Thanh Kỳ nói cũng không sai, thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Mặc dù anh ta là tổng chỉ huy quân đội nhưng căn bản không thể làm gì Chu Thanh Kỳ.
Ngay khi anh đang định dùng cách riêng của mình để tìm hiểu thêm thông tin thì đột nhiên, thư ký của Chu Thanh Kỳ vội vàng bước vào.
Không thể giữ được hình tượng, vẻ mặt hoàng hết “Thành chủ, không hay rồi.”
“Ba chiếc máy bay không xác định bất ngờ hạ cảnh xuống sân bay Hồng Nhan”
“Ngoài ra, còn có rất nhiều máy bay vũ trang khác từ mọi hưởng bay tới.”
“Sân bay, bến xe, nhà ga, đột nhiên xuất hiện một lượng lớn người từ bên ngoài.”
“Công khai chống lại sự kiểm soát của chúng ta, làm bị thương nhiều nhân viên thực thi pháp luật tụ tập lại từ mọi hướng. Dựa trên quỹ đạo di chuyển của họ, chúng tôi suy luận rằng điểm đến của nhóm ngườinày dường như là … giống như Ảnh mắt Chu Thanh Kỳ lạnh lùng: “Hình như là ở nơi nào?”
“Là phủ thành chủ.
“Cái gì?”
Chu Thanh kỳ khẽ giật mình, sau đó vẻ mặt u ám nói: “Bên kia có bao nhiêu người?”
“Đếm không xuể “Cần thận dự đoán một chút thì hiện tại có không dưới ngàn người.”
“Hơn nữa, bọn họ đang tăng với tốc độ không thể tưởng tượng được.”
“Theo điều tra của chúng tôi, tất cả những phần từ khả nghi này đến từ khắp nơi trên đất nước, thành chủ, lực lượng an ninh của chúng ta căn bản không đủ để duy trì. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Cổ Trọng Cung bị nhốt bên ngoài, để sự dẫn các đệ tử thân truyền của mình từ ngàn dặm đến cứu viện. Chuyện này rất nhanh đã lan truyền trong giới đệ tử.
Những đệ tử thân truyền còn lại đều tức giận.
Họ không cần sự sư phụ của mình phân phó, từng người một theo cách riêng của họ nhanh chóng chạy đến.
chỉ có một mục đích, Giải cứu huynh đệ, trợ giúp sư phụ.
Thành Hồng Nhân nằm ở biên giới phía nam của Thiên triều, tiếp giáp với nước Đại Phong.
Vào lúc này, trong phủ thành chủ của thành Hồng Nham.
Một binh lính toàn thân đầy máu lửa giận sải bước đi tới, nhìn nam nhân trung niên đang ngồi trên ghế khoai thai thường thức trà, trên mặt lộ ra vẻ sát ý không thể che giấu, vỗ cái bàn trước mặt, gắt gao hỏi: “Chu thành chủ, ông làm vậy là có ý gì? “
“Giặc nước Đại Phong đang ở bên ngoài thành. Chủ soái kỵ binh Cổ Trọng Cung đã đích thân dẫn quân tinh nhuệ giúp chúng ta đánh bại kẻ thù, chúng ta là quân phòng thủ thành Hồng Nham lại chui rúc ở bên trong đóng cửa thành, đây cũng được xem là quân nhân sao?”
Người nói là tổng tư lệnh của thành Hồng Nham.
Do vị trí địa lý đặc biệt của thành Hồng Nham cho nên nơi đây có một lực lượng đồn trú thường trực đểphòng ngừa bất cứ điều gì có thể xảy ra.
Ngồi trên ghế, Chu Thanh Kỳ thường như không cảm nhận được sự tức giản chất chứa của người trước mất, nhẹ nhàng uống cạn ly trà trong các rồi phát ra âm thanh thỏa mãn.
Sau đó ông ta nhưởng mắt, cười dịu dàng ” Tác từ lệnh, anh biết nói đùa thật đấy…”
“Theo mệnh lệnh của cấp trên, chúng ta chỉ cần bảo vệ tuyến phòng thủ cuối cùng ở thành Hồng Nham. Anh và binh lính của mình đã thể hiện rất tốt, đến lúc đó, tôi gửi lời khen các anh với quân bộ.”
“Chu thành chủ”
Giọng nói của Tác Vĩnh khô “Xin đừng đổi chủ đề ” khỏi đề cao thêm: “Tôi chỉ muốn biết rằng chống lại kẻ thù ngoại quốc ban đầu là trách nhiệm của quân phòng thủ thành Hồng Nham, nhưng tại sao nó lại trở thành trách nhiệm của lang kỵ phía Nam?”
“Khi họ đang ra sức chiến đấu với kẻ thù, tại sao chúng ta lại chọn trốn đẳng sau cửa thành?”
“Họ cũng là đồng đội của tôi.”
Đối mặt với sự chất vấn của Tác Vĩnh, nụ cười trên mặt Chu Thanh Kỳ dẫn tắt.Anh ta nhìn về phía Tác Vĩnh, giọng nói cũng trở nên có chút lãnh đạm: “Tác quân trường”
“Anh là tổng chỉ huy của quân phòng thủ thành Hồng Nhan, còn tôi là thành chủ của Hồng Nhân. Chỉ hai chúng ta mới được xem là đồng đội “Còn nhóm lang kỵ phía Nam mà anh nói Một tia khinh thường xẹt qua mặt Chu Thanh Kỳ. “Một đảm binh lính linh tinh có thể chết ở bên ngoài bất cứ lúc nào, sao có thể so sánh với những người như anh và tôi?”
“Tác quân trưởng, anh là con cháu của Hồng môn, được định sẵn là một người sẽ trở nên thăng quan tiến chức, vậy tại sao phải bận tâm đến đám người kém còi này?”
Chu Thanh Kỳ nói đúng, quân hệ của Thiền triều đại khái chia làm hai loại.
Một là binh chủng nội địa. Các thủ lĩnh của họ về cơ bản là con cháu của các gia tộc lớn. Họ không tiếp xúc với chiến tranh, không trải qua rèn luyện. Tác Vĩnh thuộc vào loại này.
Một loại khác giống như ở năm chiến khu lớn ở biên cương, nơi xảy ra chiến tranh loạn lạc lâu dài, không biết bao nhiêu người dùng xương máu và tính mạng của mình để canh giữ cho an nguy của đất nước.Ở đây, dù là chủ soái hay binh lính, cách duy nhất để vượt lên chính là dựa vào những chiến công lấy lừng của mình.
Tuy rằng cả hai loại người đều là quân nhân, nhưng về bản chất, có một sự khác biệt rất lớn.
Nhưng mà, nghe được Chu Thanh Kỳ nói như vậy, Tác Vĩnh lập tức siết chặt tay.
Anh ta tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Chu Thanh Kỳ, vẻ mặt khó coi, gần từng chữ: “Chu thành chủ.”
“Hình như anh nghĩ sai một chuyện.”
“Tác Vĩnh tôi trước nay chưa bao giờ là một quý tộc, và bọn họ cũng chưa bao giờ là ng thấp kém.”
“Khi mặc vào bộ đồ này, chỉ có một điểm chung duy nhất “Đó là người lính bảo vệ đất nước.”
“Vùng lãnh thổ phía Nam hàng ngàn dặm cằn cỗi, lang kỵ của chủ soái chỉ có 200..
người. Dưới vô số điều kiện khó khăn, nó giống như một cây định hải thần châm trấn thủ, bảo vệ lãnh thổ phía Nam, bảy tỉnh hòa bình. “
“Theo những gì tôi biết, mỗi năm lang kỵ phía Nam phải trải qua hàng trăm trận chiến. Ở vùng đấtcần cởi đó, mỗi ngày đều đang có những người lính của chúng ta chết đi “Máu của họ nhuộm đỏ sa mạc, thấm vào bờ bién.”
“Nếu không có sự bảo vệ của họ, Chu thành chủ lấy đâu ra sự an nhàn như bây giờ?”
“Trong trái tim tôi, họ là những người hùng mà tôi ngưỡng mộ nhất “
“Nếu có một sự lựa chọn, so với Chu thành chủ sống an nhàn trong thành, tôi sẵn sàng coi họ như những người đồng đội, yên tâm để họ bảo vệ phía sau lưng mình.”
“Tác Vĩnh, anh…”
Trước sự mìa mai tàn nhẫn của Tác Vĩnh, Chu Thanh Kỳ run lên vì tức giận.
Nhưng mà, nhìn vóc dáng uy nghiêm cao hơn mình, anh ta phất tay áo hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Tác quân trưởng.”
“Anh là quân nhân. Có bổn phận phải tuân lệnh.”
“Đừng quên, đây là mệnh lệnh trực tiếp của quân đôi.”
“Phía trên yêu cầu như thế nào, anh nghe theo thể đó là được.””Về phần những người khác, anh không cần lo lang.”
“Tôi còn có việc chính sự bận rộn, không thể tiếp Tác quân trường. Đi thong thả, không tiến Chu Thanh Kỳ hạ lệnh đuổi khách, Tác Vĩnh lạnh cả mặt.
Nước Đại Phong xâm lược thành Hồng Nham, anh ta là người đầu tiên biết chuyện.
Sau đó ngay lập tức báo cáo với bộ chỉ huy quân sự, bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng ra khỏi thành đề chiến đấu, nhưng mệnh lệnh họ nhận được là phải cạnh phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không được phép ra khỏi thành.
Sau đó, nghe nói chủ soái phía nam Cổ Trọng Cung dẫn đội quân tinh nhuệ đến, vì vậy, Tác Vĩnh cũng vui mừng nghĩ rằng mình có cơ hội được sát cánh chiến đấu với vị chiến thần đã ngưỡng mộ từ lâu này.
Tuy nhiên, điều mà anh ta không bao giờ ngờ tới là khi Cổ Trọng Cung và những người khác bằng qua thành Hồng Nham và tiến vào cửa Lạc Thần, toàn bộ thành Hồng Nham đã bước vào tình trạng báo động cấp độ 1. Nghiêm cấm mọi binh lính tùy ý ra vào.
Đặc biệt là đường thông duy nhất với cửa LạcThần bị kiểm soát nghiêm ngặt, thậm chí ngay cả anh ta cũng không đủ tư cách ra vào, Hàng loạt thay đổi này khiến trong lòng Tác Vĩnh phát sinh lo lắng.
Tuy nhiên, Chu Thanh Kỳ nói cũng không sai, thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh. Mặc dù anh ta là tổng chỉ huy quân đội nhưng căn bản không thể làm gì Chu Thanh Kỳ.
Ngay khi anh đang định dùng cách riêng của mình để tìm hiểu thêm thông tin thì đột nhiên, thư ký của Chu Thanh Kỳ vội vàng bước vào.
Không thể giữ được hình tượng, vẻ mặt hoàng hết “Thành chủ, không hay rồi.”
“Ba chiếc máy bay không xác định bất ngờ hạ cảnh xuống sân bay Hồng Nhan”
“Ngoài ra, còn có rất nhiều máy bay vũ trang khác từ mọi hưởng bay tới.”
“Sân bay, bến xe, nhà ga, đột nhiên xuất hiện một lượng lớn người từ bên ngoài.”
“Công khai chống lại sự kiểm soát của chúng ta, làm bị thương nhiều nhân viên thực thi pháp luật tụ tập lại từ mọi hướng. Dựa trên quỹ đạo di chuyển của họ, chúng tôi suy luận rằng điểm đến của nhóm ngườinày dường như là … giống như Ảnh mắt Chu Thanh Kỳ lạnh lùng: “Hình như là ở nơi nào?”
“Là phủ thành chủ.
“Cái gì?”
Chu Thanh kỳ khẽ giật mình, sau đó vẻ mặt u ám nói: “Bên kia có bao nhiêu người?”
“Đếm không xuể “Cần thận dự đoán một chút thì hiện tại có không dưới ngàn người.”
“Hơn nữa, bọn họ đang tăng với tốc độ không thể tưởng tượng được.”
“Theo điều tra của chúng tôi, tất cả những phần từ khả nghi này đến từ khắp nơi trên đất nước, thành chủ, lực lượng an ninh của chúng ta căn bản không đủ để duy trì. Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Cổ Trọng Cung bị nhốt bên ngoài, để sự dẫn các đệ tử thân truyền của mình từ ngàn dặm đến cứu viện. Chuyện này rất nhanh đã lan truyền trong giới đệ tử.
Những đệ tử thân truyền còn lại đều tức giận.
Họ không cần sự sư phụ của mình phân phó, từng người một theo cách riêng của họ nhanh chóng chạy đến.
chỉ có một mục đích, Giải cứu huynh đệ, trợ giúp sư phụ.