Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Chương 81
Hoàn cảnh tự nhiên của Phi Vân Hỏa Hồng có thể tạo thành một tầng bảo hộ thiên nhiên cho dơi Xích Huyết.
Lâm Diệp hiểu rõ hiểu điều này nên mới có ý tưởng đến đây tìm kiếm. Chính bản thân hắn cũng không dám xác định mấy nhân vật lớn năm đó khai thác mỏ quặng có phát hiện bí mật này không.
Nhưng nhìn thấy một con dơi Xích Huyết đâm về phía mình, Lâm Diệp đã chắc chắn sâu trong mỏ quặng này giấu không ít Huyết Tủy Sa.
Chỉ nghĩ đến đây, Lâm Diệp không nhịn được mà tăng nhanh bước chân.
Huyết Tủy Sa là đồ tốt, dùng để bán cũng được giá cao, nếu có thể thu thập một ít, không khác gì nhặt được một món hời lớn.
Hiện giờ Lâm Diệp một nghèo hai trắng, hơn nữa về sau hắn còn muốn đi đến vương quốc Tử Diệu, nên không thể không có tiền.
Cho dù vì việc tu luyện của mình, hay vì có thể đi được xa hơn trên con đường linh văn thì Lâm Diệp cũng phải liều mạng kiếm tiền.
Ai bảo hắn không còn cách nào khác, tu hành cần tiền, luyện linh văn cũng cần tiền.
Trên đời có một câu nói: “Để bồi dưỡng được một linh văn sư phải dùng núi vàng núi bạc mà tạo thành.”
Lời này cũng không có nói quá, khắc họa linh văn cần bút khắc, linh mặc, vật dẫn, thiếu một thứ cũng không được. Mà trong đó linh mặc tiêu tốn nhiều tiền của nhất.
Bởi vì linh mặc cần dùng các loại linh tài để luyện chế, muốn khắc họa linh văn cấp độ càng cao thì cũng cần linh mặc càng cao cấp. Kể từ đó, các loại linh tài để luyện chế ra linh mặc cũng không thể thấp được.
Đây chỉ nói riêng về linh mặc, nếu như tính thêm cả bút khắc và vật dẫn thì không có tiền căn bản không thể mua được.
Hơn nữa mỗi lần khắc họa linh văn thì thất bại là chuyện thường xuyên xảy ra. Nhưng mỗi lần thất bại lại coi như phế bỏ một đống nguyên vật liệu, rất là phí tiền. Không có linh văn sư nào dám cam đoan có thể đảm bảo xác suất thành công là một trăm phần trăm.
Cho nên nói, để có thể trở thành linh văn sư ngoài việc cần có thiên phú và tư chất còn cần có lượng lớn tiền tài chèo chống.
Lâm Diệp muốn đi xa hơn trên phương diện linh văn vậy thì không thể tách rời tiền bạc.
Đương nhiên, nếu một ngày trở thành linh văn sư, vậy cũng có thể dễ dàng kiếm tiền.
Có một câu nói khác trên giang hồ như thế này: “Ở giữa kẽ tay linh văn sư phiêu đãng hương vị của tiền tài.” Bởi vì mỗi một trận pháp linh văn từ tay bọn họ khắc họa ra có thể bán được với một cái giá trên trời khiến cho thế nhân điên cuồng.
Từ nhỏ Lâm Diệp đi theo Lộc tiên sinh học tập linh văn, sao có thể không rõ những đạo lý này.
Trước khi trở thành linh văn sư cần phải điên cuồng kiếm tiền, điên cuồng học tập khắc họa linh văn, như vậy mới có hy vọng trở thành linh văn sư.
Mà khi trở thành linh văn sư rồi thì tất cả tài phú, địa vị, danh vọng có thể lấy được dễ như trở bàn tay.
Theo cách nhìn của Lâm Diệp thì khắc họa linh văn là kỹ năng sinh tồn của mình, phải cố gắng rèn luyện mới có thể cam đoan cung cấp đầy đủ tiền tài và vật chất cho con đường tu hành của mình.
Hắn không phải đệ tử nhà giàu không cần phiền não suy nghĩ chuyện tiền bạc, cũng không phải là hậu duệ của gia đình cổ lão có được đủ loại tài nguyên tu luyện. Hắn chỉ có một mình, lẻ loi đi vào vương quốc Tử Diệu. Cho nên tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hoàn cảnh tự nhiên của Phi Vân Hỏa Hồng có thể tạo thành một tầng bảo hộ thiên nhiên cho dơi Xích Huyết.
Lâm Diệp hiểu rõ hiểu điều này nên mới có ý tưởng đến đây tìm kiếm. Chính bản thân hắn cũng không dám xác định mấy nhân vật lớn năm đó khai thác mỏ quặng có phát hiện bí mật này không.
Nhưng nhìn thấy một con dơi Xích Huyết đâm về phía mình, Lâm Diệp đã chắc chắn sâu trong mỏ quặng này giấu không ít Huyết Tủy Sa.
Chỉ nghĩ đến đây, Lâm Diệp không nhịn được mà tăng nhanh bước chân.
Huyết Tủy Sa là đồ tốt, dùng để bán cũng được giá cao, nếu có thể thu thập một ít, không khác gì nhặt được một món hời lớn.
Hiện giờ Lâm Diệp một nghèo hai trắng, hơn nữa về sau hắn còn muốn đi đến vương quốc Tử Diệu, nên không thể không có tiền.
Cho dù vì việc tu luyện của mình, hay vì có thể đi được xa hơn trên con đường linh văn thì Lâm Diệp cũng phải liều mạng kiếm tiền.
Ai bảo hắn không còn cách nào khác, tu hành cần tiền, luyện linh văn cũng cần tiền.
Trên đời có một câu nói: “Để bồi dưỡng được một linh văn sư phải dùng núi vàng núi bạc mà tạo thành.”
Lời này cũng không có nói quá, khắc họa linh văn cần bút khắc, linh mặc, vật dẫn, thiếu một thứ cũng không được. Mà trong đó linh mặc tiêu tốn nhiều tiền của nhất.
Bởi vì linh mặc cần dùng các loại linh tài để luyện chế, muốn khắc họa linh văn cấp độ càng cao thì cũng cần linh mặc càng cao cấp. Kể từ đó, các loại linh tài để luyện chế ra linh mặc cũng không thể thấp được.
Đây chỉ nói riêng về linh mặc, nếu như tính thêm cả bút khắc và vật dẫn thì không có tiền căn bản không thể mua được.
Hơn nữa mỗi lần khắc họa linh văn thì thất bại là chuyện thường xuyên xảy ra. Nhưng mỗi lần thất bại lại coi như phế bỏ một đống nguyên vật liệu, rất là phí tiền. Không có linh văn sư nào dám cam đoan có thể đảm bảo xác suất thành công là một trăm phần trăm.
Cho nên nói, để có thể trở thành linh văn sư ngoài việc cần có thiên phú và tư chất còn cần có lượng lớn tiền tài chèo chống.
Lâm Diệp muốn đi xa hơn trên phương diện linh văn vậy thì không thể tách rời tiền bạc.
Đương nhiên, nếu một ngày trở thành linh văn sư, vậy cũng có thể dễ dàng kiếm tiền.
Có một câu nói khác trên giang hồ như thế này: “Ở giữa kẽ tay linh văn sư phiêu đãng hương vị của tiền tài.” Bởi vì mỗi một trận pháp linh văn từ tay bọn họ khắc họa ra có thể bán được với một cái giá trên trời khiến cho thế nhân điên cuồng.
Từ nhỏ Lâm Diệp đi theo Lộc tiên sinh học tập linh văn, sao có thể không rõ những đạo lý này.
Trước khi trở thành linh văn sư cần phải điên cuồng kiếm tiền, điên cuồng học tập khắc họa linh văn, như vậy mới có hy vọng trở thành linh văn sư.
Mà khi trở thành linh văn sư rồi thì tất cả tài phú, địa vị, danh vọng có thể lấy được dễ như trở bàn tay.
Theo cách nhìn của Lâm Diệp thì khắc họa linh văn là kỹ năng sinh tồn của mình, phải cố gắng rèn luyện mới có thể cam đoan cung cấp đầy đủ tiền tài và vật chất cho con đường tu hành của mình.
Hắn không phải đệ tử nhà giàu không cần phiền não suy nghĩ chuyện tiền bạc, cũng không phải là hậu duệ của gia đình cổ lão có được đủ loại tài nguyên tu luyện. Hắn chỉ có một mình, lẻ loi đi vào vương quốc Tử Diệu. Cho nên tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.