Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246-252
Chương 246
Ứng ực!
Lâm Bách Tường nuốt nước bọt, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi!
Tịch Triều Mạnh là nhân vật như thế nào, ông ta biết quá rõ!
Ông ta được biết đến với danh xưng Bàn tay thần, kỹ năng của đôi tay ông ta xuất quỷ nhập thần, được cà giới y học biết đến, không có ca phẫu thuật nào mà ông ta không thể làm được!
Giống như cuộc phẫu thuật của Thi Nguyệt ngay cả bàn thân đường đường là trường khoa cũng phải tổn nhiều công sức, nhưng đối với Tịch Triều Mạnh, đó là một điều dễ dàng!
Đường đường là một nhân vật khác biệt về đằng cấp y học tại sao lại xuất hiện ở đây?
Làm sao có thể tự mình phẫu thuật cho một đứa trẻ nhà nghèo được?
Lúc này, ông ta đấy bang hoàng và khó hiểu, thậm chí còn quên mất cơn đau do gãy ngón tay.
Tổng Chính Đăng nhìn Lâm Bách Tường, khit mũi khinh thường rối chậm rãi nói: “Viện trường Vương, loại người không có y đức này có thể làm bác sĩ điều tri trong bệnh viện chúng ta. Điểu này khiến tôi hơi lo lắng về tố chất làm nghề y ở bệnh viện này.”
Câu nói của Tổng Chính Đăng khiến Vương Đại ngay lập tức đổ mồ hôi hột. Lâm Bách Tường không biết anh ta là ai, nhưng Vương Đại biết rằng Tổng Chính Đăng là người giàu ở Hồng Bắc, đến đây vì muốn mua bệnh viện này làm bàn đạp để bước vào giới kinh doanh ở Thủ đô.
Đối mặt với vị Thần Tài tương lai này, Vương Đại không dám lơ là, ông ta cúi đầu khiêm tốn nói: “Giám đốc Tổng, làm ơn… xin hãy cho bệnh viện của chúng tôi một cơ hội nữa, tôi… tôi hứa, chúng tôi sẽ hoàn toàn chấn chỉnh lại nề nếp ở bệnh viện !”
Nói xong quay đầu nhìn Lâm Bách Tường nghiêm nghị nói: “Lâm Bách Tường, tôi chính thức thông báo ông đã bị đuổi việc khỏi bệnh viện!”
“Hơn nữa, tôi sẽ báo cáo đến các doanh nghiệp mà ông sẽ xin vào, ở Thủ đô này ông đừng hòng làm bác sĩ nữa!”
Lâm Bách Tường lúc này đã hoàn toàn hoàng loạn, chạy đến chỗ viện trường van xin: “Không! Viện trường! Hãy cho tôi thêm một cơ hội, đừng đuổi việc tôi!”
“Tôi cũng đã cống hiến rất nhiều cho bệnh viện, lần này tôi đã sai! Xin hãy cho tôi một cơ hội khác, đừng sa thài tôi…”
“Cả nhà tôi già trẻ lớn bé vẫn trông cây vào tôi mà sống…”
Lúc này, Diệp Phùng ở một bên lạnh lùng nhin ông ta: “Chủ nhiệm Lâm, nhà ông đều trông cậy vào ông để sống, vậy ông có bao giờ nghĩ đến những bệnh nhân bị ông từ chối, họ sẽ sống ra sao?”
“Những bệnh nhân đến với ông với niềm hy vọng vô hạn đã vì ông mà buộc phải đóng cửa sinh tồn. Ai chịu trách nhiệm cho cuộc sống của họ đây!”
Giọng nói nhò nhẹ nhưng đầy trọng lượng!
Tổng Chính Đăng nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt Diệp Phùng, lạnh giọng nói: “Viện trường Vương, ông vẫn còn không dọn loại sạch cặn bã này đi sao?”
Lâm Bách Tường ngồi phịch xuống đất, mặt mày như tro tàn.
Về mệnh lệnh của Tổng Chính Đăng, viện trường Vương không chút do dự, ngay lập tức ra lệnh cho một số nhân viên bảo vệ: “Các anh, mau ném mây con sâu một này ra khỏi bệnh viện!”
“Chuyện gì vậy ? Lâm Bách Tưởng đâu! Tai sao người tôi đang tìm vẫn chưa đến?”
Đúng lúc này, cuối hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Lâm Bách Tường vui mừng khôn xiết khi nhin thấy dáng vẻ của người đó, thàm hại đứng dậy chạy đến bên người đó với vẻ mặt nịnh hót: “Trương Vô Kỵ, tôi ở đây! Tôi ở đây!”
Trương Vô Kỵ khẽ cau mày, Lâm Bách Tường mặc áo khoác trắng lấm lem, ông ta né sang một bên: “Làm sao mà ông lại thành ra thế này?”
Nghĩ rằng sẽ có chỗ dựa, Lâm Bách Tường lập tức có được tự tin, lập tức nói: “Trương Vô Kỵ, tôi nghe nói rằng cô cả bị bệnh, sự việc đang rất cấp bách!”
“Tiếc là tôi không thể bay đến chỗ cô cả trong nháy mắt, tận tay chữa trị cho cô ấy!”
“Nhưng… họ!”
Lâm Bách Tường chỉ vào Diệp Phùng và những người khác: “Họ chiem xà phòng phẫu thuật, sống chết không chịu nhường! Tôi cổ gắng phản đối, họ còn đánh tôi và còn nói…”
Trong mắt Trương Vô Kỵ thoáng hiện lên một sự on lạnh, nghiêm nghị nói: “Nói cái gì?”
“Nói cô cả là cái gì chú, một đoạn ruột thừa nhỏ nhỏ, cứ để cổ ta chịu đau ở đó di!”
“Nói láo!”
Nghe Lâm Bách Tường đảo ngược trắng đen, Hà To Nghi nhìn Lâm Bách Tường một cách hoài nghi: “Chúng tôi hoàn toàn không nói những điều như vậy! Chủ nhiệm Lâm, ông… làm sao có thể nói lung tung như vậy được?”
Diệp Phùng ánh mắt càng lúc ởn lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Bách Tường, giọng điệu giống như mùa đông lạnh lẽo tháng mười hai âm lich: “Lâm Bách Tường, ông đã nói chuyện, thì phải chịu trách nhiệm!”
Lâm Bách Tường sửng sốt trước ánh mắt của anh, lúc sáu nghĩ đến người chống lưng bên cạnh, lập tức tự tin, tự đắc nói: “Tôi nói sai sao? Không phài là cậu đang chiếm phòng mổ sao?”
“Chủ nhiệm Lâm, con gái tôi… nó!”
“Đủ rồi!”
Giọng nói của Trương Vô Kỵ vang lên, mang theo chút kiêu ngạo trịch thượng nhìn Hà Tổ Nghi: “Chuyện giữa các người, chúng ta giải quyết sau!”
“Bây giờ, cho những người bên trong ra khỏi phòng phẫu thuật ngay lập tức, chù nhiệm Lâm, ông đi chuẩn bị cho ca mo!”
“Vâng!”
Lâm Bách Tường vui mừng khôn xiết: “Tôi sẽ lập tức chuẩn bị phẫu thuật!”
Lúc này, cô y tá nhận được thông báo liên quan tâm hỏi: “Chù nhiệm Lâm, vết thương trên ngón tay của anh…”
Lâm Bách Tường lập tức làm ra vẻ đứng đắn và kinh ngạc: “Ngón tay bị gãy thì làm sao! Nỗi đau này làm sao có thể so với tình trạng của cô cả cơ chứ!”
“Chuẩn bị phẫu thuật ngay!”
“Còn nữa, mời hết những người bên trong ra ngoài!”
Ting!
Diệp Phùng bước ra, giống như người gác cổng, đứng trước phòng phẫu thuật, lạnh lùng nhìn lướt xung quanh: “Trước khi ca mổ bên trong hoàn thành, không ai có thể bước vào!”
“Ha ha…”
Trương Vô Kỵ cười hà hê: “Thật sự không ngờ ở Thủ đô lại có người dám thách thức Tập đoàn Ngọc Hải của chúng ta!”
Diệp Phùng không chút sợ hãi, lạnh lùng đáp: Mọi chuyện đều phải chú ý sống chết trước sau. Hơn nữa vết thương trên mặt của con gái tôi là chuyện khẩn cấp. Còn cô chủ nhà các anh mới là đau ruột thừa. Chỉ cần một bác sĩ có kinh nghiệm lâm sàng đều có thể làm một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, hà tất phải tranh với chúng tôi.”
“Tranh với anh? Anh xứng sao?”
Trương Vô Kỵ nhìn Diệp Phùng quần áo cổ hủ, ánh mắt khinh thường, kiêu ngao nói: “Tôi nói cho anh biết, Thủ đô, tập đoàn Ngọc Hải chính là trời đất đấy!* “Cho dù cháu gái của tôi mới chỉ ho khan hai lần, muốn các bác sĩ ở toàn bộ Thủ đô chăm sóc cho cô ấy thì cũng phải chăm sóc!”
“Còn tính mạng của những người khác? Ha ha, một lũ quỷ nghèo hèn thấp kém, mỗi mạng đều không quý bằng sợi tóc của cháu gái ta!”
Cuộc tranh giành đã thu hút sự chú ý của rất nhiều bệnh nhân, nghe được lời của Vô Kỵ trên mặt không ít người lộ ra vẻ tức giận, nhưng không ai dám nói lời nào, ngay cả một người cầm điện thoại di động quay cũng không có. Tập đoàn Ngọc Hải quà thực khét tiếng kinh thiên động địa!
“Các người!”
Trương Vô Kỵ phất tay, bốn năm người áo đen chạy tới: “Lôi người bên trong ra hết cho tôi!”
“Ai càn trở, cử việc đánh!”
“Đây là bệnh viện. Nếu bị đánh tàn tật thì sẽ được đưa đến khoa chỉnh hình, nếu bị đánh chết thì sẽ được đưa đến nhà xác!”
Một nụ cười khát máu thoáng qua trên mặt Trương Vô Kỵ: “Tôi sẽ tặng cho đám nghèo hèn các người một câu nói, có tiền mua tiên cũng được!”
Những tên áo đen bắt đầu hành động, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh: “HÌ hi, nói nhàm nhiều như vậy, chỉ có một câu là đủng mà thôi!”
Tổng Chính Đăng chậm rãi bước về phía trước, ông ta là người đã tồn tại ở thương trường một thời gian dài, mang theo vẻ uy nghiêm tự nhiên của bậc bề trên.
Chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Có tiền, mua tiên cũng được!”
Chương 247
Trương Vô Kỵ nhíu mày, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, trong mắt ông ta lóe lên sự khinh thường: “Anh là cái thả gì?”
“Tôi khuyên anh, đừng lo chuyện bao đồng, không dễ dàng nhúng tay vào như vậy đâu!”
“Ha ha, thực xin lỗi, tôi ấy mà có một tật xấu, chính là thích lo chuyện bao đồng!”
Nói xong ông vừa định tiền lên một bước, thì bên canh liền có một người, bước chân nhanh hơn so với ông ta.
Diệp Phùng củi đầu, nhẹ nhàng nói với Hà Tố Nghi đang ở bên cạnh: “Tổ Nghi, Thi Nguyệt ở một mình trong phòng phẫu thuật có lẽ sẽ có chút sợ hãi. Em có thể vào cùng con bé được không?”
Nói xong, anh nhìn thoáng qua viện trường Vương, ông ta cũng là một người cổ hủ, mặc dù không biết người thanh niên ăn mặc xuề xòa này và Tổng Chinh Đăng bên cạnh có quan hệ gì, nhưng trực giác cho ông ta biết rằng người trẻ tuổi này càng không thể dễ dàng bị xúc phạm.
Vì vậy, ông ta đã có một quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời mình, bước nhanh đến bên cạnh Hà Tố Nghi và nói: “Quỷ ông này nói đúng. Vết thương của bệnh nhân quả gần nhãn cầu, và sức chịu đựng tâm lý của bệnh nhân là rất cần thiết. Lúc này nếu có bất kỳ thành viên nào trong gia đình có thể ở bên cạnh cô bé ấy, điều này có thể giài tỏa áp lực tâm lý cho bệnh nhân rất nhiều.”
Hà Tổ Nghi nghe vậy có chút áy náy, vội vàng nói: “Thật sao? Vậy tôi sẽ vào cùng Thi Nguyệt.”
“Được! Mời vào.”
Ngay khi Hà Tố Nghi chuẩn bị cùng với viện trường, cô đột nhiên dừng lại và liếc nhìn Diệp Phùng, với một cảm xúc phức tạp và đầy lo lắng trong mắt cô.
Trong lòng cô đã đoán được Diệp Phùng muốn làm gì, nhưng cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Diệp Phùng, anh, cần thận một chút!”
Diệp Phùng diu dàng cười với cô: “Em đừng lo lång, anh biết rồi!”
Hà Tố Nghi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người rời đi, nhìn bóng lưng của cô, trong mắt Diệp Phùng tràn đầy dịu dàng, nhưng khi chậm rãi quay đầu, sự dịu dàng càng lúc trở nên càng lạnh bằng.
Khi hoàn toàn quay trở lại, những người xung quanh không khỏi rùng mình!
Ngày tháng bảy tuy không lạnh, nhưng không gian lúc này khiến người ta gió se lạnh thoáng qua!
Tổng Chính Đăng lui về phía sau nửa bước, nhưng trong ảnh mắt hiện lên sự kính trọng!
Từ trước đến nay rất khó để thầy phải ra tay. Lần cuối nhìn thấy anh ra tay, có vẻ như đã bày năm trước rồi…
Diệp Phùng vươn vai, phát ra một tiếng kêu giòn vang: “Các người thật may mắn, thành công chọc giận tôi rồi!”
“Vậy nên tôi quyết định đích thân xét xử tội lỗi của các người!”
Trương Vô Kỵ khinh thường khịt mũi: “Già thần già quỷ! Kéo đi cho tôi…”
Lời cuối cùng chưa kịp nói ra, trước mặt vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhưng trong nháy mắt, bốn năm tên cao to vừa rồi kiêu ngạo đểu ngã xuống đất, vô cùng đau khổ. “Anh… anh cảm động người của tập đoàn Ngọc Hải sao?”
Trương Vô Kỵ run rẩy duỗi ra ngón tay, chì vào Diệp Phùng không thể tưởng tượng mà nói. “Tập đoàn Ngọc Hài?”
Diệp Phùng khë nhíu mày: “Ở thủ đô, có tập đoàn đó sao?”
Tổng Chính Đăng ở bên chợt hiểu ra, liền lấy điện thoại, bầm một dãy số: “Sư phụ có lệnh, năm phút đồng hồ, hãy khiến cho tập đoàn Ngọc Hải biến mất!”
Trương Vô Kỵ nghe xong lời này, suýt chút tức điên lên: “Khiến cho Tập đoàn Ngọc Hải biền mất? Hai người không phải điên rồi đúng không!”
“Tuy tập đoàn Ngọc Hài không so được với mười gia tộc đứng đầu, nhưng cũng là một gia tộc giàu có nguy nga, cũng là tôn tại nổi tiếng và có triển vọng ở Thủ đô!”
“Anh có thể làm gì? Tôi nói cho anh biết, Tập đoàn Ngọc Hải của chúng tôi có tiền, năm người không đủ, thì năm mươi, năm trăm người là đủ rồi!”
“Tôi không biết khi nào thì Tập đoàn Ngọc Hài sẽ suy sụp, nhưng hai người có thể biến mất từ hôm nay!”
Sau đó ông ta nhấc máy gọi điện: “Ông Vuơng, lập tức tim cho ta năm mươi người anh em, đưa tôi bệnh viện. Có hai tên nhãi ranh không có mắt dám làm phiến tập đoàn Ngọc Hài chúng ta!”
“Được rồi! Nhanh lên!”
Sau đó cúp điện thoại, cười hả hê: “Bây giờ quỷ xuống van xin thương xót, có lẽ tôi còn có thể tỏ ra nhân ái, cửu cả hai người!”
Diệp Phùng mặc kệ ông ta, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường hơi sờn trên tưong, nhẹ giọng nói: “Còn ba phút nữa.”
Lâm Bách Tường cười tủm tỉm: “Trương Vô Kỵ, nhìn tên ngốc này, vẫn làm giống như thật, ha ha, chết cười!”
“Ha ha! Khi người của tôi đến, khiến ông ta phải khóc lóc rồi!”
Thời gian từng chút một trôi qua, khi kim chỉ trở về số không, trong mắt Diệp Phùng lóe lên một tia sáng: “Hết giờ rồi!”
Chuông kêu leng keng!
Điện thoại của Trương Vô Kỵ đúng lúc vang lên, ông ta sừng sốt, liếc mắt nhìn Diệp Phùng, kiêu căng ngạo mạn: “Cậu nhóc, người của tôi đã đến, hiện tại muốn cầu xin lòng thương xót cũng muộn rồi!”
“Này! Ông Vương, cậu đang ở đâu?”
“Anh hai, không hay rói!”
“Tất cả anh em của chúng ta đã bị đánh bởi một nhóm người vô danh. Anh em đều bị thương và tàn tật hết cả rồi, Họ thậm chí không có thời gian để vào bệnh viện. Một nhóm tuần tra khác đến tra tấn tất cả các anh em và đưa tất cả bọn họ đi!”
“Gi?”
Trương Vô Kỵ hai mắt đều sắp lồi ra: “Làm sao có thể?”
“Anh hai! Anh hãy mau nghĩ cách, chúng ta…”
Chưa kịp nói xong thì chỉ nghe thấy trong điện thoại có một âm thanh ổn ào, âm thanh bị còng tay, điện thoại chuyển thành âm báo bận: Trương Vô Kỵ cúp điện thoại vẻ mặt ảm đam nhanh chóng ngang đầu thờ ơ nhìn Diệp Phùng. “Trương Vô Kỵ, người của ông đã đến chưa? Có muốn tôi đến đón ở cửa không?”
Lâm Bách Tường trông có vẻ phấn khích, ông ta nóng lòng nhìn Diệp Phùng quỳ dưới chân ông ta để cầu xin lòng thương xót. “Đón cái đầu ông, cút ngay cho tôi!”
Đổ ập xuống chính là một trận chửi rủa, lúc này điện thoại lại có cuộc gọi, vừa nhấc lên là người yêu gọi đến, lúc này làm sao có thể quan tâm đến mấy lời nói ngọt ngào, liền lập tức cúp máy, điện thoại lại đổ chuông, liền cúp lần nữa, tiếp đó chuông lại kêu lên, không nhìn được nữa đành nghe máy: “Muốn mua gì thì cử mua! Anh bận, không có thời gian nói chuyện với em!”
Đầu bên kia điện thoại không nhẹ nhàng và làm nũng như trong tưởng tượng mà vang lên tiếng khóc: “Anh đúng là cái đồ không có lương tâm, còn mua gì nữa!”
“Hết rồi, hết thật rồi!”
Trương Vô Kỵ kinh ngạc: “Hết rồi?”
“Nhà! Xe! Tiền! Và những món đồ cổ mà anh đã bí mật cất giữ trong két sắt ngân hàng, những thứ này đã bị tịch thu! Tất cả đã biến mất rồi!”
Trương Vô Kỵ không nhịn được nữa, ngồi trên mặt đất đầy mất mát, đột nhiên như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Diệp Phùng, giọng nói run run, “Là… anh làm sao?”
“Trương Vô Ky!”
Đột nhiên, một tiếng gào thét vang lên khắp hành lang, sau đó là một nhóm người xông tới, người đứng đầu mặc bộ đồ tây nhưng sát khỉ nghẹt thở, Trương Vô Ky chưa kịp phản ứng đã bị tủm cổ áo kéo di!
“Anh đi, tôi…”
“Cái gì mà tôi! Năm phút! Chinh là năm phút!”
“Tập đoàn Ngọc Hài! Không còn nữa rồi! Tất cả mọi thứ!”
Hơn nữa đối phương còn nói một câu, tất cả đều là mi tự chuốc lấy! Tên khốn không biết núi thái sơn, rốt cuộc đã xúc phạm ai chứ!”
Trương Vô Kỵ ngã quy trên mặt đất, lúc này đôi giày da sáng loáng đi đến trước mặt ông ta, theo bản năng vô thức nhìn lên, Tổng Chính Đăng hơi nghiêng người mim cười nhìn anh ta: “Hiện tại anh đã biết thế nào gọi là có tiền mua tiên cũng được chưa?”
Chương 248
Trương Vô Kỵ mang theo thanh âm run rấy nói, theo sau bước nhanh đi tới. Đường đường là giới nhà giàu ở Thủ đô, ông chủ tập đoàn Ngọc Hài, giờ phút này lại giống chó săn cười ninh not: “Chủ tịch Tổng, thật sự là ngài sao? Tôi từng thấy ngài trên TV rồi đầy. Thật không ngờ hôm nay tôi lại may mắn được nhìn thấy người thật ngoài đời!”
“Tôi hâm mộ ngài đã lâu, ngài xem, hôm nay tôi có thể có vinh hạnh cùng ngài ăn cơm tối không?”
Trương Vô Kỵ không hồ là người làm ăn, Tập đoàn Ngọc Hải không biết đã đắc tội vị nào, sự sụp đổ đã trở thành kết cục đã định, nhưng ông ta biết Tổng Chính Đăng ở trước mặt mình có trọng lượng như thế nào!
Thần tài của Hồng Bắc Tống Chính Đăng, một mình ông ta cai quản tài phú của chín tình, thậm chí còn nhiều hơn cả một số gia đình quý tộc. Trước đây nghe nói ông ta có ý định vào Thủ đô, có vẻ như lời đồn là sự thật.
Chỉ cần có thể buộc chặt vào con tàu lớn này vào mình, cho dù hôm nay tập đoàn Ngọc Hải có hai bản tay trắng đi chăng nữa. Ngày mai liền có thể quật khởi một lần nữa!
Khỏe miệng Tống Chính Đăng nở một nụ cười đầy châm chọc: “Ăn cơm? Đương nhiên là tôi rảnh rồi!”
“Chỉ là, lúc trước em trai của anh không biết như thể nào mà làm cho hai người chúng tôi phải phật ý, bữa cơm này chúng ta còn phải từ từ chờ rồi!”
Một câu nói này giống như sét đánh giữa trời quang, Trương Vô Kỵ đột nhiên đứng ngây người ở nơi đó!
Hiểu rồi! Hiểu rồi!
Ông ta luôn nghĩ không ra, tuy rằng tập đoàn Ngọc Hài của ông ta hoành hành ngang ngược. Nhưng ông ta vẫn luôn cần thận, thận trọng. Thế lực không thể đắc tội, ông ta sẽ không bao giờ tự đi đắc tội với người ta!
Ngoài những thế lực đứng đầu kia, ai lại có khả năng khiển Tập đoàn Ngọc Hài nhà cao cửa rộng sụp đổ trong tích tắc?
Nhưng nếu đổi thành Tổng Chính Đăng trước mặt, mọi chuyện đều có thể giải thích được!
Là Thần tài của Hồng Bắc của chín tinh. Đừng nói một cái Tập đoàn Ngọc Hài nho nhỏ, ngay cả những gia tộc cao cao tại thượng kia cũng phải cân nhắc hầu quả của việc đắc tội Tổng Chính Đăng!
Diệp Phùng lúc này đang nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, khẽ nhíu mày nói: “On ào quá!”
Tổng Chính Đăng tức khắc hiểu ý, búng tay một cải, sau đó không biết từ đâu đi ra một ít đàn ông lực lưỡng, lập tức đuổi hết mọi người ra ngoài, chi còn lại có một người, Tống Chính Đăng cung kính hỏi: “Ông ta phải làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy Lâm Bách Tường run lên, trong mắt Diệp Phùng lóe lên một tia lạnh lẽo: “Không có y đức nhưng vẫn có thể lưu lại một con đường sống, nhưng nếu không có lương tâm thì có cho sống cũng là lãng phí không khí!”
Lâm Bách Tường cuối cùng đã phải trà cái giá đất nhất cho những gì mình đã làm!
Trước cửa phòng mổ toàn bộ không một bóng người, khôi phục sự yên tinh. Diệp Phùng liếc nhìn Tổng Chính Đăng một cái, khóe miệng no một nụ cười nghiên ngẫm: “Thảo nào anh không rời Thủ đô, Như thể nào, chín tinh Hồng Bắc lại có thể không thỏa mắn được Thần Tài như anh ăn uống sao?”
“Thấy, ngài nói đùa rồi!”
Tổng Chính Đăng voi vàng nói: “Ngài ở Thủ đô, tuy rằng có rất nhiều anh em ở bên cạnh, dù sao Thủ đô ở đây cũng là nơi rồng cuộn hồ ngồi, thế đất hiểm hóc. Nếu tôi có thể ở bên cạnh ngài, cũng yên tâm hơn một chút!”
Diệp Phùng hơi hơi cảm động, anh có thể nhận ra Tổng Chính Đăng quan tâm anh từ tận đáy lòng.
Khẽ vỗ vai anh ta một cải, Diệp Phùng cười nói: “Tâm ý của anh, tôi đã hiểu rồi.”
“Thù độ cũng là một nơi tốt, nếu có thể chiếm một vị trí nhỏ, đổi với cậu cũng là trăm lợi mà không một hai!”
“Chờ chuyện này qua rồi, tôi sẽ giới thiệu một ít anh em phát triển không tồi ở Thù đô cho cậu, nhưng mà…”
Diệp Phùng dừng lại một chút, trong mắt chot lóe một tia thu dịch: “Trước mắt phải tính món nợ của Thị Nguyệt trước đã!”
Tổng Chính Đăng dường như đã chuẩn bị từ lâu, lien nói: “Khi biết được em gái nhỏ bị thương, tôi đã phái người đi điều tra rồi!”
Nói rồi giao một bức ảnh, trong bức ảnh, một người đàn ông to lớn với hình xăm trên lưng trông cực kỳ cứng cáp!
“Chủ quán bar Hummer, Dương Dịch Phong, là người có chút mặt mũi, có chút tiền, cũng có chút tên tuổi ở Thủ đô!”
Diệp Phùng ánh mắt đột nhiên phát lạnh!
“Người này bây giờ đang ở đâu?”
“Đương nhiên là o địa bàn của gã ta, quán bar
Hummer.”
Diệp Phùng gật gật đầu, đứng dậy rời đi: “Chăm sóc cô và em gái thật tốt!”
Nhìn bóng lưng rời đi của anh, Tổng Chính Đăng cung kính nói: “Xin tuân theo mệnh lệnh của ngài!”
Nói đến địa điểm ăn chơi lớn nhất ở Thủ đô thì phải nói đến phố Phong Nguyệt, nói đến pho Phong Nguyệt thì phải nói đến quán bar lớn nhất trên con phố này, quản bar Hummer!
Ngay sau buổi trưa, trong quán bar bắt đầu chào đón những vị khách đặc biệt!
Người phục vụ dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn Diệp Phùng vừa mở cửa, yếu ớt nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi còn chưa mở cửa!”
Diệp Phùng không có nghe nói qua, tìm một chỗ ngồi xuống: “Nếu không mở cửa, cậu có thể không tiếp khách sao?”
“Ai u!”
Người phục vụ mở trừng mắt, có chút bất mãn nhìn Diệp Phùng. Sau đó cà lơ phất phơ đi đến gần anh, đánh giá anh từ trên xuống dưới. Anh mặc một bộ quần áo rẻ tiền, trong mắt cậu ta lóe lên một tia khinh thường, rồi cậu ta ném chiếc khăn trên tay lên trên bàn trước mặt anh, có chút khinh thường nói: “Uống cái gì?”
“Một ly bia!”
Diệp Phùng không chút nào để ý thái độ của cậu ta, đáp lại. “Chờ chút!”
Một lúc sau, người phục vụ bưng một ly bia tới: “Của anh đây!”
Diệp Phùng đưa tay ra đón, khi hai mắt chạm vào nhau, người phục vụ bất ngờ buông tay, ly rượu rời khỏi tay Diệp Phùng, đập mạnh và rơi xuống đất!
Trên mặt người phục vụ lộ ra một tia tươi cười khi kế hoạch thành công, đôi mắt nhíu lại: “Ai ôi, sao anh bất cần như vậy!”
“Cám ơn đã chiếu cố, cốc bia này trị giá ba trăm rười, bối thường tiền đi!”
Diệp Phùng nhướng mày: “Cốc bia của cậu nhiều nhất cũng chỉ là bảy mươi ngàn. Cậu lại bắt tôi trà ba trăm rưỡi. Có phải là hơi cắt cổ quá rồi không?”
Vừa nghe lời này, người phục vụ đột nhiên hăng hái: “Cái gì? Anh nói tôi cắt cổ khách hàng à, được rồi vậy trả bảy trăm ngàn, thiếu một xu thôi, anh cũng không thể đi ra ngoài!”
“Thật là buồn cười! Tôi cũng không tin, một mành thủy tinh nhỏ lại có thể đáng giá nhiều tiền như vậy!”
“Gọi quân lý của cậu ra đây!”
Người phục vụ liếc hắn một cái, khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh nghĩ cũng hay thật đấy, đế quản lý của tôi ra đây, thiếu một xu, chuyện này sẽ không xong đâu!”
“Hừ! Tôi cũng không tin, còn có người không biết phân rõ phải trái như vậy!”
“Ha ha, vậy anh cứ chờ Ở đây!”
Một lúc sau, một người đàn ông cao to thô kệch mặc vest đen đi tới, liếc mắt nhìn Diệp Phùng ổm ôm nói: “Thế nào, nghe nói anh làm vỡ ly không muốn bồi tiền?”
Chương 249
“Làm vỡ đổ vật, đương nhiên sẽ phải bối thường. Nhưng mà một ly rượu nhỏ trị giá bày trăm ngàn sao?”
Quản lý nhưởng mày: “Đừng nói nhảm nữa! Tôi nói đáng giá bao nhiêu liền đáng giá bấy nhiêu!”
“Đúng rồi, sửa lại một chút cho anh, không phải bày trăm, mà là ba triệu rưỡi!”
“Mau trả tiền đi! Đừng lãng phí thời gian, tôi còn có việc phải làm!”
Bang!
Diệp Phùng vỗ xuống bàn: “Các người đây là quán đen à?”
“Ha ha…”
Ngược lại quản lý lại cười: “Anh nói rất đúng, chúng tôi ở đây chính quán làm ăn đen tối đấy!”
“Toàn bộ Thủ đô ai mà không biết quản bar Hummer là chỗ của anh Dịch Phong. Tôi nói cho anh biết, tốt nhất nên thành thật trà tiến, nếu không, tôi sẽ để cho anh phải ăn không hết gói dem đi!”
“Ha ha…”
Diệp Phùng khế cười, lấy ra tiền đặt ở trên bàn: “Tiền đây, nhưng mà tôi sợ, anh không dám đòi thôi!”
“Đùa à! Dưới bầu trời này còn có ai mà ông đây không dám đòi tiền.”
Quàn lý hừ lạnh một tiếng, lôi tiền từ trên bàn xuống, sau đó không kiên nhẫn nói: “Coi như anh thức thời, mau cút đi!”
Diệp Phùng không nói gì, xoay người rời đi, đứng ở cửa quán bar lấy điện thoại ra: “Thiết Chinh Nhac, binh lính của anh vẫn còn chưa rời khỏi Thủ đô đúng không?”
“Vừa lúc, dẫn theo năm trăm binh lính trang bị đầy đủ qua chỗ tôi. Trước khi đi, để cho các anh em vui vẻ một chút!”
Ngay sau đó, cùng với âm thanh ẩm ẩm, năm trăm binh lính được trang bị võ trang hạng nặng, thậm chí có hai xe bọc thép, bao vây lối vào của quán bar chật như nêm cối. “Thấy, tất cả năm trăm người đểu ở đây, xin chi thị của ngài!” Thiết Chinh Nhạc điều khiển một chiếc xe tăng bọc thép, giận dữ nói.
Diệp Phùng ảnh mắt sâu kín: “Bao vây quán bar, cho dù là con ruồi muốn bay ra ngoài, trực tiếp bắn đại bác cho tôi!”
“Tuân lệnh!”
Tháp tháp tháp!
Kèm theo tiếng đập cửa, giọng nói của Diệp
Phùng lại vang lên: “Tôi đột nhiên nhớ ra, bia của tôi, hình như tôi còn chưa uống hết đâu!”
“Anh có phải muốn tìm chết không? Còn muốn uống bia? Có tin hay không ông đây cho anh uống…”
Quản lý mở cửa còn chưa nói xong, đột nhiên dừng lại, nhìn đám binh linh trang bị hạng nặng ở phía sau Diệp Phùng cùng hai chiếc xe bọc thép, hai cái pháo ống đen nhánh trực tiếp chỉ vào trán mình, trán anh ta đổ mồ hôi lạnh, nháy mắt chảy xuống dưới!
“Anh chuẩn bị, để tôi uống cái gì?”
Diệp Phùng cười tủm tỉm nói. “Ông lớn… ông lớn, tôi có mắt không thầy Thái Sơn, ngài… Ngài xin hãy giơ cao đánh khẽ.” Quàn lý không phải kẻ ngốc, nhìn thấy tư thế này, anh ta hiểu ngay minh đã đá đến ván sắt!
“Ông chủ của anh, có phải là Dương Dịch Phong không?”
Người quản lý gật đầu. “Gọi điện thoại cho anh ta.”
“Cái… Cái gi?”
“Gọi điện thoại cho anh ta, nói năm phút đồng hồ tôi không thấy anh ta, quản bar này của anh ta, tôi liền đập nát tất cả!”
Quản lý sao dám nói nửa lời, liên vội vàng gọi điện thoại cho Dương Dịch Phong, vừa nói xong tinh hình ở đây, Dương Dịch Phong trực tiếp bạo phát: “Đậu má! Có người ở Thủ đô dám đánh vào chỗ của Dương Dịch Phong tôi sao?”
“Chờ cho tôi, ông đây để anh ta chết cũng không biết chết như thế nào!”
Nói xong lập tức triệu tập mấy tên đàn em của gã ta, một đám đàn ông đủ loại cầm thú bắt đầu hùng hổ xông tới quán bar.
Quán bar Hummer nằm ở phía bắc Thủ đô, để phòng những người này chạy thoát, Dương Dịch Phong vội vàng gọi điện cho cuc trưong cuc cành sát phía Bắc Thủ đô: “Alo, bác họ, có người đang gây rối trong quán bar Hummer của cháu. Bác mau đưa người đến đó, đừng để họ chạy mất! Cháu đây sẽ đích thân đến lột da bọn ho ra!”
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Đừng lo lắng, bác lập tức tự mình dẫn đội qua đó!”
Cục trường cục cảnh sát phía Bắc Thủ đô Hàn Hùng không chỉ có quan hệ họ hàng với Dương Dich Phong. Trong quán bar Hummer còn có một số cổ phần đáng xấu hổ của ông ta nữa, đương nhiên là cực kỳ quan tâm đến túi tiền này!
“Nào, triệu tập tất cả cành sát đến quán bar Hummer ngay lập tức!”
Người bên dưới không biết sự tình, thầy cục trưởng kích động như vậy, cho rằng cơ hội lập công lại đến. Một đám mạnh như rồng như hổ, hơn một trăm người cùng hơn ba mươi xe cành sát hủ còi báo động chạy về hướng quán bar Hummer!
Thời điểm đi đến quán bar Hummer, Hàn Hùng trực tiếp trợn tròn mắt. Năm trăm người đều được trang bị đầy đủ vũ khí hạng nặng, hai xe bọc thép ở ngay lối vào quán bar, bên ngoài mở ra ông phóng hòa tiễn. Ông ta không chút nghi ngờ, nếu xe của mình dảm vượt qua Lôi Trì trong một bước, những ống phỏng hòa tiễn này lập tức có thể làm nổ tung chiếc xe của ông ta lên trời!
Ông ta cũng không phải kẻ ngốc, ông ta biết Dương Dịch Phong đã chọc phải một nhân vật lớn, Ông ta lập tức móc ra máy liên lạc, hét lớn: “Mọi người, tắt đèn cành sát! Tất còi báo động! Xe phía sau trở thành xe phía trước! Đi về theo đường cũ! Đi về theo đường cũ!”
Một đám người xám xịt tới, rồi lại xám xit mà rời đi. Hàn Hùng liền ghét bỏ gã ta, thật là một tên xã hội đen thích gây chuyện, gã ta đây là đã chọc phải nhân vật tầm cỡ trong quân đội rồi.
Cũng may là ông ta chạy nhanh. Nếu không, một cảnh sát trường nho nhỏ như ông ta cũng không có đủ sức tát lại đối phương!
Về phần thông báo cho Dương Dịch Phong, Hàn Hùng tức giận nào có thời gian quan tâm gã ta!
Mà bên kia, khi Dương Dịch Phong lôi kéo hơn hai trăm người hùng hổ xông vào, đám anh em kia nhìn thấy cảnh này cũng há hốc mồm kinh ngạc. “Đại… Đại ca, anh nói người gây sự, không phải là bọn họ đấy chứ?”
Dưới lỗ sáng của súng thật đạn thật, đảm anh em này vốn dĩ chính là một đám ô hợp, ngao ô một tiếng, ngay cả bọn đàn em trong tay cũng không thèm đếm xia tới gã ta, trực tiếp bỏ chạy lấy người. Bọn ho hơn hai trăm người đi đến, trong chốc lát, chỉ còn lại một mình Dương Dịch Phong đứng tại chỗ.
Dương Dịch Phong cũng sợ hãi, nhưng quán bar Hummer chính là túi tiền của gã, gã muốn chạy, nhưng chạy không được!
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, là Hàn Hùng đang gọi, vừa bắt máy xong bên kia liền hét lên: “Cháu rốt cuộc đã đắc tội với ai vậy!”
“Ngay cả xe tăng bọc thép cũng điều tới. Muốn ông đây đi bắt người hay là đi chịu chết đây!”
Dương Dịch Phong cũng tức giận: “Bác họ, cháu thật sự không biết, cấp bậc nhân vật như vậy. Cháu làm sao có gan đắc tôi chứ!”
“Ông đây nói cho cháu biết, bên trên vừa mới cho bác một cái thông báo, 10 km chung quanh quán bar Hummer, cho dů là đánh bom thuốc nổ, cũng không ai có thể can thiệp!”
“Chính cháu, tự mình cầu phúc đi!”
Dương Dịch Phong trực tiếp ngây ngẩn cà người. Lúc này, Thiết Chinh Nhạc về mặt lạnh lùng bước tới, dùng lỗ sủng chỉ vào gã, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói: “Nhóc con, thấy tôi muốn cậu đi qua một chuyến!”
Trong lòng nơm nớp lo sợ, Nhìn thấy Diệp Phủng, Dương Dịch Phong cố nặn ra một nụ cười: “Này… Ngài này, không biết tôi đã xảy ra xung đột với ngài ở chỗ nào, lại để cho ngài bày ra một thế trận lớn như vậy?”
Diệp Phùng mặc kệ gã ta, cẩm một cái đĩa lên, nghiền ngẫm cười nói: “Cái đĩa này bao nhiêu tiền?”
Dương Dịch Phong sững sờ, còn quản lý thì đột nhiên rùng mình một cái!
Bang!
Chiếc đĩa rơi xuống đất, giọng nói lạnh như băng của Diệp Phùng vang lên: “Đập cho tôi!”
Chương 250
Một trăm người giữ gìn hoàn cảnh, bốn trăm người còn lại được trang bị vũ trang hạng nặng đầy đủ, không chút do dự bắt đầu động thủ. Từ tầng một đến tầng bốn, từ tầng bổn đến tầng một, toàn bộ quán bar đều nở hoa khắp nơi. Chỉ mất hai tiếng đồng hồ, quản bar bỏ ra hơn năm triệu đồng để trang hoàng, đã biến thành đồng đổ nát!
“Nào, tính toán thật tốt cho tôi!”
Tim Dương Dịch Phong cũng nhỏ máu rồi, cho tới bây giờ gã cũng không hiểu minh đã đắc tội đến ông chủ lớn này ở chỗ nào!
Sau khi đập xong, Diệp Phùng búng ngón tay, hai mươi người bước ra trước mặt anh, trên tay cầm một chiếc hộp có mật mã, xếp thành hàng, sau khi mở ra thì toàn là tiền giấy màu đỏ rực rỡ!
“Làm vỡ ly rượu lấy ba triệu ruỡi. Bây giờ tôi đã đập vỡ quán bar của anh. Đến tính toán cho tôi. Tôi cần bối thường cho anh bao nhiêu đây?” Am vang!
Một tiếng sét kinh thiên động địa nổ tung trong đầu Dương Dịch Phong, hieu roi! Cuối cùng đã hiểu rói!
Gã ta xưa nay không phải chưa từng làm loại chuyện này. Dương Dịch Phong gã mạnh mẽ đến mức người khác chỉ có thể nhận mình xui xẻo. Nhưng làm sao có thể tưởng tượng hôm nay, không chỉ có đá vào tấm sắt, cái này phải gọi là tường thành!
Rám!
Dương Dịch Phong trở tay tát quản lý tát một cái: “Mù mắt chó của mày, người này mà cũng dám đắc tội, ông đây đánh chết mày tên khốn nạn!”
Diệp Phùng thở ở lạnh nhạt quan sát, không nói lời nào. Khi Dương Dịch Phong chuẩn bị đánh chết tên quản lý, lúc này mới thật cần thận nói: “Cấp dưới không hiểu chuyện, quán bar ngài cũng đã đập rồi. Có thể bỏ qua chuyện này đi được không?”
Diệp Phùng liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên: “Anh còn chưa trả lời tôi, tôi cần phải trà cho anh bao nhiêu tiền nữa cơ mà!”
Dưong Dich Phong thinh thịch quỳ rạp xuống đất: “Ngài tạm tha cho tôi đi, cho tôi ba cái gan, tôi cũng không dám đòi tiến của ngài!”
“Ngài nếu là lúc trước nói ra thân phận, đánh chết chủng tôi, một ly rượu cũng không dám doi ngài ba triệu rười!” Diệp Phùng đột nhiên nhếch lên khóe miệng: “Nói ra thân phân sớm như vậy, làm sao có thể lấy danh nghĩa mà xuất binh, làm sao có một vở kịch vui như vậy?”
Dương Dịch Phong sửng sốt trong chốc lát, Diệp Phùng khóe mắt chợt híp lại: “Vì anh không cần tiền, vậy món nợ này cũng tính xong rồi, kế tiếp chúng ta sẽ tính món nợ tiếp theo.”
Món nợ tiếp theo? Như thế nào còn có món nợ tiếp theo?
Diệp Phùng lấy ra một bức ảnh, nói: “Đây là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, đáng lẽ phải có một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống hoàn mỹ, nhưng mà hôm nay, thiếu một chút nữa thôi, cô bé đã bị hủy dung!”
“Nghe nói đứa nhỏ này không có ba, nhưng chuyện này làm ba cô ấy rất tức giận!”
Vừa nói, Diệp Phùng vừa lật mặt trước bức ảnh đưa đến trước mặt Dương Dịch Phong: “Anh nói xem, nên làm như thế nào để xoa diu cơn giận của một người ba dang tức giận?”.
Nhìn cô bé trong ảnh, Dương Dịch Phong hoàn toàn sững sờ, cô bé này không phải là người gã ta hất ngã vào ban ngày sao?
Dương Dịch Phong há miệng thở dốc, tức khắc xui lơ ở trên mặt đất, vẻ mặt suy sup. Gã ta làm sao có thể nghĩ trong một nhà trẻ bình thường như vậy lại có một cô bé có thân phận cao quý sâu xa như thể chứ?
Sớm biết như vậy, cho dù gã ta có ném chính con ruột của mình, cũng sẽ không bao giờ chạm vào đứa bé gái nhỏ này!
“Tôi… tôi sai rồi!”
“Quán bar ngài cũng đã đập, tức giận cũng cũng đã xong, ngài tạm tha cho tôi lần này đi!”
“Chỉ phá cái quán rượu nát này của anh mà thôi, anh có thể thay con gái tôi bị thương không?”
“Vậy… Vậy ngài muốn như thế nào nữa?”
Dương Dịch Phong lắp bắp hỏi.
Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên: “Dưa theo cách trang trí này, trong vòng một tháng phải trang trí lại cho tôi, để tôi tim người đập lại lần nữa!”
“Một tháng trang hoàng một lần. Khi nào tôi cảm thấy đập đủ, chuyện này coi như tính công, bằng không..”
Diệp Phùng nhe nhàng nhếch miệng, lành lạnh cười: “Không đập được quán rượu, tôi liền thuê người đến trà nợ!”
Dương Dịch Phong vẻ mặt như tro tàn, nằm liệt trên mặt đất, một tháng chỉnh tổn mất mười lăm tỷ đồng, tùy tay vung một cái, chỉnh mình lao vào cả đời!
Ca phẫu thuật của Thị Nguyệt cũng diễn ra suôn sẻ, khi cô bé xuất viện cũng trùng hợp vào dịp nghi lễ.
Theo kế hoạch ban đầu, anh định dẫn Hà Tổ Nghi đến núi Bạch Tuyết để tìm thuốc. Sau khi nghĩ lại thì việc để Thi Nguyệt ở nhà một mình là không thích hợp, dứt khoát quyết định một nhà ba người cùng đi. Dù sao thì ở đó cũng không có gì nguy hiểm. Cho nên cả nhà cùng ra ngoài du ngoạn.
Người chịu trách nhiệm bào vệ sự an toàn của Diệp Phùng là Thiên Lang, toàn bộ hành trình anh ta vừa làm vệ sĩ vừa làm tài xế.
Trước khi đi, Diệp Phùng theo lời hứa đã gọi điện cho Hoàng Mạnh. Biết Diệp Phùng dich thân den, Hoàng Mạnh rất nhiệt tình, cũng to về sẽ chiều đãi suốt toàn bộ hành trình!
Nhóm bốn người cũng không quá vội, mang theo tâm trạng du sơn ngoạn thủy cử vừa đi đường vừa choi, hành trình lẽ ra đến được trong một ngày thi phải mười ngày mới đến được!
Đất Đông Bắc cổ xưa mà lại lạnh băng!
Vùng đất này chứa đầy những truyền thuyết và huyền thoại đặc sắc!
Và mục đích chuyến đi này của Diệp Phùng và những người khác là xác định vị trí một thành phố nhỏ vô danh dưới chân núi Bạch Tuyết thuộc ba tinh Đông
Bắc! it ai nhắc đến tên thật của nó, từ khi có người sống ở đây, nó được đặt tên mới là Thành phố Hữu
Thiên!
Thành phố Hữu Thiên nằm ở ria của ba tỉnh miền Đông, là khu trực thuộc của ba tinh, ba mặt được bao bọc bởi các dãy núi nên đã tạo cho nó một vị trí địa lý đặc thủ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nơi này đã trở thành một nơi không ai quản lý. Vô số tệ nạn sinh ra ở đây, vô số chuyện đen tối có thể sinh sôi nảy nở ở đây. Ở đây, không có cái gọi là quy tắc, ai có sức mạnh to lớn thi người đó mới là đạo lý! Theo Hoàng Mạnh, thành phố Hữu Thiên là hình ành thu nhỏ của sức mạnh cả ba tỉnh ở Đông Bắc!
Chỉ có xưng bá một phưong ở ba tỉnh miền Đông Bắc mới đủ tư cách để thiết lập quyền lực của riêng mình ở thành phố Hữu Thiên!
Hơn nữa, nơi này lưu hành các loại bảo vật không thể công khai ra bên ngoài. Theo Hoàng Mạnh, thành dược cả trăm năm chưa từng xuất hiện, nếu xuất hiện cũng chỉ có thể xuất hiện ở thành phố Hữu Thiên!
Đây là một thành phố, nhưng cũng là một trung tâm giao dịch khổng lồ!
Chỉ cần anh có tiền, anh có thể mua bất cứ thứ gì anh muốn!
Nơi mà chỉ có một vài nhân tài có thể đặt chân đến, vô cùng bí ẩn!
Dưa theo lộ trình do Hoàng Mạnh đưa ra, qua một con đường hẹp dài và gập ghềnh, một thành phố khổng lồ sẽ hiện ra ngay trước mặt!
Khác hẳn với những công trình kiến trúc hiện đại, trước mắt là một tháp canh cao năm mét, nối liền với hai bên núi, sừng sững giữa mây trời, thập phân đổ số. “Thật dúng là thành phố Hữu Thiên! Vẫn luôn nghe danh nơi đây, hôm nay mới đến vừa thấy, quà nhiên ẩn tượng!”
Một người đàn ông dáng người cao thằng không khỏi cảm thán một tiếng. Mặc dù gió lạnh đang gào thét, người đàn ông chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, tùy ý để cho gió lạnh thối rối tung góc áo, nhưng anh ta lại có một loại tiêu sái khác.
Mà bên cạnh anh ta, người phụ nữ mặc áo khoác lông vũ ngoài màu trắng đang đứng thẳng. Mặc dù quần áo có cong kenh nhưng cũng không che giấu được dáng người hoàn hảo của mình, xứng với khuôn mặt xinh đẹp. Cô ấy càng giống như một tiên nữ xuyên không vào thế giới của pháo hoa trong cung điện trên mặt trăng.
Giữa hai người, là một cô bé nhỏ bé xinh xắn được bao bọc hoàn toàn trong một chiếc áo khoác lông vũ xinh xắn, trông càng giống một tinh linh trên thế giới này, với một đôi mắt to, trong đó xuất hiện một loại hào quang khác!
Một nhà ba người, tất cả đều ở đây!
Diệp Phùng nhìn tòa tháp trước mặt, trong mắt tràn đầy tán thưởng: “Ở nơi này vẫn còn tòa tháp chi có ở thời cổ đại. Phối hợp với vách núi sừng sững ở hai bên, có thể nói là có thể nói là dễ thù khó công. Cho dù là khoa học kỹ thuật tiến bộ như ngày nay, muốn chiếm được chỗ này cũng không phải một việc dễ dàng!”
Diệp Phùng không thích nói lời hoa mỹ. Có thế để anh nói ra một chữ tốt, xem ra việc xây dựng thành phổ Hữu Thiên quà thực đã tốn rất nhiều công sức!
“Hơn nữa, có được một chiếc thùng sắt thành phố Hữu Thiên như vậy, người nắm quyền này vẫn duy trì sự cần trọng cơ bản nhất. Dọc trên con đường này, dường như không có ai, nhưng lại có rất nhiều người trong tôi đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, chỉ sợ cũng có không ít người đâu.”
Người bên cạnh Diệp Phùng sắc mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt thời thời khắc khắc luôn hiện lên vẻ cành giác, Thiên Lang nói: “Tổng cộng có 13 trạm gác ngầm, ít thì hai người, nhiều thì năm người, tất cả đều mai phục ở chỗ bí ẩn!”
“Ha ha…”
“Thật không hồ là thành phố Hữu Thiên!”
Hai mắt Diệp Phùng sáng lên liên tục: “Nói vậy, có lẽ tin tức những gương mặt mới của chúng ta đã được truyền vào thành phố rồi!”
“Ha ha, đã tới thì cứ yên tâm ở lại, tôi càng ngày càng có hứng thú với thành phố Hữu Thiên này rồi dáv
Chương 251
Cổng chính thành phố Hữu Thiên chi có duy nhất một cánh cổng lớn, hai bên cổng có bày tám tên thanh niên ất ở trông như đang tuỳ tiện đứng đó, nhưng ít nhất lại có bốn, năm ánh mắt đặt lên người anh, toát lên vẻ cực kỳ phòng bị, có thể nhìn thấy rất rõ ràng!
“Này này… đứng lại!”
Lúc ba người Diệp Phùng muốn vào trong thành phố, bỗng nhiên, giữa không trung có một cánh tay thò ra, cản trờ bọn họ!
Diệp Phùng nhẹ nhàng quay đầu, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”
Thanh niên nghiêng đầu nhìn ba người bọn họ, sau đó mới mở miệng nói: “Các vị đây, nhìn mặt có vẻ la, chắc không phải người của thành phố Hữu Thiên chúng tôi nhì?”
Diệp Phùng ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn cậu ta: “Sao, không lệ thành phố Hữu Thiên không chào đón khách tới thăm sao?” Thanh niên kia cười ha ha hai tiếng: “Khách thì tất nhiên là phải chào dón roi, chi có điều sơ rằng có một số người không phải khách thôi!”
“O? Vây cậu muốn thể nào?”
Thanh niên kia vung tay một cái, xung quanh lập tức có mấy người bao vây phía này: “Vậy đành phien các vị đi theo chúng tôi một chuyển, chỉ cần điều tra rõ ràng thân phận không có vấn để gì, thành phố Hữu Thiên tự nhiên sẽ chào đón các vị!”
Vừa nói, mấy tên kia đã ra tay bắt người, ánh mắt Diệp Phùng lạnh đi, cơ thể Thiên Lang bên cạnh thoắt một cái, bịch một tiếng, một cước đá văng mấy tên có ý định tiến lại gần, theo đó là ánh mắt lạnh lẽo mang theo ý định giết người: “Tên nào dám lại gần, giết!”
Soạt!
Hầu hết những tên đứng ở cồng đều vây quanh chỗ này chỉ trong chớp mắt, nụ cười trên mặt người thanh niên chém gió nãy giờ cũng từ từ biến mất, nhìn Diệp Phùng, lộ ra ánh mắt dữ dằn: “Mây vị tới đây để khua chiếng múa trồng sao?”
“Muốn tới quấy rối ở thành phố Hữu Thiên, sợ là các người chọn sai chỗ rồi!”
“Người đâu, túm mấy tên này lại..”
“Hỗn láo!”
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng quát lớn, vừa quay đầu lại nhìn đã thấy một người tấm tuổi trung niên mặc âu phục thờ hổn hển chạy về phía bên này. Nhìn rõ người mới tới, cậu thanh niên biểu hiện rõ nét mặt nhận ra thân phận của người này, chớp một cải về mặt đã thay đổi: “Giám đốc Hoàng? Chú thế này là..”
Hoàng Túc Sâm đứng dậy, hổn hà hổn hển hít lấy hít để, sau đó bực bội liếc cậu thanh niên kia một cái, tức giận mắng: “Đúng là con mắt chó của cậu mù thật rồi, mấy vị này là khách quý nhà họ Hoàng tôi đây đó!”
“Khách quý nhà họ Hoàng?”
Nét mặt cậu thanh niên xanh mét, họ Hoàng thân thích của dòng tộc thời xưa, là dòng tộc còn sót lại của triều đại phong kiến cuối cùng, chiếm giữ tỉnh Đồng Tam hơn trăm năm qua, thế lực ở thành phố Hữu Thiên này cũng xem như một gia tộc đỉnh của chóp. Một tên tép riu canh công như cậu ta khỏi phải nói, đụng vào người ta không nổi rồi đó!
Bắt được tấn số, khuôn mặt cậu thanh niên lập tức trở nên hớn hở, cho những người xung quanh giải tán, cười ha ha: “Thì ra là khách quỷ nhà họ Hoàng, đúng là có mắt như mù mà, xém chút nữa không nhận ra người của mình cả roi!”
Khóe miệng Diệp Phùng nhe nhàng nhếch lên: “Vây bây giờ tôi có cần phải kiểm tra rõ thân phận nữa không?”
“Coi ngài nói kia, có nhà họ Hàng bảo lãnh cho ngài rồi, tôi nào dám có gì không yên tâm nữa?”
“Mời ngài vào thành phố Hữu Thiên chúng tôi, có thể nói nơi này muốn gì có đó, mong rằng ngài có thể chơi thật vui vẻ ở thành phố Hữu Thiên này!”
Bên cạnh, Hoàng Túc Sâm cũng sáp lại phía trước: “Thầy Diệp, tôi là Hoàng Túc Sâm, là người chịu trách nhiệm thuộc dòng họ Ải Tân Giác La ở thành phố Hữu Thiên này, ông chủ bởi vì trong nhà còn chút việc cần xử lý nên có lẽ sẽ đến muộn mấy ngày ạ!”
“Nhưng ông chủ đã dặn đi dặn lại tôi rồi, nhất định phải chăm sóc thật tốt cho thầy Diệp đây và vợ của ngài, cho nên, tất cả mọi việc sau này của thầy Diệp ở thành phố Hữu Thiên này đều sẽ do tôi toàn quyền tiếp đãi!”
“Ngài đi cả quãng đường dài chắc cũng đã mệt rối, tôi đã chuẩn bị xong nơi để ngài nghi ngơi cả rồi!”
“Đi thôi!”
Diệp Phùng cũng lười phổ cập kiến thức cho một tên tép riu, bèn di theo Hoàng Túc Sâm muôn vào thành phố, nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói không mấy hài hoà đột nhiên vang lên: “Đoi chút đã!”
Sau đó, một cậu trai bụng phệ đi qua phía bên này, đầu tiên là nhìn Hoàng Túc Sâm một cái, sau đó lại đánh giá ba người Diệp Phùng, giọng điệu trắm thấp kì lạ cất lên: “Quy tắc ở thành phố Hữu Thiên này từ khi nào cho phép người lạ tự tin ra ra vào vào thế?”
“Mấy cái thằng này, ăn phải cái gì không biết?”
“Đem ba người thân phận không rõ ràng này đi, điều tra cho rö!”
“Chu Hoàng!”
Hoàng Túc Sâm nổi giận quát: “Đây là khách quý nhà họ Hoàng, cậu muốn làm gì đây?”
Chu Hoàng nghiêng mắt một chập, giả vờ như vừa mới nhìn Hoàng Túc Sâm, cười nói: “Tôi còn tường là ai, thì ra là giám đốc Hoàng à!”
Hoàng Túc Sâm nhìn chàng trai kia một cái, hừ lành nói: “Chu Hoàng, chep chẹp, con cháu nhà họ Chu mang tiếng là vua thế giới ngầm từ lúc nào thành người canh cổng lớn thế?”
“Không tối không tối! Mấy chuyện tệ thể này đúng là hợp với ông quá! Ha ha…”
Biểu cảm của Chu Hoàng rõ ràng ẩn hiện một chút tức giận, nhà họ Chu với nhà họ Hoàng không giống nhau, tổ tiên nhà họ Chu có gốc gác tử bọn cướp, nhờ vào lòng dũng cảm cùng anh em vào sinh ra từ đánh trận mờ mang bờ cõi mà có chiến tích lẫy lừng.
Sau nhiều năm khai hoang mở mang bờ cõi, nhà họ Chu bây giờ nắm toàn bộ thể lực ngắm lớn nhất ở ba tỉnh phía Đông, trân trọng xưng danh là Vua vùng Đông Bắc!
Địa bàn ba tỉnh phía Đông Bắc rộng như thế, thể lực rối rắm phức tạp, giống với thể lực rộng lớn của gia tộc Ái Tân Giác La, toàn bộ ba tình phía Đông Bắc tổng cộ có năm gia tộc!
Chính là bởi một núi không thể có hai hồ, không gian hoạt động lẫn lộn giữa năm nhà tranh qua chấp lại, mặc dù đều muốn đối phương phải chịu thiệt thòi nhưng không ai làm gì được ai, cử thế kéo dài vừa hay tạo ra một bố cục phân chia địa bàn cùng tồn tại giữa các nhà!
Mà giữa năm ông lớn này, bởi vì vài lí do liên quan đến việc làm ăn mà giữa nhà Ái Tân Giác La và Vua của vùng Đông Bắc nhà họ Chu xảy ra một vài mẫu thuẫn, cho nên hai nhà này không hề hợp nhau, không chỉ mỗi ở thành phố Hữu Thiên này đâu, mà toàn bộ ba tỉnh Đông Bắc người ta đều nghe thấy tin đon hết rồi! Mà chàng trai Chu Hoàng trước mặt đây, vừa hay là thể hệ sau dòng chính nhà họ Chu, bời vì phạm phải một số tội mà bị nhà họ Chu cử đến nơi tệ thế này rèn dũa lại tính nết.
Cùng ở thành phố Hữu Thiên, trước đây giữa cậu ta và Hoàng Túc Sâm có xảy ra một chút mâu thuẫn, ở ngay trước mắt thế kia, sao có thể để cho Hoàng Túc Sâm được như ý nguyện được? “He he, giảm đốc Hoàng nói quá rồi, ai bảo chúng tôi vô dụng làm gì, chỉ có thể canh một cái công nho nhỏ, nhưng mà, cho dù công việc canh công này không có gì vẻ van thì người nào muốn vào người nào muốn ra, cũng phải thông qua tôi mới được chứ!”
“Hừ!”
Hoàng Túc Sâm lười lắm lời với cậu ta, cũng không muốn tiếp tục cãi nhau với cậu ta, mở miệng nói: “Chu Hoàng hôm nay nhà họ Hoàng tôi có khách quý ghé thăm, tôi không muốn phi lời với cậu, tránh ra, chúng tôi phải vào trong!” Ngay khi Hoàng Túc Sâm đi vào trong, Chu Hoàng đột nhiên giơ cánh tay ra chặn anh ta lai!
“Sao, cậu vẫn không để tôi vào sao?”
Hoàng Túc Sâm cau mày, nat!
“Giám đốc Hoàng muốn vào tất nhiên là được rồi, nhưng mà, mấy vị này nè, vẫn phải kiểm tra thân phận da!”
“Họ là khách nhà họ Hoàng tôi mời tới, không tới lượt cậu kiểm tra thân phận!”
Hoàng Túc Sâm cực kì tức giận nói!
“Hử! Bây giờ người nào muốn ra vào thành phố Hữu Thiên đều do tôi quyết hềt!”
“Hơn nữa, thành phố Hữu Thiên là nơi như nào giám đốc Hoàng đây hieu rõ hơn tôi chứ nhỉ? Này nếu như cử đểu mấy người không rõ ràng thích thì ra thích thì vào thế, không phải thành phố Hữu Thiên sẽ thành một đảm bùi nhùi sao?”
“Cho dù là ai cũng đều phải thông qua thầm tra kỹ càng mới có thể vào trong thành phố!”
“Đừng có quên, đây là quy tắc mà cả năm gia tộc lớn cùng nhau đặt ra!”
Chương 252
“Giám đốc Hoàng, đừng làm tôi khó xử. Dù sao đây cũng không phải là quy tắc do Chu Hoàng tôi đưa ra, mà là quy tắc của thành phố Hữu Thiên. Bằng không lấy quan hệ của hai ta. Sao tôi có thể không cho ông mặt mũi?”
“Cậu…”
Hoàng Túc Sâm đương nhiên biết rõ, tên Chu Hoàng này nhất định vì cái “mặt mũi” này mà cổ ý làm mình khó xử. “Chu Hoàng!”
“Cậu đừng quá đáng, những người này cậu không thể trêu vào đâu!”
Hoàng Túc Sâm thấp giọng nói, mang theo một chút ý đe dọa!
“Hừ! Đừng dọa tôi, ở thành phố Hữu Thiên này vẫn chưa có người mà nhà họ Chu này không dám trêu vào đâu!”
Chu Hoàng già vo cười dữ tợn, lướt qua Hoàng Túc Sâm, đi tôi trưoc mặt ba người Diệp Phủng, dùng ảnh mắt nghi ngờ nhìn họ!
Diệp Phùng đủng đầu, trên người mờ ảo lộ ra cảm giác on lạnh kiểu người ngoài chở đến gần, làm người khác nhìn vào không được thoải mái, cho nên ánh mắt Chu Hoàng rơi vào người Diệp Phùng đầu tiên!
Trong đầu tỉ mi nhớ lại gương mặt của những đại nhân vật mà mình không thể đắc tôi, sau khi xác định không có gương mặt này thì lập tức kiêu căng quát lớn: “Mày! Chính mày! Đứng gần như vậy làm gì? Lui về sau ba bước, đưa cho nó tờ giấy, bảo nó ghi hết những thông tin danh tính của mình ra!”
Trong mắt Diệp Phùng hiện lên vẻ lạnh lẽo, giong nói như tàng băng phát ra: “Cậu có chắc là muốn tôi viết không?”
Chu Hoàng bật cười: “Vớ vấn! Tao bảo mày ghi thì mày cứ ghi đi!”
“Tao mặc kệ lúc trước mày ở nơi khác lợi hai cỡ nào, nhưng ở thành phố Hữu Thiên này, mày cũng phải nắm xuống cho tao!”
Thầy dáng vẻ cậu ta kiêu căng không ai bi nổi, ngay cả Hà Tổ Nghi cũng cảm thấy tên Chu Hoàng này có chút thiếu tấm nhìn.
Căn cứ chi chuyện lon hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, Hà Tố Nghi bước tới, nhẹ giong nói: “Chàng trai, chúng tôi thực sự là khách của nhà họ Hoàng, được nhà họ Hoàng mời tới làm khách, cậu xem, muốn kiểm tra cái gì thì cử kiểm tra, chúng tôi sẽ phối hợp!”
Chu Hoàng nhin một cái, suýt nữa ứa hết cả nước miếng ra, chao ôi, sao này mình không chú ý chỗ này còn có một cô em xinh tươi mọng nước như vậy!
Vẻ đẹp yêu kiều tô thêm chút son phấn, dáng người mành mai toát lên vẻ thuần khiết ngọt ngào, khiến con sói háo sắc như Chu Hoàng lập tức bị hớp hồn!
Phải biết rằng, thành phố Hữu Thiên chưa bao giờ thiếu phụ nữ, càng không thiếu phụ nữ đẹp, nhưng mà nhìn chán loại phụ nữ trường thành rồi, so với kiểu thanh thuần động lòng trước mặt, rõ ràng Hà Tố Nghĩ càng hấp dẫn hơn!
“Chà Chà…Cô em, em nói thật chứ?”
Nhìn thấy về mặt của Chu Hoàng, Hà Tổ Nghi âm thẩm nhíu mày, nhưng trong lòng vẫn nhịn con buồn nôn mà gật đầu: “Đúng vậy!”
“Được, thế để anh đây kiểm tra một chút xem, trên người em có bí mật gì không muốn để ai biết không” Vừa nói, Chu Hoàng vừa dùng bàn tay to sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tố Nghi, nhưng chưa kịp chạm đến thì cổ tay đã bị một lực cực kỳ mạnh giữ chặt, Cậu ta ngẩng đầu nhìn, là người đàn ông mặc áo da màu đen đứng cuối cùng, đột nhiên ra tay với vẻ mặt lạnh lùng!
“Con mẹ nó mày buông ra cho tao! Mày có biết tao là…”
Chưa kịp dứt lời, Thiên Lang đã nhấc chân lên đá một phát, ẩm một tiếng, thân hình to lớn của Chu Hoàng giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường thành!
Trước mặt Diệp Phùng mà dám động tay động chân với Hà Tố Nghi?
Quà thực là muốn tìm cải chết!
“Ông chủ!”
Hành vi gây rồi bất ngờ ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở công, thấy ông chủ của minh bị đánh, người gác công vội vàng đỡ ông ta dậy!
Chu Hoàng run rẩy đứng lên, toàn thân đau đớn kịch liệt, lau miệng một cái, đẩy máu tươi, về phần xương sườn, không biết đã bị gãy mấy cái rồi!
“Lên…lên cho tao! Làm thịt bọn nó!” Chu Hoàng run rẩy chỉ vào Lăng Thiên Phong và những người khác, nghiến răng nghiến lợi nói!
“Tôi xem ai dám!”
Lúc này, Hoàng Túc Sâm hét lên: “Chu Hoàng Cậu gây roi dủ chưa? Tôi nói lại lần nữa! Bọn họ là khách của nhà họ Hoàng!”
“Bổ mày mặc kệ là khách của ai!”
“Hôm nay cho dù là ông Thiên Hoàng cũng đừng nghĩ còn sống mà rời đi!”
“Còn ngây ra đó làm cái gì nữa? Lên cho tao!”
“Phải chết thì không mày chịu trách nhiệm!” sống! Có chuyện gì, bố
Chu Hoàng đã ra lệnh, mây thanh niên canh giữ cửa thành đương nhiên chi biết nghe lời!
Một nhóm người lập tức rút kiếm và gậy gộc, gào thét đánh về phía ba người Diệp Phùng!
Ở thành phố Hữu Thiên đều dựa theo quyền lực là tối cao, giàu có là đình chóp, nên người chết ở chỗ này thực sự còn dễ hơn cả uống nước lạnh!
Giờ họ đã ra tay, Thiên Lang sao có thể ngồi yên chở chết?
Trong chốc lát, những tiếng va chạm kịch liệt diễn ra, Hoàng Túc Sâm nhin cành này, đột nhiên vỗ đùi. Hỏng rồi, chỉ sợ tiếng động của chuyện này quá lón!
Anh ta hiểu quả rõ tính cách bao che khuyết điểm của nhà họ Chu, vốn dĩ có tiếng ở thành phố Hữu Thiên này!
Tuy nhiên, bao che khuyết điểm cỡ nào cũng phải nhìn xem người mình trêu chọc là ai nữa!
Nghĩ vậy, nhân lúc hỗn loạn ở cửa chính, Hoàng Túc Sâm nhanh chóng chạy vào trong tìm người giúp đỡ. Bất kể thế nào, Diệp Phùng và Hà Tổ Nghi đều là những vị khách được nhà họ Hoàng mời tới, hơn nữa còn là người mà chủ nhà liên tục dặn dò phải chiêu đãi thật tốt!
Nếu thật sự bị thương, không chỉ gia tộc Ái Tân Giác La mất hết thể diện, vị trí người phụ trách của anh ta coi như cũng mất!
Đưa mắt nhìn về phía chiến trận, những lính tôm tép này sao có thể là đối thủ của Thiên Lang, tất cả đều bị anh ta chuyên nghiệp đánh cho tơi tả, đầy là còn vì tránh thị phi chứ không bằng tính cách tàn nhẫn của Thiên Lang, chi sợ những kẻ này đã sớm chỉ còn là những cỗ thi thể!”
Nhìn thầy hai người đang đi về phía mình với vẻ mặt không mấy hiền lành, Chu Hoàng có chút hoàng so, nén dau đớn trong người đứng lên, khẩn trương nói: “Bọn mày..bon mày định làm gi?”
“Nói cho bọn mày biết, nơi này là thành phố Hữu Thiên!”
“Nhà họ Chu của tao ở thành phố Hữu Thiên chính. là một trong năm thế lực lớn mạnh nhất, nếu hôm nay mày dám động tới tao, tao cam đoan tuyệt đối sẽ khiến cho bọn mày không thể còn sống mà rời khỏi nơi này!”
Đến nước này rồi mà vẫn còn gân cổ nói lời uy hiếp, quả nhiên không có mắt nhìn chính là không có mắt nhìn, không thể sai được!
Ói!
Thiên Lang bóp cổ Chu Hoàng, lực đạo trên cánh tay dần dần tăng lên, Chu Hoàng từng chút từng chút rời khỏi mặt đất, cảm giác ngột ngạt ở cổ khiến gã quên đi cơn đau trong người, ánh mắt nhìn Thiên Lang một cách đẩy hoảng sợ, thậm chí có thể càm thấy sự ớn lạnh đấy chết chóc trong mắt anh ta: “My…buông ra…buông ra..”
Mắt thấy hơi thở của Chu Hoàng càng ngày càng yếu, đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên từ trong thành: “Dừng tay!”
Ứng ực!
Lâm Bách Tường nuốt nước bọt, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi!
Tịch Triều Mạnh là nhân vật như thế nào, ông ta biết quá rõ!
Ông ta được biết đến với danh xưng Bàn tay thần, kỹ năng của đôi tay ông ta xuất quỷ nhập thần, được cà giới y học biết đến, không có ca phẫu thuật nào mà ông ta không thể làm được!
Giống như cuộc phẫu thuật của Thi Nguyệt ngay cả bàn thân đường đường là trường khoa cũng phải tổn nhiều công sức, nhưng đối với Tịch Triều Mạnh, đó là một điều dễ dàng!
Đường đường là một nhân vật khác biệt về đằng cấp y học tại sao lại xuất hiện ở đây?
Làm sao có thể tự mình phẫu thuật cho một đứa trẻ nhà nghèo được?
Lúc này, ông ta đấy bang hoàng và khó hiểu, thậm chí còn quên mất cơn đau do gãy ngón tay.
Tổng Chính Đăng nhìn Lâm Bách Tường, khit mũi khinh thường rối chậm rãi nói: “Viện trường Vương, loại người không có y đức này có thể làm bác sĩ điều tri trong bệnh viện chúng ta. Điểu này khiến tôi hơi lo lắng về tố chất làm nghề y ở bệnh viện này.”
Câu nói của Tổng Chính Đăng khiến Vương Đại ngay lập tức đổ mồ hôi hột. Lâm Bách Tường không biết anh ta là ai, nhưng Vương Đại biết rằng Tổng Chính Đăng là người giàu ở Hồng Bắc, đến đây vì muốn mua bệnh viện này làm bàn đạp để bước vào giới kinh doanh ở Thủ đô.
Đối mặt với vị Thần Tài tương lai này, Vương Đại không dám lơ là, ông ta cúi đầu khiêm tốn nói: “Giám đốc Tổng, làm ơn… xin hãy cho bệnh viện của chúng tôi một cơ hội nữa, tôi… tôi hứa, chúng tôi sẽ hoàn toàn chấn chỉnh lại nề nếp ở bệnh viện !”
Nói xong quay đầu nhìn Lâm Bách Tường nghiêm nghị nói: “Lâm Bách Tường, tôi chính thức thông báo ông đã bị đuổi việc khỏi bệnh viện!”
“Hơn nữa, tôi sẽ báo cáo đến các doanh nghiệp mà ông sẽ xin vào, ở Thủ đô này ông đừng hòng làm bác sĩ nữa!”
Lâm Bách Tường lúc này đã hoàn toàn hoàng loạn, chạy đến chỗ viện trường van xin: “Không! Viện trường! Hãy cho tôi thêm một cơ hội, đừng đuổi việc tôi!”
“Tôi cũng đã cống hiến rất nhiều cho bệnh viện, lần này tôi đã sai! Xin hãy cho tôi một cơ hội khác, đừng sa thài tôi…”
“Cả nhà tôi già trẻ lớn bé vẫn trông cây vào tôi mà sống…”
Lúc này, Diệp Phùng ở một bên lạnh lùng nhin ông ta: “Chủ nhiệm Lâm, nhà ông đều trông cậy vào ông để sống, vậy ông có bao giờ nghĩ đến những bệnh nhân bị ông từ chối, họ sẽ sống ra sao?”
“Những bệnh nhân đến với ông với niềm hy vọng vô hạn đã vì ông mà buộc phải đóng cửa sinh tồn. Ai chịu trách nhiệm cho cuộc sống của họ đây!”
Giọng nói nhò nhẹ nhưng đầy trọng lượng!
Tổng Chính Đăng nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt Diệp Phùng, lạnh giọng nói: “Viện trường Vương, ông vẫn còn không dọn loại sạch cặn bã này đi sao?”
Lâm Bách Tường ngồi phịch xuống đất, mặt mày như tro tàn.
Về mệnh lệnh của Tổng Chính Đăng, viện trường Vương không chút do dự, ngay lập tức ra lệnh cho một số nhân viên bảo vệ: “Các anh, mau ném mây con sâu một này ra khỏi bệnh viện!”
“Chuyện gì vậy ? Lâm Bách Tưởng đâu! Tai sao người tôi đang tìm vẫn chưa đến?”
Đúng lúc này, cuối hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, Lâm Bách Tường vui mừng khôn xiết khi nhin thấy dáng vẻ của người đó, thàm hại đứng dậy chạy đến bên người đó với vẻ mặt nịnh hót: “Trương Vô Kỵ, tôi ở đây! Tôi ở đây!”
Trương Vô Kỵ khẽ cau mày, Lâm Bách Tường mặc áo khoác trắng lấm lem, ông ta né sang một bên: “Làm sao mà ông lại thành ra thế này?”
Nghĩ rằng sẽ có chỗ dựa, Lâm Bách Tường lập tức có được tự tin, lập tức nói: “Trương Vô Kỵ, tôi nghe nói rằng cô cả bị bệnh, sự việc đang rất cấp bách!”
“Tiếc là tôi không thể bay đến chỗ cô cả trong nháy mắt, tận tay chữa trị cho cô ấy!”
“Nhưng… họ!”
Lâm Bách Tường chỉ vào Diệp Phùng và những người khác: “Họ chiem xà phòng phẫu thuật, sống chết không chịu nhường! Tôi cổ gắng phản đối, họ còn đánh tôi và còn nói…”
Trong mắt Trương Vô Kỵ thoáng hiện lên một sự on lạnh, nghiêm nghị nói: “Nói cái gì?”
“Nói cô cả là cái gì chú, một đoạn ruột thừa nhỏ nhỏ, cứ để cổ ta chịu đau ở đó di!”
“Nói láo!”
Nghe Lâm Bách Tường đảo ngược trắng đen, Hà To Nghi nhìn Lâm Bách Tường một cách hoài nghi: “Chúng tôi hoàn toàn không nói những điều như vậy! Chủ nhiệm Lâm, ông… làm sao có thể nói lung tung như vậy được?”
Diệp Phùng ánh mắt càng lúc ởn lạnh, nhìn chằm chằm Lâm Bách Tường, giọng điệu giống như mùa đông lạnh lẽo tháng mười hai âm lich: “Lâm Bách Tường, ông đã nói chuyện, thì phải chịu trách nhiệm!”
Lâm Bách Tường sửng sốt trước ánh mắt của anh, lúc sáu nghĩ đến người chống lưng bên cạnh, lập tức tự tin, tự đắc nói: “Tôi nói sai sao? Không phài là cậu đang chiếm phòng mổ sao?”
“Chủ nhiệm Lâm, con gái tôi… nó!”
“Đủ rồi!”
Giọng nói của Trương Vô Kỵ vang lên, mang theo chút kiêu ngạo trịch thượng nhìn Hà Tổ Nghi: “Chuyện giữa các người, chúng ta giải quyết sau!”
“Bây giờ, cho những người bên trong ra khỏi phòng phẫu thuật ngay lập tức, chù nhiệm Lâm, ông đi chuẩn bị cho ca mo!”
“Vâng!”
Lâm Bách Tường vui mừng khôn xiết: “Tôi sẽ lập tức chuẩn bị phẫu thuật!”
Lúc này, cô y tá nhận được thông báo liên quan tâm hỏi: “Chù nhiệm Lâm, vết thương trên ngón tay của anh…”
Lâm Bách Tường lập tức làm ra vẻ đứng đắn và kinh ngạc: “Ngón tay bị gãy thì làm sao! Nỗi đau này làm sao có thể so với tình trạng của cô cả cơ chứ!”
“Chuẩn bị phẫu thuật ngay!”
“Còn nữa, mời hết những người bên trong ra ngoài!”
Ting!
Diệp Phùng bước ra, giống như người gác cổng, đứng trước phòng phẫu thuật, lạnh lùng nhìn lướt xung quanh: “Trước khi ca mổ bên trong hoàn thành, không ai có thể bước vào!”
“Ha ha…”
Trương Vô Kỵ cười hà hê: “Thật sự không ngờ ở Thủ đô lại có người dám thách thức Tập đoàn Ngọc Hải của chúng ta!”
Diệp Phùng không chút sợ hãi, lạnh lùng đáp: Mọi chuyện đều phải chú ý sống chết trước sau. Hơn nữa vết thương trên mặt của con gái tôi là chuyện khẩn cấp. Còn cô chủ nhà các anh mới là đau ruột thừa. Chỉ cần một bác sĩ có kinh nghiệm lâm sàng đều có thể làm một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi, hà tất phải tranh với chúng tôi.”
“Tranh với anh? Anh xứng sao?”
Trương Vô Kỵ nhìn Diệp Phùng quần áo cổ hủ, ánh mắt khinh thường, kiêu ngao nói: “Tôi nói cho anh biết, Thủ đô, tập đoàn Ngọc Hải chính là trời đất đấy!* “Cho dù cháu gái của tôi mới chỉ ho khan hai lần, muốn các bác sĩ ở toàn bộ Thủ đô chăm sóc cho cô ấy thì cũng phải chăm sóc!”
“Còn tính mạng của những người khác? Ha ha, một lũ quỷ nghèo hèn thấp kém, mỗi mạng đều không quý bằng sợi tóc của cháu gái ta!”
Cuộc tranh giành đã thu hút sự chú ý của rất nhiều bệnh nhân, nghe được lời của Vô Kỵ trên mặt không ít người lộ ra vẻ tức giận, nhưng không ai dám nói lời nào, ngay cả một người cầm điện thoại di động quay cũng không có. Tập đoàn Ngọc Hải quà thực khét tiếng kinh thiên động địa!
“Các người!”
Trương Vô Kỵ phất tay, bốn năm người áo đen chạy tới: “Lôi người bên trong ra hết cho tôi!”
“Ai càn trở, cử việc đánh!”
“Đây là bệnh viện. Nếu bị đánh tàn tật thì sẽ được đưa đến khoa chỉnh hình, nếu bị đánh chết thì sẽ được đưa đến nhà xác!”
Một nụ cười khát máu thoáng qua trên mặt Trương Vô Kỵ: “Tôi sẽ tặng cho đám nghèo hèn các người một câu nói, có tiền mua tiên cũng được!”
Những tên áo đen bắt đầu hành động, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh: “HÌ hi, nói nhàm nhiều như vậy, chỉ có một câu là đủng mà thôi!”
Tổng Chính Đăng chậm rãi bước về phía trước, ông ta là người đã tồn tại ở thương trường một thời gian dài, mang theo vẻ uy nghiêm tự nhiên của bậc bề trên.
Chậm rãi ngẩng đầu, khóe miệng hơi cong lên: “Có tiền, mua tiên cũng được!”
Chương 247
Trương Vô Kỵ nhíu mày, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, trong mắt ông ta lóe lên sự khinh thường: “Anh là cái thả gì?”
“Tôi khuyên anh, đừng lo chuyện bao đồng, không dễ dàng nhúng tay vào như vậy đâu!”
“Ha ha, thực xin lỗi, tôi ấy mà có một tật xấu, chính là thích lo chuyện bao đồng!”
Nói xong ông vừa định tiền lên một bước, thì bên canh liền có một người, bước chân nhanh hơn so với ông ta.
Diệp Phùng củi đầu, nhẹ nhàng nói với Hà Tố Nghi đang ở bên cạnh: “Tổ Nghi, Thi Nguyệt ở một mình trong phòng phẫu thuật có lẽ sẽ có chút sợ hãi. Em có thể vào cùng con bé được không?”
Nói xong, anh nhìn thoáng qua viện trường Vương, ông ta cũng là một người cổ hủ, mặc dù không biết người thanh niên ăn mặc xuề xòa này và Tổng Chinh Đăng bên cạnh có quan hệ gì, nhưng trực giác cho ông ta biết rằng người trẻ tuổi này càng không thể dễ dàng bị xúc phạm.
Vì vậy, ông ta đã có một quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời mình, bước nhanh đến bên cạnh Hà Tố Nghi và nói: “Quỷ ông này nói đúng. Vết thương của bệnh nhân quả gần nhãn cầu, và sức chịu đựng tâm lý của bệnh nhân là rất cần thiết. Lúc này nếu có bất kỳ thành viên nào trong gia đình có thể ở bên cạnh cô bé ấy, điều này có thể giài tỏa áp lực tâm lý cho bệnh nhân rất nhiều.”
Hà Tổ Nghi nghe vậy có chút áy náy, vội vàng nói: “Thật sao? Vậy tôi sẽ vào cùng Thi Nguyệt.”
“Được! Mời vào.”
Ngay khi Hà Tố Nghi chuẩn bị cùng với viện trường, cô đột nhiên dừng lại và liếc nhìn Diệp Phùng, với một cảm xúc phức tạp và đầy lo lắng trong mắt cô.
Trong lòng cô đã đoán được Diệp Phùng muốn làm gì, nhưng cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Diệp Phùng, anh, cần thận một chút!”
Diệp Phùng diu dàng cười với cô: “Em đừng lo lång, anh biết rồi!”
Hà Tố Nghi nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người rời đi, nhìn bóng lưng của cô, trong mắt Diệp Phùng tràn đầy dịu dàng, nhưng khi chậm rãi quay đầu, sự dịu dàng càng lúc trở nên càng lạnh bằng.
Khi hoàn toàn quay trở lại, những người xung quanh không khỏi rùng mình!
Ngày tháng bảy tuy không lạnh, nhưng không gian lúc này khiến người ta gió se lạnh thoáng qua!
Tổng Chính Đăng lui về phía sau nửa bước, nhưng trong ảnh mắt hiện lên sự kính trọng!
Từ trước đến nay rất khó để thầy phải ra tay. Lần cuối nhìn thấy anh ra tay, có vẻ như đã bày năm trước rồi…
Diệp Phùng vươn vai, phát ra một tiếng kêu giòn vang: “Các người thật may mắn, thành công chọc giận tôi rồi!”
“Vậy nên tôi quyết định đích thân xét xử tội lỗi của các người!”
Trương Vô Kỵ khinh thường khịt mũi: “Già thần già quỷ! Kéo đi cho tôi…”
Lời cuối cùng chưa kịp nói ra, trước mặt vang lên tiếng kêu thảm thiết, nhưng trong nháy mắt, bốn năm tên cao to vừa rồi kiêu ngạo đểu ngã xuống đất, vô cùng đau khổ. “Anh… anh cảm động người của tập đoàn Ngọc Hải sao?”
Trương Vô Kỵ run rẩy duỗi ra ngón tay, chì vào Diệp Phùng không thể tưởng tượng mà nói. “Tập đoàn Ngọc Hài?”
Diệp Phùng khë nhíu mày: “Ở thủ đô, có tập đoàn đó sao?”
Tổng Chính Đăng ở bên chợt hiểu ra, liền lấy điện thoại, bầm một dãy số: “Sư phụ có lệnh, năm phút đồng hồ, hãy khiến cho tập đoàn Ngọc Hải biến mất!”
Trương Vô Kỵ nghe xong lời này, suýt chút tức điên lên: “Khiến cho Tập đoàn Ngọc Hải biền mất? Hai người không phải điên rồi đúng không!”
“Tuy tập đoàn Ngọc Hài không so được với mười gia tộc đứng đầu, nhưng cũng là một gia tộc giàu có nguy nga, cũng là tôn tại nổi tiếng và có triển vọng ở Thủ đô!”
“Anh có thể làm gì? Tôi nói cho anh biết, Tập đoàn Ngọc Hải của chúng tôi có tiền, năm người không đủ, thì năm mươi, năm trăm người là đủ rồi!”
“Tôi không biết khi nào thì Tập đoàn Ngọc Hài sẽ suy sụp, nhưng hai người có thể biến mất từ hôm nay!”
Sau đó ông ta nhấc máy gọi điện: “Ông Vuơng, lập tức tim cho ta năm mươi người anh em, đưa tôi bệnh viện. Có hai tên nhãi ranh không có mắt dám làm phiến tập đoàn Ngọc Hài chúng ta!”
“Được rồi! Nhanh lên!”
Sau đó cúp điện thoại, cười hả hê: “Bây giờ quỷ xuống van xin thương xót, có lẽ tôi còn có thể tỏ ra nhân ái, cửu cả hai người!”
Diệp Phùng mặc kệ ông ta, nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường hơi sờn trên tưong, nhẹ giọng nói: “Còn ba phút nữa.”
Lâm Bách Tường cười tủm tỉm: “Trương Vô Kỵ, nhìn tên ngốc này, vẫn làm giống như thật, ha ha, chết cười!”
“Ha ha! Khi người của tôi đến, khiến ông ta phải khóc lóc rồi!”
Thời gian từng chút một trôi qua, khi kim chỉ trở về số không, trong mắt Diệp Phùng lóe lên một tia sáng: “Hết giờ rồi!”
Chuông kêu leng keng!
Điện thoại của Trương Vô Kỵ đúng lúc vang lên, ông ta sừng sốt, liếc mắt nhìn Diệp Phùng, kiêu căng ngạo mạn: “Cậu nhóc, người của tôi đã đến, hiện tại muốn cầu xin lòng thương xót cũng muộn rồi!”
“Này! Ông Vương, cậu đang ở đâu?”
“Anh hai, không hay rói!”
“Tất cả anh em của chúng ta đã bị đánh bởi một nhóm người vô danh. Anh em đều bị thương và tàn tật hết cả rồi, Họ thậm chí không có thời gian để vào bệnh viện. Một nhóm tuần tra khác đến tra tấn tất cả các anh em và đưa tất cả bọn họ đi!”
“Gi?”
Trương Vô Kỵ hai mắt đều sắp lồi ra: “Làm sao có thể?”
“Anh hai! Anh hãy mau nghĩ cách, chúng ta…”
Chưa kịp nói xong thì chỉ nghe thấy trong điện thoại có một âm thanh ổn ào, âm thanh bị còng tay, điện thoại chuyển thành âm báo bận: Trương Vô Kỵ cúp điện thoại vẻ mặt ảm đam nhanh chóng ngang đầu thờ ơ nhìn Diệp Phùng. “Trương Vô Kỵ, người của ông đã đến chưa? Có muốn tôi đến đón ở cửa không?”
Lâm Bách Tường trông có vẻ phấn khích, ông ta nóng lòng nhìn Diệp Phùng quỳ dưới chân ông ta để cầu xin lòng thương xót. “Đón cái đầu ông, cút ngay cho tôi!”
Đổ ập xuống chính là một trận chửi rủa, lúc này điện thoại lại có cuộc gọi, vừa nhấc lên là người yêu gọi đến, lúc này làm sao có thể quan tâm đến mấy lời nói ngọt ngào, liền lập tức cúp máy, điện thoại lại đổ chuông, liền cúp lần nữa, tiếp đó chuông lại kêu lên, không nhìn được nữa đành nghe máy: “Muốn mua gì thì cử mua! Anh bận, không có thời gian nói chuyện với em!”
Đầu bên kia điện thoại không nhẹ nhàng và làm nũng như trong tưởng tượng mà vang lên tiếng khóc: “Anh đúng là cái đồ không có lương tâm, còn mua gì nữa!”
“Hết rồi, hết thật rồi!”
Trương Vô Kỵ kinh ngạc: “Hết rồi?”
“Nhà! Xe! Tiền! Và những món đồ cổ mà anh đã bí mật cất giữ trong két sắt ngân hàng, những thứ này đã bị tịch thu! Tất cả đã biến mất rồi!”
Trương Vô Kỵ không nhịn được nữa, ngồi trên mặt đất đầy mất mát, đột nhiên như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Diệp Phùng, giọng nói run run, “Là… anh làm sao?”
“Trương Vô Ky!”
Đột nhiên, một tiếng gào thét vang lên khắp hành lang, sau đó là một nhóm người xông tới, người đứng đầu mặc bộ đồ tây nhưng sát khỉ nghẹt thở, Trương Vô Ky chưa kịp phản ứng đã bị tủm cổ áo kéo di!
“Anh đi, tôi…”
“Cái gì mà tôi! Năm phút! Chinh là năm phút!”
“Tập đoàn Ngọc Hài! Không còn nữa rồi! Tất cả mọi thứ!”
Hơn nữa đối phương còn nói một câu, tất cả đều là mi tự chuốc lấy! Tên khốn không biết núi thái sơn, rốt cuộc đã xúc phạm ai chứ!”
Trương Vô Kỵ ngã quy trên mặt đất, lúc này đôi giày da sáng loáng đi đến trước mặt ông ta, theo bản năng vô thức nhìn lên, Tổng Chính Đăng hơi nghiêng người mim cười nhìn anh ta: “Hiện tại anh đã biết thế nào gọi là có tiền mua tiên cũng được chưa?”
Chương 248
Trương Vô Kỵ mang theo thanh âm run rấy nói, theo sau bước nhanh đi tới. Đường đường là giới nhà giàu ở Thủ đô, ông chủ tập đoàn Ngọc Hài, giờ phút này lại giống chó săn cười ninh not: “Chủ tịch Tổng, thật sự là ngài sao? Tôi từng thấy ngài trên TV rồi đầy. Thật không ngờ hôm nay tôi lại may mắn được nhìn thấy người thật ngoài đời!”
“Tôi hâm mộ ngài đã lâu, ngài xem, hôm nay tôi có thể có vinh hạnh cùng ngài ăn cơm tối không?”
Trương Vô Kỵ không hồ là người làm ăn, Tập đoàn Ngọc Hải không biết đã đắc tội vị nào, sự sụp đổ đã trở thành kết cục đã định, nhưng ông ta biết Tổng Chính Đăng ở trước mặt mình có trọng lượng như thế nào!
Thần tài của Hồng Bắc Tống Chính Đăng, một mình ông ta cai quản tài phú của chín tình, thậm chí còn nhiều hơn cả một số gia đình quý tộc. Trước đây nghe nói ông ta có ý định vào Thủ đô, có vẻ như lời đồn là sự thật.
Chỉ cần có thể buộc chặt vào con tàu lớn này vào mình, cho dù hôm nay tập đoàn Ngọc Hải có hai bản tay trắng đi chăng nữa. Ngày mai liền có thể quật khởi một lần nữa!
Khỏe miệng Tống Chính Đăng nở một nụ cười đầy châm chọc: “Ăn cơm? Đương nhiên là tôi rảnh rồi!”
“Chỉ là, lúc trước em trai của anh không biết như thể nào mà làm cho hai người chúng tôi phải phật ý, bữa cơm này chúng ta còn phải từ từ chờ rồi!”
Một câu nói này giống như sét đánh giữa trời quang, Trương Vô Kỵ đột nhiên đứng ngây người ở nơi đó!
Hiểu rồi! Hiểu rồi!
Ông ta luôn nghĩ không ra, tuy rằng tập đoàn Ngọc Hài của ông ta hoành hành ngang ngược. Nhưng ông ta vẫn luôn cần thận, thận trọng. Thế lực không thể đắc tội, ông ta sẽ không bao giờ tự đi đắc tội với người ta!
Ngoài những thế lực đứng đầu kia, ai lại có khả năng khiển Tập đoàn Ngọc Hài nhà cao cửa rộng sụp đổ trong tích tắc?
Nhưng nếu đổi thành Tổng Chính Đăng trước mặt, mọi chuyện đều có thể giải thích được!
Là Thần tài của Hồng Bắc của chín tinh. Đừng nói một cái Tập đoàn Ngọc Hài nho nhỏ, ngay cả những gia tộc cao cao tại thượng kia cũng phải cân nhắc hầu quả của việc đắc tội Tổng Chính Đăng!
Diệp Phùng lúc này đang nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, khẽ nhíu mày nói: “On ào quá!”
Tổng Chính Đăng tức khắc hiểu ý, búng tay một cải, sau đó không biết từ đâu đi ra một ít đàn ông lực lưỡng, lập tức đuổi hết mọi người ra ngoài, chi còn lại có một người, Tống Chính Đăng cung kính hỏi: “Ông ta phải làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy Lâm Bách Tường run lên, trong mắt Diệp Phùng lóe lên một tia lạnh lẽo: “Không có y đức nhưng vẫn có thể lưu lại một con đường sống, nhưng nếu không có lương tâm thì có cho sống cũng là lãng phí không khí!”
Lâm Bách Tường cuối cùng đã phải trà cái giá đất nhất cho những gì mình đã làm!
Trước cửa phòng mổ toàn bộ không một bóng người, khôi phục sự yên tinh. Diệp Phùng liếc nhìn Tổng Chính Đăng một cái, khóe miệng no một nụ cười nghiên ngẫm: “Thảo nào anh không rời Thủ đô, Như thể nào, chín tinh Hồng Bắc lại có thể không thỏa mắn được Thần Tài như anh ăn uống sao?”
“Thấy, ngài nói đùa rồi!”
Tổng Chính Đăng voi vàng nói: “Ngài ở Thủ đô, tuy rằng có rất nhiều anh em ở bên cạnh, dù sao Thủ đô ở đây cũng là nơi rồng cuộn hồ ngồi, thế đất hiểm hóc. Nếu tôi có thể ở bên cạnh ngài, cũng yên tâm hơn một chút!”
Diệp Phùng hơi hơi cảm động, anh có thể nhận ra Tổng Chính Đăng quan tâm anh từ tận đáy lòng.
Khẽ vỗ vai anh ta một cải, Diệp Phùng cười nói: “Tâm ý của anh, tôi đã hiểu rồi.”
“Thù độ cũng là một nơi tốt, nếu có thể chiếm một vị trí nhỏ, đổi với cậu cũng là trăm lợi mà không một hai!”
“Chờ chuyện này qua rồi, tôi sẽ giới thiệu một ít anh em phát triển không tồi ở Thù đô cho cậu, nhưng mà…”
Diệp Phùng dừng lại một chút, trong mắt chot lóe một tia thu dịch: “Trước mắt phải tính món nợ của Thị Nguyệt trước đã!”
Tổng Chính Đăng dường như đã chuẩn bị từ lâu, lien nói: “Khi biết được em gái nhỏ bị thương, tôi đã phái người đi điều tra rồi!”
Nói rồi giao một bức ảnh, trong bức ảnh, một người đàn ông to lớn với hình xăm trên lưng trông cực kỳ cứng cáp!
“Chủ quán bar Hummer, Dương Dịch Phong, là người có chút mặt mũi, có chút tiền, cũng có chút tên tuổi ở Thủ đô!”
Diệp Phùng ánh mắt đột nhiên phát lạnh!
“Người này bây giờ đang ở đâu?”
“Đương nhiên là o địa bàn của gã ta, quán bar
Hummer.”
Diệp Phùng gật gật đầu, đứng dậy rời đi: “Chăm sóc cô và em gái thật tốt!”
Nhìn bóng lưng rời đi của anh, Tổng Chính Đăng cung kính nói: “Xin tuân theo mệnh lệnh của ngài!”
Nói đến địa điểm ăn chơi lớn nhất ở Thủ đô thì phải nói đến phố Phong Nguyệt, nói đến pho Phong Nguyệt thì phải nói đến quán bar lớn nhất trên con phố này, quản bar Hummer!
Ngay sau buổi trưa, trong quán bar bắt đầu chào đón những vị khách đặc biệt!
Người phục vụ dụi dụi đôi mắt ngái ngủ nhìn Diệp Phùng vừa mở cửa, yếu ớt nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi còn chưa mở cửa!”
Diệp Phùng không có nghe nói qua, tìm một chỗ ngồi xuống: “Nếu không mở cửa, cậu có thể không tiếp khách sao?”
“Ai u!”
Người phục vụ mở trừng mắt, có chút bất mãn nhìn Diệp Phùng. Sau đó cà lơ phất phơ đi đến gần anh, đánh giá anh từ trên xuống dưới. Anh mặc một bộ quần áo rẻ tiền, trong mắt cậu ta lóe lên một tia khinh thường, rồi cậu ta ném chiếc khăn trên tay lên trên bàn trước mặt anh, có chút khinh thường nói: “Uống cái gì?”
“Một ly bia!”
Diệp Phùng không chút nào để ý thái độ của cậu ta, đáp lại. “Chờ chút!”
Một lúc sau, người phục vụ bưng một ly bia tới: “Của anh đây!”
Diệp Phùng đưa tay ra đón, khi hai mắt chạm vào nhau, người phục vụ bất ngờ buông tay, ly rượu rời khỏi tay Diệp Phùng, đập mạnh và rơi xuống đất!
Trên mặt người phục vụ lộ ra một tia tươi cười khi kế hoạch thành công, đôi mắt nhíu lại: “Ai ôi, sao anh bất cần như vậy!”
“Cám ơn đã chiếu cố, cốc bia này trị giá ba trăm rười, bối thường tiền đi!”
Diệp Phùng nhướng mày: “Cốc bia của cậu nhiều nhất cũng chỉ là bảy mươi ngàn. Cậu lại bắt tôi trà ba trăm rưỡi. Có phải là hơi cắt cổ quá rồi không?”
Vừa nghe lời này, người phục vụ đột nhiên hăng hái: “Cái gì? Anh nói tôi cắt cổ khách hàng à, được rồi vậy trả bảy trăm ngàn, thiếu một xu thôi, anh cũng không thể đi ra ngoài!”
“Thật là buồn cười! Tôi cũng không tin, một mành thủy tinh nhỏ lại có thể đáng giá nhiều tiền như vậy!”
“Gọi quân lý của cậu ra đây!”
Người phục vụ liếc hắn một cái, khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh nghĩ cũng hay thật đấy, đế quản lý của tôi ra đây, thiếu một xu, chuyện này sẽ không xong đâu!”
“Hừ! Tôi cũng không tin, còn có người không biết phân rõ phải trái như vậy!”
“Ha ha, vậy anh cứ chờ Ở đây!”
Một lúc sau, một người đàn ông cao to thô kệch mặc vest đen đi tới, liếc mắt nhìn Diệp Phùng ổm ôm nói: “Thế nào, nghe nói anh làm vỡ ly không muốn bồi tiền?”
Chương 249
“Làm vỡ đổ vật, đương nhiên sẽ phải bối thường. Nhưng mà một ly rượu nhỏ trị giá bày trăm ngàn sao?”
Quản lý nhưởng mày: “Đừng nói nhảm nữa! Tôi nói đáng giá bao nhiêu liền đáng giá bấy nhiêu!”
“Đúng rồi, sửa lại một chút cho anh, không phải bày trăm, mà là ba triệu rưỡi!”
“Mau trả tiền đi! Đừng lãng phí thời gian, tôi còn có việc phải làm!”
Bang!
Diệp Phùng vỗ xuống bàn: “Các người đây là quán đen à?”
“Ha ha…”
Ngược lại quản lý lại cười: “Anh nói rất đúng, chúng tôi ở đây chính quán làm ăn đen tối đấy!”
“Toàn bộ Thủ đô ai mà không biết quản bar Hummer là chỗ của anh Dịch Phong. Tôi nói cho anh biết, tốt nhất nên thành thật trà tiến, nếu không, tôi sẽ để cho anh phải ăn không hết gói dem đi!”
“Ha ha…”
Diệp Phùng khế cười, lấy ra tiền đặt ở trên bàn: “Tiền đây, nhưng mà tôi sợ, anh không dám đòi thôi!”
“Đùa à! Dưới bầu trời này còn có ai mà ông đây không dám đòi tiền.”
Quàn lý hừ lạnh một tiếng, lôi tiền từ trên bàn xuống, sau đó không kiên nhẫn nói: “Coi như anh thức thời, mau cút đi!”
Diệp Phùng không nói gì, xoay người rời đi, đứng ở cửa quán bar lấy điện thoại ra: “Thiết Chinh Nhac, binh lính của anh vẫn còn chưa rời khỏi Thủ đô đúng không?”
“Vừa lúc, dẫn theo năm trăm binh lính trang bị đầy đủ qua chỗ tôi. Trước khi đi, để cho các anh em vui vẻ một chút!”
Ngay sau đó, cùng với âm thanh ẩm ẩm, năm trăm binh lính được trang bị võ trang hạng nặng, thậm chí có hai xe bọc thép, bao vây lối vào của quán bar chật như nêm cối. “Thấy, tất cả năm trăm người đểu ở đây, xin chi thị của ngài!” Thiết Chinh Nhạc điều khiển một chiếc xe tăng bọc thép, giận dữ nói.
Diệp Phùng ảnh mắt sâu kín: “Bao vây quán bar, cho dù là con ruồi muốn bay ra ngoài, trực tiếp bắn đại bác cho tôi!”
“Tuân lệnh!”
Tháp tháp tháp!
Kèm theo tiếng đập cửa, giọng nói của Diệp
Phùng lại vang lên: “Tôi đột nhiên nhớ ra, bia của tôi, hình như tôi còn chưa uống hết đâu!”
“Anh có phải muốn tìm chết không? Còn muốn uống bia? Có tin hay không ông đây cho anh uống…”
Quản lý mở cửa còn chưa nói xong, đột nhiên dừng lại, nhìn đám binh linh trang bị hạng nặng ở phía sau Diệp Phùng cùng hai chiếc xe bọc thép, hai cái pháo ống đen nhánh trực tiếp chỉ vào trán mình, trán anh ta đổ mồ hôi lạnh, nháy mắt chảy xuống dưới!
“Anh chuẩn bị, để tôi uống cái gì?”
Diệp Phùng cười tủm tỉm nói. “Ông lớn… ông lớn, tôi có mắt không thầy Thái Sơn, ngài… Ngài xin hãy giơ cao đánh khẽ.” Quàn lý không phải kẻ ngốc, nhìn thấy tư thế này, anh ta hiểu ngay minh đã đá đến ván sắt!
“Ông chủ của anh, có phải là Dương Dịch Phong không?”
Người quản lý gật đầu. “Gọi điện thoại cho anh ta.”
“Cái… Cái gi?”
“Gọi điện thoại cho anh ta, nói năm phút đồng hồ tôi không thấy anh ta, quản bar này của anh ta, tôi liền đập nát tất cả!”
Quản lý sao dám nói nửa lời, liên vội vàng gọi điện thoại cho Dương Dịch Phong, vừa nói xong tinh hình ở đây, Dương Dịch Phong trực tiếp bạo phát: “Đậu má! Có người ở Thủ đô dám đánh vào chỗ của Dương Dịch Phong tôi sao?”
“Chờ cho tôi, ông đây để anh ta chết cũng không biết chết như thế nào!”
Nói xong lập tức triệu tập mấy tên đàn em của gã ta, một đám đàn ông đủ loại cầm thú bắt đầu hùng hổ xông tới quán bar.
Quán bar Hummer nằm ở phía bắc Thủ đô, để phòng những người này chạy thoát, Dương Dịch Phong vội vàng gọi điện cho cuc trưong cuc cành sát phía Bắc Thủ đô: “Alo, bác họ, có người đang gây rối trong quán bar Hummer của cháu. Bác mau đưa người đến đó, đừng để họ chạy mất! Cháu đây sẽ đích thân đến lột da bọn ho ra!”
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Đừng lo lắng, bác lập tức tự mình dẫn đội qua đó!”
Cục trường cục cảnh sát phía Bắc Thủ đô Hàn Hùng không chỉ có quan hệ họ hàng với Dương Dich Phong. Trong quán bar Hummer còn có một số cổ phần đáng xấu hổ của ông ta nữa, đương nhiên là cực kỳ quan tâm đến túi tiền này!
“Nào, triệu tập tất cả cành sát đến quán bar Hummer ngay lập tức!”
Người bên dưới không biết sự tình, thầy cục trưởng kích động như vậy, cho rằng cơ hội lập công lại đến. Một đám mạnh như rồng như hổ, hơn một trăm người cùng hơn ba mươi xe cành sát hủ còi báo động chạy về hướng quán bar Hummer!
Thời điểm đi đến quán bar Hummer, Hàn Hùng trực tiếp trợn tròn mắt. Năm trăm người đều được trang bị đầy đủ vũ khí hạng nặng, hai xe bọc thép ở ngay lối vào quán bar, bên ngoài mở ra ông phóng hòa tiễn. Ông ta không chút nghi ngờ, nếu xe của mình dảm vượt qua Lôi Trì trong một bước, những ống phỏng hòa tiễn này lập tức có thể làm nổ tung chiếc xe của ông ta lên trời!
Ông ta cũng không phải kẻ ngốc, ông ta biết Dương Dịch Phong đã chọc phải một nhân vật lớn, Ông ta lập tức móc ra máy liên lạc, hét lớn: “Mọi người, tắt đèn cành sát! Tất còi báo động! Xe phía sau trở thành xe phía trước! Đi về theo đường cũ! Đi về theo đường cũ!”
Một đám người xám xịt tới, rồi lại xám xit mà rời đi. Hàn Hùng liền ghét bỏ gã ta, thật là một tên xã hội đen thích gây chuyện, gã ta đây là đã chọc phải nhân vật tầm cỡ trong quân đội rồi.
Cũng may là ông ta chạy nhanh. Nếu không, một cảnh sát trường nho nhỏ như ông ta cũng không có đủ sức tát lại đối phương!
Về phần thông báo cho Dương Dịch Phong, Hàn Hùng tức giận nào có thời gian quan tâm gã ta!
Mà bên kia, khi Dương Dịch Phong lôi kéo hơn hai trăm người hùng hổ xông vào, đám anh em kia nhìn thấy cảnh này cũng há hốc mồm kinh ngạc. “Đại… Đại ca, anh nói người gây sự, không phải là bọn họ đấy chứ?”
Dưới lỗ sáng của súng thật đạn thật, đảm anh em này vốn dĩ chính là một đám ô hợp, ngao ô một tiếng, ngay cả bọn đàn em trong tay cũng không thèm đếm xia tới gã ta, trực tiếp bỏ chạy lấy người. Bọn ho hơn hai trăm người đi đến, trong chốc lát, chỉ còn lại một mình Dương Dịch Phong đứng tại chỗ.
Dương Dịch Phong cũng sợ hãi, nhưng quán bar Hummer chính là túi tiền của gã, gã muốn chạy, nhưng chạy không được!
Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, là Hàn Hùng đang gọi, vừa bắt máy xong bên kia liền hét lên: “Cháu rốt cuộc đã đắc tội với ai vậy!”
“Ngay cả xe tăng bọc thép cũng điều tới. Muốn ông đây đi bắt người hay là đi chịu chết đây!”
Dương Dịch Phong cũng tức giận: “Bác họ, cháu thật sự không biết, cấp bậc nhân vật như vậy. Cháu làm sao có gan đắc tôi chứ!”
“Ông đây nói cho cháu biết, bên trên vừa mới cho bác một cái thông báo, 10 km chung quanh quán bar Hummer, cho dů là đánh bom thuốc nổ, cũng không ai có thể can thiệp!”
“Chính cháu, tự mình cầu phúc đi!”
Dương Dịch Phong trực tiếp ngây ngẩn cà người. Lúc này, Thiết Chinh Nhạc về mặt lạnh lùng bước tới, dùng lỗ sủng chỉ vào gã, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói: “Nhóc con, thấy tôi muốn cậu đi qua một chuyến!”
Trong lòng nơm nớp lo sợ, Nhìn thấy Diệp Phủng, Dương Dịch Phong cố nặn ra một nụ cười: “Này… Ngài này, không biết tôi đã xảy ra xung đột với ngài ở chỗ nào, lại để cho ngài bày ra một thế trận lớn như vậy?”
Diệp Phùng mặc kệ gã ta, cẩm một cái đĩa lên, nghiền ngẫm cười nói: “Cái đĩa này bao nhiêu tiền?”
Dương Dịch Phong sững sờ, còn quản lý thì đột nhiên rùng mình một cái!
Bang!
Chiếc đĩa rơi xuống đất, giọng nói lạnh như băng của Diệp Phùng vang lên: “Đập cho tôi!”
Chương 250
Một trăm người giữ gìn hoàn cảnh, bốn trăm người còn lại được trang bị vũ trang hạng nặng đầy đủ, không chút do dự bắt đầu động thủ. Từ tầng một đến tầng bốn, từ tầng bổn đến tầng một, toàn bộ quán bar đều nở hoa khắp nơi. Chỉ mất hai tiếng đồng hồ, quản bar bỏ ra hơn năm triệu đồng để trang hoàng, đã biến thành đồng đổ nát!
“Nào, tính toán thật tốt cho tôi!”
Tim Dương Dịch Phong cũng nhỏ máu rồi, cho tới bây giờ gã cũng không hiểu minh đã đắc tội đến ông chủ lớn này ở chỗ nào!
Sau khi đập xong, Diệp Phùng búng ngón tay, hai mươi người bước ra trước mặt anh, trên tay cầm một chiếc hộp có mật mã, xếp thành hàng, sau khi mở ra thì toàn là tiền giấy màu đỏ rực rỡ!
“Làm vỡ ly rượu lấy ba triệu ruỡi. Bây giờ tôi đã đập vỡ quán bar của anh. Đến tính toán cho tôi. Tôi cần bối thường cho anh bao nhiêu đây?” Am vang!
Một tiếng sét kinh thiên động địa nổ tung trong đầu Dương Dịch Phong, hieu roi! Cuối cùng đã hiểu rói!
Gã ta xưa nay không phải chưa từng làm loại chuyện này. Dương Dịch Phong gã mạnh mẽ đến mức người khác chỉ có thể nhận mình xui xẻo. Nhưng làm sao có thể tưởng tượng hôm nay, không chỉ có đá vào tấm sắt, cái này phải gọi là tường thành!
Rám!
Dương Dịch Phong trở tay tát quản lý tát một cái: “Mù mắt chó của mày, người này mà cũng dám đắc tội, ông đây đánh chết mày tên khốn nạn!”
Diệp Phùng thở ở lạnh nhạt quan sát, không nói lời nào. Khi Dương Dịch Phong chuẩn bị đánh chết tên quản lý, lúc này mới thật cần thận nói: “Cấp dưới không hiểu chuyện, quán bar ngài cũng đã đập rồi. Có thể bỏ qua chuyện này đi được không?”
Diệp Phùng liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên: “Anh còn chưa trả lời tôi, tôi cần phải trà cho anh bao nhiêu tiền nữa cơ mà!”
Dưong Dich Phong thinh thịch quỳ rạp xuống đất: “Ngài tạm tha cho tôi đi, cho tôi ba cái gan, tôi cũng không dám đòi tiến của ngài!”
“Ngài nếu là lúc trước nói ra thân phận, đánh chết chủng tôi, một ly rượu cũng không dám doi ngài ba triệu rười!” Diệp Phùng đột nhiên nhếch lên khóe miệng: “Nói ra thân phân sớm như vậy, làm sao có thể lấy danh nghĩa mà xuất binh, làm sao có một vở kịch vui như vậy?”
Dương Dịch Phong sửng sốt trong chốc lát, Diệp Phùng khóe mắt chợt híp lại: “Vì anh không cần tiền, vậy món nợ này cũng tính xong rồi, kế tiếp chúng ta sẽ tính món nợ tiếp theo.”
Món nợ tiếp theo? Như thế nào còn có món nợ tiếp theo?
Diệp Phùng lấy ra một bức ảnh, nói: “Đây là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp, đáng lẽ phải có một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống hoàn mỹ, nhưng mà hôm nay, thiếu một chút nữa thôi, cô bé đã bị hủy dung!”
“Nghe nói đứa nhỏ này không có ba, nhưng chuyện này làm ba cô ấy rất tức giận!”
Vừa nói, Diệp Phùng vừa lật mặt trước bức ảnh đưa đến trước mặt Dương Dịch Phong: “Anh nói xem, nên làm như thế nào để xoa diu cơn giận của một người ba dang tức giận?”.
Nhìn cô bé trong ảnh, Dương Dịch Phong hoàn toàn sững sờ, cô bé này không phải là người gã ta hất ngã vào ban ngày sao?
Dương Dịch Phong há miệng thở dốc, tức khắc xui lơ ở trên mặt đất, vẻ mặt suy sup. Gã ta làm sao có thể nghĩ trong một nhà trẻ bình thường như vậy lại có một cô bé có thân phận cao quý sâu xa như thể chứ?
Sớm biết như vậy, cho dù gã ta có ném chính con ruột của mình, cũng sẽ không bao giờ chạm vào đứa bé gái nhỏ này!
“Tôi… tôi sai rồi!”
“Quán bar ngài cũng đã đập, tức giận cũng cũng đã xong, ngài tạm tha cho tôi lần này đi!”
“Chỉ phá cái quán rượu nát này của anh mà thôi, anh có thể thay con gái tôi bị thương không?”
“Vậy… Vậy ngài muốn như thế nào nữa?”
Dương Dịch Phong lắp bắp hỏi.
Khóe miệng Diệp Phùng khẽ nhếch lên: “Dưa theo cách trang trí này, trong vòng một tháng phải trang trí lại cho tôi, để tôi tim người đập lại lần nữa!”
“Một tháng trang hoàng một lần. Khi nào tôi cảm thấy đập đủ, chuyện này coi như tính công, bằng không..”
Diệp Phùng nhe nhàng nhếch miệng, lành lạnh cười: “Không đập được quán rượu, tôi liền thuê người đến trà nợ!”
Dương Dịch Phong vẻ mặt như tro tàn, nằm liệt trên mặt đất, một tháng chỉnh tổn mất mười lăm tỷ đồng, tùy tay vung một cái, chỉnh mình lao vào cả đời!
Ca phẫu thuật của Thị Nguyệt cũng diễn ra suôn sẻ, khi cô bé xuất viện cũng trùng hợp vào dịp nghi lễ.
Theo kế hoạch ban đầu, anh định dẫn Hà Tổ Nghi đến núi Bạch Tuyết để tìm thuốc. Sau khi nghĩ lại thì việc để Thi Nguyệt ở nhà một mình là không thích hợp, dứt khoát quyết định một nhà ba người cùng đi. Dù sao thì ở đó cũng không có gì nguy hiểm. Cho nên cả nhà cùng ra ngoài du ngoạn.
Người chịu trách nhiệm bào vệ sự an toàn của Diệp Phùng là Thiên Lang, toàn bộ hành trình anh ta vừa làm vệ sĩ vừa làm tài xế.
Trước khi đi, Diệp Phùng theo lời hứa đã gọi điện cho Hoàng Mạnh. Biết Diệp Phùng dich thân den, Hoàng Mạnh rất nhiệt tình, cũng to về sẽ chiều đãi suốt toàn bộ hành trình!
Nhóm bốn người cũng không quá vội, mang theo tâm trạng du sơn ngoạn thủy cử vừa đi đường vừa choi, hành trình lẽ ra đến được trong một ngày thi phải mười ngày mới đến được!
Đất Đông Bắc cổ xưa mà lại lạnh băng!
Vùng đất này chứa đầy những truyền thuyết và huyền thoại đặc sắc!
Và mục đích chuyến đi này của Diệp Phùng và những người khác là xác định vị trí một thành phố nhỏ vô danh dưới chân núi Bạch Tuyết thuộc ba tinh Đông
Bắc! it ai nhắc đến tên thật của nó, từ khi có người sống ở đây, nó được đặt tên mới là Thành phố Hữu
Thiên!
Thành phố Hữu Thiên nằm ở ria của ba tỉnh miền Đông, là khu trực thuộc của ba tinh, ba mặt được bao bọc bởi các dãy núi nên đã tạo cho nó một vị trí địa lý đặc thủ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nơi này đã trở thành một nơi không ai quản lý. Vô số tệ nạn sinh ra ở đây, vô số chuyện đen tối có thể sinh sôi nảy nở ở đây. Ở đây, không có cái gọi là quy tắc, ai có sức mạnh to lớn thi người đó mới là đạo lý! Theo Hoàng Mạnh, thành phố Hữu Thiên là hình ành thu nhỏ của sức mạnh cả ba tỉnh ở Đông Bắc!
Chỉ có xưng bá một phưong ở ba tỉnh miền Đông Bắc mới đủ tư cách để thiết lập quyền lực của riêng mình ở thành phố Hữu Thiên!
Hơn nữa, nơi này lưu hành các loại bảo vật không thể công khai ra bên ngoài. Theo Hoàng Mạnh, thành dược cả trăm năm chưa từng xuất hiện, nếu xuất hiện cũng chỉ có thể xuất hiện ở thành phố Hữu Thiên!
Đây là một thành phố, nhưng cũng là một trung tâm giao dịch khổng lồ!
Chỉ cần anh có tiền, anh có thể mua bất cứ thứ gì anh muốn!
Nơi mà chỉ có một vài nhân tài có thể đặt chân đến, vô cùng bí ẩn!
Dưa theo lộ trình do Hoàng Mạnh đưa ra, qua một con đường hẹp dài và gập ghềnh, một thành phố khổng lồ sẽ hiện ra ngay trước mặt!
Khác hẳn với những công trình kiến trúc hiện đại, trước mắt là một tháp canh cao năm mét, nối liền với hai bên núi, sừng sững giữa mây trời, thập phân đổ số. “Thật dúng là thành phố Hữu Thiên! Vẫn luôn nghe danh nơi đây, hôm nay mới đến vừa thấy, quà nhiên ẩn tượng!”
Một người đàn ông dáng người cao thằng không khỏi cảm thán một tiếng. Mặc dù gió lạnh đang gào thét, người đàn ông chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng, tùy ý để cho gió lạnh thối rối tung góc áo, nhưng anh ta lại có một loại tiêu sái khác.
Mà bên cạnh anh ta, người phụ nữ mặc áo khoác lông vũ ngoài màu trắng đang đứng thẳng. Mặc dù quần áo có cong kenh nhưng cũng không che giấu được dáng người hoàn hảo của mình, xứng với khuôn mặt xinh đẹp. Cô ấy càng giống như một tiên nữ xuyên không vào thế giới của pháo hoa trong cung điện trên mặt trăng.
Giữa hai người, là một cô bé nhỏ bé xinh xắn được bao bọc hoàn toàn trong một chiếc áo khoác lông vũ xinh xắn, trông càng giống một tinh linh trên thế giới này, với một đôi mắt to, trong đó xuất hiện một loại hào quang khác!
Một nhà ba người, tất cả đều ở đây!
Diệp Phùng nhìn tòa tháp trước mặt, trong mắt tràn đầy tán thưởng: “Ở nơi này vẫn còn tòa tháp chi có ở thời cổ đại. Phối hợp với vách núi sừng sững ở hai bên, có thể nói là có thể nói là dễ thù khó công. Cho dù là khoa học kỹ thuật tiến bộ như ngày nay, muốn chiếm được chỗ này cũng không phải một việc dễ dàng!”
Diệp Phùng không thích nói lời hoa mỹ. Có thế để anh nói ra một chữ tốt, xem ra việc xây dựng thành phổ Hữu Thiên quà thực đã tốn rất nhiều công sức!
“Hơn nữa, có được một chiếc thùng sắt thành phố Hữu Thiên như vậy, người nắm quyền này vẫn duy trì sự cần trọng cơ bản nhất. Dọc trên con đường này, dường như không có ai, nhưng lại có rất nhiều người trong tôi đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, chỉ sợ cũng có không ít người đâu.”
Người bên cạnh Diệp Phùng sắc mặt lạnh lùng, nhưng trong mắt thời thời khắc khắc luôn hiện lên vẻ cành giác, Thiên Lang nói: “Tổng cộng có 13 trạm gác ngầm, ít thì hai người, nhiều thì năm người, tất cả đều mai phục ở chỗ bí ẩn!”
“Ha ha…”
“Thật không hồ là thành phố Hữu Thiên!”
Hai mắt Diệp Phùng sáng lên liên tục: “Nói vậy, có lẽ tin tức những gương mặt mới của chúng ta đã được truyền vào thành phố rồi!”
“Ha ha, đã tới thì cứ yên tâm ở lại, tôi càng ngày càng có hứng thú với thành phố Hữu Thiên này rồi dáv
Chương 251
Cổng chính thành phố Hữu Thiên chi có duy nhất một cánh cổng lớn, hai bên cổng có bày tám tên thanh niên ất ở trông như đang tuỳ tiện đứng đó, nhưng ít nhất lại có bốn, năm ánh mắt đặt lên người anh, toát lên vẻ cực kỳ phòng bị, có thể nhìn thấy rất rõ ràng!
“Này này… đứng lại!”
Lúc ba người Diệp Phùng muốn vào trong thành phố, bỗng nhiên, giữa không trung có một cánh tay thò ra, cản trờ bọn họ!
Diệp Phùng nhẹ nhàng quay đầu, nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”
Thanh niên nghiêng đầu nhìn ba người bọn họ, sau đó mới mở miệng nói: “Các vị đây, nhìn mặt có vẻ la, chắc không phải người của thành phố Hữu Thiên chúng tôi nhì?”
Diệp Phùng ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn cậu ta: “Sao, không lệ thành phố Hữu Thiên không chào đón khách tới thăm sao?” Thanh niên kia cười ha ha hai tiếng: “Khách thì tất nhiên là phải chào dón roi, chi có điều sơ rằng có một số người không phải khách thôi!”
“O? Vây cậu muốn thể nào?”
Thanh niên kia vung tay một cái, xung quanh lập tức có mấy người bao vây phía này: “Vậy đành phien các vị đi theo chúng tôi một chuyển, chỉ cần điều tra rõ ràng thân phận không có vấn để gì, thành phố Hữu Thiên tự nhiên sẽ chào đón các vị!”
Vừa nói, mấy tên kia đã ra tay bắt người, ánh mắt Diệp Phùng lạnh đi, cơ thể Thiên Lang bên cạnh thoắt một cái, bịch một tiếng, một cước đá văng mấy tên có ý định tiến lại gần, theo đó là ánh mắt lạnh lẽo mang theo ý định giết người: “Tên nào dám lại gần, giết!”
Soạt!
Hầu hết những tên đứng ở cồng đều vây quanh chỗ này chỉ trong chớp mắt, nụ cười trên mặt người thanh niên chém gió nãy giờ cũng từ từ biến mất, nhìn Diệp Phùng, lộ ra ánh mắt dữ dằn: “Mây vị tới đây để khua chiếng múa trồng sao?”
“Muốn tới quấy rối ở thành phố Hữu Thiên, sợ là các người chọn sai chỗ rồi!”
“Người đâu, túm mấy tên này lại..”
“Hỗn láo!”
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng quát lớn, vừa quay đầu lại nhìn đã thấy một người tấm tuổi trung niên mặc âu phục thờ hổn hển chạy về phía bên này. Nhìn rõ người mới tới, cậu thanh niên biểu hiện rõ nét mặt nhận ra thân phận của người này, chớp một cải về mặt đã thay đổi: “Giám đốc Hoàng? Chú thế này là..”
Hoàng Túc Sâm đứng dậy, hổn hà hổn hển hít lấy hít để, sau đó bực bội liếc cậu thanh niên kia một cái, tức giận mắng: “Đúng là con mắt chó của cậu mù thật rồi, mấy vị này là khách quý nhà họ Hoàng tôi đây đó!”
“Khách quý nhà họ Hoàng?”
Nét mặt cậu thanh niên xanh mét, họ Hoàng thân thích của dòng tộc thời xưa, là dòng tộc còn sót lại của triều đại phong kiến cuối cùng, chiếm giữ tỉnh Đồng Tam hơn trăm năm qua, thế lực ở thành phố Hữu Thiên này cũng xem như một gia tộc đỉnh của chóp. Một tên tép riu canh công như cậu ta khỏi phải nói, đụng vào người ta không nổi rồi đó!
Bắt được tấn số, khuôn mặt cậu thanh niên lập tức trở nên hớn hở, cho những người xung quanh giải tán, cười ha ha: “Thì ra là khách quỷ nhà họ Hoàng, đúng là có mắt như mù mà, xém chút nữa không nhận ra người của mình cả roi!”
Khóe miệng Diệp Phùng nhe nhàng nhếch lên: “Vây bây giờ tôi có cần phải kiểm tra rõ thân phận nữa không?”
“Coi ngài nói kia, có nhà họ Hàng bảo lãnh cho ngài rồi, tôi nào dám có gì không yên tâm nữa?”
“Mời ngài vào thành phố Hữu Thiên chúng tôi, có thể nói nơi này muốn gì có đó, mong rằng ngài có thể chơi thật vui vẻ ở thành phố Hữu Thiên này!”
Bên cạnh, Hoàng Túc Sâm cũng sáp lại phía trước: “Thầy Diệp, tôi là Hoàng Túc Sâm, là người chịu trách nhiệm thuộc dòng họ Ải Tân Giác La ở thành phố Hữu Thiên này, ông chủ bởi vì trong nhà còn chút việc cần xử lý nên có lẽ sẽ đến muộn mấy ngày ạ!”
“Nhưng ông chủ đã dặn đi dặn lại tôi rồi, nhất định phải chăm sóc thật tốt cho thầy Diệp đây và vợ của ngài, cho nên, tất cả mọi việc sau này của thầy Diệp ở thành phố Hữu Thiên này đều sẽ do tôi toàn quyền tiếp đãi!”
“Ngài đi cả quãng đường dài chắc cũng đã mệt rối, tôi đã chuẩn bị xong nơi để ngài nghi ngơi cả rồi!”
“Đi thôi!”
Diệp Phùng cũng lười phổ cập kiến thức cho một tên tép riu, bèn di theo Hoàng Túc Sâm muôn vào thành phố, nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói không mấy hài hoà đột nhiên vang lên: “Đoi chút đã!”
Sau đó, một cậu trai bụng phệ đi qua phía bên này, đầu tiên là nhìn Hoàng Túc Sâm một cái, sau đó lại đánh giá ba người Diệp Phùng, giọng điệu trắm thấp kì lạ cất lên: “Quy tắc ở thành phố Hữu Thiên này từ khi nào cho phép người lạ tự tin ra ra vào vào thế?”
“Mấy cái thằng này, ăn phải cái gì không biết?”
“Đem ba người thân phận không rõ ràng này đi, điều tra cho rö!”
“Chu Hoàng!”
Hoàng Túc Sâm nổi giận quát: “Đây là khách quý nhà họ Hoàng, cậu muốn làm gì đây?”
Chu Hoàng nghiêng mắt một chập, giả vờ như vừa mới nhìn Hoàng Túc Sâm, cười nói: “Tôi còn tường là ai, thì ra là giám đốc Hoàng à!”
Hoàng Túc Sâm nhìn chàng trai kia một cái, hừ lành nói: “Chu Hoàng, chep chẹp, con cháu nhà họ Chu mang tiếng là vua thế giới ngầm từ lúc nào thành người canh cổng lớn thế?”
“Không tối không tối! Mấy chuyện tệ thể này đúng là hợp với ông quá! Ha ha…”
Biểu cảm của Chu Hoàng rõ ràng ẩn hiện một chút tức giận, nhà họ Chu với nhà họ Hoàng không giống nhau, tổ tiên nhà họ Chu có gốc gác tử bọn cướp, nhờ vào lòng dũng cảm cùng anh em vào sinh ra từ đánh trận mờ mang bờ cõi mà có chiến tích lẫy lừng.
Sau nhiều năm khai hoang mở mang bờ cõi, nhà họ Chu bây giờ nắm toàn bộ thể lực ngắm lớn nhất ở ba tỉnh phía Đông, trân trọng xưng danh là Vua vùng Đông Bắc!
Địa bàn ba tỉnh phía Đông Bắc rộng như thế, thể lực rối rắm phức tạp, giống với thể lực rộng lớn của gia tộc Ái Tân Giác La, toàn bộ ba tình phía Đông Bắc tổng cộ có năm gia tộc!
Chính là bởi một núi không thể có hai hồ, không gian hoạt động lẫn lộn giữa năm nhà tranh qua chấp lại, mặc dù đều muốn đối phương phải chịu thiệt thòi nhưng không ai làm gì được ai, cử thế kéo dài vừa hay tạo ra một bố cục phân chia địa bàn cùng tồn tại giữa các nhà!
Mà giữa năm ông lớn này, bởi vì vài lí do liên quan đến việc làm ăn mà giữa nhà Ái Tân Giác La và Vua của vùng Đông Bắc nhà họ Chu xảy ra một vài mẫu thuẫn, cho nên hai nhà này không hề hợp nhau, không chỉ mỗi ở thành phố Hữu Thiên này đâu, mà toàn bộ ba tỉnh Đông Bắc người ta đều nghe thấy tin đon hết rồi! Mà chàng trai Chu Hoàng trước mặt đây, vừa hay là thể hệ sau dòng chính nhà họ Chu, bời vì phạm phải một số tội mà bị nhà họ Chu cử đến nơi tệ thế này rèn dũa lại tính nết.
Cùng ở thành phố Hữu Thiên, trước đây giữa cậu ta và Hoàng Túc Sâm có xảy ra một chút mâu thuẫn, ở ngay trước mắt thế kia, sao có thể để cho Hoàng Túc Sâm được như ý nguyện được? “He he, giảm đốc Hoàng nói quá rồi, ai bảo chúng tôi vô dụng làm gì, chỉ có thể canh một cái công nho nhỏ, nhưng mà, cho dù công việc canh công này không có gì vẻ van thì người nào muốn vào người nào muốn ra, cũng phải thông qua tôi mới được chứ!”
“Hừ!”
Hoàng Túc Sâm lười lắm lời với cậu ta, cũng không muốn tiếp tục cãi nhau với cậu ta, mở miệng nói: “Chu Hoàng hôm nay nhà họ Hoàng tôi có khách quý ghé thăm, tôi không muốn phi lời với cậu, tránh ra, chúng tôi phải vào trong!” Ngay khi Hoàng Túc Sâm đi vào trong, Chu Hoàng đột nhiên giơ cánh tay ra chặn anh ta lai!
“Sao, cậu vẫn không để tôi vào sao?”
Hoàng Túc Sâm cau mày, nat!
“Giám đốc Hoàng muốn vào tất nhiên là được rồi, nhưng mà, mấy vị này nè, vẫn phải kiểm tra thân phận da!”
“Họ là khách nhà họ Hoàng tôi mời tới, không tới lượt cậu kiểm tra thân phận!”
Hoàng Túc Sâm cực kì tức giận nói!
“Hử! Bây giờ người nào muốn ra vào thành phố Hữu Thiên đều do tôi quyết hềt!”
“Hơn nữa, thành phố Hữu Thiên là nơi như nào giám đốc Hoàng đây hieu rõ hơn tôi chứ nhỉ? Này nếu như cử đểu mấy người không rõ ràng thích thì ra thích thì vào thế, không phải thành phố Hữu Thiên sẽ thành một đảm bùi nhùi sao?”
“Cho dù là ai cũng đều phải thông qua thầm tra kỹ càng mới có thể vào trong thành phố!”
“Đừng có quên, đây là quy tắc mà cả năm gia tộc lớn cùng nhau đặt ra!”
Chương 252
“Giám đốc Hoàng, đừng làm tôi khó xử. Dù sao đây cũng không phải là quy tắc do Chu Hoàng tôi đưa ra, mà là quy tắc của thành phố Hữu Thiên. Bằng không lấy quan hệ của hai ta. Sao tôi có thể không cho ông mặt mũi?”
“Cậu…”
Hoàng Túc Sâm đương nhiên biết rõ, tên Chu Hoàng này nhất định vì cái “mặt mũi” này mà cổ ý làm mình khó xử. “Chu Hoàng!”
“Cậu đừng quá đáng, những người này cậu không thể trêu vào đâu!”
Hoàng Túc Sâm thấp giọng nói, mang theo một chút ý đe dọa!
“Hừ! Đừng dọa tôi, ở thành phố Hữu Thiên này vẫn chưa có người mà nhà họ Chu này không dám trêu vào đâu!”
Chu Hoàng già vo cười dữ tợn, lướt qua Hoàng Túc Sâm, đi tôi trưoc mặt ba người Diệp Phủng, dùng ảnh mắt nghi ngờ nhìn họ!
Diệp Phùng đủng đầu, trên người mờ ảo lộ ra cảm giác on lạnh kiểu người ngoài chở đến gần, làm người khác nhìn vào không được thoải mái, cho nên ánh mắt Chu Hoàng rơi vào người Diệp Phùng đầu tiên!
Trong đầu tỉ mi nhớ lại gương mặt của những đại nhân vật mà mình không thể đắc tôi, sau khi xác định không có gương mặt này thì lập tức kiêu căng quát lớn: “Mày! Chính mày! Đứng gần như vậy làm gì? Lui về sau ba bước, đưa cho nó tờ giấy, bảo nó ghi hết những thông tin danh tính của mình ra!”
Trong mắt Diệp Phùng hiện lên vẻ lạnh lẽo, giong nói như tàng băng phát ra: “Cậu có chắc là muốn tôi viết không?”
Chu Hoàng bật cười: “Vớ vấn! Tao bảo mày ghi thì mày cứ ghi đi!”
“Tao mặc kệ lúc trước mày ở nơi khác lợi hai cỡ nào, nhưng ở thành phố Hữu Thiên này, mày cũng phải nắm xuống cho tao!”
Thầy dáng vẻ cậu ta kiêu căng không ai bi nổi, ngay cả Hà Tổ Nghi cũng cảm thấy tên Chu Hoàng này có chút thiếu tấm nhìn.
Căn cứ chi chuyện lon hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, Hà Tố Nghi bước tới, nhẹ giong nói: “Chàng trai, chúng tôi thực sự là khách của nhà họ Hoàng, được nhà họ Hoàng mời tới làm khách, cậu xem, muốn kiểm tra cái gì thì cử kiểm tra, chúng tôi sẽ phối hợp!”
Chu Hoàng nhin một cái, suýt nữa ứa hết cả nước miếng ra, chao ôi, sao này mình không chú ý chỗ này còn có một cô em xinh tươi mọng nước như vậy!
Vẻ đẹp yêu kiều tô thêm chút son phấn, dáng người mành mai toát lên vẻ thuần khiết ngọt ngào, khiến con sói háo sắc như Chu Hoàng lập tức bị hớp hồn!
Phải biết rằng, thành phố Hữu Thiên chưa bao giờ thiếu phụ nữ, càng không thiếu phụ nữ đẹp, nhưng mà nhìn chán loại phụ nữ trường thành rồi, so với kiểu thanh thuần động lòng trước mặt, rõ ràng Hà Tố Nghĩ càng hấp dẫn hơn!
“Chà Chà…Cô em, em nói thật chứ?”
Nhìn thấy về mặt của Chu Hoàng, Hà Tổ Nghi âm thẩm nhíu mày, nhưng trong lòng vẫn nhịn con buồn nôn mà gật đầu: “Đúng vậy!”
“Được, thế để anh đây kiểm tra một chút xem, trên người em có bí mật gì không muốn để ai biết không” Vừa nói, Chu Hoàng vừa dùng bàn tay to sờ vào khuôn mặt xinh đẹp của Hà Tố Nghi, nhưng chưa kịp chạm đến thì cổ tay đã bị một lực cực kỳ mạnh giữ chặt, Cậu ta ngẩng đầu nhìn, là người đàn ông mặc áo da màu đen đứng cuối cùng, đột nhiên ra tay với vẻ mặt lạnh lùng!
“Con mẹ nó mày buông ra cho tao! Mày có biết tao là…”
Chưa kịp dứt lời, Thiên Lang đã nhấc chân lên đá một phát, ẩm một tiếng, thân hình to lớn của Chu Hoàng giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài, đập mạnh vào bức tường thành!
Trước mặt Diệp Phùng mà dám động tay động chân với Hà Tố Nghi?
Quà thực là muốn tìm cải chết!
“Ông chủ!”
Hành vi gây rồi bất ngờ ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở công, thấy ông chủ của minh bị đánh, người gác công vội vàng đỡ ông ta dậy!
Chu Hoàng run rẩy đứng lên, toàn thân đau đớn kịch liệt, lau miệng một cái, đẩy máu tươi, về phần xương sườn, không biết đã bị gãy mấy cái rồi!
“Lên…lên cho tao! Làm thịt bọn nó!” Chu Hoàng run rẩy chỉ vào Lăng Thiên Phong và những người khác, nghiến răng nghiến lợi nói!
“Tôi xem ai dám!”
Lúc này, Hoàng Túc Sâm hét lên: “Chu Hoàng Cậu gây roi dủ chưa? Tôi nói lại lần nữa! Bọn họ là khách của nhà họ Hoàng!”
“Bổ mày mặc kệ là khách của ai!”
“Hôm nay cho dù là ông Thiên Hoàng cũng đừng nghĩ còn sống mà rời đi!”
“Còn ngây ra đó làm cái gì nữa? Lên cho tao!”
“Phải chết thì không mày chịu trách nhiệm!” sống! Có chuyện gì, bố
Chu Hoàng đã ra lệnh, mây thanh niên canh giữ cửa thành đương nhiên chi biết nghe lời!
Một nhóm người lập tức rút kiếm và gậy gộc, gào thét đánh về phía ba người Diệp Phùng!
Ở thành phố Hữu Thiên đều dựa theo quyền lực là tối cao, giàu có là đình chóp, nên người chết ở chỗ này thực sự còn dễ hơn cả uống nước lạnh!
Giờ họ đã ra tay, Thiên Lang sao có thể ngồi yên chở chết?
Trong chốc lát, những tiếng va chạm kịch liệt diễn ra, Hoàng Túc Sâm nhin cành này, đột nhiên vỗ đùi. Hỏng rồi, chỉ sợ tiếng động của chuyện này quá lón!
Anh ta hiểu quả rõ tính cách bao che khuyết điểm của nhà họ Chu, vốn dĩ có tiếng ở thành phố Hữu Thiên này!
Tuy nhiên, bao che khuyết điểm cỡ nào cũng phải nhìn xem người mình trêu chọc là ai nữa!
Nghĩ vậy, nhân lúc hỗn loạn ở cửa chính, Hoàng Túc Sâm nhanh chóng chạy vào trong tìm người giúp đỡ. Bất kể thế nào, Diệp Phùng và Hà Tổ Nghi đều là những vị khách được nhà họ Hoàng mời tới, hơn nữa còn là người mà chủ nhà liên tục dặn dò phải chiêu đãi thật tốt!
Nếu thật sự bị thương, không chỉ gia tộc Ái Tân Giác La mất hết thể diện, vị trí người phụ trách của anh ta coi như cũng mất!
Đưa mắt nhìn về phía chiến trận, những lính tôm tép này sao có thể là đối thủ của Thiên Lang, tất cả đều bị anh ta chuyên nghiệp đánh cho tơi tả, đầy là còn vì tránh thị phi chứ không bằng tính cách tàn nhẫn của Thiên Lang, chi sợ những kẻ này đã sớm chỉ còn là những cỗ thi thể!”
Nhìn thầy hai người đang đi về phía mình với vẻ mặt không mấy hiền lành, Chu Hoàng có chút hoàng so, nén dau đớn trong người đứng lên, khẩn trương nói: “Bọn mày..bon mày định làm gi?”
“Nói cho bọn mày biết, nơi này là thành phố Hữu Thiên!”
“Nhà họ Chu của tao ở thành phố Hữu Thiên chính. là một trong năm thế lực lớn mạnh nhất, nếu hôm nay mày dám động tới tao, tao cam đoan tuyệt đối sẽ khiến cho bọn mày không thể còn sống mà rời khỏi nơi này!”
Đến nước này rồi mà vẫn còn gân cổ nói lời uy hiếp, quả nhiên không có mắt nhìn chính là không có mắt nhìn, không thể sai được!
Ói!
Thiên Lang bóp cổ Chu Hoàng, lực đạo trên cánh tay dần dần tăng lên, Chu Hoàng từng chút từng chút rời khỏi mặt đất, cảm giác ngột ngạt ở cổ khiến gã quên đi cơn đau trong người, ánh mắt nhìn Thiên Lang một cách đẩy hoảng sợ, thậm chí có thể càm thấy sự ớn lạnh đấy chết chóc trong mắt anh ta: “My…buông ra…buông ra..”
Mắt thấy hơi thở của Chu Hoàng càng ngày càng yếu, đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên từ trong thành: “Dừng tay!”