Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147
Tạ Liên phải hộ pháp cho Hoa Thành, không thể phân tâm được. Mà Bùi Minh lại rất quen thuộc với binh khí trước mặt của mình, cho nên một chút uy hiếp cũng chẳng có!
Lúc này, chợt nghe Minh Quang mắng một tiếng: "Này tên quỷ mọi rợ! Lúc ta đang chém thì ngươi đừng chém có được không? Ngươi chém trúng tay lão tử rồi!" Khắc Ma trực tiếp ngó lơ hắn. Thấy hai người bắt đầu có xung đột, Tạ Liên bắt lấy Bùi Minh, nói: "Bùi tướng quânKhắc Ma không tin người không có ác ý với hắn, nhất định phải tìm cách giảng hòa với hắn! Người mau đan hai tay vào nhau, khép chặt năm ngón tay lại rồi để lên đỉnh đầu, sau đó chắp tay từ đỉnh đầu đi xuống phía dưới rồi từ từ tách năm ngón tay ra. Đây là cách thông dụng nhất để cầu hòa. Tóm lại trước mắt là hãy tỏ hảo ý với hắn, làm hắn bình tĩnh trở lại!"
Bùi Minh không thể hiểu được, nói: "Hả?" Phải biết rằng, bọn họ có thù oán với Khắc Ma, cũng không phải chỉ là mấy cái hiểu lầm cỏn con, vậy mà cái tư thế kia lại muốn đi cầu hòa. Làm sao có thể khiến hắn bình tĩnh được?
Tạ Liên cũng không giải thích gì thêm, bắt lấy Bùi Minh nói: "Nhanh lên, chúng ta hãy làm động tác này trước, làm hắn dừng lại trước đã!"
Nhưng mà, tay Bùi Minh còn đang bị thương lại bị Tạ Liên nắm lấy, khóe miệng Bùi Minh hơi giựt giựt, đang muốn làm theo thì Minh Quang đã sớm nghe lọt hết những chuyện bọn họ vừa nói, lập đứng trước mặt Khắc Ma, hai tay giao nhau giơ lên đỉnh đầu, sau đó tách ra từ từ một đường từ trên xuống, rồi nhìn hai người đang đứng trong vòng kia đắc ý nói: "Đừng tưởng dễ ăn như vậy!"
Ai ngờ, Khắc Ma thấy hắn làm động tác này, hai mắt trợn lên, làn da đen như thiết điều nổi gân xanh, hắn mở năm ngón tay, bàn tay to như một phiến quạt bằng thiết, trực tiếp đập một phát khiến Minh Quang văng ra xa.
Một cái tát như chém xảy ra trong nháy mắt, Bùi Minh cùng Minh Quang không hiểu chuyện gì.
Trong chốc lát, Bùi Minh mới quay lại nhìn Tạ Liên nói: "Thái Tử điện hạ, ta cho rằng Minh Quang rất xảo quyệt, không ngờ rằng ngươi càng xảo quyệt hơn so với hắn, Bùi mỗ bội phục."
Tạ Liên lau một mồ hôi lạnh, nói: "Nào có nào có, hổ thẹn hổ thẹn."
Mấy lời vừa rồi nói nghe có vẻ như nói cho Bùi Minh nghe, trên thực tế lại là cố tình cho Minh Quang nghe thấy. Sau khi hắnnghe được hiển nhiên sẽ không để bọn họ được như ý, tất nhiên sẽ tranh giành hảo cảm trước mặt Khắc Ma.
Nhưng mà, động tác này của Tạ Liên, căn bản không phải là cầu hòa, mà là khiêu khích. Hơn nữa trong quốc ngữ của Bán Nguyệt, đây là một loại khiêu khích có tính công kích mạnh nhất, đại khái giống như là:"Chém chết đầu chó nhà người, chơi thê tử nhà ngươi, giết cả dòng họ nhà ngươi, đào mộ tổ tiên nhà ngươi" chửi bốn kích một lượt, Khắc Ma sau khi nhìn thấy không nổi cơn xung thiên mới là lạ. Nếu nhìn lại tình hình vừa nãy, Minh Quang sau khi nghe thấy sẽ hoài nghi tính chân thật trong lời Tạ Liên, nhưng trước mắt tình huống khẩn cấp, tay Bùi Minh đã giơ tay lên, Minh Quang không có thời gian cân nhắc cho nên mới mắc mưu.
Một thoáng Minh Quang bị Khắc Ma chưởng cho một chưởng bay đi, liền muốn xoay chuyển tình hình, nhưng lại bất đồng ngôn ngữ, hắn lại theo bản năng rống to lên, thoạt nhìn như chửi Khắc Ma. Hắn cũng thử mấy tư thế khác, tỷ như chắp tay thi lễ rồi dựng ngón tay cái lên, không may cho là tư thế này có nghĩa là một người sau khi vừa dùng những từ hạ lưu nhục mạ ngươi xong liền đột nhiên cầu xin tha thứ nhưng bằng một cách không có thành ý, thế nên liền bị ăn thêm vài chưởng nữa.
Hơn nữa Khắc Ma cũng hiểu được một số từ thô thiển ở Trung Nguyên, vừa đánh vừa chửi, Minh Quang cũng có chút cáu tiết, bọn chúng càng đánh càng tàn nhẫn, Bùi Minh quả thực muốn hét lên cỗ vũ cho bọn chúng. Minh Quang khóe mắt liền quét sang bên này, vô cùng bực tức, bỗng nhiên hắn duỗi ra tay, lắc tay với Khắc Ma, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Tạ Liên cùng Bùi Minh ở trong vòng, sau đó lại chỉ hai người bọn hắn, rồi một lần nữa chắp tay trước ngực rồi tách ra.
Khắc Ma quả nhiên ngừng lại, nhíu mày hỏi: "Ngươi rốt cuộc làm vậy là làm cho ta coi hay cho bọn chúng coi?"
Tạ Liên thầm nghĩ không xong, nhưng lại không dám tùy tiện mở miệng, bởi vì không biết làm thế nào mới có thể lừa Khắc Ma. Minh Quang thấy có cơ hội chuyển biến, tiếp tục ra sức, khi chuyển hướng sang Bùi Minh liền làm bộ mặt dữ tợn, khi quay về hướng Khắc Ma khi lại vẻ mặt bình tĩnh trở lại. Nhìn ánh mắt và biểu tình của hắn cứ như thế lặp đi lặp lại, Khắc Ma quả nhiên hiểu được ý hắn:
Cùng chung kẻ địch!
Sau khi nhất trí, Minh Quang cùng Khắc Ma lần thứ hai bước về phía Tạ Liên. Tạ Liên trong đầu suy nghĩ khẩn cấp, hít sâu một hơi, dùng khẩu ngữ Bán Nguyệt hét lên: "Tiểu Bùi tướng quân! Bán Nguyệt!"
Vừa nghe đến hai cái tên này, bước chân Khắc Ma dừng lại, lạnh lùng nói: "Hai bọn chúng cũng ở gần đây sao?!"
Tạ Liên không đáp lại hắn, chỉ hét lên: "Tiểu Bùi tướng quân! Bán Nguyệt! Khắc Ma ở chỗ này, các ngươi ngàn vạn lần không được lại đây, chạy trốn nhanh đi! Đừng bao giờ quay về!"
Nghe hắn kêu như vậy, Khắc Ma cư nhiên cho rằng hai người kia thật sự ở gần đây, mà Tạ Liên lại đang mật báo cho chúng chạy trốn, lập tức cả giận nói: "Không dễ như vậy đâu!" Hét xong liền xông ra ngoài, Minh Quang nói: "Này! Tên to con! Ngươi chạy cái gì?!Khẳng định là hắn đang lừa ngươi, mau quay về đây!"
Nhưng mà Khắc Ma đã chạy xa, Minh Quang tức giận đến dậm chân mắng: "Ngu xuẩn!"
Tạ Liên lau mồ hôi lạnh đi, trong lòng cảm khái: "Học nhiều học ngôn ngữ quả thật cả đời còn có lợi vô cùng!" Thấy Minh Quang tiếp tục chém Phương Tâm, Tạ Liên nhấc tay nói: "Ngừng tay! Nếu người còn dám chúng ta sẽ không khách khí."
Minh Quang nói: "Bây giờ các ngươi còn có thể không khách khí với ta sao?"
Tạ Liên nói: "Ngươi, có phải đã quên mang thứ gì rồi không?"
Minh Quang nói: "Thứ gì?"
Bùi Minh muốn nói lại thôi, từ phía sau kéo ra một thứ, nói: "Thứ lớn như vậy mà ngươi cũng quên?"
Bùi Minh kéo ra, rõ ràng là phần nửa còn lại của Minh Quang. Minh quang vừa thấy, vẻ mặt nghiêm lại, nói: "A? Nửa người dưới của ta!"
Mới vừa rồi, hắn đều dùng tay thay đi bộ, dùng tay chống nhảy lên, bất tri bất giác lại quen cách hành động này, cho nên hoàn toàn quên rằng chưa hợp thể với nửa phần dưới còn lại. Mà Bùi Minh trong lúc đang canh chừng hắn cùng Khắc Ma đánh điên cuồng, bước ra ngoài đem phần nửa dưới không động đậy kéo vào trong, uy hiếp nói: "Ngươi tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Chỉ là, cái câu uy hiếp này có vẻ hết sức xấu hổ. Bởi vì, nếu con tin là một thân thể hoàn chỉnh, lúc nói ra những lời này, Bùi Minh có thể bóp cổ đối phương, hoặc túm lấy đỉnh đầu đối phương, như thế nghe có vẻ rất có sức uy hiếp tới tính mạng. Nhưng mà bây giờ trong tay bọn họ chỉ có một nửa thân dưới, vậy rốt cuộc tay Bùi Minh nên đặt chỗ nào, không những không cảm thấy xấu hổ mà còn làm đối phương kinh sợ?
Không nghĩ ra được phải làm thế nào vì thế Bùi Minh đành phải dẫm lên chân Minh Quang. Minh Quang nói: "Ngươi đang đùa với ta sao?"
Tạ Liên cũng cảm thấy bộ dáng này thật sự quá không nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: "Bùi tướng quân, dẫm vào chân không có uy hiếp chút nào, người có thể...... dẫm vào cái chỗ mà chúng ta đều cho là điểm yếu của hắn không?"
Bùi Minh nói: "Thái Tử điện hạ, ngươi đừng nói dễ dàng như thế, nếu không phải Bùi mỗ ta không muốn làm ra cái hành động hạ lưu kia, ngươi cho rằng ta muốn dẫm lên chân hắn sao? Không bằng tự ngươi lại dẫm lên điểm yếu của hắn đi."
"......"
Tóm lại, cả hai người đều không muốn đi dẫn cái điểm yếu kia. Tạ Liên nói: "Mà thôi. Chúng ta cứ dẫm như vậy đi!"
Hai người thương lượng một lát, mỗt người bắt lấy môt chân Minh Quang. Cái này dù sao cũng có tính uy hiếp nhiều hơn vả lại cũng không mấy xấu hổ. Tạ Liên nói: "Mời ngươi lui ra, nếu không, chân thân của ngươi chỉ sợ khó mà hợp thể."
Minh Quang cười lạnh nói: "Ha! Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng nửa thân dưới của ta vô dụng?"
Vừa dứt lời, Tạ Liên liền cảm giác một cổ sát khí từ lòng bàn tay nhanh chóng kéo theo hướng về phía trước, lập tức phủi tay nói: "Bùi tướng quân cẩn thận!"
Nửa thân dưới vốn dĩ đã chết kia đột nhiên có sát khí khiến hai người không kịp phòng bị. Hai chân "xoẹt xoẹt" bay ra. Bùi Minh đúng lúc quăng khỏi tay, lúc này mới may mắn không bị lưỡi dao sắc bén như gió ở hai chân chém trúng. Hai cái chân bổ nhào từ trên không xuống, đầu gối chạm đất, rồi chậm rãi đứng nghiêm tại chỗ, hành động vô cùng linh hoạt. Tạ Liên cầm lòng không đậu nói: "Tốt!" Khen xong lại lập tức sửa lời nói, "Không tốt!"
Tốt mà cái gì tốt. Tạ Liên vẽ trận pháp bảo hộ này chính là vì không cho Minh Quang tiến vào, nghe có vẻ thật thần kỳ, mặc dù nửa người trên của Minh Quang còn ở bên ngoài, nhưng nửa người dưới đã vào được!
Bùi Minh cũng tỉnh ngộ, nói: "Trúng kế."
Loại yêu quái có chân thân bị chia làm hai nửa này, có loại chỉ có thể cử động một nửa thân, nhưng có rất loại có thể cử động cả hai nửa thân. Không có biện pháp xác nhận Minh Quang thuộc về loại nào, nhưng nửa người dưới của hắn vừa rồi cũng chỉ có tử khí, bị dẫm lên cũng bất động. Bùi Minh liền cho hắn chính là loại đầu tiên, giờ mới nghĩ đến thì ra là hắn cố ý bất động.
Minh Quang ở ngoài vòng vỗ tay cười nói: "Không tồi! Cái này gọi là dẫn sói vào nhà, chim tự sa lưới!"
Bây giờ ba người trong vòng, Hoa Thành đang tĩnh tọa, đang ở thời khắc mấu chốt, kiếm của Bùi Minh đã Minh Quang chém đứt, Phương Tâm thì còn đang trấn cửa, hai người đều là tay không tấc sắt, Tạ Liên chỉ còn phải gọi: "Ách Mệnh!"
Loan đao Ách Mệnh te tua đang ngã trên mặt đất lập tức đứng lên tại chỗ, bay đến tay Tạ Liên.
Tạ Liên cầm đao trong tay liền chém tới, nửa người dưới của Minh Quang dùng một chân đá ra, vừa tiếp một đao thì lui về phía sau hai bước, suýt nữa lui ra khỏi vòng, nửa người trên thì vẫn còn ngoài vòng, thần sắc khẽ biến, xem ra có chút kiêng dè, hắn vỗ vỗ tay, bỗng nửa người dưới biến trở về nguyên hình, trở thành thanh kiếm cao gần ba thước đằng đằng sát khí lơ lửng trên không.
Tạ Liên không thường dùng đao, nhưng nắm Ách Mệnh trong tay vậy mà còn rất thuận tay, đang định tiếp chiêu thì Bùi Minh lại nói: "Thái Tử điện hạ, Bùi mỗ không phải cố ý quấy rối vào lúc này, nhưng mà vị Hoa Thành chủ kia hình như có chút vấn đề?"
Tạ Liên cả kinh, quay đầu nhìn lại, quả nhiên hai đầu lông mày Hoa Thành đang cau chặt lại, hai tay đặt ở đầu gối cũng run nhè nhẹ. Tạ Liên vừa phân tâm thì thanh kiếm cao ba thước kia liền nhân cơ hội đâm tới. Đúng lúc này, Ách Mệnh tự thoát khỏi khống chế của Tạ Liên, bay lên không trung tiếp chiêu cùng thanh kiếm kia.
Tạ Liên nói: "Ách Mệnh, phiền ngươi chống đỡ trước một lát!" Tạ Liên ngồi xổm trước mặt Hoa Thành, nói, "Sao lại thế này?Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bùi Minh nói: "Thái Tử điện hạ ngươi đừng hỏi ta, Bùi mỗ ta không hiểu rõ Quỷ Vương bằng ngươi!"
Tạ Liên nhìn Hoa Thành nói: "Tam Lang? Đệ có nghe thấy không?Đừng nhịn nữa, ra đây đi!"
Lúc này, chỉ nghe Minh Quang ở ngoài vòng quát: "Một thanh đao cỏn con mà cũng dám cản ta!"
Lúc nói chuyện thì Minh Quang đã cùng Ách Mệnh giao đấu hơn mười mấy lần trên không, lửa bén vẩy ra. Nếu là loan đao Ách Mệnh ngày thường, hiển nhiên sẽ chiếm thế thượng phong, nhưng bây giờ phải đấu với thanh kiếm cao dài của Minh Quang, nhìn sơ qua Ách Mệnh quả thật như người lớn đang đánh nhau với trẻ con, tuy rằng sức mạnh hung hãn, nhưng vì không đủ dài, khó tránh khỏi lực bị hạn chế. Có mấy lần tình hình hết sức nguy cấp, Tạ Liên vừa phải trông chừng hai bên vừa quýnh lên, nói: "Cẩn thận!"
Tạ Liên vừa kêu xong, Ách Mệnh đột nhiên biến thành một con gió xoáy màu bạc, chém trúng Minh Quang. Ngoài vòng Minh Quang "A!"một tiếng, xem ra lần này bị chém không nhẹ. Tạ Liên liền khen: "Ách Mệnh thật giỏi!"
Bùi Minh bỗng nhiên nói: "Khoan đã, Thái Tử điện hạ, ta cảm thấy nếu ngươi khen nó, hình như nó lớn lên thì phải?"
Tạ Liên chăm chú nhìn kỹ, nói: "Thật sao?"
Bùi Minh nói: "Hình như là vậy. Bằng không ngươi thử lại lần nữa xem?"
Dù sao cũng chỉ là khen thôi mà, Tạ Liên liền nói: "Tốt lắm. Ách Mệnh, nghe đây: Ngươi, anh tuấn tiêu sái, đáng yêu thiện lương, thông minh cơ trí, ôn nhu kiên cường, thiên hạ đệ nhất......"
Lời còn chưa dứt, Tạ Liên liền nín bặt miệng. Tay Bùi Minh run lên chưởng đùng đùng vài cái, Minh Quang đứng ở ngoài vòng vẻ mặt không thể tin tưởng, tức muốn hộc máu nói: "Còn có cái loại này tà thuật này sao? Sao ta chưa từng nghe qua!"
Đúng là không giả chút nào! Tạ Liên khen một câu, thân hình Ách Mệnh liền lớn lên một phân, nếu nói mới vừa rồi giống như đứa con nít mười tuổi, thì bây giờ đại khái trước mắt chính là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi!
Thanh kiếm vừa thấy Ách Mệnh lớn lên, có chút không ứng phó nỗi, đỡ trái thì hở phải, mà Ách Mệnh tung chiêu càng quỷ dị, mắt thấy thắng bại sắp rõ, ngoài vòng Minh Quang cũng làm một trận pháp. Bùi Minh vừa thấy, lập tức nói: "Không xong, hắn đang truyền toàn bộ pháp lực vào nửa người dưới!"
Quả nhiên, đoạn thân dưới kia đang ở trong vòng đột nhiên tà khí ngút trời, Ách Mệnh chém một đao liền bị tầng tà khí kia làm văng ra, nghiêng nghiêng cắm vào mặt đất, Tạ Liên chạy tới đem Ách Mệnh rút ra, nói: "Ngươi không sao chứ?"
Bùi Minh nói: "Không sao, để ta." Sau đó lấy Ách Mệnh từ trong tay Tạ Liên. Tạ Liên cảm thấy kỳ quái thì bỗng nhiên trên mặt có một hơi lạnh, "Chát" một tiếng, Bùi Minh cư nhiên đem Ách Mệnh vỗ lên mặt Tạ Liên, hơn nữa chuôi đao vừa vặn vỗ trúng miệng Tạ Liên.
"......" Tạ Liên cầm Ách Mệnh xuống, xoa xoa cánh môi hơi tê của mình, buồn bực nói, "Bùi tướng quân, người làm vậy có tác dụng gì?"
Bùi Minh nói: "Đương nhiên là có tác dụng, Thái Tử điện hạ, mời ngươi cúi đầu nhìn xem."
Tạ Liên cúi đầu, đứng đơ tại chỗ không còn gì để nói.Ách Mệnh vậy mà trở nên thon dài trở lại!
Minh Quang thật sự nhịn không được, ở ngoài vòng mắng: "Mẹ nó, tà thuật quỷ quái gì nữa vậy? Các ngươi còn bao nhiêu chiêu dứt khoát tung ra hết đi!"
Tạ Liên nói: "Thật không dám dấu diếm, ta cũng muốn biết, đây là pháp thuật gì."
Ách Mệnh tinh thần phấn chấn nhảy dựng lên, lại lần nữa chém về hướng Minh Quang. Một đao một kiếm, ở trên không trung đấu tán loạn. Tạ Liên đi xem Hoa Thành, Bùi Minh đứng cách đó không xa nhìn về phía Minh Quang. Trước mắt, toàn bộ pháp lực Minh Quang đều truyền cho nửa đoạn thân dưới đang đánh nhau cùng Ách Mệnh, còn nửa đoạn thân trên sức uy hiếp đã giảm đi. Mọi người đều thấy rõ cục diện này, Bùi Minh đứng dậy, đang chuẩn bị bước ra ngoài thì một trận tiếng bước chân nặng nề chạy như bay truyến đến, lại là gã Khắc Ma quay trở lại, căm hận nói: "Tên đạo sĩ Trung Nguyên xảo quyệt kia, ngươi lại nói dối, cả đời ngươi lượm đồng nát đi!Vốn dĩ bọn chúng không ở gần đây!"
Tạ Liên vốn cũng không trông cậy vào việc có thể lừa được Khắc Ma bao lâu, nhưng không ngờ hắn trở về so với tưởng tượng còn sớm hơn, lúc này thật khó đối phó. Minh Quang hết sức vui mừng, chỉ Phương Tâm nói: "Tên to con, nhanh! Chém đứt thanh kiếm này cho ta, phá trận xong thì đám người bên trong không có cách thoát thân!"
Vốn dĩ không cần hắn nhắc nhở, Khắc Ma một chưởng tung ra, Phương Tâm lệch đi hai tấc; lại thêm một chưởng, lại lệch hai tấc; lại thêm một chưởng nữa, Phương Tâm liền đổ gục xuống!
Pháp trận phòng hộ, rốt cuộc đã bị phá!
Thanh kiếm kia không đấu cùng Ách Mệnh nữa mà bay ra khỏi vòng, quay về chỗ Minh Quang, biến thành hai chân, trở thành một thân người hoàn chỉnh. Minh Quang nhảy lên, vỗ vỗ Khắc Ma, chỉ chỉ Bùi Minh, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Tạ Liên, rồi chỉ chỉ Khắc Ma. Khắc Ma hiểu ra, ý của hắn chính là chia con mồi, gật đầu một cái, nắm đôi tay bằng thiết to bằng bao cát nhìn về phía Tạ Liên đang chắn trước mặt Hoa Thành.
Minh Quang vừa đung đưa chân ở đằng kia, vừa cười dữ tợn nói: "Bùi Minh, không phải định bẻ gãy ta lần nữa sao? Tới đây thử xem nào?"
Bùi Minh không nói. Minh Quang cười lạnh nói: "Tướng quân bẻ kiếm, tướng quân bẻ kiếm, khà khà! Thật là một câu chuyện được mọi người ca tụng. Loại chuyện này cư nhiên cũng có thể trở thành chuyện để mọi người ca tụng! Có thể thấy được thiên hạ này có bao nhiêu kẻ mù."
Bùi Minh nói: "Từ trước đến nay ta chưa hề biến nó thành câu chuyện để mọi người ca tụng."
Minh Quang nói: "Vô nghĩa! Ngươi đã giết bao nhiêu huynh đệ và thuộc hạ đi theo ngươi nhiều năm, việc này trong lòng ngươi là rõ nhất."
Mà cùng lúc đó, Khắc Ma cũng bước tới trước mặt Tạ Liên. Tạ Liên cầm Ách Mệnh, ngược lại cũng không sợ hắn, chỉ là lo lắng nếu lơ đãng sẽ có sơ suất xảy ra phía sau Hoa Thành. Khắc Ma thấy ánh mắt Tạ Liên cứ chăm chú, hình như hơi đăm chiêu, nói: "Không cần nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì nữa, ngươi nói bất cứ gì ta cũng sẽ không bị lừa lần nữa!"
Tạ Liên nói: "Ta không lừa ngươi, Bán Nguyệt cùng tiểu Bùi tướng quân quả là ở gần đây, chỉ là sau khi ta báo cho họ một tiếng, bọn họ đều đã đi rồi. Này, Bán Nguyệt?sao ngươi lại ở chỗ này?!"
Khắc Ma cả giận nói: "Ngươi lại muốn biến ta thành đồ ngu sao? Loại kỹ xảo ngu ngốc này......"
Lời còn chưa dứt, một âm thành ở phía trên hắn vang lên: "Khắc Ma!"
Một câu quốc ngữ của Bán Nguyệt, hơn nữa giọng nói hết sức quen thuộc. Khắc Ma lập tức ngẩng đầu, thì trên không trung rớt xuống một đám màu tím đỏ. Hắn vừa thấy nhất thời sắc mặt đại biến, ôm đầu rống to: "Cút ngay!"
Thứ rớt xuống kia chính là một loại rắn đặc trưng của Bán Nguyệt, rắn bò cạp! Mà người quăng ra chúng lại là quốc sư của Bán Nguyệt.
Bán Nguyệt từ trên cây nhảy xuống bên cạnh Tạ Liên bên, nói: "Hoa tướng quân......"
Tạ Liên nhìn Khắc Ma nói: "Đã nói thật với ngươi từ đầu, quả thực là Bán Nguyệt......"
Khắc Ma căn bản không nghe hắn nói gì, chỉ vào Bán Nguyệt quát: "Ngươi ném rắn vào ta!! Ngươi dám dùng rắn bò cạp ném vào ta!!! Ngươi biết rõ ta căm ghét chúng nhất, ngươi còn dùng chúng ném vào ta!!!"
Bán Nguyệt ngồi xổm xuống nói: "Thực xin lỗi...... Nhưng mà ta cũng chỉ có biết ném rắn bò cạp......"
Minh Quang cũng nhìn ra tình thế có biến, cảnh giác nói: "Người tới là người nào!"
Một thân ảnh màu đen bỗng từ trên cây nhảy xuống, ngăn ở trước mặt hắn, đáp: "Phó võ thần của Minh Quang Điện ngày trước, Bùi Túc!"
Trên trời rớt xuống kỵ binh, Bùi Minh ngạc nhiên nói: "Tiểu Bùi? Sao ngươi cũng chạy tới nơi này?"
Tạ Liên lại nói: "Bán Nguyệt, không phải ngươi đi theo Vũ Sư đại nhân sao?"
Nghe tới bốn chữ Vũ Sư đại nhân, Bùi Minh khẽ nhíu mày. Bán Nguyệt nói: "Đúng vậy, cho nên lần này cũng là cùng Vũ Sư đại nhân đến"
Lúc này, chợt nghe Minh Quang mắng một tiếng: "Này tên quỷ mọi rợ! Lúc ta đang chém thì ngươi đừng chém có được không? Ngươi chém trúng tay lão tử rồi!" Khắc Ma trực tiếp ngó lơ hắn. Thấy hai người bắt đầu có xung đột, Tạ Liên bắt lấy Bùi Minh, nói: "Bùi tướng quânKhắc Ma không tin người không có ác ý với hắn, nhất định phải tìm cách giảng hòa với hắn! Người mau đan hai tay vào nhau, khép chặt năm ngón tay lại rồi để lên đỉnh đầu, sau đó chắp tay từ đỉnh đầu đi xuống phía dưới rồi từ từ tách năm ngón tay ra. Đây là cách thông dụng nhất để cầu hòa. Tóm lại trước mắt là hãy tỏ hảo ý với hắn, làm hắn bình tĩnh trở lại!"
Bùi Minh không thể hiểu được, nói: "Hả?" Phải biết rằng, bọn họ có thù oán với Khắc Ma, cũng không phải chỉ là mấy cái hiểu lầm cỏn con, vậy mà cái tư thế kia lại muốn đi cầu hòa. Làm sao có thể khiến hắn bình tĩnh được?
Tạ Liên cũng không giải thích gì thêm, bắt lấy Bùi Minh nói: "Nhanh lên, chúng ta hãy làm động tác này trước, làm hắn dừng lại trước đã!"
Nhưng mà, tay Bùi Minh còn đang bị thương lại bị Tạ Liên nắm lấy, khóe miệng Bùi Minh hơi giựt giựt, đang muốn làm theo thì Minh Quang đã sớm nghe lọt hết những chuyện bọn họ vừa nói, lập đứng trước mặt Khắc Ma, hai tay giao nhau giơ lên đỉnh đầu, sau đó tách ra từ từ một đường từ trên xuống, rồi nhìn hai người đang đứng trong vòng kia đắc ý nói: "Đừng tưởng dễ ăn như vậy!"
Ai ngờ, Khắc Ma thấy hắn làm động tác này, hai mắt trợn lên, làn da đen như thiết điều nổi gân xanh, hắn mở năm ngón tay, bàn tay to như một phiến quạt bằng thiết, trực tiếp đập một phát khiến Minh Quang văng ra xa.
Một cái tát như chém xảy ra trong nháy mắt, Bùi Minh cùng Minh Quang không hiểu chuyện gì.
Trong chốc lát, Bùi Minh mới quay lại nhìn Tạ Liên nói: "Thái Tử điện hạ, ta cho rằng Minh Quang rất xảo quyệt, không ngờ rằng ngươi càng xảo quyệt hơn so với hắn, Bùi mỗ bội phục."
Tạ Liên lau một mồ hôi lạnh, nói: "Nào có nào có, hổ thẹn hổ thẹn."
Mấy lời vừa rồi nói nghe có vẻ như nói cho Bùi Minh nghe, trên thực tế lại là cố tình cho Minh Quang nghe thấy. Sau khi hắnnghe được hiển nhiên sẽ không để bọn họ được như ý, tất nhiên sẽ tranh giành hảo cảm trước mặt Khắc Ma.
Nhưng mà, động tác này của Tạ Liên, căn bản không phải là cầu hòa, mà là khiêu khích. Hơn nữa trong quốc ngữ của Bán Nguyệt, đây là một loại khiêu khích có tính công kích mạnh nhất, đại khái giống như là:"Chém chết đầu chó nhà người, chơi thê tử nhà ngươi, giết cả dòng họ nhà ngươi, đào mộ tổ tiên nhà ngươi" chửi bốn kích một lượt, Khắc Ma sau khi nhìn thấy không nổi cơn xung thiên mới là lạ. Nếu nhìn lại tình hình vừa nãy, Minh Quang sau khi nghe thấy sẽ hoài nghi tính chân thật trong lời Tạ Liên, nhưng trước mắt tình huống khẩn cấp, tay Bùi Minh đã giơ tay lên, Minh Quang không có thời gian cân nhắc cho nên mới mắc mưu.
Một thoáng Minh Quang bị Khắc Ma chưởng cho một chưởng bay đi, liền muốn xoay chuyển tình hình, nhưng lại bất đồng ngôn ngữ, hắn lại theo bản năng rống to lên, thoạt nhìn như chửi Khắc Ma. Hắn cũng thử mấy tư thế khác, tỷ như chắp tay thi lễ rồi dựng ngón tay cái lên, không may cho là tư thế này có nghĩa là một người sau khi vừa dùng những từ hạ lưu nhục mạ ngươi xong liền đột nhiên cầu xin tha thứ nhưng bằng một cách không có thành ý, thế nên liền bị ăn thêm vài chưởng nữa.
Hơn nữa Khắc Ma cũng hiểu được một số từ thô thiển ở Trung Nguyên, vừa đánh vừa chửi, Minh Quang cũng có chút cáu tiết, bọn chúng càng đánh càng tàn nhẫn, Bùi Minh quả thực muốn hét lên cỗ vũ cho bọn chúng. Minh Quang khóe mắt liền quét sang bên này, vô cùng bực tức, bỗng nhiên hắn duỗi ra tay, lắc tay với Khắc Ma, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Tạ Liên cùng Bùi Minh ở trong vòng, sau đó lại chỉ hai người bọn hắn, rồi một lần nữa chắp tay trước ngực rồi tách ra.
Khắc Ma quả nhiên ngừng lại, nhíu mày hỏi: "Ngươi rốt cuộc làm vậy là làm cho ta coi hay cho bọn chúng coi?"
Tạ Liên thầm nghĩ không xong, nhưng lại không dám tùy tiện mở miệng, bởi vì không biết làm thế nào mới có thể lừa Khắc Ma. Minh Quang thấy có cơ hội chuyển biến, tiếp tục ra sức, khi chuyển hướng sang Bùi Minh liền làm bộ mặt dữ tợn, khi quay về hướng Khắc Ma khi lại vẻ mặt bình tĩnh trở lại. Nhìn ánh mắt và biểu tình của hắn cứ như thế lặp đi lặp lại, Khắc Ma quả nhiên hiểu được ý hắn:
Cùng chung kẻ địch!
Sau khi nhất trí, Minh Quang cùng Khắc Ma lần thứ hai bước về phía Tạ Liên. Tạ Liên trong đầu suy nghĩ khẩn cấp, hít sâu một hơi, dùng khẩu ngữ Bán Nguyệt hét lên: "Tiểu Bùi tướng quân! Bán Nguyệt!"
Vừa nghe đến hai cái tên này, bước chân Khắc Ma dừng lại, lạnh lùng nói: "Hai bọn chúng cũng ở gần đây sao?!"
Tạ Liên không đáp lại hắn, chỉ hét lên: "Tiểu Bùi tướng quân! Bán Nguyệt! Khắc Ma ở chỗ này, các ngươi ngàn vạn lần không được lại đây, chạy trốn nhanh đi! Đừng bao giờ quay về!"
Nghe hắn kêu như vậy, Khắc Ma cư nhiên cho rằng hai người kia thật sự ở gần đây, mà Tạ Liên lại đang mật báo cho chúng chạy trốn, lập tức cả giận nói: "Không dễ như vậy đâu!" Hét xong liền xông ra ngoài, Minh Quang nói: "Này! Tên to con! Ngươi chạy cái gì?!Khẳng định là hắn đang lừa ngươi, mau quay về đây!"
Nhưng mà Khắc Ma đã chạy xa, Minh Quang tức giận đến dậm chân mắng: "Ngu xuẩn!"
Tạ Liên lau mồ hôi lạnh đi, trong lòng cảm khái: "Học nhiều học ngôn ngữ quả thật cả đời còn có lợi vô cùng!" Thấy Minh Quang tiếp tục chém Phương Tâm, Tạ Liên nhấc tay nói: "Ngừng tay! Nếu người còn dám chúng ta sẽ không khách khí."
Minh Quang nói: "Bây giờ các ngươi còn có thể không khách khí với ta sao?"
Tạ Liên nói: "Ngươi, có phải đã quên mang thứ gì rồi không?"
Minh Quang nói: "Thứ gì?"
Bùi Minh muốn nói lại thôi, từ phía sau kéo ra một thứ, nói: "Thứ lớn như vậy mà ngươi cũng quên?"
Bùi Minh kéo ra, rõ ràng là phần nửa còn lại của Minh Quang. Minh quang vừa thấy, vẻ mặt nghiêm lại, nói: "A? Nửa người dưới của ta!"
Mới vừa rồi, hắn đều dùng tay thay đi bộ, dùng tay chống nhảy lên, bất tri bất giác lại quen cách hành động này, cho nên hoàn toàn quên rằng chưa hợp thể với nửa phần dưới còn lại. Mà Bùi Minh trong lúc đang canh chừng hắn cùng Khắc Ma đánh điên cuồng, bước ra ngoài đem phần nửa dưới không động đậy kéo vào trong, uy hiếp nói: "Ngươi tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ."
Chỉ là, cái câu uy hiếp này có vẻ hết sức xấu hổ. Bởi vì, nếu con tin là một thân thể hoàn chỉnh, lúc nói ra những lời này, Bùi Minh có thể bóp cổ đối phương, hoặc túm lấy đỉnh đầu đối phương, như thế nghe có vẻ rất có sức uy hiếp tới tính mạng. Nhưng mà bây giờ trong tay bọn họ chỉ có một nửa thân dưới, vậy rốt cuộc tay Bùi Minh nên đặt chỗ nào, không những không cảm thấy xấu hổ mà còn làm đối phương kinh sợ?
Không nghĩ ra được phải làm thế nào vì thế Bùi Minh đành phải dẫm lên chân Minh Quang. Minh Quang nói: "Ngươi đang đùa với ta sao?"
Tạ Liên cũng cảm thấy bộ dáng này thật sự quá không nghiêm túc, nhẹ nhàng nói: "Bùi tướng quân, dẫm vào chân không có uy hiếp chút nào, người có thể...... dẫm vào cái chỗ mà chúng ta đều cho là điểm yếu của hắn không?"
Bùi Minh nói: "Thái Tử điện hạ, ngươi đừng nói dễ dàng như thế, nếu không phải Bùi mỗ ta không muốn làm ra cái hành động hạ lưu kia, ngươi cho rằng ta muốn dẫm lên chân hắn sao? Không bằng tự ngươi lại dẫm lên điểm yếu của hắn đi."
"......"
Tóm lại, cả hai người đều không muốn đi dẫn cái điểm yếu kia. Tạ Liên nói: "Mà thôi. Chúng ta cứ dẫm như vậy đi!"
Hai người thương lượng một lát, mỗt người bắt lấy môt chân Minh Quang. Cái này dù sao cũng có tính uy hiếp nhiều hơn vả lại cũng không mấy xấu hổ. Tạ Liên nói: "Mời ngươi lui ra, nếu không, chân thân của ngươi chỉ sợ khó mà hợp thể."
Minh Quang cười lạnh nói: "Ha! Chẳng lẽ các ngươi thật sự cho rằng nửa thân dưới của ta vô dụng?"
Vừa dứt lời, Tạ Liên liền cảm giác một cổ sát khí từ lòng bàn tay nhanh chóng kéo theo hướng về phía trước, lập tức phủi tay nói: "Bùi tướng quân cẩn thận!"
Nửa thân dưới vốn dĩ đã chết kia đột nhiên có sát khí khiến hai người không kịp phòng bị. Hai chân "xoẹt xoẹt" bay ra. Bùi Minh đúng lúc quăng khỏi tay, lúc này mới may mắn không bị lưỡi dao sắc bén như gió ở hai chân chém trúng. Hai cái chân bổ nhào từ trên không xuống, đầu gối chạm đất, rồi chậm rãi đứng nghiêm tại chỗ, hành động vô cùng linh hoạt. Tạ Liên cầm lòng không đậu nói: "Tốt!" Khen xong lại lập tức sửa lời nói, "Không tốt!"
Tốt mà cái gì tốt. Tạ Liên vẽ trận pháp bảo hộ này chính là vì không cho Minh Quang tiến vào, nghe có vẻ thật thần kỳ, mặc dù nửa người trên của Minh Quang còn ở bên ngoài, nhưng nửa người dưới đã vào được!
Bùi Minh cũng tỉnh ngộ, nói: "Trúng kế."
Loại yêu quái có chân thân bị chia làm hai nửa này, có loại chỉ có thể cử động một nửa thân, nhưng có rất loại có thể cử động cả hai nửa thân. Không có biện pháp xác nhận Minh Quang thuộc về loại nào, nhưng nửa người dưới của hắn vừa rồi cũng chỉ có tử khí, bị dẫm lên cũng bất động. Bùi Minh liền cho hắn chính là loại đầu tiên, giờ mới nghĩ đến thì ra là hắn cố ý bất động.
Minh Quang ở ngoài vòng vỗ tay cười nói: "Không tồi! Cái này gọi là dẫn sói vào nhà, chim tự sa lưới!"
Bây giờ ba người trong vòng, Hoa Thành đang tĩnh tọa, đang ở thời khắc mấu chốt, kiếm của Bùi Minh đã Minh Quang chém đứt, Phương Tâm thì còn đang trấn cửa, hai người đều là tay không tấc sắt, Tạ Liên chỉ còn phải gọi: "Ách Mệnh!"
Loan đao Ách Mệnh te tua đang ngã trên mặt đất lập tức đứng lên tại chỗ, bay đến tay Tạ Liên.
Tạ Liên cầm đao trong tay liền chém tới, nửa người dưới của Minh Quang dùng một chân đá ra, vừa tiếp một đao thì lui về phía sau hai bước, suýt nữa lui ra khỏi vòng, nửa người trên thì vẫn còn ngoài vòng, thần sắc khẽ biến, xem ra có chút kiêng dè, hắn vỗ vỗ tay, bỗng nửa người dưới biến trở về nguyên hình, trở thành thanh kiếm cao gần ba thước đằng đằng sát khí lơ lửng trên không.
Tạ Liên không thường dùng đao, nhưng nắm Ách Mệnh trong tay vậy mà còn rất thuận tay, đang định tiếp chiêu thì Bùi Minh lại nói: "Thái Tử điện hạ, Bùi mỗ không phải cố ý quấy rối vào lúc này, nhưng mà vị Hoa Thành chủ kia hình như có chút vấn đề?"
Tạ Liên cả kinh, quay đầu nhìn lại, quả nhiên hai đầu lông mày Hoa Thành đang cau chặt lại, hai tay đặt ở đầu gối cũng run nhè nhẹ. Tạ Liên vừa phân tâm thì thanh kiếm cao ba thước kia liền nhân cơ hội đâm tới. Đúng lúc này, Ách Mệnh tự thoát khỏi khống chế của Tạ Liên, bay lên không trung tiếp chiêu cùng thanh kiếm kia.
Tạ Liên nói: "Ách Mệnh, phiền ngươi chống đỡ trước một lát!" Tạ Liên ngồi xổm trước mặt Hoa Thành, nói, "Sao lại thế này?Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bùi Minh nói: "Thái Tử điện hạ ngươi đừng hỏi ta, Bùi mỗ ta không hiểu rõ Quỷ Vương bằng ngươi!"
Tạ Liên nhìn Hoa Thành nói: "Tam Lang? Đệ có nghe thấy không?Đừng nhịn nữa, ra đây đi!"
Lúc này, chỉ nghe Minh Quang ở ngoài vòng quát: "Một thanh đao cỏn con mà cũng dám cản ta!"
Lúc nói chuyện thì Minh Quang đã cùng Ách Mệnh giao đấu hơn mười mấy lần trên không, lửa bén vẩy ra. Nếu là loan đao Ách Mệnh ngày thường, hiển nhiên sẽ chiếm thế thượng phong, nhưng bây giờ phải đấu với thanh kiếm cao dài của Minh Quang, nhìn sơ qua Ách Mệnh quả thật như người lớn đang đánh nhau với trẻ con, tuy rằng sức mạnh hung hãn, nhưng vì không đủ dài, khó tránh khỏi lực bị hạn chế. Có mấy lần tình hình hết sức nguy cấp, Tạ Liên vừa phải trông chừng hai bên vừa quýnh lên, nói: "Cẩn thận!"
Tạ Liên vừa kêu xong, Ách Mệnh đột nhiên biến thành một con gió xoáy màu bạc, chém trúng Minh Quang. Ngoài vòng Minh Quang "A!"một tiếng, xem ra lần này bị chém không nhẹ. Tạ Liên liền khen: "Ách Mệnh thật giỏi!"
Bùi Minh bỗng nhiên nói: "Khoan đã, Thái Tử điện hạ, ta cảm thấy nếu ngươi khen nó, hình như nó lớn lên thì phải?"
Tạ Liên chăm chú nhìn kỹ, nói: "Thật sao?"
Bùi Minh nói: "Hình như là vậy. Bằng không ngươi thử lại lần nữa xem?"
Dù sao cũng chỉ là khen thôi mà, Tạ Liên liền nói: "Tốt lắm. Ách Mệnh, nghe đây: Ngươi, anh tuấn tiêu sái, đáng yêu thiện lương, thông minh cơ trí, ôn nhu kiên cường, thiên hạ đệ nhất......"
Lời còn chưa dứt, Tạ Liên liền nín bặt miệng. Tay Bùi Minh run lên chưởng đùng đùng vài cái, Minh Quang đứng ở ngoài vòng vẻ mặt không thể tin tưởng, tức muốn hộc máu nói: "Còn có cái loại này tà thuật này sao? Sao ta chưa từng nghe qua!"
Đúng là không giả chút nào! Tạ Liên khen một câu, thân hình Ách Mệnh liền lớn lên một phân, nếu nói mới vừa rồi giống như đứa con nít mười tuổi, thì bây giờ đại khái trước mắt chính là một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi!
Thanh kiếm vừa thấy Ách Mệnh lớn lên, có chút không ứng phó nỗi, đỡ trái thì hở phải, mà Ách Mệnh tung chiêu càng quỷ dị, mắt thấy thắng bại sắp rõ, ngoài vòng Minh Quang cũng làm một trận pháp. Bùi Minh vừa thấy, lập tức nói: "Không xong, hắn đang truyền toàn bộ pháp lực vào nửa người dưới!"
Quả nhiên, đoạn thân dưới kia đang ở trong vòng đột nhiên tà khí ngút trời, Ách Mệnh chém một đao liền bị tầng tà khí kia làm văng ra, nghiêng nghiêng cắm vào mặt đất, Tạ Liên chạy tới đem Ách Mệnh rút ra, nói: "Ngươi không sao chứ?"
Bùi Minh nói: "Không sao, để ta." Sau đó lấy Ách Mệnh từ trong tay Tạ Liên. Tạ Liên cảm thấy kỳ quái thì bỗng nhiên trên mặt có một hơi lạnh, "Chát" một tiếng, Bùi Minh cư nhiên đem Ách Mệnh vỗ lên mặt Tạ Liên, hơn nữa chuôi đao vừa vặn vỗ trúng miệng Tạ Liên.
"......" Tạ Liên cầm Ách Mệnh xuống, xoa xoa cánh môi hơi tê của mình, buồn bực nói, "Bùi tướng quân, người làm vậy có tác dụng gì?"
Bùi Minh nói: "Đương nhiên là có tác dụng, Thái Tử điện hạ, mời ngươi cúi đầu nhìn xem."
Tạ Liên cúi đầu, đứng đơ tại chỗ không còn gì để nói.Ách Mệnh vậy mà trở nên thon dài trở lại!
Minh Quang thật sự nhịn không được, ở ngoài vòng mắng: "Mẹ nó, tà thuật quỷ quái gì nữa vậy? Các ngươi còn bao nhiêu chiêu dứt khoát tung ra hết đi!"
Tạ Liên nói: "Thật không dám dấu diếm, ta cũng muốn biết, đây là pháp thuật gì."
Ách Mệnh tinh thần phấn chấn nhảy dựng lên, lại lần nữa chém về hướng Minh Quang. Một đao một kiếm, ở trên không trung đấu tán loạn. Tạ Liên đi xem Hoa Thành, Bùi Minh đứng cách đó không xa nhìn về phía Minh Quang. Trước mắt, toàn bộ pháp lực Minh Quang đều truyền cho nửa đoạn thân dưới đang đánh nhau cùng Ách Mệnh, còn nửa đoạn thân trên sức uy hiếp đã giảm đi. Mọi người đều thấy rõ cục diện này, Bùi Minh đứng dậy, đang chuẩn bị bước ra ngoài thì một trận tiếng bước chân nặng nề chạy như bay truyến đến, lại là gã Khắc Ma quay trở lại, căm hận nói: "Tên đạo sĩ Trung Nguyên xảo quyệt kia, ngươi lại nói dối, cả đời ngươi lượm đồng nát đi!Vốn dĩ bọn chúng không ở gần đây!"
Tạ Liên vốn cũng không trông cậy vào việc có thể lừa được Khắc Ma bao lâu, nhưng không ngờ hắn trở về so với tưởng tượng còn sớm hơn, lúc này thật khó đối phó. Minh Quang hết sức vui mừng, chỉ Phương Tâm nói: "Tên to con, nhanh! Chém đứt thanh kiếm này cho ta, phá trận xong thì đám người bên trong không có cách thoát thân!"
Vốn dĩ không cần hắn nhắc nhở, Khắc Ma một chưởng tung ra, Phương Tâm lệch đi hai tấc; lại thêm một chưởng, lại lệch hai tấc; lại thêm một chưởng nữa, Phương Tâm liền đổ gục xuống!
Pháp trận phòng hộ, rốt cuộc đã bị phá!
Thanh kiếm kia không đấu cùng Ách Mệnh nữa mà bay ra khỏi vòng, quay về chỗ Minh Quang, biến thành hai chân, trở thành một thân người hoàn chỉnh. Minh Quang nhảy lên, vỗ vỗ Khắc Ma, chỉ chỉ Bùi Minh, chỉ chỉ chính mình, lại chỉ chỉ Tạ Liên, rồi chỉ chỉ Khắc Ma. Khắc Ma hiểu ra, ý của hắn chính là chia con mồi, gật đầu một cái, nắm đôi tay bằng thiết to bằng bao cát nhìn về phía Tạ Liên đang chắn trước mặt Hoa Thành.
Minh Quang vừa đung đưa chân ở đằng kia, vừa cười dữ tợn nói: "Bùi Minh, không phải định bẻ gãy ta lần nữa sao? Tới đây thử xem nào?"
Bùi Minh không nói. Minh Quang cười lạnh nói: "Tướng quân bẻ kiếm, tướng quân bẻ kiếm, khà khà! Thật là một câu chuyện được mọi người ca tụng. Loại chuyện này cư nhiên cũng có thể trở thành chuyện để mọi người ca tụng! Có thể thấy được thiên hạ này có bao nhiêu kẻ mù."
Bùi Minh nói: "Từ trước đến nay ta chưa hề biến nó thành câu chuyện để mọi người ca tụng."
Minh Quang nói: "Vô nghĩa! Ngươi đã giết bao nhiêu huynh đệ và thuộc hạ đi theo ngươi nhiều năm, việc này trong lòng ngươi là rõ nhất."
Mà cùng lúc đó, Khắc Ma cũng bước tới trước mặt Tạ Liên. Tạ Liên cầm Ách Mệnh, ngược lại cũng không sợ hắn, chỉ là lo lắng nếu lơ đãng sẽ có sơ suất xảy ra phía sau Hoa Thành. Khắc Ma thấy ánh mắt Tạ Liên cứ chăm chú, hình như hơi đăm chiêu, nói: "Không cần nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì nữa, ngươi nói bất cứ gì ta cũng sẽ không bị lừa lần nữa!"
Tạ Liên nói: "Ta không lừa ngươi, Bán Nguyệt cùng tiểu Bùi tướng quân quả là ở gần đây, chỉ là sau khi ta báo cho họ một tiếng, bọn họ đều đã đi rồi. Này, Bán Nguyệt?sao ngươi lại ở chỗ này?!"
Khắc Ma cả giận nói: "Ngươi lại muốn biến ta thành đồ ngu sao? Loại kỹ xảo ngu ngốc này......"
Lời còn chưa dứt, một âm thành ở phía trên hắn vang lên: "Khắc Ma!"
Một câu quốc ngữ của Bán Nguyệt, hơn nữa giọng nói hết sức quen thuộc. Khắc Ma lập tức ngẩng đầu, thì trên không trung rớt xuống một đám màu tím đỏ. Hắn vừa thấy nhất thời sắc mặt đại biến, ôm đầu rống to: "Cút ngay!"
Thứ rớt xuống kia chính là một loại rắn đặc trưng của Bán Nguyệt, rắn bò cạp! Mà người quăng ra chúng lại là quốc sư của Bán Nguyệt.
Bán Nguyệt từ trên cây nhảy xuống bên cạnh Tạ Liên bên, nói: "Hoa tướng quân......"
Tạ Liên nhìn Khắc Ma nói: "Đã nói thật với ngươi từ đầu, quả thực là Bán Nguyệt......"
Khắc Ma căn bản không nghe hắn nói gì, chỉ vào Bán Nguyệt quát: "Ngươi ném rắn vào ta!! Ngươi dám dùng rắn bò cạp ném vào ta!!! Ngươi biết rõ ta căm ghét chúng nhất, ngươi còn dùng chúng ném vào ta!!!"
Bán Nguyệt ngồi xổm xuống nói: "Thực xin lỗi...... Nhưng mà ta cũng chỉ có biết ném rắn bò cạp......"
Minh Quang cũng nhìn ra tình thế có biến, cảnh giác nói: "Người tới là người nào!"
Một thân ảnh màu đen bỗng từ trên cây nhảy xuống, ngăn ở trước mặt hắn, đáp: "Phó võ thần của Minh Quang Điện ngày trước, Bùi Túc!"
Trên trời rớt xuống kỵ binh, Bùi Minh ngạc nhiên nói: "Tiểu Bùi? Sao ngươi cũng chạy tới nơi này?"
Tạ Liên lại nói: "Bán Nguyệt, không phải ngươi đi theo Vũ Sư đại nhân sao?"
Nghe tới bốn chữ Vũ Sư đại nhân, Bùi Minh khẽ nhíu mày. Bán Nguyệt nói: "Đúng vậy, cho nên lần này cũng là cùng Vũ Sư đại nhân đến"