Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95 -Còn ghen không?
Đến khi tỉnh dậy thì vô cùng buồn bã, chẳng có chuyện tốt gì xảy ra, tấm kính cửa sổ như muốn vỡ lắm rồi! Một tiếng đập cửa vang liên tục, cô cảnh giác đi ra. -Hoàng Nhi!! Hoàng Nhi!! Giọng nói này... cô mong chờ từ mấy tiếng đồng hồ rồi... Hoàng Nhi liền mở chốt cửa. Người con trai trước mắt cô thở hổn hển, cả người ướt sũng. -Sao không đến nhà tập thể lánh bão? -Nhà tập thể? Em không biết! -Ngốc này, vào nhà đi. Cô nhanh chóng đi mở nước tắm cho anh và lấy quần áo. Anh thế này là chạy từ nhà tập thể về ư? Một đoạn khá xa, lại còn gió bão nữa...
Chí Đinh trên tay cầm khăn lau tóc bước ra, anh hoang mang, thường cô sẽ đưa quần áo cho anh... -Nếu đã ở nhà tập thể anh về làm gì? Hoá ra là lo cho anh ư? -Không phải vì nhà có chú cún con sao? Anh ngồi cạnh cô, cố gắng để dỗ dành. -Lỡ anh không may thì sao.. Em..
Cô không thốt nên lời, nghĩ một ngày anh cũng rời xa cô, cô không dám nghĩ. Cô biết, anh cũng vì thương hại, người bảo, kẻ khuyên mới ở bên chăm lo cho cô. Dù vậy, mất anh thì cô cũng mất hồn theo.
Được rồi được rồi. Quên mất năm xưa anh là đặc vụ à? -Nó giống nhau à?
Đang lo lắng cho anh đến thế ư? Hoàng Nhi đỏ cả mặt, vội đứng lên rời đi thì bị anh kéo lại. -Này... sao lại không trả lời? Đi thay đồ đã đi...kẻo bệnh. Anh bế cô lên, đưa vào phòng của mình. -Lấy đi!
Anh đang có ý gì vậy chứ??!! Mặt cô đỏ không khác gì quả cà chua, vùng vẫy muốn ra khỏi vòng tay anh. -Sao? Chẳng phải lo lắng cho anh ư? -Cũng không phải kiểu này!
Tiếng sấm bên ngoài làm cô giật mình, vòng tay ôm lấy cổ anh, chúi đầu vào ngực trần của anh. Liệu cô có biết đó là cách câu dẫn không nhỉ? -Nhi, thả anh ra, nếu không anh không nhịn được đâu. Cô bỏ tay ra, Chỉ Định đặt cô xuống rồi tiến vào phòng tắm lại. -Này, mới tắm mà? Anh vừa dầm mưa đấy. -Không sao. Về phòng nghỉ đi.
Anh đôi khi hay như vậy với cô, chẳng hiểu nữa. Cơn bão vẫn chưa ngừng mà càng lúc càng mạnh hơn. Càng ngày càng nhiều thiên tai, thật đáng sợ. Thời gian trôi cũng rất chậm, ngày thường thì than thở sao một ngày trôi nhanh thế, bây giờ lại ngao ngán, sao mới vài giây trôi qua.
Hoàng Nhi đứng qua khung kính, nhìn bão đang hoành hành dữ dội. -Mau vào ngủ đi, tối rồi. Trời từ chiều đã tối sầm, cô lại không hay xem đồng hồ nên cô chả biết giờ giấc thế nào. “Lúc chiều em đã ngủ rồi, bây giờ vẫn còn tỉnh táo lắm. - Rồi cô nói nhỏ dần - Với lại bây giờ ngủ cũng rất sợ...
Chí Đinh mở cửa phòng ngủ của cô: -Vào đi, anh sẽ ở bên đến khi em ngủ, sáng mai bão sẽ hết thôi. Lời nói mang ấm áp và đầy tin tưởng, cô nghe lời cùng anh đi vào phòng. Dưới ánh đèn ngủ mập mờ, anh ngồi tựa vào thành giường, đọc truyện cho cô dễ ngủ. Khuôn mặt anh lúc này, khuôn mặt anh lần đầu gặp, giống mà khác. Càng ngày, cô càng muốn ôm lấy người đàn ông này, muốn bảo với anh rằng cô yêu anh, cảm ơn anh đã bên cô... Nhưng tạo hoá trêu người, cô hết lần này đến lần khác bị chà đạp, căn bản không xứng đáng với điều tốt đẹp trong cuộc sống. Khi cô ngủ, cô vẫn hay mơ hình ảnh cô và Chỉ Định nắm tay, cười nói vui vẻ. Chỉ là.. đó là mơ.
Lý Hoàng Nhi thức dậy, nhìn độ nắng rọi vào phòng: -Dậy muộn rồi... Cô vào phòng tắm, thay đồ, trang điểm cẩn thận. Hôm nay sẽ phải lên Tokyo một chuyến.
Bình thường thì giờ này cô phải ra trạm đi tầu điện vì chẳng có ai có thể đưa cô đi. Thế nhưng hôm nay, Chí Đinh lại đang nhâm nhi bữa sáng. -Hôm nay anh không đi làm ư? -Không, anh có bảo hôm nay cùng em đến Tokyo mà? Lý Hoàng Nhi giây lát phải reset não bộ. -Ừm.. đúng là có bảo. Vậy nhanh đi thôi. -Ăn sáng đã.. hôm nay có bánh quẩy em thích đấy. Nghe đến tên món ăn, mắt cô sáng loé, điềm đạm ngồi vào bàn ăn mà nhâm nhi.
-Còn ghen không?
Chí Đinh trên tay cầm khăn lau tóc bước ra, anh hoang mang, thường cô sẽ đưa quần áo cho anh... -Nếu đã ở nhà tập thể anh về làm gì? Hoá ra là lo cho anh ư? -Không phải vì nhà có chú cún con sao? Anh ngồi cạnh cô, cố gắng để dỗ dành. -Lỡ anh không may thì sao.. Em..
Cô không thốt nên lời, nghĩ một ngày anh cũng rời xa cô, cô không dám nghĩ. Cô biết, anh cũng vì thương hại, người bảo, kẻ khuyên mới ở bên chăm lo cho cô. Dù vậy, mất anh thì cô cũng mất hồn theo.
Được rồi được rồi. Quên mất năm xưa anh là đặc vụ à? -Nó giống nhau à?
Đang lo lắng cho anh đến thế ư? Hoàng Nhi đỏ cả mặt, vội đứng lên rời đi thì bị anh kéo lại. -Này... sao lại không trả lời? Đi thay đồ đã đi...kẻo bệnh. Anh bế cô lên, đưa vào phòng của mình. -Lấy đi!
Anh đang có ý gì vậy chứ??!! Mặt cô đỏ không khác gì quả cà chua, vùng vẫy muốn ra khỏi vòng tay anh. -Sao? Chẳng phải lo lắng cho anh ư? -Cũng không phải kiểu này!
Tiếng sấm bên ngoài làm cô giật mình, vòng tay ôm lấy cổ anh, chúi đầu vào ngực trần của anh. Liệu cô có biết đó là cách câu dẫn không nhỉ? -Nhi, thả anh ra, nếu không anh không nhịn được đâu. Cô bỏ tay ra, Chỉ Định đặt cô xuống rồi tiến vào phòng tắm lại. -Này, mới tắm mà? Anh vừa dầm mưa đấy. -Không sao. Về phòng nghỉ đi.
Anh đôi khi hay như vậy với cô, chẳng hiểu nữa. Cơn bão vẫn chưa ngừng mà càng lúc càng mạnh hơn. Càng ngày càng nhiều thiên tai, thật đáng sợ. Thời gian trôi cũng rất chậm, ngày thường thì than thở sao một ngày trôi nhanh thế, bây giờ lại ngao ngán, sao mới vài giây trôi qua.
Hoàng Nhi đứng qua khung kính, nhìn bão đang hoành hành dữ dội. -Mau vào ngủ đi, tối rồi. Trời từ chiều đã tối sầm, cô lại không hay xem đồng hồ nên cô chả biết giờ giấc thế nào. “Lúc chiều em đã ngủ rồi, bây giờ vẫn còn tỉnh táo lắm. - Rồi cô nói nhỏ dần - Với lại bây giờ ngủ cũng rất sợ...
Chí Đinh mở cửa phòng ngủ của cô: -Vào đi, anh sẽ ở bên đến khi em ngủ, sáng mai bão sẽ hết thôi. Lời nói mang ấm áp và đầy tin tưởng, cô nghe lời cùng anh đi vào phòng. Dưới ánh đèn ngủ mập mờ, anh ngồi tựa vào thành giường, đọc truyện cho cô dễ ngủ. Khuôn mặt anh lúc này, khuôn mặt anh lần đầu gặp, giống mà khác. Càng ngày, cô càng muốn ôm lấy người đàn ông này, muốn bảo với anh rằng cô yêu anh, cảm ơn anh đã bên cô... Nhưng tạo hoá trêu người, cô hết lần này đến lần khác bị chà đạp, căn bản không xứng đáng với điều tốt đẹp trong cuộc sống. Khi cô ngủ, cô vẫn hay mơ hình ảnh cô và Chỉ Định nắm tay, cười nói vui vẻ. Chỉ là.. đó là mơ.
Lý Hoàng Nhi thức dậy, nhìn độ nắng rọi vào phòng: -Dậy muộn rồi... Cô vào phòng tắm, thay đồ, trang điểm cẩn thận. Hôm nay sẽ phải lên Tokyo một chuyến.
Bình thường thì giờ này cô phải ra trạm đi tầu điện vì chẳng có ai có thể đưa cô đi. Thế nhưng hôm nay, Chí Đinh lại đang nhâm nhi bữa sáng. -Hôm nay anh không đi làm ư? -Không, anh có bảo hôm nay cùng em đến Tokyo mà? Lý Hoàng Nhi giây lát phải reset não bộ. -Ừm.. đúng là có bảo. Vậy nhanh đi thôi. -Ăn sáng đã.. hôm nay có bánh quẩy em thích đấy. Nghe đến tên món ăn, mắt cô sáng loé, điềm đạm ngồi vào bàn ăn mà nhâm nhi.
-Còn ghen không?