Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Chương 77
Một chiêu Bổ Chém này, quý ở chỗ biến hóa kỳ lạ, khiến địch nhân khó lòng phòng bị, một kích phải chết, khí thế một đi không trở lại.
Đồng tử Lỗ Đình co rụt lại, nhất thời tỉnh ngộ một chiêu vừa nãy của Lâm Diệp chỉ là giả tạo, hiển nhiên mục tiêu tiến công chính của hắn không phải Tiền Cơ.
Lỗ Đình quát lớn một tiếng, nâng lên cự chùy trong lòng bàn tay chắn trước người, thân hình nhanh chóng lùi lại, chỉ có thể bị động đón đỡ một chiêu này.
Nhưng mà sao Lâm Diệp có thể bỏ qua cơ hội lần này, đao mang xanh biếc đột nhiên biến đổi, từ Bổ Chém biến đổi thành chiêu Quấn Dính trong Quấn Tự Quyết.
Chỉ thấy đao phong như tằm nhả tơ, như nam châm dính chặt trên cự chùy của Lỗ Đình.
Oanh!
Một đao này nhìn như mềm nhẹ không có uy lực, nhưng khi đâm đên cự chùy của Lỗ Đình, một cỗ lực lượng tràn trề vô song đánh úp lại, chấn động đến mức cổ tay phải Lỗ Đình vỡ vụn răng rắc, cự chùy rơi xuống.
Mà cả người Lỗ Đình như bị một con trâu mộng đâm trúng, mũi miệng tràn đầy máu tươi, bay ngược hơn mười thước, không kịp kêu thảm một tiếng đã ngất đi.
Một chiêu đắc thủ, Lâm Diệp không liếc nhìn Lỗ Đình thêm một cái nào nữa, thân hình xê dịch một chút, hiểm hiểm né được Tiền Cơ đánh úp lại.
“Lỗ Đình!”
Sắc mặt Tiền Cơ âm trầm như nước, trong lòng thì chấn động, một loạt động tác mau lẹ của Lâm Diệp hoàn thành chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp đến trợ giúp Lỗ ĐÌnh.
Đồng dạng, Tiền Cơ cũng không nghĩ đến, Lâm Diệp giảo hoạt như thế, vậy mà biến chiêu trên đường, không định đối phó mình mà hướng đến Lỗ Đình.
Hết lần này đến lần khác biểu hiện của Lỗ Đình quá kém cỏi rồi, chỉ vẻn vẹn một chiêu đã bị đánh bại.
“Khá khen một tên tiểu tử âm hiểm giả dối.”
Thanh âm Tiền Cơ lạnh như băng, sát khí ngập trời, ánh mắt hắn như đao nhìn chằm chằm Lâm Diệp, hiển nhiên thực sự tức giận.
Lâm Diệp vẫn hồn nhiên không để ý chỉ cười cười cầm đao đánh tới.
Hằn lười nói nhảm, sau khi giải quyết Lỗ Đình coi như giảm bớt một hòn đá cản đường, có thể chuyên tâm đối phó với Tiền Cơ – vị cường giả tầng ba Chân Võ cảnh này.
Keng! Keng! Keng!
Chỉ thấy đoản đao xanh biếc bay múa, khi thì nhẹ nhàng như bươm bướm vỗ cánh, khi thì nặng nề như núi lớn, khi thì như trời long đất nở nghiền nát mọi thứ, khi thì nhanh như sao băng rơi vỡ bắn tung tám hướng. Lâm Diệp gần như thi triển hết các chiêu thức trong Lục Tự Đao Quyết.
Có thể nói “Người như rồng lượn, đao như tuyết lở” không để cho Tiền Cơ có một cơ hội thở dốc.
Thương thuật mà Tiền Cơ tu luyện có tên là Diêu Tử Thương, chiêu thức xảo quyệt tàn độc, thế như chẻ tre, hơn nữa hắn còn là cường giả cảnh giới Khai Phủ, sức chiến đấu mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Lúc đối phó với những cường giả tầng hai Chân Võ cảnh tầm thường chỉ mất một lát đã có thế diệt sát đối phương.
Nhưng giờ khắc này, Tiền Cơ bị Lâm Diệp áp chế đến mức chỉ có thể bị động chống đỡ, không ngừng rút lui, không có chút lực đánh trả.
Ánh mắt Tiền Cơ cay độc cỡ nào, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đao pháp trong tay Lâm Diệp có uy lực vô cùng to lớn, không phải những loại công pháp tầm thường có thể so sánh được.
Một chiêu Bổ Chém này, quý ở chỗ biến hóa kỳ lạ, khiến địch nhân khó lòng phòng bị, một kích phải chết, khí thế một đi không trở lại.
Đồng tử Lỗ Đình co rụt lại, nhất thời tỉnh ngộ một chiêu vừa nãy của Lâm Diệp chỉ là giả tạo, hiển nhiên mục tiêu tiến công chính của hắn không phải Tiền Cơ.
Lỗ Đình quát lớn một tiếng, nâng lên cự chùy trong lòng bàn tay chắn trước người, thân hình nhanh chóng lùi lại, chỉ có thể bị động đón đỡ một chiêu này.
Nhưng mà sao Lâm Diệp có thể bỏ qua cơ hội lần này, đao mang xanh biếc đột nhiên biến đổi, từ Bổ Chém biến đổi thành chiêu Quấn Dính trong Quấn Tự Quyết.
Chỉ thấy đao phong như tằm nhả tơ, như nam châm dính chặt trên cự chùy của Lỗ Đình.
Oanh!
Một đao này nhìn như mềm nhẹ không có uy lực, nhưng khi đâm đên cự chùy của Lỗ Đình, một cỗ lực lượng tràn trề vô song đánh úp lại, chấn động đến mức cổ tay phải Lỗ Đình vỡ vụn răng rắc, cự chùy rơi xuống.
Mà cả người Lỗ Đình như bị một con trâu mộng đâm trúng, mũi miệng tràn đầy máu tươi, bay ngược hơn mười thước, không kịp kêu thảm một tiếng đã ngất đi.
Một chiêu đắc thủ, Lâm Diệp không liếc nhìn Lỗ Đình thêm một cái nào nữa, thân hình xê dịch một chút, hiểm hiểm né được Tiền Cơ đánh úp lại.
“Lỗ Đình!”
Sắc mặt Tiền Cơ âm trầm như nước, trong lòng thì chấn động, một loạt động tác mau lẹ của Lâm Diệp hoàn thành chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp đến trợ giúp Lỗ ĐÌnh.
Đồng dạng, Tiền Cơ cũng không nghĩ đến, Lâm Diệp giảo hoạt như thế, vậy mà biến chiêu trên đường, không định đối phó mình mà hướng đến Lỗ Đình.
Hết lần này đến lần khác biểu hiện của Lỗ Đình quá kém cỏi rồi, chỉ vẻn vẹn một chiêu đã bị đánh bại.
“Khá khen một tên tiểu tử âm hiểm giả dối.”
Thanh âm Tiền Cơ lạnh như băng, sát khí ngập trời, ánh mắt hắn như đao nhìn chằm chằm Lâm Diệp, hiển nhiên thực sự tức giận.
Lâm Diệp vẫn hồn nhiên không để ý chỉ cười cười cầm đao đánh tới.
Hằn lười nói nhảm, sau khi giải quyết Lỗ Đình coi như giảm bớt một hòn đá cản đường, có thể chuyên tâm đối phó với Tiền Cơ – vị cường giả tầng ba Chân Võ cảnh này.
Keng! Keng! Keng!
Chỉ thấy đoản đao xanh biếc bay múa, khi thì nhẹ nhàng như bươm bướm vỗ cánh, khi thì nặng nề như núi lớn, khi thì như trời long đất nở nghiền nát mọi thứ, khi thì nhanh như sao băng rơi vỡ bắn tung tám hướng. Lâm Diệp gần như thi triển hết các chiêu thức trong Lục Tự Đao Quyết.
Có thể nói “Người như rồng lượn, đao như tuyết lở” không để cho Tiền Cơ có một cơ hội thở dốc.
Thương thuật mà Tiền Cơ tu luyện có tên là Diêu Tử Thương, chiêu thức xảo quyệt tàn độc, thế như chẻ tre, hơn nữa hắn còn là cường giả cảnh giới Khai Phủ, sức chiến đấu mạnh mẽ không thể nghi ngờ.
Lúc đối phó với những cường giả tầng hai Chân Võ cảnh tầm thường chỉ mất một lát đã có thế diệt sát đối phương.
Nhưng giờ khắc này, Tiền Cơ bị Lâm Diệp áp chế đến mức chỉ có thể bị động chống đỡ, không ngừng rút lui, không có chút lực đánh trả.
Ánh mắt Tiền Cơ cay độc cỡ nào, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đao pháp trong tay Lâm Diệp có uy lực vô cùng to lớn, không phải những loại công pháp tầm thường có thể so sánh được.