Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Edit: hoacodat
Hạ Viên thấy cửa sổ hình như có người đứng, ngẩng đầu nhìn thấy Tống Thiểu Dương đứng ngẩn người ở đằng kia, không khỏi ngẩn ra, bật thốt lời nói: “Sao lại không vào? Ca ca muội vừa nói đi đại sảnh tìm huynh, trên đường không gặp huynh sao?”
“Ta quanh quẩn trong phòng Bồi ca ca, sau đó mới tới đây, nên không gặp.” Tống Thiểu Dương thấy Hạ Viên nhìn thấy hắn, vội vòng qua cửa sổ đi vào phòng. Nhìn thấy Hạ Viên mặc y phục thường ngày váy màu xanh nhạt thêu sợi, trên đầu búi một búi tóc nhỏ, gương mặt trắng nõn lộ ra chút phiếm hồng, càng cảm thấy xinh đẹp hơn lúc trước nhìn thấy, chẳng biết tại sao, đột nhiên có chút vô thố, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được.
Vì An Bình Hầu phu nhân thường đến Hạ phủ, Tống Thiểu Dương lại quan hệ rất tốt với Hạ Từ, cũng thường gặp mặt Hạ Viên. Hạ Viên nhìn thấy trên mặt hắn đỏ bừng, không khỏi thấy là lạ, bỏ bái thiếp trong tay, ân cần nói với Tống Thiểu Dương: “Thiểu Dương ca ca làm sao thế? Mặt đỏ cả lên rồi, có phải trời quá nóng hay không, trên đường phơi nắng nhiều?”
“Là phơi nắng nhiều!” Tống Thiểu Dương thấy Hạ Viên thân thiết nhìn lại đây, vội ngồi xuống ghế dựa đối diện nàng, cầm cây quạt quạt gió. Quạt rất mạnh mẽ, làm mấy bái thiếp trên án bay xuống đất, đành phải buông cây quạt nhặt lấy bái thiếp, tay chân luống cuống. Hạ Viên thấy hành vi của hắn không giống thường ngày, cũng khá kinh ngạc, chỉ có điều hắn cũng chỉ là một tiểu nam hài mười một tuổi, nhiều nhất chính là học quá nhiều nên ức chế, hoặc trong nhà bị cha nương quở trách mấy câu, còn có thể là chuyện gì, nên cũng không để trong lòng, chỉ cho là hắn gặp nóng. Đợi hắn lấy xong bái thiếp, cầm cây quạt qua giúp hắn quạt vài cái, ai ngờ mặt Tống Thiểu Dương càng đỏ hơn, không khỏi thấy lạ.
Đợi Anh Đào bưng trà đi vào, nhìn thấy mặt Tống Thiểu Dương đỏ lên cũng giật mình, vội hỏi: “Đây có chè mát đậu xanh, ăn một chén giải nóng đi ạ?”
“Được!” Tống Thiểu Dương đáp ứng, thấy Anh Đào đi xuống, vẫn cảm thấy mặt mình nóng lợi hại, cũng không dám nhìn Hạ Viên nữa, chỉ cúi đầu làm bộ xem nàng viết bái thiếp, thấy được phía trên viết tên đám người Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Khoan, cười nói: “Đầu xuân miếu Tử Mẫu bố thí quần áo vật dụng, vì là khai quang (lễ mở vải phủ tượng Phật), người đến nhiều lắm, rất lộn xộn, sau lại thỉnh An ca ca và Khoan ca ca đi duy trì trật tự, thế này mới thuận lợi bố thí xong. Nghe đâu trước sau vài ngày tiết Đoan Ngọ lại muốn bố thí bánh ú (hoặc bánh chưng), còn muốn thỉnh An ca ca và Khoan ca ca đi qua, chỉ sợ không có thời gian đến chúc thọ thần (sinh nhật) cho các ngươi đâu!”
Miếu Tử Mẫu là miếu có hương khói thịnh nhất trong kinh thành, ông Từ trong đó là đường đệ của Hạ lão thái gia, đạo trong huyền học cũng không kém hơn Hạ lão thái gia, vì thời trẻ có một một đoạn chuyện thương tâm, thế này mới vào miếu. Sau khi tân hoàng đăng cơ, cũng đả kích vài huynh đệ di mẫu, trong đó có một vị Vương gia lại vào miếu Tử Mẫu cắt tóc làm tăng. Hoàng đế vì tỏ rõ mình rộng lượng, đơn giản đem chu vị trăm dặm quanh miếu Tử Mẫu ban cho, trong miếu ngoại trừ thu tô, cũng có khách hành hương dâng hương lễ cúng bạc vàng, cực kỳ giàu có. Hàng năm nơi này đều có ngày hội bố thí quần áo vật dụng, cảm tạ ân đức trời cho.
Đang nói chuyện, lại nghe thấy tiếng của Hạ Từ và Đào Linh Kiệt, hai người vén mành trúc đi vào, thấy Tống Thiểu Dương và Hạ Viên đang ngồi nói chuyện, cười nói: “Chúng ta qua hoa viên vòng đến đây tìm ngươi, còn ngươi từ con đường kia đến trong phòng này, thế này mới không gặp, quả nhiên tới phòng trước rồi.”
Đào Linh Kiệt nói chuyện, lại đánh giá Hạ Viên, tuy nói lớn lên giống với Hạ Từ, nhưng nữ hài tử cũng đẹp mắt hơn chút, nhất thời nhìn nhiều hơn.
Tống Thiểu Dương thấy Đào Linh Kiệt và Hạ Từ vào tới, ửng đỏ trên mặt cũng dần tản đi, lập tức khôi phục vẻ bình thường.
Hạ Viên thấy Hạ Từ vội vã quay lại, lúc này mặt trời có hơi gắt, vội lấy khăn lau cho hắn, vừa cười nói: “Ca ca, hôm nay nóng, huynh cũng đừng cả ngày chạy tới chạy lui, có việc kêu nha đầu đi một chuyến là được.”
“Muội muội, khăn tay con này thêu tốt như vậy lấy ra lau mồ hôi thật đáng tiếc quá.” Hạ Từ liếc thấy Hạ Viên lấy khăn tay thêu tinh xảo, không khỏi cười nói: “Lần trước làm cho ta khăn tay con trứng muối, mọi người đều khen đẹp mắt, ai ngờ đi một chuyến đến phủ Tướng quân, lại bị Hoa Cái đổi đi, hắn lấy khăn tay cũ cường ngạnh đổi lấy rồi. Hừ, lần tới mà đi, sẽ lấy khăn tay con cũ đi, cũng không dám lấy khăn tay con mới muội muội làm mang đi qua.”
Tống Thiểu Dương và Đào Linh Kiệt nghe Tưởng Hoa Cái đổi khăn tay con với Hạ Từ, khăn tay con kia còn là Hạ Viên làm ra, không khỏi đồng thanh nói: “Đã đổi khăn tay con với ngươi, sao không thấy hắn đeo? Hắn có thứ tốt gì đều thích khoe khoang, chẳng lẽ lúc này lại giấu đi không muốn nữa sao?”
“Hắn cường ngạnh đổi khăn tay con với ta, cũng không phải để mình đeo, lại cài lên thắt lưng An ca ca, còn nói cái gì mà cái khăn tay con kia thật xứng với xiêm y An ca ca.” Hạ Từ thấy Anh Đào bưng chè đậu xanh lên, vội gọi nàng bưng lên thêm hai chén, lại quay đầu nói chuyện với Tống Thiểu Dương và Đào Linh Kiệt: “Càng buồn cười là, An ca ca vừa buộc khăn tay con mới, Tưởng lão phu nhân và Tướng quân phu nhân lại truy hỏi huynh ấy đó là ai đưa? Nói màu sắc hoa văn kia bên ngoài mua không được, đích thực là cô nương nhà nào cố ý thêu tặng người. Sau lại nghe nói là Hoa Cái cường ngạnh đổi khăn tay con của ta đưa cho An ca ca, thế mà cũng không bảo An ca ca đổi lại cho ta, chỉ thảo luận nói muội muội của ta khéo tay, làm khăn tay con cũng không giống người thường. Khi ta cáo từ đi về, Tướng quân phu nhân còn đuổi theo ra nói cái gì mà khi nào muội muội có rảnh, lại làm một cái khăn tay con đưa qua, để An ca ca có thay đổi. Ta chạy trối chết luôn. Nhà hắn thật giống như cường đạo.”
“Khác còn thôi, khăn tay con này là Viên muội muội làm, thế nào có thể tùy tiện đoạt đi chứ, thật là cường đạo!” Lòng Đào Linh Kiệt và Tống Thiểu Dương đều đầy căm phẫn, hừ hừ nói: “Viên muội muội còn chưa làm khăn tay con cho chúng ta đâu đây này!”
Cái gì cái gì hả? Sao ta phải làm khăn tay con cho các ngươi chứ? Hạ Viên nghe không nổi nữa, đứng lên nói: “Muội còn phải học thêu, đi về phòng trước, các huynh từ từ tán gẫu.” Nói xong đứng dậy đi.
Tống Thiểu Dương và Đào Linh Kiệt thấy nàng ra khỏi cửa phòng, miệng thì nói chuyện với Hạ Từ, nhưng đều đứng ngồi không yên.
Hôm nay đến mừng sinh nhật Hạ Viên và Hạ Từ, mấy tiểu thư thiếu gia nhận được thiếp mời đều đến đây, đều có hạ lễ đưa tới, nhưng lại không thấy sáu vị thiếu gia phủ Tướng quân. Mọi người thăm hỏi, thì có bà tử phủ Tướng quân đến đưa hạ lễ, chỉ nói Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan phải tới miếu Tử Mẫu giúp duy trì trật tự, bốn vị thiếu gia còn lại lại vừa đúng bồi Tưởng lão phu nhân đến ngoại ô nghỉ hè, nghe đâu phải mấy ngày sau mới về.
Lại nói đến Tưởng Hoa An lúc này đang cùng Tưởng Hoa Khoan định ra ngoài đến miếu Tử Mẫu, Thượng Tiệp lại đuổi theo nói: “Hôm nay sinh nhật Từ nhi và Viên nhi, có hạ bái thiếp mời sáu huynh đệ các con, ta đây nhớ rõ, các con một đứa cũng không đến thật không tốt. Không bằng Khoan nhi đến miếu Tử Mẫu trước, An nhi thì đến Hạ phủ ngồi một chút rồi đi sau!” Lại nhớ tới một chuyện, nói tiếp: “Hôm nay có kêu người thay các con đưa hạ lễ qua rồi, bất quá cũng chỉ hợp tình hình mà thôi, đoán rằng mấy tiểu hài tử không chắc sẽ thích. An nhi con đến Trân Bảo Trai xem có đồ tốt gì không, nếu thấy đồ nào tốt thì mua hai vật khác nhau đến Hạ phủ nhé!”
Tưởng Hoa An liếc nhìn khăn tay con trên người, gật đầu nói: “Lần trước Hoa Cái cường đoạt đổi khăn tay con của Từ nhi, đang định mua cái gì bồi thường hắn đây, thừa dịp sinh nhật tặng đồ cũng thích hợp.”
edit by....
Thượng Tiệp nhìn khăn tay con trên người Tưởng Hoa An, biết hắn thích màu sắc hoa văn này, mấy ngày nay đều buộc lên, không khỏi cười thầm, thê tử tương lai làm cho đương nhiên thích rồi, chỉ tiếc có một cái, phải tìm cách để nàng làm thêm một cái nữa. Một bên lại nói: “Mang theo bạc nghen, có đồ vật gì tốt, dù mua quý chút cũng không sao. Dù sao bây giờ con cũng đã có tiền bổng lộc rồi, giả vờ thanh cao cũng vô dụng. Đúng lúc mua này nọ cho Từ nhi Viên nhi.” Hí hí, chủ yếu là phải mua này nọ cho nàng dâu tương lai, ta cũng không thể lấy không khăn tay con của người ta, có qua có lại thôi!
Tưởng Hoa An gật gật đầu nói: “Cũng được, mua này nọ đến Hạ phủ một vòng, ngồi một chút rồi đi đến miếu Tử Mẫu cũng vậy!” Nói xong cưỡi ngựa đến Trân Bảo Trai.
Lão bản Trân Bảo Trai thấy Tưởng Hoa An đến đây, còn tưởng đến đây mua bảo kiếm, không khỏi cười nói: “Tưởng thiếu gia, lần trước thanh kiếm kia đã gọi ngài đến mua rồi. Tiểu nhân không dám giấu diếm Tưởng thiếu gia, hiện giờ mặc dù còn có một thanh, nhìn cũng tinh xảo, kỳ thật dùng không tốt lắm.”
“Ừ, lúc này không phải đến mua bảo kiếm, là muốn mua hai phần lễ vật.” Tưởng Hoa An nói xong vào phòng, chỉ vào một nghiên mực nói: “Bọc lại cái này đi!” Vừa tự lẩm bẩm nói: “Nữ hài tử thì phải đưa cái gì mới tốt? Cũng không thể vì bọn họ là long phượng thai, tặng lễ vật cũng giống nhau.”
Lão bản Trân Bảo Trai tai thính, nghe được ba chữ nữ hài tử, nhãn tình bỗng sáng lên, mặt lại không biểu lộ vẻ khác thường nào, cười nói: “Tưởng thiếu gia muốn đưa lễ vật cho nữ hài tử sao? Trong tiệm mới tới mấy đồ tốt, không bằng lấy ra cho ngài nhìn một cái?”
“Ừm, vậy thì lấy ra nhìn một cái nói sau!” Tưởng Hoa An nhìn quanh trong tiệm, nhìn thấy vòng tay chuỗi ngọc mọi thứ đều có, lại không biết tiểu cô nương chín tuổi thì thích loại nào, nhìn thấy lão bản Trân Bảo Trai cầm một hộp gấm lớn, mở ra trước mặt hắn, cũng thử nhìn một cái, nhìn thấy là mấy cái vòng tay, cũng không phân biệt là tốt xấu, đành phải lấy một chuỗi san hô lên nhìn xem.
Lão bản Trân Bảo Trai vừa thấy Tưởng Hoa An cầm lấy chuỗi vòng tay này, vội uốn cong ba tấc lưỡi miệng ngọt như mía lùi nói: “Tưởng thiếu gia, vòng tay san hô này tổng cộng chỉ có hai chuỗi, cảm giác ngài sờ vào, mài nhẵn bóng loáng còn hơn trứng gà lột vỏ, nhìn ôn nhuận động lòng người. Ngài lại nhìn tiếp những viên hạt châu khảm hoa văn lưu ly này, sáng bóng rực rỡ, chói lóa bắt mắt, cũng rất hiếm có. Vòng tay san hô này mà đưa cho nữ hài tử, bất kể là nữ hài tử nào cũng nhất định sẽ thích.”
Mặc dù Tưởng Hoa An không phân biệt được tốt xấu, nhưng vẫn nhìn ra vòng tay san hô này làm rất tinh xảo, hỏi giá, liền lấy toàn bộ bạc trên người mua vòng tay san hô này. Thanh toán bạc xong thế này mới nhớ ra không còn tiền dư mua nghiên mực nữa, không khỏi vỗ vỗ đầu nói: “Lại quên còn phải mua cái này.”
“Ha ha, Tưởng thiếu gia đến thăm, ta sẽ không kiếm tiền đâu!” Lão bản Trân Bảo Trai cực kỳ thân thiết bao lại nghiên mực Tưởng Hoa An vừa vào cửa đã nhìn trúng, cười nói: “Nghiên mực Hương Mặc này sẽ đưa cho Tưởng thiếu gia. Lúc này mua một tặng một, thực không kiếm bạc Tưởng thiếu gia, lần tới Tưởng thiếu gia còn muốn mua này nọ đưa nữ hài tử, nhớ đến chỗ chúng ta.”
Đợi tiễn bước Tưởng Hoa An xong, tiểu nhị Trân Bảo Trai lặng lẽ đi lại dò hỏi: “Chưởng quầy, vòng tay san hô này thực không kiếm tiền sao?”
“Sao có thể? Không kiếm tiền tháng này ngươi cũng không cần ăn uống nữa.” Lão bản Trân Bảo Trai làm được một vụ mua bán tốt, lại nhìn tới tiểu nhị là cháu mình, có tâm dạy hắn mấy chiêu, cười tủm tỉm nói: “Tưởng thiếu gia là đại thiếu gia phủ tướng quân, đến tuổi này còn chưa có đính hôn, lúc này bỗng nhiên muốn mua lễ vật đưa cho nữ hài tử, tự nhiên phải đưa vật tốt nhất. Mặc dù hắn mua đồ hơi quý chút, nếu nữ hài tử thích, cũng đáng giá. Hơn nữa, vòng tay san hô này còn có kết vòng dây tơ hồng, có cái tên thường gọi là vòng đoàn viên, luôn là nam tử mua đưa cho nữ tử mình thương mến làm vật đính ước. Tưởng thiếu gia tặng đồ này, nàng kia tự nhiên sẽ hiểu được. Nếu tương lai thành chuyện tốt, còn phải mua thêm trang sức kết hôn, khi đó tự nhiên lại đi tới chỗ này của ta. Đây gọi là thả dây dài câu cá lớn đó!”Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hạ Viên thấy cửa sổ hình như có người đứng, ngẩng đầu nhìn thấy Tống Thiểu Dương đứng ngẩn người ở đằng kia, không khỏi ngẩn ra, bật thốt lời nói: “Sao lại không vào? Ca ca muội vừa nói đi đại sảnh tìm huynh, trên đường không gặp huynh sao?”
“Ta quanh quẩn trong phòng Bồi ca ca, sau đó mới tới đây, nên không gặp.” Tống Thiểu Dương thấy Hạ Viên nhìn thấy hắn, vội vòng qua cửa sổ đi vào phòng. Nhìn thấy Hạ Viên mặc y phục thường ngày váy màu xanh nhạt thêu sợi, trên đầu búi một búi tóc nhỏ, gương mặt trắng nõn lộ ra chút phiếm hồng, càng cảm thấy xinh đẹp hơn lúc trước nhìn thấy, chẳng biết tại sao, đột nhiên có chút vô thố, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được.
Vì An Bình Hầu phu nhân thường đến Hạ phủ, Tống Thiểu Dương lại quan hệ rất tốt với Hạ Từ, cũng thường gặp mặt Hạ Viên. Hạ Viên nhìn thấy trên mặt hắn đỏ bừng, không khỏi thấy là lạ, bỏ bái thiếp trong tay, ân cần nói với Tống Thiểu Dương: “Thiểu Dương ca ca làm sao thế? Mặt đỏ cả lên rồi, có phải trời quá nóng hay không, trên đường phơi nắng nhiều?”
“Là phơi nắng nhiều!” Tống Thiểu Dương thấy Hạ Viên thân thiết nhìn lại đây, vội ngồi xuống ghế dựa đối diện nàng, cầm cây quạt quạt gió. Quạt rất mạnh mẽ, làm mấy bái thiếp trên án bay xuống đất, đành phải buông cây quạt nhặt lấy bái thiếp, tay chân luống cuống. Hạ Viên thấy hành vi của hắn không giống thường ngày, cũng khá kinh ngạc, chỉ có điều hắn cũng chỉ là một tiểu nam hài mười một tuổi, nhiều nhất chính là học quá nhiều nên ức chế, hoặc trong nhà bị cha nương quở trách mấy câu, còn có thể là chuyện gì, nên cũng không để trong lòng, chỉ cho là hắn gặp nóng. Đợi hắn lấy xong bái thiếp, cầm cây quạt qua giúp hắn quạt vài cái, ai ngờ mặt Tống Thiểu Dương càng đỏ hơn, không khỏi thấy lạ.
Đợi Anh Đào bưng trà đi vào, nhìn thấy mặt Tống Thiểu Dương đỏ lên cũng giật mình, vội hỏi: “Đây có chè mát đậu xanh, ăn một chén giải nóng đi ạ?”
“Được!” Tống Thiểu Dương đáp ứng, thấy Anh Đào đi xuống, vẫn cảm thấy mặt mình nóng lợi hại, cũng không dám nhìn Hạ Viên nữa, chỉ cúi đầu làm bộ xem nàng viết bái thiếp, thấy được phía trên viết tên đám người Tưởng Hoa An Tưởng Hoa Khoan, cười nói: “Đầu xuân miếu Tử Mẫu bố thí quần áo vật dụng, vì là khai quang (lễ mở vải phủ tượng Phật), người đến nhiều lắm, rất lộn xộn, sau lại thỉnh An ca ca và Khoan ca ca đi duy trì trật tự, thế này mới thuận lợi bố thí xong. Nghe đâu trước sau vài ngày tiết Đoan Ngọ lại muốn bố thí bánh ú (hoặc bánh chưng), còn muốn thỉnh An ca ca và Khoan ca ca đi qua, chỉ sợ không có thời gian đến chúc thọ thần (sinh nhật) cho các ngươi đâu!”
Miếu Tử Mẫu là miếu có hương khói thịnh nhất trong kinh thành, ông Từ trong đó là đường đệ của Hạ lão thái gia, đạo trong huyền học cũng không kém hơn Hạ lão thái gia, vì thời trẻ có một một đoạn chuyện thương tâm, thế này mới vào miếu. Sau khi tân hoàng đăng cơ, cũng đả kích vài huynh đệ di mẫu, trong đó có một vị Vương gia lại vào miếu Tử Mẫu cắt tóc làm tăng. Hoàng đế vì tỏ rõ mình rộng lượng, đơn giản đem chu vị trăm dặm quanh miếu Tử Mẫu ban cho, trong miếu ngoại trừ thu tô, cũng có khách hành hương dâng hương lễ cúng bạc vàng, cực kỳ giàu có. Hàng năm nơi này đều có ngày hội bố thí quần áo vật dụng, cảm tạ ân đức trời cho.
Đang nói chuyện, lại nghe thấy tiếng của Hạ Từ và Đào Linh Kiệt, hai người vén mành trúc đi vào, thấy Tống Thiểu Dương và Hạ Viên đang ngồi nói chuyện, cười nói: “Chúng ta qua hoa viên vòng đến đây tìm ngươi, còn ngươi từ con đường kia đến trong phòng này, thế này mới không gặp, quả nhiên tới phòng trước rồi.”
Đào Linh Kiệt nói chuyện, lại đánh giá Hạ Viên, tuy nói lớn lên giống với Hạ Từ, nhưng nữ hài tử cũng đẹp mắt hơn chút, nhất thời nhìn nhiều hơn.
Tống Thiểu Dương thấy Đào Linh Kiệt và Hạ Từ vào tới, ửng đỏ trên mặt cũng dần tản đi, lập tức khôi phục vẻ bình thường.
Hạ Viên thấy Hạ Từ vội vã quay lại, lúc này mặt trời có hơi gắt, vội lấy khăn lau cho hắn, vừa cười nói: “Ca ca, hôm nay nóng, huynh cũng đừng cả ngày chạy tới chạy lui, có việc kêu nha đầu đi một chuyến là được.”
“Muội muội, khăn tay con này thêu tốt như vậy lấy ra lau mồ hôi thật đáng tiếc quá.” Hạ Từ liếc thấy Hạ Viên lấy khăn tay thêu tinh xảo, không khỏi cười nói: “Lần trước làm cho ta khăn tay con trứng muối, mọi người đều khen đẹp mắt, ai ngờ đi một chuyến đến phủ Tướng quân, lại bị Hoa Cái đổi đi, hắn lấy khăn tay cũ cường ngạnh đổi lấy rồi. Hừ, lần tới mà đi, sẽ lấy khăn tay con cũ đi, cũng không dám lấy khăn tay con mới muội muội làm mang đi qua.”
Tống Thiểu Dương và Đào Linh Kiệt nghe Tưởng Hoa Cái đổi khăn tay con với Hạ Từ, khăn tay con kia còn là Hạ Viên làm ra, không khỏi đồng thanh nói: “Đã đổi khăn tay con với ngươi, sao không thấy hắn đeo? Hắn có thứ tốt gì đều thích khoe khoang, chẳng lẽ lúc này lại giấu đi không muốn nữa sao?”
“Hắn cường ngạnh đổi khăn tay con với ta, cũng không phải để mình đeo, lại cài lên thắt lưng An ca ca, còn nói cái gì mà cái khăn tay con kia thật xứng với xiêm y An ca ca.” Hạ Từ thấy Anh Đào bưng chè đậu xanh lên, vội gọi nàng bưng lên thêm hai chén, lại quay đầu nói chuyện với Tống Thiểu Dương và Đào Linh Kiệt: “Càng buồn cười là, An ca ca vừa buộc khăn tay con mới, Tưởng lão phu nhân và Tướng quân phu nhân lại truy hỏi huynh ấy đó là ai đưa? Nói màu sắc hoa văn kia bên ngoài mua không được, đích thực là cô nương nhà nào cố ý thêu tặng người. Sau lại nghe nói là Hoa Cái cường ngạnh đổi khăn tay con của ta đưa cho An ca ca, thế mà cũng không bảo An ca ca đổi lại cho ta, chỉ thảo luận nói muội muội của ta khéo tay, làm khăn tay con cũng không giống người thường. Khi ta cáo từ đi về, Tướng quân phu nhân còn đuổi theo ra nói cái gì mà khi nào muội muội có rảnh, lại làm một cái khăn tay con đưa qua, để An ca ca có thay đổi. Ta chạy trối chết luôn. Nhà hắn thật giống như cường đạo.”
“Khác còn thôi, khăn tay con này là Viên muội muội làm, thế nào có thể tùy tiện đoạt đi chứ, thật là cường đạo!” Lòng Đào Linh Kiệt và Tống Thiểu Dương đều đầy căm phẫn, hừ hừ nói: “Viên muội muội còn chưa làm khăn tay con cho chúng ta đâu đây này!”
Cái gì cái gì hả? Sao ta phải làm khăn tay con cho các ngươi chứ? Hạ Viên nghe không nổi nữa, đứng lên nói: “Muội còn phải học thêu, đi về phòng trước, các huynh từ từ tán gẫu.” Nói xong đứng dậy đi.
Tống Thiểu Dương và Đào Linh Kiệt thấy nàng ra khỏi cửa phòng, miệng thì nói chuyện với Hạ Từ, nhưng đều đứng ngồi không yên.
Hôm nay đến mừng sinh nhật Hạ Viên và Hạ Từ, mấy tiểu thư thiếu gia nhận được thiếp mời đều đến đây, đều có hạ lễ đưa tới, nhưng lại không thấy sáu vị thiếu gia phủ Tướng quân. Mọi người thăm hỏi, thì có bà tử phủ Tướng quân đến đưa hạ lễ, chỉ nói Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan phải tới miếu Tử Mẫu giúp duy trì trật tự, bốn vị thiếu gia còn lại lại vừa đúng bồi Tưởng lão phu nhân đến ngoại ô nghỉ hè, nghe đâu phải mấy ngày sau mới về.
Lại nói đến Tưởng Hoa An lúc này đang cùng Tưởng Hoa Khoan định ra ngoài đến miếu Tử Mẫu, Thượng Tiệp lại đuổi theo nói: “Hôm nay sinh nhật Từ nhi và Viên nhi, có hạ bái thiếp mời sáu huynh đệ các con, ta đây nhớ rõ, các con một đứa cũng không đến thật không tốt. Không bằng Khoan nhi đến miếu Tử Mẫu trước, An nhi thì đến Hạ phủ ngồi một chút rồi đi sau!” Lại nhớ tới một chuyện, nói tiếp: “Hôm nay có kêu người thay các con đưa hạ lễ qua rồi, bất quá cũng chỉ hợp tình hình mà thôi, đoán rằng mấy tiểu hài tử không chắc sẽ thích. An nhi con đến Trân Bảo Trai xem có đồ tốt gì không, nếu thấy đồ nào tốt thì mua hai vật khác nhau đến Hạ phủ nhé!”
Tưởng Hoa An liếc nhìn khăn tay con trên người, gật đầu nói: “Lần trước Hoa Cái cường đoạt đổi khăn tay con của Từ nhi, đang định mua cái gì bồi thường hắn đây, thừa dịp sinh nhật tặng đồ cũng thích hợp.”
edit by....
Thượng Tiệp nhìn khăn tay con trên người Tưởng Hoa An, biết hắn thích màu sắc hoa văn này, mấy ngày nay đều buộc lên, không khỏi cười thầm, thê tử tương lai làm cho đương nhiên thích rồi, chỉ tiếc có một cái, phải tìm cách để nàng làm thêm một cái nữa. Một bên lại nói: “Mang theo bạc nghen, có đồ vật gì tốt, dù mua quý chút cũng không sao. Dù sao bây giờ con cũng đã có tiền bổng lộc rồi, giả vờ thanh cao cũng vô dụng. Đúng lúc mua này nọ cho Từ nhi Viên nhi.” Hí hí, chủ yếu là phải mua này nọ cho nàng dâu tương lai, ta cũng không thể lấy không khăn tay con của người ta, có qua có lại thôi!
Tưởng Hoa An gật gật đầu nói: “Cũng được, mua này nọ đến Hạ phủ một vòng, ngồi một chút rồi đi đến miếu Tử Mẫu cũng vậy!” Nói xong cưỡi ngựa đến Trân Bảo Trai.
Lão bản Trân Bảo Trai thấy Tưởng Hoa An đến đây, còn tưởng đến đây mua bảo kiếm, không khỏi cười nói: “Tưởng thiếu gia, lần trước thanh kiếm kia đã gọi ngài đến mua rồi. Tiểu nhân không dám giấu diếm Tưởng thiếu gia, hiện giờ mặc dù còn có một thanh, nhìn cũng tinh xảo, kỳ thật dùng không tốt lắm.”
“Ừ, lúc này không phải đến mua bảo kiếm, là muốn mua hai phần lễ vật.” Tưởng Hoa An nói xong vào phòng, chỉ vào một nghiên mực nói: “Bọc lại cái này đi!” Vừa tự lẩm bẩm nói: “Nữ hài tử thì phải đưa cái gì mới tốt? Cũng không thể vì bọn họ là long phượng thai, tặng lễ vật cũng giống nhau.”
Lão bản Trân Bảo Trai tai thính, nghe được ba chữ nữ hài tử, nhãn tình bỗng sáng lên, mặt lại không biểu lộ vẻ khác thường nào, cười nói: “Tưởng thiếu gia muốn đưa lễ vật cho nữ hài tử sao? Trong tiệm mới tới mấy đồ tốt, không bằng lấy ra cho ngài nhìn một cái?”
“Ừm, vậy thì lấy ra nhìn một cái nói sau!” Tưởng Hoa An nhìn quanh trong tiệm, nhìn thấy vòng tay chuỗi ngọc mọi thứ đều có, lại không biết tiểu cô nương chín tuổi thì thích loại nào, nhìn thấy lão bản Trân Bảo Trai cầm một hộp gấm lớn, mở ra trước mặt hắn, cũng thử nhìn một cái, nhìn thấy là mấy cái vòng tay, cũng không phân biệt là tốt xấu, đành phải lấy một chuỗi san hô lên nhìn xem.
Lão bản Trân Bảo Trai vừa thấy Tưởng Hoa An cầm lấy chuỗi vòng tay này, vội uốn cong ba tấc lưỡi miệng ngọt như mía lùi nói: “Tưởng thiếu gia, vòng tay san hô này tổng cộng chỉ có hai chuỗi, cảm giác ngài sờ vào, mài nhẵn bóng loáng còn hơn trứng gà lột vỏ, nhìn ôn nhuận động lòng người. Ngài lại nhìn tiếp những viên hạt châu khảm hoa văn lưu ly này, sáng bóng rực rỡ, chói lóa bắt mắt, cũng rất hiếm có. Vòng tay san hô này mà đưa cho nữ hài tử, bất kể là nữ hài tử nào cũng nhất định sẽ thích.”
Mặc dù Tưởng Hoa An không phân biệt được tốt xấu, nhưng vẫn nhìn ra vòng tay san hô này làm rất tinh xảo, hỏi giá, liền lấy toàn bộ bạc trên người mua vòng tay san hô này. Thanh toán bạc xong thế này mới nhớ ra không còn tiền dư mua nghiên mực nữa, không khỏi vỗ vỗ đầu nói: “Lại quên còn phải mua cái này.”
“Ha ha, Tưởng thiếu gia đến thăm, ta sẽ không kiếm tiền đâu!” Lão bản Trân Bảo Trai cực kỳ thân thiết bao lại nghiên mực Tưởng Hoa An vừa vào cửa đã nhìn trúng, cười nói: “Nghiên mực Hương Mặc này sẽ đưa cho Tưởng thiếu gia. Lúc này mua một tặng một, thực không kiếm bạc Tưởng thiếu gia, lần tới Tưởng thiếu gia còn muốn mua này nọ đưa nữ hài tử, nhớ đến chỗ chúng ta.”
Đợi tiễn bước Tưởng Hoa An xong, tiểu nhị Trân Bảo Trai lặng lẽ đi lại dò hỏi: “Chưởng quầy, vòng tay san hô này thực không kiếm tiền sao?”
“Sao có thể? Không kiếm tiền tháng này ngươi cũng không cần ăn uống nữa.” Lão bản Trân Bảo Trai làm được một vụ mua bán tốt, lại nhìn tới tiểu nhị là cháu mình, có tâm dạy hắn mấy chiêu, cười tủm tỉm nói: “Tưởng thiếu gia là đại thiếu gia phủ tướng quân, đến tuổi này còn chưa có đính hôn, lúc này bỗng nhiên muốn mua lễ vật đưa cho nữ hài tử, tự nhiên phải đưa vật tốt nhất. Mặc dù hắn mua đồ hơi quý chút, nếu nữ hài tử thích, cũng đáng giá. Hơn nữa, vòng tay san hô này còn có kết vòng dây tơ hồng, có cái tên thường gọi là vòng đoàn viên, luôn là nam tử mua đưa cho nữ tử mình thương mến làm vật đính ước. Tưởng thiếu gia tặng đồ này, nàng kia tự nhiên sẽ hiểu được. Nếu tương lai thành chuyện tốt, còn phải mua thêm trang sức kết hôn, khi đó tự nhiên lại đi tới chỗ này của ta. Đây gọi là thả dây dài câu cá lớn đó!”Đọc nhanh tại Vietwriter.com