Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94 Em còn kém cỏi quá.
-Em mê người quá đấy, bảo bối... Cô kéo khuôn mặt của Việt lại, hôn lấy anh để giải thoát của bầu ngực đỏ ửng. Nhưng ôm chặt lấy anh khiến hai đầu nhũ hoa của hai người cứ cọ xát nhau cũng chẳng thể cản được sự chiếm hữu của anh. Hô hấp cả hai đều trở nên loạn lạc. Văn Văn không chịu được gục đầu vào vai anh, thở dốc, bàn tay bấu chặt vào lưng anh để giảm cơn mê.
-Em quỳ thành bốn chân đi. Cô làm theo, tư thế này lạ quá, cô chỉ thường làm khi tập yoga thôi... Cứ tưởng anh đang cho cô nghỉ ngơi, nào ngờ không một lời báo hiệu, trực tiếp đâm vào *** ***** sưng đỏ kia. Cô không chuẩn bị tinh thần, anh lại như vũ bão, liên tục đẩy cô. -Ahhh~ đau... quá... Cô không ngăn được nước mắt. -Suyt, người ta nghe đấy... Em còn kém cỏi quá..
-Em.. lại muốn. Anh cúi người, hôn lên tấm lưng trắng trẻo của cô. Bàn tay len lỏi bóp ngực CÔ. Qua bao buổi "thực hành", cô đã không còn tự ti về cơ thể bởi những lời nói đường mật của người, bây giờ cần rèn cho cô sự dẻo dai" nữa! Khi anh rút cậu bé ra cũng là lúc cô thở phào nằm xuống. Chắc là đủ rồi đấy. Khoan, hình như có gì thiếu thiếu. Chợt cô nghe được tiếng bóc tách... Anh đang đeo bao... -Gì vậy... Nữa ư? -Anh đang chờ để cả hai cùng ra đấy... Nằm ngửa lại đi. Cô lắc đầu, cô hết sức rồi. Việt xoay người cô, nâng hồng cô lên... -Dừng... dừng lại đi... -Gra giường đã ướt đẫm thế, còn bảo dừng ư... Lần này, anh thực sự rất lớn, mang theo sự yêu thương chạm đến đỉnh của cô. Tay cô run run, ôm anh làm điểm tựa. Từng đợt từng đợt bị thúc khiến cô vừa đau lại vừa sướng... -Cả hai cùng ra nhé?
#Ha... # Văn Văn giờ đây chỉ muốn khép mắt lại, 3 lần rồi nhưng người trên cô vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Đã hơn nửa đêm rồi, chẳng lẽ cứ làm chuyện này đến sáng chứ??? Cũng thật may, khi cô đang mơ màng đã thấy anh đang đắp chăn ôm cô. Hạ thân không còn di chuyển nữa, có thể yên tâm ngủ rồi.
Sau đêm náo nhiệt, mọi người lại chia tay quay về tổ ấm. Văn Văn giờ đây chỉ đơn thuần là chủ quán cafe, công ty cô cố gắng gầy dựng đã có Việt quản lý. Hoàng Nhi và Chí Đinh quay về Nhật Bản, sống ở vùng ngoại ô yên bình theo đúng mong muốn.
Hoàng Nhi ở đây cũng đã hai năm, cảm xúc của cô cũng cân bằng lại hơn. Cô cũng đã mở lòng lại với Chí Đinh như năm 17. Cả hai thường dắt nhau đi dạo cuối tuần và hẹn hò dưới trời đêm. Hôm ấy, cô đang đi ra biển vẽ cảnh thì nghe người dân nhắc nhở cơn bão sắp ập đến, khuyên cô về dán cửa kính và trữ lương thực. Ở đây hai năm, lần đầu mới nghe sắp có bão. Cô sợ hãi gọi điện bảo Chí Đinh đi vào thành phố đó cho an toàn. Dù rằng cô rất sợ một mình đối mặt với khó khăn.
Trời xanh phút chốc chuyển sang xám xịt. Những đợt sấm vang lên kinh động đất trời, từng đợt gió cũng gắt gao hơn, có thể đẩy lùi một người cao to ra sau mấy mét. Hoàng Nhi cố gắng giữ bình tĩnh. Thực sự chưa bao giờ cô trải qua thiên tai cả nên chỉ đành tìm hiểu qua mạng và kinh nghiệm của người dân. Vùng biển bắt đầu đổ mưa. Cô ngồi ngay cạnh tivi, chờ những tin tức cập nhật mới nhất. Tình hình này bão sẽ kéo lâu dài, khu vực của cô là ảnh hưởng nặng nhất. Sự chuẩn bị đầy đủ phần nào trấn an cô. Nếu không lật nhà có lẽ sống sót nỗi! Thế nhưng từ khi báo cho Chí Đinh, cô không tài nào liên lạc được với anh. Chẳng biết anh có quay về đây không nữa...Rồi có gặp trục trặc gì không...
Cô từ nhỏ đã sợ sấm, cứ như điều đó đã ăn sâu vào máu vậy! Dù biết tỉ lệ bị sấm đánh là 0.001% thì cô vẫn cứ sợ mỗi khi nghe thấy. Nhật Bản vốn nổi tiếng thiên tai, cơ mà đây là lần đầu tiên có chứng kiến, có sự sợ hãi không hề nhỏ đây...
Cô cố gắng giữ cập nhật tin tức nhưng sau đó một vài giờ thì hoàn toàn mất kết nối, tivi thì chập chờn không rõ gì cả. Có vẻ dây cáp đã bị đứt rồi. Tiếp đó không lâu thì cũng mất điện. Hoàng Nhi lật đật đi tìm đèn pha dự phòng về đêm.
Bây giờ hoàn toàn mất hết hi vọng rồi... Chỉ sợ rằng nóc nhà bay đi thì người cô cũng bay theo! Cô cầm chắc chiếc điện thoại đầy pin trong tay, lòng mong ngóng thông báo gì đó... nhưng mãi vẫn không! Cô ngồi trên ghế sofa và thiếp đi lúc nào không hay.
-Em quỳ thành bốn chân đi. Cô làm theo, tư thế này lạ quá, cô chỉ thường làm khi tập yoga thôi... Cứ tưởng anh đang cho cô nghỉ ngơi, nào ngờ không một lời báo hiệu, trực tiếp đâm vào *** ***** sưng đỏ kia. Cô không chuẩn bị tinh thần, anh lại như vũ bão, liên tục đẩy cô. -Ahhh~ đau... quá... Cô không ngăn được nước mắt. -Suyt, người ta nghe đấy... Em còn kém cỏi quá..
-Em.. lại muốn. Anh cúi người, hôn lên tấm lưng trắng trẻo của cô. Bàn tay len lỏi bóp ngực CÔ. Qua bao buổi "thực hành", cô đã không còn tự ti về cơ thể bởi những lời nói đường mật của người, bây giờ cần rèn cho cô sự dẻo dai" nữa! Khi anh rút cậu bé ra cũng là lúc cô thở phào nằm xuống. Chắc là đủ rồi đấy. Khoan, hình như có gì thiếu thiếu. Chợt cô nghe được tiếng bóc tách... Anh đang đeo bao... -Gì vậy... Nữa ư? -Anh đang chờ để cả hai cùng ra đấy... Nằm ngửa lại đi. Cô lắc đầu, cô hết sức rồi. Việt xoay người cô, nâng hồng cô lên... -Dừng... dừng lại đi... -Gra giường đã ướt đẫm thế, còn bảo dừng ư... Lần này, anh thực sự rất lớn, mang theo sự yêu thương chạm đến đỉnh của cô. Tay cô run run, ôm anh làm điểm tựa. Từng đợt từng đợt bị thúc khiến cô vừa đau lại vừa sướng... -Cả hai cùng ra nhé?
#Ha... # Văn Văn giờ đây chỉ muốn khép mắt lại, 3 lần rồi nhưng người trên cô vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Đã hơn nửa đêm rồi, chẳng lẽ cứ làm chuyện này đến sáng chứ??? Cũng thật may, khi cô đang mơ màng đã thấy anh đang đắp chăn ôm cô. Hạ thân không còn di chuyển nữa, có thể yên tâm ngủ rồi.
Sau đêm náo nhiệt, mọi người lại chia tay quay về tổ ấm. Văn Văn giờ đây chỉ đơn thuần là chủ quán cafe, công ty cô cố gắng gầy dựng đã có Việt quản lý. Hoàng Nhi và Chí Đinh quay về Nhật Bản, sống ở vùng ngoại ô yên bình theo đúng mong muốn.
Hoàng Nhi ở đây cũng đã hai năm, cảm xúc của cô cũng cân bằng lại hơn. Cô cũng đã mở lòng lại với Chí Đinh như năm 17. Cả hai thường dắt nhau đi dạo cuối tuần và hẹn hò dưới trời đêm. Hôm ấy, cô đang đi ra biển vẽ cảnh thì nghe người dân nhắc nhở cơn bão sắp ập đến, khuyên cô về dán cửa kính và trữ lương thực. Ở đây hai năm, lần đầu mới nghe sắp có bão. Cô sợ hãi gọi điện bảo Chí Đinh đi vào thành phố đó cho an toàn. Dù rằng cô rất sợ một mình đối mặt với khó khăn.
Trời xanh phút chốc chuyển sang xám xịt. Những đợt sấm vang lên kinh động đất trời, từng đợt gió cũng gắt gao hơn, có thể đẩy lùi một người cao to ra sau mấy mét. Hoàng Nhi cố gắng giữ bình tĩnh. Thực sự chưa bao giờ cô trải qua thiên tai cả nên chỉ đành tìm hiểu qua mạng và kinh nghiệm của người dân. Vùng biển bắt đầu đổ mưa. Cô ngồi ngay cạnh tivi, chờ những tin tức cập nhật mới nhất. Tình hình này bão sẽ kéo lâu dài, khu vực của cô là ảnh hưởng nặng nhất. Sự chuẩn bị đầy đủ phần nào trấn an cô. Nếu không lật nhà có lẽ sống sót nỗi! Thế nhưng từ khi báo cho Chí Đinh, cô không tài nào liên lạc được với anh. Chẳng biết anh có quay về đây không nữa...Rồi có gặp trục trặc gì không...
Cô từ nhỏ đã sợ sấm, cứ như điều đó đã ăn sâu vào máu vậy! Dù biết tỉ lệ bị sấm đánh là 0.001% thì cô vẫn cứ sợ mỗi khi nghe thấy. Nhật Bản vốn nổi tiếng thiên tai, cơ mà đây là lần đầu tiên có chứng kiến, có sự sợ hãi không hề nhỏ đây...
Cô cố gắng giữ cập nhật tin tức nhưng sau đó một vài giờ thì hoàn toàn mất kết nối, tivi thì chập chờn không rõ gì cả. Có vẻ dây cáp đã bị đứt rồi. Tiếp đó không lâu thì cũng mất điện. Hoàng Nhi lật đật đi tìm đèn pha dự phòng về đêm.
Bây giờ hoàn toàn mất hết hi vọng rồi... Chỉ sợ rằng nóc nhà bay đi thì người cô cũng bay theo! Cô cầm chắc chiếc điện thoại đầy pin trong tay, lòng mong ngóng thông báo gì đó... nhưng mãi vẫn không! Cô ngồi trên ghế sofa và thiếp đi lúc nào không hay.