Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Trong kinh thành canh gác nghiêm ngặt, Tạ Liên đi suốt đêm dài đằng đẵng, đến một tòa thành khác.
Y vẫn đem quốc chủ và vương hậu thu xếp ở nơi kín đáo, bản thân mình với Phong Tín thì ra ngoài kiếm tiền. Nhưng lúc trước trong một toà thành cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, không thể nào đến một toà thành khác lại bỗng nhiên phát tài.
Hai người thường làm việc quần quật sau một ngày vẫn chỉ có được chút tiền công ít ỏi, hơn nữa, bởi vì ngày xưa tổ ba người như hình với bóng nay đột nhiên thiếu mất một người, chỉ có hai người đều không thích ứng lắm. Ví dụ như, lúc trước Mộ Tình phụ trách giữ tiền cẩn thận, tùy thời mà kiểm tra số lượng, hiện tại Mộ Tình đi rồi, Phong Tín nói thẳng hắn không chắc giữ rồi có làm mất tiền hay không, vậy nên Tạ Liên không thể làm gì khác hơn là giữ tiền trên người mình. Mỗi lần đếm số tiền nhỏ đến đáng thương kia, y quả thật không thể tin được, đây là thù lao mà mình lao động một ngày mới có. Phải biết, y trước kia, cho dù bố thí ăn mày cũng không dùng số tiền này.
Không còn Mộ Tình, cũng mất người đưa đồ ăn cho quốc chủ và vương hậu, Tạ Liên cũng không thể làm gì khác hơn mỗi ngày đều dẫn theo Phong Tín, sau đó tự mình đem đồ vật cần thiết đến chỗ quốc chủ và vương hậu ẩn thân. Có thể thường được nhìn thấy con trai, vương hậu ắt hẳn vô cùng vui mừng, mà cũng vì vui mừng tột độ, nàng đã xắn tay áo xuống bếp. Hôm nay, nàng lại cho hai người Tạ Liên và Phong Tìn nếm thử món nàng nấu, kéo bọn họ ngồi vào bàn, nói: "Hai người các ngươi đều phải cẩn thận bồi bổ nha, sao cả hai đều gầy đến như vậy."
Phong Tín mồ hôi lạnh chảy ròng, cái mông vừa đặt lên ghế đã giật nảy lên, khoanh tay nói: "Không không không, vương hậu bệ hạ, Phong Tín không dám, vạn vạn không dám!"
Vương hậu vẻ mặt ôn hoà cười: "Ngươi đứa nhóc này, có cái gì không dám? Đến đây, ngồi xuống."
Lời này Phong Tín làm sao nói ra miệng? Là không dám thật, sau khi ngồi xuống nhắm mắt lại bình tĩnh tâm trạng, Vương hậu đưa thành quả nàng làm lụng lên. Phong Tín hít sâu một hơi, sau đó đưa tay ra mở vung nồi, Tạ Liên ngồi trên ghế, hai người nhìn thấy đồ ăn bên trong nồi, đều trông vô cùng thê thảm.
Tạ Liên chỉ dám thấp giọng nói nhỏ: "Con gà này...... chết thật thê thảm."
"......" Phong Tín hơi mấp máy môi, "Điện hạ, huynh nhìn sai rồi, bên trong làm gì có gà."
"???" Tạ Liên, "Cái thứ nổi bồng bềnh kia không phải gà thì là cái gì??"
Phong Tín: "Ta nghĩ chắc là chè đi...... Hình dáng có chút không đúng?"
Hai người nghiên cứu nửa ngày cũng đoán không ra trong nồi rốt cuộc nấu gì. Vương hậu múc cho Tạ Liên một chén, Phong Tín cướp muôi tự múc cho mình một chén, chờ vương hậu vừa vào gian sau tìm quốc chủ, bọn họ lập tức đem bát chè đổ đi, sau đó làm bộ uống một hơi cạn sạch chưa hết thèm thuồng ngồi lau miệng, nói: "No rồi no rồi."
Thấy thế, vương hậu khá là vui vẻ: "Uống ngon không?"
Tạ Liên nghĩ một đằng trả lời một nẻo: "Uống ngon, uống rất ngon!"
Vương Hậu vui mừng nói: "Nếu uống ngon thì các ngươi uống thêm một chút đi!"
Tạ Liên suýt nữa đem cái chén không này ném ra ngoài, đưa khăn tay lên giả vờ giả vịt lau khóe miệng. Lúc này, Vương hậu hình như hơi do dự một lát, mới nói: "Hoàng nhi, cho ta hỏi con một vấn đề, con đừng trách nương lắm miệng nha."
Trong lòng Tạ Liên lo lắng, buông khăn mùi soa xuống: "Chuyện gì ạ? Người cứ hỏi đi."
Vương hậu ngồi xuống bên cạnh y, nói: "Mộ Tình đứa bé kia đâu? Vì sao mấy ngày nay không đến?"
Quả nhiên.
Nghe nàng nhắc đến Mộ Tình, Tạ Liên lòng giật nảy, nói: "A, con dặn dò đệ ấy một vài nhiệm vụ, vì thế đệ ấy đi nơi khác rồi."
Vương hậu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu vài cái, lập tức, lại nói: "Vậy nó lúc nào mới về?"
Tạ Liên mở miệng: "Có thể là, một thời gian rất dài chỉ có thể ở bên ngoài...... Không về được rồi."
Nghe vậy, Vương hậu nhìn có chút ủ rũ, Tạ Liên cảm giác được, bẻn nói: "Sao vậy ạ?"
Vương hậu lập tức phủ nhận: "Không có việc gì."
Nhưng Phong Tín tinh mắt, bỗng nhiên nói: "Vương hậu, tay của người bị sao vậy?"
Tay?
Tạ Liên vừa cúi đầu nhìn, nhất thời kinh ngạc.
Đôi bàn tay mẫu thân y lúc trước được bảo dưỡng, duyên dáng sang trọng, giờ khắc này, lại khiến cho người nhìn thấy có chút sợ hãi. Đốt ngón tay nơi nơi đều bị rách, mơ hồ còn có chút vết máu. Tạ Liên đứng bật dậy, kéo tay nàng hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Vương hậu vội hỏi: "Không có chuyện gì. Chỉ là giặt sạch vài bộ xiêm y với chăn màn, cũng không thể nào không tắm cho được."
Tạ Liên bật thốt lên: "Người vì sao phải tự mình tắm? Người có thể......"
Còn chưa dứt lời, y liền nghẹn họng. Có thể làm gì? Có thể sai bảo cung nữ tôi tớ đến tắm cho? Có thể sai bảo Mộ Tình đến giúp đỡ? Cũng không thể nữa rồi.
Trên đường bị lưu vong, cho đến bây giờ, Mộ Tình là kẻ hầu thân cận nhất, ôm hết các loại việc sinh hoạt hằng ngày của ba người, y vừa đi, hết thảy những việc vặt vãnh, cũng chẳng có ai làm.
Không còn ai nấu cơm, không ai giặt quần áo, không ai gấp chăn nữa rồi. Những tháng ngày đơn giản vô cùng kia, đột nhiên trở nên chỗ nào cũng không thuận lợi. Tạ Liên miễn cưỡng nhịn xuống, bởi vì chuyện y cần bận tâm rất nhiều, nhưng người mẫu thân đã quen hưởng lạc của y nào đã từng làm qua những việc nặng như vậy? Nhưng nếu như vương hậu không tự mình động thủ, có ai đến giúp được đây?
Trầm mặc một lát, Tạ Liên bảo: "Người cứ nghỉ ngơi đi, để con làm cho"
Vương hậu cười cười: "Không cần. Tốt nhất là con vẫn nên làm chuyện của mình. Ta giặt quần áo nấu cơm nấu nước thì thế nào, mỗi ngày cũng nhàn rồi không có việc gì làm, mình tự thân vận động, cũng rất thú vị mà. Nhìn thấy các con yêu thích như thế, ta cũng có tư vị."
Nồi chè này là mẫu thân y dùng đôi tay như thế làm. Thế nhưng, bọn họ một hớp cũng không uống, lén lút đổ sách. Tạ Liên và Phong Tín liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó chịu. Lúc này, Vương hậu lại nói: "A đúng rồi, còn có một việc. Các con ngày mai có thể bốc vài thang thuốc về hay không?""
Tạ Liên hơi tròn mắt: "Thuốc? Thuốc gì ạ?"
Vương hậu vẻ mặt buồn rười rượi, nói: "Chậc, ta cũng không biết, nếu không con đi ra hiệu thuốc hỏi thử xem, chứng bệnh ho ra máu thì phải dùng thuốc gì?"
"Ho ra máu?!" Tạ Liên ngạc nhiên, "Ai ho ra máu? Người sao? Phụ hoàng sao? Hai người vì sao không nói sớm?"
Thanh âm y hơi lớn, Vương Hậu lập tức ngăn lại: "Nói nhỏ thôi!" Nhưng mà, đã muộn, sau nhà truyền tới một thanh âm nổi giận đùng: "Ta... ngươi không cần lắm chuyện!"
Là quốc chủ. Thấy đã bị hắn nghe được, Vương hậu cũng không che giấu nữa, chạy vào trong phòng nói: "Nhưng bệ hạ cứ để như vậy cũng không phải là biện pháp hay mà!"
Tạ Liên đi thẳng vào nhà sau, thấy quốc chủ vùi trong chăn rách. Những ngày qua y không nhìn kỹ, hiện tại nhìn thấy, quốc chủ vẻ mặt có bệnh, hai gò má đều bị hãm xuống, ở trong căn phòng âm u, càng mang vẻ tiều tụy vô cùng. Ai là quân chủ cao ngạo, rõ ràng chỉ là lão già nát rượu khuôn mặt xám xịt.
Tạ Liên không cần bắt mạch đã biết, nhất định là bị bệnh rất lâu, hơn nữa bệnh không hề nhẹ, thậm chí trong phòng toàn bộ đều ngập tràn một luồng bệnh khí, làm người ta hít thở không thông. Nhớ đến Vương Hậu cũng nói "Chứng bệnh ho ra máu", y càng hoảng loạn, âm thanh cũng lớn hơn: "Chuyện gì thế này?!"
Quốc chủ xanh mặt nói: "Ngươi ăn nói cái gì thế?"
Vương hậu và Phong Tín đều lại gần. Tạ Liên nói: "Người không cần quan tâm con ăn nói thế nào. Bị bệnh thì vì sao không nói sớm?"
Quốc chủ tức giận nói: "Ngươi đây là đang giáo huấn cô vương* ư? Cho dù thế nào, cô vương nên nói cái gì không nên nói cái gì cũng không cần ngươi đến dạy bảo!"
*các bậc vương hầu khi xưa hay xưng "cô", ý bảo mình là người cô đơn nhất thiên hạ.
Thấy hắn nổi khùng, Tạ Liên không thể tin được, nói: "Thật sự cao không thể nói đạo lý với người sao? Đến lúc này mà người còn cường điệu thân phận và quyền uy của mìn?"
Quốc chủ giận dữ hét to: "Cút ra ngoài! Cút mau!"
Vương hậu và Phong Tín vội vàng kéo Tạ Liên ra ngoài, nói: "Hoàng nhi! Không nên như vậy. Ngài ấy là phụ hoàng của con, lại còn bị bệnh, con nhường nhịn chút đi."
Đã chạy nạn lại còn mang bệnh, đã vướng tuyết lại còn thêm sương. Tạ Liên vùi mặt trong lòng bàn tay, nói: "Mẫu hậu! Hai người tại sao không chịu nói sớm? Nói sớm một chút, có thể đã không kéo dài thành chứng ho ra máu rồi! Người biết bệnh này khó trị đến nhường nào không?" Phải nói, với điều kiện kinh tế hiện tại của bọn họ, là căn bản là chữa không được!
Vương hậu có chút kinh hoảng, lại thương tâm: "Chúng ta...... Chúng ta cũng không biết, lại sẽ nghiêm trọng như vậy."
Phong Tín cũng nói: "Đúng vậy. Hơn nữa lúc trước chúng ta phải trốn truy binh Vĩnh An, làm sao có thể chậm trễ cho được?"
Tạ Liên từ từ nâng mặt lên, mở lời: "Bây giờ ta dẫn phụ hoàng đi tìm đại phu trong thành."
Quốc chủ đang nằm trong phòng, cũng hô to: "Không cần thiết!"
Tạ Liên quay đầu lại, đang muốn nói một câu chuyện bây giờ là do ta quyết định, lại nghe Phong Tín nói: "Điện hạ, nếu như đưa quốc chủ bệ hạ đến y quán trong thành, không tránh khỏi bị để ý."
Nghe vậy, động tác Tạ Liên lập tức cứng lại. Vương Hậu mới bảo: "Chúng ta sợ là sợ việc này, nên mấy ngày nay mới vẫn chưa dám nói. Hoàng nhi hay là ngươi trước tiên..... Nghĩ cách đem chút thuốc quay về."
Ở nhà sau, quốc chủ lại ho kịch liệt, Vương Hậu vào chăm nom hắn. Tạ Liên sững sờ một lát, liền quay đầu ra ngoài, Phong Tín nói: "Điện hạ! Huynh định làm gì?"
Tạ Liên không đáp, bắt đầu ở trong phòng lục lung tung tùng phèo. Phong Tín hỏi: "Huynh tìm cái gì?" Y vẫn không đáp, giây lát, tự mình lấy ra một thứ từ dưới đáy hòm.
Đó là một thanh bảo kiếm tràn đầy nét cổ xưa. Phong Tín vừa nhìn, đã nói: "Huynh lấy Hồng Kính ra làm gì?"
Trầm mặc một lát, Tạ Liên bảo: "Ta muốn bán nó."
Phong Tín kinh hãi, lập tức ngăn lại: "Không được!"
Tạ Liên cẩn thận đóng hòm lại: "Nhiều thanh kiếm khác đều đem bán cả rồi, cũng chẳng kém cái này."
Dọc theo đường đi, vì lộ phí, phí qua cửa, xe ngựa với tiền chuẩn bị khi cần thiết, Tạ Liên đã đem bán hơn một nửa số bảo kiếm mình yêu thích trước kia. Hơn nữa bởi vì không thể đi hiệu cầm đồ lớn nhiều người nhiều miệng, có khi còn bị bọn thương nhân tâm địa hắc ám phát hiện hành tung, đều phải nhịn đau quy ra chút tiền ít ỏi. Phong Tín nói: "Không giống vậy! Huynh không phải rất thích thanh kiếm này sao? Bằng không vì sao lúc trước huynh còn để nó dưới đáy hòm? Hơn nữa đây là kiếm Đế Quân cho huynh, đem bán chẳng phải sẽ có chuyện xấu sao?"
Tạ Liên giọng nói mệt mỏi: "Yêu thích đến mấy cũng không quan trọng bằng tính mạng, đi thôi, đi thôi."
Hai người cầm kiếm, trong thành một đường đi thẳng, đều vô cùng ủ rũ. Đến hiệu cầm đồ, Tạ Liên dừng bước, nhìn kĩ Hồng Kính trong tay. Phong Tín nhìn y, nói: "Bằng không, đừng làm vậy nữa, Chúng ta thử xem xét coi...... có biện pháp khác không?"
Tạ Liên lắc lắc đầu, bảo: "Không kịp nữa rồi, huống hồ, cũng không biết có biện pháp nào khác hay không, nhưng nhất định phải lấy đủ tiền."
Nếu như bọn họ đi trộm, đi cướp, đi lừa tiền, sẽ không có phàm nhân có thể ngăn cản bọn họ lại được, hơn nữa tiền đến còn nhanh hơn. Thế nhưng, bởi vì họ muốn tuân thủ quy tắc thiện ác của nhân loại, nghĩ cách kiếm tiền đàng hoàng tử tệ, mới có thể túng quẫn khó khăn như thế này. Định quyết tâm, Tạ Liên nói: "Nói là phải làm, làm liền rồi đi mua thuốc thôi." Nói thì nói, chứ chân vẫn chẳng nhích được một li, Phong Tín biết y không nỡ, đây là bảo kiếm cuối cùng trên tay y, bảo: "Hay là xem lại tình hình một chút đi."
Đúng lúc này bên kia đầu đường diễn ra một màn ầm ĩ, lao xao ồn ào, có người hô to: "Thằng nào lại gây sự nữa?!" "Gan to quá cơ!" "Bắt nó lại! Bắt lại!"
Hai người đều kinh ngac Tạ Liên cảnh giác bước qua một bên: "Ai?!"
Phong Tín cũng rất cảnh giác, đi đến kiểm tra một hồi lâu, yên lòng, trở về, nói: "Không có việc gì! Đừng lo lắng! Việc không liên quan đến chúng ta, không phải đến tìm chúng ta, cũng không phải binh lính Vĩnh An."
Tâm tình căng thẳng của Tạ Liên lúc này mới thoáng thả lỏng, nói: "Vậy thì đã xảy ra chuyện gì?"
Phong Tín mở miệng: "Không biết, hình như là mấy đầy tớ đánh nhau mà thôi, đi xem không?"
Tạ Liên gật đầu: "Đi, xem là ác bá nào."
Hai người cùng tiến đến, chỉ thấy ở giữa đám đông có mấy người đang vật lộn, người vây xem vỗ tay khen hay. Phong Tín vỗ vỗ lưng một người đứng bên đường đang vui mừng vỗ tay, hỏi: "Người huynh đệ, đã xảy ra chuyện gì?"
Người qua đường kia cười ha hả: "Ngươi không biết à? Quá đặc sắc! Người hầu đánh chủ nhân!"
Thế mà lại là chuyện như vậy, Tạ Liên không còn lời nào để nói, thắc mắc: "Lí do gì? Vì sao lại khen hay?"
Người qua đường kia mới bảo: "Đương nhiên phải khen hay rồi! Tên chủ nhân này nha, thật không phải là người mà! Người hầu này từ nhỏ theo gã, trung thành tuyệt đối, gã thì thế nào! Cứ bóc lột bầy tôi, không cho bao nhiêu tiền công, còn sai khiến người nọ làm trâu làm ngựa cho gã, người hầu này thật sự muốn nhịn cũng không được, kìa kìa các ngươi nhìn xem! Đang đánh kìa!"
Quả nhiên, người đang đánh vừa đánh vừa chửi, cái gì mà:"Lão tử nhịn ngươi đã lâu rồi!" "Ngươi nhìn lại ngươi xem đã cho lão tử cái gì?!" "Nhà thì nghèo đến đói meo đói mốc, còn cưỡi trên đầu lão tử làm mưa làm gió!" "Từ hôm nay trở đi, lão tử không còn là chó canh nhà ngươi nữa!" Vân vân, chủ nhân bị đánh ôm đầu gào khóc, mọi người vỗ tay kêu quá tuyệt vời, Tạ Liên nghe thấy trong lòng càng căng thẳng hơn, không biết vì sao lông tóc dựng đứng, không tự chủ được nhìn Phong Tín một cái. Phong Tín lại hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của y, nghe người ngoài nói tính nết xấu xa của người chủ, thuận miệng bảo: "Thì ra là như vậy, vậy vì chủ nhân này thật sự quá kỳ cục, không trách người hầu này lại phản bội."
Lời nói của hắn là vô ý, nhưng trong lòng Tạ Liên lại loạn, nắm chặt Hồng Kính trong tay.
Đau đầu một phen, bán Hồng Kính đi, hai người cuối cùng cũng coi như có tiền, đi y quán tìm đại phu, mua mấy chục thang thuốc mang về.
Dược liệu chữa bệnh ho ra máu rất đắt, mà số lượng cần rất lớn, không phải một thang hai thang hay chuyện một ngày hai ngày, bởi vậy đến việc tiếp theo phải làm thế nào, cũng cần lưu ý. Buổi tối, Phong Tín xé mấy bao, ở ngoài phòng sắc thuốc, cầm phiến quạt cói rách để kê, Tạ Liên thì lại lục tung hết mọi thứ trong phòng. Lục một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy được một cái thắt lưng vàng rực rỡ mềm mại từ đáy hòm.
Trước kia, Tạ Liên có bao nhiêu là kiện đai lưng, nhưng kết cục cũng giống như mấy thanh bảo kiếm kia, đều bị đem đi bán. Chỉ còn dư lại một cái cuối cùng này, vốn định để lại làm kỷ niệm, nhưng trước mắt, y quyết định dùng nó làm một chuyện.
Vừa vặn Phong Tín giương mắt nhìn y, hỏi: "Điện hạ, huynh cầm cái thắt lưng này làm gì? Không phải đến cái này mà huynh cũng muốn bán đi chứ."
Tạ Liên thế mà lại gần, đưa đai lưng này cho hắn.
Thấy thế, Phong Tín lập tức trợn to hai mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra: "... Huynh đưa cái này cho ta làm gì??? Điện hạ, huynh vừa nãy đóng hòm, không có nhốt luôn đầu óc vào chứ???"
"......" Tạ Liên lúc này mới nhớ tới, ở trên Thiên Đình, đưa kim đai lưng còn có một ý nghĩa đặc thù khác, mặt liền đen lại, nói, "Đệ nghĩ nhiều rồi, ta hoàn toàn không phải ý này. Đệ cứ coi như nó là vàng bình thường đi, nhận lấy là được!" Nói xong liền vứt qua. Phong Tín mang theo kim đai lưng trên cổ, trợn mắt hỏi: "Không phải. Huynh cũng nên nói cho ta biết, vì sao đột nhiên đưa vàng cho ta?"
Tạ Liên bảo: "Đệ xem như là bổng lộc bù cho khoảng thời gian thiếu nợ ngươi đi."
Phong Tín buồn bực nói: "Không phải ý đó. Hôm nay huynh làm sao vậy? Lúc này lại cho ta bổng lộc gì nữa? Thay vì cho ta còn không bằng huynh đi mua thêm mấy thang thuốc cho quốc chủ bệ hạ. Không mua cũng được, huynh cứ giữ lại, đây là đồ vật mà chỉ thần quan mới có."
Tác giả có lời muốn nói: vốn là muốn viết thêm đoạn Hoa Thành xuất hiện, thế nhưng thời gian không đủ 555555 (huhuhu) muốn gom lại thành 1 chương dài thiệt dài khổ nỗi tốc độ đánh máy quá chậm 5555 có thời gian tui lại bạo gan nha!
Y vẫn đem quốc chủ và vương hậu thu xếp ở nơi kín đáo, bản thân mình với Phong Tín thì ra ngoài kiếm tiền. Nhưng lúc trước trong một toà thành cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, không thể nào đến một toà thành khác lại bỗng nhiên phát tài.
Hai người thường làm việc quần quật sau một ngày vẫn chỉ có được chút tiền công ít ỏi, hơn nữa, bởi vì ngày xưa tổ ba người như hình với bóng nay đột nhiên thiếu mất một người, chỉ có hai người đều không thích ứng lắm. Ví dụ như, lúc trước Mộ Tình phụ trách giữ tiền cẩn thận, tùy thời mà kiểm tra số lượng, hiện tại Mộ Tình đi rồi, Phong Tín nói thẳng hắn không chắc giữ rồi có làm mất tiền hay không, vậy nên Tạ Liên không thể làm gì khác hơn là giữ tiền trên người mình. Mỗi lần đếm số tiền nhỏ đến đáng thương kia, y quả thật không thể tin được, đây là thù lao mà mình lao động một ngày mới có. Phải biết, y trước kia, cho dù bố thí ăn mày cũng không dùng số tiền này.
Không còn Mộ Tình, cũng mất người đưa đồ ăn cho quốc chủ và vương hậu, Tạ Liên cũng không thể làm gì khác hơn mỗi ngày đều dẫn theo Phong Tín, sau đó tự mình đem đồ vật cần thiết đến chỗ quốc chủ và vương hậu ẩn thân. Có thể thường được nhìn thấy con trai, vương hậu ắt hẳn vô cùng vui mừng, mà cũng vì vui mừng tột độ, nàng đã xắn tay áo xuống bếp. Hôm nay, nàng lại cho hai người Tạ Liên và Phong Tìn nếm thử món nàng nấu, kéo bọn họ ngồi vào bàn, nói: "Hai người các ngươi đều phải cẩn thận bồi bổ nha, sao cả hai đều gầy đến như vậy."
Phong Tín mồ hôi lạnh chảy ròng, cái mông vừa đặt lên ghế đã giật nảy lên, khoanh tay nói: "Không không không, vương hậu bệ hạ, Phong Tín không dám, vạn vạn không dám!"
Vương hậu vẻ mặt ôn hoà cười: "Ngươi đứa nhóc này, có cái gì không dám? Đến đây, ngồi xuống."
Lời này Phong Tín làm sao nói ra miệng? Là không dám thật, sau khi ngồi xuống nhắm mắt lại bình tĩnh tâm trạng, Vương hậu đưa thành quả nàng làm lụng lên. Phong Tín hít sâu một hơi, sau đó đưa tay ra mở vung nồi, Tạ Liên ngồi trên ghế, hai người nhìn thấy đồ ăn bên trong nồi, đều trông vô cùng thê thảm.
Tạ Liên chỉ dám thấp giọng nói nhỏ: "Con gà này...... chết thật thê thảm."
"......" Phong Tín hơi mấp máy môi, "Điện hạ, huynh nhìn sai rồi, bên trong làm gì có gà."
"???" Tạ Liên, "Cái thứ nổi bồng bềnh kia không phải gà thì là cái gì??"
Phong Tín: "Ta nghĩ chắc là chè đi...... Hình dáng có chút không đúng?"
Hai người nghiên cứu nửa ngày cũng đoán không ra trong nồi rốt cuộc nấu gì. Vương hậu múc cho Tạ Liên một chén, Phong Tín cướp muôi tự múc cho mình một chén, chờ vương hậu vừa vào gian sau tìm quốc chủ, bọn họ lập tức đem bát chè đổ đi, sau đó làm bộ uống một hơi cạn sạch chưa hết thèm thuồng ngồi lau miệng, nói: "No rồi no rồi."
Thấy thế, vương hậu khá là vui vẻ: "Uống ngon không?"
Tạ Liên nghĩ một đằng trả lời một nẻo: "Uống ngon, uống rất ngon!"
Vương Hậu vui mừng nói: "Nếu uống ngon thì các ngươi uống thêm một chút đi!"
Tạ Liên suýt nữa đem cái chén không này ném ra ngoài, đưa khăn tay lên giả vờ giả vịt lau khóe miệng. Lúc này, Vương hậu hình như hơi do dự một lát, mới nói: "Hoàng nhi, cho ta hỏi con một vấn đề, con đừng trách nương lắm miệng nha."
Trong lòng Tạ Liên lo lắng, buông khăn mùi soa xuống: "Chuyện gì ạ? Người cứ hỏi đi."
Vương hậu ngồi xuống bên cạnh y, nói: "Mộ Tình đứa bé kia đâu? Vì sao mấy ngày nay không đến?"
Quả nhiên.
Nghe nàng nhắc đến Mộ Tình, Tạ Liên lòng giật nảy, nói: "A, con dặn dò đệ ấy một vài nhiệm vụ, vì thế đệ ấy đi nơi khác rồi."
Vương hậu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu vài cái, lập tức, lại nói: "Vậy nó lúc nào mới về?"
Tạ Liên mở miệng: "Có thể là, một thời gian rất dài chỉ có thể ở bên ngoài...... Không về được rồi."
Nghe vậy, Vương hậu nhìn có chút ủ rũ, Tạ Liên cảm giác được, bẻn nói: "Sao vậy ạ?"
Vương hậu lập tức phủ nhận: "Không có việc gì."
Nhưng Phong Tín tinh mắt, bỗng nhiên nói: "Vương hậu, tay của người bị sao vậy?"
Tay?
Tạ Liên vừa cúi đầu nhìn, nhất thời kinh ngạc.
Đôi bàn tay mẫu thân y lúc trước được bảo dưỡng, duyên dáng sang trọng, giờ khắc này, lại khiến cho người nhìn thấy có chút sợ hãi. Đốt ngón tay nơi nơi đều bị rách, mơ hồ còn có chút vết máu. Tạ Liên đứng bật dậy, kéo tay nàng hỏi: "Chuyện gì thế này?"
Vương hậu vội hỏi: "Không có chuyện gì. Chỉ là giặt sạch vài bộ xiêm y với chăn màn, cũng không thể nào không tắm cho được."
Tạ Liên bật thốt lên: "Người vì sao phải tự mình tắm? Người có thể......"
Còn chưa dứt lời, y liền nghẹn họng. Có thể làm gì? Có thể sai bảo cung nữ tôi tớ đến tắm cho? Có thể sai bảo Mộ Tình đến giúp đỡ? Cũng không thể nữa rồi.
Trên đường bị lưu vong, cho đến bây giờ, Mộ Tình là kẻ hầu thân cận nhất, ôm hết các loại việc sinh hoạt hằng ngày của ba người, y vừa đi, hết thảy những việc vặt vãnh, cũng chẳng có ai làm.
Không còn ai nấu cơm, không ai giặt quần áo, không ai gấp chăn nữa rồi. Những tháng ngày đơn giản vô cùng kia, đột nhiên trở nên chỗ nào cũng không thuận lợi. Tạ Liên miễn cưỡng nhịn xuống, bởi vì chuyện y cần bận tâm rất nhiều, nhưng người mẫu thân đã quen hưởng lạc của y nào đã từng làm qua những việc nặng như vậy? Nhưng nếu như vương hậu không tự mình động thủ, có ai đến giúp được đây?
Trầm mặc một lát, Tạ Liên bảo: "Người cứ nghỉ ngơi đi, để con làm cho"
Vương hậu cười cười: "Không cần. Tốt nhất là con vẫn nên làm chuyện của mình. Ta giặt quần áo nấu cơm nấu nước thì thế nào, mỗi ngày cũng nhàn rồi không có việc gì làm, mình tự thân vận động, cũng rất thú vị mà. Nhìn thấy các con yêu thích như thế, ta cũng có tư vị."
Nồi chè này là mẫu thân y dùng đôi tay như thế làm. Thế nhưng, bọn họ một hớp cũng không uống, lén lút đổ sách. Tạ Liên và Phong Tín liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó chịu. Lúc này, Vương hậu lại nói: "A đúng rồi, còn có một việc. Các con ngày mai có thể bốc vài thang thuốc về hay không?""
Tạ Liên hơi tròn mắt: "Thuốc? Thuốc gì ạ?"
Vương hậu vẻ mặt buồn rười rượi, nói: "Chậc, ta cũng không biết, nếu không con đi ra hiệu thuốc hỏi thử xem, chứng bệnh ho ra máu thì phải dùng thuốc gì?"
"Ho ra máu?!" Tạ Liên ngạc nhiên, "Ai ho ra máu? Người sao? Phụ hoàng sao? Hai người vì sao không nói sớm?"
Thanh âm y hơi lớn, Vương Hậu lập tức ngăn lại: "Nói nhỏ thôi!" Nhưng mà, đã muộn, sau nhà truyền tới một thanh âm nổi giận đùng: "Ta... ngươi không cần lắm chuyện!"
Là quốc chủ. Thấy đã bị hắn nghe được, Vương hậu cũng không che giấu nữa, chạy vào trong phòng nói: "Nhưng bệ hạ cứ để như vậy cũng không phải là biện pháp hay mà!"
Tạ Liên đi thẳng vào nhà sau, thấy quốc chủ vùi trong chăn rách. Những ngày qua y không nhìn kỹ, hiện tại nhìn thấy, quốc chủ vẻ mặt có bệnh, hai gò má đều bị hãm xuống, ở trong căn phòng âm u, càng mang vẻ tiều tụy vô cùng. Ai là quân chủ cao ngạo, rõ ràng chỉ là lão già nát rượu khuôn mặt xám xịt.
Tạ Liên không cần bắt mạch đã biết, nhất định là bị bệnh rất lâu, hơn nữa bệnh không hề nhẹ, thậm chí trong phòng toàn bộ đều ngập tràn một luồng bệnh khí, làm người ta hít thở không thông. Nhớ đến Vương Hậu cũng nói "Chứng bệnh ho ra máu", y càng hoảng loạn, âm thanh cũng lớn hơn: "Chuyện gì thế này?!"
Quốc chủ xanh mặt nói: "Ngươi ăn nói cái gì thế?"
Vương hậu và Phong Tín đều lại gần. Tạ Liên nói: "Người không cần quan tâm con ăn nói thế nào. Bị bệnh thì vì sao không nói sớm?"
Quốc chủ tức giận nói: "Ngươi đây là đang giáo huấn cô vương* ư? Cho dù thế nào, cô vương nên nói cái gì không nên nói cái gì cũng không cần ngươi đến dạy bảo!"
*các bậc vương hầu khi xưa hay xưng "cô", ý bảo mình là người cô đơn nhất thiên hạ.
Thấy hắn nổi khùng, Tạ Liên không thể tin được, nói: "Thật sự cao không thể nói đạo lý với người sao? Đến lúc này mà người còn cường điệu thân phận và quyền uy của mìn?"
Quốc chủ giận dữ hét to: "Cút ra ngoài! Cút mau!"
Vương hậu và Phong Tín vội vàng kéo Tạ Liên ra ngoài, nói: "Hoàng nhi! Không nên như vậy. Ngài ấy là phụ hoàng của con, lại còn bị bệnh, con nhường nhịn chút đi."
Đã chạy nạn lại còn mang bệnh, đã vướng tuyết lại còn thêm sương. Tạ Liên vùi mặt trong lòng bàn tay, nói: "Mẫu hậu! Hai người tại sao không chịu nói sớm? Nói sớm một chút, có thể đã không kéo dài thành chứng ho ra máu rồi! Người biết bệnh này khó trị đến nhường nào không?" Phải nói, với điều kiện kinh tế hiện tại của bọn họ, là căn bản là chữa không được!
Vương hậu có chút kinh hoảng, lại thương tâm: "Chúng ta...... Chúng ta cũng không biết, lại sẽ nghiêm trọng như vậy."
Phong Tín cũng nói: "Đúng vậy. Hơn nữa lúc trước chúng ta phải trốn truy binh Vĩnh An, làm sao có thể chậm trễ cho được?"
Tạ Liên từ từ nâng mặt lên, mở lời: "Bây giờ ta dẫn phụ hoàng đi tìm đại phu trong thành."
Quốc chủ đang nằm trong phòng, cũng hô to: "Không cần thiết!"
Tạ Liên quay đầu lại, đang muốn nói một câu chuyện bây giờ là do ta quyết định, lại nghe Phong Tín nói: "Điện hạ, nếu như đưa quốc chủ bệ hạ đến y quán trong thành, không tránh khỏi bị để ý."
Nghe vậy, động tác Tạ Liên lập tức cứng lại. Vương Hậu mới bảo: "Chúng ta sợ là sợ việc này, nên mấy ngày nay mới vẫn chưa dám nói. Hoàng nhi hay là ngươi trước tiên..... Nghĩ cách đem chút thuốc quay về."
Ở nhà sau, quốc chủ lại ho kịch liệt, Vương Hậu vào chăm nom hắn. Tạ Liên sững sờ một lát, liền quay đầu ra ngoài, Phong Tín nói: "Điện hạ! Huynh định làm gì?"
Tạ Liên không đáp, bắt đầu ở trong phòng lục lung tung tùng phèo. Phong Tín hỏi: "Huynh tìm cái gì?" Y vẫn không đáp, giây lát, tự mình lấy ra một thứ từ dưới đáy hòm.
Đó là một thanh bảo kiếm tràn đầy nét cổ xưa. Phong Tín vừa nhìn, đã nói: "Huynh lấy Hồng Kính ra làm gì?"
Trầm mặc một lát, Tạ Liên bảo: "Ta muốn bán nó."
Phong Tín kinh hãi, lập tức ngăn lại: "Không được!"
Tạ Liên cẩn thận đóng hòm lại: "Nhiều thanh kiếm khác đều đem bán cả rồi, cũng chẳng kém cái này."
Dọc theo đường đi, vì lộ phí, phí qua cửa, xe ngựa với tiền chuẩn bị khi cần thiết, Tạ Liên đã đem bán hơn một nửa số bảo kiếm mình yêu thích trước kia. Hơn nữa bởi vì không thể đi hiệu cầm đồ lớn nhiều người nhiều miệng, có khi còn bị bọn thương nhân tâm địa hắc ám phát hiện hành tung, đều phải nhịn đau quy ra chút tiền ít ỏi. Phong Tín nói: "Không giống vậy! Huynh không phải rất thích thanh kiếm này sao? Bằng không vì sao lúc trước huynh còn để nó dưới đáy hòm? Hơn nữa đây là kiếm Đế Quân cho huynh, đem bán chẳng phải sẽ có chuyện xấu sao?"
Tạ Liên giọng nói mệt mỏi: "Yêu thích đến mấy cũng không quan trọng bằng tính mạng, đi thôi, đi thôi."
Hai người cầm kiếm, trong thành một đường đi thẳng, đều vô cùng ủ rũ. Đến hiệu cầm đồ, Tạ Liên dừng bước, nhìn kĩ Hồng Kính trong tay. Phong Tín nhìn y, nói: "Bằng không, đừng làm vậy nữa, Chúng ta thử xem xét coi...... có biện pháp khác không?"
Tạ Liên lắc lắc đầu, bảo: "Không kịp nữa rồi, huống hồ, cũng không biết có biện pháp nào khác hay không, nhưng nhất định phải lấy đủ tiền."
Nếu như bọn họ đi trộm, đi cướp, đi lừa tiền, sẽ không có phàm nhân có thể ngăn cản bọn họ lại được, hơn nữa tiền đến còn nhanh hơn. Thế nhưng, bởi vì họ muốn tuân thủ quy tắc thiện ác của nhân loại, nghĩ cách kiếm tiền đàng hoàng tử tệ, mới có thể túng quẫn khó khăn như thế này. Định quyết tâm, Tạ Liên nói: "Nói là phải làm, làm liền rồi đi mua thuốc thôi." Nói thì nói, chứ chân vẫn chẳng nhích được một li, Phong Tín biết y không nỡ, đây là bảo kiếm cuối cùng trên tay y, bảo: "Hay là xem lại tình hình một chút đi."
Đúng lúc này bên kia đầu đường diễn ra một màn ầm ĩ, lao xao ồn ào, có người hô to: "Thằng nào lại gây sự nữa?!" "Gan to quá cơ!" "Bắt nó lại! Bắt lại!"
Hai người đều kinh ngac Tạ Liên cảnh giác bước qua một bên: "Ai?!"
Phong Tín cũng rất cảnh giác, đi đến kiểm tra một hồi lâu, yên lòng, trở về, nói: "Không có việc gì! Đừng lo lắng! Việc không liên quan đến chúng ta, không phải đến tìm chúng ta, cũng không phải binh lính Vĩnh An."
Tâm tình căng thẳng của Tạ Liên lúc này mới thoáng thả lỏng, nói: "Vậy thì đã xảy ra chuyện gì?"
Phong Tín mở miệng: "Không biết, hình như là mấy đầy tớ đánh nhau mà thôi, đi xem không?"
Tạ Liên gật đầu: "Đi, xem là ác bá nào."
Hai người cùng tiến đến, chỉ thấy ở giữa đám đông có mấy người đang vật lộn, người vây xem vỗ tay khen hay. Phong Tín vỗ vỗ lưng một người đứng bên đường đang vui mừng vỗ tay, hỏi: "Người huynh đệ, đã xảy ra chuyện gì?"
Người qua đường kia cười ha hả: "Ngươi không biết à? Quá đặc sắc! Người hầu đánh chủ nhân!"
Thế mà lại là chuyện như vậy, Tạ Liên không còn lời nào để nói, thắc mắc: "Lí do gì? Vì sao lại khen hay?"
Người qua đường kia mới bảo: "Đương nhiên phải khen hay rồi! Tên chủ nhân này nha, thật không phải là người mà! Người hầu này từ nhỏ theo gã, trung thành tuyệt đối, gã thì thế nào! Cứ bóc lột bầy tôi, không cho bao nhiêu tiền công, còn sai khiến người nọ làm trâu làm ngựa cho gã, người hầu này thật sự muốn nhịn cũng không được, kìa kìa các ngươi nhìn xem! Đang đánh kìa!"
Quả nhiên, người đang đánh vừa đánh vừa chửi, cái gì mà:"Lão tử nhịn ngươi đã lâu rồi!" "Ngươi nhìn lại ngươi xem đã cho lão tử cái gì?!" "Nhà thì nghèo đến đói meo đói mốc, còn cưỡi trên đầu lão tử làm mưa làm gió!" "Từ hôm nay trở đi, lão tử không còn là chó canh nhà ngươi nữa!" Vân vân, chủ nhân bị đánh ôm đầu gào khóc, mọi người vỗ tay kêu quá tuyệt vời, Tạ Liên nghe thấy trong lòng càng căng thẳng hơn, không biết vì sao lông tóc dựng đứng, không tự chủ được nhìn Phong Tín một cái. Phong Tín lại hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của y, nghe người ngoài nói tính nết xấu xa của người chủ, thuận miệng bảo: "Thì ra là như vậy, vậy vì chủ nhân này thật sự quá kỳ cục, không trách người hầu này lại phản bội."
Lời nói của hắn là vô ý, nhưng trong lòng Tạ Liên lại loạn, nắm chặt Hồng Kính trong tay.
Đau đầu một phen, bán Hồng Kính đi, hai người cuối cùng cũng coi như có tiền, đi y quán tìm đại phu, mua mấy chục thang thuốc mang về.
Dược liệu chữa bệnh ho ra máu rất đắt, mà số lượng cần rất lớn, không phải một thang hai thang hay chuyện một ngày hai ngày, bởi vậy đến việc tiếp theo phải làm thế nào, cũng cần lưu ý. Buổi tối, Phong Tín xé mấy bao, ở ngoài phòng sắc thuốc, cầm phiến quạt cói rách để kê, Tạ Liên thì lại lục tung hết mọi thứ trong phòng. Lục một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy được một cái thắt lưng vàng rực rỡ mềm mại từ đáy hòm.
Trước kia, Tạ Liên có bao nhiêu là kiện đai lưng, nhưng kết cục cũng giống như mấy thanh bảo kiếm kia, đều bị đem đi bán. Chỉ còn dư lại một cái cuối cùng này, vốn định để lại làm kỷ niệm, nhưng trước mắt, y quyết định dùng nó làm một chuyện.
Vừa vặn Phong Tín giương mắt nhìn y, hỏi: "Điện hạ, huynh cầm cái thắt lưng này làm gì? Không phải đến cái này mà huynh cũng muốn bán đi chứ."
Tạ Liên thế mà lại gần, đưa đai lưng này cho hắn.
Thấy thế, Phong Tín lập tức trợn to hai mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra: "... Huynh đưa cái này cho ta làm gì??? Điện hạ, huynh vừa nãy đóng hòm, không có nhốt luôn đầu óc vào chứ???"
"......" Tạ Liên lúc này mới nhớ tới, ở trên Thiên Đình, đưa kim đai lưng còn có một ý nghĩa đặc thù khác, mặt liền đen lại, nói, "Đệ nghĩ nhiều rồi, ta hoàn toàn không phải ý này. Đệ cứ coi như nó là vàng bình thường đi, nhận lấy là được!" Nói xong liền vứt qua. Phong Tín mang theo kim đai lưng trên cổ, trợn mắt hỏi: "Không phải. Huynh cũng nên nói cho ta biết, vì sao đột nhiên đưa vàng cho ta?"
Tạ Liên bảo: "Đệ xem như là bổng lộc bù cho khoảng thời gian thiếu nợ ngươi đi."
Phong Tín buồn bực nói: "Không phải ý đó. Hôm nay huynh làm sao vậy? Lúc này lại cho ta bổng lộc gì nữa? Thay vì cho ta còn không bằng huynh đi mua thêm mấy thang thuốc cho quốc chủ bệ hạ. Không mua cũng được, huynh cứ giữ lại, đây là đồ vật mà chỉ thần quan mới có."
Tác giả có lời muốn nói: vốn là muốn viết thêm đoạn Hoa Thành xuất hiện, thế nhưng thời gian không đủ 555555 (huhuhu) muốn gom lại thành 1 chương dài thiệt dài khổ nỗi tốc độ đánh máy quá chậm 5555 có thời gian tui lại bạo gan nha!