Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-307
Chương 307
Chương 307
Vốn tưởng đây là trận đấu không hề để lộ sơ hở. Vậy mà chỉ qua có vài phút, lại tổn thất thêm năm người Cộng thêm hai người bị trọng thương do bóng hơi nổ gây ra. Trong hoàn cảnh tuyết rơi ngập trời như này, nếu không kịp thời cứu chữa, e là tính mạng cũng khó giữ!
Cứ như vậy, những kẻ tự xưng là nhóm sát thủ Tinh Võ cao cao tại thượng ấy, bây giờ chỉ còn lại chín người!
Vừa nghĩ tới đây, Phương Thái Châu nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt hiện lên tia sợ hãi!
Anh ta sợ rồi!
Anh ta thật sự sợ rồi!
Loại thuật giết người hư ảo như có như không này khiến anh ta cơ bản không thể nào sinh ra được một chút ý thức phản kháng nào cả!
Anh ta cuối cùng đã hiểu được, tại sao các trưởng bối trong nhà luôn khuyên răn bọn họ tuyệt đối không được đi chọc giận băng đảng Lang điên này rồi!
Bởi vì những tên điên này không chỉ điên mà còn là những tên điên chứa trong người sức mạnh quỷ dị Chả trách, một đám sát thủ nhìn không thấy bóng lại có thể tồn tại cả trăm năm, được lưu truyền đến ngày nay!
Sức mạnh của bọn họ, đơn giản chính là quá đáng sợ!
“Phương… Phương Thái Châu, chúng ta nên làm sao đây?” Không chỉ có anh ta mà Chu Thành Tu bên cạnh cũng trải qua cảm giác sợ hãi như vậy. Tuy đối diện chỉ có hai người thôi nhưng anh ta giờ phút này cũng chẳng còn bình tĩnh được như trước nữa, hai chân anh ta đang khẽ run!
“Làm sao bây giờ? Còn làm sao được nữa?! Mày ngon đánh lại được thì mày lên đi!”
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Chu Thành Tu: “Không dễ gì mới bao vây được đối phương ở đây, hơn nữa là dễ như trở bàn tay. Không lẽ anh lại từ bỏ như vậy?”
Phương Thái Châu nghiến răng nghiến lợi, xách áo Chu Thành Tu lên: “Chu Thành Tu! Không phải mày nói đám Lang Tước đó sẽ không đi cùng sao?!”
“Vậy bây giờ hai kẻ đang đứng ở đây là ai, hả?!”
“Tao nghe thấy những người trong Mười Chín Chiêu Kiếm Tinh Võ đã chết tám người, trọng thương hai người! Tất cả những chuyện này, mày đều phải chịu trách nhiệm!”
Đối mặt với lời buộc tội của Phương Thái Châu, trên mặt Chu Thành Tu cũng hiện ra tia sát khí, hắn hất tay anh ta ra, vẻ mặt tàn ác: “Chuyện này có thể trách tao sao?!”
“Không phải mày nói với tao, với bản lĩnh của Diệp Phùng, chỉ cần mời ba Lang Tước trong số đó là đủ để đối phó với anh ta rồi, không phải sao?!”
“Bây giờ đột nhiên nhảy ra thêm hai người. Chính mày mới là người nên giải thích với tao mới đúng!”
“Mày!….”
Chu Thành Tu không đợi Phương Thái Châu mở miệng trực tiếp cắt đứt lời anh ta, không chút khách khí gào lên: “Nếu mày đã không có bản lĩnh giải quyết chuyện này, thì làm ơn đứng qua một bên cho ông, ngoan ngoãn mà xem trò vui!”
Dứt lời hắn ta bỗng nhiên vung tay lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Tuy giết hết bọn mày đối với nhà họ Chu, việc thu phục gia tộc Ái Tân Giác La có chút phiền phức, nhưng tụi mày đã không chịu phối hợp thì đừng trách ông đây không niệm tình!”
“Nổ súng!”
Ngay khoảnh khắc Chu Thành Tu ra lệnh Hà Cơ đứng ở hàng đầu tiên đột nhiên giơ tay, một tấm vải trắng từ trên trời rơi xuống, che hết tất cả người của nhà họ Hoàng!
Đồng thời vô số họng súng điên cuồng bắn ra những tia lửa, không khí tràn ngập mùi thuốc súng!
Càn quét liên tục suốt ba phút cho đến khi tất cả những viên đạn trong nòng súng đều hết sạch, mới dần khôi phục lại trạng thái yên tĩnh Tuy nhiên, chẳng có tiếng kêu la thảm thiết như trong tưởng tượng, cũng chẳng có gì gọi là máu chảy thành sông. Chỉ có một tấm vải trắng to lớn bị súng bắn thủng lỗ chỗ, lẳng lặng nằm trên nền tuyết trắng. Dường như muốn chứng minh những điều vừa xảy ra không phải là ảo giác Tất cả bọn họ đưa mắt nhìn nhau, bao gồm cả Phương Thái Châu vừa nãy mới nổi giận đùng đùng thì giờ đây trên mặt anh ta cũng lộ ra vẻ thận trọng.
Không khí có chút biến đổi. Sau một lúc lâu, Chu Thành Tu phất phất tay, hai người trong số nhà họ Chu đánh bạo chậm rãi đến gần Đến trước tấm vải trắng, mỗi người nắm một góc của tấm vải, đồng thời lật nó lên!
“Soạt!”
Mười đôi mắt nhìn chằm chằm qua!
Dưới tấm vải trắng, tuyết trắng xóa, không một bóng người!
Tròng mắt của tất cả bọn họ, suýt chút nữa là rớt ra ngoài!
Người đâu?!
Trước mặt tất cả bọn họ cứ vậy mà biến mất?
“Khụ Khụ…”
Đột nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ vang lên sau lưng bọn họ: “Mấy người là đang tìm tôi à?” Một giọng nói đột ngột vang lên, cả đám vô thức xoay đầu, phát hiện những người đáng lẽ phải chết dưới họng súng vậy mà lại xuất hiện một cách quỷ dị đằng sau cách họ ba mét.
Không ai biết được bọn họ ở đó bằng cách nào. Nhưng bây giờ tất cả bọn họ không có thời gian để suy nghĩ về chuyện này, bởi vì trước mặt bọn họ bây giờ chính là hình ảnh, hơn mười người nhà họ Hoàng đang cười gằn, giơ cao nòng súng trên tay.
Diệp Phùng nhìn thấy vẻ hoảng sợ đang dần hiện rõ trên gương mặt họ. Bọn họ học theo dáng vẻ của Hà Cơ, phất tay một cái về phía đám người Chu Thành Tu: “Hạ màn được rồi, cảm ơn mọi người đã thưởng thức!”
“Các vị, tạm biệt!”
Ngay khi giọng nói kết thúc, nòng súng khai hỏa!
Đi kèm với vô số tiếng la hét thảm thiết là cảnh máu tươi bắn tung tóe,tuyết trắng khắp nơi bị máu nhuộm đến chói mắt. giờ khắc này, nơi đây giống như địa ngục trần gian vậy!
Tiếng súng dần dần im bặt, mùi máu nồng nặc tràn ngập khắp khoang mũi. Tiếng rên rỉ đầy thống khổ của những người chưa chết, còn những người đã chết là vẻ mặt không cam lòng. Mà Diệp Phùng, người tận mắt chứng kiến tất cả mọi thứ thì gương mặt lại không một biểu tình.
Nếu không có Hà Cơ thì giờ khắc này kẻ nằm dưới đất kia chính là anh và người của anh!
Chậm rãi quét qua cảnh tượng trước mắt, khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên: “Cậu Chu, ra đi! Không lẽ còn đợi tôi đích thân mời sao?”
Không có chút phản ứng nào.
Diệp Phùng hừ nhẹ một tiếng, lấy súng từ người bên cạnh, đối diện với thi thể chất đống bắn bang bang hai phát. Sau đó, những thi thể vốn đã chết đột nhiên chuyển động một cách kỳ lạ Dưới ánh mắt của mọi người, thân ảnh nhuốm đầy máu từ đằng sau xác chết vùng dậy đứng lên.
Chính là vừa rồi,Chu Thành Tu tự tay đem người của mình trở thành bia ngắm chặn phía trước mới cứu được bản thân một mạng Chu Thành Tu giờ phút này làm gì còn bộ dạng ngang ngược, hống hách của lúc trước nữa, vẻ mặt nhếch nhác, thậm chí trên mặt còn có một vết thương dài đang chảy máu không ngừng.
Hắn ta còn thuận tay ném một xác chết nữ bị bắn như tổ ong sang một bên. Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Mạnh ở bên cạnh đau khổ trợn mắt!
Người đó đã từng là con dâu của hắn, Tăng Ngọc Dung!
Một giây trước vẫn còn mơ mộng nắm quyền quản lý gia tộc Ái Tân Giác La, giây tiếp theo đã bị Chu Thành Tu bỏ rơi một cách vô tình!
“Cậu Chu!”
Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch: “Anh đúng là mạng lớn!”
“Nếu như ông trời đã giữ lại cho anh một mạng, vậy Diệp Phùng tôi đây tự nhiên cũng sẽ không làm chuyện trái ý trời nữa!”
“Chi bằng, chúng ta tạm biệt nhau tại đây, được chứ?”
“Tạm biệt? Ha Ha…”
Trên mặt Chu Thành Tu đầy vẻ hiểm ác, đột nhiên cười to: “Mày giết người nhà họ Chu tao nhiều như vậy, Diệp Phùng! Người rời đi không phải là Chu Thành Tu tao mà là Diệp Phùng mày. Hôm nay mày đã định sẽ phải bỏ mạng tại đây rồi!”
Dứt lời, hắn ta bỗng nhiên hướng về phía thung lũng không xa gào lên: “Mấy người còn muốn xem kịch đến lúc nào nữa?!”
“Nếu bổn thiếu gia có mệnh hệ gì, mày nghĩ mày có thể chống đỡ nổi cơn thịnh nộ của nhà họ Chu tao sao?”
“Ha ha. Cậu Chu đừng có nóng nảy như vậy. Chúng tôi là đang nghiêm túc làm theo mệnh lệnh của anh mà, không có chỉ thị của anh chúng tôi đâu dám lô diện…”
Bên trong thung lũng, kèm theo âm thanh phát ra, một đám người dày đặc bỗng nhiên xuất hiện, trên tay mỗi người đều là súng ống, đằng đằng sát khí đem đám người Diệp Phùng bảo vây bên trong!
Đảo mắt qua, không dưới trăm người!
Đối mặt với kẻ thù đột nhiên xuất hiện này, sắc mặt của Hoàng Mạnh đột nhiên khẽ biến. Nhưng Diệp Phùng dường như đã đoán trước được, mí mắt giật một cái, ngẩng đầu nhìn người đang nói: “Nhà họ Lưu, anh cũng trà trộn được vào đây sao?”
Người đến không phải ai khác mà là nhà họ Lưu, một trong năm thế lực đứng đầu của tỉnh Đồng Tam.
Nghe thấy lời của Diệp Phùng, người đàn ông trung niên dẫn đầu cười to, khuôn mặt không thể giả trân hơn: “Đế Sư Diệp, nhà họ Lưu chúng tôi không muốn đối địch với cậu, nhưng sức hấp dẫn của chuyện này, là quá lớn!”
“Nhưng Diệp Đế Sư, anh cũng không phải là nhân vật dễ chọc. Nếu để học trò anh biết, ngày tháng sau này của nhà họ Lưu chúng tôi, sợ là không dễ qua!”
“Vì vậy, dể bớt những phiền phức không đáng có, chỉ có thể mời Diệp Đế Sư tự tìm cho mình một nơi thuận mắt ở chỗ này, nhắm mắt an nghỉ vậy…”
“Diệp Phùng!”
Sự xuất hiện của nhà họ Lưu khiến sự ngang ngược hống hách của Chu Thành Tu một lần nữa trỗi dậy: ‘Mày ngàn tính vạn tính cũng không tính tới việc Chu Thành Tu tao vẫn còn giữ lại chiêu này phải không?”
“Đừng vội tao sẽ không để mày chết một cách thoải mái như vậy đâu.
Tao muốn giày vò mày từng chút một để mày nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết!”
“Chậc chậc, suy nghĩ của cậu Chu quả thật không tồi, nhưng tôi lại nghĩ, so với việc để tôi biết thế nào là sống không bằng chết, chi bằng tôi tự tay dạy cho Chu Thành Tu anh một câu thành ngữ khá!
c Chu Thành Tu hoài nghỉ: “Thành ngữ gì?”
Khóe miệng Diệp Phùng khẽ cong “Vui quá hóa buồn!”
Câu nói vừa vang lên, một âm thanh rắn rỏi, tràn đầy khí phách nhất thời vang vọng cả thung lũng!”
“Ha ha… Ông đây sắp nghẹn chết rồi!”
“Bây giờ có phải nên đến lượt nhà họ Nguyệt lên sàn không?!”
Chương 307
Vốn tưởng đây là trận đấu không hề để lộ sơ hở. Vậy mà chỉ qua có vài phút, lại tổn thất thêm năm người Cộng thêm hai người bị trọng thương do bóng hơi nổ gây ra. Trong hoàn cảnh tuyết rơi ngập trời như này, nếu không kịp thời cứu chữa, e là tính mạng cũng khó giữ!
Cứ như vậy, những kẻ tự xưng là nhóm sát thủ Tinh Võ cao cao tại thượng ấy, bây giờ chỉ còn lại chín người!
Vừa nghĩ tới đây, Phương Thái Châu nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt hiện lên tia sợ hãi!
Anh ta sợ rồi!
Anh ta thật sự sợ rồi!
Loại thuật giết người hư ảo như có như không này khiến anh ta cơ bản không thể nào sinh ra được một chút ý thức phản kháng nào cả!
Anh ta cuối cùng đã hiểu được, tại sao các trưởng bối trong nhà luôn khuyên răn bọn họ tuyệt đối không được đi chọc giận băng đảng Lang điên này rồi!
Bởi vì những tên điên này không chỉ điên mà còn là những tên điên chứa trong người sức mạnh quỷ dị Chả trách, một đám sát thủ nhìn không thấy bóng lại có thể tồn tại cả trăm năm, được lưu truyền đến ngày nay!
Sức mạnh của bọn họ, đơn giản chính là quá đáng sợ!
“Phương… Phương Thái Châu, chúng ta nên làm sao đây?” Không chỉ có anh ta mà Chu Thành Tu bên cạnh cũng trải qua cảm giác sợ hãi như vậy. Tuy đối diện chỉ có hai người thôi nhưng anh ta giờ phút này cũng chẳng còn bình tĩnh được như trước nữa, hai chân anh ta đang khẽ run!
“Làm sao bây giờ? Còn làm sao được nữa?! Mày ngon đánh lại được thì mày lên đi!”
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt Chu Thành Tu: “Không dễ gì mới bao vây được đối phương ở đây, hơn nữa là dễ như trở bàn tay. Không lẽ anh lại từ bỏ như vậy?”
Phương Thái Châu nghiến răng nghiến lợi, xách áo Chu Thành Tu lên: “Chu Thành Tu! Không phải mày nói đám Lang Tước đó sẽ không đi cùng sao?!”
“Vậy bây giờ hai kẻ đang đứng ở đây là ai, hả?!”
“Tao nghe thấy những người trong Mười Chín Chiêu Kiếm Tinh Võ đã chết tám người, trọng thương hai người! Tất cả những chuyện này, mày đều phải chịu trách nhiệm!”
Đối mặt với lời buộc tội của Phương Thái Châu, trên mặt Chu Thành Tu cũng hiện ra tia sát khí, hắn hất tay anh ta ra, vẻ mặt tàn ác: “Chuyện này có thể trách tao sao?!”
“Không phải mày nói với tao, với bản lĩnh của Diệp Phùng, chỉ cần mời ba Lang Tước trong số đó là đủ để đối phó với anh ta rồi, không phải sao?!”
“Bây giờ đột nhiên nhảy ra thêm hai người. Chính mày mới là người nên giải thích với tao mới đúng!”
“Mày!….”
Chu Thành Tu không đợi Phương Thái Châu mở miệng trực tiếp cắt đứt lời anh ta, không chút khách khí gào lên: “Nếu mày đã không có bản lĩnh giải quyết chuyện này, thì làm ơn đứng qua một bên cho ông, ngoan ngoãn mà xem trò vui!”
Dứt lời hắn ta bỗng nhiên vung tay lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Tuy giết hết bọn mày đối với nhà họ Chu, việc thu phục gia tộc Ái Tân Giác La có chút phiền phức, nhưng tụi mày đã không chịu phối hợp thì đừng trách ông đây không niệm tình!”
“Nổ súng!”
Ngay khoảnh khắc Chu Thành Tu ra lệnh Hà Cơ đứng ở hàng đầu tiên đột nhiên giơ tay, một tấm vải trắng từ trên trời rơi xuống, che hết tất cả người của nhà họ Hoàng!
Đồng thời vô số họng súng điên cuồng bắn ra những tia lửa, không khí tràn ngập mùi thuốc súng!
Càn quét liên tục suốt ba phút cho đến khi tất cả những viên đạn trong nòng súng đều hết sạch, mới dần khôi phục lại trạng thái yên tĩnh Tuy nhiên, chẳng có tiếng kêu la thảm thiết như trong tưởng tượng, cũng chẳng có gì gọi là máu chảy thành sông. Chỉ có một tấm vải trắng to lớn bị súng bắn thủng lỗ chỗ, lẳng lặng nằm trên nền tuyết trắng. Dường như muốn chứng minh những điều vừa xảy ra không phải là ảo giác Tất cả bọn họ đưa mắt nhìn nhau, bao gồm cả Phương Thái Châu vừa nãy mới nổi giận đùng đùng thì giờ đây trên mặt anh ta cũng lộ ra vẻ thận trọng.
Không khí có chút biến đổi. Sau một lúc lâu, Chu Thành Tu phất phất tay, hai người trong số nhà họ Chu đánh bạo chậm rãi đến gần Đến trước tấm vải trắng, mỗi người nắm một góc của tấm vải, đồng thời lật nó lên!
“Soạt!”
Mười đôi mắt nhìn chằm chằm qua!
Dưới tấm vải trắng, tuyết trắng xóa, không một bóng người!
Tròng mắt của tất cả bọn họ, suýt chút nữa là rớt ra ngoài!
Người đâu?!
Trước mặt tất cả bọn họ cứ vậy mà biến mất?
“Khụ Khụ…”
Đột nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ vang lên sau lưng bọn họ: “Mấy người là đang tìm tôi à?” Một giọng nói đột ngột vang lên, cả đám vô thức xoay đầu, phát hiện những người đáng lẽ phải chết dưới họng súng vậy mà lại xuất hiện một cách quỷ dị đằng sau cách họ ba mét.
Không ai biết được bọn họ ở đó bằng cách nào. Nhưng bây giờ tất cả bọn họ không có thời gian để suy nghĩ về chuyện này, bởi vì trước mặt bọn họ bây giờ chính là hình ảnh, hơn mười người nhà họ Hoàng đang cười gằn, giơ cao nòng súng trên tay.
Diệp Phùng nhìn thấy vẻ hoảng sợ đang dần hiện rõ trên gương mặt họ. Bọn họ học theo dáng vẻ của Hà Cơ, phất tay một cái về phía đám người Chu Thành Tu: “Hạ màn được rồi, cảm ơn mọi người đã thưởng thức!”
“Các vị, tạm biệt!”
Ngay khi giọng nói kết thúc, nòng súng khai hỏa!
Đi kèm với vô số tiếng la hét thảm thiết là cảnh máu tươi bắn tung tóe,tuyết trắng khắp nơi bị máu nhuộm đến chói mắt. giờ khắc này, nơi đây giống như địa ngục trần gian vậy!
Tiếng súng dần dần im bặt, mùi máu nồng nặc tràn ngập khắp khoang mũi. Tiếng rên rỉ đầy thống khổ của những người chưa chết, còn những người đã chết là vẻ mặt không cam lòng. Mà Diệp Phùng, người tận mắt chứng kiến tất cả mọi thứ thì gương mặt lại không một biểu tình.
Nếu không có Hà Cơ thì giờ khắc này kẻ nằm dưới đất kia chính là anh và người của anh!
Chậm rãi quét qua cảnh tượng trước mắt, khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên: “Cậu Chu, ra đi! Không lẽ còn đợi tôi đích thân mời sao?”
Không có chút phản ứng nào.
Diệp Phùng hừ nhẹ một tiếng, lấy súng từ người bên cạnh, đối diện với thi thể chất đống bắn bang bang hai phát. Sau đó, những thi thể vốn đã chết đột nhiên chuyển động một cách kỳ lạ Dưới ánh mắt của mọi người, thân ảnh nhuốm đầy máu từ đằng sau xác chết vùng dậy đứng lên.
Chính là vừa rồi,Chu Thành Tu tự tay đem người của mình trở thành bia ngắm chặn phía trước mới cứu được bản thân một mạng Chu Thành Tu giờ phút này làm gì còn bộ dạng ngang ngược, hống hách của lúc trước nữa, vẻ mặt nhếch nhác, thậm chí trên mặt còn có một vết thương dài đang chảy máu không ngừng.
Hắn ta còn thuận tay ném một xác chết nữ bị bắn như tổ ong sang một bên. Nhìn thấy cảnh này, Hoàng Mạnh ở bên cạnh đau khổ trợn mắt!
Người đó đã từng là con dâu của hắn, Tăng Ngọc Dung!
Một giây trước vẫn còn mơ mộng nắm quyền quản lý gia tộc Ái Tân Giác La, giây tiếp theo đã bị Chu Thành Tu bỏ rơi một cách vô tình!
“Cậu Chu!”
Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch: “Anh đúng là mạng lớn!”
“Nếu như ông trời đã giữ lại cho anh một mạng, vậy Diệp Phùng tôi đây tự nhiên cũng sẽ không làm chuyện trái ý trời nữa!”
“Chi bằng, chúng ta tạm biệt nhau tại đây, được chứ?”
“Tạm biệt? Ha Ha…”
Trên mặt Chu Thành Tu đầy vẻ hiểm ác, đột nhiên cười to: “Mày giết người nhà họ Chu tao nhiều như vậy, Diệp Phùng! Người rời đi không phải là Chu Thành Tu tao mà là Diệp Phùng mày. Hôm nay mày đã định sẽ phải bỏ mạng tại đây rồi!”
Dứt lời, hắn ta bỗng nhiên hướng về phía thung lũng không xa gào lên: “Mấy người còn muốn xem kịch đến lúc nào nữa?!”
“Nếu bổn thiếu gia có mệnh hệ gì, mày nghĩ mày có thể chống đỡ nổi cơn thịnh nộ của nhà họ Chu tao sao?”
“Ha ha. Cậu Chu đừng có nóng nảy như vậy. Chúng tôi là đang nghiêm túc làm theo mệnh lệnh của anh mà, không có chỉ thị của anh chúng tôi đâu dám lô diện…”
Bên trong thung lũng, kèm theo âm thanh phát ra, một đám người dày đặc bỗng nhiên xuất hiện, trên tay mỗi người đều là súng ống, đằng đằng sát khí đem đám người Diệp Phùng bảo vây bên trong!
Đảo mắt qua, không dưới trăm người!
Đối mặt với kẻ thù đột nhiên xuất hiện này, sắc mặt của Hoàng Mạnh đột nhiên khẽ biến. Nhưng Diệp Phùng dường như đã đoán trước được, mí mắt giật một cái, ngẩng đầu nhìn người đang nói: “Nhà họ Lưu, anh cũng trà trộn được vào đây sao?”
Người đến không phải ai khác mà là nhà họ Lưu, một trong năm thế lực đứng đầu của tỉnh Đồng Tam.
Nghe thấy lời của Diệp Phùng, người đàn ông trung niên dẫn đầu cười to, khuôn mặt không thể giả trân hơn: “Đế Sư Diệp, nhà họ Lưu chúng tôi không muốn đối địch với cậu, nhưng sức hấp dẫn của chuyện này, là quá lớn!”
“Nhưng Diệp Đế Sư, anh cũng không phải là nhân vật dễ chọc. Nếu để học trò anh biết, ngày tháng sau này của nhà họ Lưu chúng tôi, sợ là không dễ qua!”
“Vì vậy, dể bớt những phiền phức không đáng có, chỉ có thể mời Diệp Đế Sư tự tìm cho mình một nơi thuận mắt ở chỗ này, nhắm mắt an nghỉ vậy…”
“Diệp Phùng!”
Sự xuất hiện của nhà họ Lưu khiến sự ngang ngược hống hách của Chu Thành Tu một lần nữa trỗi dậy: ‘Mày ngàn tính vạn tính cũng không tính tới việc Chu Thành Tu tao vẫn còn giữ lại chiêu này phải không?”
“Đừng vội tao sẽ không để mày chết một cách thoải mái như vậy đâu.
Tao muốn giày vò mày từng chút một để mày nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết!”
“Chậc chậc, suy nghĩ của cậu Chu quả thật không tồi, nhưng tôi lại nghĩ, so với việc để tôi biết thế nào là sống không bằng chết, chi bằng tôi tự tay dạy cho Chu Thành Tu anh một câu thành ngữ khá!
c Chu Thành Tu hoài nghỉ: “Thành ngữ gì?”
Khóe miệng Diệp Phùng khẽ cong “Vui quá hóa buồn!”
Câu nói vừa vang lên, một âm thanh rắn rỏi, tràn đầy khí phách nhất thời vang vọng cả thung lũng!”
“Ha ha… Ông đây sắp nghẹn chết rồi!”
“Bây giờ có phải nên đến lượt nhà họ Nguyệt lên sàn không?!”