-
Phần 2
7.
"Cô tới làm gì?" Tống Duyệt ngồi trên giường bệnh, nhìn thấy tôi đến một mình thì lạnh nhạt khinh thường một tiếng.
Tôi kéo ghế ra ngồi sang một bên, không chút bất ngờ về thái độ lạnh lùng của cô ta.
"Cô vừa lòng chưa? Cướp hết mọi thứ của tôi, bây giờ còn có mặt mũi xuất hiện ở đây?" Trong mắt cô ta tràn ngập ác ý.
"Tôi không cướp đồ của ai cả, ít nhất những thứ mà tôi có hiện nay đều là tôi xứng đáng có được." Tôi nhìn vào mắt cô ta, sau đó mở miệng.
Nhưng cô ta lại khinh thường nhìn tôi.
"Xứng đáng? Là thân phận con gái Tần gia? Hay là vị trí người thừa kế? Tần Kiêu Dương, cô có mặt mũi không hả, những thứ đó đều là của tôi, cô không có quan hệ huyết thống với Tần gia, sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói ra hai chữ xứng đáng được chứ!"
Cô ta nhặt quả táo ở đầu giường ném vào tôi.
Tôi nghiêng đầu tránh đi.
"Là cô nợ tôi, tôi sẽ không để cho cô được sống tốt đẹp đâu, Tần Kiêu Dương!"
Khuôn mặt cô ta vặn vẹo, cực kỳ không cam lòng.
8.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc, lúc này đột nhiên có tiếng động ở cửa, có người tới.
Tống Duyệt lật mặt rất nhanh, giọng nói vừa ủy khuất vừa cẩn thận của cô ta truyền đến: "Chị ơi, em chỉ muốn ăn táo thôi, thật xin lỗi, em không nên để chị giúp em."
Thẩm Tố Tâm lúc này vừa vặn đẩy cửa đi vào, bà nhìn Tống Duyệt hai mắt rưng rưng đang cắn môi trên giường bệnh, sau đó nhìn quả táo rơi trên mặt đất, cuối cùng đưa mắt về phía tôi.
"Ông nội đang tìm con, con trở về trước đi." Thẩm Tố Tâm thản nhiên mở miệng, giống như vừa rồi không nghe thấy lời Tống Duyệt nói.
"Được." Tôi gật đầu, quay lưng rời đi.
Tay Tống Duyệt đặt trên chăn bỗng siết chặt, cô ta nhanh chóng ổn định sắc mặt.
"Còn muốn ăn gì không?" Trước khi rời đi, tôi nghe thấy Thẩm Tố Tâm nhẹ giọng hỏi Tống Duyệt.
9.
Trong sân nhà Tần gia, Tống Duyệt vô cùng vui vẻ dựng xích đu, từ sau khi xuất viện, không hiểu sao cô ta lại có sự thay đổi rất lớn, ít nhất thì ở trước mặt người khác, cô ta biết giấu đi địch ý với tôi.
Tôi xuyên qua cửa sổ nhìn cô ta tự do phóng khoáng, bỗng dưng có chút hâm mộ.
"Kiêu Dương, đến lượt con." Một quân cờ hạ xuống, giọng nói nặng nề của ông nội Tần từ đối diện truyền đến, tôi nhìn ván cờ trước mặt, quân cờ màu trắng trong tay chậm chạp không hạ xuống.
Không còn chỗ nào để đặt xuống, đây là một ván cờ ch.ết.
"Ông nội, con thua rồi." Tôi mở miệng, không chút che giấu bày ra tất cả cảm xúc của bản thân với ông.
"Kiêu Dương, con và người khác không giống nhau, chuyện này ngay từ đầu con nên hiểu rõ." Tâm tư tôi không ở chỗ này, ông cũng không có hứng thú chơi thêm một ván nữa.
"......" Tôi trầm mặc, không nói gì.
"Người thừa kế ông lựa chọn chỉ có mình con thôi, con chính là người gánh vác tất cả vinh quang của Tần gia." Ông thản nhiên nói ra một câu, ngăn chặn hết tất cả những cảm xúc ngổn ngang của tôi.
"Nhưng con không phải huyết mạch Tần gia, ông biết mà." Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt và khó hiểu.
Khi những người khác hỏi về vấn đề này, tôi luôn trả lời rất tự tin nhưng đâu đó vẫn có sự bất an bị đè nặng trong lòng tôi.
"Ông trước kia cũng cho rằng huyết mạch là quan trọng nhất, nhưng Kiêu Dương à, ông phát hiện, ông đã sai rồi." Mặc dù ông nhìn tôi nhưng trong mắt lại không có bóng dáng tôi, giống như là đang nhìn tôi để nhớ đến ai đó.
Đề tài cứ như vậy mà chấm dứt, ông nội Tần đã rời đi từ lâu rồi mà tôi vẫn ngồi nguyên tại vị trí đó.
Tôi không hiểu tại sao ông lại nói như vậy.
10.
Thật ra, tôi đã biết từ lâu rằng mình không phải huyết mạch Tần gia, nói đúng hơn là ông nội Tần còn biết sớm hơn cả tôi.
Lúc tôi còn đang mơ màng bối rối, ông đã nói với tôi về thân thế của tôi.
Thậm chí còn dẫn tôi đi gặp cha mẹ ruột của tôi, còn có cô bé bị ôm nhầm — Tống Duyệt.
Không giống như các motip ôm nhầm khác, cha mẹ ruột của tôi cũng là hào môn thế gia, bọn họ rất yêu thương Tống Duyệt.
Đối với đứa con gái nửa đường xuất hiện như tôi, bọn họ có chút do dự, lúng túng, ngoại trừ có quan hệ huyết thống ra, chúng tôi chỉ đơn thuần là người xa lạ.
Họ thích cô con gái mà họ nuôi lớn.
Tôi không biết ông nội đã ra điều kiện gì với họ.
Thân phận của tôi và Tống Duyệt không bị đổi lại.
Nhưng bí mật này chỉ có ông nội và tôi biết, người Tần gia không ai phát hiện ra.
Khi đó ông nội thường xuyên dẫn tôi đến Tống gia chơi, khi còn bé, tôi và Tống Duyệt đã quen biết nhau rồi, mỗi lần tôi ở cùng cô ta, ông nội luôn nhìn chúng tôi bằng ánh mắt phức tạp khó hiểu.
Cho đến khi có một lần tôi vô tình thấy ông nhìn về phía Tống Duyệt và lẩm bẩm một câu "Thật là lúng túng mà"
Tôi hình như đã biết được lý do ông nội chọn tôi rồi, bởi vì tôi thông minh hơn, có tư chất hơn, là người thừa kế đủ điều kiện để ông đào tạo.
Bởi vì cha mẹ ruột của tôi không cần tôi, vậy nên tôi không thể mất đi ông nội được.
Sau đó, ông nội đột nhiên bị bệnh nặng.
Một khoảng thời gian dài sau đó chúng tôi chưa từng đi đến Tống gia, lần tiếp theo nghe về Tống gia là từ trong miệng những người Tần gia.
11.
"Tống thị ngã xuống, thật sự là vận mệnh khó dò."
Trong bữa tiệc gia đình, bọn họ nói chuyện về Tống gia, vợ chồng Tống gia ngoài ý muốn qua đời, sài lang hổ báo đang chờ thời cơ mà động đậy đồng loạt xông lên, hào môn Tống gia sụp đổ trong một đêm.
Tôi bỗng nhiên đứng bật dậy, bọn họ hoảng sợ giật nảy mình, đối diện với ánh mắt quyền uy của ông nội, không ai dám nói thêm gì nữa.
Tôi đến tham dự tang lễ của Tống gia, đó là cha mẹ ruột của tôi, nhưng tôi lại dùng thân phận khách mời để thắp hương bọn họ.
"Ông ơi, con không còn cha mẹ nữa rồi." Tôi có chút sững sờ nhìn ảnh đen trắng, miệng thốt ra xưng hô không được phép gọi.
"Kiêu Dương còn có ông nội." Ông sờ đầu tôi, vẻ mặt càng thêm từ ái hơn bao giờ hết, tôi ngơ ngác nhìn ông, đầu óc có chút trống rỗng.
Sau đám tang, không thấy Tống Duyệt đâu cả, ông nội đột nhiên thay đổi chủ ý, không đón cô ta về Tần gia nữa.
Ông cũng không nhắc đến đứa cháu gái ruột lưu lạc ở bên ngoài này nữa.
Cho đến một ngày, có một cô gái lạ mặt cầm báo cáo giám định thân nhân đến tận nhà.
Lần xuất hiện này, tính tình cô ta dường như thay đổi rất nhiều.
12.
"Chị ơi, chị xem này, em vừa mới dựng xích đu!" Tôi vừa đi xuống cầu thang, bắt gặp Tống Duyệt đang vui mừng chạy tới.
Cô ta chưa kịp khoác tay tôi, Tần Triệt đột nhiên xuất hiện chắn ở trước mặt toi, cười nhạo mở miệng: "Cô bị tâm thần phân liệt à?"
Anh châm biếm không chút nể mặt.
"Em không có, em chỉ muốn chơi với chị thôi mà." Sắc mặt Tống Duyệt trắng bệch, cô ta có chút sợ Tần Triệt.
"Nhà chúng tôi không quen với cái dáng vẻ này của cô, hiểu không?"
"Nếu cô không thích Kiêu Dương thì thẳng thắn bày tỏ thái độ với em ấy, tôi còn có thể chấp nhận được, nhưng đừng có âm thầm tính toán này nọ, giả vờ làm chị em tốt với nhau làm gì chứ. Hai người cũng không thân thiết như vậy đâu."
Tần Triệt cũng không phải quá chán ghét Tống Duyệt, chỉ là anh luôn luôn không thích những người có tâm cơ.
Tần gia đã chấp nhận thân phận của Tống Duyệt.
Nếu như cô ta vẫn kiên định như lúc mới trở về, không có âm mưu đối phó với em gái anh, anh cũng sẽ không thiên vị ai.
Nhưng cô ta lại hai mặt, khi thì cảnh giác mười phần, vô cùng kiêng kỵ. Khi thì ngoan ngoãn bày ra vẻ chị em tốt.
"Em không có mà." Đột nhiên hốc mắt cô ta đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống như những hạt trân châu.
"Cô!" Tần Triệt thấy cô ta nói khóc liền khóc, anh muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị tôi túm lấy cánh tay ngăn lại.
"Mấy đứa lại xảy ra chuyện gì?" Là giọng nói của mẹ Tần.