-
Phần 4
19.
Lúc đi đến một căn phòng hẻo lánh, tôi đột nhiên dừng lại.
Tần Triệt và Minh Yến không hiểu lắm nhưng cũng dừng lại theo tôi.
Yên tĩnh một lúc lâu, đột nhiên trong phòng truyền đến giọng nói bén nhọn: "Cô điên rồi sao?! Dám cướp cơ thể của tôi! Nếu không nhờ tôi, cô vẫn còn lưu lạc ở bên ngoài đó!"
Đó là giọng nói của Tống Duyệt.
"Đây là cơ thể của tôi, cô mới là người ngoài, mau trả lại cơ thể cho tôi ngay." Giọng nói này ôn hòa hơn rất nhiều nhưng vẫn là của Tống Duyệt.
Chúng tôi ngây ngẩn cả người, chưa từng thấy tình huống như thế này.
"Tôi chính là cô! Cô chính là tôi! Tôi là cô ở một thế giới song song khác! Nếu như không muốn gặp phải kết cục thảm hại như tôi thì hãy để tôi khống chế cơ thể của cô!"
"Nhưng cô muốn hủy hoại Tần Kiêu Dương, tôi không ác độc như cô đâu."
"Đừng giả mù sa mưa, cô không chán ghét cô ta sao? Mọi người đều yêu quý cô ta. Chính cô ta đã cướp hết tất cả của chúng ta!"
"Cô ấy không sai, với lại người Tần gia đối xử với tôi cũng rất tốt, ông nội cũng nói là sẽ không bạc đãi cháu ruột của mình." Giọng nói ôn hòa kia im lặng một hồi mới mở miệng.
"Cô đừng dối lòng nữa! Rõ ràng suy nghĩ của tôi và cô giống nhau!" Giọng nói bén nhọn vô cùng tức giận.
"....." Giọng nói ôn hòa không phản bác.
"Cô ta chiếm vị trí của chúng ta, hưởng thụ đãi ngộ của thiên kim tiểu thư, còn chúng ta ngay cả cha mẹ ruột là ai cũng không biết, cô không hận sao?" "Cô ta" bắt đầu từng bước dụ dỗ, hòng muốn dẫn ra ác ý trong lòng "cô ấy".
*giải thích chút nà: “cô ta” là giọng bén nhọn, còn “cô ấy” là giọng ôn hòa
"Không, không phải như vậy, tôi nhớ mà, cô đừng nói nữa." Giọng nói ôn hòa mang theo tia nức nở, thập phần kháng cự.
......
Chúng tôi nhanh chóng lặng lẽ rời khỏi đó trước khi Tống Duyệt phát hiện ra.
20.
Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, chúng tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Tần Triệt hoảng hốt, giọng nói run rẩy: "Thật sự là tâm thần phân liệt sao?"
Minh Yến bình tĩnh hơn nhiều, anh nhìn về phía tôi hỏi: "Em có dự định gì? Hình như cô ta chuẩn bị làm đó để đối phó với em thì phải."
"Ừm, em biết rồi." Nghi ngờ vẫn quanh quẩn dưới đáy lòng rốt cục cũng được sáng tỏ.
Vì sao Tống Duyệt luôn biến hóa thất thường như vậy, còn có tính cách cô ta bây giờ và khi còn bé hoàn toàn không giống nhau.
Thì ra bên trong cô ta không chỉ có một mình cô ta.
Thân thể đó có hai linh hồn.
"Chỉ có vậy thôi sao? Tần Kiêu Dương, em thật đúng là không quan tâm đến mấy chuyện nguy hiểm xung quanh mình." Minh Yến bật cười.
"Vậy tôi nên làm gì? Bây giờ cô ta chẳng làm cái gì cả, không lẽ tôi lại xuống tay trước?" Tôi hỏi anh, anh cũng sửng sốt, quả thật làm thế nào cũng không ổn.
21.
Biết Tống Duyệt có gì đó không đúng, cho nên khi nguy hiểm đến, tôi lại cảm thấy "cuối cùng cũng tới".
Tôi và Tống Duyệt bị bắt cóc.
"Tiền chuộc? Tần gia quả nhiên giàu có, nhưng tận hai vị tiểu thư, các người chỉ được chọn một thôi."
Lúc tôi mở mắt ra vừa vặn nghe được điện thoại của bọn bắt cóc, cùng lúc đó Tống Duyệt bên cạnh cũng tỉnh dậy.
Đối diện với tầm mắt của tôi, cô ta không được tự nhiên dời mắt đi. Tối qua, cô ta mời tôi ra ngoài, sau đó kể về thời thơ ấu của mình.
Tôi biết, hẳn là thời cơ cô ta chờ đợi đã đến.
"Ôi, tỉnh rồi sao, vậy cùng nghe nhé, tụi mày nói xem Tần gia sẽ chọn ai đây?" Người đàn ông với vết sẹo dữ tợn nở nụ cười ác ý.
"Lâm Hải..." Tôi gọi tên hắn, ý cười trên mặt hắn cứng đờ.
"Tần tiểu thư nhớ tôi sao." Hắn khó tin liếc nhìn tôi.
Lâm Hải là tài xế của ông nội, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà bị sa thải, nghe nói vợ con hắn ch.ết ngoài ý muốn, hắn dần dần mất đi phương hướng trong cuộc sống.
Không nghĩ tới lại bị Tống Duyệt tìm được.
"Các người quen biết?" Tống Duyệt siết chặt tay, cô ta có chút bất an.
"Đương nhiên rồi, may mà có Tống tiểu thư trao cơ hội này cho tôi, không biết lão già họ Tần kia sẽ như thế nào khi mất đi hai đứa cháu gái trong vòng một ngày nhỉ?" Hắn đặt ra giả thiết.
Tống Duyệt cũng ngây ngẩn cả người, thậm chí cô ta còn không kịp so đo chuyện hắn khai ra cô ta.
Đáy lòng cô ta vô cùng bối rối.
"Anh có ý gì! Ông nội chắc chắn sẽ chuộc tôi." Sắc mặt cô ta khó coi nhìn Lâm Hải.
"Tống tiểu thư thật ngây thơ, không hiểu cái gì gọi là dê vào miệng cọp sao?" Lâm Hải không nói nhảm với cô ta nữa.
Tôi thấy được hận ý không thể che giấu trong ánh mắt ông nội, biết chuyện này thật sự không ổn rồi, Tống Duyệt chính là tự đi vào chỗ ch.ết.
22.
Đột nhiên điện thoại của Lâm Hải vang lên, hắn đặt điện thoại trước mặt chúng tôi.
"Ông Tần à, ông đã nghĩ kỹ chưa? Hai vị tiểu thư, ông chọn ai?"
Đầu dây bên kia còn chưa kịp trả lời, Tống Duyệt ở bên cạnh đã khóc nức nở: "Ông nội, cứu con với, con sợ quá."
"Kiêu Dương đâu?" Trong giọng nói của ông mang theo tức giận không thể kiềm chế.
"Ông nội." Tôi mím môi nhìn Lâm Hải, sau đó mở miệng.
"Lâm Hải, cả hai cháu gái tôi đều muốn, đừng gây thương tổn đến hai đứa bé, anh muốn gì tôi cũng cho." Ông thở phào nhẹ nhõm, sau đó thỏa hiệp.
"Ông Tần, làm người không thể tham lam như vậy, chọn một người đi, người còn lại tôi giúp ông xử lý." Lâm Hải không hề động đậy.
"Lâm Hải! Tần gia chưa từng có lỗi với anh!" Cả hai bên đều không sẵn sàng thỏa hiệp.
"Tần gia các người nợ tôi hai cái mạng! Nếu không chọn, vậy thì vừa vặn hoàn trả!" Hắn tắt điện thoại, không quan tâm đến người bên kia đang gọi lại cho mình.
Hắn căm hận nhìn tôi và Tống Duyệt.
"Trước khi chết có di ngôn gì không?"
"Đừng giết tôi, đừng giết tôi mà." Lưỡi dao lạnh như băng ghim lên mặt Tống Duyệt, để lại máu tươi đang chảy ra trên làn da cô ta, nỗi sợ hãi cái ch.ết bao phủ cô ta.
Trước khi chết, cô ta đã sớm quên cái gọi là kế hoạch kia rồi.
"Còn cô thì sao? Tần đại tiểu thư?" Lâm Hải cười lạnh một tiếng, chĩa mũi đao vào tôi.
"Hãy làm người tốt đi?" Tôi suy nghĩ một chút, một lúc lâu sau mới mở miệng, không kịp chờ hắn cười nhạo, đột nhiên có người phá cửa xông vào gắt gao chế trụ hắn trên mặt đất.
"Tiện nhân, tao đã xem thường mày rồi!" Lâm Hải không cam lòng nhìn tôi, đầu hắn bị ấn trên mặt đất không thể nhúc nhích, trong mắt là hận ý khắc sâu như muốn lăng trì người khác.
23.
"Kiêu Dương! Em không sao chứ?" Tần Triệt vội vàng nhào tới cởi bỏ sợi dây thừng trên tay chân tôi, kiểm tra tôi từ đầu đến cuối.
"Em không sao, anh mau đi xem Tống Duyệt đi, hình như cô ta có chút khác lạ." Hễ Tống Duyệt nhìn thấy có người tới gần là sẽ điên cuồng la hét, Tần Triệt cũng không có cách nào đến gần cô ta.
Thì ra Lâm Hải vẫn ghi hận Tần gia vì đã sa thải hắn, khiến hắn không có cách nào trả nợ cờ bạc.
Đám người đòi nợ hung thần ác sát tìm tới cửa.
Vợ con hắn ngoài ý muốn ch.ết trong tay bọn chúng, hắn chẳng những không cảm thấy có lỗi mà ngược lại ghi hận trên đầu Tần gia.
Nhưng Tần gia thế lớn, hắn tìm không được cơ hội "báo thù", cho đến khi Tống Duyệt tìm hắn, muốn trao đổi một phi vụ làm ăn với hắn.
Chuyện thiên kim thật giả, hắn cũng đã nghe qua, vậy nên hắn thuận nước đẩy thuyền, quyết định báo thù.
Hắn muốn nhìn thấy bộ dáng thống khổ của người Tần gia, nhưng không nghĩ tới lại thất bại nhanh như vậy.
Khi hắn thú nhận tất cả tội ác, hắn cũng không quên kéo Tống Duyệt xuống nước.
Tống Duyệt mới là chủ mưu của vụ bắt cóc.
Vì thế, Tống Duyệt vừa mới có chuyển biến tốt đẹp, vừa xuất viện đã bị mang đi, Lâm Hải cung cấp đầy đủ chứng cứ, tội ác của cô ta.
24.
Và vào một buổi chiều rất bình thường, tôi đột nhiên rơi vào một giấc mơ.
Trong giấc mơ của tôi, tôi nhìn thấy một số chuyện kì lạ.
Trong mơ, thân thế của tôi bị vạch trần, ông nội cũng không dẫn tôi đến Tống gia từ khi tôi còn bé.
Tống Duyệt cũng mang theo báo cáo giám định thân nhân tìm tới cửa, nhưng khác ở chỗ, ông nội đối xử rất nhiệt tình với cô ta.
Ông rất đau lòng cho cô cháu gái bị lưu lạc ở bên ngoài, thậm chí vì cô ta mà nhiều lần bỏ rơi tôi.
Tôi cho rằng hào môn chỉ có lạnh lùng, lợi ích là trên hết nhưng những điều này lại không áp dụng lên người Tống Duyệt.
Mặc dù địa vị người thừa kế của tôi không thay đổi, nhưng Tống Duyệt đã giành được sự ưu ái của ông nội rồi.
Bởi vì người nắm quyền coi trọng cô ta nên tôi dần dần trở thành nhân vật mờ nhạt.
Về sau, càng nhiều người yêu quý cô ta. Ngay tại thọ yến của ông nội, Tần gia tuyên bố thân phận của cô ta.
Ngoại trừ Tần Triệt, còn lại không ai nhớ đến tôi.
Về sau ông nội thay đổi chủ ý, để cho cô ta là người thừa kế Tần gia, tôi ở bên cạnh trợ giúp, tất cả quá khứ của tôi sẽ bị xóa bỏ, bởi vì Tần gia đã có người thừa kế mới.
Tôi không muốn, nhưng đối mặt với ánh mắt chờ mong của ông nội, tôi liền thỏa hiệp.
Sau đó tôi trở thành trợ thủ của Tống Duyệt, công tích là của cô ta, còn lỗi lầm là do tôi gánh vác.
Tất cả mọi người đều khen ngợi cô ta thiên phú bất phàm, trong thời gian ngắn đã có thể làm tốt hơn người thừa kế trước đây là tôi.
Cho đến sau này cô ta không nghe lời khuyên, rơi vào bẫy kinh doanh của người khác.
Tần gia sắp phá sản rồi.
Không ai trách cứ cô ta, bởi vì tất cả những sai lầm đều phải do tôi gánh vác, bọn họ trách mắng vì sao không ngăn cản Tống Duyệt đưa ra quyết định sai lầm, có phải bất mãn với nhà họ Tần hay không? Sói mắt trắng! Những ác ý này nhấn chìm tôi.
Bọn họ đuổi tôi đi, bởi vì tôi là nguồn gốc của tai nạn, bởi vì tôi nên mới chậm trễ Tống Duyệt, là tôi cướp hết tất cả của cô ta.
Tôi bị mọi người vứt bỏ, Tần Triệt là người duy nhất giúp tôi nói chuyện nhưng cũng trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Nhưng cuối cùng, Tống Duyệt mà bọn họ kỳ vọng rất nhiều cũng không cứu vớt được bọn họ, Tống Duyệt bỏ chạy.
Cô ta còn chôm chút tài sản ít ỏi nhà họ Tần và để lại một khoản nợ khổng lồ.
Kết quả của người nhà Tần gia cũng không tốt, bọn họ vì che chở Tống Duyệt trở thành mà đắc tội với không ít người. Bọn họ bị các thế gia khác liên hợp lại chèn ép không thôi.
Kỳ thật những thứ này chẳng qua chỉ là khảo nghiệm đối với nữ chính mà thôi, vốn dĩ là nữ chính có ánh hào quang, đối với những khó khăn không thể giải quyết kia, chỉ cần cô ta sớm tỉnh ngộ, đón nhận những khó khăn ấy, hết thảy đều sẽ dễ dàng giải quyết. Nhưng Tống Duyệt không có tư cách làm nữ chính, cô ta chọn cách bỏ chạy.
Nhiều năm sau, khi bọn họ gặp lại Tống Duyệt, cô ta đang khoác tay người đàn ông cô ta từng chướng mắt, không thèm để ý đến người Tần gia, vẫn hưởng thụ vinh hoa phú quý của cô ta, ngược lại là nguồn gốc của tội lỗi bị vứt bỏ là tôi, vươn tay giúp đỡ bọn họ. Lúc này bọn họ mới tỉnh ngộ, rốt cuộc nên lựa chọn loại người nào.
Mà Tống Duyệt, cô ta tuy rằng chưa đến mức nghèo túng, nhưng thiên kim đại tiểu thư như cô ta ở bên người những người đàn ông kia cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Có người bao nuôi cô ta, có người ham muốn nhan sắc cô ta, có người lại muốn chà đạp tôn nghiêm của thiên kim tiểu thư...
Tôi thức dậy từ giấc mơ, trầm mặc nghĩ về tất cả những điều kỳ lạ này.
Tất cả những nghi ngờ đều có câu trả lời.
Vì sao ông nội sớm biết tôi không phải con cháu Tần gia mà vẫn chấp nhận tôi, vì sao lại lựa chọn người không có quan hệ huyết thống như tôi là người thừa kế Tần gia, vì sao sau khi Tống Duyệt trở về ông lại lãnh đạm như vậy.
Kết quả khác nhau là bởi vì thái độ của ông nội, có lẽ ông đã nhìn thấy những hình ảnh này sớm hơn tôi rồi.
Một ngày nọ, tôi gõ cửa thư phòng, sau khi nhìn tôi, ông thở dài, không cần nhiều lời, chỉ một ánh mắt, trong lòng mỗi người đều hiểu.
Không ai biết chúng tôi đã nói chuyện gì với nhau, chỉ là sau ngày đó, tôii rời khỏi Tần gia, mà ông nội luôn coi trọng tôi cũng không ngăn cản.
Tần Triệt khó hiểu ngăn cản tôi ở sân bay.
"Kiêu Dương, vì sao em lại muốn đi?" Anh không thể hiểu, tất cả mọi chuyện đã kết thúc rồi, sao tôi lại lựa chọn rời đi vào lúc này.
Tôi nhìn Tần Triệt, nhớ tới khi ở trong mơ anh là người duy nhất giúp tôi nói chuyện, tôi nở nụ cười với anh.
"Muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài." Tôi vẫy tay chào tạm biệt anh.
Từ nay về sau, tôi không phải là người thừa kế, cũng không phải hy vọng của ai, càng không phải là thiên kim giả tu hú chiếm tổ, tôi chỉ là tôi — Kiêu Dương.