Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 84
Chương 84
Đây chính là niềm vui bất ngờ.
Phi Vân Hỏa Đồng chính là loại linh tài để luyện vũ khí, dùng nó luyện với bách tinh cương sẽ rèn ra vũ khí bức người, mềm dẻo chắc chắn, nếu có khả năng còn khắc dấu thuộc tính Linh vân trận đồ, còn có thể phát huy lớn hơn.
Nói về giá trị, mặc dù Phi Vân Hỏa Đồng không bằng Huyết Tủy Sa, nhưng lại được người tu hành rất hoan nghênh!
“Huyết Tủy Sa, mạch khoáng Phi Vân Hỏa Đồng…”
Lâm Diệp hít sâu một hơi để tỉnh táo lại, cuối cùng không tiếp tục đào Phi Vân Hỏa Đồng mà dọc theo quặng mỏ trở về.
Hắn biết rõ chỉ dựa vào sức một mình, muốn đào hết ‘Phi Vân Hỏa Đồng’ ở quặng mỏ căn bản là không thực tế.
Cho nên chuyện này phải bàn bạc thật kỹ với trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm.
Lâm Diệp cũng không phải là người quá tham lam, hiện tại hắn đang ở nhờ ở thôn Phi Vân, thấy Tiêu Thiên Nhậm cũng có tình người, phần tình người này hắn nhất định phải trả lại.
…
Đến chiều, Lâm Diệp mới một mình khiêng túi Huyết Tủy Sa quay trở về.
Thân hình của hắn mới xuất hiện ở cửa thôn, nhưng bọn trẻ đang chơi đùa bên cạnh đột nhiên kêu lên, sau đó quay đầu chạy về phía thôn,
“Đã trở về rồi! Lâm Diệp thúc đã trở lại rồi! Thúc ấy không có chết!”
Âm thanh non nớt lộ ra vẻ vui mừng.
Lâm Diệp ngẩn ra, có chút nghi hoặc, hắn vội vàng đi đến, không bao lâu đám người cũng đi về phía này.
Dẫn đầu là Tiêu Thiên Nhậm, còn lại đều là người dân trong thôn, trong đám người còn có thể thấy đám người Chu Trung, Tôn Ma Tử bị trói và áp giải như tù nhân.
Lúc này Lâm Diệp thoáng hiểu ra, lập tức tiến lên, chắp tay cười nói với Tiêu Thiên Nhậm: “Tiêu bá.”
Vẻ mặt Tiêu Thiên Nhậm đang vô cùng vội vàng, lúc nhìn thấy Lâm Diệp bình an quay trở về, ông ta như trút được gánh nặng cười nói: “Đã giải quyết xong việc chưa?”
Lâm Diệp gật đầu cười cười, hắn biết Tiêu Thiên Nhậm đang hỏi đến chuyện của Tiền Cơ và Lỗ Đình.
Tiêu Thiên Nhậm thở dài một hơi, hung hăng vỗ vai Lâm Diệp nói: “Được rồi, ngươi làm rất tốt, rất tốt.”
Các thôn dân thấy một màn này thì không hiểu, Tiền Cơ và Lỗ Đình cả sợ đời này sẽ không trở về được sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ nhìn về phía Lâm Diệp bằng ánh mắt khiếp sợ, Tiền Cơ là một người tu hành Thực Võ Tam Tầng, vậy mà lại không phải là đối thủ của Lâm Diệp.
Đây đúng là quá chấn động.
Lúc này, Tiêu Thiên Nhậm một tay cầm dây trói Tôn Ma Tử nói: “Chuyện hôm nay do Tôn Ma Tử gây ra, ngươi tính sẽ xử lý thế nào?”
Tôn Ma Tử mặt mũi bầm dập, vẻ mặt suy sụp, nghe vậy như đưa đám nói: “Ta bị ép buộc, Tiền Cơ kia bảo nếu ta không đáp ứng việc này, bọn chúng sẽ giết hài tử mới ba tuổi của ta, ta… Ta cũng bất đắc dĩ.”
Nói xong, hắn ta không nhịn được gào khóc.
Nhiều thôn dân cũng không đành lòng, tính tình của Tôn Ma Tử thật thà chất phát, nếu nói hắn ta chủ động cấu kết với Tiền Cơ và Lỗ Đình hại Lâm Diệp thì căn bản không có khả năng.
Ánh mắt Lâm Diệp đảo qua vẻ mặt mọi người xung quanh, lòng đã rõ cười nói: “Chuyện này không liên quan đến Tôn đại ca, tất cả do bị ép, vãn bối cầu xin tha cho hắn một con đường sống.”
Đây chính là niềm vui bất ngờ.
Phi Vân Hỏa Đồng chính là loại linh tài để luyện vũ khí, dùng nó luyện với bách tinh cương sẽ rèn ra vũ khí bức người, mềm dẻo chắc chắn, nếu có khả năng còn khắc dấu thuộc tính Linh vân trận đồ, còn có thể phát huy lớn hơn.
Nói về giá trị, mặc dù Phi Vân Hỏa Đồng không bằng Huyết Tủy Sa, nhưng lại được người tu hành rất hoan nghênh!
“Huyết Tủy Sa, mạch khoáng Phi Vân Hỏa Đồng…”
Lâm Diệp hít sâu một hơi để tỉnh táo lại, cuối cùng không tiếp tục đào Phi Vân Hỏa Đồng mà dọc theo quặng mỏ trở về.
Hắn biết rõ chỉ dựa vào sức một mình, muốn đào hết ‘Phi Vân Hỏa Đồng’ ở quặng mỏ căn bản là không thực tế.
Cho nên chuyện này phải bàn bạc thật kỹ với trưởng thôn Tiêu Thiên Nhậm.
Lâm Diệp cũng không phải là người quá tham lam, hiện tại hắn đang ở nhờ ở thôn Phi Vân, thấy Tiêu Thiên Nhậm cũng có tình người, phần tình người này hắn nhất định phải trả lại.
…
Đến chiều, Lâm Diệp mới một mình khiêng túi Huyết Tủy Sa quay trở về.
Thân hình của hắn mới xuất hiện ở cửa thôn, nhưng bọn trẻ đang chơi đùa bên cạnh đột nhiên kêu lên, sau đó quay đầu chạy về phía thôn,
“Đã trở về rồi! Lâm Diệp thúc đã trở lại rồi! Thúc ấy không có chết!”
Âm thanh non nớt lộ ra vẻ vui mừng.
Lâm Diệp ngẩn ra, có chút nghi hoặc, hắn vội vàng đi đến, không bao lâu đám người cũng đi về phía này.
Dẫn đầu là Tiêu Thiên Nhậm, còn lại đều là người dân trong thôn, trong đám người còn có thể thấy đám người Chu Trung, Tôn Ma Tử bị trói và áp giải như tù nhân.
Lúc này Lâm Diệp thoáng hiểu ra, lập tức tiến lên, chắp tay cười nói với Tiêu Thiên Nhậm: “Tiêu bá.”
Vẻ mặt Tiêu Thiên Nhậm đang vô cùng vội vàng, lúc nhìn thấy Lâm Diệp bình an quay trở về, ông ta như trút được gánh nặng cười nói: “Đã giải quyết xong việc chưa?”
Lâm Diệp gật đầu cười cười, hắn biết Tiêu Thiên Nhậm đang hỏi đến chuyện của Tiền Cơ và Lỗ Đình.
Tiêu Thiên Nhậm thở dài một hơi, hung hăng vỗ vai Lâm Diệp nói: “Được rồi, ngươi làm rất tốt, rất tốt.”
Các thôn dân thấy một màn này thì không hiểu, Tiền Cơ và Lỗ Đình cả sợ đời này sẽ không trở về được sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ nhìn về phía Lâm Diệp bằng ánh mắt khiếp sợ, Tiền Cơ là một người tu hành Thực Võ Tam Tầng, vậy mà lại không phải là đối thủ của Lâm Diệp.
Đây đúng là quá chấn động.
Lúc này, Tiêu Thiên Nhậm một tay cầm dây trói Tôn Ma Tử nói: “Chuyện hôm nay do Tôn Ma Tử gây ra, ngươi tính sẽ xử lý thế nào?”
Tôn Ma Tử mặt mũi bầm dập, vẻ mặt suy sụp, nghe vậy như đưa đám nói: “Ta bị ép buộc, Tiền Cơ kia bảo nếu ta không đáp ứng việc này, bọn chúng sẽ giết hài tử mới ba tuổi của ta, ta… Ta cũng bất đắc dĩ.”
Nói xong, hắn ta không nhịn được gào khóc.
Nhiều thôn dân cũng không đành lòng, tính tình của Tôn Ma Tử thật thà chất phát, nếu nói hắn ta chủ động cấu kết với Tiền Cơ và Lỗ Đình hại Lâm Diệp thì căn bản không có khả năng.
Ánh mắt Lâm Diệp đảo qua vẻ mặt mọi người xung quanh, lòng đã rõ cười nói: “Chuyện này không liên quan đến Tôn đại ca, tất cả do bị ép, vãn bối cầu xin tha cho hắn một con đường sống.”