Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-304
Chương 304
Chương 304
Một hàng mấy chục người ai ai cũng cầm vũ khí, trong đó còn có vài gương mặt rất quen thuộc.
Nhóm sát thủ Tinh Võ mười chín người, cậu cả Chu Thành Tu của nhà họ Chu, và còn một người mà tất cả mọi người bên này bao gồm cả Diệp Phùng, đều không hề nghĩ đến.
Con dâu của Hoàng Mạnh – Tăng Ngọc Dung.
Lúc này đây, vẻ mặt của Tăng Ngọc Dung vô cùng ác độc và tàn nhẫn, không hề giống với dáng vẻ hiếu thảo, lễ phép vẫn thấy thường ngày, Hoàng Mạnh kinh ngạc đến mức cứ tưởng mình bị hoa mắt: “Ngọc Dung, là con thật sao?”
“Làm sao con có thể cùng một phe với nhà họ Chu chứ, có phải là bọn họ ép buộc con làm như vậy không?”
Cho đến bây giờ, Hoàng Mạnh vẫn không thể tin được những chuyện đang xảy ra trước mắt mình.
“Hừ, lão già kia, chuyện đã đến nước này rồi, đừng ở đó làm bộ làm tịch nữa.”
Tăng Ngọc Dung nhướng mày, từ sau khi gả vào nhà họ Ái Tân Giác La, cô chưa bao giờ có được sự thoải mái, tự do giống như bây giờ.
Hai tay cô chống nạnh, giữa đôi lông mày lộ ra vẻ đanh đá: “Lão già kia, không cần hỏi nhiều, tất cả mọi chuyện đều do tôi làm ra.”
“Con.. Tại sao con lại làm như vậy chứ?”
Hai tay Hoàng Mạnh run rẩy: “Lẽ nào dòng họ Ái Tân Giác La chúng ta đối xử với con chưa đủ tốt sao?”
“Tại sao con lại làm những chuyện này, tại sao lại bắt tay với người ngoài làm hại những người thân của mình chứ?”
“Người thân? Ha ha ha…”
Tăng Ngọc Dung bất giác cười lớn, sau đó nhìn sang Diệp Phùng, tàn nhẫn nói: “Ông già, hôm nay lúc hai vợ chồng nó sỉ nhục tôi, lúc đó ông có coi tôi như người thân trong nhà không?”
“Đế Sư cũng chỉ là đồ chó má, Tăng Ngọc Dung tôi sống trên đời bao nhiêu năm nay cũng chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy.”
“Con…con…” Toàn thân Hoàng Mạnh trở nên run rẩy: “Ngay từ đầu đều là lỗi của chúng ta.”
“Nếu không phải bà Diệp ra tay giúp đỡ, Thanh Triêu con của con đã không giữ được mạng sống rồi. Chẳng lẽ đây là cách mà con báo đáp lại ơn cứu mạng đó hay sao?”
“Tôi khinh, ân nhân cứu mạng là cái thứ gì.”
Gương mặt Tăng Ngọc Dung tràn đầy sự kiêu căng: “Bọn họ cứu được Thanh Triêu đó là phúc phần tu mấy đời mới có được.”
“Tăng Ngọc Dung tôi là hạng người gì chứ? Nếu như bây giờ vẫn là hoàng đế trị vì như ngày xưa, thì tôi chính là hoàng thái hậu, là mẹ của vua đó biết chưa.”
“Chỉ là mấy người nghèo khổ, cũng xứng đáng để tôi phải hạ mình xin lỗi sao?”
Nhìn thấy trên mặt Tăng Ngọc Dung toàn là sự kiêu ngạo và hung hăng, Hoàng Mạnh bỗng dưng cảm thấy thật xa cách.
“Con… chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế này mà con nhẫn tâm tàn sát người thân của mình sao?”
“Người thân? Hừ, ông già kia, ông đừng tưởng rằng tôi không biết, từ trước đến nay ông chưa bao giờ coi tôi là người nhà. Tất cả mọi chuyện mà tôi làm đều là vì con của mình.”
“Lão già kia tôi nói cho ông biết, ông đừng nghĩ rằng tôi không biết ông đang bày mưu tính kế chuyện gì, toàn bộ sản nghiệp của nhà Ái Tân Giác La, ông không định giao lại toàn bộ cho Thanh Triều đó chứ?”
“Hừ, đừng nằm mơ giữa ban ngày.”
“Con của tôi mới đích thị là người thừa kế duy nhất của dòng họ Ái Tân Giác La, ai cũng đừng mơ tưởng đến chuyện tranh đoạt với nó, cũng không ai có đủ tư cách tranh đoạt với nó hết.”
“Con trai của Hoàng Tuấn là do tôi một súng bắn chết. Chỉ cần tôi tiễn luôn hai người thêm một đoạn đường thì sẽ chẳng còn ai có đủ tư cách tranh giành gia sản của nhà Ái Tân Giác La với con của tôi nữa”.
“Ha ha ha… con trai tôi sẽ là vị vua mới, còn tôi sẽ đường đường chính chính trở thành mẹ của vua, hưởng thụ vinh hoa phú quý một đời.”
“Diệp Phùng, Hà Tố Nghi, còn hai đứa ti tiện chúng mày, đến lúc đó tao sẽ chà đạp chúng mày, lấy máu của chúng mày rửa sạch nỗi hận trong lòng tao.”
Âm thanh mang đầy thù hận đó như vang vọng khắp không gian.
Chu Thành Tu đứng bên cạnh đột nhiên nở một nụ cười tàn ác, ôm Tăng Ngọc Dung vào lòng. Tuổi của anh ta hẳn chỉ tương đương với Hoàng Thanh Triêu, thế nhưng cũng chẳng chút kiêng nể ai, hai bàn tay tự nhiên luồn vào trong quần áo của Tăng Ngọc Dung mà vuốt ve. Tăng Ngọc Dung chẳng những không phản kháng mà ngược lại còn mang một vẻ mặt rất hưởng thụ.
Chu Thành Tu nhìn Hoàng Mạnh, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý: “Chậc chậc, ông Hoàng, không thể không dành tặng một lời khen đến đàn bà của dòng họ Ái Tân Giác La các người, đúng là thú vị.”
“Có đôi lúc tôi cũng muốn thay thế vào vị trí của thằng con đã chết của ông, thế nhưng thật đáng tiếc, giữ lại một báu vật như thế này đúng là phí phạm của trời. Vậy thì tôi đây đành gắng hết sức mình, giúp nó yêu thương Ngọc Dung một chút.”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Hoàng Mạnh nắm chặt hai tay, cả người run rẩy.
Con dâu nhà mình chẳng những phản bội lại dòng họ, hại chết biết bao nhiêu người như vậy mà lại chẳng còn chút liêm sỉ nào, trước mặt biết bao nhiêu người như thế này lại để yên cho một đứa đáng tuổi con trai mình đùa cợt như thế.
Sĩ diện của dòng họ Ái Tân Giác La xây dựng hơn trăm năm đến hôm nay đã bị mất sạch. “Tăng Ngọc Dung, tôi lấy thân phận người đứng đầu dòng họ Ái Tân Giác La chính thức tuyên bố cô đã hoàn toàn bị khai trừ khỏi dòng họ, sống không được bước chân vào cửa nửa bước, chết cũng không được chôn cùng. Từ nay trở đi, dòng họ Ái Tân Giác La không còn ai tên là Tăng Ngọc Dung nữa.”
Đứng đối diện với Hoàng Mạnh Tăng Ngọc Dung hừ nhẹ một tiếng: “Lão già kia, có phải ông không hiểu được tình hình hiện tại hay không? Ông nghĩ rằng ngày hôm nay ông còn mạng mà rời khỏi nơi này hay sao?”
“Hơn nữa, cậu Chu cũng đã đồng ý với tôi, chỉ cần dòng họ Ái Tân Giác La các người đồng ý cúi cầu nhận thua nhà họ Chu, tôi có thể nhận được một loại thần dược, chỉ cần uống loại thần dược đó vào là có thể lưu giữ vẻ đẹp này mãi mãi. Đến lúc đó, tôi chính là nữ hoàng của cả dòng họ Ái Tân Giác La.”
“Hừ, ngu xuẩn.”
Hoàng Mạnh lạnh lùng nhìn Tăng Ngọc Dung: “Cô cho rằng nhà họ Chu sẽ chịu để miếng mồi ngon béo bở như dòng họ Ái Tân Giác La rơi vào tay của cô sao? Nếu tôi chết đi, thì người tiếp theo mà nhà họ Chu muốn thủ tiêu chính là cô.”
“Ông Hoàng, ông cho rằng bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì sao?”
Chu Thành Tu lên tiếng, mang theo vẻ kiêu căng ngạo mạn: “Các người bây giờ chỉ còn có mười mấy mạng, mà ai cũng đang bị thương. Còn chúng tôi bên này có hơn ba mươi người, ai cũng là người tài giỏi đến từ dòng họ Phương chuyên đào tạo các cao thủ.”
“Nhưng mà, tôi vẫn nên cảm ơn ông một tiếng, nếu không nhờ dòng họ Hoàng các người tìm kiếm được thông tin chuẩn xác như thế này thì chúng tôi muốn tìm được thứ thần dược kia e là sẽ gặp nhiều khó khăn nữa.”
“Vì vậy, niệm tình mấy mươi năm tình nghĩa của hai dòng họ, nếu như ông Hoàng nguyện ý quỳ dưới chân cầu xin tôi thì có thể tôi sẽ mở lòng từ bị, tha cho ông một cái mạng già.”
“Ha ha ha…”
Nghe được những lời tự cao tự đại của Chu Thành Tu, Diệp Phùng nhếch miệng cười rồi đột nhiên cất lời: “Cậu chủ Chu, bây giờ cậu vui mừng như vậy có phải là hơi sớm rồi không?”
Tiếng cười của Chu Thành Tu im bặt, nhìn qua Diệp Phùng với ánh mắt ẩn chứa những tia sóng ngầm: “Diệp Phùng, tao đã cho mày cơ hội, thế nhưng mày lại biết một mà không biết mười, không biết tốt xấu như vậy. Vậy thì hôm nay tao sẽ chôn sống mày tại nơi cùng cốc này.”
Vừa nói, Chu Thành Tu vừa liếm môi, nở một nụ cười gian ác: “Đúng rồi, cô vợ trẻ của mày cũng xinh đẹp lắm.
Sau này cứ yên tâm để cho tao đây chăm sóc, ha ha…”
Âm!
Một luồng khí lạnh từ trên người Diệp Phùng lan truyền ra. Tiếng cười của Chu Thành Tu một lần nữa im bặt, toàn thân run rẩy. Nhìn vào mắt Diệp Phùng, ánh mắt mang theo sự phẫn nộ không gì áp chế được.
Anh ta bỗng nhiên cảm nhận được sự lạnh lễẽo toát ra từ người Diệp Phùng còn lạnh lẽo hơn gấp ba lần tuyết rơi dày đặc trên đỉnh núi tuyết.
“Chu Thành Tui”
Diệp Phùng nghiến răng, mang theo thái độ đây sát khí nói: “Đời này của Diệp Phùng tao có hai điều cấm ky.
Thật không may cho mày, mày đều phạm phải hai điêu đó. Nhưng có một câu mày nói rất chí lý, nơi này tuyết rơi đầy trời, rất thích hợp để làm nơi chôn người chết.”
Chương 304
Một hàng mấy chục người ai ai cũng cầm vũ khí, trong đó còn có vài gương mặt rất quen thuộc.
Nhóm sát thủ Tinh Võ mười chín người, cậu cả Chu Thành Tu của nhà họ Chu, và còn một người mà tất cả mọi người bên này bao gồm cả Diệp Phùng, đều không hề nghĩ đến.
Con dâu của Hoàng Mạnh – Tăng Ngọc Dung.
Lúc này đây, vẻ mặt của Tăng Ngọc Dung vô cùng ác độc và tàn nhẫn, không hề giống với dáng vẻ hiếu thảo, lễ phép vẫn thấy thường ngày, Hoàng Mạnh kinh ngạc đến mức cứ tưởng mình bị hoa mắt: “Ngọc Dung, là con thật sao?”
“Làm sao con có thể cùng một phe với nhà họ Chu chứ, có phải là bọn họ ép buộc con làm như vậy không?”
Cho đến bây giờ, Hoàng Mạnh vẫn không thể tin được những chuyện đang xảy ra trước mắt mình.
“Hừ, lão già kia, chuyện đã đến nước này rồi, đừng ở đó làm bộ làm tịch nữa.”
Tăng Ngọc Dung nhướng mày, từ sau khi gả vào nhà họ Ái Tân Giác La, cô chưa bao giờ có được sự thoải mái, tự do giống như bây giờ.
Hai tay cô chống nạnh, giữa đôi lông mày lộ ra vẻ đanh đá: “Lão già kia, không cần hỏi nhiều, tất cả mọi chuyện đều do tôi làm ra.”
“Con.. Tại sao con lại làm như vậy chứ?”
Hai tay Hoàng Mạnh run rẩy: “Lẽ nào dòng họ Ái Tân Giác La chúng ta đối xử với con chưa đủ tốt sao?”
“Tại sao con lại làm những chuyện này, tại sao lại bắt tay với người ngoài làm hại những người thân của mình chứ?”
“Người thân? Ha ha ha…”
Tăng Ngọc Dung bất giác cười lớn, sau đó nhìn sang Diệp Phùng, tàn nhẫn nói: “Ông già, hôm nay lúc hai vợ chồng nó sỉ nhục tôi, lúc đó ông có coi tôi như người thân trong nhà không?”
“Đế Sư cũng chỉ là đồ chó má, Tăng Ngọc Dung tôi sống trên đời bao nhiêu năm nay cũng chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy.”
“Con…con…” Toàn thân Hoàng Mạnh trở nên run rẩy: “Ngay từ đầu đều là lỗi của chúng ta.”
“Nếu không phải bà Diệp ra tay giúp đỡ, Thanh Triêu con của con đã không giữ được mạng sống rồi. Chẳng lẽ đây là cách mà con báo đáp lại ơn cứu mạng đó hay sao?”
“Tôi khinh, ân nhân cứu mạng là cái thứ gì.”
Gương mặt Tăng Ngọc Dung tràn đầy sự kiêu căng: “Bọn họ cứu được Thanh Triêu đó là phúc phần tu mấy đời mới có được.”
“Tăng Ngọc Dung tôi là hạng người gì chứ? Nếu như bây giờ vẫn là hoàng đế trị vì như ngày xưa, thì tôi chính là hoàng thái hậu, là mẹ của vua đó biết chưa.”
“Chỉ là mấy người nghèo khổ, cũng xứng đáng để tôi phải hạ mình xin lỗi sao?”
Nhìn thấy trên mặt Tăng Ngọc Dung toàn là sự kiêu ngạo và hung hăng, Hoàng Mạnh bỗng dưng cảm thấy thật xa cách.
“Con… chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế này mà con nhẫn tâm tàn sát người thân của mình sao?”
“Người thân? Hừ, ông già kia, ông đừng tưởng rằng tôi không biết, từ trước đến nay ông chưa bao giờ coi tôi là người nhà. Tất cả mọi chuyện mà tôi làm đều là vì con của mình.”
“Lão già kia tôi nói cho ông biết, ông đừng nghĩ rằng tôi không biết ông đang bày mưu tính kế chuyện gì, toàn bộ sản nghiệp của nhà Ái Tân Giác La, ông không định giao lại toàn bộ cho Thanh Triều đó chứ?”
“Hừ, đừng nằm mơ giữa ban ngày.”
“Con của tôi mới đích thị là người thừa kế duy nhất của dòng họ Ái Tân Giác La, ai cũng đừng mơ tưởng đến chuyện tranh đoạt với nó, cũng không ai có đủ tư cách tranh đoạt với nó hết.”
“Con trai của Hoàng Tuấn là do tôi một súng bắn chết. Chỉ cần tôi tiễn luôn hai người thêm một đoạn đường thì sẽ chẳng còn ai có đủ tư cách tranh giành gia sản của nhà Ái Tân Giác La với con của tôi nữa”.
“Ha ha ha… con trai tôi sẽ là vị vua mới, còn tôi sẽ đường đường chính chính trở thành mẹ của vua, hưởng thụ vinh hoa phú quý một đời.”
“Diệp Phùng, Hà Tố Nghi, còn hai đứa ti tiện chúng mày, đến lúc đó tao sẽ chà đạp chúng mày, lấy máu của chúng mày rửa sạch nỗi hận trong lòng tao.”
Âm thanh mang đầy thù hận đó như vang vọng khắp không gian.
Chu Thành Tu đứng bên cạnh đột nhiên nở một nụ cười tàn ác, ôm Tăng Ngọc Dung vào lòng. Tuổi của anh ta hẳn chỉ tương đương với Hoàng Thanh Triêu, thế nhưng cũng chẳng chút kiêng nể ai, hai bàn tay tự nhiên luồn vào trong quần áo của Tăng Ngọc Dung mà vuốt ve. Tăng Ngọc Dung chẳng những không phản kháng mà ngược lại còn mang một vẻ mặt rất hưởng thụ.
Chu Thành Tu nhìn Hoàng Mạnh, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý: “Chậc chậc, ông Hoàng, không thể không dành tặng một lời khen đến đàn bà của dòng họ Ái Tân Giác La các người, đúng là thú vị.”
“Có đôi lúc tôi cũng muốn thay thế vào vị trí của thằng con đã chết của ông, thế nhưng thật đáng tiếc, giữ lại một báu vật như thế này đúng là phí phạm của trời. Vậy thì tôi đây đành gắng hết sức mình, giúp nó yêu thương Ngọc Dung một chút.”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Hoàng Mạnh nắm chặt hai tay, cả người run rẩy.
Con dâu nhà mình chẳng những phản bội lại dòng họ, hại chết biết bao nhiêu người như vậy mà lại chẳng còn chút liêm sỉ nào, trước mặt biết bao nhiêu người như thế này lại để yên cho một đứa đáng tuổi con trai mình đùa cợt như thế.
Sĩ diện của dòng họ Ái Tân Giác La xây dựng hơn trăm năm đến hôm nay đã bị mất sạch. “Tăng Ngọc Dung, tôi lấy thân phận người đứng đầu dòng họ Ái Tân Giác La chính thức tuyên bố cô đã hoàn toàn bị khai trừ khỏi dòng họ, sống không được bước chân vào cửa nửa bước, chết cũng không được chôn cùng. Từ nay trở đi, dòng họ Ái Tân Giác La không còn ai tên là Tăng Ngọc Dung nữa.”
Đứng đối diện với Hoàng Mạnh Tăng Ngọc Dung hừ nhẹ một tiếng: “Lão già kia, có phải ông không hiểu được tình hình hiện tại hay không? Ông nghĩ rằng ngày hôm nay ông còn mạng mà rời khỏi nơi này hay sao?”
“Hơn nữa, cậu Chu cũng đã đồng ý với tôi, chỉ cần dòng họ Ái Tân Giác La các người đồng ý cúi cầu nhận thua nhà họ Chu, tôi có thể nhận được một loại thần dược, chỉ cần uống loại thần dược đó vào là có thể lưu giữ vẻ đẹp này mãi mãi. Đến lúc đó, tôi chính là nữ hoàng của cả dòng họ Ái Tân Giác La.”
“Hừ, ngu xuẩn.”
Hoàng Mạnh lạnh lùng nhìn Tăng Ngọc Dung: “Cô cho rằng nhà họ Chu sẽ chịu để miếng mồi ngon béo bở như dòng họ Ái Tân Giác La rơi vào tay của cô sao? Nếu tôi chết đi, thì người tiếp theo mà nhà họ Chu muốn thủ tiêu chính là cô.”
“Ông Hoàng, ông cho rằng bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì sao?”
Chu Thành Tu lên tiếng, mang theo vẻ kiêu căng ngạo mạn: “Các người bây giờ chỉ còn có mười mấy mạng, mà ai cũng đang bị thương. Còn chúng tôi bên này có hơn ba mươi người, ai cũng là người tài giỏi đến từ dòng họ Phương chuyên đào tạo các cao thủ.”
“Nhưng mà, tôi vẫn nên cảm ơn ông một tiếng, nếu không nhờ dòng họ Hoàng các người tìm kiếm được thông tin chuẩn xác như thế này thì chúng tôi muốn tìm được thứ thần dược kia e là sẽ gặp nhiều khó khăn nữa.”
“Vì vậy, niệm tình mấy mươi năm tình nghĩa của hai dòng họ, nếu như ông Hoàng nguyện ý quỳ dưới chân cầu xin tôi thì có thể tôi sẽ mở lòng từ bị, tha cho ông một cái mạng già.”
“Ha ha ha…”
Nghe được những lời tự cao tự đại của Chu Thành Tu, Diệp Phùng nhếch miệng cười rồi đột nhiên cất lời: “Cậu chủ Chu, bây giờ cậu vui mừng như vậy có phải là hơi sớm rồi không?”
Tiếng cười của Chu Thành Tu im bặt, nhìn qua Diệp Phùng với ánh mắt ẩn chứa những tia sóng ngầm: “Diệp Phùng, tao đã cho mày cơ hội, thế nhưng mày lại biết một mà không biết mười, không biết tốt xấu như vậy. Vậy thì hôm nay tao sẽ chôn sống mày tại nơi cùng cốc này.”
Vừa nói, Chu Thành Tu vừa liếm môi, nở một nụ cười gian ác: “Đúng rồi, cô vợ trẻ của mày cũng xinh đẹp lắm.
Sau này cứ yên tâm để cho tao đây chăm sóc, ha ha…”
Âm!
Một luồng khí lạnh từ trên người Diệp Phùng lan truyền ra. Tiếng cười của Chu Thành Tu một lần nữa im bặt, toàn thân run rẩy. Nhìn vào mắt Diệp Phùng, ánh mắt mang theo sự phẫn nộ không gì áp chế được.
Anh ta bỗng nhiên cảm nhận được sự lạnh lễẽo toát ra từ người Diệp Phùng còn lạnh lẽo hơn gấp ba lần tuyết rơi dày đặc trên đỉnh núi tuyết.
“Chu Thành Tui”
Diệp Phùng nghiến răng, mang theo thái độ đây sát khí nói: “Đời này của Diệp Phùng tao có hai điều cấm ky.
Thật không may cho mày, mày đều phạm phải hai điêu đó. Nhưng có một câu mày nói rất chí lý, nơi này tuyết rơi đầy trời, rất thích hợp để làm nơi chôn người chết.”